Sau khi Vân Nương bị lôi đi, Cổ Hoa Lạc liền góp ý với Đỗ Văn Hạo nên cho người đi xem xét kỹ các nơi trong viện đề phòng thiếu sót.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền tiếp thu ý kiến của Cổ Hoa Lạc, nhưng trước tiên hắn sắp xếp nơi ăn chốn ở cho Cổ Hoa Lạc và hai vị tướng quân kia xong xuôi đâu đấy rồi mới kéo theo Minh Thâm và mấy đứa hộ viện nữa chạy đi tìm kiếm xem trong viện xem còn sót chỗ nào có treo những tấm vải màu khác nữa không. Nhưng hắn và Minh Thâm tìm kiếm cả ngày trời mà vẫn không tìm thấy gì nữa cả, cuối cùng chỉ còn mỗi căn phòng của Bàng Vũ Cầm là chưa kiểm tra gì cả.
Đỗ Văn Hạo đang định đi vào bên trong thì bỗng nhiên Lâm Thanh Đại từ trong chạy bổ ra ngoài suýt chút nữa húc thẳng vào người hắn, Đỗ Văn Hạo nhanh tay chộp lấy Lâm Thanh Đại hỏi: “Nàng làm sao mà vội vàng thế hả?” Đỗ Văn Hạo vừa dứt lời thì hắn đã để ý thấy hai mắt của Lâm Thanh Đại lúc này đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.
Lâm Thanh Đại không nói không rằng đẩn Đỗ Văn Hạo sang một bên rồi nói: “Chàng đi mà hỏi Cầm nhi ấy!” Nói xong liền phủi tay chạy thẳng ra ngoài.
Đúng lúc này thì Tử Tô từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa gọi ngũ phu nhân, nhưng vừa trông thấy Đỗ Văn Hạo thì Tử Tô bỗng nhiên im bặt lại, sau đó vội tiến tới thi lễ chào hỏi Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tử Tô ấp úng đáp: “Dạ……..dạ………không có gì ạ! Chỉ là nô tỳ thấy ngũ phu nhân đột nhiên chạy ra ngoài nên chạy theo thôi ạ!”
Đỗ Văn Hạo lúc này nhìn vào phòng Bàng Vũ Cầm thì thấy cửa phòng vẫn mở liền nói: “Tự nhiên chạy ra ngoài như vậy thật đúng là khó hiểu!”
Tử Tô nghe vậy lại càng lo lắng hơn, đầu cúi gằm xuống, hai tay của nàng cứ cầm chặt lấy chiếc khăn tay không ngừng run lên bần bật im lặng không nói câu nào.
Đỗ Văn Hạo đi vào trong phòng của Bàng Vũ Cầm thấy nàng đang trực tiếp tắm cho Thiên Tề, vú nương và một đứa nha hoàn cùng một lão bà đứng cạnh đó phục vụ. Bàng Vũ Cầm rất nhẹ nhàng âu yếm tắm cho Thiên Tề không có chút mảy may nào thể hiện nàng đang tức giận cả.
“Tướng công! Chàng đến đây mà xem, thiếp bây giờ mới phát hiện ra Tề nhi mới mọc được một cái răng, ha ha ha, chàng tới đây mà xem…………..”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười đi đến bên Bàng Vũ Cầm rồi quỳ xuống bên cạnh nàng. Thiên Tề trông thấy Đỗ Văn Hạo thì cười lên khanh khách đưa tay ra đòi hắn bế.
Lúc này lão bà đứng cạnh đó liền nói: “Đại phu nhân xem xem đúng là chỉ có mỗi cha con mới thực sự là ruột thịt với nhau!”
Bàng Vũ Cầm nhìn Đỗ Văn Hạo ngồi tắm cho Thiên Kỳ rất tỷ mỉ và cẩn thận thì bất giác mỉm cười hạnh phúc. Bàng Vũ Cầm lúc này đứng dậy, Anh Tử và Lăng Tiêu đứng gần đó vội chạy tới đỡ Bàng Vũ Cầm ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Bàng Vũ Cầm thở dài cười nói: “Đúng vậy, từ nay về sau ta nói cho các ngươi biết, trong cái Vân Phàm sơn trang này ngoại trừ ta à lão gia ra ai cũng không được phép động vào Thiên Tề cả, hứ……….! Tự mình không sinh ra được lại muốn tới làm bẩn người Tề nhi của ta, thật là đáng ghét………!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cau mày lại rồi đưa Thiên Tề cho vú nương đứng cạnh đó rồi trầm giọng nói: “Đưa thiếu gia đi thay quần áo, tất cả các ngươi đều ra ngoài hết đi, ta bây giờ có chuyện muốn nói với đại phu nhân!”
