Cao Thao Thao thở dài nói: "Đơn độc xâm nhập. Đơn độc xâm nhập".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Lãnh binh của chúng ta đều là quan văn, chưa từng học qua binh pháp, cũng chưa từng lãnh binh đánh giặc. Phạm sai lầm là lẽ đương nhiên".
Cao Thao Thao sửng sốt hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Ngươi nói tiếp đi".
"Được. Năm sau hai nước Tống Hạ diễn ra chiến dịch thành Vĩnh Nhạc".
"Không cần phải nói trận chiến này, Ai gia đã biết rất rõ ràng. Cũng giống như chiến dịch trước. Quân ta xuất hai mươi vạn đại quân, sử dụng vũ khí làm mỏi mệt cùng mặt nạ phòng độc của ngươi cung cấp, công thành chiếm đất, lại là một đường thẳng tiến, giết vô số quân địch, một mực đuổi tới dưới chân thành kinh đô Tây Hạ nhưng Tây Hạ thu được trang bị phòng độc của ngươi, tiến hành nghiên cứu, phỏng chế ra rất nhiều làm cho vũ khí dịch bệnh của quân ta mất hiệu quả. Quân Tây Hạ vây kín, quân ta thua chạy vào thành Vĩnh Nhạc. Đại quân Tây Hạ mạnh mẽ tấn công phá thành, hai mươi vạn đại quân gần như bị tiêu diệt vì vậy tiên đế khóc lóc ba ngày liền ở Thái miếu, không ăn không uống, cả ngày dùng nước mắt rửa mặt".
Nói xong những lời cuối cùng đó, Cao Thao Thao lại nhớ tới dáng vẻ con trai mình là Tống Thần Tông lúc đó, trong lòng lại cực kỳ bi thương, nức nở nghẹn ngào, khóc oà.
Đỗ Văn Hạo cúi người chắp tay nói: "Thái Hoàng Thái Hậu hãy bớt bi thương".Cao Thao Thao gạt lệ, phất tay cho mấy người Tiêu công công lui ra. Nàng đứng dậy đi tới mé ngoài đình hóng mát, nhìn những ánh sao lờ mờ trên bầu trời một lúc lâu rồi mới yếu ớt hỏi: "Văn Hạo, ngươi nói cho ta biết những chuyện chiến bại xưa kia của Đại Tống là có mục đích gì?"
"Thao Thao, nàng rất thông minh" Đỗ Văn Hạo cười hì hì. Hắn đứng dậy đi tới ôm Cao Thao Thao từ sau lưng. "Thao Thao, nàng đã bổ nhiệm ta làm tam nha Đô Kiểm Điểm, cũng không quản ngại cho phép ta tham gia Tể chấp. Cả ngày hôm nay ta chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào chấn hưng sự oai hùng của Đại Tống? Ta nói với nàng những chuyện cũ đau buồn chính là muốn để cho nàng có một sự hiểu biết thực sự khách quan với quân đội Đại Tống. Thao Thao, giờ đây quân đội Đại Tống thực sự giống như lão hổ bị bẻ gãy hết hàm răng cùng móng vuốt, chỉ e ngay cả hồ ly cũng không đánh lại. Nếu không nghĩ ra cách nào, sớm muộn Đại Tống chúng ta cũng lâm nguy".
Những lời đó của Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không chút khoa trương. Trong lịch sử, chỉ bốn mươi năm sau Bắc Tống quả thật đã bị nước Đại Kim tiêu diệt. Đỗ Văn Hạo đã tới nơi này, hắn muốn thay đổi lịch sử.
Cao Thao Thao móc đôi bàn tay mềm mại vào tay Đỗ Văn Hạo, nàng ngả đầu vào vai hắn, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn dựa hẳn vào lòng Đỗ Văn Hạo. Đôi mắt phượng không ngừng ngơ ngẩn nhìn sao trên bầu trời: "Không phải tiên đế không có giấc mộng binh cường. Mục đích chính của việc sử dụng biến pháp của Vương An Thạch chính là muốn nước mạnh, binh cường. Lúc ban đầu bản thân ta cũng hông phản đối biến pháp. Nhưng sau khi thực hiện biến pháp không những không có nước mạnh binh cường, ngược lại còn làm cho thần dân công phẫn, dân chúng lầm than. Ai! Phải làm thế nào thì mới có nước mạnh binh cường đây?"
