Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu sẵng giọng như vậy cũng bất giác cau mày lại, định nói nàng mấy câu, nhưng hắn vẫn kìm lòng lại, vì thấy tên nam nhân kia đúng là có cái nhìn vô lễ. Kha Nghiêu lại to tiếng quát lên: “Biết Đăng Đồ Tử có nghĩa là gì không hả? (Đăng Đồ Tử có nghĩa là háo sắc) Còn ngẩn người ra đó làm gì!”
Kha Nghiêu nói xong lại lườm mắt vào tên nam nhân kia một cái, sau đó lắc đầu một cái quay ngoắt đi, để mặc đôi mắt tiếc nuối của gã nam nhân kia đờ đẫn nhìn theo, mặc cho hai lỗ mũi của hắn cố gắng phình to ra, để hít được hương thơm từ trên mái tóc nàng tỏa ra càng nhiều càng tốt.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy lại quay sang nam nhân đó hỏi tiếp: “Mẹ của ngươi rốt cuộc bị làm sao? Trong người khó chịu ở đâu vậy?”
Gã nam nhân nọ hai mắt vẫn dán lấy thân hình yêu kiều, xinh đẹp của Kha Nghiêu, khi nghe Đỗ Văn Hạo Hạo lên tiếng hỏi, gã cũng chỉ thuận miệng đáp gọn lỏn: “Mẹ của tiểu nhân mấy hôm trước đang nấu cơm ở dưới bếp, đột nhiên kêu lên trong người cảm thấy khó chịu, ngày hôm sau thì không dậy khỏi giường được nữa, tiểu nhân bèn đi vào trong thôn tìm đại phu đến khám chưa, nhưng ai ngờ đại phu không chữa bệnh thì không sao, nhưng khi chữa vào thì mẹ của tiểu nhân sau khi uống thuốc liền không nói được nữa! Hai môi của mẹ tiểu nhân tím tái hết cả lại, ngất lịm đi không biết chuyện gì nữa cả!”
“Ố! Vậy sao? Vậy thì chúng ta phải nhanh lên mới được, bệnh tình gấp gáp như vậy, chúng ta phải tranh thủ thời gian mới được! À mà nhà của ngươi có xa không vậy? Nếu như mà xa, thì chúng ta có thể đổi xe ngựa nhanh hơn!”
Gã nam nhân kia lúc nay vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vẫn không ngừng lướt đi lướt lại thân hình của Kha Nghiêu, hắn nhìn như ngây như dại, trong tròng mắt của gã lúc này có cảm giác như hắn đang có nhưng ý nghĩ rất đồi bại ở trong đầu. Đỗ Văn Hạo liền hắng giọng lên một cái, hỏi lại câu hắn vừa nói, nhưng gã nam nhân kia vẫn cứ ngẩn người trông vào Kha Nghiêu hai mắt không rời.
Kha Nghiêu thấy vậy liền nở một nụ cười đi đến trước mặt của gã nam nhân đó, nhẹ nhàng nói: “Vị đại ca này! Không phải là đã thành thân rồi hay sao?”
Gã nam nhân kia lắp ba lắp bắp đáp lại: “Vâng! Đúng là đã thành thân rồi!”
Kha Nghiêu lúc này gương mặt đanh lại, sẵng giọng quát lên: “Vậy sao ngươi còn ngắm nghía ta như người mất hồn thế để làm gì? Lẽ nào vợ của ngươi không đủ để ngươi ngắm suốt ngày hay sao? Bây giờ Đỗ đại ca của ta đang hỏi về bệnh tình của mẹ ngươi! Thế mà ngươi cứ mải nhìn ta mà không để ý gì đến câu hỏi của Đỗ đại ca của ta cả! Ngươi thật là đáng ghét! Này! Đừng nhìn nữa! Này! Ngươi điếc rồi đó hả! Vẫn còn cố nhìn! Ngươi còn nhìn ta nữa ta sẽ cho người đến khoét mắt của ngươi ra!”
Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu ăn nói càng lúc càng bặm trợn, nên cũng không nhịn được nữa bèn lên tiếng trách mắng: “Kha Nghiêu! Muội ăn nói cho nó đàng hoàng hơn một chút đi! Sao lại nói người ta như thế hả?”