Mọi người nghe vậy liền vội vã thu dẹp mọi thứ rồi nhanh chân lui ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo cũng để ý thấy lão bà vừa lên tiếng vừa rồi chính là người đã cào Kha Nghiêu nên hắn gọi giật bà ta lại hỏi: “Ngươi từ khi nào bắt đầu phục vụ cho đại phu nhân vậy hả?”
Lão bà kia nghe vậy sợ hãi nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi thấp giọng đáp: “Lão nô hầu hạ cho phu nhân đã được hai tháng rồi ạ!”
Đỗ Văn Hạo hừ lên một tiếng rồi nói: “Ngươi bây giờ đến chỗ nhị phu nhân nói ta bảo ngươi ra đó, sau đó tự nhận lấy tiền tháng này rồi cút đi cho ta!”
Lão bà kia nghe vậy kinh ngạc vô cùng, sau đó bà ta liền đưa con mắt cầu cứu lên nhìn Bàng Vũ Cầm.
Bàng Vũ Cầm thấy vậy liền nói: “Tướng công! Triệu bà đối với thiếp vô cùng tốt, ngoại trừ tướng công ra thì ở trong này chỉ có bà ấy là hiểu và thương thiếp nhất! Thiếp xin chàng đừng đuổi bà ấy đi!”
Triệu bà nghe Bàng Vũ Cầm nói đỡ cho mình như vậy thì bất giác gương mặt của bà ta bỗng nhiên trở nên đắc ý vô cùng.
Lúc này Minh Thâm từ ngoài đi vào thấy tình hình như vậy đang định bỏ đi thì Đỗ Văn Hạo liền nói: “Ngươi có chuyện gì cứ việc nói ra!”
Minh Thâm liền đứng lại đáp: “Dạ, ngũ phu nhân mất tích rồi ạ!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong cảm giác có gì đó không phải, hắn liền quay sang nhìn Bàng Vũ Cầm, Bàng Vũ Cầm thấy vậy mặt mũi tỏ ra vô cùng vô tội nói: “Chàng đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp chẳng làm gì cả, Triệu bà có thể làm chứng cho thiếp!”
Triệu bà nghe vậy liền đắc ý nhếch mép cười vô cùng gian xảo nói: “Đúng vậy đó ạ! Vị ngũ phu nhân kia đúng là một người đàn bà lòng dạ hẹp hòi quá đáng quá!”
Đỗ Văn Hạo rất tinh ý nhìn ra điệu cười gian trá của Triệu bà, máu nóng trong người hắn bỗng chốc bốc lên cuồn cuộn. Đỗ Văn Hạo quay sang Minh Thâm lạnh lùng nói: “Ngươi mau đưa con mụ này ra giữa sân treo nó lên cho ta!”
Minh Thâm nghe vậy chẳng thèm hỏi tại sao chỉ lừ lừ lạnh lùng tiến tới chộp lấy Triệu bà. Triệu bà sợ hãi lùi lại né tránh, nhưng bà ta làm sao tránh khỏi bàn tay của Minh Thâm, chẳng khó khăn gì Minh Thâm đã xách cổ bà ta lên như xách một con gà vậy.
“Lão gia! Ngũ phu nhân……………!”
“Ngươi đi nói cho lục phu nhân biết để lục phu nhân đi tìm ngũ phu nhân!”
“Vâng!”
“Đại phu nhân cứu lão nô với………..!”
Minh Thâm thấy Triệu bà kêu the thé lên như vậy liên dùng một ngón tay chọc thẳng vào sau gáy bà ta, chỉ nghe hự một tiếng khô khốc Triệu bà đang kêu the thé bỗng nhiên á khẩu không kêu thành tiếng, chân tay bà ta không ngừng giãy giụa quờ quạng như một con gà bị cắt tiết, nhưng Minh Thâm đã rất nhanh xách lão bà đanh ác này mất hút sau cánh cửa.
