Tống Y

Chương 370: Chương 370: Bí mật bắt cóc (1+2)




Đứa ăn mày nhỏ tuổi kia đang chuẩn bị mở miệng trả lời, thì đứa lớn tuổi liền vội vã giơ chân lên đá nó một cái, sau đó sợ hãi nói: “Bọn em không biết, bọn em không nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả!”

Kha Nghiêu nhìn rõ hành động này của nó, nhưng nàng không tức giận, mà ngược lại mỉm cười nói: “Mấy đứa không phải ngày nào cũng ngồi chầu trực ở đây hay sao? Làm gì có chuyện không biết được? Mấy chiếc bánh bao này thơm lắm đấy!”

Mấy đứa ăn mày này hai mắt cứ mở to tròn nhìn chằm chằm vào lồng bánh bao như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, bụng của bọn chúng vốn đã trống rỗng, giờ đây trông thấy cái ăn được bày ra trước mắt thì tất cả đều réo lên sôi sùng sục như trống kéo quân vậy.

Vậy nhưng đứa ăn mày lớn tuổi kia vẫn cố gắng lắc lắc đầu nói: “Tỷ tỷ! Bọn em đúng là không nhìn thấy cái gì thật đấy, sáng sớm hôm nay tất cả bọn em đều nằm ngủ không biết cái gì cả!”

“Không thể có chuyện thế được, chuyện một người bị ngã từ trên lầu kia xuống lớn đến như vậy mà mấy đứa vẫn còn ngủ được hay sao hả?” Kha Nghiêu nói.

Đứa ăn mày lớn tuổi kia nghe vậy liền đưa mắt ra hai bên nhìn dáo dác, sau đó kéo mấy đứa ăn mày khác lùi lại hai bước nói: “Bọn em đúng là ngủ thật mà! Chúng mày thấy tao nói có đúng không hả?” Đứa ăn mày lớn tuổi quay sang mấy đứa nhỏ hơn hỏi.

Mấy đứa ăn mày bé tuổi kia liền gật gật đầu một cách miễn cưỡng.

Kha Nghiêu thấy vậy thì cũng chỉ biết cười khổ trong lòng mà thôi. Nếu như ngay cả đến mấy đứa ăn mày này mà cũng không dám nói ra sự thật, thì điều đó chứng tỏ rằng đó là một việc vô cùng trọng đại, và vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Kha Nghiêu biết vậy liền đặt lồng bánh bao xuống dưới đất rồi nói: “Vị cô nương bị chết kia là một người chị em vô cùng thân thiết của ta! Ta chỉ muốn điều tra cho rõ ràng vì sao cô ấy lại bị chết thôi! Nếu như mấy đứa trông thấy mà không dám lên tiếng, thì ta cũng chẳng còn cách nào khác nữa, ta cũng không muốn ép người quá đáng, chỗ bánh bao này cho mấy đứa đó!”

Kha Nghiêu nói xong, liền đứng thẳng người dậy rồi đi ra ngoài nõ, bước thẳng lên lầu Tiêu Diêu.

Mấy đứa ăn mày lúc này thấy Kha Nghiêu đi rồi, liền vội vã chạy đến vồ lấy cái lồng bánh bao, rồi chạy vắt giò lên cổ, rất nhanh bọn chúng đã biến mất trong ngõ hẻm.

Mấy người Đỗ Văn Hạo lúc này ngồi trên lầu trên của Tiêu Diêu lầu, khách khứa ở đây khá đông, khó khăn lắm hắn mới tìm được chỗ để ngồi xuống, tiểu nhị lúc này đã bưng lên ấm trà, Thẩm sư gia liền chọn vài món ăn cùng với một ít rượu.

Đúng lúc tên tiểu nhị định rời khỏi đây thì Đỗ Văn Hạo liền gọi giật lại, sau đó lấy trong túi ra một ít tiền, đặt lên mặt bàn rồi đẩy ra phía tên tiểu nhị nói: “Cái này cho ngươi! Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi một chút!”

Tên tiểu nhị kia thấy vậy thì tươi cười vui vẻ, vội vã cầm đống tiền lên nhét vào trong người rồi nói: “Khách quan có gì cứ việc hỏi, ở cái huyện Lộc Cao này thì không có gì là tiểu nhân không biết cả!”