Kha Nghiêu nghe vậy thì ngúng nguẩy đáp: “Thì đã làm sao! Muội nói lẽ nào lại không đúng hay sao?”
Đỗ Văn Hạo bèn thấp giọng nói: “Muội trông xinh đẹp thế này, người ta ngắm muội đến ngẩn người ra như vậy, cũng là lẽ thường tình, thậm chí muội còn phải cảm thấy vui vì đã có người thưởng thức vẻ đẹp của mình chứ! Trong một khía cạnh nào đó muội nên cảm thấy vui vẻ, đừng có đanh đá bắt nạt người ta như vậy, không đúng chút nào cả!”
Kha Nghiêu nghe thấy Đỗ Văn Hạo khen mình xinh đẹp, thì trong lòng vô cùng vui sướng, nàng liền đưa mắt liếc sang bên Đỗ Văn Hạo đáp: “Hi hi! Đỗ đại ca là anh trai muội! Muội dĩ nhiên sẽ phải nghe lời huynh rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cũng vô cùng kinh ngạc, ngay cả trong thời hiện đại mà hắn đã từng sống, cũng chưa từng tiếp xúc nào với những người con gái thẳng thắn như Kha Nghiêu cả, hơn nữa đây lại còn là thời cổ đại, nhất là thời nhà Tống, rất coi trọng sự nhẹ nhàng kín đáo, vậy mà Kha Nghiêu cứ có những hành động sắc sảo như vậy, chả trách mà gã nam nhân kia nghe xong thì cảm thấy xấu hổ, e dè không dám nói thêm câu gì nữa.
Kha Nghiêu thấy vậy bèn thay đổi bộ mặt đanh như thép nguội của nàng thành gương mặt tươi tắn, xinh đẹp như hoa, ngọt ngào nói với gã nam nhân kia: “Ai da! Vị đại ca này! Có phải là mẹ của ngươi mắc bệnh thật không đấy? Nếu như mắc phải bệnh nào cấp tính, mà sao trông ngươi cũng chẳng có vẻ gì vội vã là sao? Đừng nhìn người ta mãi như thế chứ! Lẽ nào ngươi chỉ mượn cớ đến khám bệnh cho mẹ để ngắm ta hay sao hả?”
Nam nhân kia nghe xong thì chẳng khác nào vừa bị hất một gáo nước lạnh vào mặt, lập tức đi ra khỏi cõi ngu muội (Có lẽ suốt dọc đường đi hắn cứ trông vào Kha Nghiêu rồi có những ý nghĩ vô cùng bậy bạ cũng nên), liền lên tiếng đáp: “Vâng! Vâng! Mẹ của tiểu nhân đang bị bệnh nằm trên giường! Sắp chết đến nơi rồi, Ngự Y đại nhân, xin đại nhân hãy mau mau ra tay cứu với!”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn không chờ cho Đỗ Văn Hạo kịp lên tiếng, đã nhanh nhảu cướp lời nói: “Lúc nãy Đỗ đại ca của ta cũng đã hỏi ngươi rằng, nhà ngươi gần hay là xa? Có cần chúng ta phái người đánh xe ngựa đi không?”
“Không xa! Không xa! Chỉ cần đi thêm một canh giờ nữa là đến nơi rồi!” Gã nam nhân kia đáp.
Kha Nghiêu nghe xong thì trợn tròn hai mắt lên nói: “Còn phải đi thêm tận một canh giờ nữa mà ngươi còn nói là không xa hả? Trời nóng như thế này mà ngươi bắt ta đi tận thêm một canh giờ nữa, ngươi muốn ta bị cảm nắng hay sao hả?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì bật cười ha hả, sau đó hắn quay lại nói với Lý Phố: “Đi! Mau đi chuẩn bị xe ngựa cho ta!”
“Vâng!” Lý Phố vội vã chạy ra chuồng ngựa, sau đó bảo mấy thêm mấy người khác chạy lại buộc xe ngựa vào cho chắc chắn, rồi dắt nó ra khỏi đây từ cổng sau.
