Tần Thu Dung rất nhẹ nhàng uyển chuyển châm trà cho mấy người Tống Phong, sau đó đứng sang một bên bắt đầu giải thích một số chi tiết của đấu giá hội lần này.
Theo đó, Đấu giá hội Huyền Hoa Tiểu Hội lần này sẽ diễn ra liên tục trong mấy ngày. Trong mấy ngày này, đồ vật sẽ được sắp xếp theo cấp bậc từ bình thường đến quý giá. Mỗi một dạng đồ vật đều được thanh toán bằng Linh thạch hoặc là Linh phiếu của Thông Thiên Thương Hội có giá trị tương đương.
Linh phiếu của Thông Thiên Thương Hội là một loại giấy tờ có khắc cấm chế đặc biệt do Thông Thiên Thương Hội phát hành.
Sở dĩ Linh phiếu được phát hành là vì một khi Linh thạch giao dịch ở số lượng nhỏ thì không sao, nhưng nếu giao dịch số lượng lớn thì sẽ rất bất tiện. Nếu như tu sĩ mở một dạng tài khoản cá nhân tại Thông Thiên Thương Hội thì sẽ có thể tùy ý chuyển linh thạch cho nhau, hơn nữa cho dù có vì lý do bất khả kháng nào đó thì tài sản vẫn còn đó, người thân vẫn có thể đến nhận lãnh bình thường. Cho nên loại Linh Phiếu này rất được tu sĩ cấp cao đón nhận.
Mà đấu giá hội lần này cũng chỉ sử dụng Linh thạch làm tiền tệ đấu giá. Người không đủ linh thạch có thể trực tiếp dùng tài sản khác có giá trị tương đương để thế chấp, tất nhiên sẽ có tốn chút phí giám định nhưng cũng rất thuận tiện để cho tu sĩ có thể yên tâm thoải mái ‘đốt tiền’ cho cuộc đấu giá này.
Mà mỗi tu sĩ khi tiến đến tham gia Đấu giá hội đều phải bỏ ra mười viên Hạ Phẩm Linh Thạch làm phí tham gia, sau đó sẽ được nhận một lệnh bài có số thứ tự. Sử dụng nó có thể tham gia đấu giá mà yên tâm không sợ bị lộ danh tính.
Ngoại trừ người cầm lệnh bài, nếu chỉ nhìn bề ngoài sẽ không ai biết mã số của người khác là gì.
Mấy người Tống Phong nghe vậy, lần lượt đem lệnh bài lúc trước Tô phu nhân đưa tới lấy ra xem xét.
Tống Phong cũng lấy lệnh bài đấu giá ra dò xét một chút, liền biết mã số của mình, đồng thời phát hiện có thể dùng thần thức truyền ý niệm vào bên trong để truyền tới nơi nào đó, có chút thần hồ kỳ kỹ.
Thời gian không bao lâu, Tống Phong nhìn thấy hội trường bên dưới đã gần như đầy người.
Hội trường được thiết kế theo hình vòng cung, chính giữa là một bình đài hình tròn có đặt một chiếc bàn đá cùng một cái ngọc trụ thật lớn.
Mắt thấy số lượng người gần như đã đầy, từ phía bên trong hậu trường có một lão nhân hình thể mập mạp, trên người mặc kim bào, đầu đội kim quan trông rất bệ vệ. Mà khí tức trên người lão nhân này thình lình lại đã là Hóa Đan Cảnh.
Lão nhân dẫn theo một hàng ba người thị nữ dung nhan tịnh lệ, mỗi người bê một mâm phủ khăn kín mít đi ra.
Khăn này hình như cũng là một loại pháp khí nào đó có tác dụng ngăn cản thần thức, khiến người bên ngoài chỉ dựa vào hình dáng nhấp nhô để đoán đồ vật bên trong là không thể nào.