Đỗ Văn Hạo xiết chặt vòng eo nhỏ của nàng nói: "Chỉ cần cố gắng tìm đúng con đường đi, nhất định sẽ làm cho nước mạnh binh cường".
Cao Thao Thao chậm rãi quay người, nàng ôm cổ Đỗ Văn Hạo, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hắn: "Ngươi đã nghĩ ra cách làm cho nước mạnh binh cường sao?'
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngay khi tiên đế bổ nhiệm ta làm Lộ câu quản phủ Thành Đô, ta đã suy nghĩ tới vấn đề làm thế nào để cho nước mạnh binh cường.Khi ở phủ Thành Đô ta cũng đã áp dụng một số biện pháp thực tế. Nhưng vấn đề là ta chưa biết hiệu quả thực sự thế nào đã bị điều đi. Nếu muốn biết hiệu quả thế nào, có thể hỏi Tô Thức ( còn gọi là Tô Đông Pha ). Nhất định hắn vẫn tiếp tục áp dụng biến pháp của ta ở Tĩnh Châu".
Cao Thao Thao lắc đầu nói: "Ta không cần bíên pháp của ngươi, không muốn dùng biến pháp của ngươi di hoạ cho dân chúng. Ta chỉ muốn ngươi giúp binh cường, giúp ta thành lập một đội quân kiêu dũng thiện chiến, bách chiến bách thắng, dẹp yên Tây Hạ và Đại Liêu, báo thù rửa hận".
Cao Thao Thao vốn tính tình nhu nhược nhưng một khi đã bị rơi vào thế bắt buộc phải buông rèm chấp chính, không thể không suy nghĩ vì đất nước. Vừa rồi nàng lại nghe Đỗ Văn Hạo kể lại chuyện chiến tranh thời trước của Đại Tống với Tây Hạ và Đại Liêu thắng ít bại nhiều, tâm tình cực kỳ buồn bực, sinh lòng oán hận với Tây Hạ và Đại Liêu, cuối cùng đã thốt lên câu nói cực kỳ khí phách nói trên.
Đỗ Văn Hạo hiểu rõ Cao Thao Thao là nhân vật lãnh tụ của phái bảo thủ, kiên quyết phản đối biến pháp của Vương An Thạch, kiên trì phương pháp thống trị của tổ tông vì vậy khi nàng nghe tới biến pháp, lập tức phản đối như một phản xạ có điều kiện. Đỗ Văn Hạo cũng hiểu chuyện này không gấp được nên vội ôm nàng nói: "Được, chỉ là binh cường, không biến pháp, không gây tai hoạ cho dân chúng. Không… hãy cho ta một chút thời gian để suy nghĩ xem làm thế nào để binh cường".
"Ừ. Ta cho ngươi ba ngày, không năm ngày suy nghĩ. Có đủ không?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nếu như bế môn suy nghĩ thì chỉ một ngày là đủ, không cần phải năm ngày".
"Thôi được, một ngày bế môn suy nghĩ sao? Bế môn suy nghĩ có thể làm cho binh cường sao? Ta muốn ngươi có thể tìm ra biện pháp thật sự có thể làm cho binh cường".
"Vậy thì năm ngày sẽ không đủ".
"Ồ? Vậy thì mấy ngày?"