Đỗ Văn Hạo liền đi theo ra phía đằng hậu viện, rồi nhanh chân trèo lên cỗ xe, Kha Nghiêu cũng vội vã leo lên theo, gã nam nhân lúc này thì ngập ngừng trông vào bên trong cỗ xe, ngại ngùng không biết nên làm thế nào, Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội nói: “Nhanh lên! Mau lên xe đi! Bệnh không chờ người đâu!”
Gã nam nhân kia nghe vậy bèn vội vã lên tiếng đáp lại, nhưng vẫn không dám bước lên đi vào phía trong xe mà chỉ dám bám lấy càng xe sau đó leo lên ngồi cùng chỗ đánh ngựa với Lý Phố.
Lý Phố thấy vậy cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ ra roi quất ngựa lên đường ra khỏi thành, mấy tên hộ vệ cũng cưỡi ngựa theo sau cỗ xe, đoàn người lên đường hướng thẳng tới chân núi Nga Mi Sơn.
Đoàn người rất nhan đã đến một cái thôn nhỏ nằm dưới chân núi Nga Mi.
Đỗ Văn Hạo liền quay sang Lý Phố nói: “Thật là hay quá! Không ngờ lại trùng với đường lên núi Nga Mi như vậy, ngươi mau phái mấy người về thông báo với mấy vị phu nhân của ta biết! Ta sau khi khám xong bệnh sẽ chờ họ ở dưới chân núi Nga Mi, nhân tiện thăm quan thắng cảnh luôn!”
Lý Phố nghe vậy bèn chắp tay tuân lệnh, sau đó ông liền quay ra bảo mấy tên hộ vệ nhanh chóng quay về thông báo cho các vị phu nhân của Đỗ Văn Hạo.
Còn gã nam nhân kia thì đưa dẫn đường cho đoàn xe chở Đỗ Văn Hạo, Lý Phố và Kha Nghiêu vào trong thôn, tên của gã là Triệu Tam. Khi Triệu Tam dẫn mọi người đến bên một cái đầm nhỏ, thì thấy cạnh đó có một cái viện nhỏ, Triệu Tam lúc này bèn cao giọng nói: “Mẹ! Me ơi! Mẹ thế nào rồi? Con đã mời được Đỗ Ngự Y Đỗ đại nhân đến khám bệnh cho mẹ rồi đây này!”
Triệu Tam nói xong bèn vội vã nhảy ra khỏi xe tiến đến bên chiếc cổng gỗ mở toang ra, con chó vàng canh cổng thấy có đoàn người ngựa lạ lẫm tiến vào, cũng bất giác kêu lên inh ỏi.
“Vàng câm ngay!” Triệu Tam hét lên, con chó tên Vàng nghe xong thì cắp đuôi chạy thẳng một mạch vào phía chiếc ổ của nó, nằm im thin thít.
Lúc này từ căn phòng phía đông bước ra một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc một chiếc váy màu xanh, áo ngũ sắc, trên đầu chít một chiếc khăn đồng bộ màu với quần áo, trông vô cùng thanh tú, chỉ là thân hình hơi bị thấp một chút, nhưng Đỗ Văn Hạo cũng biết thường các cô gái ở vùng Tứ Xuyên này thì ai cũng có bộ dạng thâm thấp như vậy, nên hắn cũng chẳng lấy gì làm lạ cả.
“Tướng công! Chàng về rồi đó sao?” Thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia trông thấy thấy Triệu Tam đem theo thêm bên mình mấy người lạ mặt nữa, nên sau khi lên tiếng hỏi xong, liền cúi đầu quay lại vào bên trong phòng.
Kha Nghiêu thấy vậy bèn quay sang Triệu Tam chế nhạo nói: “Vợ của ngươi cũng xinh đẹp thanh tú như vậy, thế mà ngươi vẫn còn đứng núi này trông núi nọ nghĩa là làm sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn hắng lên một tiếng ra hiệu cho Kha Nghiêu không được nói năng bừa bãi, do vậy mà Kha Nghiêu mới im lặng không lên tiếng chế nhạo thêm nữa, chỉ bước chân theo sau Đỗ Văn Hạo đi vào cánh cửa nằm ở mặt phía đông của khuôn viện.
