Sáng hôm sau, khi sắc trời còn tờ mờ sáng, Tống Phong một thân áo vải thô mang theo một túi vải nhỏ chéo ngang lưng, chậm rãi đi ra khỏi cổng sau của Thành ngục.
Làm một ngục tốt, mỗi tháng Tống Phong có một ngày phép được nghỉ ngơi ra ngoài giải khuây.
Những quan binh khác hầu như đều sử dụng ngày này để về thăm vợ con, gia đình hoặc là đến Lệ Xuân Viện bên kia phát tiết chút nỗi lòng.
Riêng Tống Phong bởi vì nguyên cớ là một cô nhi, mà lại không có quá lớn hứng thú với dong chi tục phấn, cho nên một mực tồn trữ lấy ngày nghỉ.
Qua mấy năm, số ngày nghỉ của Tống Phong rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Tuy lâu ngày không ra khỏi Thành ngục, nhưng lúc trước chạy nạn đến nơi này cả ngày đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ai có việc gì cần làm thì Tống Phong hắn đều xung phong nhận lấy. Có lúc không cần tiền công, chỉ cần một cái bánh bao lót dạ Tống Phong hắn cũng vui vẻ nhận lấy.
Tống Phong ăn mặc lúc này cực kỳ bình thường, men theo hẻm nhỏ mà tới, chọn chỗ vắng người mà đi.
Lúc này trời mới tảng sáng, tiếng dọn hàng, rao hàng cùng tiếng người đi tới lui cũng càng lúc càng nhiều.
Khi ánh nắng ban mai đầu tiên soi sáng lên Tam Tinh Thành thì Tống Phong cũng đã đặt bước chân đầu tiên ra khỏi thành.
Một đường men theo hướng tây mà đi.
Chừng nửa ngày, Tống Phong lại ngồi xuống bên cạnh một gốc đại thụ nghỉ ngơi, lấy ra lương khô đã chuẩn bị sẵn ăn vào nhằm hồi phục lại sức.
Cứ như thế, khỏe thì đi, mệt thì nghỉ, Tống Phong nhanh chóng đi sâu vào cánh rừng, càng ngày càng rời xa Tam Tinh Thành.
Nhìn Tam Tinh Thành chỉ còn là một chấm đen nhỏ khuất dần trong ánh sáng cuối ngày, Tống Phong đề cao tinh thần cao độ.
Tìm một gốc đại thụ cành lá sum suê, Tống Phong cố gắng leo lên phía trên, chọn lựa cho mình một chạc cây cứng cáp, có cành lá bao phủ.
Kiểm tra cẩn thận, Tống Phong phát hiện chỗ này cực kỳ bí ẩn, chẳng những có thể dễ dàng quan sát chung quanh mà còn tránh được thú dữ. Chỉ có điều hắn cũng là lần đầu tiên nghỉ ngơi trên cao, cảm giác có chút không quen.
Đem chút cảm giác khó chịu khi cách xa mặt đất đè ép xuống, Tống Phong lấy ra một sợi dây thừng, cột ngang lưng mình vào hai bên thân cây, nhằm giữ cho bản thân không bị ngủ quên mà rơi xuống.
Tống Phong hắn mặc dù tố chất thân thể không tính là yếu ớt, nhưng từ độ cao này vô tình rớt xuống thì dù không chết thì chắc chắn cũng sẽ khó nuôi. Tống Phong dĩ nhiên không muốn đem nửa đời sau của mình đi liều.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Tống Phong cảm giác hơi lạnh, vội vàng lấy thêm y phục mặc vào. Biết rằng việc mình làm cần ẩn mật, Tống Phong cũng không dám đốt lửa sưởi ấm, chỉ đành lấy ra chút lương khô nhấm nháp, chậm chạp đem bản thân cố gắng chợp mắt một chút nhằm lấy lại sức.
Một đêm qua đi rất nhanh.
Ngoài tiếng côn trùng và thú nhỏ rả rích, Tống Phong cũng không đối mặt bất cứ nguy hiểm nào.
Hắn nhanh chóng thu dọn, tiếp tục lên đường.
Những ngày sau đó, Tống Phong một mực men theo đường rừng, đem ẩn mật đặt lên hàng đầu mà đi.
