Tống Y

Chương 345: Chương 345: Cứu




Đỗ Văn Hạo ngửa mặt lên trười cười ha hả. Trong lòng hắn nghĩ tới một cách giải quyết vấn đề mà quỷ thần không hay biết.

Đỗ Văn Hạo cầm tập bản cung khai trên bàn xem kỹ qua một lần rồi hắn bỏ tập bản cung khai xuống, đi đi lại lại suy nghĩ mấy vòng trong phòng sua cùng hắn cười đứng lại cười ha hả mấy câu rồi nhìn Ngô Tri châu nói: "Biện pháp này của hai người rất lộ liễu, rất dễ làm người khác nghi ngờ. Thế này đi, ta nói cho hai người một phương thuốc. Hai người làm theo phương thuốc này bốc thuốc cho hắn uống, uống xong chắc chắn hắn sẽ biến thành một người sống mà như chết. Trong tấu chương lại nói thêm trước đó hắn đã uống thuốc độc tự vẫn nên mời thành ra như vậy. Không phải là không chê vào đâu được sao?"

Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý cùng tán thưởng: "Cao chiêu! Thực sự là cao chiêu".

Lập tức Đỗ Văn Hạo thì thào đơn thuốc cho hai người. Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý đều nghi nhớ kỹ càng.

Sau đó Đỗ Văn Hạo nói: "Vừa lúc nãy hai người nói đùa bỡn rằng phải mau gửi tấu chương lên triều đình. Bản quan cho rằng có thể dùng tin cấp báo tám trăm dặm và đóng thêm ấn tín của bản quan thì có thể trực tiếp gửi vào hoàng cung, dâng lên Hoàng thượng ngự phê. Trước tiên hãy cấp báo cho triều đình biết tin này sau đó áp giải khâm phạm vào kinh tránh để người khác đoạt mất công của mình".

Ngô Tri châu và Lưu huyện uý nghe Đỗ Văn Hạo nói cũng đồng ý với cách của hắn. Ngô Tri châu cao hứng gật đầu nói: "Ty chức lập tức dùng tin cấp báo tám trăm dặm để gửi tấu chương".

"Ừ" Đỗ Văn Hạo lấy con dấu ngự y của bản thân mình ra sau khi đóng chồng con dấu lên tấu chương, hắn lại cất kỹ con dấu đi rồi nhìn Ngô Tri châu vả tán thưởng nói: "Trong việc phá và bắt giữ khâm phạm trong vụ án quan trọng này hai vị đại nhân đã lập công lớn. Sau khi bản quan quay lại kinh thành sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng. Việc gia quan tiến tước hoàn toàn nằm trong tầm tay".

Đây chính là những lời hai người Ngô Tri châu muốn nghe nhất. Sau khi cả hai nghe Đỗ Văn Hạo nói những câu này thì vô cùng cảm kích. Hai người rơm rớm nước mắt, cùng khom ngươi thi lễ nói: "Ty chức khấu tạ ơn Ngự y đại nhân".

Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Việc này vô cùng trọng đại, không thể nhờ người khác làm hộ. Bản quan phụng chỉ tuần y, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, không thể quay ngay về kinh thành phục mệnh. Ngô Tri châu là quan phụ mẫu một huyện, vốn không có thánh chỉ thì không thể tuỳ ý rời bỏ cương vị của mình thế nhưng việc này có quan hệ vô cùng hệ trọng nên cũng chỉ có thể quyền biến xử lý. Nhị vị hãy đích thân cùng nhau áp giải khâm phạm vào kinh".

Hai người vừa mừng vừa sợ. Áp giải khâm phạm vào kinh đương nhiên là rất khổ cực nhưng công lao lại càng cao. Cả hai vội vàng khom người thi lễ, nhận lời.

Đỗ Văn Hạo lại dặn đi dặn lại phải mang theo đủ giáp binh để phòng ngừa phản tặc cướp tù. Ngô Tri châu cùng Lưu huỵên uý vỗ ngực cam đoan sẽ không mắc sai lầm.