“Ố! Vậy thì tốt lắm! Sáng hôm nay ta đến đây đi ngang qua chỗ tửu lầu của nhà ngươi, thì thấy mấy đứa tiểu nhị ở đây đang dội nước cọ rửa mặt sàn, trên đó có cả vết máu! Có chuyện gì xảy ra vậy hả?” Đỗ Văn Hạo lân la dò hỏi.

Khi vừa nghe Đỗ Văn Hạo hỏi như vậy, thì nụ cười của tên tiểu nhị đột nhiên tắt hẳn, cả gương mặt của gã cương cứng, đưa mắt ra nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: “Là một vị cô nương, từ trên lầu, à…là xảy chân ngã từ trên lầu xuống, hề hề cô ta không cẩn thận chút nào cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thấy bất hợp lý liền cố hỏi: “Ta thấy thành lan can trên lầu hai của tửu lầu này khá cao, vị cô nương kia làm sao mà trượt chân ngã xuống bên dưới kia được cơ chứ?”

Gã tiểu nhị liền lấm lét nói: “Cái này, cái này…à…lúc đó tiểu nhân không thấy, vì tiểu nhân đang bận ở trong bếp!”

“Ố! Thật không vậy? Ngươi là tiểu nhị, thì chức trách là đi tiếp đón khách chứ! Tại sao ngươi lại chạy vào bếp làm cái gì vậy hả?” Đỗ Văn Hạo vẫn không buông tha cho tên tiểu nhị kia.

Tên tiểu nhị thấy câu nói của mình bị Đỗ Văn Hạo lật tẩy ra như vậy thì hoảng quá, vội vã cúi người nói: “À không không…tiểu nhân nhớ nhầm…ha..ha..lúc đó tiểu nhân đang đi vệ sinh, thật đúng là không trông thấy cái gì cả, thành thật xin lỗi khách quan…xin khách quan chờ cho một lát, tiểu nhân bây giờ sẽ vào trong bếp đưa thực đơn cho nhà bếp chuẩn bị món ăn cho khác quan!” Tên tiểu nhị nói xong, liền vội vã chạy xuống bên dưới.

Lâm Thanh Đại thấy vậy liền thấp giọng nói: “Nơi đây đúng là có vấn đề thật rồi!”

Đỗ Văn Hạo cũng gật đầu nói: “Ừm! Không biết con tiểu nha đầu Kha Nghiêu kia thế nào rồi, có dò la được thêm tin tức gì không nữa?” Đỗ Văn Hạo vừa nói dứt lời, thì đã trông thấy Kha Nghiêu đi lên trên lầu.

Kha Nghiêu vừa lên tới nơi đã trông thấy bàn của Đỗ Văn Hạo, nàng liền đi tới ngồi xuống thở dài lên một tiếng não nề, sau đó cầm lấy tách trà lên uống luôn một hơi cạn sạch, rồi thấp giọng nói: “Muội nghĩ mấy đứa ăn mày đó chắc chắn là đã trông thấy cái gì rồi, nhưng mà bọn chúng lại không dám nói ra!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền thấp giọng nói: “Càng như vậy thì càng chứng tỏ rằng Thảo Nhi không phải là do trượt chân ngã xuống mà chết được!”

Kha Nghiêu lúc này gãi đầu nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Chúng ta cứ làm theo kế hoạch đã vạch sẵn thôi!”

Kha Nghiêu trợn tròn mắt kinh ngạc hỏi: “Kế hoạch? Kế hoạch gì vậy hả Đỗ đại ca?”

“Chờ chút nữa thì muội sẽ biết ngay thôi!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói một cách thần bí.

“Hứ! Huynh lại lên mặt rồi kìa! Huynh không nói thì thôi, muội cũng chẳng thèm nghe!” Kha Nghiêu nói xong liền quay mặt sang chỗ khác.

Bốn người do lúc nãy đã ăn uống xong hết cả rồi, nên khi thức ăn đưa lên cũng chỉ nhấm nháp vài miếng, xong sau đó liền thanh toán tiền đi xuống dưới lầu.

Khi vừa mới ra khỏi cổng của Tiêu Diêu lầu, Kha Nghiêu liền theo phản xạ tự nhiên hướng về phía ngõ đối diện nhìn một cái, đột nhiên nàng trông thấy tít phía bên trong đó, có một đứa ăn mặt ngồi chồm hỗm trong góc tường giơ tay vẫy vẫy nàng.