Đỗ Văn Hạo quay sang nhìn Bàng Vũ Cầm trông nàng tội vô cùng.
Nhưng Bàng Vũ Cầm đột nhiên thay đổi nét mặt, từ đau thương bỗng nhiên biến thành tức giận, nàng đột nhiên nghiến răng húc thẳng đầu vào bụng Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo cũng có chuẩn bị sẵn từ trước, hắn không hề né tránh mà chỉ đưa hai tay lên chộp lấy vai Bàng Vũ Cầm nói: “Cầm nhi, bình tĩnh một chút!”
Bàng Vũ Cầm như không nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói gì mà cứ như bị điên gào thét inh ỏi vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Đỗ Văn Hạo.
Đúng lúc này thì bên ngoài có một bóng người phóng thật nhanh vào trong, bóng người này không phải ai khác mà chính là Vương Nhuận Tuyết, nàng cứ tưởng Đỗ Văn Hạo đang định đánh Bàng Vũ Cầm nên vội ôm chặt lấy người Đỗ Văn Hạo cầu xin: “Tướng công, đừng đánh Vũ Cầm tỷ!”
Bàng Vũ Cầm nhân cơ hội này vùng thoát khỏi sự kiềm chế của Đỗ Văn Hạo, nàng lùi lại hai bước hằm hằm nhìn Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết gằn giọng nói: “Ngươi đừng có mà diễn kịch trước mặt ta nữa, ta còn không biết sao hả? Ngươi cũng vậy, đừng có lúc nào cũng làm ra vẻ thánh thiện trước mặt ta, ngươi xem ngươi chỉ bảo cho Vân Nương những thứ gì, thật đúng là đồ vô liêm sỉ!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy cũng không hề tức giận mà chỉ đi tới trước mặt Bàng Vũ Cầm. Bàng Vũ Cầm lúc này không còn có Triệu bà bên cạnh giúp đỡ, hơn nữa nàng cũng biết Vương Nhuận Tuyết biết võ công, mặc dù không bằng Lâm Thanh Đại nhưng đối phó với người liễu yếu đào tơ như nàng thật dễ như trở bàn tay. Nghĩ tới đây Bàng Vũ Cầm chỉ biết lui dần lui dần run run nói: “Ngươi…ngươi…….. định làm gì ta hả?”
Vương Nhuận Tuyết bất ngờ lấy trong người ra một viên thuốc rồi nhẹ nhàng nói: “Vũ Cầm tỷ! Tỷ mau uống viên thuốc này vào!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy kinh hãi nàng định chạy tới chỗ Đỗ Văn Hạo nhưng ai ngờ lại bị Vương Nhuận Tuyết chộp được, tuy lời nói của Vương Nhuận Tuyết rất nhỏ nhẹ nhưng nó lại làm cho người khác cảm thấy uy nghiêm vô cùng.
“Vũ Cầm tỷ nuốt viên thuốc này vào mọi chuyện sẽ tốt đẹp hết cả thôi!”
Bàng Vũ Cầm lúc này nhìn Đỗ Văn Hạo cầu cứu: “Tướng công cứu thiếp với, cái con Vương Nhuận Tuyết này muốn hại thiếp, nó muốn chiếm vị trí của thiếp muốn làm đại phu nhân, thiếp đã để nó quản cả cái nhà này rồi mà nó vẫn còn muốn hãm hại thiếp, chàng còn coi thiếp là vợ cả của chàng nữa không?”
Đỗ Văn Hạo lúc này nhìn sang Vương Nhuận Tuyết chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó bất chợt nhanh chân chạy tới giật luôn viên thuốc từ trong tay Vương Nhuận Tuyết rồi thuận tay chộp cứng lấy Bàng Vũ Cầm. Đỗ Văn Hạo bóp lấy hai bên má Bàng Vũ Cầm nhét luôn nó vào trong miệng, sau đó lại bịt mũi nàng lại, mặc cho Bàng Vũ Cầm cố gắng giẫy dụa nhưng chỉ một lúc sau chỉ nghe ư lên một tiếng Bàng Vũ Cầm đã nuốt viên thuốc kia xuống cổ họng. Đỗ Văn Hạo thấy vậy mới buông tay mình ta, Bàng Vũ Cầm lúc này đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo sợ hãi tột độ, không lâu sau nàng đưa hai tay lên bóp lấy cổ mình trông vô cùng khổ sở rồi ngã vật luôn xuống.