Đỗ Văn Hạo vừa mới bước vào bên trong thì đã cảm thấy một làn hơi nóng đập luôn vào mặt. Ngày này thời tiết vốn đã nóng nực khó chịu, làm cho người bình thường cũng khó có thể chịu nổi, vậy mà nơi đây còn đặt một chiếc lò lớn, trên đó có một chiếc nồi đang nấu cám cùng với rau dại sôi lên sùng sục, bên dưới chiếc lò lửa bốc lên ngùn ngụt, toàn bộ căn phòng bây giờ hơi bay nghi ngút, làm cho người ta có cảm giác như mình đang là mấy chiếc bánh bao, được hấp một cách vô cùng cẩn thận chỉ sợ nó không chín nổi vậy.
Vậy mà Triệu Tam dường như cũng chẳng thèm để ý đến hiện tượng này ở trong phòng, gã cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiến thẳng đến một chiếc rèm che của một căn phòng nhỏ, rồi vén nó lên, lớn tiếng gọi mẹ mình dậy. Bên trong căn phòng lúc này có kê một chiếc giường, trên giường giăng một tấm màn mỏng, khi Triệu Tam vén màn lên gọi thì người mẹ già của Triệu Tam vẫn im lặng đắp chăn, nằm lặng thinh không đáp lại lời gọi của Triệu Tam.
Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu lúc này cũng bước theo chân Triệu Tam đi vào trong căn phòng này.
Người vợ của Triệu Tam lúc này bèn quay sang bên Triệu Tam nói: “Mẹ vẫn chưa tỉnh! Cha lo lắng quá, nên ôm theo Bảo Nhi đi vào trong huyện thành rồi! Lẽ nào tướng công không gặp hai người bọn họ hay sao?”
Đỗ Văn Hạo lúc này bèn đưa tay ra ý cho Triệu Tam và vợ của hắn hãy vén màn che lên, sau đó hắn liền bước đến bên giường, khi bước gần đến nơi Đỗ Văn Hạo liền trông thấy bên trong có nằm một người phụ nữ trạc tuổi trung niên, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ lựng lên như xôi gấc.
Đỗ Văn Hạo thấy trong phòng, ngoài trời đều nóng như hấp hơi, vậy mà người phụ nữ này vẫn đắp lên trên mình một chiếc chăn to nặng, nên liền quay sang bên Triệu Tam nói: “Trời nóng thế này đắp chăn bông có mà chết ngốt à! Mau bỏ chăn ra nhanh lên!”
Người vợ của Triệu Tam thấy vậy bèn lên tiếng đáp thay cho chồng: “Vị đại phu trong làng nói rằng mẫu thân mắc phải Hàn Chứng, chính vì vậy nên phải tìm cách ép khí hàn trong người mình ra ngoài, như vậy mới khỏi bệnh được!”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn lạnh lùng, chế nhạo nói: “Vậy thì mấy người các ngươi cứ đi mà tìm vị đại phu trong thôn của mấy người đi, sao còn đến tìm Đỗ đại ca của ta làm gì cơ chứ!”
Triệu Tam thấy vậy bèn quay sang trợn mắt với vợ của mình một cái, rồi cười gượng đáp: “Vâng! Vâng! Tiểu nhân nghe theo lời của Ngự Y đại lão gia!” Nói xong Triệu Tam liền kéo thu lại chiếc chăn bông đang đắp trên người của mẹ mình xuống.
Đỗ Văn Hạo sau đó liền ngồi xuống, cũng không hỏi thêm điều gì khác, mà cầm luôn lấy tay của bà lão lên xem, sau một hồi trầm ngâm chẩn mạch, thì một lúc sau Đỗ Văn Hạo mới quay sang bên Triệu Tam lên tiếng hỏi: “Bệnh này của mẫu thân ngươi phát tác từ khi nào vậy?”
“Mấy ngày hôm nay trời quá nóng, mẹ của tiểu nhân cứ nhất quyết không để cho tiểu nhân và những người trong nhà lo việc bếp núc, mà bắt bọn tiểu nhân lo mấy việc khác ở bên ngoài, chính vì vậy mà mẹ của tiểu nhân mấy ngày hôm nay đều lo cho cả nhà hết việc bếp núc, còn tiểu nhân và vợ của mình thì đều phải ra ngoài lăn lộn kiếm chút tiền để lo cuộc sống trong gia đình. Ngày hôm đó, tiểu nhân và vợ của mình đang ngồi ở dưới hiên nhà hóng mát, gió hôm đó mát lắm, chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng là đã cảm thấy mát mẻ vô cùng! Mẹ của tiểu nhân khi đó cũng ngồi ở cừa bếp, mặc một chiếc áo mỏng hóng mát!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn cau mày nói: “Người có tuổi mà ngồi dưới gió như vậy cũng không tốt đâu! Gió tuy mát nhưng cũng là có độc cho những người cao tuổi, cứ ngồi hứng gió như vậy thì ắt gió lạnh sẽ xâm nhập cơ thể...”
