Tống Y

Chương 173: Chương 173: Chia bệnh mà khám




Đỗ Văn Hạo lấy châm ra, châm lên những huyệt đạo trên nửa mặt có dây thần kinh bị tê liệt của Trầm đại nương, sau đó lấy băng phiến đã nghiền nát bôi lên.

Sau khi hoàn tất, Trầm đại nương không ngờ lại cảm thấy chỗ da thịt bị khô héo đã lờ mờ có cảm giác đau. Loại cảm giác đã lâu không có này khiến Trầm đại nương vừa sờ mặt vừa hưng phấn hét lên: "Đau! Ôi mẹ ơi, đã cảm thấy đau rồi! Thật đúng là thần y, nhiều người nói ngài là thần y mà ta lại không tin, biết vậy đã tới tìm ngài khám bệnh từ lâu rồi. Cái đám thần y ăn hại đó chữa nhiều năm như vậy mà mặt ta vẫn chẳng có phản ứng gì, ngài sao tùy tiện châm hai cái là có cảm giác liền vậy?'

Đỗ Văn Hạo nói: "Người mới bị diện than đa phần là thật chứng, nhưng người bị bệnh lâu ngày thì huyết hư sinh phong, những đại phu trước châm cứu không có hiệu quả là vì thủ pháp châm cứu không chuẩn. Muốn chữa khỏi tất phải căn cứ theo bệnh chứng của bà mà kê đơn. Giờ đã đúng bệnh rồi thì ta sẽ thử cho bà dùng thuốc, uống trước mấy thang xem có hiệu quả không.”

Đỗ Văn Hạo cầm bút viết phương thuốc rồi đưa cho Trầm đại nương đi lấy thuốc.

Mấy bệnh nhân tiếp theo đều là bị các loại mao bệnh như tiêu chảy, đau răng, miệng lở loét, người ta đã lấy số rồi thì được phép yêu cầu mình chẩn bệnh, Đỗ Văn Hạo cũng không cự tuyệt. Tuy nhiên những bệnh nhân xếp hàng phía sau đều rất bực mình, thấp giọng nói mấy loại bệnh vặt này thì tự mình có thể mua thuốc mà uống, còn tới tìm thần y làm gì, thực sự là lãng phí thời gian của mọi người. Đỗ Văn Hạo thì vẫn kiên nhẫn khám bệnh cho những người này, nghiêm túc kê đơn.

Đợi hắn chữa xong cho những người này, Diêm Diêm Thủ và Hàm Đầu luôn đứng ở đằng sau thấp giọng nói: "Sư tổ, chúng con có chuyện muốn thương lượng với người."

Đỗ Văn Hạo nói: "Nói đi!"

"Cái này..." Diêu Diệu Thủ nhìn những bệnh nhân ngồi chật kín trong dược phô, thấp giọng nói: "Sư tổ có thể tới sương phòng nói chuyện không?"

"Được, hai người các ngươi làm gì mà bí mật thế?” Đỗ Văn Hạo mỉm cười bước vào sương phòng rồi ngồi lên ghế thái sư.

Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu đứng ở bên cạnh, quay sang nhìn nhau một thoáng rồi Diêm Diệu Thủ cúi người nói: "Thưa sư tổ, là thế này. Danh khí của Ngũ Vị đường chúng ta càng ngày càng lên cao, bệnh nhân tới tìm người khám bệnh ngày càng nhiều, theo chúng con tính toán, một ngày người bận rộn từ sáng đến tối, ít nhất cũng phải khám cho khoảng sáu bảy chục bệnh nhân."

Đỗ Văn Hạo gật đầu, thầm nghĩ kinh thành không giống với huyện thành. Từ lúc hắn để lộ thân phận, bán một phương thuốc giá mười vạn lạng bạc, và Phùng thị sau khi được liệu thương thì tuyên dương thanh danh của hắn với những người bệnh ở khắp nơi, lại thêm hắn là sư phụ của Thái y viện Thái y thừa, khiến Đỗ Văn Hạo danh khí đại chấn. Bệnh nhân tới tìm tới hắn nườm nượp thậm chí nhân số có xu thế tăng mạnh. Hắn mỗi ngày tọa đường khám bệnh đều từ sáng sớm cho đến tận canh ba buổi đêm. Thời gian ăn cơm trưa cũng vẫn có bệnh nhân ở ngoài đợi.