Đỗ Văn Hạo bảo Ngô Tri châu lập tức đi chuyển tấu chương tám trăm dặm, bảo Lưu huỵên uý đi làm các thủ tục áp giải khâm phạm còn bản thân hắn thì ngồi bình thản trong phòng trực ban viết một phương thuốc giao cho ngục tốt đi bốc thuốc sắc đưa tới.

Chén thuốc nhanh chóng được sắc mang tới, lúc này Đỗ Văn Hạo mới đi ra vườn rau sau nhà ngục để xem xét đứa bé con của Trầm thị bị mắc bệnh sởi. Đứa bé vẫn đang nằm trên mặt đất luống rau, hơi thở nặng nề. Đỗ Văn Hạo ngồi xổm, cầm bàn tay nhỏ bé của đứa bé bắt mạch. Hắn không khỏi vui mừng khi nhận ra mạch tượng của đứa bé đã tốt hơn so với lúc trước.

Đỗ Văn Hạo liền cử một ngục tốt mang chén thuốc vừa sắc tới cho đứa bé uống rồi lại tiếp tục đặt nó nằm ở luống rau như cũ. Đỗ Văn Hạo để một ngục tốt ở lại trông đứa bé còn bản thân mình thì quay lại nhà lao nói chuyện phiếm với các ngục tốt.

Những ngục tốt này chưa bao giờ được nói chuyện với một quan Ngự y ngũ phẩm bao giờ nên cả đám hưng phấn tròn mắt. Trà ngon nhất được mang tới nhưng Đỗ Văn Hạo lại không uống trà. Hắn cho mang tới một bình rượu, một con vịt luộc cùng mấy địa đậu ngon. Đỗ Văn Hạo cho gọi tất cả các ngục tốt không có nhiệm vụ tới cùng nhau uống rượu nói chuyện tràng giang đại hải. Trong khi ăn uống hắn lại cao hứng xem bệnh cho các ngục tốt. Các ngục tốt đó cảm động đến nỗi chỉ hận không thể móc trái tim mình ra giao cho hắn.

Đang trong lúc cao hứng thì ngục tốt lúc trước ở lại trông đứa bé chạy vào báo đứa bé vừa mới đi đại tiện. Phân của nó đen và thối một cách dị thường.

Đỗ Văn Hạo vui mừng, hắn vội vàng cùng các ngục tốt đi ra vườn rau xem xét thì thấy đứa bé đã ngồi dậy. Quanh hạ thể nó toàn là phân và nước tiểu. Ánh mắt nó đờ đẫn nhìn Đỗ Văn Hạo, hơi thở vẫn còn nặng nhọc.

Các ngục tốt đều biết lúc trước đứa bé này sắp chết. Cả bọn đều rất kinh ngạc khi thấy nó đã có thể tự ngồi dậy, đã có phần lấy lại sinh lực.

Đỗ Văn Hạo không quản mùi hôi thối tiến lên bắt mạch cho đứa nhỏ. Hắn nhận ra da đứa bé đổ mồ hôi nhẵn bóng, thân nhiệt của nó cũng đã giảm xuống, Đỗ Văn Hạo liền mỉm cười nói: "Tốt rồi. Coi như đã cứu được tính mạng của nó. Hãy mang nó về phòng giam giao cho mẫu thân nó, cứ tiếp tục uống thuốc là khỏi hẳn".

Một ngục tốt già vì vừa nãy uồng rượu, ỷ vào hơi rượu, đánh bạo nói: "Ngự y đại nhân, khắp người đứa bé là phân và nước tiểu. Liệu có phải rửa sạch cho nó trước khi đưa nó quay về phòng giam không?"

"Không được! Nó bị mắc bệnh sởi. Nó vừa mới khỏi bệnh, nếu lại gặp nước lại, khi đó bệnh sởi lại tái phát, lúc đó thì thần tiên cũng không cứu được nó. Ngươi nói xem ngươi muốn giúp nó hay hại nó?"