Đỗ Văn Hạo cầm tay nàng chậm rãi nói: "Thao Thao. Nói thật ta vẫn có một vấn đề tồn tại trong quân đội Đại Tống chúng ta cần phải làm rõ. Nàng đã trao cho ta quyền thành lập một đội quân hùng mạnh, ta không thể giải tán toàn bộ quân đội hiện nay thành lập đội quân mới. Ta chỉ có thể tiến hành cải cách quân đội hiện tại. Không phải trong triều đình đã từng ồn ào nói đến ba nhũng sao ( vào thời Bắc Tống có ba nhũng là : quan lại, Sương quân và tăng đạo ). Một trong tam nhũng đó chính là nhũng binh. Quân đội nhũng nhiễu như thế nào, nhũng nhiễu tới mức độ nào. Tại sao sức chiến đâu lại giảm sút. Tại sao đánh trận là bại? Những điều này không phải vô cớ mà nghĩ ra được. Nhất định phải tiến hành điều tra, khảo sát trong quân đội một cách nghiêm chỉnh, tìm ra vấn đề mấu chốt. Muốn hoàn thành công việc này chỉ e ba năm cũng không thể làm xong được. Ta cũng thực sự không biết chính xác cần bao nhiêu thời gian. Thế nhưng ta tin tưởng rằng cũng không cần nhiều quá nhiều thời gian bởi vì nhiều vấn đề rất rõ ràng. Ta nghĩ rằng một khi đã tìm đúng vấn đề, nghĩ ra phương pháp giải quyết ta sẽ bẩm báo với nàng, được không?'
"Nhưng mỗi khi nghĩ tới Đại Tống chúng ta đã nhiều lần thua Đại Liêu và Tây Hạ, hàng năm chúng ta còn phải tiến cống tiền, vật phẩm cho chúng, trong lòng ta không yên, ta chỉ muốn sớm báo thù rửa hận".
"Ta hiểu tâm tình của nàng. Ta thân làm quan chỉ huy cao nhất của tam nha, sao có thể không nghĩ tới thù hận này? Ta chỉ muốn ngay lập tức xây dưng một đội quân mãnh hổ, bách chiến bách thắng, đánh xuyên Tây Hạ, Đại Liêu, thậm chí là cả thế gian này. Nhưng mà nóng vội ăn không hết đậu hũ nóng ( nói một cách ví von là: nóng vội được không bằng mất - hay là dục tốc bất đạt). Những vấn đề của quân đội Đại Tống đã chồng chất hơn một trăm năm. Rất nhiều vấn đề rắc rối rất khó gỡ, thậm chí là thâm căn cố đế. Nếu muốn thay đổi, không phải chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể thay đổi được. Nếu công việc đơn giản như vậy, tiên đế đã sớm hoàn thành công việc này. Chúng ta cũng đã không bị Tây Hạ đánh bại thê thảm như vậy. Thao Thao, nàng phải cho ta đủ thời gian mới có thể hoàn thành công việc này, thực hiện mục đích binh cường".
Hai mắt Cao Thao Thao đẫm lệ, nàng ngẩng đầu nhìn hắn buồn bã nói: "Khi nào mới có thể thực hiện được mục đích này?"
"Thao Thao, nàng phải chuẩn bị tâm lý, có thể là rất lâu. Vấn đề tối kỵ là cải cách quân đội chỉ vì mối lợi trước mắt".
"Nhưng dù sao ngươi có phải đại khái có một hạn định thời gian".
"Căn bệnh tồn tại trên một trăm năm muốn thay đổi cho dù không cần hơn một trăm năm cũng cần mấy chục năm. Thời gian cụ thể bao lâu quyết định là ở hai yếu tố".
Cao Thao Thao vội vàng hỏi: "Hai yếu tố nào?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Một yếu tố là biện pháp của mình có mạnh mẽ hay không, biện pháp cải cách có thông suốt hay không, có kiên quyết triệt để hay không. Yếu tố thứ nhất quyết định bởi ta. Yếu tố thứ hai chính do nàng quyết định".
Cao Thao Thao cười nói: "Ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần ngươi chú tâm điều tra, xác định được biện pháp là binh cường, ta sẽ hoàn toàn ủng hộ ngươi. Chỉ cần có thể để quân Đại Tống chúng ta đánh bại quân Tây Hạ và Đại Liệu, ta sẽ đồng ý bất kỳ yêu cầu nào, biện pháp nào ta cũng ủng hộ".
