“Đến Đạo Hương Thôn tiêu diệt Heo rừng quấy phá. Điểm sư môn +5. Độ khó: ★”
“Chặt 100 bó Hồng Diệp Liễu củi khô. Điểm sư môn + 10. Độ khó: ★”
“Đến Tạp Dịch Bắc Phong nấu cám heo một năm, điểm sư môn + 12. Độ khó: ★”
“Chăm sóc một mẫu Thanh Linh Trúc, thời hạn ba năm. Điểm sư môn +50. Độ khó: ★”
…
Tống Phong nhận thấy hiệm vụ vô cùng nhiều, đa phần đều là một số công việc lặt vặt, mang tính chất tay chân. Những công việc lao động mệt nhọc này thường chỉ có đẳng cấp một sao, điểm sư môn cũng rất kém cỏi.
Dù vậy, những nhiệm vụ này thường thường được hoan nghênh nhất. Vừa an nhàn, độ khó không cao, cố gắng đổ chút mồ hôi đổi lấy điểm sư môn. Vài năm làm một lần nhiệm vụ, cơm no áo ấm. Đối với một chút Tạp dịch đệ tử mà nói, loại nhiệm vụ này chính là vì bọn hắn đo ni đóng giày, vì bọn hắn mà sinh ra.
Còn lại, chỉ có một số nhiệm vụ yêu cầu có sự hiểu biết đặc thù, ví dụ như chăm sóc linh hoa linh thảo hoặc là chăm sóc loại linh thú nào đó thì mới có điểm sư môn khả quan hơn một chút.
Tuy nhiên, những nhiệm vụ này đều không phải mà thứ Tống Phong muốn tìm.
Mãi cho đến bảng nhiệm vụ thứ ba, Tống Phong mới nhìn thấy một đầu nhiệm vụ làm hắn hứng thú:
“Bảo vệ Thiết tinh quặng mỏ Hồng Thạch Sơn năm năm. Điểm sư môn +300. Độ khó: ★★ “
Hắn nghĩ nghĩ, liền vung tay điểm một tia linh lực vào dòng nhiệm vụ. Lập tức, bia đá sáng lên một chút, dòng thông tin nhiệm vụ này ngay lập tức mờ đi.
Đây chính là dấu hiệu chứng tỏ có người đang muốn tiếp nhận nhiệm vụ nhưng chưa thành công, cần phải đi vào trong khu nhà để gặp chấp sự quản lý nhiệm vụ môn phái để chính thức tiếp nhận. Một khi tiếp nhận thất bại, nhiệm vụ sẽ lại hiện ra để đệ tử khác nhìn thấy
Tống Phong hít một hơi, cầm theo lệnh bài bản thân đi vào bên trong tòa nhà phía sau bia đá.
Tống Phong nhanh chóng đi vào tòa nhà.
Ước chừng thời gian một nén nhang sau, Tống Phong rời khỏi tòa nhà, sắc mặt có chút hài lòng nhanh chóng trở về nơi ở.
…
Vô Biên Sâm Lâm, một trong ngũ đại cấm khu nổi danh tu tiên giới. Diện tích bao la rộng lớn bao nhiêu chưa từng có ai khám phá nổi. Nghe nói từng có cao thủ Hóa Thần Cảnh buông xuống lời nói đem Vô Biên Sâm Lâm bí mật cho khai phá, từ đó một đi không trở về. Có người nói hắn ngộ nhập bí cảnh, đã phi thăng thượng giới, cũng có lời đồn hắn đã bỏ mạng nơi rừng sâu nước độc.
Sự thật thế nào, không ai được rõ.
Dù đó là chuyện cách đây đã mấy nghìn năm, nhưng Vô Biên Sâm Lâm vẫn âm u sừng sững nơi đó, không ai dám đi quá sâu vào trong.
Nơi này bao nhiêu năm nay thuộc về Yêu thú nhất tộc canh giữ. Nhân tộc mặc dù có không ngừng đệ tử đến nơi này tìm kiếm cơ duyên nhưng đa số chỉ hoạt động ở khu vực ngoại vi mà thôi.
Địa hình Vô Biên Sâm Lâm cũng cực kỳ âm u bí hiểm, đủ loại thực vật cùng tài nguyên kỳ lạ nơi khác không có thì nơi này lại có. Cho nên từ lâu, đây vừa là nơi hung hiểm, nhưng đồng dạng cũng là bánh trái thơm ngon trong mắt các đại môn phái.
Phía nam Vô Biên Sâm Lâm có một thôn trang nhỏ tên gọi Tam Sinh Thôn. Thôn dân nơi này hơn một trăm năm trước cuộc sống tương đối khó khăn, hầu hết đều dựa vào săn bắn trồng trọt mà duy trì qua ngày.
Thế nhưng cho đến một ngày, quan binh địa phương vậy mà đến thôn bọn họ thông báo chiêu công. Nam đinh chỉ cần từ mười sáu đến sáu mươi tuổi, chỉ cần đủ sức khỏe liền có thể tiến vào Hồng Thạch Sơn chân núi tham gia khai thác mỏ đá, liền nhận được thù lao hậu hĩnh.
Tuy vậy, có rất ít người biết rằng, Hồng Thạch Sơn nào đâu phải cái gì mỏ đá, mà chính là Thiết Tinh Quặng Mỏ mà cách đây hơn một trăm năm Đạo Huyền Môn đã tiến hành toàn diện khai thác.
Trải qua hơn một trăm năm, cũng nhờ mỏ đá Hồng Thạch Sơn mà Tam Sinh Thôn đã trở thành Tam Sinh Trấn, cuộc sống nhộn nhịp khác thường.