Ngục tốt già lè lưỡi lắc đầu, cười ngây ngô.

Nhìn thấy tính mạng của đứa bé không còn nguy hiểm Đỗ Văn Hạo mới rời nhà lao của nha môn quay về khách điếm Nga Mi.

Đỗ Văn Hạo gọi Lâm Thanh Đại vào phòng mình rồi hắn cẩn thận cài cửa lại.

Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thanh Đại đỏ bừng, nàng sẵng giọng nói: "Giữa ban ngày ban mặt, chàng muốn làm gì vậy?"

Đỗ Văn Hạo ôm nàng vào lòng, sau khi âu yếm một lúc hắn ghé sát vào mặt nàng nói: "Ta muốn nàng làm giúp ta một chuyện".

"Ừm, chuyện gì?"

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rất lâu, nửa muốn nói nửa như không muốn, cuối cùng hắn thì thào: "Chuyện này chỉ có ta và nàng biết, ngay cả mấy người Vũ Cầm cũng không được biết".

Nụ cười của Lâm Thanh Đại cứng đờ. Lập tức nàng hiểu Đỗ Văn Hạo muốn nàng làm gì, nàng khẽ nói: "Chàng, không phải chàng muốn thiếp đi giải cứu người của Bạch Y Xã đấy chứ?"

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, hắn ôm chặt nàng nói: "Sao nàng lại lại biết được? Nàng rất thông minh?"

Lâm Thanh Đại cười vẻ cay đắng nói: "Từ sau khi mẫu tử Trầm thị bắt, chàng lúc nào cũng buồn bực. Đặc biệt là sau khi các thành viên khác của Bạch Y Xã bị bắt, không lúc nào chàng tươi cười. Thiếp không phải người ngu đần, sao không hiểu chứ?"

"Vậy nàng đồng ý rồi sao?"

Lâm Thanh Đại cười gượng nói: "Chàng là trượng phu của thiếp, chàng nói gì thiếp làm cái đó. Sao thiếp có thể không đồng ý chứ? Nhưng chỉ e chúng ta chỉ phí công vô ích".

"Không đâu" Đỗ Văn Hạo cười nói vẻ chắc chắn. "Mấy người Ngô Tri châu đã thảo tấu chương dùng tin cấp báo tám trăm dặm chuyển tới kinh thành dâng lên triều đình. Lưu huyện uý phụ trách việc áp giải mười ba khâm phạm Bạch Y Xã về kinh. Trong mười ba người này, bốn người Thang Trung Hoài đã phản lại Bạch Y Xã không cần phải cứu, là kẻ phản bội. Nàng chỉ cần cứu chín người kia là được. Bọn họ chỉ cần giao cho triều đình bốn khâm phạm xui xẻo đó là đủ. Đặc biệt Thang Trung Hoài còn là thủ lĩnh, những người còn lại chỉ là tòng phạm do bị cưỡng bức, triều đình sẽ không quá tính toán".

"Mười ba người chỉ còn có bốn người. Có thể dễ dàng giao nộp lượng người chênh lệch nhiều so với báo cáo sao?"

"Nếu chỉ là gã Lưu huyện uý đầu gỗ đó thì cũng khá phiền phức nhưng Ngô Tri châu này là một lão cáo già. Lão có thể dễ dàng tìm ra biện pháp. Ví dụ như lão có thể tìm người thế vào đó. Mấy chuyện này chính là sở trường của bọn họ".

Lâm Thanh Đại nói: "Nếu như bọn họ không nghĩ ra biện pháp, khâm phạm bị cướp, bọn họ sợ tội bỏ trốn thì sao?"

"Cũng không loại trừ khả năng này xảy ra" Đỗ Văn Hạo xua tay nói: "Nếu quả thực hai người bọn họ chỉ là hạng đầu gỗ thì bọn họ xui xẻo cũng đáng đời. Chúng ta cứ tiếp tục tuần y. Cho dù thế nào chăng nữa cũng không thể đổ tội lên đầu chúng ta được".

