Tống Phong ngủ một giấc thật ngon.
Trong giấc mơ hắn vậy mà nhìn thấy mình ngao du cửu thiên, bên cạnh còn có Chung trưởng lão bồi bạn, quả thực nhân sinh thích ý.
Bất quá, giấc mơ này còn không có đi đến một bước mà hắn mong muốn liền nhanh chóng tan biến.
Tống Phong ngủ trọn vẹn một ngày một đêm, rốt cuộc ngồi dậy vươn vai một cái.
Tinh thần trong phút chốc trở lại đỉnh phong.
Sờ sờ bụng đói, Tống Phong đang định bước ra bên ngoài tìm chút gì ăn thì một lá Truyền âm phù từ ngoài cửa bay vào.
Tống Phong đem lá truyền âm phù này chụp vào tay, lắng nghe nội dung bên trong.
Nghe xong, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, vội vàng chỉnh đốn trang phục mở cửa đi ra ngoài.
Nửa ngày sau, Tống Phong từ phương xa trở về, nét mặt không che giấu được vẻ vui mừng.
Vỗ vỗ túi trữ vật căng phồng, tâm tình Tống Phong cực kỳ tốt.
Chỉ tính sơ sơ, bên trong ngoài năm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch còn có trăm viên Tụ Tinh Đan.
“Xem ra số lượng Tinh Kim cũng không ít.” Tống Phong thầm nghĩ.
Đối với Tinh Kim, Tống Phong mặc dù có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng biết với tu vi hiện tại của mình thì những trọng bảo như vậy không ai biết thì thôi đi, nếu để người ta biết hắn mang bên mình thì chắc chắn sẽ mang đến tai họa ngập đầu.
Hiện tại đem nó đổi thành số lượng lớn Hạ Phẩm Linh Thạch đã là kết quả mà Tống Phong hài lòng nhất. . Truyện Trọng Sinh
Bất quá, theo như môn quy, nhiệm vụ đã nhận thì dù có xảy ra bất cứ tình huống gì đệ tử cũng phải hoàn thành. Hiện tại Tống Phong cũng phải đem nhiệm vụ bảo vệ Hồng Thạch Sơn trong năm năm này hoàn thành.
Trải qua sự việc lần này, Tống Phong tin chắc nhiệm vụ của hắn sẽ cực kỳ nhẹ nhõm.
Trải qua lần chiến đấu trong thạch động, Tống Phong cũng phát hiện bản thân mình thủ đoạn quá sức thô sơ đơn giản, đối phó kẻ địch yếu hơn còn được, chỉ cần gặp người ngang cấp liền sẽ cực kỳ bó tay bó chân.
Lục Dương Chưởng Pháp dù có lợi hại, thì cũng vẫn là võ giả công pháp. Trải qua Tống Phong cải tiến dung nhập linh lực cũng đã có lực sát thương cao hơn rất nhiều nhưng vẫn không thể dùng làm thủ đoạn chiến đấu lâu dài, nhất là môn võ học này cần cận thân chiến đấu mới phát huy ra lực lượng mạnh nhất.
Diệt Tuyệt Kiếm Khí lần trước Tống Phong sao chép ở Tàng Thư Điện vẫn còn đó, hắn vẫn một mực chưa có thời gian để tu luyện.
“Tống sư đệ, ngươi có bên trong chứ?”
Tống Phong đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe âm thanh quen thuộc truyền tới.
“Ồ, thì ra là Lữ sư huynh. Mời vào trong.” Tống Phong mở cửa ra, liền thấy một trung niên nhân có khuôn mặt hơi ngăm đen đang đứng, chính là Lữ Nhân.
“Tống sư đệ, lúc trước nghe nói ngươi đi bên ngoài làm nhiệm vụ, sao lại quay trở về rồi. Có phải gặp sự tình gì khó giải quyết không?” Lữ Nhân đi đến bên ghế tự nhiên ngồi xuống, hỏi.
“Làm phiền sư huynh lo lắng. Lần này sư đệ có chút tao ngộ nhỏ mà thôi, nói ra thì dài dòng. Ngược lại là sư huynh, hôm nay nhìn ngươi khí sắc hồng hào, chẳng lẽ việc khống chế độc tố đã có tiến triển?” Tống Phong cũng đi tới phía đối diện, đưa tay châm một chén trà cho Lữ Nhân, một chén cho mình rồi cười nói.
“Ha ha, đúng là không qua mắt được sư đệ. Đúng vậy, phương pháp của Chung trưởng lão quả nhiên hiệu quả, chiếu theo tốc độ hiện tại mà nói thì chỉ cần hai năm nữa ta sẽ hoàn toàn đem độc tố này hóa giải hoàn toàn.” Lữ Nhân gật đầu hài lòng.
“Hai năm? Lâu như vậy?” Tống Phong nhíu mài.
“Ài, sư đệ có chỗ không biết, độc này thật là kỳ lạ, xem chút nữa đã đi vào đan điền của ta, muốn bài trừ hoàn toàn cũng phải phí một phen công phu. Việc này trước cứ như vậy đi.” Lữ Nhân có chút buồn bực. “Việc này bỏ qua một bên. Sư đệ, ngày hôm nay ta có chuyện này muốn cùng ngươi bàn bạc.”
“Sư huynh, mời nói.” Tống Phong đề cao tinh thần.
“Nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ kia có thời gian năm năm?”
“Không sai. Chẳng lẽ thời gian này có vấn đề?” Tống Phong thắc mắc.
“Không phải, là như vầy. Tống sư đệ mới nhập môn gần đây nên có chỗ không biết, Tạp dịch đệ tử chúng ta cứ mỗi hai mươi năm sẽ tiến hành một lần Tạp Dịch Đại Tái. Nói trắng ra là một lần thi đấu tay đôi. Hai mươi người cuối cùng sẽ trở thành Ngoại môn đệ tử. Phần thưởng càng cao càng phong phú. Tuy rằng phần thưởng lần này chưa công bố nhưng theo ta biết thì những lần trước, mười người đứng đầu đều được thưởng Tụ Khí Đan.” Lữ Nhân ánh mắt sáng ngời nói ra.
“Tụ Khí Đan?” Tống Phong theo bản năng lẩm nhẩm ba chữ này.
“Đúng vậy, đan này cực kỳ khó được, bên trong ẩn chứa dược lực đủ để giúp tu sĩ Luyện Tinh Cảnh hậu kỳ đột phá then chốt tiến giai Luyện Khí Cảnh.” Lữ Nhân giải đáp xong, lại nhỏ giọng thì thầm “Mà lại, ta vừa thông qua bằng hữu biết được một tin tức ngầm. Lần này Đại Tái rất có thể liên quan đến một đại cơ duyên.”
Tống Phong đối với hai chữ ‘cơ duyên’ lúc này rất mẫn cảm, liền tập trung chờ đợi Lữ Nhân nối tiếp.
Chỉ có điều, Lữ Nhân đột nhiên hỏi:
“Tống sư đệ, không phải là sư huynh thăm dò ngươi. Nhưng nghe nói sư đệ trước khi nhập môn tới từ Tam Tinh Thành, cũng trải qua một đợt Lang triều nên được Nam Cung sư huynh dẫn tiến nhập môn?”
“Sư huynh, việc này không sai.” Tống Phong gật đầu thoải mái thừa nhận.
“Vậy sư đệ có biết Tam Tinh Thành yên ổn như vậy, đột nhiên xảy ra thú triều hay không?” Lữ Nhân lại hỏi.
“Việc này sư đệ lúc đó thực lực thấp kém, dĩ nhiên không được biết chân tướng.”
“Hắc hắc, bởi vì phía trong Vô Biên Sâm Lâm xuất hiện một trận tai nạn. Chính tai nạn này khiến đám Lang triều kia sợ hãi, bỏ chạy khỏi nơi sinh sống, hình thành Lang triều…” Lữ Nhân mỉm cười.
“Sư huynh, ý của sư huynh là trận tai nạn kia chính là trọng bảo xuất thế hay là loại nào đó bí cảnh mở ra?” Tống Phong suy ngẫm một chút, đem lời nói của Lữ Nhân sắp xếp một phen, nói ra.
Lữ Nhân vốn đang đắc ý, đột nhiên khuôn mặt sững lại, quan sát Tống Phong, cuối cùng không xác định lắm hỏi:
“Tống sư đệ, chẳng lẽ ngươi đã biết tin này từ trước?”
“Ha hả, Lữ sư huynh chê cười. Tiểu đệ chỉ là đoán bừa mà thôi.” Tống Phong khẽ cười.
“Ài, sư đệ thông tuệ nhạy bén, sư huynh bội phục. Đúng vậy, bên kia quả thật xuất hiện lối vào một cổ động phủ đã ở bên rìa sụp đổ. Trải qua các tiền bối thăm dò, xác định động phủ này bên trong có thể còn sót lại một ít cơ duyên nhưng nếu như tu vi quá cao đi vào phỏng chừng sẽ làm cho nơi đó sụp đổ tan nát, chỉ có đệ tử Luyện Tinh Cảnh chúng ta chưa thể điều động quá nhiều Thiên địa linh khí mới có thể an toàn nhất hoạt động bên trong. Vì vậy mà lần này Tạp Dịch Đại Tái có tới tám chín thành là có liên quan đến việc quyết định ai sẽ đi vào bên trong động phủ kia.”
Lữ Nhân nói một hơi, hình như có chút khát nước, liền bưng chén trà nhấp một ngụm.
“Tu sĩ chúng ta mặc dù xem trọng trường sinh chi đạo, tuy nhiên đến lúc cần thiết thì một chút cơ duyên cũng phải tranh thủ. Sư đệ mặc dù hiện tại chỉ mới Luyện Tinh Cảnh Sơ kỳ, tuy nhiên cũng không phải không có hy vọng. Lần này ta đem tin tức này đến, mong rằng sư đệ trên đường làm nhiệm vụ thuận tiện chú ý một chút, cố gắng tu hành. Sáu năm sau Tạp Dịch Đại Tái mặc dù thế nào cũng trải nghiệm một phen, đối với việc tu hành chỉ có lợi không hại. Sư đệ hiểu ý ta chứ?”
“Đa ta sư huynh chỉ điểm, sư đệ nhất định cố gắng.” Tống Phong chắp tay thành khẩn nói.
“Tốt, quyết định như vậy đi. Hiện tại sư huynh có chút việc, chúc sư đệ sớm ngày giải quyết bình cảnh.” Lữ Nhân mỉm cười.
“Đa tạ sư huynh.”