Tống Tiên Hành

Chương 57: Chương 57: Đệ Tam Động Thiên




Rất nhanh đã hết thời gian một canh giờ.

Nhóm đầu tiên chọn lựa pháp khí theo đó cũng lục tục đi ra ngoài. Có một vị đệ tử vì hết thời gian mà không kịp chọn pháp khí phòng ngự, liền bị Tiền trưởng lão quát mắng mấy câu, tùy tiện cầm một cái khiên ném cho hắn.

Nhóm thứ hai bắt đầu tiến vào.

Nhóm thứ ba.

Nhóm cuối cùng.

Có nhóm đầu tiên bị quát mắng liên tục làm cảnh cáo, những nhóm đệ tử phía sau thành thật hơn rất nhiều. Sau khi vào trong liền tranh thủ chọn lựa pháp khí, không ai dám chần chừ mất thời gian.

Sắc mặt Tiền trưởng lão suốt thời gian này không khá hơn chút nào.

Mãi cho đến khi nhóm đệ tử cuối cùng đi ra, lão mới âm thầm thở phào, khuôn mặt giãn ra một ít, nói:

“Nơi này là mười bình Phá Sát Đan. Huyết Sát Tông nổi danh chiêu số hiểm độc, sát khí âm hiểm. Phá Sát Đan này ngoài công hiệu hoạt huyết cầm máu còn có thể khiến các ngươi thêm một phần lực lượng đánh tan sát khí xâm nhập. Nhớ lấy, chỉ khi thực sự cần mới đem đan này ra sử dụng.”

Nói xong, Tiền trưởng lão vung tay, dẫn mấy người rời đi.

Ước chừng nửa ngày sau, Tiền trưởng lão cùng sáu mươi vị đệ tử dừng lại trước một vách núi dựng đứng.

Nơi này cũng đã sớm có mặt hai mươi vị đệ tử ngoại môn ăn mặc bạch y thần sắc nghiêm nghị đứng chờ.

“Đây là Đệ Tam Động Thiên của Đạo Huyền Môn chúng ta. Nơi này trình độ linh khí tuy cực kỳ nồng đậm, nhưng cuồng bạo dị thường. Bên trong cũng sẽ có một số công pháp ngẫu nhiên do nhiều đời tiền bối trong lúc tu luyện tại đây ngẫu nhiên để lại, các ngươi nếu đủ cơ duyên có thể tùy ý học tập.”

Tiền trưởng lão lớn tiếng dặn dò.

Nói xong, Tiền trưởng lão lấy ra một mặt lệnh bài bắt đầu bấm niệm pháp quyết.

Lệnh bài lập tức chiếu ra một luồng sáng dung nhập vào trong vách núi.

Vách núi rung động tựa như một mặt nước, nhộn nhạo một vài lần liền từ từ hình thành một lối đi đen ngòm.

“Bây giờ không vào, còn chờ lúc nào? Một tháng sau lão phu sẽ tự mình đến đón các ngươi.”

Tiền trưởng lão hét lớn.

Tám mươi gã đệ tử vì đó mà giật mình tỉnh táo, từng người một tiến vào bên trong.

Tống Phong cũng theo sau đám người đi vào.

Chờ cho toàn bộ đệ tử đi vào, Tiền trưởng lão mới lật tay một cái, đem lệnh bài thông hành thu hồi.

Theo lệnh bài bị thu hồi, lối đi vào bên trong Đệ Tam Động Thiên lập tức từ từ khép lại. Lát sau lại từ từ trở thành hình dạng vách đá như cũ.

Tiền trưởng lão xoay người, rời khỏi nơi này.



Tống Phong vừa bước vào liền cảm giác quanh thân một trận mát lạnh.

Hắn theo bản năng rùng mình một cái, mở mắt ra nhìn, liền phát hiện nơi này đúng là một thạch động cực lớn.

Cách nơi đám người vừa tiến vào không xa là một vực sâu đen hun hút.

Hàn ý khiến Tống Phong dù cho có tu vi Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ cũng phải rùng mình chính là từ bên dưới vực sâu kia bốc lên từng trận gió lạnh.

“Tống sư đệ, ngươi cũng được chọn a.” Tống Phong nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Nhạc sư huynh đang mỉm cười nhìn hắn.

“Thì ra là sư huynh. Điền sư huynh hắn…”

“Điền Thiết Lâm xung phong tham gia, nhưng tu vi của hắn mới chỉ là Luyện Tinh Cảnh trung kỳ, bị Toàn Phong sư thúc giáo huấn một phen, không tham gia.” Nhạc sư huynh nhàn nhạt cười.

“Thì ra là vậy. Xem ra Điền sư huynh được Toàn Phong tiền bối hậu ái, là việc đáng mừng.” Tống Phong cũng gật đầu.

“Đúng là như vậy. Bất quá hiện tại chúng ta đến đây cũng không phải để tâm sự, sư đệ đối với nơi này có cảm nhận gì hay không?” Nhạc sư huynh đột nhiên thay đổi chủ đề.

“Ngay cả sư huynh chẳng lẽ cũng không biết gì về nơi này sao?” Tống Phong kinh ngạc.

“Sư đệ quá xem trọng ta rồi, ta cũng chỉ nhập môn sớm hơn ngươi mấy chục năm, nơi này cũng là lần đầu tiên đến, làm sao lại biết chứ.” Nhạc sư huynh cười khổ.