Triệu Tam nghe vậy bèn đáp: “Đúng như vậy! Nhưng lúc đó bọn tiểu nhân không hề để ý đến chuyện như vậy xảy ra!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Khi nãy ta vào trong này, đứng ở ngay cửa thôi mà cảm giác gió từ ngoài lùa vào bên trong rất mạnh, sau đó trong phòng lại dựng ngay một cái bếp lò, như vậy vô cùng không tốt, nhất là đối với những người cao tuổi, sức khỏe lại yếu! Những người như vậy thì lại càng kiêng kỵ đứng ở những nơi gió hút vào như thế, bởi gió theo kiểu này rất có hại cho sức khỏe!
“Vâng! Đa tạ Ngự Y đại nhân đã dạy bảo!” Triệu Tam ân hận đáp.
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Phương thuốc mà vị đại phu khám bệnh trước vẫn còn ở đây chứ?”
Vợ của Triệu Tam nghe vậy liền ngay lập tức đi đến bên cạnh chiếc bàn nhỏ gần đó, rồi lấy ở trong đó ra một chiếc hộp gỗ, rồi rút bên trong đó ra một tờ giấy, sau đó cung kính đưa cho Kha Nghiêu xem, chứ không dám đường đột đưa hẳn cho Đỗ Văn Hạo.
Kha Nghiêu cũng nghiễm nhiên đón lấy, rồi đưa mắt lên liếc qua một hồi, nhưng nàng biết y thuật của mình còn non nớt, xem cũng không hiểu gì, nên sau khi liếc qua một cái liền đưa luôn cho Đỗ Văn Hạo xem.
Đỗ Văn Hạo cũng đưa mắt lên liếc một cái, rồi mỉm cười lắc lắc đầu quay sang nói với Kha Nghiêu: “Muội thấy phương thuốc ở đây có ổn hay không?”
Kha Nghiêu cùng lắm là cũng mới chỉ học y tầm chưa đầy được một tháng, nhưng do hàng ngày chăm chỉ, học hành vô cùng tỉ mỉ, chăm đọc sách nên sau khi nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy cũng ngẫm nghĩ đôi lúc rồi đáp: “Chắc là Hàn Chứng rồi! Người bệnh thân nhiệt nóng chứng tỏ mắc Hàn Chứng, vậy nên dùng thuốc trị tính hàn!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng chỉ mỉm cười, không trực tiếp bình luận câu nói của Kha Nghiêu, chỉ quay sang Triệu Tam nói: “Trong nhà có rượu không?”
Vợ của Triệu Tam nghe vậy bèn vội đáp là có.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì phiền ngươi đem rượu hâm nóng lên rồi bưng lên đây, à quên, bưng rượu lên đây xong, ngươi nhó cầm theo một chiếc gương để soi nhé!”
Vợ của Triệu Tam nghe xong bèn vội vã chạy luôn ra ngoài, Kha Nghiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy cũng cảm thấy khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi: “Đỗ đại ca! Đại ca cần rượu để làm gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu hỏi vậy cũng chỉ mỉm cười chứ không đáp lại, một lúc sau vợ của Triệu Tam đã bưng đến một bát rượu nóng và một tấm gương đến.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới quay sang Kha Nghiêu nói: “Người bệnh hiện giờ là một phụ nữ đã cao tuổi, chữa trị bệnh này thì phải cởi bỏ quần áo bên ngoài ra, ta cũng thấy không tiện lắm, vì thế mà muội hãy giúp ta một tay, làm giúp cho ta!”
“Nhưng mà....Nhưng mà..Muội không biết...!” Kha Nghiêu hoảng hốt đáp.