Kha Nghiêu mừng thầm trong bụng, quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “À! Đỗ đại ca này! Mấy người cứ đi trước đi nhé! Muội đi ra kia xem mấy đứa ăn mày bảo gì cái đã, dường như chúng có điều gì muốn nói với muội thì phải!”

Kha Nghiêu nói xong liền cúi thấp đầu xuống đi về phía cái ngõ nhỏ đó, sau đó nàng bước đi nhanh hơn đến trước mặt đứa ăn mày kia. Kha Nghiêu lúc này mới nhận ra đứa ăn mày này chính là đứa lớn tuổi ban nãy, trông bộ dạng của nó vô cùng lo lắng, không ngừng ngó trước ngó sau, khi thấy Kha Nghiêu đến gần mình rồi nó liền đưa tay ra hiệu cho Kha Nghiêu ngồi thấp xuống.

Chờ cho Kha Nghiêu ngồi thấp xuống rồi, thì đứa ăn mày lớn tuổi này mới nhanh miệng nói: “Người chị em ban nãy của tỷ là do bị tên bổ đầu da ngăm đen của Huyện Nha và tên bổ khoái mặt ngựa ném từ trên lầu Tiêu Diêu xuống làm chết đó! Tỷ đừng nói là em nói cho tỷ biết đấy nhé!” Nói xong đứa ăn mày lớn tuổi này liền lẩn nhanh như con trạch, thoáng cái đã mất hút không thấy bóng dáng nữa đâu cả.

Kha Nghiêu nghe xong mà run lẩy bẩy cả người, cô nghiến răng ken két nói: “Chả trách bọn chúng lại hung hăng đòi đuổi người ta đi nhanh như vậy, thì ra là hai tên cẩu tặc này gây ra cái chết cho Thảo Nhi, bọn khốn! Rồi chúng mày sẽ phải trả giá!”

Kha Nghiêu lúc này liền đứng dậy đi ra khỏi ngõ nhỏ đuổi theo Đỗ Văn Hạo, đem chuyện này kể cho ba người nghe, ai nấy nghe xong cũng đều biến sắc, Lâm Thanh Đại căm phẫn nói: “Hôm nay thiếp sẽ cho hai tên dâm tặc đó về chầu diêm vương!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền khoát tay lên nói: “Làm như vậy thì thật dễ dàng cho bọn chúng quá! Chúng ta phải đường đường chính chính bắt chúng nó về chịu tội trước pháp luật, để làm gương cho những người khác! Nàng chỉ cần làm theo những bước đúng như trong kế hoạch mà ta đã định sẵn ra là được rồi!” Nói xong, Đỗ Văn Hạo liền xích đến gần Lâm Thanh Đại, thì thầm mấy câu.

Lâm Thanh Đại nghe xong liền gật gù nói: “Phương pháp này hay thật đấy!”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Chờ cho việc này làm xong rồi, thì mọi người đi ra Nha Môn nhé!”

Kha Nghiêu nghe xong trợn tròn mắt kinh ngạc nói: “Ra đó làm gì vậy hả chưởng quầy?”

Đỗ Văn Hạo cũng trợn tròn mắt lại trêu nàng nói: “Ra đó đánh trống kêu oan chứ làm gì nữa!”

Kha Nghiêu thấy vậy nhăn mặt nói: “Làm vậy thì chúng ta bị bại lộ thân phận là cái chắc, như vậy thì chuyện của Liêu Quý Binh….”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Lẽ nào muội không tin vào thuật hóa trang của Lâm Thanh Đại hay sao hả? Bây giờ chúng ta đã hóa trang hết cả rồi, ta thấy khả năng hóa trang của nàng rất tốt, chắc chắn sẽ không bị phát giác đâu, bọn chúng chắc chắn sẽ không thể ngờ được là chúng ta lại xuất hiện ở đây trong lúc này!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền nói: “Nhưng nếu chúng ta đi đánh trống kêu oan cho Thảo Nhi, thì chắc chắn tên quan huyện đó sẽ không chịu nghe đâu, có khi lại cho chúng ta mấy cái gậy vào mông nữa cũng nên!”

“Đó cũng là chuyện bình thường mà! Nếu mà nó không đánh thì mới là bất bình thường. Sao vậy? Muội sợ rồi hả?” Đỗ Văn Hạo nhìn Kha Nghiêu với ánh mắt khiêu khích nói.

“Ai sợ cơ chứ? Đi thì đi ai sợ cái gì!” Kha Nghiêu ưỡn ngực lên, nét mặt oai hùng nói: “Vậy nhưng mấy người bọn huynh thì làm gì?”