Vương Nhuận Tuyết lúc này liền quay ra ngoài cửa nói: “Anh Tử! Ngươi mau vào đỡ đại phu nhân lên giường nằm, khi nào phu nhân tỉnh dậy ngươi nhất thiết không được để phu nhân đi ra ngoài, còn phu nhân muốn gì ngươi cứ chiều theo ý phu nhân là được rồi! Nhưng ngươi phải nhớ tuyệt đối không được để đại phu nhân bước ra khỏi phòng dù nửa bước nghe chưa?”
Anh Tử nghe vậy liền cúi đầu tuân lệnh, sau đó nàng liền nhẹ nhàng đi tới khiêng Bàng Vũ Cầm đặt lên giường, xong đâu đấy liền nem nép nhìn Vương Nhuận Tuyết nói: “Nhị phu nhân! Nô tỳ làm sao dám quản đại phu nhân cơ chứ? Đại phu nhân muốn đi đâu nô tỳ làm sao mà ngăn cản nổi?”
Đỗ Văn Hạo lúc này liền lên tiếng: “Không sao! Nếu Cầm nhi động thủ thì ngươi cũng động thủ, tuyệt đối không được phép để Cầm nhi đi ra khỏi phòng, và ngươi cũng nên cẩn thận một chút, đừng làm thương tới đại phu nhân là được!”
Nói xong Đô Văn Hạo liền chắp tay đi ra khỏi phòng, Vương Nhuận Tuyết cũng đi theo đít hắn, hai người đi ra khỏi chỗ ở của Bàng Vũ Cầm rồi thì Vương Nhuận Tuyết mới e thẹn nói: “Lẽ nào chàng không sợ thiếp hại chết đại phu nhân sao?”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới quay người lại nước mắt đầm đìa cầm lấy tay nàng âu yếm nói: “Trong mắt của nàng ta không trông thấy sự độc ác nào cả, do vậy ta không sợ nàng hại Cầm nhi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe xong hai mắt cũng đỏ hoe nói: “Thiếp nghi là có người muốn hãm hại đại phu nhân nên đại phu nhân mới trở tính trở nết như vậy! Thiếp tin đại phu nhân không phải là người đanh đá, chua ngoa, do vậy mà thiếp đã tìm tới Ngọc Lan xin nó một viên Hồi Hơn Đan cho đại phu nhân uống, loại đan dược này có thể làm cho những người bị trù úm mất hết lý trí bình tĩnh trở lại!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ôm chặt Vương Nhuận Tuyết vào lòng nói: “Rốt cuộc là người nào muốn hại chúng ta vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền đứng thẳng người nói: “Minh quản gia bây giờ đang tra khảo Triệu bà, không biết là đã tra hỏi được cái gì chưa nữa?”
Đỗ Văn Hạo hai mắt cháy rực lên nói: “Chúng ta đi ra đó xem sao!”
Minh Thâm lúc này trông thấy Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết đi tới liền vội chạy tới chỗ hai người rồi chỉ tay vào chỗ Triệu bà nói: “Lão gia, nhị phu nhân! Tiểu nhân nghe một đứa người ở nói rằng Triệu bà vốn là một thành viên trong yêu giáo!”
Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Vừa mới bắt được một đứa yêu giáo rồi, sao lại xuất hiện thêm một đứa nữa thế nhỉ?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Làm sao biết được bà ta là yêu giáo?”
Minh Thâm đáp: “Tiểu nhân cho gọi đứa người ở kia tới, lão gia và phu nhân cứ việc hỏi nó là rõ!”
Minh Thâm nói xong liền khoát tay lên gọi đứa người ở kia chạy lại, đứa người ở chạy tới liền cúi người nói: “Tiểu nhân nghe một người cao tuổi trong nhà nói vậy! Người đó nói nếu là người trong yêu giáo thì dưới lòng bàn chân có săm một bông hoa sen màu trắng!”