“Nếu vậy chúng ta từ từ quan sát, biết đâu có manh mối.” Tống Phong cũng không tỏ thái độ, ngược lại cẩn thận đi về phía trước.

Lúc này, tám mươi người đi vào nơi này cũng hình thành từng nhóm nhỏ, chia ra khám phá khắp nơi.

Lúc nãy nghe Tiền trưởng lão nói rằng bên trong này linh khí cực kỳ nồng đậm. Nhưng hiện tại ngay cả một cái rắm cũng không nghe được, nói gì đến linh khí.

Một số men theo bờ vực thẳm, lọ mọ đi theo một lối đi nhỏ mong phát hiện gì đó.

Cũng có một số người lấy hết can đảm nhìn xuống vực thẳm, chỉ thấy cơ thể lạnh lẽo, đầu váng mắt hoa, liền không dám đứng lâu.

Tống Phong cùng Nhạc sư huynh đứng cách bờ vực sâu hun hút vài bước chân nhìn xuống, bên ngoài cơ thể hiện lên một vòng linh lực hộ thân chống cự khí lạnh.

“Sư huynh, ngươi có cảm giác như bên dưới vực sâu này có thứ gì đó đang quan sát chúng ta hay không?” Tống Phong đột nhiên ngữ khí âm u hỏi.

Nhạc sư huynh nghe lời này, rùng mình một cái thử cẩn thận cảm nhận, sau đó không chút dấu vết lui lại hai bước, hùng hồn nói:

“Ta nghĩ sư đệ bị ảo giác mà thôi. Đây là Đệ Tam Động Thiên của môn phái chúng ta, sao có thể có thứ gì nguy hiểm.”

Tuy miệng nói như vậy, nhưng hai chân hắn không nhịn được mà hơi run rẩy, lời nói của Tống Phong như một loại ám chú không thể nào vung khỏi đầu. Đủ loại cảnh tượng kinh khủng liên tiếp hiện ra trong đầu y.

“Hắc, sư huynh, sư đệ có lẽ là gặp ảo giác, nhưng ngươi nghĩ xem, nơi này hoàn toàn phong bế. Lối ra vào duy nhất đã bị Tiền trưởng lão đóng lại, nếu có chuyện gì, chúng ta chạy đi đâu đây? Ta đột nhiên nhớ lại, năm xưa còn là Tam Tinh Thành Ngục một thành viên. Chúng ta có nuôi một đầu Cá sấu khổng lồ, chuyên dùng tra hỏi tù phạm. Mỗi lần đều đem một ít tử tù ngoan cố nhốt vào trong chuồng rồi khóa chặt lối ra, đem một tấm vải đen hoàn toàn che lại. Hình ảnh kia….thật là nhớ…” Tống Phong càng nói, giọng nói càng thêm vài phần âm u ma mị.

Nhạc sư huynh vừa tò mò nghiêng đầu lắng nghe. Hình ảnh tưởng tượng càng lúc càng hiện rõ, nói:

“Sư đệ, sư huynh tu luyện tới cảnh giới này chuyện kinh khủng gì mà chưa gặp phải. Ngươi đứng đây quan sát, ta đi sang bên kia tìm kiếm xem có phát hiện gì hay không.”

Nói xong, liền muốn co cẳng chạy, rời khỏi cái vực sâu đen hun hút này càng nhanh càng tốt.

Tống Phong nén cười, đưa tay ngăn y lại, nói:

“Sư huynh, ngươi nhìn dưới đó là thứ gì?”

“Ta không nhìn, nơi này đen hun hút có gì mà nhìn….ủa…”

Nhạc sư huynh lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn theo bản năng tò mò quét mắt nhìn theo hướng tay Tống Phong chỉ.

“Ồ, đó là thứ gì?” Nhạc sư huynh ổn định thân hình, chăm chú quan sát.

Chỉ thấy nơi Tống Phong vừa chỉ, từng miệng hang nhỏ bằng một thân người lấm chấm trên thành vực, kéo dài chi chít tận xuống bên dưới không thấy điểm cuối cùng.

“Chẳng lẽ đây mới chân chính là động thiên!” Nhạc sư huynh lẩm bẩm.

Tống Phong cũng gật nhẹ đầu:

“Rất có thể như vậy. Những hang động nhỏ này nằm ở vị trí cheo leo, rất có thể là một loại khảo nghiệm trước khi tiến vào Động thiên thực sự. Chúng ta đoán già đoán non cũng không có tác dụng gì. Lúc này nếu có người tiến vào bên trong, chẳng phải sẽ hiểu rõ thực hư hay sao.”

Nói xong, ánh mắt của Tống Phong mang theo thâm ý nhìn về từng nhóm đệ tử đang thăm dò cách đó không xa.

Nhạc sư huynh nhìn thấy ẩn ý trong mắt Tống Phong, khóe miệng liền giật giật, giả vờ giả vịt hét lên sợ hãi:

“Ông trời của ta, chẳng lẽ đây mới thực sự là động thiên?!?”

Tống Phong nhìn thấy diễn kỹ của Nhạc sư huynh có chút xốc nổi, gương mặt không nhịn được co lại, vô cùng khó khăn mới nén được cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.