Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 132: Chương 132: Sỉ nhục.




Chương 132: Sỉ nhục.

Editor: May

“Kéo cô ta đến phòng máy bên kia đi, tao không tin không trị được cô ta.”

Mấy nữ sinh kia nghe mệnh lệnh của Kim Linh, túm Tình Không liền đi sang bên kia.

Trong lòng Tình Không biết giờ cứng đối cứng thêm cũng vô dụng, chỉ có thể tạm thời do bọn họ bài bố, tìm thời cơ thoát thân.

Bởi vậy, khi khóe mắt cô quét đến thân ảnh tuấn dật cách đó không xa, không chút nghĩ ngợi liền hô ra, “Sở Vân Triết, cứu tôi……”

Sở Vân Triết là tới đón Lộ Phồn Tinh tan học, nghe được giọng nói quen thuộc, đột nhiên quay đầu lại, lại nhinf thấy mấy nữ sinh đang bắt lấy Tình Không.

Mắt nguy hiểm nhíu lại, ném xuống Lộ Phồn Tinh chạy qua.

“Các người làm cái gì? Buông cô ấy ra!”

Kim Linh tự nhiên biết Sở Vân Triết, sư huynh bọn họ, kiêu ngạo của đại học T, tình nhân trong mộng của tất cả nữ sinh đại học T, sau khi anh rời trường học đã nát tâm các cô gái đầy đất.

Sau này đồn đãi anh ta và Lộ Phồn Tinh đính hôn, tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ, càng làm người vừa hâm mộ lại ghen ghét.

Nhưng vì sao anh ta lại ném xuống Lộ Phồn Tinh lộ diện thay Lộ Tình Không?

“Sở sư huynh, tụi em và hồ…… Lộ Tình Không này có chút ân oán cá nhân cần giải quyết, vẫn xin anh đừng nhúng tay.”

Kim Linh không nghĩ tới một ngày kia chính mình còn có thể nói chuyện với Sở Vân Triết, một trái tim thiếu nữ đã sớm thình thịch nhảy không ngừng.

“Tôi mặc kệ các người có ân oán cá nhân gì, trước buông cô ấy ra cho tôi!” Luc Sở Vân Triết nghiêm khuôn mặt tuấn tú, khí thế vẫn là rất dọa người.

“Sư huynh, người phụ nữ này quá đáng giận, không cho cô ta một chút giáo huấn, thật sự rất có lỗi với người bị cô ta hãm hại. Anh đừng bị bề ngoài của cô ta mê hoặc, thật ra cô ta là tiểu tam người người có thể giết.”

“Vì đạt tới mục đích, không từ thủ đoạn, bò lên trên giường lão già mấy chục tuổi, quả thực chính là sỉ nhục đại học T của chúng ta, em có ảnh chụp làm chứng.”

Kim Linh nói xong, đưa điện thoại có ảnh chụp qua.

Tình Không hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không có nói.

Sở Vân Triết càng lật xem ảnh chụp, sắc mặt liền càng khó coi, một khuôn mặt tuấn tú, âm trầm đến có thể nhỏ ra nước.

Kim Linh càng đắc ý, “Em không lừa anh đi, người phụ nữ này ôm đùi người giàu đã ôm đến trường học, còn không biết liêm sỉ mà ôm ôm ấp ấp ở phòng giáo vụ.”

“Anh nhìn những xe này, mỗi ngày đều không giống nhau, khẳng định không chỉ là một lão già, thật là sỉ nhục của đại học T chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.