Minh Thâm lúc này liền nói: “Tiểu nhân đã xem xét hết rồi, đúng là có một bông hoa sen màu trắng dưới lòng bàn chân bà ta, bà ta cũng đã thú nhận rồi!”
Đỗ Văn Hạo liền đi tới gốc cây treo Triệu bà. Trời hè nóng gay gắt Triệu bà lúc này thoi thóp khổ cực vô cùng, nói cho cùng bà ta cũng đã hơn năm mươi tuổi bị treo lên như thế này cũng đã là một cực hình rồi. Trông bà ta bây giờ mất hẳn đi khí thế hùng hổ như trước, mà thay vào đó là một bộ mặt mệt mỏi khắc khổ vô cùng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nói……. Ai sai ngươi tới đây, ngươi tới Vân Phàm sơn trang của ta là vì mục đích gì?”
Triệu bà nghe vậy cười lạnh nói: “Đỗ lão gia, lão gia có giỏi thì cứ việc đi điều tra, lão nô không biết gì hết!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười gằn rồi quay đầu sang nhìn Minh Thâm một cái, Minh Thâm hiểu ý liền rút ra một sợi roi đen cứng như rắn quất liên tiếp vào chân của bà ta, Triệu bà đau đớn kêu la thảm thiết.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ta thấy ngươi cũng đã có tuổi rồi, ta cũng không muốn hành hạ ngươi làm gì nữa, chỉ cần ngươi khai ra hết chúng ta sẽ lập tức tha cho ngươi!”
Triệu bà nghe vậy cười lớn: “Ha ha ha! Các ngươi đừng hòng dụ dỗ được ta, Bạch Y Giáo chúng ta không có người nào sợ chết cả!”
Đỗ Văn Hạo nghe mà khẽ rúng động trong lòng, hắn đã từng bí mật cứu được một nhân vật đầu não trong Bạch Y Giáo (Bạch Y Xã), nhưng người trong Bạch Y Giáo lại không hề hay biết, mà chỉ biết hắn áp giải người của Bạch Y Giáo lên kinh thành chặt đầu mà thôi. Trong Bạch Y Giáo có rất nhiều người không biết chân tướng sự việc nên vô cùng căm hận Đỗ Văn Hạo, điều nguy hiểm nhất hiện giờ đó là người trong Bạch Y Giáo đã dò la ra được tông tích của hắn, và đã quyết định ra tay trả thù hắn.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ mình phải tìm cho ra người đứng sau vụ việc này càng sớm càng tốt, bất kể có giải thích được rõ ràng hay không cũng không thể để bọn người Bạch Y Giáo muốn làm gì thì làm được.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền cười gằn nói: “Tốt lắm, nếu như ngươi vẫn ngoan cố thì ta sẽ chiều ngươi đến cùng!” Nói xong liền quay ra nói với Minh Thâm: “Ngươi đi điều tra xem nhà của Triệu bà ở đâu cho ta!”
Một đứa người ở đứng cạnh đó liền lên tiếng: “Bẩm lão gia! Nhà của Triệu bà con cháu đầy đàn, lại còn một bà lão tám mươi tuổi nữa!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nở một nụ cười rất gian manh nói: “Được lắm, mời tất cả người nhà của bà ta tới đây, để cho bọn họ chứng kiến xem một người làm bà, làm mẹ, làm con trong gia đình bọn họ sẽ chết thảm ra sao!”
Triệu bà nghe vậy hốt hoảng nói: “Tên họ Đỗ kia, ngươi thật là hiểm độc, chả trách mà giáo chủ của ta lại bảo ngươi nguy hiểm như vậy! Ha ha ha…….. ngươi quả là lòng lang dạ thú, ngươi có giỏi thì đưa ta lên quan, ta thấy ngươi còn chưa có đủ quyền hạn để sát sinh vô tội đâu!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Ngươi không tin ư? Được lắm vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi được mở tầm mắt!”
Minh Thâm nhận được lệnh Đỗ Văn Hạo lập tức kéo người đến nhà của Triệu bà luôn.