"Được" Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Như vậy chúng ta coi như đã định".
Đỗ Văn Hạo ôm Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao. Hai người ôm nhau đứng yên một chỗ.
Rất lâu sau hai người mới buông nhau ra. Cao Thao Thao nói: "Văn Hạo. Hôm nay Hú nhi đăng cơ thuận lợi. Chuyện này có thể giải quyết thuận lợi như vậy, hai bên có thể tránh khỏi dùng binh đao với nhau, công đầu là của ngươi. Hơn nữa ngươi còn điều tra ra chân tướng tiên đế bị mưu hại, ta rất cảm kích vì vậy ta muốn thưởng công cho ngươi".
Đỗ Văn Hạo vuốt ve đôi gò bồng đảo của nàng, hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng, cười hì hì nói: "Nàng chính là phần thưởng của ta. Đây chính là phần thưởng cao nhất của phần thưởng".
Cao Thao Thao hờn dỗi đánh Đỗ Văn Hạo: "Hai chúng ta đều là có tình cảm với nhau. Sao có thể xem như là phần thưởng đây?'
"Ha ha ha. Thôi được rồi. Phần thưởng của ta là gì?"
"Ừ. Bây giờ ngươi đã là quan nhị phẩm Đô Kiểm Điểm, vẫn còn làm việc ở Ngũ Vị đường thì không ra thể thống gì. Không phải Tiền Bất Thu là đồ đệ của ngươi sao? Ta nghe nói y thuật của hắn cũng rất khá. Hãy để Ngũ Vị đường cho hắn trông nom. Sau này ta còn rất nhiều chuyện cần ngươi trợ giúp. Chỉ e người sẽ không còn nhiều thời gian đi xem bệnh cho người khác".
Đỗ Văn Hạo nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm của nàng, cười trêu chọc: "Ta là đại phu. Không để ta đi xem bệnh cho người ta. Nàng muốn đập bể chén cơm của ta sao?"
"Đúng. Ta muốn đập bể chén cơm đại phu của ngươi nhưng ta sẽ cho ngươi một chén vàng khác. Ngươi đang ở Ngũ Vị đường làm đại phu, chỉ có thể cứu chữa được một số ít người bệnh. Bây giờ ngươi giúp ta trị vì quốc gia, có thể cứu vớt được trăm ngàn vạn người trong thiên hạ. Trước kia ngươi là y nhân. Bây giờ ta muốn ngươi là y quân, chữa khỏi căn bệnh của quân đội Đại Tống chúng ta".
Đỗ Văn Hạo trịnh trọng gật đầu nói: "Thao Thao, nàng yên tâm. Ta là đại phu chữa bệnh cho người đời, là một đại phu tốt. Chữa trị bệnh nhũng cho quân đội, ta cũng nhất định là một đại phu tốt, một đại phu ưu tú làm nàng thoả mãn".
Cao Thao Thao ôm Đỗ Văn Hạo, hôn hắn nói: "Tất cả ta đều nhờ vào ngươi"."Dựa vào sự cố gắng của hai chúng ta".
"Ừ!" Cao Thao Thao trịnh trọng gật đầu: "Sau này ngươi không cần ở Ngũ Vị đường nữa. Nơi ấy giao cho mấy người Tiền Bất Thu. Ta sẽ cho ngươi một toà phủ lớn, được không?"
"Được. Phủ đệ nàng cho ta nhất định là không chê được" Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Nàng chuẩn bị cho ta ở đâu?"
"Ở đằng sau Hoàng cung, cùng với hai toà Thiên Ba phủ của Dương gia và phủ đệ của Tể tướng Vương Giai. Bên trái là Thiên Ba phủ, bên phải là phủ Tể tướng. Nơi đó rất rộng lớn, lớn hơn rất nhiều lần so với Thiên Ba phủ của Dương gia và phủ đệ của Vương Tể tướng. Tu sửa đã hai năm, cũng sắp hoàn thành".
