Tống Tiên Hành

Chương 59: Chương 59: Bạch Vân Sơn Khẩu Chiến Khởi Động




Thiên địa linh khí dưới thần thức mặc dù có màu sắc nhưng khi chuyển hóa thành linh lực sẽ vô sắc vô hình. Nhưng theo đại lượng linh khí mà Tống Phong hấp thu những ngày qua, Tống Phong mơ hồ cảm thấy linh lực bản thân dần dần có xu hướng ngưng đọng lại như một loại dịch thể.

Mà kỳ lạ hơn, loại dịch thể mơ hồ này lại có năm màu sắc khác nhau.

Nhưng dường như loại linh lực ngũ sắc này cực kỳ mỏng manh, mỗi khi Tống Phong muốn dùng thần thức tiếp cận quan sát thật kỹ thì nó lại tan rã như linh lực thông thường, không thể ngưng đọng quá lâu.

Mặc dù loại tình huống này chỉ vừa mới xuất hiện cách đây không lâu. Nhưng Tống Phong có một loại cảm giác, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, đem linh khí nồng đậm nơi này hấp thụ năm năm mười năm, nhất định có thể đem loại linh lực ngũ sắc này hoàn toàn cô đọng ra.

Khi đó 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】của hắn chắc chắn sẽ có thành tựu nhất định.

Thế nhưng thời gian chỉ có một tháng, mà lúc này đã qua một đoạn thời gian, chắc chắn không thể ở lâu.

Mà qua một thời gian tu luyện ở đây, Tống Phong cũng dần dần phát hiện, sở dĩ linh khí ở đây có thể vừa cân bằng ngũ hành, vừa nồng đậm như vậy là nhờ một loại pháp trận đặc biệt, chính là trận pháp bao quanh động phủ này.

Theo như những gì mà Tống Phong từng nghe qua, có một loại pháp trận tên là Tụ Linh Trận, được các tu sĩ cao thâm sử dụng trong quá trình tu luyện. Bất quá, việc bày ra Tụ Linh Trận đối với kiến thức trận pháp yêu cầu một sự hiểu biết nhất định.

“Xem ra muốn tu luyện 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】không thể không tìm hiểu về trận pháp.”

Tống Phong âm thầm cân nhắc một thoáng, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Cũng may, linh khí ở trong này vô cùng nồng đậm, cho nên tu sĩ dù là Luyện Tinh Cảnh như Tống Phong cũng không có cảm giác đói bụng, cho nên quá trình tu luyện diễn ra vô cùng thông thuận, thậm chí Tống Phong còn cảm thấy có chút hưởng thụ.

Bất quá, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Một tháng trôi qua rất nhanh.

Một ngày này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói truyền vào trong khắp các động khẩu, khiến cho toàn bộ đệ tử đang toàn tâm toàn ý tu luyện vào lúc này đều đồng loạt bị thức tỉnh:

“Thời gian đã hết.”

Tống Phong bên trong động phủ nghe âm thanh này lập tức thu công.

Thân ảnh của hắn lóe lên, thu hồi lệnh bài trên tường liền rời khỏi nơi này.

Ở bên ngoài, Tiền trưởng lão khi nhận thấy thời gian vừa đến, lập tức đem lối vào Đệ Tam Động Thiên mở ra.

Lập tức, từng thân ảnh bên trong nhanh chóng đi ra.

Khí tức trên những đệ tử này, thình lình đều có sự tăng trưởng vượt bậc, khiến cho Tiền trưởng lão đảo qua liền đưa tay vuốt râu hài lòng.

Chờ cho tám mươi người toàn bộ trở ra, hắn mới nghiêm mặt trầm giọng:

“Lão phu mang các ngươi đi một đoạn đường.”

Nói xong, liền tế ra một thanh phi kiếm xanh biếc.

Phi kiếm đón gió biến lớn, một trăm đệ tử hiểu ý phi thân mà lên. Tiền trưởng lão gật nhẹ đầu, phi kiếm lập tức mang theo mấy chục tên đệ tử gào thét bay đi.



Từ Đạo Huyền Môn bay về phía Đông hai nghìn dặm sẽ nhìn thấy bờ biển Hắc Hải. Biển này rất thần dị, một nửa thời gian trong năm toàn bộ nước biển đều có màu đen, mà nửa còn lại nước biến mới trở về màu sắc bình thường.

Có truyền thuyết cho rằng phía sâu nhất của Hắc Hải chắc chắn có bảo vật gì đó mới khiến cho Hắc Hải có hiện tượng kỳ lạ như vậy.

Nhưng dù sao đây vẫn là truyền thuyết, không ai có khả năng chứng thực.

Lý do là vì mấy vạn năm qua, Hắc Hải vẫn luôn là lãnh địa của Hải tộc. Những ngư dân sinh sống ven biển Hắc Hải đều chỉ có thể đánh bắt gần bờ, lại chỉ có thể đánh bắt trong vòng nửa năm khi mà biển có màu xanh bình thường. Một khi biển Hắc Hải nước chuyển thành màu đen, vậy thì không có bất cứ ai dám mò ra biển.

Ngay cả những tu sĩ có pháp lực cao cường cũng đối với nơi này cực kỳ kiêng kị.

Về phần nguyên nhân vì sao, những người biết thì hầu như đều đã chết.

