Các danh y trong lòng đều có cố kỵ, dưới loại tình huống này, nếu như hỏi thỏa đáng thì không sao, nếu hỏi không chu toàn sẽ khiến người khác nói này nói nọ. Cho nên các danh y đang có mặt đều không ai lên tiếng.
Một lát sau, Trang đại phu ho khẽ một tiếng, nói: "Bỉ nhân tiến cử Thái y thừa Tiền đại phu vấn chẩn, những người ngồi ở đây có ai muốn tiến cử người khác không?"
Tuy vẫn có người không phục, nhưng lúc này ai cũng chỉ mong có người đứng ra gánh vác trách nhiệm thay mình, cho nên không ai lên tiếng phản đối, tất cả đều nhao nhao gật đầu.
Tiền Bất Thu cũng không từ chối, cầm một cái ghế tới ngồi xuống cạnh giường, hỏi: "Tiểu thư, quý thể của cô thế nào rồi?"
Mọi người đều thầm khen câu hỏi này tuy đơn giản, nhưng lại là một câu vấn chẩn rất tinh túy. Y giả vấn chẩn, tối kỵ nhất là cố ý dẫn dắt bệnh nhân. Ví dụ như: "Ngươi có đau đầu không?" "Ngươi có sốt không?" "Ngươi có đau bụng không?" vân vân... Bệnh nhân thường sẽ không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay "đau đầu, tiêu chảy...". Cho nên y giả tối kị nhất là hỏi như vậy, thường thường sẽ không nhận được đáp án chính xác.
Câu này của Tiền Bất Thu cho dù đơn giản, nhưng lại là một câu hỏi chuẩn xác nhất. Người bệnh từ sự dẫn dắt này, chỉ có thể tự mình xem xét suy cho cùng là có chỗ nào không ổn, mà câu trả lời của người bệnh thường thường chính là nơi mà họ cảm thấy không ổn nhất, cũng chính là cái gọi là "chủ tố". Mà "chủ tố" là bệnh chứng mà y giả cần phải nắm chắc nhất, thường thường chính là mấu chốt của bệnh.
Cho nên, câu này vừa được nói ra, tất cả các đại phu đều giống như vừa phải chịu một cái bạt tai.
Văn tiểu thư rên một tiếng, dùng thanh âm hư nhược nói: "Khó chịu lắm, trong người rất nóng..."
"Nóng?"
Tất cả các đại phu đều thầm gật đầu. Nhưng khi Tiền Bất Thu tiếp tục hỏi xem còn có chỗ nào không ổn không thì trong màn Vi tiểu thư chỉ rên rỉ chứ không trả lời. Thế là nha hoàn lại bổ sung thêm một triệu chứng, nói trên người và trên mặt tiểu thư đều rất nóng, sắc mặt đỏ rực, nhưng trừ điểm này ra thì không cung cấp thêm thông tin gì có thể tham khảo nữa.
Các y giả đều thúc thủ vô sách.
Tiền Bất Thu chỉ đành hỏi nha hoàn ở bên cạnh: "Tiểu thư của các ngươi sao lại bị bệnh?"
Nha hoàn vừa khóc vừa nói: "Ta và tiểu thư đang chơi đu dây rất cao hứng ở sau hoa viên thì tiểu thư nói muốn leo núi. Chúng ta liền bò lên hòn giả sơn ở sau hoa viên, ngắm phong cảnh, khi trở về thì tiểu thư liền thành như thế này."
Hiện giờ, tuy đã xuất hiện nhiều tin tức nhưng vẫn chưa đủ để biện chứng. Quản gia bước tới giục: "Lão gia nói xin các vị mau mau kê đơn."
Các danh y lại bắt đầu nghị luận.
Vẫn là Trang đi phu nói đầu tiên: "Đây là thực hỏa! Nên dùng Thừa khí thang, Thiên thủy tán!"
Thủ đại phu vuốt râu nói: "Không đúng, đây chính là gió lạnh thấm vào trong phủ tạng, dương nghẽn ở tì, nên dùng Tán hỏa thang!"