"Hả? Tu sửa hai năm? Nhất định lúc trước tu sửa không phải cho ta. Là của ai vậy?"
"Trước kia chuẩn bị cho Nhan nhi. Nó nói Ung Vương phủ của nó quá nhỏ, cả ngày hắn ầm ĩ nói muốn ta cho hắn một toà phủ đệ khác ở sau Hoàng cung. Ta đồng ý. Hiện tại nó đã nổi điên, hơn nữa cả đời này phải thủ hộ lăng của Hoàng huynh, không dùng toà phủ đệ này nữa. Ta thưởng cho ngươi".
Đỗ Văn Hạo ngượng ngùng nói: "Đây là phủ của vương gia. Ta chiếm dụng không tốt lắm".
"Hiện tại vẫn chưa tu sửa xong, lại chưa có treo biển. Ai dám nói đây là phủ Vương gia. Chỉ cần treo biển Đại tướng quân thì không phải là phủ Đại tướng quân sao? Nếu như ngươi. Nếu như người ta nghĩ đó là phủ Vương gia vậy ngươi cứ lo liệu đi, giúp đỡ ta, ngày nào đó ta sẽ phong ngươi làm Vương gia, chẳng phải xứng đôi sao?"
"Hãy từ từ. Ta vẫn còn rất trẻ. Từ quan Đề Hình tứ phẩm thăng thẳng lên tam nha Đô Kiểm Điểm chính nhị phẩm, còn tham gia Tể chấp. Ta vẫn còn chưa có đại công nào. Điều này đã làm rất nhièu người thì thầm vụng trộm sau lưng. Bây giờ nàng nhắc ta làm vương gia, văn võ bá quan trong triều đều không ưa, ta cũng không dám tiếp nhận. Chờ tới khi ta chính thức hoàn thành mấy đại sự. Ít nhất có thể cải cách quân đội thành công, đánh thắng mấy trận chiến lớn, có chiến công. Khi đó cất nhắc có lẽ sẽ tốt hơn một chút".
"Vậy cũng đúng. Nhưng ta tặng ngươi phủ đệ đó ngươi có muốn không?'
"Muốn! Có gì mà không muốn" Đỗ Văn Hạo ôm sat Cao Thao Thao vào lòng hôn lên đôi môi thơm của nàng, ôn nhu nói: "Nàng tặng đồ đạc cho ta, đừng nói là một toà phủ Đại tướng quân tốt như vậy mà ngay cả một cây châm, một khi là thành tâm của nàng ta cũng cất kỹ".
Cao Thao Thao ngượng ngùng nói: "Vậy là được rồi. Ngày mai ta sẽ hạ chỉ ban toà phủ đẹ đó cho người là phủ Đại tướng quân, cũng yêu cầu đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ hoàn thành sớm để ngươi có thể chuyển vào. Ngươi cũng nên bớt chút thưòi gian đi xem một chút. Hãy dựa vào yêu cầu mà có điều chỉnh, nhân lúc có thợ cũng nên sửa sang cẩn thận'.
"Được. Cám ơn Thao Thao của ta đã tặng ta một toà phủ đệ lớn".
Cao Thao Thao cười hì hì nói: "Thật ra ta cũng có tư tâm. Toà phủ đệ kia ở ngay sau Ngự hoa viên của Hoàng cung. Khoảng cách rất gần. Sau này ta gọi ngươi, đi vào lối cửa sau rất thuận tiện. Ngươi ở gần như vậy thì cũng giống như đang ở bên cạnh ta, trong lòng ta càng yên tâm hơn".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo vô cùng ấm áp khi nghe nàng nói giọng si tình như vậy, hắn nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy. Nàng nghĩ thật chu đáo. Sau này mỗi khi ta nghĩ đến nàng, ta vào Hoàng cung với nàng cũng rất thuận tiện".