Lại nói, từ Đạo Huyền Môn một đường bay về phía Đông hai nghìn dặm, chạm đến bờ biển Hắc Hải, sau đó lại đi tiếp hai trăm dặm sẽ nhìn thấy một hòn đảo rất kỳ lạ.

Hòn đảo này quanh năm mê vụ, lúc nào cũng có một đám bạch vân lơ lửng phía bên trên đem hòn đảo che khuất.

Cũng chính vì đám mây này mà nó có tên Bạch Vân Sơn.

Đối với người phàm như các ngư dân thì nơi này cực kỳ thần bí linh thiêng. Nhưng ít ai biết, đảo này từ lâu đã bị các tu sĩ tiến vào khám phá, lại phát hiện ngoài một đầu suối nước nóng có chút diệu dụng trong việc dưỡng sinh thì không còn thứ gì bí hiểm, vì vậy mà trải qua bao nhiêu năm Bạch Vân Sơn vẫn chưa bị ai để ý đến.

Nhưng ngày hôm nay, Bạch Vân Sơn đã bị biến thành hai nửa.

Một nửa vẫn là mây trắng bồng bềnh tràn ngập tiên khí, Đạo Huyền Chân Nhân trên thân đạo bào tung bay, khí chất siêu phàm thoát tục, gương mặt lạnh nhạt nhìn về phía đối diện.

Mà phía đối diện lại là một đám Huyết Vân, tràn ngập huyết sát chi khí. Một đại hán dáng người thô to, toàn bộ râu tóc đều có màu đỏ như máu, gương mặt âm hiểm đứng đối diện.

“Đạo Huyền, nghe nói ngươi cho đám đệ tử tiến vào Đệ Tam Động Thiên tu luyện, chẳng lẽ đã biết sợ rồi sao? Khặc khặc…” Đại hán tóc đỏ cười càn rỡ.

Đám trưởng lão đứng sau lưng Đạo Huyền Chân Nhân nghe lời này thì sắc mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng khẽ biến.

“Có gian tế!”

Đây chính là tiếng lòng của bọn họ lúc này.

“Huyết Đồ, việc của Đạo Huyền Môn còn chưa tới phiên ngươi xen vào. Chẳng phải ngươi cũng cho đám đệ tử bất thành khí của Huyết Sát Tông tiến vào Huyết Trì tu luyện hay sao?”

Đạo Huyền Chân Nhân còn chưa lên tiếng, Đồng Vương ở một bên liền nóng nảy lên tiếng.

Huyết Đồ nghe lời này, mở miệng liền mắng lớn:

“Tên khốn nào là gian tế của Đạo Huyền Môn. Mẹ kiếp, chờ lão tử giải quyết xong chuyện này nhất định đem con chuột nhắt Đạo Huyền Môn lôi ra từ từ hành hạ.”

“Đồng Vương, người ta là tà đạo liền có thể thoải mái nói chuyện. Chúng ta dù gì cũng là danh môn chính phái, người lớn không nên chấp nhất trẻ nhỏ. Nên dùng đạo lý để từ từ mài giũa thì đúng hơn.” Thanh Mộc trưởng lão mắt híp lại, âm dương quái khí châm chọc.

“Hừ, Đồng Vương, Thanh Mộc, hai tên tiểu bối ở đây múa may. Ngày lão phu tung hoành tu tiên giới các ngươi không biết còn vọc cát ở chỗ nào đây. Thế nào, cảm thấy đánh không lại liền muốn dùng miệng lưỡi đến gỡ gạt chút sĩ diện hay sao?”

Bên phía Huyết Sát Tông, một vị lão nhân gương mặt âm u, hai mắt như độc xà cũng không chịu nhịn, ngay lập tức lớn tiếng đáp trả, hai bên chưa thi đấu nhưng đã bắt đầu mở ra nước miếng chiến.

Mà Đạo Huyền Chân Nhân thì trước sau gương mặt đều giữ vẻ bình tĩnh nhàn nhã, chỉ có sâu trong ánh mắt là xẹt qua một tia sát cơ.

Huyết Đồ dường như cảm nhận được tia sát cơ này, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc lại.

Mặc dù y giỏi đánh miệng pháo, nhưng tên Đạo Huyền Chân Nhân trước mắt này thâm tâm y cực kỳ kiêng kị.

Nhìn như chửi mắng hạ nhục, nhưng trên thực tế là đang thăm dò sâu cạn của Đạo Huyền Chân Nhân mà thôi.

Thực ra, Huyết Sát Tông cũng không phải tự nhiên đến đây gây sự mà là có dự mưu. Bọn hắn trải qua vô số đau khổ mới tìm ra được một chút xíu thông tin về Đạo Huyền Chân Nhân. Cũng chính vì điều đó mà Huyết Đồ mới tự tin khiêu chiến Đạo Huyền Chân Nhân ngay thời điểm này.

Thứ mà Huyết Đồ dò la được, đó chính là điểm yếu của Đạo Huyền Chân Nhân.

Chỉ có một điều, tin tức này mặc dù đủ độ tin cậy để Huyết Đồ dám tự tin khiêu chiến, nhưng khi nhìn thấy sắc thái bình tĩnh thong dong của Đạo Huyền Chân Nhân, không hiểu sao trong lòng Huyết Đồ dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.