“Cũng ra Nha Môn cùng với muội chứ đi đâu! Muội cứ ở phía đằng trước, còn bọn ta ở phía sau, bọn ta cũng cần phải đến Nha Môn!” Đỗ Văn Hạo đáp.

“Huynh đến đó làm gì? Cũng đánh trống kêu oan sao?” Kha Nghiêu nghi hoặc nói.

“Ở Nha Môn ngoại trừ cái việc đánh trống kêu oan ra, lẽ nào không còn việc khác để làm nữa hay sao hả?” Đỗ Văn Hạo cười nói: “Nghe nói các huyện phủ của Tĩnh Giang Phủ này có nhiều việc để làm lắm, ví dụ như: Cưỡng chế mua bán ruộng đất của nông dân này, buôn bán người bất hợp pháp này…v…v…! Bây giờ bọn chúng còn có một việc làm nữa đó chính là giết người, gây án mạng nữa! Dĩ nhiên, chúng ta vẫn còn phải cần đến chứng cứ, cầm chứng cứ đến đó rồi thì mới dễ nói chuyện được!”

“Hả?” Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu cùng kêu lên kinh ngạc nói: “Có chứng cứ gì vậy?”

Thẩm sư gia nghe vậy liền mỉm cười thấp giọng nói: “Không cần phải hỏi đâu! Đại nhân đã có đủ tất cả những thứ cần thiết rồi, mấy người chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời của đại nhân hành sự là được rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Cũng chẳng phải ta nghĩ ra những mưu mẹo tinh vi và cao diệu như vậy đâu, tất cả đều là do Thẩm sư gia nhắc nhở bảo cho ta biết đó!”

Thẩm sư gia thấy vậy liền cúi người nói: “Đại nhân khiêm tốn quá rồi!”

Lúc này tại căn phòng dành riêng cho các bổ khoái, tên bổ đầu da ngăm đang ôm lấy đầu gối của mình rên lên từng cơn, gã đang được một vị đại phu gắp những đồng tiền găm nơi đầu gối của gã xuống, xong rồi vị đại phu đó liền băng bó lại cho gã.

Gã bổ đầu mặt đen vừa kêu gào thảm thiết vừa nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Con mẹ nhà nó chứ! Ông mày mà biết thằng khốn nào đánh trộm ông mày, ông mày sẽ cho nó chết không toàn thây!”

Vị đại phu kia sau khi băng bó cẩn thận xong đâu đấy hết rồi, liền cáo từ ra về, trong phòng lúc này chỉ còn mỗi gã bổ đầu da ngăm, và gã bổ khoái mặt ngựa. Gã mặt ngựa lúc này đi ra khép cửa lại, sau đó quay sang gã da ngăm kia thấp giọng nói: “Bổ đầu! Tên khốn mà đánh lén huynh đó lẽ nào biết được chuyện chúng ta ban sáng hất con nhóc kia từ trên lầu xuống dưới đất chết hả? Lẽ nào nó muốn tìm chúng ta để trả thù?”

Gã da ngăm nghe vậy liền đưa tay lên gõ luôn vào đầu gã mặt ngựa một cái rõ đau, tức giận nói: “Con mẹ mày! Bên trong đầu mày toàn là đại tiện hả con? Nó mà vì chuyện này mà trả thù, thì nó còn để cho tao sống hả thằng ngu? Con nhóc đó là do tao và mày cưỡng bức không được mới vứt nó xuống đất như vậy, nếu như thằng khốn kia mà biết được thì mấy cái đồng tiền kia không chỉ găm vào đầu gối tao đâu, mà nó sẽ găm cả vào cổ họng cả tao lẫn mày rồi, thằng ngu!”

“Dạ vâng vâng! Đại ca nói đúng lắm ạ! Ha ha ha, nhưng cũng công nhận là con ranh đó nó cũng cứng thật, sống chết thế nào cũng không chịu chiều chúng ta một cái, nhưng sau chuyện này, thì về sau cả cái đường thêu dệt đó đều sợ đại ca hết! Lần sau chúng ta đến đó uống rượu muốn tìm mấy cô nàng xinh đẹp ngồi hầu hạ, e rằng khó rồi, vì bọn chúng chẳng đứa nào dám ngồi nữa, nhưng mà đã đến rồi thì chắc cũng không dám từ chối anh em ta như con ranh đó nữa ha ha ha!” Gã mặt ngựa cười lên khả ố.