Cao Thao Thao lại ôm cổ Đỗ Văn Hạo thân mật một hồi lâu rồi mới ôn nhu nói: "Thôi được. Ngày hôm nay cũng rất mệt mỏi rồi. Ngươi hãy về sớm một chút nghỉ ngơ. Bắt đầu từ ngày mai ngươi sốc sức giúp ta làm chuyện đó. Nhất định phải làm tốt. Trước khi ngươi đề xuất biện pháp cải tạo quân đội, ngươi không cần phải tới lâm triều. Hãy tập trung tinh lực làm việc này".
"Được" Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rồi nói: "Có một vài chuyện vẫn cần phải có ý chỉ của nàng".
'Nói đi" Cao Thao Thao nhìn Đỗ Văn Hạo vẻ nồng nàn: "Chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi".
"Đừng gấp gáp. Ta vẫn chưa nói. Nếu như ta đòi đi giết người phóng hoả nàng cũng đồng ý sao?"
"Đồng ý! Hì hì. Ngươi là người có tấm lòng nhân hậu, sẽ không bao giờ làm những chuyện thương thiên hại lý. Điều này ta rất yên tâm. Nếu ngươi đòi đi giết người phóng hoả, nhất định ngươi có lý do của mình vì vậy ta cũng đồng ý".
Đỗ Văn Hạo thực sự cảm động: "Thao Thao, cám ơn nàng tin tưởng ta như vậy. Ta sẽ không phụ lòng tín nhiệm của nàng".
"Ừ. Chuyện gì? Nói đi".
"Tỷ lệ chết của trẻ mới sinh của Đại Tống chúng ta cực kỳ cao. Lần này ta đi tuần y phát hiện phương pháp đỡ đẻ của các bà đỡ của các địa phương rất lạc hậu. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu là hài nhi chết sau khi sinh. Mặc khác còn nhiều chứng bệnh đau bụng cấp. Các loại bệnh tật của người bệnh thường gây ra đau bụng. Bây giờ các đại phu chỉ dùng thuốc chén để điều trị trong khi đó rất nhiều trường hợp đau bụng cấp cần phải mổ. Ngoại trừ ta ra không còn ai có thể thực hiện loại giải phẫu này".
"Ta hiểu. Ngươi cứ nói thẳng suy nghĩ của ngươi".
"Ta muốn đồng thời kiêm nhiệm Đề Cử Thái y cục ( cục trưởng ), tiến hành cải cách giảng dạy của cục Thái y. Các giao sinh của Thái y cục tiếp nhân một số tri thức ngoại khoa cơ bản cùng với phương pháp đỡ đẻ mới và một số loại giải phẫu ngoại khoa đơn giản. Sau này bọn họ tới dạy học ở các cục y học ở các nha môn thì có thể phổ cập phương pháp đỡ đẻ mới cùng với các kiến thức cơ bản của giải phẫu ngoại khoa. Như vậy có thể làm giảm rất lớn tỷ lệ hài nhi chết khi sinh ra cùng tỷ lệ chết của người trưởng thành do đó nâng cao được tuổi thọ của người dân Đại Tống chúng ta. Hai điều này một giảm, một tăng làm tốc độ tăng trưởng của dân cư Đại Tống nhanh hơn, không chỉ có thể cung cấp một lượng lớn sức lao động mà còn bổ sung một nguồn binh lính dồi dào. Đây chính là một biện pháp hữu hiệu của binh cường. Ta đi tuần y được một năm đã điều tra đầy đủ. Người học hai hạng mục kỹ thuật này ở các nơi đã trở thành một xu thế, người người nối tiếp nhau không dứt. Kết quả đã chứng minh: phương pháp đỡ đẻ mới cùng kiến thức ngoại khoa cơ bản của ta đã giúp làm giảm tỷ lệ hài nhi mới sinh chết cùng với tránh gây ra tử vong đối với những trường hợp ngoại thương. Rõ ràng rất có hiệu quả. Điều này không cần phải nghiên cứu, có thể áp dụng được".