Triệu Bà trông thấy Minh Thâm kéo người đi như vậy vội gọi to: “Các ngươi quay lại cho ta…………Đỗ tiên sinh…… tiên sinh đại lượng từ bi, tiên sinh tha cho ta được không? Một mình ta làm thì ta chịu, xin tiên sinh đừng làm khó người nhà của ta!”
Đỗ Văn Hạo quay lại gốc cây treo Triệu bà nói: “Trời nóng nực thế này ta không muốn lằng nhằng với ngươi mất thời gian, ta chỉ cần đếm đến ba ngươi phải khai hết ra cho ta, còn không thì………. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!”
Triệu bà lần này mới nhìn ra được bộ mặt thật của Đỗ Văn Hạo, thường ngày thấy hắn hiền hiền độ lượng là như vậy, thế mà bây giờ lại nhe nanh múa vuốt không khác gì một hung thần cả: “Lão gia có gì cứ hỏi, lão nô nhất định sẽ khai ra hết!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền bảo Minh Thâm đứng lại, sau đó ngồi xuống ghế, Vương Nhuận Tuyết liền đứng bên cạnh Đỗ Văn Hạo, còn hai đứa nha hoàn vội cầm lấy quạt phe phẩy cho cả hai.
Đỗ Văn Hạo lúc này thấy bọn người ở đều tập trung hết ở đây liền hắng giọng nói: “Trời nóng nực thế này các ngươi lui xuống hết đi, nhưng ta có lời này cảnh cáo cho các ngươi biết, ta không cần biết các ngươi có phải người của yêu giáo hay không? Nếu như là người của yêu giáo thì lập tức cút đi hết cho ta, nếu còn cố trụ ở đây thì coi chừng ta không khách khí với các ngươi đâu!”
Bọn người ở nghe xong vội vã lui xuống hết, lúc này ở sân chỉ còn mỗi Đỗ Văn Hạo, Vương Nhuận Tuyết, Minh Thâm và mấy đứa nha hoàn thân cận đứng hầu hạ.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta khi trước hỏi ngươi những gì bây giờ ngươi có thể nói thật ra cho ta nghe được rồi đấy!”
Triệu bà nghe vậy giả ngây giả ngô hỏi lại: “Lão gia hỏi gì cơ? Lão nô nhất thời quên mất không nhớ gì nữa cả”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười gằn: “Được lắm!”
Nói xong hắn liền đứng dậy, Triệu bà thấy vậy hốt hoảng nói: “Lão gia, lão nô nhớ ra rồi, lão gia đừng đi, lão nô nhớ ra rồi!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi nghe cho rõ nhé! Ta chỉ tha cho ngươi cơ hội duy nhất này thôi đấy, đừng để ta mất kiên nhẫn một lần nữa!”
Triệu bà nghe vậy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lão nô có thể xin miếng nước được không?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bật cười, Vương Nhuận Tuyết tức mình nói chen vào: “Ngươi muốn thử tính kiên nhẫn của lão gia hả? Được lắm, ta cho ngươi uống nước!” Nói xong liền gọi Nhược Vũ tới sát bên mình nhỏ to vào tai một hai câu, Nhược Vũ nghe vậy bật cười bí hiểm sau đó rất nhanh nàng đã bưng đến một bát nước đưa cho Minh Thâm.
“Phiền quản gia giúp mụ bà ác độc này uống nước hộ ta!” Nói xong liền đưa bát nước cho Minh Thâm.
Minh Thâm tiếp lấy bát nước, thấy nó trong vắt không có gì lạ cả, nhưng do khi trước thấy Vương Nhuận Tuyết nhỏ to với Nhược Vân nên biết được bát nước này không hề tầm thường chút nào. Minh Thâm tiến tới một tay tóm cứng Triệu bà lại, một tay đưa nguyên bát nước dốc thẳng vào miệng bà ta. Triệu bà cũng đoán ra được bát nước có vấn đề nên cố ngậm miệng lại không chịu uống.
Minh Thâm không còn cách nào khác liền đưa tay bóp miệng bà ta, Triệu bà bất giác đau quá há miệng ra, thế là Minh Thâm thuận tay dốc luôn bát nước vào miệng bà ta.
Vương Nhuận Tuyết thấy bà ta uống xong rồi liền mỉm cười nói: “Được rồi, nước ngươi cũng uống rồi, ta xem ngươi còn giở trò gì ra nữa!”