“Ừm! Cái Phật Thủ Xuân đó là của lão gia chúng ta, mấy cô em làm trong đó cũng là người của chúng ta thôi! Con mẹ nó chứ! Không nghe lời ông hả, ông cho chúng mày chết không có chỗ chôn, hố hố hố” Tên bổ đầu dặn ra cười lên một cách bệnh hoạn.

Đúng vào lúc này, thì một luồng gió mát thổi đến, từ trên xà nhà một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống, người này che mặt, mặc quần áo đen, trong tay lăm lăm một con dao sắc nhọn, sáng quắc.

Gã mặt ngựa phản xạ rất nhanh, rút luôn thanh gươm bên hông ra, còn gã da ngăm thì lập tức há mồm gào thét kêu cứu.

Người mặc đồ đen nọ lắc tay một cái, mấy đồng tiền xé gió kêu lên vùn vụt bay về phía hai tên dâm tặc này, chỉ nghe bộp bộp bộp liền mấy tiếng, hai tên dâm tặc cảm thấy toàn thân đau nói, không kêu thét thêm được câu nào nữa, đầu óc bọn chúng quay cuồng, rồi ầm lên một tiếng, cả hai cùng đổ gục xuống như hai cây chuối.

Khi hai tên khốn này mở mắt tỉnh lại, thì đã phát hiện ra bọn chúng đang nằm trong một căn phòng tối đen như mực, cả thân thể bị trói gô lại như gói giò, không tài nào cựa quậy nổi.

Lúc này có một giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên: “Hai tên khốn này! Mau mau khai ra tất cả quá trình các ngươi đã hất Thảo Nhi cô nương từ trên gác Tiêu Diêu lầu xuống chết như thế nào cho ta nghe! Còn nữa, đem hết những chuyện các ngươi chèn ép dân chúng, hoành hành ngang ngược ra nói hết cho ta biết! Nếu không ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”

Gã da ngăm nghe vậy hoảng hốt hỏi: “Ngươi…ngươi là ai vậy?”

Vừa mới lên tiếng, thì gã lập tức bị đá một cú như trời giáng vào đầu, cú đá này làm cho hai mắt của gã nổ đom đóm, sao bay đầy trời, tiếp sau đó một giọng nữ nhân vang lên: “Ai cho phép ngươi được lên tiếng hả? Hỏi ngươi cái gì, thì trả lời cái đó nghe chưa?”

“Dạ…vâng ạ!” Gã da ngăm thầm nhủ, mình phải tìm cách rời khỏi đây, mặc cho chúng hỏi gì, mình nhất quyết không được để bọn chúng đắc ý, chỉ cần ra khỏi đây, dựa vào danh tiếng mệnh quan triều đình, ta sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ, nghĩ vậy gã liền ra vẻ khổ sở, van xin thảm thiết: “Ối, các vị đại nhân! Các vị hiểu nhầm hết rồi, tiểu nhân là người tốt, là bổ khoái của Nha Môn, tiểu nhân có quen người nào tên Thảo Nhi đâu, cũng chẳng làm gì cô gái đó cả!”

Gã mặt ngựa nghe vậy cũng hùa thêm vào nói: “Vâng vâng! Bọn con đúng là chẳng làm cái gì hết cả!”

Hự lên một tiếng, cả hai tên khốn này cảm thấy như bị một vật gì đó chọc thẳng vào người, lập tức cả hai đều đau như chết đi sống lại, cảm giác đau như xé gan xé phổi, tiếp sau đó sự đau đớn này bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, cả hai tên đau quá chịu không nổi, gào khóc kêu cha kêu mẹ liên hồi.

Giọng nam nhân đó lại tiếp tục lạnh lùng nói: “Kêu đi! Hai ngươi cứ việc kêu cho to vào, kêu rách cả cổ họng cũng không ai nghe thấy gì đâu!”

Tiếp sau đó giọng nữ nhân lại cất lên: “Khi nãy các ngươi ngồi bàn chuyện với nhau ở trong phòng, ta đều nghe thấy hết rồi, còn có cả nhân chứng tận mắt trông thấy hai ngươi đã đem Thảo Nhi cô nương vứt từ trên lầu Tiêu Diêu xuống dưới đất, dẫn đến cái chết của cô ấy! Hai ngươi biết điều thì ngoan ngoãn khai ra, đỡ phải chịu những đau khổ không cần thiết, còn nếu không ta sẽ băm vằm hai tên cẩu tặc các ngươi rồi vứt ra cho chó nó gặm! Đây cũng là thủ đoạn của các ngươi ưa dùng đúng không?”