Diêm Diệu Thủ nói: "Sư tổ, hai người chúng con đoạn thời gian này đều thấy những bệnh nhân đến tìm sư tổ khám bệnh phần lớn đều chỉ mắc những bệnh nhẹ. Những bệnh này hai sư huynh đệ chúng con vốn hoàn toàn có thể chữa được, thậm chí tổ sư nương bọn họ cũng có thể. Nhưng những bệnh nhân này đã quen tìm sư tổ rồi, chúng con thì không có bệnh nhân để khám, sư tổ vẫn trả chúng con không thiếu một văn tiền mà chúng con lại quá rỗi rãi, còn sư tổ bận rộn từ sáng tới tối mịt, nửa đêm có có bệnh nhân cấp cứu tới tìm, nếu cứ kéo dài như vậy, sư tổ sẽ vô cùng mệt mỏi.”

Hàm Đầu nói: "Không chỉ sư tổ mệt mà bệnh nhân còn mất công chờ đợi. Bệnh nặng hay nhẹ gì đều tìm sư tổ khám, bệnh nặng chân chính và bệnh nhân khó xử lý ngược lại sẽ bị trì hoãn, người cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên trị liệu thế nào.”

Đỗ Văn Hạo vừa gật đầu vừa nói: "Ừ, có đạo lý! Các ngươi có chủ ý gì thì nói thẳng ra đi, bên ngoài còn có rất nhiều bệnh nhân đang đợi."

Diêm Diệu Thủ nói: "Chúng ta chia bệnh nhân ra làm hai phần, trọng chứng cùng với cấp chứng và tạp chứng khó xử lý thì để người khám. Bệnh nhẹ bình thường thì chúng con khám."

Hàm Đầu nói: "Đúng vậy, chúng con nghĩ, đợi một lát nữa sẽ treo một cái bảng, từ ngày mai, từ cấp chứng và trọng chứng ra là có thể tìm sư tổ khám bệnh, các bệnh chứng bình thường thì trước tiên để sư huynh đệ chúng con khám, chúng con không trị được thì mới chuyển cho sư tổ khám. Người thấy thế nào?"

"Được, chủ ý này tốt, ta có thể tập trung tinh lực và thời gian vào những bệnh chứng khó xử lý. Cứ theo chủ ý của các ngươi mà làm đi."

Hai người thấy Đỗ Văn Hạo tán đồng quan điểm của mình thì mặt mày hớn hở. Diêm Diệu Thủ lại nói: "Sư tổ, con có một vấn đề nghĩ mãi vẫn chưa biết nên làm thế nào?"

"Vấn đề gì?"

"Những người có tiền và quan lại quý nhân nếu chỉ đích danh sư tổ khám bệnh, cho dù chỉ có bệnh nhẹ, chúng con cũng không thể ngăn cản. Người xem nên làm thế nào?"

Đỗ Văn Hạo trầm ngâm một lát, nếu dùng chẩn kim để phân khu, rất dễ để lại ấn tượng trọng lợi khinh nghĩa, dùng quan phẩm để phân khu, càng khiến người ta chán ghét. Nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt, hỏi: "Các ngươi có ý kiến gì?"

Hai người hiển nhiên đã suy nghĩ qua chuyện này, Diêm Diệu Thủ nói: "Người có tiền thì dễ xử lý thôi, may mà sư tổ người hiện tại cũng không thiếu tiền, cho nên người có tiền tìm sư tổ khám bệnh cũng phải theo bệnh mà phân khu. Đối với những quan lại quý nhân thì phải thận trọng, hay là do sư tổ người tự mình ra chủ ý để xác định là có khám hay không."

Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Được, tùy tình huống cụ thể để phân khu đi, quan lại quý nhân bình thường cũng sẽ không lấy số để đợi khám bệnh đâu, như vậy thì quá mất thân phận, phần lớn sẽ mời ta đến nhà khám bệnh."

