“Ai u, đột nhiên ta có chút đau bụng, chờ một chút, ta muốn đi nhà xí.”
“Ối, tại hạ chợt phát hiện đánh rơi mất phiếu ăn, để ta quay lại đường cũ tìm. Các vị thông cảm, nhà bếp môn phái chúng ta chỉ nhận phiếu không nhận người.”
“Ta cũng…”
Ba người nghe đến bức ra tinh huyết, liền ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Hừ, ba người các ngươi thật là vô sỉ. Kỳ công tử cũng là vì chúng ta mới thi pháp, chỉ là một giọt tinh huyết, ngươi mẹ nó ăn một viên đan dược liền hồi phục lại, có gì mà các ngươi trốn tránh như vậy?”
“Lão Triệu, uổng công trước đây ta xem trọng ngươi. Không ngờ chỉ một giọt tinh huyết cũng ra không nổi.”
Liên tiếp mấy người khác nhao nhao phê bình, khiến ba người vừa tự hào tu luyện Hỏa hệ công pháp giờ phút này gương mặt cực kỳ khó coi.
“Được, chúng ta bức.”
Mấy người có khổ khó nói, riêng phần mình lấy ra một giọt tinh huyết.
Dù sao, nếu bây giờ lâm trận bỏ chạy, trước không nói mất mặt, mà những bảo vật bên trong Cổ động phủ cũng sẽ cùng bọn họ vô duyên. Cho nên mặc dù nói vô duyên vô cớ bắt bọn họ giao ra tinh huyết là việc không thể nào, nhưng dưới sức hấp dẫn của tài bảo, bọn họ cũng quyết định liều một phen.
Chỉ có điều ngay khi Kỳ Vô Cực lấy được ba giọt tinh huyết sau đó xoay lưng lại với mọi người thì gương mặt hắn lại nở một nụ cười đắc ý mà không ai thấy được.
Kỳ Vô Cực ngước nhìn đám rừng âm u kỳ dị trước mặt, đột nhiên lật tay tế ra một cây Ngọc Thước lóe ra hồng quang.
Kỳ Vô Cực búng tay một cái, lập tức ba giọt tinh huyết nhanh chóng dung nhập vào bên trong Ngọc Thước.
Chỉ thấy Ngọc Thước ngay sau khi hấp thu ba giọt tinh huyết, lập tức hồng quang rực sáng.
Kỳ Vô Cực hướng Ngọc Thước về phía trước khẽ vẫy.
Lập tức, một đạo hồng quang thô to từ Ngọc Thước lóe lên hướng về khoảng không phía trước chém ra một vết nứt rộng đủ một người lách mình đi qua.
“Các vị, mau vào trong, lối đi này không duy trì quá lâu.” Kỳ Vô Cực nói gấp, thân hình nhanh như điện bay thẳng vào bên trong. Không quên thu lại Ngọc Thước.
Những người còn lại thấy vậy cũng nhao nhao phi thân vào bên trong.
Lối đi này theo người cuối cùng tiến vào cũng chậm rãi khép lại.
Tuy nhiên, không ai chú ý, ngay khi vết nứt khép lại được một nữa liền có một cơn gió nhẹ len lỏi, thần không biết quỷ không hay bám theo nhóm người phía sau Kỳ Vô Cực đi vào bên trong.
Cuối cùng vết nứt khép lại hoàn toàn.
Nơi này lại trở về âm u thâm trầm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Kỳ Vô Cực dẫn đầu đám người, sau khi vào bên trong liền tiến vào một hàng lang tối om om kéo dài dường như vô tận.
Đám người dưới bóng tối, nương theo ánh sáng từ một viên Dạ Quang Châu mà Kỳ Vô Cực cầm trên tay, lần mò bước về phía trước.
Hành lang này dường như do ai đó kiến tạo, bề mặt lối đi lẫn vách tường đều nhẵn bóng, khi đưa tay sờ liền có cảm giác lạnh lẽo.
Đi được một lúc, bỗng nhiên bên tai mọi người nghe thấy tiếng nói chuyện cùng ánh sáng cuối đường truyền đến.
Kỳ Vô Cực ánh mắt sáng lên, cước bộ dưới chân càng thêm tăng tốc đi tới.
“Sư huynh, mọi người đã đến!” Một âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu truyền đến.
Người nói chuyện chính là Âu Dương Tư Duệ.
Bên cạnh nàng lúc này cũng đã có bảy người sóng vai nhau mà đứng trong một thạch thất rộng chừng hai mươi trượng.
Nhóm người đi chung Kỳ Vô Cực ánh mắt sáng lên, cũng nhao nhao chào hỏi.
Đối với những người này, Âu Dương Tư Duệ đều liên tục nhẹ nhàng thi lễ, gương mặt ôn nhu như gió xuân, khiến cho người ta có cảm giác rất hài lòng.
“Sư muội, mọi người đến đây đã lâu chưa, có phát hiện gì hay không?” Kỳ Vô Cực có thâm ý nhìn Âu Dương Tư Duệ một cái, hỏi.
“Sư huynh, nơi này có chút cổ quái. Hẳn là động phủ của một vị tiền bối rất xa xưa. Mọi người nhìn xem.”
Âu Dương Tư Duệ trầm giọng, chỉ tay về một cánh cửa đá cách đó không xa.
Theo hướng của Âu Dương Tư Duệ chỉ, mọi người đưa mắt nhìn tới.
Liền nhìn thấy một cánh cửa đá cao chừng hai trượng, bên trên khắc một đồ án kỳ quái.
Chính giữa đồ án khắc hình một cái đầu rồng, chung quanh lại có một vòng ngũ giác bao quanh. Mỗi một góc ngũ giác đều có một chỗ lõm vào. Tất cả đều có những phù văn chằng chịt kết nối lại với nhau, nhìn qua vô cùng kỳ dị.