“Ngươi cho ta uống nước gì vậy?” Triệu bà kinh hãi nhìn Vương Nhuận Tuyết run run nói.
Vương Nhuận Tuyết cười đáp: “Nước chứ còn gì nữa!”
Triệu bà run run nói: “Ngươi chắc chắn là đã hạ độc rồi đúng không? Khi nãy ta thấy rõ ràng ngươi thì thầm nhỏ to với con nhỏ Nhược Vũ kia rồi, ngươi đừng hòng lừa được ta………….!”
Vương Nhuận Tuyết cười khẩy nói: “Ngươi đã biết rồi thì ta chẳng việc gì phải giấu ngươi nữa cả, ta thấy chưa đầy một tuần hương nữa thôi là thuốc sẽ có tác dụng ngay thôi! Ta sẽ cho gọi tất cả người nhà của ngươi tới đây để chứng kiến xem ngươi làm trò! E rằng việc làm của ngươi sẽ làm cho họ xấu hổ đến hết đời!”
Triệu bà nghe vậy vẫn ngoan cố nói: “Ngươi định làm gì ta?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ta cũng không muốn dùng thủ đoạn này với ngươi, nhưng nghĩ lại thấy ngươi lợi dụng đại phu nhân để phá hoại thanh danh mọi người trong gia đình ta nên ta thấy dùng thủ đoạn hạ cấp này đối xử với ngươi cũng vô cùng xứng đáng! Ngươi đã trung thành với yêu giáo như vậy, thế thì chắc ngươi cũng không sợ Túy Hoa Tán (một loại thuốc kích dục…..!) đúng không?”
Triệu bà nghe xong mồ hôi vã ra như tắm, hai mắt trợn lên: “Ngươi nói cái gì, ngươi cho ta uống cái gì?”
Nhược Vũ thấy vậy liền nói chen vào: “Ngươi là một người đàn bà độc ác, lẽ nào tai ngươi bị điếc rồi hay sao? Túy Hoa Tán………! Ta xem xem một người cao tuổi như ngươi mà bỗng nhiên phát tình kêu rên như mèo thì không biết thế nào nhỉ? Chờ chút nữa bọn ta sẽ thả ngươi xuống cho ngươi làm trò trước tất cả mọi người….. ha ha ha………!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy hơi chột dạ trong bụng, thường ngày con ranh Nhược Vũ này rất dễ xấu hổ, chỉ cần hơi thấy mình có cử chỉ thân mật với mấy vị phu nhân một cái là đã xấu hổ ôm mặt chạy mất dạng rồi, thế mà hôm nay lại dùng những lời lẽ như vậy để công kích Triệu bà, không biết là nó ăn phải thuốc gì nữa. Xong việc rồi nhất định phải tìm nó hỏi cho ra nhẽ mới được.
Nhược Vũ thấy Đỗ Văn Hạo đột nhiên dương hai mắt kinh ngạc nhìn mình như vậy lại càng được thể nói hăng hơn: “Triệu bà….. Thường ngày ngươi ăn hiếp Anh Tử, Tử Tô, Lăng Tiêu ra sao ta đều biết hết! Ngươi chỉ cần nói vài câu với đại phu nhân là lão gia có tình ý với bọn họ là tất cả mọi người sẽ bị đại phu nhân trách phạt ngay! Hôm nay ta muốn xem xem ngươi từng này tuổi rồi có những hành động hồi xuân hạ cấp sẽ ra sao…..!”
Mấy đứa nha hoàn đứng cạnh đó nghe vậy thì mỉm cười đầy ẩn ý, còn Minh Thâm thì ngượng quá cúi luôn mặt xuống không dám nói câu nào. Triệu bà thấy vậy sợ hãi nói: “Lão gia, phu nhân tha mạng cho lão nô!”
Vương Nhuận Tuyết cười gằn nói: “Minh quản gia! Ngươi còn đứng đấy làm gì nữa, trò vui sắp bắt đầu rồi, ngươi mau đi tìm người nhà của bà ta tới đây để cùng chiêm ngưỡng trò vui!”
