Tống Y

Chương 145: Chương 145: Cách tiêu độc thần kỳ.




“Tốt lắm, cứ như vậy đi!” Trang đại phu đưa tay ra: “Đưa đơn thuốc để ta lấy dược”.

Phùng thị đem phương thuốc cho Trang đại phu, ông nhìn lướt qua cạnh hai chữ “phụ tử” của đơn thuốc là hai chữ “mười tám”, lại liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thở dài, lắc đầu đi tới quầy giao cho tiểu nhị lấy thuốc.

Sau khi lấy đủ thuốc, tiểu nhị cầm lại đưa cho Đỗ Văn Hạo bọn họ ba người xem qua. Ba người đều không có lầm, quả nhiên là mười tám tiền phụ tử. Một tiểu nhị khác mang hỏa lò tới, nồi đất nấu thuốc, còn có trát đao bào chế dược liệu, bát đồng, kim châm cứu .v.v.

Đỗ Văn Hạo nói: “Việc sắc thuốc này cũng là bí mật bất truyền của ta, ta phải một mình sắc thuốc, không thể có người ở bên cạnh quan sát!”

Phùng thị lạnh lùng nói: “Như vậy không được! Vạn nhất ngươi giở trò quỷ thì làm sao bây giờ?”

“Làm như thế này đi, đem bếp lò tới giữa đại đường, gọi mấy người tiểu nhị kéo vải bố vây quanh lại, sau khi các ngươi lục soát thân thể ta mới đi vào. Hơn nữa, sắc thuốc xong còn phải kiểm tra dược liệu ở bên trong.”

Trang đại phu cùng Tiếu đại phu cũng cùng chung ý nghĩ.

Sự việc tọa đường đại phu của Phù Vân Đường và Huệ Nhân Đường thi đấu y lý đã lan truyền rộng rãi, trước cửa càng lúc càng náo nhiệt. Thấy Đỗ Văn Hạo là đại phu tuổi còn trẻ, có thể cùng đại phu Huệ Nhân Đường nói chuyện, còn dám chính mình tự mình uống thuốc nếm thử xem có hay không có độc để chứng minh mình đúng, có lòng can đảm này, không ít người cũng lên tiếng ủng hộ.

Vải trắng rất nhanh được kéo tới, dưới sự giám sát của Phùng thị, sau khi Trang đại phu cùng Tiếu đại phu hai người kiểm tra trên người Đỗ Văn Hạo không có đồ gì, Đỗ Văn Hạo tiến vào trong trướng.

Chỉ chốc lát, bên trong truyền đến âm thanh ồn ào, lại sau một lúc lâu, Đỗ Văn Hạo vén màn trướng lên rồi đi ra, vỗ vỗ bàn tay, hướng Trang đại phu chắp tay nói: “Được rồi! Phải phí chút công phu nữa. Sau nửa canh giờ ta trở lại.” Hắn lại hướng Tân Cửu Nương nói: “Ngươi phái người lưu lại không để ai đi vào!”

“Vâng! Thiếu gia!”

Đỗ Văn Hạo mang theo Bàng Vũ Cầm. Dưới sự bảo vệ của Tân Cửu Nương rời khỏi nơi này.

Phùng thị gấp giọng hướng Trang đại phu nói: “Này! Không thể để hắn đi như vậy được! Nếu hắn chạy thì làm sao bây giờ?”

Trang đại phu cả giận nói: “Người ta nếu muốn chạy thì còn tự mình đi đến đây làm gì? Bây giờ đã ở đây kiểm tra phương thuốc này. Ngươi cứ im lặng mà chờ. Nếu còn ồn ào vô lý sẽ đem ngươi đuổi ra ngoài. Không được quản chuyện này nữa!”

Phùng Thị vội vàng câm miệng. Bây giờ ả phải hoàn toàn trông cậy vào hai vị đại phu thay mình làm chứng. Nếu không, sẽ là kiện cáo sai pháp luật. Lúc này không thể đắc tội với bọn họ.

Trang đại phu cùng Tiếu đại phu thấy Đỗ Văn Hạo dường như rất chắc chắn, trong lòng cũng phải nghi hoặc đại phu này tuổi còn trẻ thế mà có biện pháp làm cho mười tám tiền phụ tử kịch độc mất đi độc tố sao? Rốt cuộc dùng biện pháp gì? Hai người nghĩ muốn nát đầu cũng không có kết luận. Dứt khoát không suy nghĩ nữa, yên lặng chờ kết quả.

Rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua. Đỗ Văn Hạo mang theo Bàng Vũ Cầm, Tân Cửu Nương trở lại Huệ Nhân Đường.

Sau Khi tiến hành kiểm tra lần nữa, Đỗ Văn Hạo lại tiến vào trong trướng. Lúc này đây, dược hương đã tỏa ra.

Sau khi Đỗ Văn Hạo đi ra liền hướng hai vị đại phu chắp tay nói: “Lần này cần chờ hai canh giờ. Đến lúc đó ta sẽ quay lại.”

Phùng Thị nói: “Ngươi làm cái quỷ gì vậy! Lần trước chữa cho con ta, sắc thuốc cũng lâu như vậy sao?”

A Đại độc đã giải gần hết ở bên giường nói: “Mẫu thân! Lần trước cũng lâu như vậy không khác là mấy, từ sáng sớm cho tới giữa trưa cũng nhiều hơn hai canh giờ.”

Phùng thị lúc này mới không ồn ào nữa, bất quá con ngươi đảo tới đảo lui không biết lại đang chú ý cái gì.

Sau hai canh giờ cũng đã là giữa trưa, Đỗ Văn Hạo mang theo Bàng Vũ Cầm, Tân Cửu Nương lần nữa đi tới Huệ Nhân đường.

Còn chưa tới cửa, ba người đã cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy ở cửa người người chen chúc đông như xem hội.

Thì ra, trong hai canh giờ này, Phùng thị ngồi ở cửa gào khóc, vừa khóc vừa nói nàng cùng con mình sinh sống nương tựa vào nhau, thêm mắm thêm muối mà lặp đi lặp lại kể lại chuyện trải qua, còn có chuyện song phương đánh cuộc uống chén thuốc độc. A Đại khuyên mấy lần, nàng cũng không nghe, không thể làm gì khác hơn là tức giận trốn ở trong đường.

Kết quả là, càng ngày càng nhiều người chạy lại đây xem náo nhiệt, cũng muốn nhìn một chút đại phu tuổi còn trẻ kia dùng thuốc là mười tám tiền phụ tử độc hại có chết hay không. Việc này quả thật là làm cho người ta hứng thú, chờ tới khi mấy người Đỗ Văn Hạo tới nơi, cửa đã đầy người.

Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đỗ Văn Hạo, vốn định nói lý để giải quyết, không ngờ Phùng thị lại làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, lại còn kéo tới nhiều người như thế.

Hiện tại thì tên đã ở trên dây cung không thể không bắn rồi. Việc này ồn ào lớn như vậy, sợ rằng sau khi xong chuyện này, lại phải chuyển nhà ẩn cư rồi.

Trong khi mọi người đều nghị luận, Đỗ Văn Hạo cùng mấy người đi vào Huệ Nhân đường. Phân phó đem vải trắng vây quanh cất đi, lộ ra nồi thuốc đang bốc hương ngùn ngụt trên hỏa lò.

Có tiểu nhị cầm tới một cái bát sứ, Đỗ Văn Hạo rót thuốc từ trong nồi đất vào trong bát sứ, đặt ở một bên chờ nguội.

Trang đại phu ho khan một tiếng, nói: “Văn tiên sinh, hay là hủy bỏ việc đánh cuộc này đi? Rất nguy hiểm đó.”

Tiếu đại phu cũng nói: “Đúng vậy, cùng lắm thì bồi thường nàng ta một ít tiền là được, dù sao hài tử cũng đã được cứu, không có việc gì rồi. Sau này dùng thuốc cẩn thận một chút là được.”

Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng cười, chắp tay nói: “Đa tạ hảo ý của hai vị. Ta lần này cũng không phải chỉ là chứng minh chính mình trong sạch, mà còn muốn mượn việc này nói cho hai vị, đối với loại phụ tử vốn là đại độc chi dược này, dùng phương thuốc không thể quá câu nệ như trong phương thuốc cổ, càng không thể quá cẩn thận được”.

Trang đại phu sắc mặt trầm xuống: “Người tuổi trẻ ngươi thật sự là…, lão hủ có ý tốt khuyên ngươi, nhưng ngươi lại sĩ diện giáo huấn lại người. Tùy ngươi vậy!”

