Tống Tiên Hành

Chương 87: Chương 87: Tiểu Đình Kinh Hồn




“Tống đại ca, Tống đại ca, huynh không sao chứ?”

Tống Phong trong mơ hồ nghe có tiếng gọi mình, dần dần tỉnh dậy.

Trước mặt hắn là một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, mang theo mấy phần lo lắng của Tiêu Hàm Hàm.

“Ta không sao. Vừa rồi có chuyện gì?”

“Muội đi hái linh dược, vừa quay lại đã thấy huynh nằm ở đây, còn cái xác khô kia thì đâu mất tiêu. Muội còn đang lo huynh bị xác khô nhập vào đây.” Tiêu Hàm Hàm quệt miệng.

Nghe Tiêu Hàm Hàm nói vậy, Tống Phong cười khổ.

Hắn cẩn thận kiểm tra cả người mình thì phát giác không có chút gì kỳ lạ. Thế nhưng cảnh tượng vừa rồi thì hắn vẫn còn nhớ mang máng.

Một loại cảm giác bất ổn thủy chung vẫn đeo bám trong lòng Tống Phong khiến cho hắn cảm thấy cơ thể của mình có gì đó không bình thường. Nhưng rốt cuộc bị cái gì thì nhất thời hắn không thể nào tìm ra.

Lắc lắc đấu, Tống Phong chậm rãi đứng dậy, hỏi:

“Muội thu lấy linh dược xong chưa?”

“Gần như xong, chỉ còn một vài loại khá quý hiếm, cần cẩn thận nên ta để cuối cùng. Hiện tại ta tiếp tục đi xử lý.” Tiêu Hàm Hàm đáp.

“Chút nữa hẵng làm, hiện tại hai chúng ta phân bảo vật.” Tống Phong đè vai nàng lại, chỉ về mấy món đồ vật phía trước, lại nói tiếp: “Nơi này có tổng cộn bốn món đồ vật, chúng ta mỗi người hai món. Muội là người đưa ta đến nơi này, cho muội chọn trước, lần lượt từng người chọn từng món một. Muội thấy thế nào?”

Tiêu Hàm Hàm ngẫm nghĩ một chút, nói:

“Tống đại ca, ngươi cứ chọn trước đi, ta đi thu thập xong đám dược thảo rồi chia của luôn một lần cũng được.”

“Không, chuyện ở đây xử lý trước.” Tống Phong lắc đầu, thái độ cương quyết.

“Được rồi, vậy muội chọn bình ngọc kia.” Tiêu Hàm Hàm đảo đảo mắt tròn, nhìn qua bốn loại đồ vật, cuối cùng chọn bình ngọc.

“Vậy ta chọn thanh hắc kiếm.” Tống Phong đưa tay khẽ hấp, lập tức lấy bình ngọc đưa cho Tiêu Hàm Hàm cất vào, còn bản thân hắn thì thu vào thanh hắc kiếm.

Tống Phong cũng không có xem xét hắc kiếm mà đem nó thu vào nhẫn trữ vật rồi nói:

“Tốt, hiện tại còn một chiếc nhẫn và một ngọc giản. Ta kiến nghị hai người chúng ta cùng xem bên trong cả hai này có thứ gì rồi hãy lựa chọn, muội thấy thế nào?”

“Tùy Tống đại ca làm chủ, nhanh lên một chút muội còn xử lý đám dược thảo kia nữa đó.” Tiêu Hàm Hàm phùng mang trợn má.

Tống Phong thấy vậy cũng không nói gì nữa, đem chiếc nhẫn đưa cho Tiêu Hàm Hàm, còn mình thì lấy ngọc giản xem xét.

Chừng qua mấy hơi thở, hắn cầm lấy chiếc nhẫn, còn ngọc giản thì đưa cho Tiêu Hàm Hàm.

Thần thức đảo qua liền biết đây là một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong toàn bộ đều là Linh thạch và tài liệu, cùng rất nhiều hộp gỗ được phong ấn phù lục có vẻ là linh dược, Tống Phong liền hít một ngụm khí lạnh, sau đó lẳng lặng chờ đợi Tiêu Hàm Hàm.

Tiêu Hàm Hàm xem xong nội dung bên trong ngọc giản, lần đầu tiên chau mài trầm tư suy nghĩ.

“Tống đại ca, ngọc giản này…”

Tiêu Hàm Hàm ngập ngừng.

Bên trong ngọc giản vậy mà lại là một loại đan phương từ thời thượng cổ có tên “Diệu Nguyên Đan”. Đan này đối với một cá nhân tu sĩ thì không có giá trị quá lớn, nhưng khi Tiêu Hàm Hàm nhìn thấy đan này, thân thể rõ ràng run lên. Bởi vì nó có tác dụng cực kỳ quái dị, giúp gia tăng xác suất sinh con có linh căn.

Đối với một tông môn, gia tăng chất lượng linh căn của môn nhân đệ tử chính là điều kiện sống còn để phát triển tông môn. Nhất là môn phái lấy nữ làm căn cơ như Vạn Hoa Cốc thì sinh hạ con cái trở thành vấn đề cực kỳ quan trọng.

