Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra chỉ trong một tích tắc.
Bóng người hắc y nhân vừa lăn ra khỏi khối đá, còn chưa kịp định thần đã nghe tiếng đá vụn như mưa bay tới. Gã theo bản năng muốn tránh né, lại phát hiện phía sau lưng cũng có hai tảng đá ào ào bay tới.
Tiến thoái lưỡng nan, chỉ trong tích tắc, gã cắn răng, quyết định tránh né đám đá vụn đầy trời phía trước mặt, cố gắng gồng mình nghiêng người né về phía sau.
Bỏ nhiều chọn ít!
Đó chính là suy nghĩ của gã lúc này!
Cú nghiêng người này của gã cực kỳ xảo diệu, vừa lúc đem thân hình ép sát chính giữa hai khối đá bị Tống Phong đánh tới.
Chỉ có điều, ngay trong tích tắc gã chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe bên tai vang lên âm thanh không chút cảm tình:
“Bạo!”
“Ầm! Ầm!”
Hai tiếng nổ bạo liệt vang lên!
Đưa mắt nhìn lại, ngay tại địa phương của hắc y nhân vừa rồi lúc này đã bị đánh thủng một cái hố to, bên trong hố to bốc lên hơi nóng và khói mù.
Nhìn bên miệng hố cháy xém rơi rớt vài mảnh thịt vụn, cùng mùi khét của thịt cháy trong không khí, Tống Phong thở ra một ngụm trọc khí.
Vừa rồi hắn âm thầm cưỡng ép dẫn Hỏa Khí Thuật vào hai tảng đá kia, dưới tình huống xuất kỳ bất ý dẫn nổ tạo thành sát chiêu tiêu diệt hắc y nhân kia.
Lại nói, Hỏa Khí Thuật chỉ là một môn pháp thuật cơ bản của tu sĩ Luyện Tinh Cảnh, bình thường nếu đem đối địch với người sẽ không có tác dụng quá lớn. Nhất là ở khoảng cách xa và không gian rộng rãi, cực kỳ dễ né tránh và tổn hao linh lực.
Tuy nhiên, nơi này là hang động, không gian cực kỳ nhỏ hẹp, lại thêm dưới tình huống Tống Phong cố tình ép dẫn vào bên trong hai khối đá.
Nếu là bình thường, hai khối đá này chắc chắn sẽ không duy trì được lâu mà bạo tạc, nhưng ở tình huống vừa rồi, chỉ một tích tắc là đủ để Tống Phong đem người kia lừa gạt.
Vừa rồi, Tống Phong cũng thử cảm ứng qua, người kia vậy mà chỉ mới nửa bước đạp vào Luyện Tinh Cảnh mà thôi. Cho nên Tống Phong mới có thể tránh thoát được đánh lén của hắn.
Tống Phong bước tới gần, kiểm tra kỹ lần nữa.
Đột nhiên, Tống Phong nhìn thấy một vật gì đó như ẩn như hiện, bên trên còn có vết máu nằm trong một góc gần đó, liền cẩn thận bước tới nhặt lên xem.
Vật này dường như là mảnh vỡ của một thứ gì đó. Nó toàn thân đen bóng, bề mặt thô ráp hưng khi cầm vào tay lại có cảm giác mát mẻ.
Tống Phong nhíu mài, đem vết máu bên trên thi triển một thuật pháp đơn giản giũ sạch, sau đó thử truyền vào một tia linh lực.
“Ồ!”
Chỉ thấy theo tia linh lực truyền vào, mảnh vỡ đột nhiên lóe lên, một khí tức kỳ dị theo bên trong tràn ra đem Tống Phong bao phủ.
Tống Phong còn chưa kịp ngạc nhiên, chỉ thấy cơ thể từ từ trong suốt. Thử dùng thần thức tự cảm ứng một chút, ánh mắt Tống Phong liền lộ ra vẻ mừng như điên!
Cả người hắn lúc này chẳng những gần như vô hình mà cả khí tức cũng theo đó biến mất.
Tống Phong tâm linh khẽ động, thân ảnh liền hiển hiện ra như cũ, nhưng khí tức thì hoàn toàn thu liễm, không toát ra ngoài một tơ một hào.
“Đồ tốt!” Tống Phong tâm tình vui vẻ đem nó thu vào.
Hẳn là vừa rồi hắc y nhân kia mang theo bảo vật này trên người mới có thể qua mặt đánh lén Tống Phong, thế nhưng người kia tu vi chỉ vừa chạm đến Luyện Tinh Cảnh, chỉ xem đặt một chân vào cảnh giới này. Cho nên linh lực cực kỳ nhỏ yếu, phỏng chừng không đủ chèo chống duy trì thứ này, bị Tống Phong cảm ứng được một tia dấu vết.
Nếu như hắc y nhân kia đồng dạng có tu vi Luyện Tinh Cảnh, hiện tại người đứng đây chưa hẳn là Tống Phong hắn.
Tống Phong trong lòng có chút may mắn, đồng thời đối với ngoại vật cũng có cái nhìn mới.