Một số người có kiến thức, khi nhìn thấy lão giả này liền kinh ngạc hô lên:
“Đằng lão, không ngờ người chủ trì lần đấu giá này vậy mà lại là Đằng lão đích thân xuất tràng. Quả nhiên tin đồn lần này Thông Thiên Thương Hội muốn làm lớn quả thật không ngoa!”
“Ha ha, ta tham gia nhiều lần đấu giá hội ở đây, đây mới là lần đầu tiên thấy Đằng lão vậy mà tự mình đứng ra chủ trì đấu giá. Chuyến này đi không uổng công! Mười viên Hạ Phẩm Linh Thạch vào cổng, đáng giá!”
“Hắc hắc, mấy tên lão hữu kia tiếc mười khối Hạ Phẩm Linh Thạch mà không cùng ta tham dự lần đấu giá này. Chắc chắn khi ta trở về sẽ cho bọn hắn hối hận một phen.”
Nhiều âm thanh xì xào bàn tán vang lên.
Đằng lão vừa lên đài, thấy cảnh này liền sắc mặt lãnh đạm, lập tức một cỗ uy áp của Hóa Đan Cảnh cường giả lập tức như cuồng phong ào ào rung động phát tán ra, khiến cho hội trường vốn đang nhốn nháo lập tức yên tĩnh trở lại.
Thấy hiệu quả đã đạt đến, Đằng lão thu hồi uy áp, chắp tay, gương mặt ôn hòa như gió xuân cười nói:
“Hoan nghênh chư vị tham gia Huyền Hoa Đấu giá hội lần này. Chư vị hẳn cũng biết lão phu là ai, hôm nay lão phu vinh được Thông Thiên Thương Hội Chủ tin tưởng giao cho lão phu chủ trì buổi đấu giá lần này. Mong rằng chư vị đạo hữu nể chút tình mọn, tuân thủ quy củ của Thông Thiên Thương Hội. Mặt khác, nếu có đạo hữu nào cố tình quấy rối, lão phu buộc lòng phải mời người đó ra ngoài.”
Đằng lão ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, lại nói tiếp:
“Được, quy củ của đấu giá hội lần này vẫn như cũ. Hết thảy dùng Linh thạch giao dịch. Hiện tại lão phu tuyên bố Huyền Hoa Đấu giá hội chính thức bắt đầu!”
“Vật phẩm đầu tiên là mười bình thượng phẩm Tụ Tinh Đan. Giá khởi điểm một trăm Hạ Phẩm Linh Thạch. Bước giá thấp nhất mười Hạ Phẩm Linh Thạch. Bắt đầu đấu giá.”
“Vật phẩm kế tiếp là một cây ba trăm năm Xích Hỏa Linh Chi. Giá khởi điểm năm trăm Hạ Phẩm Linh Thạch. Bước giá thấp nhất năm mươi Hạ Phẩm Linh Thạch. Bắt đầu đấu giá.”
“…”
Đằng lão âm thanh liên tục vang lên, dưới đài tu sĩ cũng nhao nhao ra giá.
Mỗi lần có người ra giá, ngọc trụ to lớn sẽ hiện ra số lượng linh thạch được đặt giá và mã số của người ra giá. Đồng thời, âm thanh của người đấu giá cũng theo đó truyền ra, nhưng lại có phần bị bóp méo phiêu miễu làm cho người ta nghe qua không nhận ra được thân phận thực sự của người ra giá.
Nhìn từng người đỏ mặt tía tai tranh giành vật phẩm, Tống Phong ngồi trên lầu cảm thán. Đối với tài lực của các vị tu sĩ trông có vẻ bình thường này có cái nhìn mới.
Tống Phong trong lúc rãnh rỗi cố gắng để ý nhìn thấy rất nhiều tu sĩ nhìn vẻ ngoài có chút bần hàn tùy tiện, nhưng lệnh bài trong tay liên tục bị nắm chặ, hiển nhiên là đang liều mạng ra giá nhưng mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, có thể nói vung tiền như rác cũng không quá đáng.