“Phùng thị tố cáo ngươi là lang băm ngộ thương người bệnh!”

Đỗ Văn Hạo cười cười, không trả lời, nhìn nước thuốc trong bát, thong thả chờ nó bớt nóng một chút để uống.

Tiếu đại phu thấy bộ dáng không đồng ý của Đỗ Văn Hạo, cũng hơi tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Người tuổi trẻ, ngươi trước tiên nói một chút xem, phụ tử nên sử dụng như thế nào?”

“Phụ tử đại độc, nhưng cũng có công dụng to lớn, chính là dược vật thường dùng, nhất là đối với một ít chứng bệnh nặng nguy kịch, lại càng không thể thiếu, mà để chữa trị chứng bệnh nặng nguy kịch, dùng phụ tử phải dùng lượng lớn, nếu không giống như muối bỏ biển, cũng chả có tác dụng gì”.

Tiếu đại phu trên dưới đánh giá Đỗ Văn Hạo một chút, nghĩ thầm người này tuổi trẻ kiến giải cũng không tầm thường, thanh âm hòa hoãn lại một chút, nói: “Văn tiên sinh có thể nói cụ thể hơn một chút không?”

“Có thể chứ, ví dụ như như người bệnh bị bất tỉnh nhân sự, bệnh sợ lạnh kinh niên, đau bụng phong hàn mãn tính, chân tay lạnh như băng, mất nước quá nhiều, âm thịnh dẫn tới phù thũng khó tiêu, lạnh thì sinh ra tê liệt, nhức đầu kéo dài, đều có thể buông tay sử dụng lượng lớn phụ tử, không nên quá kiêng dè! Đặc biệt là ‘âm dương cách cự’ cấp tính, âm thịnh dương suy nguy hiểm, lại càng phải sử dụng lượng lớn phụ tử, đừng nói là mười tám tiền, cho dù là là một nửa cân, ta cũng đã từng dùng!”

Trang đại phu cười lạnh một tiếng: “Khoác lác!”

Đỗ Văn Hạo cũng không tức giận, vẫn lãnh đạm như trước, cười nói: “Có phải khoác lác hay không, chờ một lát ta uống xong mười tám tiền phụ tử là biết. Ừm, bây giờ thuốc cũng vừa nguội rồi…”

Tay hắn đang muốn bưng bát, không lưu ý có một người đi tới bên cạnh, đoạt lấy bát, ngửa cổ, ục ục một hơi uống sạch, đúng là A Đại con của Phùng thị!

“Con của ta… Tại sao con lại uống?” Phùng thị sợ đến mặt trắng bệnh, lao tới đỡ lấy con mình: “Nhanh! Nhanh tay móc vào trong cổ họng! Các ngươi nhanh đi múc nước phân lại đây! Nhanh lên!”

“Mẹ!” A Đại tránh khỏi tay mẫu thân, “Thuốc này của Văn tiên sinh khẳng định không có độc, là chúng ta sai lầm! Nhưng mà, cái này dù sao cũng là thuốc mà, là thuốc chữa trị bệnh của ta, Văn tiên sinh lại không bị bệnh của ta, uống thuốc này, sẽ có hại tới thân thể! Chúng ta không nên làm người ta thất vọng! Bọn họ đã cứu mạng của con! Đã cứu mạng nhi tử của người đấy!”

Phùng Thị gấp giọng nói: “Con à, điều này lúc khác hãy nói bây giờ uống nhanh nước phân đã! Nhanh! Các ngươi nhanh đi múc nước phân đến đây!”

Đỗ Văn Hạo từ từ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai A Đại: “Ừm, tốt lắm! Biết tạ ơn. Yên tâm, ngươi nếu như trúng độc, ta bồi thường ngươi một cái mạng!”

Phùng Thị cất giọng the thé nói: “Ngươi bồi thường? Mười cái mạng của ngươi cũng không bằng một cái mạng của con ta! Con à, uống nhanh nước phân rồi nôn ra! Các ngươi nhanh đi múc nước phân đi!”

Tiểu nhị của hiệu thuốc đương nhiên sẽ không nghe lời của ả, yên tĩnh chờ hai vị đại phu phân phó.