Thang đại phu của Huệ Nhân đường cũng lắc đầu: "Không giống, hay là ôn dịch? Nghe nói Đông Phủ các những ngày trước đã xuất hiện lệ dịch, chẳng lẽ đã truyền tới kinh thành rồi sao?"
Các danh y nhao nhao nói ra ý kiến của mình.
Tiền Bất Thu không thấy Đỗ Văn Hạo có mặt ở đây, liền hỏi quản gia. Quản gia trả lời: "Tiền đại phu, ta đã mời Đỗ đại phu rồi. Nhưng tiểu nhị của dược phô nói Đỗ đại phu có cấp chứng, đang thi triển thần kỹ Hoa Đà mổ bụng liệu thương, sau khi phẫu thuật xong mới có thể tới được."
Tiền Bất Thu gật đầu, hai ngày trước hắn có đưa thiên kim Vi tiểu thư của Văn đại nhân tới Ngũ Vị đường, sau đó biết được Vi tiểu thư khăng khăng không chịu phẫu thuật, hiện tại nghe nói Đỗ Văn Hạo đang làm phẫu thuật, đoán rằng đã thuyết phục được Vi tiểu thư rồi, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Bọn họ nói thêm được hai câu thì Văn viên ngoại lang tới, các danh y không ai phục ai, thậm chí còn bắt đầu đánh cuộc. Dẫu sao thì việc này không chỉ liên quan tới hai trăm lạng bạch ngân tiền thưởng, mà còn cả vấn đề danh dự, y thuật của các đại phu nữa. Nếu lúc này có thể chuẩn đoán chính xác bệnh chứng và đánh bại y giả khác, thì ngay ngày mai, tin tức này sẽ chấn động cả kinh thành, danh tiếng tăng cao cho dù kim tiền cũng không mua được.
Những y giả này đại đa số là đại phu trong dân gian, mà trong mấy thái y của Thái y viện thì Tiền Bất Thu quan chức cao nhất, danh vọng cũng lớn nhất, cho nên Văn đại nhân đương nhiên lấy ý kiến của lão làm chuẩn, hỏi: "Tiền đại nhân, ngài cho rằng tiểu nữ mắc bệnh gì?"
Tiền Bất Thu lắc đầu nói: "Văn đại nhân, chỉ bằng tình huống vấn chẩn vừa rồi, ti chức thật sự không dám kết luận bừa, nhưng đại nhân đã nói rõ là không thể vén màn lên để chẩn sát, cho nên ti chức không có cách nào để biện chứng cho Văn tiểu thư.
Văn viên ngoại lang rất thất vọng, lại nghe những đại phu này tranh chấp không thôi, trong lòng thấy bực mình, nói: "Vậy nên làm thế nào mới tốt, Tiền đại nhân, ngài giúp ta đưa ra chủ ý đi!"
Tiền Bất Thu chắp tay nói: "Đại nhân, tiểu thư bị sốt cao, có hiện tượng cảm nhiễm phong hàn. Các y giả đều cho rằng tiểu thư chính là bị thực hỏa, cho nên theo sẽ án chiếu theo biện chứng tập trung nhất để kê đơn, xem hiệu quả thế nào rồi tính tiếp.”
Văn viên ngoại lang giờ cũng chẳng có chủ ý nào khác, đành gật đầu nói: "Được được! Cứ theo ý kiến của Tiền đại nhân mà làm!"
Thế là, Trang đại phu chủ trương là thực hỏa đề bút viết phương thuốc rồi sắc thuốc cho Văn tiểu thư uống.
Đợi một tiếng sau vẫn không có hiện tượng đỡ sốt, các y giả lại cho rằng Văn tiểu thư bị dương nghẽn ở tì bắt đầu lên tiếng chế giễu, sau đó mọi người quyết định chiếu theo quan điểm này để kê đơn. Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, vẫn không có chút hiệu quả nào.
Tiếp theo lại đổi sang những phương án chữa trị khác nhưng cũng đều không có bất kỳ hiệu quả gì, tất cả các y giả đều im lặng.