Nhìn cảnh này, không hiểu sao Tống Phong bất giác sờ lấy túi tiền của mình.
Trước khi đến đây, Tống Phong còn nghĩ rằng ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch cũng đủ cho hắn tiêu xài thoải mái một chút.
Giờ phút này Tống Phong lại có cảm giác ba mươi vạn của mình quả thật đúng là nghèo rớt mồng tơi, có chút cảm giác eo hẹp.
“Cái này vạn ác linh thạch, xem ra sau này cần phải kiếm càng nhiều càng tốt!” Tống Phong thầm than, ánh mắt có chút trông đợi nhìn xuống.
Lúc này, đấu giá đã dần đi vào cao trào.
Vô số người tự biết thân gia mỏng manh, đối với các bảo vật phía sau sớm đã từ bỏ tranh giành, tập trung tài lực cho các vật phẩm vừa túi tiền xuất hiện sớm hơn.
Chính vì nhiều người cùng có ý nghĩ này mà những vật phẩm càng đem ra sớm, có giá tiền càng vừa phải thì cạnh tranh càng kịch liệt. Thậm chí một số người cũng đã bắt đầu vung tiền đến đỏ mắt, không thèm quan tâm việc giấu giếm thân phận đấu giá mà đứng ngồi không yên, sắc mặt đỏ bừng.
Nhìn cảnh này, Đằng lão trong bụng nở hoa. . Truyện Dị Giới
Mặc dù lão đồng ý đến nơi này chủ trì buổi đấu giá một phần là vì đam mê đặc biệt với các loại bảo vật, một phần khác còn là vì thù lao chẳng những vô cùng phong phú mà lão còn được trích một phần nhỏ trong tổng số tiền đấu giá được.
Vì vậy mà những người này đấu đá càng lợi hại, lão càng cảm thấy vui vẻ.
Hoàn hảo nhất chính là đem túi tiền móc sạch, đấu đến ngươi nghèo ta mạt, cùng nhau trắng tay mới là tuyệt nhất.
Đằng lão trong đầu âm thầm cổ vũ, trên mặt lại không không để lộ mảy may cảm xúc, giới thiệu vật phẩm kế tiếp:
“Gói một nghìn Nhất giai linh phù, xuất phẩm từ Thiên Phù Chân Nhân bảo đảm tinh phẩm. Bên trong bao hàm bốn trăm lá công kích linh phù, bốn trăm lá phòng ngự linh phù, hai trăm lá phụ trợ linh phù. Giá khởi điểm hai vạn Hạ Phẩm Linh Thạch. Mỗi lần tăng giá thấp nhất một trăm Hạ Phẩm Linh Thạch.”
Theo tiếng nói của Đằng lão, vô số âm thanh khó có thể tin vang lên:
“Nghe nói Thiên Phù Chân Nhân đã tiếp cận Tứ phẩm phù sư. Linh phù của hắn tất nhiên uy lực khó lường a!”
“Hừ, tuy là như vậy, nhưng giá tiền này đắt gấp ba lần giá thị trường, hơn nữa số lượng còn lớn như vậy, ta dùng vào việc gì đây?”
“Ai biết được, nghe nói Thiên Phù Chân Nhân tính tình cổ quái, chưa biết chừng bên trong các linh phù này còn giấu giếm huyền cơ không chừng.”
Liên tục tiếng bàn tán vang lên.
Đằng lão ho nhẹ, thấy dư luận lên men vừa đủ, liền bổ sung:
“Lão phu vừa rồi quên nói, phân nửa trong số này đều là Thượng phẩm linh phù.”
“Cái gì? Một nửa là Thượng phẩm linh phù? Tốt, vật này ta muốn! Hai vạn năm trăm Hạ Phẩm Linh Thạch.”
Đằng lão lời vừa thốt ra, lập tức Ngọc trụ vang lên tiếng người cười to, hứng thú ra giá.