“Muội cứ nghe theo lời ta mà làm, không sai được đâu mà lo!” Đỗ Văn Hạo cười nói.
Nói Xong, Đỗ Văn Hạo liền cúi xuống bên tai của Kha Nghiêu thì thầm một hai câu, Kha Nghiêu nghe xong thì gật gật đầu ra vẻ đồng ý, sau đó nàng lại thấp giọng hỏi lại Đỗ Văn Hạo mấy câu, Đỗ Văn Hạo lại thấp giọng giải thích cho nàng biết, cứ như vậy hai người thì thào với nhau được một lúc, thì Kha Nghiêu cuối cùng cũng gật đầu hiểu hết. Đỗ Văn Hạo lúc này mới vừa ý khoát khát tay, đứng dậy đi ra bên ngoài nói chuyện với Lý Phố.
Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo ra ngoài rồi liền cao giọng nói với Triệu Tam: “Được rồi, bệnh này bây giờ để ta lo liệu! Ta cũng là em gái của Đỗ Ngự Y nên cũng có thể khám được! Sao vậy? Không phục ta hả? Hứ!”
Mọi người trong nhà lúc này nghe Kha Nghiêu dựa hơi của Đỗ Văn Hạo ra mà lên mặt, chính vì vậy mà ai cũng không dám nói câu nào, nghe nàng nói xong thì tất cả cùng lui lại mấy bước, trông nàng định khám bệnh ra sao.
Kha Nghiêu thấy mọi người cung kính mình như vậy, cũng có vẻ dương dương tự đắc, nàng rất tự tin đưa tay lên cởi hết áo trên người phụ nữ cao tuổi kia xuống, rồi đưa bát rượu nóng lên ngậm lấy một ngụm trong miệng, sau đó ngửa mặt lên rồi lấy sức phun vào trước ngực người phụ nữ cao tuổi kia.
Sau khi phun xong, Kha Nghiêu bèn cầm lấy chiếc gương lên áp hẳn lên ngực người phụ nữ cao tuổi kia, sau đó Kha Nghiêu lại đưa tay lên vỗ nhè nhè lên trên mặt kính, cho đến khi trước ngực của người phụ nữ đó có vết đỏ hiện lên, rồi kêu vợ của Triệu Tam đưa một chiếc khăn sạch đến lau khô rượu bắn ở trước ngực đi, sau đó nàng lại mặc áo lại cho người phụ nữ kia một cách tử tể, xong đâu đấy nàng mới đi ra ngoài gọi Đỗ Văn Hạo vào bên trong.
Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu ra ngoài gọi mình, liền nói với nàng: “Tiếp sau đây ta đã bảo Triệu Tam đi ra giếng múc một gáo nước đầy, rồi bỏ mật ong vào bên trong đó rồi! Bây giờ muội chỉ cần lấy một chiếc lông ngỗng thấm cái nước ở trong gáo đó lên, rồi bạnh miệng mẹ của Triệu Tam ra, đưa cái lông ngỗng đó vào sâu trong miệng của bà ta, cứ thế mà ngoáy cho ta!”
Kha Nghiêu nghe xong liền tiếp lấy trong tay của Triệu Tam bát nước, và chiếc lông ngỗng đi vào bên trong phòng, rồi thực hiện các động tác như Đỗ Văn Hạo đã bày sắn, một lúc sau trong phòng đã vang lên tiếng ọe ọe của người phụ nữ có tuổi mắc bệnh kia. Đỗ Văn Hạo lúc này liền bước vào bên trong vén rèm lên nhìn, thì chí thấy mẹ của Triệu Tam đang cong gập người xuống không ngừng nôn ọe, từng đợt từng đợt chất dịch ở từ trong miệng của bà ta được phun ra ngoài.
Mẹ của Triệu Tam sau khi nôn ọe một chập xong, liền uể oải nằm luôn xuống giường, đưa hai mắt lên nhìn con trai của mình thở dốc mệt mỏi.
Triệu Tam và vợ của mình thấy mẹ tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ, cả hai không ai bảo ai, đều cùng một lúc quỳ xuống dưới chân Đỗ Văn Hạo dập đầu tạ ơn.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Bệnh của lệnh mẫu nói nhỏ thì cũng hẳn là nhỏ, mà to thì cũng chẳng phải là to, chờ ta kê xong đơn thuốc, uống vào thì sẽ đỡ thôi!”
