Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 15: Chương 15: Tựa vào vai hắn ngủ say




Chương 15: Tựa vào vai hắn ngủ say

Trong khoang xe tràn đầy khí lạnh, cùng với hương vị nhàn nhạt mùi bạc hà quện lẫn mùi thuốc lá trên người Sở Ngự Bắc, hương vị thật nam tính, cơn buồn ngủ ập đến, không đến vài phút Lộ Tình Không không hề đề phòng mà ngủ say.

Tần Hãn nghiêm túc lái xe, cả người đầy một bụng suy nghĩ, chẳng lẽ lần trước sau khi vác cô gái kia đi, cậu chủ liền đối với phụ nữ không phản cảm nữa sao?

Anh ta qua gương nhìn về phía sau tướng ngủ ngã trái ngã phải của Lộ Tình Không, lại nói cô gái này cùng đứa trẻ đó rất giống nhau, giọng điệu cũng không khác là bao.

Nghĩ đến đây miệng của Tần Hãn mở càng lớn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ mạnh dạn, chẳng lẽ là cùng một người sao? Cậu chủ thật sự đối với người phụ nữ này không bài xích?

Đường xuống núi không phải đều là thẳng tắp, Tần Hãn trong lúc lái xe miên man suy nghĩ, việc lái xe tự nhiên bị phân tâm, sau vài lần quẹo cả người Lộ Tình Không ngã xuống trên người Sở Ngự Bắc.

Tần Hãn không nhìn còn tốt, vừa nhìn đến sợ đến mức suýt lái xe chạy thẳng xuống khe núi.

“Cậu chủ!”

Sở Ngự Bắc liếc anh ta một cái, môi mỏng khẽ mở, âm thanh trầm thấp truyền đến, “lái xe đi.”

“Vâng.” Tần Hãn ngồi thẳng người, chuyên chú lái xe, không tiếp tục quan sát động tĩnh phía sau.

Sở Ngự Bắc buông tờ báo trong tay xuống, quét mắt nhìn vẻ mặt ngọt ngào dựa vào vai anh ngủ, nhịn xuống không có đẩy cô ra.

Thật là một cô gái vô tâm, tuỳ tiện lên xe của người lạ, còn ngủ như chết, sẽ không sợ bị bán đi sao.

Bất quá, lúc cô ta an tĩnh nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Lộ Tình Không dĩ nhiên không biết ý nghĩ của phó tổng thống, càng không biết bản thân dựa vào trên vai vị phó tổng thống đang từ ngược trượt xuống dưới.

Sở Ngự Bắc nhíu mày, muốn đem người đẩy ra.

Càng đáng sợ chính là, từ khoé miệng cô chảy ra một dòng nước khả nghi màu bạc, trực tiếp cọ lên áo sơ mi màu trắng của Sở Ngự Bắc.

Cảm nhận được ngực lạnh lẽo, Sở Ngự Bắc rũ mắt, cực lực nhịn xuống không có đem người từ cửa sổ ném văng ra ngoài.

Lại xóc nảy lên một cái, Lộ Tình Không trực tiếp tiến đến nằm giữa hai chân Sở Ngự Bắc.....

Cảm xúc ấm - mềm từ dưới thân đánh úp lại, đồng tử đen sâu thẳm của Sở Ngự Bắc co lại, bàn tay nắm chặt, thân hình cứng đờ giốg như tượng đá.

Một cổ dục niệm xa lạ dồn dập đánh tới, thẳng tới nơi sau nhất trong đầu hiện lên hình ảnh của cô đêm đó, cảnh xuân phía trước trắng đến nhức mắt, cảm giác giống như thật vậy, cách một lớp áo mỏng làm người ta nảy sinh ý nghĩ xấu xa,dục vọng nguyên thuỷ nổi lên....

“Dừng xe!” Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên, mang theo giọng khàn khàn không bình thườg.

Tần Hãn hoảng sợ, anh ta nhìn đường, đã đến chân núi, vội vàng dẫm phanh xe lại.

Lộ Tình Không théo quán tính từ trên ghế lăn xuống dưới.

Sở Ngự Bắc kéo ra cửa xe, xuống xe.

“Ai u, đau quá....” LộTình Không một giây trước còn ở trong giấc mơ ngọt ngào ngủ, giây tiếp theo bị đâm cho mắt đầy sao xẹt.

“ Xin lỗi, chỉ có thể đưa cô đến ngã tư, gần đây hẳn là có trạm xe buýt.”

Tần Hãn hiểu là, Sở Ngự Bắc đối với phụ nữ nhẫn lại ước chừng đã đến cực hạn, nếu không sẽ không trực tiếp xuống xe.

Lộ Tình Không gian nan mà bò lên, xoa ót đau nhức, “Đại ca, anh kĩ thuật lái xe kém như vậy, bằng lái là dùng tiền mua hả?”

Tần Hãn không giải thích, đi theo sở Ngự Bắc nhiều năm có thói quen nghe lệnh, theo bản năng thân thể phản ứng nhanh hơn so với đại não.

Lộ Tình Không đẩy cửa xuống xe, nhìn đến người đàn ông đối diện đầu tóc có chút rối, dư quang khoé mắt nhàn nhạt liếc nhìn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.