Tiếu đại phu nói: “Đừng có gấp, yên tâm, có chúng ta ở đây, lúc trước con của ngươi trúng độc phụ tử, một mạch đưa tới đường chúng ta cũng có thể cứu sống, bây giờ ở ngay trong dược đường, còn lo lắng cái gì?”

Trang đại phu gật đầu đồng ý, hỏi A Đại: “Đầu lưỡi, tay chân cháu có tê dại không? Nếu như tê dại lập tức nói cho chúng ta biết!”

A Đại gật đầu: “Không có việc gì, lúc trước cháu đã trúng độc phụ tử, cháu biết bệnh mà!” Dứt lời, A Đại trở lại trên giường ngồi xuống. Trong phòng im ắng, mọi người cũng không nói một tiếng, chăm chú theo dõi hắn.

Nhất là Trang đại phu cùng Tiếu đại phu, ánh mắt hai người khẩn trương cao độ, bọn họ đều nghĩ, không người nào có thể uống mười tám tiền phụ tử lại không bị trúng độc.

Ngoài cửa phòng những người tới xem cũng không nói một tiếng, ai nấy đều khẩn trương không dám thở mạnh. Phía sau nhìn không rõ, chỉ biết là đã uống thuốc, cũng ngẩng đầu kiễng chân lên cao để xem kết quả.

Thời gian trôi qua từng chút một, ánh mắt A Đại vẫn bình thường ,vẻ kinh ngạc trên mặt Trang đại phu cùng Tiếu đại phu ngày càng đậm, sau thời gian ăn xong bữa cơm, hai vị đại phu kinh ngạc đến hai tròng mắt cũng trợn tròn lên, nhưng A Đại vẫn như cũ không có chút dấu hiệu bị trúng độc.

Phụ tử là một loại độc thần kinh, kích thích cảm giác thần kinh vận động của người, cho nên sẽ rất nhanh xuất hiện phản ứng trúng độc. Tuy nhiên qua lâu như vậy mà không có xuất hiện tình trạng trúng độc, đủ để nói rõ A Đại không có trúng độc!

Kết quả này thật kỳ lạ ngoài dự liệu của Trang đại phu cùng Tiếu đại phu, hai vị đại phu trước tiên kiểm tra thuốc trong nồi, mười tám tiền phụ tử vẫn còn ở đó. Đỗ Văn Hạo không giở trò quỷ, lại phân biệt kiểm tra toàn diện cho A Đại, cuối cùng Trang đại phu không thể không đỏ mặt lớn tiếng tuyên bố, A Đại uống mười tám tiền phụ tử cũng không có trúng độc.

Sau khi nghe được Trang đại phu cùng Tiếu đại phu tuyên bố kết quả này, lại nhìn thấy ánh mắt bọn họ vừa uể oải lại vừa ngạc nhiên, người xem ngoài cửa cũng sợ ngây người, bảy miệng tám lưỡi lại bắt đầu nghị luận, đều dồn ánh mắt kính sợ về phía Đỗ Văn Hạo.

Phùng thị vẫn không tin, vuốt ve trên dưới A Đại con mình: “Con à, thật sự con không có bị trúng độc chứ?”

A Đại đứng lên hoạt động tay chân: “Mẹ! Con thật sự không có trúng độc! Lúc trước con trúng độc phụ tử, triệu chứng như thế nào con biết rõ mà, bây giờ một chút biểu hiện của bệnh cũng không có, ngược lại cảm giác tay chân so với ban đầu ấm áp hơn nhiều, cũng không có rùng mình nữa rồi!”

Đỗ Văn Hạo cười nhẹ nói: “Bởi vì dùng thuốc đúng bệnh của cháu, sau khi dùng xong hiển nhiên bệnh tình thuyên giảm. Bây giờ, ta trước tiên để lại hai thang thuốc cho cháu dùng trong hai ngày. Nhớ kỹ, một ngày có thể uống bốn năm lần, nhưng mỗi lần không nên uống nhiều quá, nửa bát là được. Uống hết hai thang này cũng không được uống nữa, tránh cho độc tính tích lũy thành ra trúng độc. Hơn nữa, khi đó bệnh của ngươi chắc cũng khỏi hẳn rồi, không nhất định lại phải uống!”

A Đại cảm kích cuống quít tạ ơn.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.