"Thật tốt quá. Ta hoàn toàn đồng ý. Đây là biện pháp tốt làm nước mạnh binh cường" Cao Thao Thao hưng phấn nói. "Ta hoàn toàn tin tưởng lời ngươi nói. Ta cũng nghe nói ngươi tổ chức các lớp bồi dưỡng đỡ đẻ ở kinh thành phủ Khai Phong này rất được hoan nghênh. Các bà đỡ trải qua việc bồi dưỡng của Ngũ Vị đường các ngươi được các bà đỡ trong toàn thành tranh nhau mời, giá tiền tăng lên gấp bội. Phẫu thuật chữa thương chính là tuyệt kỹ của ngươi, ngươi muốn hiến dâng ra để cứu tính mạng dân chúng. Ta thay mặt dân chúng cám ơn ngươi".
"Ha ha ha, không cần cám ơn. Tuy ta chuẩn bị dạy kỹ thuật phẫu thuật chữa thương ở Thái y cục nhưng đó vẫn chỉ là những điều cơ bản. Những phương pháp cao thâm của kỹ thuật này không phải cứ dạy là học được. Sẽ phải học từ từ, trước tiên học cơ bản, từ trong đó lựa chọn ra những y giả trẻ tuổi xuất sắc, y đức cao thượng, học giỏi ta sẽ tự tay thu nhận bọn họ làm đồ đệ, truyền thụ thần kỹ cho bọn họ".
"Tốt. Cứ tiến hành từng bước một có chất lượng mới có thể vững chắc. Rất tốt, ngày mai ta sẽ hạ thánh chỉ phong ngươi làm Đề Cử Thái y cục".
"Cám ơn Thao Thao" Đỗ Văn Hạo hôn nàng nói: "Nhưng mà Thái y cục chỉ truyền dạy những kiến thức liên quan, còn những dược phẩm, thiết bị có liên quan phải mua ở Ngũ Vị đường của ta. Đây không thể là cống hiến miễn phí. Hì hì hì".
"Đó là đương nhiên. Hẳn cũng không nên để ngươi vất vả kiếm tiền".
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Không phải ta vì tiền. Lương tháng của quan nhị phẩm Đô Kiểm Điểm cũng đủ cho người nhà ta. Ta chỉ muốn lập nên ý thức về nhãn hiệu, tương lai sẽ thành lập chế định bảo vệ bản quyền tri thức".
"Nhãn hiệu? Bản quyền tri thức?" Đương nhiên Cao Thao Thao chưa từng nghe qua những thuật ngữ hiện đại nanỳ nên nàng nghi ngờ hỏi.
"Giống như là phát kiến ra một cái gì đó tốt. Tất cả mọi người đổ xô tới mua. Thứ tốt đó chỉ do nàng làm, những người khác không được. Ví dụ như nàng vẽ một bức tranh, trên bức tranh đó có một vòng tròn. Bên trong vòng tròn ghi: Ngũ Vị đường. Bức tranh đó được dán trên vật nàng làm ra. Thứ này gọi là nhãn hiệu. Người khác nhìn thấy nhãn hiệu này thì biết đó là do Ngũ Vị đường làm ra, biết tên của cửa hiệu, sẽ không mua phải hàng giả mạo của người khác làm ra".
"Nếu như người khác cũng bắt chước dán cái nhãn gì đó lên thì phải làm thế nào?"
"Chỉ cần nàng ban một đạo thánh chỉ nói rõ Ngũ Vị đường của ta sản xuất vật này. Ai dám giả mạo nhãn hiệu Ngũ Vị đường của ta thì sẽ bị đánh bằng roi, phạt tiền, tống ngục, lưu đày vân vân. Người khác sẽ không dám giả mạo. Điều tốt của quy định này là có thể bảo vệ được sản phẩm tốt, cổ vũ sáng tạo khiến cho những người tài năng được hưởng lợi thực tế".
"Nghe ngươi nói ta cũng động tâm" Cao Thao Thao mỉm cười nói. "Điều này rất đơn giản. Ngày mai ta sẽ hạ một đạo thánh chỉ như vậy. Muốn viết nội dung gì ngươi cứ định ra, giao cho bọn họ. Ta cho bọn họ truyền đi".