Tống Tiên Hành

Chương 6: Chương 6: Thăm Dò




“Võ Đạo Mạn Đàm”

“Kỳ Văn Dị Sự”

“Tùy Phong Toái Ảnh Bộ”

“Súc Cốt Công”

“Lục Dương Chưởng Pháp”

“Những quyển này giá cả như thế nào?” Tống Phong dò hỏi.

Đạt Văn Tây nghe xong liền mở miệng nói giá.

Tống Phong nghe xong liền có chút đầu váng mắt hoa.

“Đắt như vậy?” Tống Phong không nhịn được hỏi.

“Đại nhân, công pháp võ đạo trước nay đều là nằm trong tay một ít cao thủ lão tiền bối. Trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó mới chảy ra ngoài. Bên ngoài không ít người vì một quyển võ đạo công pháp mà chém giết lẫn nhau, cha con cũng trở mặt. Cái giá này là ta đã trải qua cân nhắc, nếu không phải là ngài mà là người khác thì tuyệt không có giá đó.”

Tống Phong nghe xong gật đầu.

Lời này ngược lại là đúng sự thật.

Thân làm Thành ngục một thành viên, Tống Phong chứng kiến qua sự tình rất nhiều. Đối với lời nói này của Đạt Văn Tây không có phản bác.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tống Phong cắn răng nói:

“Nếu vậy trước lấy cho ta「 Võ Đạo Mạn Đàm 」cùng 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ」“

“Tốt.” Đạt Văn Tây sảng khoái đứng dậy đi lấy thư tịch mang ra.

“Quyển này Kỳ Văn Dị Sự ta tặng Tống đại nhân, coi như kết cái thiện duyên. Sau này xin chiếu cố bản trai nhiều hơn.”

Làm ăn với người nhanh gọn, Đạt Văn Tây hắn cũng đối với cuộc mua bán này rất hài lòng, không ngại thuận nước đẩy thuyền, kết chút thiện duyên hay nói trắng ra là thả dây dài câu cá lớn.

Đây cũng chính là sở trường khiến Đạt Văn Tây hắn có thể leo tới vị trí hiện tại.



Bước ra khỏi Cổ Thư Trai dưới nụ cười đưa tiễn của Đạt Văn Tây, Tống Phong sờ sờ túi tiền đã trống rỗng mà cười khổ. Bổng lộc của hắn bao năm tích lũy chỉ trong tích tắc đã không cánh mà bay.

Giờ phút này, Tống Phong mới đối với tiền tài có cảm giác cấp bách.

Thế nhưng, chuyến này thu hoạch, Tống Phong cảm thấy hoàn đáng đáng giá.

Thông qua tù phạm cùng nhiều mối quan hệ, Tống Phong biết được tin tức nhiều hơn thường nhân rất nhiều.

Đừng nhìn hiện tại bốn phía mưa thuận gió hòa, nhưng chỉ trong vòng nửa năm trở lại đây, số lượng tù phạm càng ngày càng tăng một cách bất thường.

Mặc dù điều này giúp thực lực của Tống Phong càng ngày càng tăng tiến, nhưng đồng thời hắn cũng cảm giác được một loại áp lực vô hình từ từ kéo đến.

‘Chỉ có tăng thực lực lên mới là vương đạo.’ Tống Phong cắn răng, nhanh chóng trở về Đinh khu.

Đêm đã về khuya.

Tống Phong ngồi dưới ánh đèn, đưa tay xoa xoa lên thái dương, đem quyển 「 Võ Đạo Mạn Đàm 」trong tay khép lại.

‘Ta hiện tại hẳn là bước vào cảnh giới Hậu Thiên Võ Giả đi.’ Tống Phong âm thầm tự xác định.

Bên trong quyển Võ Đạo Mạn Đàm này có đề cập tới sức mạnh của võ giả trong giang hồ được chia thành: Phàm nhân, Nhập môn cảnh giới, Hậu Thiên cảnh giới, Tiên thiên cảnh giới.

Phàm nhân chỉ là sâu kiến, không cần nói tới.

Mà Nhập môn cảnh giới tức là chỉ những người mới luyện tập võ đạo hoặc là luyện tập võ đạo lâu năm nhưng chưa đề luyện ra nội lực.

Chỉ khi luyện thành ‘Nội lực’, một loại lực lượng đại biểu khí kình tích súc trong cơ thể, thì mới xem như đạp vào cảnh giới Hậu Thiên Võ Giả. Hậu Thiên Võ Giả cũng chia nhiều cấp độ nhỏ nhưng không quá rõ ràng. Bởi vì ở võ đạo, đôi khi chiêu thức hoặc võ học cao cấp hơn có thể rút ngắn khoảng cách tiểu cảnh giới.