Văn viên ngoại lang chỉ đành đem hi vọng ký thác lên người Đỗ Văn Hạo, vị thần y thiện trường Hoa Đà thần kỹ mà đến giờ vẫn chưa lộ diện, liên tục phái người đi thúc giục, nhưng nghe nói hắn vẫn đang phẫu thuật, không thể thoát thân. Cho tới tận khi trời sắp sáng, Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng mặt mày phờ phạc đến Văn phủ.
Văn viên ngoại lang giống như gặp được cứu tinh, tự mình ra cửa nghênh tiếp, Đỗ Văn Hạo không kịp hàn huyên, vừa thấy Tiền Bất Thu đã bước tới hỏi tình huống vấn chẩn.
Tiền Bất Thu cũng không kịp hỏi Đỗ Văn Hạo kết quả phẫu thuật thế nào, trước tiên tóm tắt quá trình vấn chẩn của các danh y, và đặc biệt cường điệu yêu cầu kỳ quặc của Văn viên ngoại lang.
Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng cảm thấy rất bất ngờ. Chỉ có thể vấn chẩn? Không thể vọng, văn, thiết (nhìn, nghe, sờ)? Vậy thì khám bệnh kiều gì? Hắn trong lòng cũng hơi chột dạ, có điều không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ lắng nghe Tiền Bất Thu giới thiệu quan điểm của các danh y. Hắn nhìn các danh y ở trong phòng, trầm ngâm một lát rồi bước tới cạnh giường, ho khẽ một tiếng rồi hỏi: "Tiểu thư, ta là tọa đường đại phu Đỗ Văn Hạo của Ngũ Vị đường, tới đây để chẩn bệnh cho tiểu thư."
Văn tiểu thư tựa hồ như đã từng nghe danh của Đỗ Văn Hạo, biết thần y chân chính đã đến rồi, trong lời nói lộ ra vẻ hưng phấn: "Ừ, cám ơn Đỗ đại phu. Ngài hỏi đi?"
"Tiểu thư có đau đầu không?" Đỗ Văn Hạo hỏi thẳng vào vấn đề, tựa hồ như trong lòng đã có tính toán.
"Không đau!"
"Thế đau bụng không?"
"Không đau!"
"Có nôn mửa, tiêu chảy không?"
"Không đau bụng cũng không tiêu chảy!"
Đỗ Văn Hạo nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: "Có cảm thấy bứt rứt và đổ mồ hôi không?"
"Không!"
Đỗ Văn Hạo nói: "Lúc tối chứng trạng của tiểu thư trầm trọng hơn, đúng không?"
"Chính vậy!"
"Hơn nữa mắt mờ, tai ù đúng không?"
"Đúng!"
"Miệng khô, cổ họng đau đúng không?"
"Không sai!" Văn tiểu thư kinh ngạc vạn phần: "Tiên sinh đoán rất chuẩn, chính là như vậy đó!"
"Cô dùng tay sờ mạch xem thế nào? Có thấy mạch đập rất nhanh không?"
Một lát sau, Văn tiểu thư nói: "Không sờ thấy mạch!"
Đỗ Văn Hạo lại nói: "Tiểu thư, phiền cô hơi dùng sức ấn xuống xem xem có thể sờ thấy mạch hay không?"
Một lát sau, Văn tiểu thư lại nói: "Sờ thấy rồi, đập nhanh lắm!"
Các đại phu khác nhao nhao vỗ đầu hối hận, mình sao lại không nghĩ ra điểm này chứ? Mình đã không thể bắt mạch, vậy thì bảo bệnh nhân tự mình bắt mạch rồi nói xem cảm giác thế nào, như vậy cũng được mà.
Các y giả vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng Tiền Bất Thu hỏi thì Văn tiểu thư cơ hồ không nói gì, Đỗ Văn Hạo vừa mở miệng thì cứ hỏi là đáp.
Càng khiến họ kinh ngạc hơn nữa là Đỗ Văn Hạo không vén màn lên mà vẫn có thể phán đoán chuẩn xác các triệu chứng của bệnh nhân, giống như là tận mắt nhìn thấy vậy.
