Tống Y

Chương 214: Chương 214: Bầu trời đầy sao




Người tên Hắc tử kia hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Tiểu Mãn. “Nói, là ai sai ngươi tới giám thị chúng ta?” Tiểu Mãn hỏi.

Người nọ im lặng không thèm để ý.

Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống nói nhỏ với Hắc tử: “Hắc tử, Nhị thúc sai ngươi tới, đúng không?”

“Không phải. Là ta tự mình tới, ta lo lắng Thiếu chủ đi một mình với người lạ, cho nên.”

Tiểu Mãn trợn mắt lên: “Phi, ngươi coi ta là hài tử sao mà nói dối trơ trẽn như vậy? Lo lắng? Lo lắng ngươi dùng chủy thủ ám toán ta hả? Cũng may tiên sinh nhanh mắt nhanh tay cứu ta một mạng, nếu không cũng đã xong với ngươi rồi.”

Nói xong nàng nhặt thanh chủy thủ trên mặt đất lên, lắc lư trước mắt, cười lạnh nói: “Ta biết năm đó là Nhị thúc cứu ngươi về, cho nên ngươi vẫn đi theo hắn. Ta vốn vẫn đang buồn bực không biết ai hại cha ta, hôm nay xem ngươi có nói ra không? Để xem ta xử lý ngươi thế nào!”

Nghe Tiểu Mãn nói vậy, Hắc tử vội vàng cuống quýt lồm cồm bò dậy, quỳ xuống nói: “Thiếu chủ, thật sự không phải Nhị đương gia sai ta tới, xin người tin ta.” Hắn liên tục nắm vạt áo Tiểu Mãn dập đầu.

Tiểu Mãn không nhịn được nói: “Ngươi buông ta ra!”

Hắc tử vẫn coi như không nghe thấy, tiếp tục cầu khẩn.

Chỉ thấy hàn quang lóe lên, thanh tiểu thủ đã cắm vào tay người thanh niên nọ!

Đỗ Văn Hạo giật mình hoảng sợ, thật không ngờ một cô nương xinh đẹp lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Tiểu Mãn nói: “Hắc tử, ta nhìn ngươi và Tiểu Thúy coi như là tình đầu ý hợp, không nên vì một người không đáng như vậy mà phá hủy hạnh phúc của mình. Hôm nay ta tạm tha chết cho ngươi, bởi vì nể tình Tiểu Thúy đã từng cứu ta, nhưng nếu ngươi để ta gặp lại một lần nữa, cũng tự trách mình vận xui đi.” Nói xong ném chủy thủ đi.

Đỗ Văn Hạo đương nhiên hôm nay tới nơi heo hút này lại bị dính dáng vào chuyện tranh quyền đoạt vị của thôn trại này. Nghe lời Hắc tử kia thì có vẻ đúng là Nhị đương gia có dính dáng ít nhiều đến chuyện này, nhưng là, với cái nhìn của Đỗ Văn Hạo thì vị Nhị đương gia kia không thật sự giống một người mưu sâu kế hiểm, làm ra cái việc gì mưu quyền soán vị. Mà với giọng điệu của Tiểu Mãn, hẳn là đã chắc chắn vị Nhị thúc kia chính là hung thủ đứng đằng sau. Vậy thì chỉ sợ một Tắc tử thôn này sắp lâm vào một hồi huyết vũ tinh phong!

Đỗ Văn Hạo nhẹ giọng với Tiểu Mãn: “Đỗ mỗ cũng hiểu một chút cảm giác của cô nương!”

Tiểu Mãn lẳng lặng bước đi, lạnh lùng nói: “Không phải nhiều lời! Việc hôm nay cứ thế đã. Ngày mai ta sẽ cho người dẫn ngươi cùng nương tử xuống núi, nhưng tối nay nhất định ngươi phải đảm bảo an nguy của cha ta, nếu ông ấy có chuyện gì không hay xảy ra, đừng nói là ngươi, ngay cả nương tử ngươi cũng đừng có mơ xuống núi được!”