Từ trước đến nay, hắn luôn cho rằng lực lượng tự thân mới là quan trọng nhất, bởi vậy đối với các loại ngoại vật như phù lục, pháp khí chỉ đều ôm tâm trạng có thì tốt mà không có thì thôi.
Nhưng chính thứ mảnh vỡ kỳ dị này đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
Có đôi khi, một chút yếu tố ngoại vật sẽ quyết định mạng sống của hắn trong chiến đấu, không thể xem thường!
Tống Phong trầm ngâm đánh giá thạch động.
Nơi này sớm đã bị chiến đấu đánh loạn xạ, đá vụn khắp nơi, vết máu tung tóe.
Tống Phong nhíu mài, cẩn thận đi chung quanh dựa vào trí nhớ ban đầu của mình mà bố trí một cái Chướng nhãn pháp.
Chướng Nhãn Pháp này cũng không phải cao thâm thuật pháp gì, chỉ là dùng linh lực huyễn hóa ra một hình ảnh giả tượng che đậy những nơi bị chiến đấu làm thay đổi hiện trạng ban đầu mà thôi.
Chỉ cần bất cứ tu sĩ nào có tu vi Luyện Tinh Cảnh đều có thể bài trừ thuật pháp của Tống Phong.
Thế nhưng ngay cả hắc y nhân thủ hộ nơi này cũng chỉ có nửa bước Luyện Tinh Cảnh, Âu Dương gia tìm đâu ra tu sĩ để phát hiện thay đổi của nơi này đây?
Tống Phong sau khi bố trí xong tất cả, phủi tay đánh giá lần cuối. Sau khi không phát hiện có gì sơ xuất mới nhanh chóng theo lối cũ rời đi.
Thần không biết quỷ không hay rời khỏi hầm mỏ số chín này.
Âu Dương Chấn Thiên lúc trước đọc mảnh thư tín kia hẳn là có người từ Đạo Huyền Môn truyền tới.
Kết hợp với mỏ Tinh Kim này, Tống Phong lờ mờ đoán ra mình đang dính vào một phiền phức lớn. Nếu như xử lý không thỏa đáng, rất có thể bản thân sẽ vạn kiếp bất phục.
Âu Dương Chấn Thiên có thể thông qua thư kia biết được tất cả thông tin về Tống Phong, hẳn là đại nhân vật sau lưng hắn thế lực không nhỏ.
“Cũng phải, có nguồn tài nguyên này làm chỗ dựa, bảo đảm một cái Âu Dương gia cơm no áo ấm có nghĩa lý gì chứ!” Tống Phong cười khổ.
“Cũng không phải.” Tống Phong đột nhiên dừng bước chân.
“Nếu như đại nhân vật chống lưng cho Âu Dương gia ở Đạo Huyền Môn biết quặng mỏ này, hẳn là tự tay đến thu hoạch hoặc là đưa pháp bảo đặc thù đến đây thu lấy từ lâu. Loại bảo vật này ai cũng không ngại nhiều, sao lại để một cái nửa bước Luyện Tinh Cảnh đến thủ hộ nó. Mà Âu Dương Chấn Thiên lại dùng đám Tinh Kim này để giao dịch với đám Hách Liên Trại gì đó?!?”
“Mà khả năng nhỏ là người chống lưng cho Âu Dương gia là người cùng gia tộc lại càng không phải. Nếu người kia họ Âu Dương, vậy hầm mỏ này sớm đã trống không.”
“Nói như vậy, Âu Dương gia đây là muốn nuốt một mình, chỉ đưa một chút cặn cho vị kia. Mà vị kia cũng không biết mình bị Âu Dương gia cho hố?”
Tống Phong ánh mắt sáng lên, ý nghĩ trong đầu bỗng dần dần sáng tỏ. Khóe miệng cũng theo đó câu lên một nụ cười.
Hắn cũng không vội vàng xử lý chuyện này, ngược lại cần suy xét chu toàn. Âu Dương Chấn thiên không có khả năng không biết độ quý giá của hầm mỏ số chín, cho nên mới cẩn thận âm thầm muốn ăn trọn, ngay cả người bảo kê cho hắn cũng bị hắn lừa.
Hiển nhiên, Âu Dương Chấn Thiên, hay nói đúng hơn là Âu Dương gia đã có dự mưu từ lâu.
Chỉ có điều, ngay cả Âu Dương Chấn Thiên chắc hẳn cũng sẽ không biết được mức độ nguy hiểm của sự việc lần này. Sai lầm của bọn hắn chính là đánh giá sai sự coi trọng của các tiên môn đối với tài nguyên.
Đã là con người, ai mà không có lòng tham. Nếu là bình thường, Tống Phong còn sẽ xem xét lưu cho Âu Dương gia này chút đường sống. Dù sao, một khi bị Đạo Huyền Môn biết được thì kết cục của Âu Dương gia này chắc chắn sẽ cực kỳ thê thảm.
Thế nhưng trải qua quan sát cuộc nói chuyện của Âu Dương Chấn Thiên và Từ quản gia, Tống Phong lắc đầu than nhẹ:
“Âu Dương gia, các ngươi tự cầu phúc đi!”