Đỗ Văn Hạo cầm bút viết phương thuốc rồi đưa cho dược đồng đi sắc.
Các y giả đều ngồi ở phòng khách đợi kết quả.
Sau khi uống thuốc, chỉ một lát sau trong khuê phòng liền truyền tới tin tức Văn tiểu thư đã hết sốt, hơn nữa còn có thể xuống giường, không còn cảm giác khó chịu nữa rồi.
Đám y giả đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: "Chúng ta dùng thuốc cả một đêm đều vô hiệu, tiên sinh chỉ dùng một thang thuốc đã chữa khỏi cho Văn tiểu thư! Đỗ tiên sinh không cần bắt mạch xem lưỡi mà vẫn có thể phán đoán chuẩn xác bệnh chứng để chữa khỏi, thật không hổ là thần y!"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Các vị quá khen rồi, kỳ thật ta chỉ là chiếm được tiện nghi mà thôi. Thứ nhất là bệnh của tiểu thư khá đơn giản, thứ hai là rất nhiều biện chứng đã được các vị dùng rồi nhưng vẫn vô hiệu, điều đó giúp ta loại trừ được đại đa số các khả năng. Từ đó ta tự nhiên cũng thuận tiện tìm ra rốt cuộc là bệnh chứng gì!”
Trang đại phu chắp tay nói: "Tuy là vậy, nhưng sau khi loại trừ đi các khả năng, chúng ta cũng chưa chắc đoán được bệnh chứng chuẩn xác để kê đơn. Đỗ tiên sinh có thể nói ra những điều tâm đắc trong lần chẩn bệnh này cho chúng ta nghe không?"
"Được chứ, ta sau khi nghe giới thiệu về bệnh chứng, sơ bộ đoán định bệnh này của tiểu thư chính là âm hư nội nhiệt, nhưng lại không được bắt mạch để chẩn đoán chính xác, cho nên đã không thể bắt mạch thì chỉ có thể để Văn tiểu thư tự mình bắt mạch, mạch của người bị âm hư nội nhiệt tất sẽ là mạch trầm. Văn tiểu thư tuy không biết bắt mạch nhưng đã nói cho chúng ta biết nàng phải ấn mạnh vào cổ tay mới sờ được mạch và mạch đập rất nhanh, từ đó có thể xác minh được suy đoán là mạch trầm. Ta lại cẩn thận kiểm tra những phương thuốc mà mọi người lúc trước đã dùng nhưng vô hiệu, sau đó đổi sang dùng Quy thược địa hoàng thanh, Gia sinh địa, Thiền thuế. Quả nhiên là có hiệu quả. Kỳ thật nếu không có biện chứng và dụng phương lúc trước của chư vị làm cơ sở, ta cũng chưa chắc đã có thể thành công, cho nên trị khỏi cho tiểu thư kỳ thật là công lao của mọi người!”
Mấy câu này của Đỗ Văn Hạo là tâng bốc tất cả những y giả có mặt tại đây. Những y giả này lúc trước đều chỉ nghe nói qua về tên tuổi của Đỗ Văn Hạo. Hôm nay tận mắt thấy hắn còn rất trẻ tuổi như vậy, không khỏi đều có chút khinh thường. Nhưng đến khi Đỗ Văn Hạo chữa khỏi bệnh cho Văn tiểu thư thì mọi người đều bội phục. Hiện tại Đỗ Văn Hạo lại tâng bốc mọi người, khiến cho các y giả trong lòng đều rất sảng khoái, không nhịn được mà đồng loạt vuốt râu tươi cười, thầm khen vị Đỗ đại phu trẻ tuổi này thật biết làm người, ai ai cũng nảy sinh hào cảm đối với Đỗ Văn Hạo.
Văn viên ngoại lang nghe xong cũng ha ha cười lớn, sai người đem hai trăm lạng bạc thưởng cho Đỗ Văn Hạo, lại thưởng cho mỗi vị y giả hai mươi lạng, coi như là phí vất vả. Mọi người đều hoan hỉ rồi cáo từ ai về nhà nấy.