Kỳ Vô Cực cùng những người khác đi lại gần nhìn xem.
Xem nửa ngày, đột nhiên Kỳ Vô Cực ánh mắt chậm rãi ngưng trọng.
“Kỳ công tử, ngươi phát hiện ra điều gì sao?” Một người phát hiện sắc mặt Kỳ Vô Cực không đúng, liền hỏi.
“Đúng vậy, đồ án này ta từng gặp ở đâu đó, nhưng cần tĩnh tâm một chút mới có thể nhớ ra.” Kỳ Vô Cực trán nhăn lại thành một đoàn, minh tư khổ tưởng suy nghĩ.
Đột nhiên, hắn vỗ tay nói lớn:
“Thì ra là nó, Ngũ Linh Tỏa Long Đồ.”
“Ngũ Linh Tỏa Long Đồ? Kỳ công tử, đây là thứ gì?”
“Đây là một loại đồ án tương tự như một pháp trận khóa cửa mà cổ tu sĩ thường hay sử dụng. Trận này thường là sẽ lấy một loại chân linh làm hình tượng, sau đó dung nhập thủ pháp đặc thù tạo thành một loại “Ổ khóa” đặc biệt. Chỉ có một thủ pháp đặc biệt mới mở ra được.” Kỳ Vô Cực trầm giọng.
“Nói như vậy, chúng ta vào đây vô ích sao?” Có người không cam tâm nói ra.
“Sư huynh, có thể dùng lực phá hay không?” Âu Dương Tư Duệ không cam lòng nói ra.
“Có thể, nhưng sẽ thực lực của người phá khóa phải cao hơn người đã khóa. Mà vị tiền bối chủ nhân nơi này chắc chắn có thực lực chúng ta không tưởng tượng nổi. Dùng lực phá khóa không khả thi!” Kỳ Vô Cực chậm rãi lắc đầu, giọng nói mang vẻ tiếc hận.
Đám người nghe Kỳ Vô Cực nói lời này, nửa tin nửa ngờ. Nhân số ở đây lúc này gần hai mươi người, nhưng không một ai muốn rời đi. Ngược lại tất cả mọi người tập trung lại nhỏ giọng thảo luận.
Đột nhiên, một đại hán dáng người thô to bước tới cánh cửa, trong tay nhoáng một cái liền xuất hiện một cây búa lớn màu nâu sẫm.
Y không nói hai lời, hét một tiếng vung tay đem búa lớn bổ thẳng vào cánh cửa đá.
Búa lớn vừa bổ vào, còn chưa chạm đến cửa đá liền phát ra một âm thanh trầm đục.
“Uỳnh” một tiếng, búa lớn theo cánh tay của đại hán run lên rồi dường như chạm phải một mặt nước gợn sóng lên từng đợt, sau đó búa lớn ‘răng rắc’ một tiếng, lập tức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, văng tung tóe khắp nơi. Mà cánh tay của đại hán cũng “bùm” một tiếng lập tức da tróc thịt bong, bị chấn văng vào tường đá đối diện phía xa.
Sống chết không rõ.
Thấy cảnh này, đám người nhao nhao hít một hơi khí lạnh.
Cũng không ai dám tiến lên tiếp tục thử nghiệm dùng sức công kích vào cửa đá nữa.
Mà cánh cửa đá sau một màn vừa rồi thì lại im lìm như cũ, dường như mọi việc vừa rồi chỉ là một cơn ảo mộng vậy.
Nếu không phải đại hán khôi ngô không nằm một đống ở phía xa thì hẳn mọi người cũng không dám tin cánh cửa đá nhìn im lìm không chút nguy hiểm này lại ghê gớm như vậy.
Chỉ vỏn vẹn lực phản chấn cũng đem một đại hán thực lực không thua kém bọn họ là bao làm bất tỉnh nhân sự.
Lúc này cũng không còn người nào nổi lên tâm tư muốn thử lại lần nữa.
Mà Kỳ Vô Cực nhìn thấy cảnh này, cảm thấy không sai biệt lắm, thở dài vuốt cằm một cái, làm như không quá chắc chắn nói:
“Kỳ thực, như trước đây ta có nói với mọi người. Ta có một loại bảo vật có thể phá bỏ cấm chế, đối với loại khóa phong tỏa như thế này cũng có thể có hiệu dụng. Tuy nhiên, Ngũ Linh Tỏa Long Đồ này thực sự lợi hại. Cho dù tất cả chúng ta ở đây hợp sức, theo ta dự đoán có lẽ cũng chỉ có bốn thành nắm chắc mở nó ra. Không biết ý mọi người thế nào? Hay là chúng ta trước thoái lui, chờ ngày sau nếu có dịp Cổ Chiến Trường này lại mở ra đi lại đi vào lần nữa.”
Kỳ Vô Cực chậm rãi nói, cố tình lộ ra ý muốn rút lui.
“Sư huynh, Cổ Chiến Trường biết bao năm mới mở ra một lần, lại chờ lần sau liệu chúng ta còn sống đi vào hay không, thậm chí lần sau mở ra có đến được nơi này hay không? Bốn phần cũng không quá thấp, hay là chúng ta thử một chút?” Âu Dương Tư Duệ giọng nói lộ vẻ không cam lòng nói.
“Sư muội, ngươi cũng biết, thi triển vật kia phải do ta chủ trì, mà những người khác nếu phụ trợ cũng chỉ đóng vai trò phụ, nếu như không mở thành công ngược lại xảy ra phản chấn, những người phụ giúp có thể không sao, nhưng căn cơ tu vi của sư huynh có thể bị ảnh hưởng nặng nề a.” Kỳ Vô Cực cắn răng, tiếc hận nói.