"Nếu vậy thì không phải chúng ta đã hại bọn họ sao?"

"Nàng đấy, còn nói là ta nhân từ. Nàng lại còn nhân từ hơn đó. Hai người đó cũng không phải là người tốt đẹp gì".

Đỗ Văn Hạo liền kể lại chuyện Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý cố tình trốn tránh trách nhiệm cho Lâm Thanh Đại nghe. Lúc này Lâm Thanh Đại mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Một khi đã như thế chúng ta cũng không cần lo lắng vì bọn họ nữa".

"Lo lắng hay không thì chính bọn họ phải nghĩ ra biện pháp xử lý êm đẹp chuỵên đó. Lúc đó thì tất cả mọi người mới cùng có lợi".

"Khi nào thì ra tay?"

"Ngày mai bọn ho sẽ lên đường. Đêm mai đi. Sáng mai chúng ta sẽ lên núi Nga Mi chơi. Nàng có thể quay về ra tay vào buổi tối, tới bình minh nàng quay lại, sẽ không có ai phát hiện ra. Ý định của ta là khi ra tay bọn họ vẫn chưa rời quá xa địa giới Gia châu. Nơi ra tay không cách xa biên giới, thuận tiện cho người của Bạch Y Xã trốn qua biên giới. Thứ hai bọn họ bị cướp ngục ngay trong địa giới Gia châu, bọn họ sẽ không dám nói gì, chỉ còn cách chôn sâu trong lòng, buộc phải nghĩ cách đối phó lại. Thứ ba khi bọn họ vẫn còn trên địa giới của mình thì nghĩ cách cũng dễ dàng hơn nhiều".

"Được!" Lâm Thanh Đại cười hì hì nói: "Chàng cũng lắm mưu ma chước quỷ".

"Không còn cách nào cả. Ta cũng chỉ là bắt buộc mà thôi".

"Ai bảo là chàng không làm quan đây? Thiếp thấy công phu làm quan của chàng cũng rất khá".

"Đa tạ nương tử khích lệ!" Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ thi lễ làm Lâm Thanh Đại cười khúc khích.

Sáng sớm hôm sau Đỗ Văn Hạo sai người treo bản ngừng giảng bài. Những đại phu tập trung ở khách điếm Nga Mi vẫn chưa được nghe khoá bồi dưỡng cảm thấy rất nuối tiếc, cứ than ngắn than dài tới nửa ngày rồi mới từ từ giải tán.

Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý tới chào từ biệt. Ngô Tri châu nói đầu buổi tối đã dùng tin cấp báo tám trăm dặm chuyển tấu chương về kinh thành, trực tiếp dâng lên Hoàng thượng ngự phê. Công việc áp giải đã chuẩn bị xong xuôi, cũng đã chuẩn bị cho Tô Thành một chiếc xe ngựa to để tránh là cho thương thế của hắn nặng thêm, đồng thời hai người cũng chuẩn bị áp giải khâm phạm về kinh.

Đỗ Văn Hạo tỏ vẻ khen ngợi hai người. Hắn nói dự định tuần y tiếp theo của mình cùng với việc chuẩn bị đi du ngoạn núi Nga Mi, sau đó sẽ rời khỏi Gia châu tiếp tục tuần y. Ngô Tri châu vội vàng cáo lỗi nói khi đó ông ta không thể tự mình tiễn Đỗ Văn Hạo, ông ta muốn sắp xếp cho phụ tá nha môn tiễn đưa. Đỗ Văn Hạo mỉm cười từ chối.

Đỗ Văn Hạo tiến hành kiểm tra đội ngũ áp giải khâm phạm, kiểm tra bệnh tình đứa bé con Trầm thị. Trầm thị cảm kích rớt nước mắt, mang theo gông xiêng cuống cuồng dập đầu. Trầm thị nói sau khi còn mình uống thuốc buổi tối lại đi đại tiện hai lần, toàn thân đổ mồ hôi, thân nhiệt gần như đã lui, thần chí cũng đã khôi phục.