Ba người sau khi thảo luận chi tiết xong thì về đại sảnh khám tiếp.

Chưa khám được mấy người thì ngoài cửa bỗng dưng trở nên hỗn loạn, tiếng quát người tránh ra vang lên, nghe thanh âm thì không giống của sai dịch nha môn, Đỗ Văn Hạo vội vàng ngẩng đầu nhìn. Một lát sau, có mấy người đang khênh một nam tử đi vào, bệnh cạnh là một phu nhân trung niên bước chân xiêu vẹo, vừa khóc vừa nói: "Cha nó ơi, ông cố gắng chịu đựng, tới dược phô rồi, đại phu sẽ cứu mạng ông mà!"

Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu biết đây là cấp chứng, vội vàng bỏ việc trong tay xuống, chỉ huy bọn họ khênh người bệnh vào sương phòng chuyên dùng cho cấp chứng rồi đặt lên giường.

Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng chạy tới khám.

Khi nhìn thấy thì hắn lập tức giật nảy mình, chỉ thấy nam tử trung niên này cả người phát ban màu tím đen, môi đen xì, lợi sưng tấy, đưa tay ra sờ thử thì thấy hắn cả người nóng rực. Nam tử đó mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm mê sảng, hai tay khua loạn trong không trung.

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Phu nhân đó vừa khóc thút thít vừa nói: "Phu quân của ta mấy ngày trước bị sốt, tìm mấy đại phu chữa trị đều không có hiểu quả, hôm qua bắt đầu chạy loạn kêu gào lung tung, giống như là thấy quỷ vậy, sau đó thì chạy ra đường rồi quỳ lạy khấu bái, còn đánh người nữa. Ta chỉ đành nhờ hàng xóm đưa hắn tới đây, Đỗ đại phu, nghe nói ngài y thuật như thần, ngài mau khám cho hắn đi!"

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế đặt cạnh gường, cầm cánh tay hắn, ngưng thần bắt mạch thì phát hiện hắn mạch trầm (http://yhoccotruyen.htmedsoft.co...ocs/MACH25.htm) hữu lực, da thịt nóng rực, đặc bệt là phần ngực, nổi ban khắp toàn thân, dày đặc đến khiếp người. Bảo hắn há miệng ra thì thấy lưỡi khô, bựa lưỡi màu vàng. Hỏi về đại tiện thì biết đã sáu ngày rồi chưa đi, tiểu tiện thì ít và có màu đỏ.

Nghe nói có cấp chứng, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi từ trong nội trạch vội vàng chạy ra. Hai người vừa thấy người nay toàn thân phát ban màu tím đen thì sợ đến nỗi giật nảy mình, không dám hỏi Đỗ Văn Hạo người này rốt cuộc mắc bệnh gì.

Đỗ Văn Hạo cầm bút viết phương thuốc, đưa cho Ngô Thông đi lấy thuốc, sau đó Bàng Vũ Cầm mang đi sắc cho bệnh nhân uống.

Một lát sau, thuốc được sắc xong, cho bệnh nhân uống.

Không lâu sau, nam tử trung niên ôm bụng gào thét đòi đi vệ sinh. Mấy người vội vàng đỡ hắn vào nhà xí ở hậu viện.

Sau khi đại tiện xong, người trung niên vừa ra khỏi nhà xí được mấy bước lại ôm bụng đòi đại tiện tiếp. Mọi người lại vội vàng đưa hắn quay trở lại.

Sau hai lần đại tiện, trên trán và da thịt của người đó ướt đẫm mồ hôi. Mắt cũng dần trở lại bình thường, hai cánh tay khua loạn trong không trung cũng đã hạ xuống.

Hàng xóm và phu nhân đó đỡ hắn về trong sương phòng, kể lại tình huống đại tiện cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Được! Đại tiện ra được là tốt rồi! Cầm hai toa thuốc này về uống, sau khi uống xong thì lại tới phục chẩn."