Cũng may trị an Tam Tinh Thành đủ tốt, trong vòng khoảng cách rất xa đều không xuất hiện thổ phỉ. Nếu có cũng đã bị giam vào Tam Tinh Thành Ngục, ngày ngày nếm trải đủ loại tra tấn, ai còn sẽ dám đến nơi này làm loạn.
Vì vậy mà trên đường đi Tống Phong cũng không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Cho đến ngày thứ sáu kể từ khi rời Tam Tinh Thành, Tống Phong rốt cuộc dừng lại trước một dòng suối.
Dòng suối này rộng khoảng hai mét, dòng chảy uốn lượn quanh co, nước xanh như ngọc, hai bên bờ suối rêu xanh mọc đầy.
Tống Phong ngồi lên một tảng đá cẩn thận vốc một chút nước suối lên rửa mặt, âm thầm xác định phương hướng.
Đem lời nói của Khương lão đầu nhớ lại từng chi tiết, Tống Phong tìm một ngọn cây cao leo lên, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phương tám hướng.
Cuối cùng, dựa theo dòng chảy của dòng suối, Tống Phong rốt cuộc nhìn thấy một khúc ngoặt nhỏ, nơi đó dòng chảy yên bình của dòng suối bỗng nhiên bị một đống loạn thạch chặn lại, tạo thành một thác nước nhỏ.
Tống Phong nhanh chóng men theo bờ suối tiếp cận thác nước nọ.
Sau hai canh giờ, Tống Phong rốt cuộc đứng bên dưới thác nước.
Ngẩng đầu nhìn thác nước từ bên trên chảy xuống, đập vào loạn thạch làm tung tóe bọt nước trắng xóa. Tống Phong cũng cảm giác được hơi nước mát lạnh phả vào mặt.
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc của lá cây cùng rêu xanh khiến cho Tống Phong cũng cảm giác được nơi này rất lâu rồi có lẽ chưa có dấu chân người tiến đến.
Tống Phong cẩn thận đem túi vải sau lưng giấu vào một khe đá, sau đó đi chung quanh bờ thác như muốn tìm thứ gì đó.
“Ồ”
Tống Phong sáng mắt lên, đi tới một tảng đá có hình thon dài.
Tảng đá này mặc dù bị rêu xanh bám đầy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát giác nó giống như một mũi tên, bị người cố ý đặt trong một hốc đá ở một vị trí cực kỳ ẩn giấu.
Tống Phong nếu như không phải được hướng dẫn, chắc chắn cũng bỏ qua hòn đá này.
Tống Phong cũng không có động vào tảng đá hình mũi tên mà là nhìn về phương hướng mà tảng đá chỉ tới.
Chỉ thấy nơi đó có một bụi cỏ xanh mướt um tùm.
Rõ ràng, nước suối chẳng những mang theo mát lành mà còn mang theo vô số chất dinh dưỡng nuôi sống thực vật hai bên bờ.
Tống Phong cẩn thận từng bước chân tiếp cận bụi cỏ.
Vị trí của bụi cỏ này nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy muốn tiếp cận nó cực kỳ khó khăn.
Bụi cỏ này nẳm ở vị trí cheo leo sát bên mép nước đang ào ào chảy xuống, xung quanh lại cực kỳ trơn trượt.
Người bình thường cũng chẳng ai muốn đi vào tiếp cận bụi cỏ này làm gì, thậm chí nếu có người đi ngang thì có lẽ nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Tống Phong mỗi bước chân di chuyển đều dừng lại một chút, đưa tay lắc lắc chỗ bám tiếp theo, đồng thời cố gắng đứng vững bước chân mới bước lên bước kế tiếp.
Từ chỗ đứng ban đầu cho đến vị trí của bụi cỏ chỉ khoảng mười bước chân. Nhưng Tống Phong mất rất nhiều thời gian.
Cho đến một bước cuối cùng, Tống Phong bước ra bước thứ mười, tiếp cận thành công vị trí của bụi cỏ thì đột nhiên… ‘soạt’ một tiếng.
Một tảng đá dưới chân của Tống Phong vậy mà bật khỏi vị trí ban đầu.