Ví dụ như một người ở Hậu thiên sơ kỳ cảnh giới võ giả tu luyện Thượng phẩm võ học, có thể đánh cái ngang tay với Hậu thiên trung kỳ cảnh giới võ giả chỉ luyện hạ phẩm võ học…

Tất nhiên đây chỉ là mạn đàm, nói mơ hồ chung chung. Trên thực tế còn rất nhiều vấn đề quyết định một trận chiến đấu. Thế nhưng có một quy tắc mà chưa thấy ai có thể phá bỏ, đó chính là vượt đại cảnh giới chiến đấu. Ví dụ Nhập môn võ giả đối với Hậu thiên võ giả chỉ như trẻ con nghịch bùn. Mà Hậu thiên võ giả chạm trán Tiên thiên võ giả chỉ có chạy trối chết, mà còn khó lòng chạy thoát.

Hết thảy đều là vì mỗi một đại cảnh giới vượt qua đều tựa như cá vượt long môn, đạt tới sự biến đổi về căn bản.

Trong sách cũng có nói mơ hồ về cảnh giới phía trên Tiên thiên cảnh, nhưng chỉ là mơ hồ lướt qua không nói rõ. Điều này khiến Tống Phong có chút hiếu kỳ.

Tuy nhiên, trước mắt, hắn cần đem tu vi cố gắng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Cảnh mới là mục tiêu lớn nhất.

Đi đến chân núi tự có đường, có lẽ khi nào hắn chính thức bước vào Tiên thiên cảnh giới thì sẽ có thể biết được chân tướng.

Nghĩ đến đây, Tống Phong không nhịn được cầm tới quyển 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」lên xem xét.

Bởi vì túi tiền quá xẹp, lúc chọn lựa Tống Phong đã cân nhắc thật lâu, cuối cùng chọn lựa một quyển thân pháp.

Trong lúc loạn lạc hoặc là tình huống nào đó, thân pháp lợi hại chưa biết chừng mới thực sự hữu dụng nhất. Ngụy trang hay là chưởng pháp mặc dù quan trọng cực kỳ, nhưng so với thủ đoạn bảo mệnh, Tống Phong tình nguyện đem tính mạng mình đặt lên đầu tiên.

Bởi vậy trải qua cân nhắc, cuối cùng Tống Phong vẫn chọn quyển 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」này để xuống tiền.

Khác với quyển 「 Võ Đạo Mạn Đàm 」trước đó, quyển 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」này ngoài chữ viết còn có hình ảnh kèm theo, bên dưới là chú thích cùng luận giải.

Tống Phong vừa nhìn liền bị nó thu hút.

Một cái nhìn này, liền trọn vẹn nhìn một đêm.

Dù cho nội lực của Tống Phong hiện tại đã bước vào cảnh giới Hậu Thiên Cảnh Giới nhưng về mặt tinh thần tập trung lâu như vậy cũng cảm giác đầu váng mắt hoa.

Dục tốc bất đạt, Tống Phong cũng hiểu đạo lý này.

Cho nên khi cảm thấy đầu óc không còn đủ minh mẫn sung túc, hắn liền không tiếp tục đọc mà là nằm xuống ngáy o o.

Liên tục nửa tháng sau đó, Tống Phong ngoài thời gian làm việc thì còn lại đều vùi đầu vào nghiên cứu tâm pháp 「 Tùy Phong Toái Ảnh Bộ 」 này. Khi nào cảm giác mệt mỏi hắn lại buông lỏng nghỉ ngơi, cố gắng đem cơ thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất mới lại tham ngộ.

Cuộc sống cứ như vậy nhàm chán trôi qua.

Cho đến một ngày này.

Bên trong phòng của Tống Phong lúc này đồ vật cực kỳ hỗn loạn, bàn ghế chổng ngược lên, các nhánh củi khô được cột dây treo lung tung lộn xộn trong phòng.

Mà nhìn kỹ lại, thân ảnh của Tống Phong lúc này cực kỳ quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện. Điều kỳ dị là thân ảnh hắn di chuyển cực kỳ nhanh nhưng lại không chạm đến bất cứ thứ gì, cuối cùng thân ảnh Tống Phong dừng lại ở cửa ra vào, hiện ra rõ ràng.

Lúc này, Tống Phong thân thể có vài vết trầy xước, tóc tai cũng rối bù, quần áo cũng có chút vết rách nhưng ánh mắt thì lại sáng ngời.

Trải qua nhiều ngày vùi đầu luyện tập, rốt cuộc Tùy Phong Toái Ảnh Bộ của hắn cũng có chút thành tựu. Mặc dù chưa thể hoàn toàn nắm giữ, tuy nhiên cũng xem như có chút hỏa hầu.

Mặc dù đã trải qua thời gian mấy năm, nhưng Tống Phong vẫn chưa quên Điền Quân tên kia, vì vậy mà chỉ âm thầm ẩn giấu tập luyện, không chút lộ ra bên ngoài.