Cả hai tên dâm tặc này không còn cứng rắn như trước được nữa, những lời nói kia đã làm cho chúng sợ đến đái cả ra quần, gã mặt ngựa vội vã lên tiếng trước: “Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng! Đúng là bọn con làm những việc đó, là bọn con định hãm hiếp người ta mà không thành, nên đã quăng Thảo Nhi cô nương ngã xuống dưới đất mà chết, bọn con làm vậy chỉ là muốn ra uy với mấy đứa con gái ở trong Phật Thủ Xuân thôi ạ!”

Gã da ngăm nghe vậy cũng gào lên khản cả giọng nói: “Con…con cũng xin khai ạ, con xin khai hết ạ, xin tha mạng cho con, con khai!”

Giọng nam nhân lúc nãy lại vang lên lạnh lẽo: “Bọn ngươi mua hết ruộng đất của người dân tại Tĩnh Giang phủ này, rồi cho nó là thiên tai, nhưng phủ bên cạnh lại không hề có thiên tai, mà ngược lại, nơi đó rất bội thu, không biết bọn ngươi định giở trò gì đây?”

Gã da ngăm lúc này liền rít lên đau đớn đáp: “Con khai, con khai trước! Cái này tất cả đều là do Tri Phủ Liêu Quý Binh làm ra hết đó ạ! Và còn cả các vị quan huyện đều tham gia vào nữa, bọn con chỉ là mấy con chó săn của bọn họ, cụ thể ra sao thì cũng không rõ lắm, tất cả đều là do Liêu đại nhân cùng mấy vị quan huyện chủ mưu làm hết ạ!”

“Rút cuộc là có chuyện gì hả?” Giọng nam nhân kia vang lên.

“Để con, con nói” Gã mặt ngựa gào lên tranh cướp quyền được nói.

Trước cổng Nha Huyện của huyện Lộc Cao, hai bên đông tây có hai con sư tử đá lấy uy, cách đó không xa có đặt một chiếc trống, chiếc trống toàn bộ màu hồng, mặt trống làm bằng da bò màu trắng, cạnh đó còn đặt hai cái dùi trống to như hai cái chầy dã cua.

Kha Nghiêu và Lâm Thanh Đại lúc này đã bận lên mình một bồ đồ của nữ nhân, họ mặc váy dài với chiếc áo vải thô, tóc tai vấn lên buộc lại một cách qua loa, trên mặt còn bôi lên một ít keo làm cho da mặt nhăn lại, sau đó còn bôi mặt cho nhem nhuốc một chút, trông hai người bây giờ quê không tả nổi. Cả hai lúc này tiến đến cổng Nha Huyện, Kha Nghiêu bước đến bên cái trống cầm dùi gõ trống kêu oan.

Rất nhanh, một tên sai dịch tay cầm gậy gỗ chạy ra bên ngoài, sau khi nhìn một lượt Kha Nghiêu từ đầu đến chân, liền sẵng giọng lên nói: “Gõ cái gì mà gõ hả? Gõ một cái thôi là ông mày đã nghe thấy rồi, sao ngươi muốn gõ thủng cả trống của Nha Môn hả?”

Kha Nghiêu vờ như chẳng nghe thấy cái gì, lại cầm dùi trống lên gõ liên hồi thêm mấy cái thật đanh nữa, tên sai dịch kia thấy vậy, liền múa gậy lên quát: “Đừng có gõ nữa! Còn gõ nữa ông cho mày ăn gậy!”

“Tiểu muội thôi, đừng gõ nữa! Quan gia không phải đã chạy ra kia rồi đó sao hả?” Lâm Thanh Đại thấy tên sai dịch kia không có vẻ nói đùa, liền lên tiếng nhắc nhở Kha Nghiêu, sau đó nàng liền tiến tới trước mặt tên sai dịch, cúi đầu thi lễ nói: “Vị quan gia này! Là tiểu muội của dân phụ nóng lòng, sốt ruột, cộng thêm với tiếng trống to quá, nên mới không nghe thấy quan gia nói gì đó ạ!”

Kha Nghiêu lúc này mới thôi gõ trống, mở miệng gào lên: “Oan ức quá!”