Cũng may, tay Tống Phong bám được rất chắc chắn, chân kia cũng vững, Tống Phong nhanh chóng đặt chân được lên một vị trí khác.
“Phù~”
Tống Phong cố gắng hít thở thật sâu.
Ước chừng qua mười nhịp thở, đem tâm tình bình ổn nhất có thể, Tống Phong mới cẩn thận nhẹ nhàng vươn tay vạch ra bụi cỏ.
Bên trong cực kỳ ẩm ướt xen lẫn bùn đất khiến cho tay Tống Phong vừa chạm đến liền có cảm giác lạnh buốt cùng nhơm nhớp trơn trượt.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tống Phong sáng lên, bặm môi cố gắng vươn người thêm chút sức.
“Phốc!”
m thanh rất nhỏ truyền đến.
m thanh rất bình thường tựa như một củ khoai bị nhổ khỏi đất, nhưng đối với Tống Phong là âm thanh đại diện sự hưng phấn mừng rỡ.
“Tới tay!”
Tống Phong ánh mắt sáng lên, không giấu nổi vẻ mừng như điên.
Phải biết, hắn đã kiên nhẫn, đã chờ giờ phút này hơn nửa năm trời.
Loại cảm giác này ngứa ngáy hành hạ Tống Phong biết bao lâu nay, cuối cùng cũng mang đến cảm giác vô cùng sung sướng.
Đem hộp gỗ dính đầy bùn đất này không vội quan sát mà bỏ vào ngực, mặc kệ dơ bẩn. Tống Phong cẩn thận theo bước chân cũ trở về bên bờ suối.
Sau khi an toàn trở về, Tống Phong mới thở phào nhẹ nhõm, đem hộp gỗ dùng nước suối tẩy rửa sạch sẽ.
Theo dòng nước tẩy rửa, Tống Phong mới nhìn thấy diện mục thực sự của hộp gỗ này.
Hộp gỗ chỉ dài chừng một gang tay, bề dày cùng bề rộng cũng chỉ một lóng tay, so với những gì mà Tống Phong tưởng tượng thì có hơi nhỏ.
Toàn thân hộp gỗ màu nâu nhạt, bên trên không có điêu khắc bất kỳ hoa văn hay dấu hiệu gì mà hoàn toàn nhẵn bóng, khi dùng tay sờ có cảm giác mát lạnh.
Mang hộp gỗ đã thanh tẩy sạch sẽ đến bên cạnh một vị trí kín đáo, Tống Phong lấy từ trong túi vải ra một viên đá lửa tiến hành đánh lửa.
Cẩn thận đem hộp gỗ hơ vào ngọn lửa chừng nửa canh giờ, Tống Phong liền mừng rỡ.
Bên trên hộp gỗ giờ phút này hiện lên từng đường vân có quy tắc, dẫn đến một vị trí giao nhau của tất cả đường vân.
Tống Phong lấy ra một thanh chủy thủ ấn nhẹ vào điểm này, sau đó xoắn nhẹ trái phải theo một quy luật nhất định.
Mấy hơi thở sau, toàn bộ hộp gỗ như bị kích hoạt một cơ quan nào đó, hiện lên một vết nứt chia phần trên hộp gỗ thành hai nửa, để lộ đồ vật nằm lẳng lặng bên trong.
Tống Phong khi nhìn thấy vật này, phản ứng đầu tiên không phải là mừng rỡ, mà là nghi hoặc.
Chỉ thấy nơi đó nằm lẳng lặng một trang giấy mỏng màu vàng nhạt, bên trên viết rất nhiều chữ.
Càng về sau, chữ viết càng nguệch ngoạc, chứng tỏ người sao chép những chữ này đang rất hấp tấp.
Tống Phong tập trung đọc nội dung bên trên tờ giấy. Càng đọc càng nhập thần.
Không biết qua bao lâu, Tống Phong rốt cuộc di dời ánh mắt, đưa tờ giấy vào đống lửa.
Tờ giấy nhanh chóng bị hỏa diễm bao phù, trong tích tắc liền hóa thành tro tàn.
Mang hộp gỗ trên người có chút bất tiện, Tống Phong đem nó chôn xuống bên dưới hòn đá hình mũi tên, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.