Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 92: Chương 92: Sở Ngự Bắc, tôi bị khi dễ. (1)




Chương 92: Sở Ngự Bắc, tôi bị khi dễ. (1)

Editor: May

Thái Hiểu Hàm không biết Tình Không thất thần, cho rằng cô là cố ý, dùng sức bẻ tay cô.

Tình Không đau nhức, đột nhiên không kịp phòng ngừa buông cô ta ra.

Ai ngờ Thái Hiểu Hàm không có đứng vững, không cẩn thận ngã ngồi xuống đất, còn mài rách tay, máu tươi chảy ròng.

Lập tức, càng gấp đỏ mắt, “Lộ Tình Không, cô lại dám đẩy tôi, tôi liều mạng với cô!”

Tình Không không có phòng bị, trực tiếp đã bị cô đẩy ngã, không biết sau lưng đụng trúng thứ gì, đau đớn xuyên tim.

“Thái Hiểu Hàm cô phát điên cái gì?”

Thái Hiểu Hàm thấy trên tay của mình chảy càng nhiều máu, càng thêm nổi giận, cầm lấy cặp sách liền đập lên người Tình Không, còn đặc biệt đánh vào mặt cô

“Tôi đánh chết cô - người phụ nữ xấu xí không biết xấu hổ!”

Tình Không không biết đụng tới dây thần kinh nào trong đầu, đau đến hoàn toàn không dậy nổi, đành phải dùng tay đi chặn lại, “Thái Hiểu Hàm nhanh dừng tay cho tôi!”

“Tiện nhân, là mày động tay trước……”

Đại học T là đại học số một số hai Bắc Thần Quốc, ngoại trừ loại quyên tiền để có học vị như Thái Hiểu Hàm, tố chất sinh viên phổ biến còn xem như rất cao.

Đánh nhau giữa nữ sinh càng là không thấy nhiều lắm, ngoại trừ người vây xem, còn kinh động bảo vệ cửa và chủ nhiệm giáo vụ vừa lúc đi ngang qua, quá trình cũng bị không ít sinh viên quay lại.

Vị chủ nhiệm giáo vụ đi ngang qua này, vừa lúc chính là người lúc ấy dẫn Thái Hiểu Hàm tiến vào trường học, ba Thái Hiểu Hàm quyên tiền xây khu dạy học, không biết ông ta đã vớt được bao nhiêu nước luộc ở trong đó.

Bởi vậy, vẫn luôn thực chiếu cố Thái Hiểu Hàm, một chút việc nhỏ cũng đí nơi ông chủ Thái hội báo lĩnh thưởng, hiện tại xảy ra loại chuyện này, còn rất nguy cấp?!

Trong chỗ giáo vụ.

Tay Thái Hiểu Hàm đã được bác sĩ trường học cầm máu, thật ra chính là bị thương ngoài da, cũng không có chuyện lớn gì.

Mà Tình Không, đau đến eo đều không đứng thẳng nổi, bác sĩ trường học lại không có giúp cô xem một chút, cố gắng chịu đựng.

“Chú Lưu, Lộ Tình Không này mỗi ngày trốn học, ở trong trường học trêu hoa ghẹo nguyệt không nói, hôm nay còn đánh cháu thành như vậy, chú nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng nga.”

Giọng nói Thái Hiểu Hàm ra vẻ nũng nịu, Tình Không nghe đến da đầu đều tê dại từng trận.

Cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước? Chính là đây!

“Hiểu Hàm yên tâm, chúng ta chính là đại học hạng nhất trong núi, không chấp nhận được con sâu làm rầu nồi canh bại hoại danh dự trường học này.”

Lưu Nhân nói xong, đỡ đỡ mắt kính tơ vàng, nhanh chóng lấy hồ sơ Lộ Tình Không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.