Tên sai dịch kia thấy vậy liền quát: “Đừng gào lên nữa! Người nào bị oan thì mới đến đây gõ trống, không có oan ức gì đến đây gõ cái *** gì! Thôi đừng gào lên nữa, có oan ức gì cứ nói!”

“Muội muội của dân phụ bị người ta đánh chết rồi!”

“Ố! Xảy ra án mạng rồi, vậy thì phải mất khá nhiều tiền đây! Đã có tiền lót đường chưa hả?” Tên sai dịch kia thản nhiên nói.

Kha Nghiêu nghe vậy trợn tròn mắt nói lên rõ to: “Tiền lót đường nào vậy?”

Tên sai dịch kia nghe vậy liền khinh khỉnh nhìn Kha Nghiêu rồi nói: “Đồ nhà quê! Kêu oan mà, phải có tiền chứ! Không hiểu quy tắc hả? Ông mày thấy mày cũng tội nghiệp, nói cho mày biết nhé, kêu oan phải cần tiền, bất kể là nguyên cáo hay là bị cáo, mày cứ tưởng chỗ này là chỗ làm từ thiện sao hả?”

Kha Nghiêu nghe vậy thì làm bộ sợ sệt hỏi: “Quy tắc là cái gì vậy ạ? Phải làm thế nào mới được gặp huyện đại lão gia đây?”

Tên sai dịch kia không nói không rằng giơ luôn một ngón tay ra.

Kha Nghiêu không hiểu nói: “Một đồng hả?”

Tên sai dịch kia tức điên lên nói: “Mày điên à? Một đồng? Mày tưởng ông mày là ăn mày hay sao hả? Một trăm đồng tiền!”

“Hả? Sao nhiều như vậy?” Kha Nghiêu há hốc mồm nói.

Tên sai dịch ngẩng cao đầu lên, ngạo mạn nói: “Mày tưởng mấy người bọn ta là gì hả, không có tiền thì cút! Tao nói cho mày biết nhé, đây chỉ là tiền lót đường thôi, còn nhiều khoản khác nữa, mày không muốn kêu oan nữa thì thôi, ông mày cũng chẳng muốn vào thông báo nữa, không có tiền mà cũng làm trò, cút đi!”

Kha Nghiêu nghe vậy lầu bầu nói: “Đúng là Nha Môn chẳng khác gì cướp ngày, cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan!”

Tên sai dịch kia tuy nghe không rõ, nhưng cũng nghe được lõm bõm, nên trừng mắt nói: “Mày nói cái gì?”

“Chẳng nói cái gì cả?” Kha Nghiêu bây giờ trông đáng thương vô cùng, nàng chạy đến bên Lâm Thanh Đại nói: “Tỷ tỷ! Bây giờ phải làm sao đây?”

Lâm Thanh Đại lúc này liền đưa tay vào trong người, móc ra một bọc tiền, mở ra đếm đúng một trăm đồng đưa cho Kha Nghiêu, Kha Nghiêu liền đưa cho tên sai dịch đó. Trong lúc Lâm Thanh Đại đếm tiền thì tên sai dịch kia cũng đã đếm cùng rồi, nên khi nhận tiền gã cũng không cần đếm lại nữa, cầm lấy tiền mỉm cười nói: “Đi theo ta vào trong!”

Hai Người không nói không rằng, nối gót theo sau tên sai dịch vào trong hậu viện, nơi này có mấy dãy nhà, đều là nơi làm việc của Nha Môn, tên sai dịch này sau khi đưa hai người cho một tên sai dịch khác rồi liền bỏ ra ngoài, chẳng thèm quan tâm gì nữa.

Tên sai dịch mới này lại giơ tay lên nói: “Tiền lót đường đâu?”

Kha Nghiêu lầu bầu nói: “Làm trò quỷ gì thế này?”

“Tiền chứ còn gì nữa? Nhanh lên, ông mày cũng đang bận đây!” Tên sai dịch sốt ruột nói.

Kha Nghiêu cúi đầu lúi húi, sợ sệt nói: “Không phải đưa rồi hả?”

“Nó là nó, còn ta là ta, của ta các ngươi đã đưa đâu hả? Không đưa thì cút” Tên sai dịch sẵng giọng nói.

Kha Nghiêu len lét nói: “Vậy bao nhiêu!”

“Một trăm đồng! Đến cái quy tắc này mà cũng không hiểu, còn kêu oan cái****gì!” Tên sai dịch chán nản nói.