Nhất là phía Nam Tam Sinh Trấn chính là khu vực nhộn nhịp nhất.
Nơi này có một tòa đại viện to lớn cực kỳ nổi bật chiếm giữ một diện tích rất lớn, bên trên đại môn có hai đầu sư tử bằng đá điêu khắc công phu đang canh giữ là một tấm bảng sơn son thiếp vàng ba chữ lớn 「 Âu Dương Phủ 」.
Người ở Tam Sinh Trấn đều biết rõ, đây chính là gia phủ của Âu Dương Chấn Thiên, đương kim trưởng trấn, cũng là đương kim quản sự của Hồng Thạch Sơn quặng mỏ.
Đối diện với Âu Dương Phủ có một tòa tửu lâu ba tầng tên gọi Tam Thế Lâu.
Tại trong vòng bán kính mấy trăm dặm quanh đây, Tam Thế Lâu cũng coi như có chút danh khí. Tam Sinh Tam Thế Tửu của quán càng là được nhiều người nhớ mãi không quên.
Lúc này đang là giờ cơm chiều, bên trong quán vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói trò chuyện rộn ràng cả đoạn đường.
Trên tầng hai gần cửa sổ, có một thanh niên mặc thanh bào, chậm rãi hớp một hớp rượu, ánh mắt bình thản đem khung cảnh toàn bộ Tam Sinh Trấn thu vào tầm mắt, nhất là đại môn Âu Dương Phủ thì càng là được hắn chú ý, nhìn tới nhìn lui mấy lần.
Thanh niên này chính là Tống Phong từ Đạo Huyền Môn mất gần mười ngày mới chạy đến nơi này.
Là người tiếp nhận nhiệm vụ này, trong ngọc giản nhiệm vụ cũng có giới thiệu đôi chút, vì vậy mà Tống Phong cũng được biết, gia chủ Âu Dương Chấn thiên của Âu Dương Gia này có chút quan hệ trong Đạo Huyền Môn nên mới được điều đến làm quản sự của Hồng Thạch Sơn quặng mỏ này mới được hai mươi năm nay.
Tống Phong đối với vị quản sự này cũng có chút hiếu kỳ, liền tìm đến nơi Tam Thế Lâu này ngồi xuống thuận tiện quan sát và nghỉ ngơi một chút.
Tam Thế Lâu cách sắp xếp có chút đặc biệt, tầng một rộng lớn nhất chính là nơi chiêu đãi khách hàng bình dân bá tánh, tầng hai là nơi chiêu đãi khách quý, còn tầng ba là nơi đặc biệt dùng để thể hiện thân phận.
Tống Phong vừa không muốn quá gây chú ý, lại không muốn quá hỗn tạp, tự nhiên chọn tầng hai ngồi xuống.
Lúc này, một nhóm năm người từ bên dưới đi lên tầng hai, đến bàn bên cạnh Tống Phong ngồi xuống.
Tống Phong liếc mắt, liền thấy đám người này toàn thân có huyết quang ẩn hiện, sát khí như có như không, hiển nhiên là một đám giang hồ thiết huyết nhân sĩ.
Một lão nhân đi đầu có bộ dáng âm trầm ít nói càng là đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh Giới.
“Loại thực lực này hành tẩu trong thế gian cũng xem như là đỉnh cao chiến lực. Không ngờ Tam Sinh Trấn này lại xuất hiện một cái. Có chút thú vị.” Tống Phong trong lòng nổi lên chút hứng thú.
Phải biết, dù là Tam Tinh Thành khi đó thì Tiên Thiên Cảnh Giới cường giả ngoài mặt cũng rất ít, còn trong tối thì dĩ nhiên khi đó Tống Phong không được biết. Nhưng có lẽ tuyệt đối không nhiều. Mà đó lại là đại thành. Tiên Thiên Cảnh Giới võ giã không phải rau cải trắng liền tùy tiện có thể gặp được.
Bất quá, chỉ là Tống Phong có chút hứng thú mà thôi. Võ giả và tu tiên giả là hai tầng thứ khác nhau hoàn toàn.
Một nhóm người có Tiên thiên võ giả cầm đầu, bộ dáng có chút lén lút rụt rè, cũng chỉ gây cho Tống Phong một chút hứng thú nhỏ, liền không tiếp tục nhìn nhiều.
Mà lão nhân kia dường như có điều cảm ứng, vừa rồi lão có một loại cảm giác bị người quan sát. Cảm giác kia tựa như bị người lột sạch quần áo rồi bắt lão xoay mấy vòng để người ta nhìn ngắm vậy.
Chính là bị nhìn thấu triệt.
Là loại cảm giác đó.
Lão kinh nghi nhìn quanh, chỉ thấy nơi lầu hai này ngoại trừ nhóm người của lão thì chỉ có ba bàn là có khách nhân, trong đó theo lão quan sát thì tất cả đều là bình thường.
Chỉ có thanh niên ngồi gần cửa sổ là khí chất có chút khác thường, nhưng cảm ứng ba động thì lão phát hiện người này cả người trong suốt không có chút dấu vết nào của nội lực tiết ra, hiển nhiên chỉ là một người bình thường.
Hán tử trung niên đi bên cạnh lão nhân hình như phát giác được lão nhân có chút bất thường, vội nhỏ giọng hỏi:
“Nhị gia, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, vừa rồi có lẽ ta cảm giác có chút sai lầm mà thôi.” Lão nhân suy nghĩ, lắc nhẹ đầu cùng nhóm người đi vào góc của lầu hai ngồi xuống.
Bất quá, loại cảm giác bị người nhìn thấu kia cho dù lão có vung đi cách nào cũng không quên đi được, tâm tình nhất thời có chút buồn bực.