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, nhưng hắn sửng sốt vì sự thay đổi giọng điệu của Tiểu Mãn, mà lại vì việc nàng ta nhầm Lâm Thanh Đại là thê tử của mình. Nghĩ tới Lâm Thanh Đại, trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi có chút lo lắng, mặc dù hắn biết võ công của nàng cao cường, căn bản không cần lo lắng, mà hắn có lo cũng vô ích. Thế nhưng, tâm lý của hắn dù sao cũng có chút bất an, lên tiếng hỏi: “Thê tử của ta sao rồi? Có thể đưa nàng đến chỗ ta được không?”

“Yên tâm, nàng ta rất an toàn, ta sẽ cho người mang nàng đến chỗ ngươi đoàn tụ. Nhưng, ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ, những chuyện xảy ra hôm nay, tuyệt đối không được hé răng nửa lời, ngay cả với nương tử của ngươi. Hy vọng ngươi hiểu được chuyện này không có lợi lộc gì với phu thê nhà ngươi!”

“Đương nhiên, mấy việc này cô nương không cần phải dặn dò, Đỗ Văn Hạo ta quyết không hé răng nửa lời.”

Tiểu Mãn tựa hồ cảm giác chính mình có chút bất nhẫn, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta cũng vậy. Thực ra ta không có cách nào khác, tuyệt đối không thể để trại này bị loạn được, đây là cuộc sống của chúng ta, cho nên”

“Không cần giải thích, ta hiểu!” Đỗ Văn Hạo kỳ thật cũng không biết rõ chính mình hiểu cái gì.

“Vậy thì xin cảm tạ!”

“Cái gì?” Đỗ Văn Hạo nhất thời giật mình, sửng sốt một chút. Giờ hắn mới hiểu thế nào là sự thay đổi của phụ nữ, cười khổ: “Không cần phải cảm ơn!”

“Ta sẽ tạ ơn ngươi thật tốt.” Tiểu Mãn nhìn hắn một chút rồi lại thản nhiên nói tiếp, “Mạng của ta đối với ngươi là nhỏ, nhưng đối với ta, nó vô cùng quý giá!”

Hóa ra là nàng cảm ơn việc hắn cứu lúc trước. Đỗ Văn Hạo giờ mới cảm giác được chính mình trở nên vụng về trước mặt cô gái tàn nhẫn này, không biết phải mở miệng thế nào.

Tiểu Mãn không nói thêm gì nữa, xoay người tiến về phía trước.

Đỗ Văn Hạo vẫn chậm rãi đi phía sau, gió núi thổi qua đưa tới mùi hương thơm dìu dịu, cũng không biết là mùi của hoa gì, mà cũng có thể là của mấy loại hoa dại nơi sườn núi này. Hay là đây là mùi thơm trên cơ thể Tiểu Mãn? Hắn đột nhiên nghĩ tới Anh Tử, tuổi của hai người cũng không khác biệt nhau, mà cái mùi này lại làm hắn nhớ tới mùi vị thơm ngát sâu kín của Anh Tử trong lần nàng mặc áo lót giúp hắn tắm rửa.

Đỗ Văn Hạo nhìn bóng lưng của Tiểu Mãn, tự nhiên dâng lên một cảm giác thương tiếc, thôn trại này không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng nhiều khả năng những sự việc to tát này sớm muộn sẽ rơi hết lên đôi vai gầy yếu của nàng.

Đêm khuya.

Bầu trời đêm trên Chiêu Quân phong mang đậm không khí thần bí, gió núi vần vũ qua Tắc tử thôn phát ra âm thanh rờn rợn. Đứng trên lầu nhìn ra xa không thể không sợ hãi mà than thầm phong cảnh nơi đây. Không chỉ là hùng vĩ, nó mang dáng dấp của một cái gì đó âm u huyền bí, sợ rằng người nào tới đây lần đầu cũng sẽ dễ dàng bị lạc đường.

Trong trại đèn đuốc sáng trưng, bao phủ cả thôn trong một màu đỏ rực, sáng không kém ban ngày là mấy. Tại mấy chỗ cao cao, hiểm yếu, có không ít tráng hán tay cầm cung, chăm chú nhìn ra xa thủ hộ, một chút lơ là cũng không có.