Lâm Thanh Đại lại đành phải móc tiền đưa ra cho tên sai dịch kia.

Tên sai dịch này nâng nâng nắm tiền trong tay, rồi quay sang nhìn Kha Nghiêu và Lâm Thanh Đại với vẻ ghê tởm, rồi ngoái đầu ra hiệu nói: “Đi đi! Ra phòng bên kia mà đăng ký!”

Tên sai dịch sau đó liền đưa hai người đến phòng đăng ký, giao bọn bọ cho tên Thư Lại, tên Thư Lại này lại đòi thêm một trăm đồng tiền nữa, sau đó mới lên tiếng: “Có oan ức gì muốn nói!”

“Có án mạng muốn kiện!” Lâm Thanh Đại đáp.

“Kiện ai?” Tên Thư Lại uể oải nói.

Lâm Thanh Đại đáp: “Kiện bổ đầu da ngăm và bô khoái mặt ngựa, hai người bọn chúng ném em gái của ta xuống lầu mà chết!”

Tên Thư Lại kia nghe mà sững sờ, chiếc bút trong tay hắn rơi luôn xuống đất: “Ngươi nói cái gì?”

“Chúng ta là người của thôn Triều Tịch, em gái của ta là Thảo Nhi, là người thêu thùa trong Phật Thủ Xuân, sáng ngày hôm nay bị hai tên bổ đầu da ngăm và bổ khoái mặt ngựa ném từ trên lầu Tiêu Diêu xuống dưới đất mà chết!” Lâm Thanh Đại thuật lại từng từ từng chữ.

Khi nàng vừa dứt lời, thì những người nơi đây đều kinh ngạc há hốc mồm.

Tên Thư Lại kia lúc này đứng hẳn dậy nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi có chứng cứ không mà nói nhảm thế hả?”

Lâm Thanh Đại lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên là có rồi! Nhưng mà những chứng cứ này phải đến khi gặp Tri Huyện đại lão gia mới nói được!”

Tên Thư Lại đó, lúc này cũng thấy sự việc nghiêm trọng, nên vội vàng thay đổi thái độ, mỉm cười nói: “Mời ngồi, mời hai vị ngồi! Ta sẽ đi báo cho Tri Huyện đại lão gia biết!”

Lúc này ở trong phòng Giám Áp của Huyện Nha.

Đỗ Văn Hạo và Thẩm sư gia cũng đã hóa trang đâu ra đấy, cả hai bây giờ trông nghèo nàn rách rưới, ngồi thu lu một chỗ trong phòng làm việc của quan huyện (phòng này còn gọi là Hoa Phòng).

Giám Áp phòng là nơi nghỉ ngơi của quan huyện, phòng này vô cùng kín kẽ, từ bên trọng vọng ra những tiếng đùa giỡn.

Trong phòng, Châu Tri Huyện của Huyện Lộc Cao đang ngồi phe phởn với một cô gái ăn mặc hở hang, suồng sã. Cô gái đó thân hình khêu gợi, giọng nói ngọt như mật: “Lão gia, chút nữa ra làm việc có được không hả?”

“Cưng yêu! Nhanh thôi! Cưng cứ ngồi đây chờ ta một chút! Ta sẽ quay lại ngay!”

“Chuyện gì mà gấp vậy lão gia?”

“Là hai đứa khố rách áo ôm muốn bán đất!”

“Vậy thì cho nô gia đi xem với, được không hả? Nô gia cũng muốn mua!”

“Được chứ! Chỉ cần cưng làm cho lão gia thoải mái, sung sướng thì cái đất của hai thằng nghèo kiết xác kia sẽ là của cưng đó!”

“Thật sao hả lão gia!”

Phòng Giám Áp và phòng làm việc thông với nhau, chính vì vậy là Châu Tri Huyện liền đưa người con gái lẳng lơ kia sang bên Hoa Phòng chơi.

Đỗ Văn Hạo ngồi đây cũng nghe thấy những tiếng cười dâm đãng phát ra, sau đó là cửa Hoa Phòng hé mở, một người con gái ăn mặc hở hang, áo ngực trễ xuống, làm lộ ra cả nửa phần trên, vừa trắng lại vừa tròn, cặp mắt của cô ả thì to tròn, môi đỏ chum chím, trông rất khêu gợi. Tóc của cô ả long lánh những chân chu lấp lánh, trông vô cùng ** thõa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.