Tiêu Hàm Hàm dù còn nhỏ, nhưng khi xem tới nội dung của Diệu Nguyên Đan cũng trở nên hô hấp dồn dập.

Lúc này, Tiêu Hàm Hàm lẫn Tống Phong đều biết rõ, nếu vận dụng tốt, giá trị đan này về lâu về dài, cho dù đem tất cả những thứ nơi này cộng lại cũng không quý giá bằng ngọc giản này.

Nhưng nếu ngọc giản này rơi vào tay một người, thì nó lại trở nên cực kỳ bình thường.

“Tống đại ca, không biết ta…ngọc giản này…” Tiêu Hàm Hàm lí nhí hỏi, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Nàng biết, yêu cầu này hơi quá đáng. Đan phương này nếu Tống Phong đem ra khỏi đây, tùy tiện đưa đi bán đấu giá chắc chắn sẽ bán ra với cái giá trên trời. Nhất là đám người của Bách Hoan Cung chắc chắn sẽ xem thứ này là chí bảo, không tiếc liều mạng tranh giành.

Với tâm trí của Tống Phong, nàng đoán chắc Tống Phong sẽ hiểu giá trị của đan phương này.

Tống Phong nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hàm Hàm, bật cười:

“Tiểu nha đầu, chúng ta chẳng phải đã giao hẹn rồi sao. Hiện tại là lượt chọn của muội, nếu chọn ngọc giản đó thì ta sẽ chọn nhẫn trữ vật này.”

“Tống đại ca, là thật? Huynh thật đem đan phương này cho muội?” Tiêu Hàm Hàm khó tin hỏi lại.

“Hừ, ta cũng không hứng thú với việc sinh con đẻ cái, lấy nó làm gì?” Tống Phong giả vờ cả giận, làm cho Tiêu Hàm Hàm bật cười khúc khích, đem ngọc giản cẩn thận để vào một cái hộp ngọc, trân trọng cất vào rồi mới cẩn thận đứng dậy muốn hàn đại lễ với Tống Phong.

“Đa tạ Tống đại ca giúp đỡ. Hàm Hàm ngày sau chắc chắn không quên ơn.”

“Chút chuyện nhỏ mà thôi, mau đi thu gom hết số thảo dược còn lại ở nơi này rồi nói tiếp.” Tống Phong ngăn lại Tiêu Hàm Hàm hành lễ, cười nói.

Nửa ngày sau, Tiêu Hàm Hàm trên mặt còn dính chút bùn đất, chạy tới chỗ Tống Phong đang ngồi đả tọa, đưa ra một túi trữ vật nói:

“Tống đại ca, tất cả linh dược ở nơi này đều đã bị muội thu lấy. Đều ở nơi này, huynh cầm lấy đi.”

Tống Phong nhận lấy túi trữ vật, thần thức đảo qua một thoáng, liền thấy số lượng linh thảo linh dược cũng không tính là nhiều, liền mỉm cười thu lấy.

Mà Tiêu Hàm Hàm thấy Tống Phong thoải mái thu lấy, mới thở phào một cái, nhẹ nhõm cười.

“Được rồi, hiện tại muội hãy quay về chỗ cũ. Phỏng chừng các vị sư tỷ của muội cũng sẽ gặp cơ duyên của mình sau đó quay lại nơi đó. Muội cũng đừng chạy lung tung, càng đừng đem ngọc giản và chuyện gặp ta nói ra khi thân còn ở trong này. Cố gắng tìm chỗ nào tránh né chờ đến thời gian thì đi ra ngoài. Nơi này ta cảm thấy vẫn còn rất nhiều điều nguy hiểm, tốt nhất là đừng đem tính mạng ra đùa giỡn.”

Tống Phong nhìn Tiêu Hàm Hàm, dặn dò.

Tiêu Hàm Hàm gật đầu, hỏi:

“Tống đại ca, vậy còn ngươi?...”

“Ta tạm thời sẽ không ra ngoài, trước mắt tạm thời ở lại nơi này.” Tống Phong điềm tĩnh đáp.

Mấy canh giờ sau, Tiêu Hàm Hàm ánh mắt có chút mất mát miễn cưỡng cười nói với các vị sư tỷ rời đi khỏi động phủ.

Mà Tống Phong thì sau khi quan sát nhóm người của Vạn Hoa Cốc rời khỏi nơi này thì mới trở về bắt đầu lấy linh thạch chậm rãi hấp thu, đem linh lực trong người hoàn toàn bổ sung, đồng thời cẩn thận kiểm tra cơ thể mình xem có điều gì bất thường hay không mà trong lòng hắn luôn luôn có một loại cảm giác như lúc nào cũng có một cây đao gác lên cổ, như chực chờ muốn lấy mạng của mình.

Điều này khiến Tống Phong cực kỳ khó chịu.

Đã là tu sĩ, Tống Phong đối với cảm giác mơ hồ này có một niềm tin nhất định. Sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ hắn lại có cảm giác này.

Tống Phong cẩn thận đem trải nghiệm lúc nãy nhớ lại.

Nhưng chỉ vừa nhớ đến lúc đứa bé thì đầu đau dữ dội, tựa như phần ký ức đó hoàn toàn không có trong đầu hắn vậy.

Cứ như vậy, Tống Phong một mực tiềm ẩn ở nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.