Có trời mới biết người kia có còn chú ý tới hắn hay không. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Vạn nhất bị phát hiện bí mật, Tống Phong hắn chắc chắn chắp cánh khó thoát.

Đang khi suy nghĩ, Tống Phong đột nhiên nhìn ra phía bên ngoài.

Mặc dù lúc này cửa phòng đóng kín, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một khí tực cực kỳ mạnh mẽ đang đến gần nơi này. Hơn nữa khí tức này có chút quen thuộc.

“Không phải cầu được ước thấy chứ?” Tống Phong có chút kinh nghi.

Thân ảnh của hắn theo đó lần nữa quỷ mị di chuyển, trong chớp mắt đem phòng mình thu dọn sạch sẽ gọn gàng.

Đảm bảo người mới nhìn qua sẽ không thể nào phát hiện nơi này vừa rồi hỗn loạn đến mức nào.

“Điền đại nhân ngài khỏe!”

“Điền đại nhân có gì sai bảo!”

Bên ngoài liên tục vang lên tiếng chào hỏi. Tống Phong trong lòng có chút cầu mong mục đích lần này của Điền Quân lần này không phải là tìm tới mình.

Tuy nhiên, chút hi vọng này của Tống Phong nhanh chóng tắt ngấm khi nghe tiếng gọi:

“Ta cần tìm Tống Phong tiểu tử có chút việc, các ngươi ai làm việc gì cứ tiếp tục.”

Nghe vậy, đám người kia liền lục tục bái chào rời đi.

Mà Tống Phong cũng biết không giả điếc được nữa, liền chỉnh lại y phục, điều chỉnh tâm tình một chút rồi mở cửa bước ra ngoài.

“Ti chức bái kiến Điền đại nhân.”

“Ừm, tốt. Đến nơi này làm việc có quen không?” Điền Quân vẫn giữ âm thanh hòa ái, nghe không ra vui buồn hỏi.

“Đa tạ đại nhân quan tâm, ti chức ăn được ngủ được, cố gắng hoàn thành công việc, vì Tam Tinh Thành Ngục chúng ta mà phấn đấu!” Tống Phong ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói.

“Ừm. Ta sắp sửa về kinh phục mệnh, muốn dẫn một số người cùng đi. Niệm tình ngươi mấy năm nay tận tụy chăm chỉ, muốn đưa ngươi đi thấy chút việc đời, ngươi có đồng ý?”

“Đi…đi Kinh thành?” Tống Phong sững sờ, theo bản năng hỏi lại.

“Đúng vậy. Người khác cầu còn không được. Sao, ngươi không đồng ý?” Điền Quân híp mắt. Mặc dù nụ cười chưa tắt nhưng giọng nói đã lộ ra hàn khí.

“Điền đại nhân hiểu lầm, ti chức là vì cảm động mà thất ngôn. Đại nhân có lòng nâng đỡ, ti chức vạn phần cảm kích, cầu còn không được, sao dám từ chối!” Tống Phong lừa mình dối người nói ra.

Điền Quân lúc này mới thu liễm hàn quang, cười cười gật đầu.

“Một tháng sau xuất phát. Ngươi chuẩn bị một chút. Mặt khác, Khương lão đầu đã treo cổ chết, dù sao cũng có chút quen biết, ngươi có thể đến nhìn một chút!”

Điền Quân dường như tùy tiện nói ra, nhưng ánh mắt lại đăm đăm chú ý từng biểu hiện của Tống Phong.

Tống Phong thân hình run lên, đôi mắt ánh lên vẻ không nhớ rõ nói:

“Đại nhân, Khương lão đầu này là ai a….”

Điền Quân nhìn thật sâu Tống Phong rồi nói:

“Năm xưa bản quan từng nhờ ngươi đưa cơm cho y.”

“A, người này ti chức có chút ký ức. Năm xưa người này không biết tốt xấu, đại nhân quan tâm y có tuổi nên ban cho chút rượu thịt lại còn tỏ thái độ bất kính. Bất quá ti chức cũng không thèm quan tâm hắn. Hiện giờ treo cổ chết có lẽ là do sám hối tội lỗi của mình đi, cũng xem như chấm dứt kiếp này tội trạng.” Tống Phong tặc lưỡi, ánh mắt có chút tiếc hận nói ra.

“Ừm, chuẩn bị cho tốt, một tháng sau đến chỗ ta.” Điền Quân khí thế trên người dường như có chút hòa hoãn, lời nói vừa dứt đã rời khỏi nơi này.

Tống Phong một mực duy trì dáng vẻ cung kính, cho đến khi Điền Quân hoàn toàn rời khỏi thì hắn mới quay trở về phòng, đóng chặt cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.