Minh Thâm nghe vậy không hề chậm chễ vội gọi người ùa đi, Triệu bà thấy vậy hét toáng lên: “Lão nô xin khai…….lão nô không giở trò nữa………. lão nô không nói dối nữa…………nhị phu nhân tha mạng cho lão nô thuốc giải!”
Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Ta sẽ cho ngươi, nhưng không phải bây giờ, loại thuốc này phải cần thời gian ngấm vào người mới có tác dụng, ngươi vẫn còn thời gian để chuộc lỗi! Nếu như bây giờ ngươi khai thật ra hết thì uống thuốc giải vẫn chưa muộn, còn nếu ngươi vẫn ngoan cố thì ta cũng không có cách nào nữa cả!”
Triệu bà nghe vậy sợ hãi, toàn thân mồ hôi vã ra như tắm. Bà ta sợ thuốc ngấm vào người không kịp dùng thuốc giải nên vội nói: “Giáo chủ của lão nô phái lão nô tới đây, đầu tiên là tìm đại phu nhân để hạ thủ trước! Hàng ngày lão nô cho đại phu nhân uống thuốc của Bạch Y Giáo, sau khi uống thuốc thì chỉ cần lão nô nói gì thì đại phu nhân sẽ nghe theo lão nô!”
Vương Nhuận Tuyết hỏi: “Thuốc gì vậy?”
Triệu bà đáp: “Cái này lão nô thật sự không biết, giáo chủ chỉ đưa thuốc cho lão nô bảo là một ngày chỉ cần pha một viên vào trong tách trà là đủ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Trên người của ngươi còn bao nhiêu viên? Cho đại phu nhân uống thuốc này bao lâu rồi? Mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì?”
Triệu bà liền đáp: “Giáo chủ mỗi ngày sẽ cho người đưa cho lão nô thuốc, hôm nay đã cho đại phu nhân uống rồi, tổng cộng đại phu nhân đã uống được năm mươi ba viên thuốc! Giáo chủ nói rằng, phải cho lão gia tan hoang cửa nhà, sống không bằng chết mới thôi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bùng bùng lửa giận nói: “Giáo chủ của ngươi là ai, sao lại muốn đối phó với ta như vậy?”
Triệu bà nghe vậy vội đáp: “Nói thật cái này lão nô cũng suy nghĩ rất nhiều! Thường ngày lão gia đối với mọi người trong nhà đều rất tốt! Nhưng do lão nô đã là người của Bạch Y Giáo rồi nên phải nghe theo lời của giáo chủ! Lão nô không biết lão gia và giáo chủ có ân oán gì với nhau, lão nô chỉ biết tuân lệnh hành sự mà thôi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười gằn nói: “Được lắm, nếu ngươi đã trung thành như vậy thì ta cũng muốn xem xem đệ tử của Bạch Y Giáo gặp nạn rồi giáo chủ của ngươi có dám xuất hiện để cứu ngươi không? Người đâu mau ra ngoài kia thông báo cho tất cả mọi người được biết Vân Phàm sơn trang vừa bắt được Triệu bà của Bạch Y Giáo, chuẩn bị chặt đầu thị chúng cho ta!”
Minh Thâm nghe vậy vội tiến tới nói: “Lão gia! Việc này xin cứ để cho tiểu nhân lo liệu, tiểu nhân rất rành mọi ngóc ngách ở cái quận Tú Sơn này!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật đầu nói: “Được! Ngươi đi đi!”
Minh Thâm nhìn vào Triệu bà muốn nói câu gì đó nhưng lại thôi.
Vương Nhuận Tuyết thấy vậy liền nói: “Minh quản gia có gì cứ nói!”
Minh Thâm cúi người đáp: “Tiểu nhân không có gì để nói cả!”
Vương Nhuận Tuyết tiến tới thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm ta cho bà ta uống thuốc làm nóng trong toát mồ hôi mà thôi! Ta không đến nỗi đê tiện đến mức đó đâu!”
Minh Thâm nghe xong thầm khâm phục tài trí thông minh của Vương Nhuận Tuyết, hắn lại càng khâm phục tài trí của nàng, bởi nàng nắm rõ điểm yếu của phụ nữ là gì, chính vì vậy mà nàng với dùng mưu kế này để bắt Triệu bà phải khai ra sự thật. Minh Thâm nghĩ vậy liền gật đầu quay người ra đi.