Kha Nghiêu đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được phương pháp chữa bệnh của Đỗ Văn Hạo, nàng liền tiến đến gần bên hắn thấp giọng hỏi: “Đỗ đại ca! Mẹ của Triệu Tam rốt cuộc là mắc bệnh gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Cái bếp trong nhà của Triệu Tam quá nóng, nghe hắn ta nói thì khi đó là mẹ của hắn do nóng qua nên chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngồi hóng gió chính vì thế nên khí hàn mới có cơ hội xâm nhập cơ thể, làm cho đau đầu, toàn thân nhức mỏi, lên cơn sốt, sợ lạnh, muội nói xem đây là triệu chứng gì vậy?”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nhoẻn miệng cười đáp: “Sợ lạnh, thân thể nhức mỏi, đã thế lên cơn sốt, đau đầu thì chắc là Hàn Chứng rồi!”
“Sai rồi!” Đỗ Văn Hạo nghiêm sắc mặt nói: “Lúc nãy không phải muội và ta đều đã nghe vợ của Triệu Tam nói là đại phu chữa bệnh trước cho người ta đã nói là Hàn Chứng rồi sao? Lẽ nào muội lại quên rồi, chính vì ông ta chẩn đoán sai lầm, dẫn đến việc chữa bệnh không có kết quả, xem ra muội và người thầy thuốc kia đều mắc cùng một sai lầm như nhau! Khi kê thuốc thì là Phụ Tử Lý Trung Thang chuyên chữa Hàn Chứng đúng không?”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn chu môi lên đáp: “Lẽ nào phương thuốc đó không đúng hay sao?”
“Dĩ nhiên là không đúng rồi!” Đỗ Văn Hạo thở dài ra nói: “Muội à! Nếu mà muội muốn học y với ta thì phải cố gắng nhiều nữa, trình độ hiện nay của muội vẫn còn non kém lắm!”
“Đỗ đại ca! Huynh đâu có dậy cho muội đâu, chính vì vậy mà muội dĩ nhiên vẫn còn non kém rồi! Huynh bất công lắm, ngày nào cũng nghĩ tới mấy vị phu nhân của mình như Bàng Vũ Cầm tỷ tỷ ấy, chính vì thế mà có quan tâm gì đến muội đâu! Muội muốn học y với huynh, nhưng huynh từ trước đến giờ có chỉ điểm hẳn hoi cho muội đâu, có những lúc muội muốn hỏi huynh thật sự, thì huynh lại kêu muội ra tự đọc sách mà tìm đáp án! Muội cũng nghe lời huynh ra đọc sách tìm đáp án, có nhiều chỗ đọc mãi không hiểu, thì cũng chẳng có ai chỉ giúp cho cả!”
Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu nói vậy cũng chỉ biết mỉm cười nói: “Thôi được rồi, không cần phải ôn nghèo kể khổ mãi như vậy nữa, ha ha ha! Muội muốn học y chứ gì, dễ thôi để ta dậy cho muội vậy! Nhưng mà, học y sẽ vô cùng khô khan, muội học rồi thì phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đấy!”
“Muội đã sớm có tâm lý chuẩn bị từ lâu rồi!” Kha Nghiêu cười híp cả mắt lại đáp.
“Được! Vậy thì ta bắt đầu ngay từ bệnh án này luôn nhé! Mẹ của Triệu Tam mấy hôm trước do trời nóng, nên đã ngồi ở cửa hóng mát, sau đó thì cảm thấy đầu nóng đau giật khó chịu, toàn thân nhức mỏi và sợ lạnh, tuy ta lúc này vẫn chưa kịp vọng chẩn và xem lưỡi, nhưng sau khi xem xét diễn biến tình hình của bệnh tình, hơi thở yếu, môi xanh tím cả lại, đây chính là biểu hiện của việc chữa trị sai lầm mà ra!”
Kha Nghiêu nghe vậy liền cau mày hỏi: “Đỗ đại ca! Đại ca càng nói muội càng thấy sâu sắc, khó hiểu, muội nghe mà chẳng biết là huynh đang nói gì cả, huynh có thể nói rõ hơn cho muội hiểu được không?”