Giữa trung ương của trại có một cái đài cao, nhìn từ xa giống như một người khổng lồ, khoác trên mình chiếc áo choàng đen bóng loáng, tung bay phần phật trong gió, hòa cùng phong cảnh tạo nên một hình ảnh trang nghiêm, hùng vĩ nhưng tràn đầy khẩn trương.

Lâm Thanh Đại cùng Đỗ Văn Hạo sánh vai ngồi trên thềm đá trước nơi nghỉ của hai người, ngẩng mặt ngắm ngọn núi về đêm.

Lâm Thanh Đại lo lắng hỏi: “Ngươi nói trên bầu trời bao la kia có bao nhiêu vì sao?”

“Hai!”

“Hai? Tại sao?” Lâm Thanh Đại kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Chỉ có hai vì sao sáng nhất!” Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Thanh Đại, ôn nhu nhìn vào đôi mắt lấp lánh của nàng, yêu thương hôn một cái, “Bởi vì cả ngàn vạn vì sao trên trời, không có vì sao nào đẹp bằng hai mắt của nàng!”

Lâm Thanh Đại thẹn thùng khẽ gạt tay hắn: “Ta hỏi ngươi nghiêm túc, ngươi lại hết lần này tới lần khác nói năng linh tinh gì vậy?”

Một tay Đỗ Văn Hạo vòng ra sau, ôm lấy eo lưng của nàng, đưa mắt nhìn bầu trời đêm, không trả lời. Lâm Thanh Đại thuận thế rúc vào lòng hắn, trái tim nhảy loạn lên nhưng trong lòng vô cùng ấm áp.

Nhưng là, nàng thực sự không thể nghĩ ra, Đỗ Văn Hạo tâm tư đang cảm thán không thôi, hắn chưa bao giờ ngờ rằng mình xuyên việt tới hơn ngàn năm trước lại có được cảm giác luyến ái ngọt ngào một thời của mình.

Đó là thời điểm đang học năm thứ ba, Đỗ Văn Hạo đã thầm yêu trộm nhớ nữ sinh có tên Mai Tử từ khá lâu, nhưng nghe đâu loáng thoáng nàng đã có chỗ hứa hôn, mà mấy ngày vừa rồi có vẻ như mới cãi nhau với người yêu. Đúng vào hôm đó, hắn cùng nàng hàn huyên vài câu lông bông, sắp chia tay Đỗ Văn Hạo thuận miệng nói một câu: “Ăn cơm không? Ta mời!”

“Được! Ta cũng đang muốn đi ăn cơm!” Nghĩ không ra Mai Tử tự nhiên đáp ứng lời mời của hắn.

Đỗ Văn Hạo cũng chỉ có thể mời nàng ra một quán ven đường ăn tối, uống hết hai cốc bia. Sau bữa ăn, hắn rủ nàng ra bờ sông ngắm cảnh đêm. Ai ngờ nàng tiếp tục đáp ứng.

Hai người tới được bờ sông cũng là lúc bầu trời đêm đã tràn ngập ánh sao như đêm nay. Hai người cũng ngồi như bây giờ, tay hắn cũng đặt ở eo lưng Mai Tử còn nàng thì ôn nhu dựa vào người hắn.

Hôm đó, tại bãi sông, hai người bọn họ, ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, vuốt ve mạnh mẽ đều có cả, trừ mỗi điểm mấu chốt!

Sau đó, Mai Tử gục đầu vào lòng hắn khóc nức nở. Nàng trách hắn tại sao không thể hiện tình cảm với nàng sớm hơn? Nếu không nàng cũng đã trở thành bà nương của hắn rồi.

Đỗ Văn Hạo rất muốn nói nàng ta bỏ người kia, đi theo hắn, nhưng hắn biết, nàng với người kia thực sự có một chút khúc mắc. Tình yêu có thể là không mặn mà, nhưng có những chuyện không thể theo ý mình. Mặc dù hắn thực sự tiếc nuối mối tình đầu này, nhưng hắn không có lý do để trách nàng, cũng không thể trách bản thân. Tóm lại là trách số phận! Mà dù sao có một đêm như vậy, cũng đủ để hắn tiếc nuối và nhớ nhung cả một quãng đời!

Bây giờ Mai Tử sao rồi? Liệu có phải đang nhìn bầu trời đêm, tưởng nhớ tới buổi tối bên bờ sông hôm đó không?

Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên bên tai Đỗ Văn Hạo vẳng tới tiếng nói của Lâm Thanh Đại: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ làm thế nào “thân” được nàng!” Đỗ Văn Hạo mặt dày mà nói dối. Hắn cúi mặt xuống, nhìn thấy hai tròng mắt nàng phát sáng, thậm chí có chút long lanh, rất giống hai mắt Mai Tử trong đêm đó.

Đỗ Văn Hạo chậm rãi nhè nhẹ đặt môi lên môi Lâm Thanh Đại, gắt gao mút đầu lưỡi nàng, hai tay mạnh mẽ tiến vào trong lòng nàng, nắm chặt lấy hai chỗ nhũ hoa rắn chắc, tận lực xoa bóp.

Lâm Thanh Đại thở gấp, cuống quýt giữ tay hắn: “Văn Hạo, không nên! Ngươi đã đáp ứng ta rồi mà? Phải giúp ta giữ hiếu chứ?”

Đỗ Văn Hạo vẫn nghịch ngợm phía trong, cúi đầu ghé sát vào tai nàng thủ thỉ: “Ta chỉ sờ một chút ở phía trên thôi, không động gì tới bên dưới cả, không có việc gì!”

Lâm Thanh Đại tựa hồ đã hoàn toàn vô lực phản kháng, mặc ý ma trảo của Đỗ Văn Hạo tàn phá. Thế nhưng cứ một lúc tay Đỗ Văn Hạo lại nhăm nhe tiến xuống dưới, mà lần nào cũng bị nàng cật lực ngăn trở.

Đúng lúc này, thôn trại mơ hồ truyền đến thanh âm ông ông, nhất thời một không khí hỗn loạn tràn ngập.

Lâm Thanh Đại nắm chặt tay hắn, đẩy đầu hắn lên, lắng nghe một lát rồi thấp giọng: “Thôn trại dường như có biến!”

Đỗ Văn Hạo sớm đã đoán được sự việc, tiếp tục ghé miệng mút mút đầu lưỡi thơm tho của nàng, tranh thủ nói: “Không cần quan tâm, việc của bọn họ, không dính dáng tới chúng ta!”

Lâm Thanh Đại vội vàng co tay đẩy hắn ra, oán trách lấy tay áo lau lau nước miếng trên mặt, lệch đầu ra nói: “Ngươi thật sự nhẫn tâm để cô nương Tiểu Mãn kia gánh vác mọi chuyện sao?”

Đỗ Văn Hạo ha ha cười: “Thì sao? Nàng ghen à?”

Lâm Thanh Đại đột nhiên xoay hẳn người sang phía khác, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, thản nhiên nói: “Ta làm sao có thể ghen với ngươi đây? Đối với ngươi, xét cho cùng ta và Tiểu Mãn đâu có gì khác nhau là mấy?”

Đỗ Văn Hạo từ phía sau ôm lấy eo lưng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve phong nhũ (chẹp chẹp), hôn hôn vành tai, thấp giọng nói: “Chờ cho nàng hết kỳ hạn báo hiếu, ta đưa nàng về nhà ta, mỗi ngày đều nhìn nàng, lúc đó thật là vui!”

“Miệng lưỡi của ngươi có trát mật không vậy?” Lâm Thanh Đại nghiêng mặt đi, rồi đột nhiên quay lại hôn nhẹ lên môi hắn, hai tròng mắt long lanh, tràn ngập hạnh phúc. Một lát sau, nàng lại thấp giọng nói: “Hay là chúng ta đi xem một chút, biết đâu lại có thể giúp nàng một phen?”

“Được!” Đỗ Văn Hạo tiếc nuối mà đáp ứng. Hai người đi ra phía ngoài, chỉ thấy khắp sơn trại đèn đuốc sáng trưng, người người nườm nượp kéo về trung tâm thôn trại. Đỗ Văn Hạo thuận tiện hỏi một thôn dân, được biết đây là Tiểu Mãn yêu cầu. Sau khi thương nghị với Lâm Thanh Đại, hắn quyết định đi tìm Đại đương gia hỏi một chút, thuận tiện phục chẩn luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.