Phu nhân đó luôn miệng cảm tạ, sau khi trả tiền thuốc thì cùng hàng xóm đỡ bệnh nhân trở về.

Bàng Vũ Cầm lúc này mới hỏi: "Tướng công, người này rốt cuộc bị bệnh gì vậy?"

Tuyết Phi Nhi nói: "Đúng vậy, nhìn hắn cả người phát ban, dọa người ta sợ muốn chết luôn!"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười quay đầu lại hỏi Hàm Đầu: "Ngươi nói thử xem nào?"

Tính cách của Hàm Đầu vốn rất thật thà chất phác, nhưng hiện tại biết sư tổ đang kiểm tra trình độ của mình, xem xem hắn có thể tự mình đứng ra khám bệnh hay không, không khỏi nổi lòng hiếu thắng, ho khẽ một tiếng, nói: "Con vốn không dám đoán định là chứng gì, nhưng sau khi thấy sư phu kê đơn thì có thể khẳng định, đây chính là chứng xuân ôn đàm hỏa phát cuồng (bệnh nhiệt vào mùa xuân, nóng đến phát cuồng)!"

Đỗ Văn Hạo hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Chứng này nên chữa thế nào?"

"Vừa rồi vấn chẩn, người này mấy ngày trước từng bị sốt, đã được trị nhưng chưa khỏi, mà hiện tại lại đang là mùa xuân, tích xuân ôn bất giải, tà nhiệt xâm nhập vào máu, trong người nóng như lửa đốt, dẫn tới toàn thân phát ban, da thịt nóng hầm hập, miệng lưỡi khô nứt. Táo nhiệt bốc lên trên khiến thần trí mê muội, phát cuồng chạy lung tung. Tất cả đều bởi vì xuân ôn đàm hỏa."

Đỗ Văn Hạo lại gật đầu, quay sang hỏi Diêm Diệu Thủ: "Hàm Đầu nói không sai, ngươi nói đi, dụng phương vừa rồi của ta chú trọng cái gì?"

Diêm Diệu Thủ biết Đỗ Văn Hạo lúc này khảo nghiệm mình không phải chỉ là giải đáp vấn đề của nhị nữ, mà còn xem xem có yên tâm để hai người bọn họ đứng tiền trạm hay không. Trước mắt Đỗ Văn Hạo hắn không dám giở quạt ra khua lung tung, chỉ cao giọng nói: "Dụng phương của sư tổ chính là Thừa khí thang gia giảm và Dịch toàn dương lâu, lại thêm thạch cao sống, rễ sắn, hoàng liên, liên kiều, đảm nam tinh, thạch cát bồ, dùng rễ lau làm vật dẫn.”

"Rất tốt, ngươi có biết vì sao ta lại gia giảm như vậy không?"

"Cái này..." Diêm Diệu Thủ chủ công ngoại khoa, đối với nội khoa thì không biết nhiều, cho nên có chút lúng túng, lắp bắp nói: "Ừm...rễ sắn là để dương minh nhiệt tà, hoàng liên, liên kiều là để thanh tâm mát máu, đảm nam tinh, thạch cát bồ là để tan đờm thông khiếu. Những cái khác thì đồ tôn không biết."

Đỗ Văn Hạo quay sang bảo Hàm Đầu: "Ngươi nói tiếp đi!"

Hàm Đầu nghĩ một lát rồi nói: "Sư tổ dùng thêm thạch cao là để hàng táo hỏa."

"Rất không tồi, đại phu khác dùng thạch cao, tối đa chỉ dùng năm ba chỉ, nhưng ta lần này lại dùng thạch cao sống tới hai lạng, ngươi có biết là vì sao không?"

"À! Thạch cao thuộc tính hàn, giúp thanh nhiệt tả hỏa, làm mát da, cam hàn để giải nhiệt trong dạ dày, giúp đỡ khát, chính là vị thuốc cần thiết để giải nhiệt trong phổi và dạ dày."

"Các ngươi nói rất đúng, như thế này, ta cũng yên tâm để các ngươi độc đáng nhất diện (tự mình chống đỡ một mặt)!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.