“Được thôi! Để ta nói lại lần nữa cho muội nghe, bây giờ trong phòng này có một chiếc bếp rất nóng, chính vì thế mà có lẽ bà cụ của Triệu Tam mới cảm thấy nóng quá đi ra ngoài cửa để hóng gió cho mát, nhưng tiếc thay! Khi hóng gió như vậy thì lại rất dễ bị cảm gió, nhất là trong lúc mồ hôi ra nhiều, cơ thể vốn đã nóng, nhiệt độ trong phòng cũng nóng không kém, nên dễ ra mồ hôi, sau đó lại ra hóng gió nên rất dễ bị cảm! Khi gió độc thông qua lỗ chân lông mồ hôi vào bên trong cơ thể rồi, thì không có đường thoát ra ngoài, chính vì thế mà có dấu hiệu của Hàn Chứng!”
“Nhưng thực tế nó lại là Nhiệt Chứng” Đỗ Văn Hạo nói tiếp.
“Vậy thế nào gọi là Hàn Chứng, thế nào gọi là Nhiệt Chứng vậy?” Kha Nghiêu hỏi lại.
“Cái này.... Ha ha ha...! Cái này cũng khó nói rồi đây! Ta cứ nói đơn giản như thế này nhé! Hàn Chứng gây ra những dấu hiệu nhiễm lạnh biểu hiện qua sắc thái bên ngoài da, thì trong tình huống này có thể gọi nó là Thương Hàn, nếu như khí lạnh này xâm nhập vào trong tạng phủ thì gọi là Trúng Hàn, dĩ nhiên Hàn Chứng không chỉ đơn thuần bắt nguồn từ gió, mà còn kết hợp với khí hàn độc tạo ra chứng Phong Hàn, Hàn Thấp...vv... Dĩ nhiên, chủ yếu thì bệnh chứng sẽ có quan hệ vô cùng mật thiết với khí lạnh, độc, ví dụ như Ngoại Cảm Hàn Tà, nó thường hay biểu hiện ra bên ngoài, làm cho các bộ phận bên trong cơ thể bị tắc nghẽn. Nói chung rất là phức tạp, còn bệnh của bà cụ lúc này thì không phải thuộc Hàn Chứng!”
“Muội biết rồi, bệnh mà bà cụ mắc phải là Nhiệt Chứng, cái này thì dĩ nhiên ngược lại hoàn toàn với Hàn Chứng rồi!” Kha Nghiêu nhanh nhảu nói.
“Cái này không thể coi là hoàn toàn trái ngược nhau một cách đơn thuần như vậy! Về mặt lý lẽ ban đầu thì đúng là có thể hiểu theo ý như vậy. Cái bài thuốc Phụ Tử Lý Trung Thang mà vị đại phu trước kê cho bà cụ là một bài thuốc có tính ôn, vậy nhưng bà cụ lại vốn mắc phải Nhiệt Chứng, nên vốn dĩ phải dùng bài thuốc mát, để hạ hỏa, nhưng khi dùng bài thuốc này vào thì chẳng khác nào bỏ thêm dầu vào lửa, mở cửa cho trộm vào, làm cho khí huyết trở nên bế tắc, cơ thể vốn đã hút nhiệt, giờ lại bị nhiệt làm cho phong bế lại, không thể thoát ra ngoài được, chính vì thế mà bà cụ mới bị hôn mê bất tỉnh như vậy!”
“Vậy sao lúc nãy huynh còn làm trò gì mà giống như trừ tà vậy? Lại còn bắt muội phải ngậm rượu trong miệng phun lên người bà cụ, sau đó lại dùng gương áp vào để làm gì thế? Lẽ nào để đuổi quỷ trừ tà hay sao?” Kha Nghiêu ngúng nguẩy nói.
“Người làm nghề y sao lại đi tin quỷ thần cơ chứ! Đây là liệu pháp chữa trị bên ngoài của ta, dùng để thấu nhiệt, giải tỏa những nơi bị phong bế, trừ nhiệt hạ hỏa, nội trị ngoại trị cùng với nhau, chính vì liệu pháp này mới giúp cho bà cụ có những chuyển biến tốt như vậy!”