Sau khi khám lại cho đứa bé Đỗ Văn Hạo nhận thấy quả nhiên đứa bé đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng hiểm nghèo. Hắn dặn dò phải chú ý dùng thuốc và ăn uống sau đó lại tiếp tục đi tới xem xét Tô Thành trên chiếc xe ngựa. Tô Thành cũng cảm kích mãi không thôi.

Sau khi đám người Ngô tri huyện áp giải khâm phạm lên đường, Đỗ Văn Hạo cũng mang theo mấy người Bàng Vũ Cầm cùng Lý Phổ đi hộ vệ tới chùa Báo Quốc ở dưới chân núi Nga Mi.

Lâm Thanh Đại nói mấy ngày nay rất mệt nên muốn đi ngủ sớm vì vậy khi trời vừa tối nàng đã về phòng ngủ.

Đỗ Văn Hạo kéo phương trượng trụ trì Báo Quốc tự đi tới tháp lâm (quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền) của Báo Quốc tự. Hắn muốn phương trượng giảng giải cho hắn về những cao tăng trước kia của tháp lâm. Sau khi nghe xong, Đỗ Văn Hạo nói bản thân mình vô cùng tôn kính những cao tăng đó. Hắn muốn ở lại tháp lâm một mình để tĩnh tâm một lát.

Phương trượng đại sư không ngừng khe ngợi biểu hiện của Đỗ Văn Hạo rồi ông ta cáo từ quay về ngồi thiền. Lý Phổ và các hộ vệ thì phân tán ra xung quanh cảnh giới, bên trong tháp lâm chỉ còn một mình Đỗ Văn Hạo.

Trước tiên Đỗ Văn Hạo đi mấy vòng quanh tháp lâm, chỉ có bóng đêm mịt mờ, tháp lâm lặng lẽ thấp thoáng như cây tùng, vắng lặng, lạnh lẽo, u ám cảnh vật thực sự không rét mà run thế nhưng Đỗ Văn Hạo đã học pháp y, không còn nỗi sợ hãi với người chết chứ đừng nói chi tới tháp lâm dùng để mai táng linh cốt cao tăng cổ đại.

Đỗ Văn Hạo đi vòng quanh mấy vòng sau khi không thấy một bóng người nào, hắn mới tiến tới trước tháp lâm theo như lời Tô Thành nói, sau khi đếm khối gạch cất giấu tấm da dê đó, Đỗ Văn Hạo móc ra một thanh chuỷ thủ, hắn cẩn thận cậy viên gạch ra. Bên trong tối om nhìn không rõ, Đỗ Văn Hạo liền sờ tay vào, quả nhiên bên trong có một vật mềm mềm giống như da dê vậy, hắn mừng rõ lấy vật đó ra. Dưới ánh trăng mờ hắn cũng không nhìn rõ trên đó viết gì, không kịp nhìn kỹ hắn vội đút vào trong người rồi hắn lại thò tay vào trong kiểm tra ngay khi chắc chắn bên trong không còn vật gì hắn mới đút viên gạch trở lại.

Đỗ Văn Hạo quay lại thiền viện của mình. Hắn đóng cửa lại rồi lấy ra quyển trục, quả nhiên đó là một tấm da dê rất mỏng, gần như ánh sáng có thể xuyên qua được. Sau khi mở tấm da dê thì thấy nó to gần bằng tờ báo. Trên mặt tấm da dê quả nhiên có dấu bùn giày. Xem ra khi Diệp Chiêu đá Tô Thành thì Tô Thành đang mở tấm da dê ra xem nên một cước đó trúng vào tấm da dê.

Sau khi cẩn thận nhìn xem trên tấm da dê viết gì thì Đỗ Văn Hạo trợn tròn mắt. Trên hai mặt tấm da dê có ghi chằng chịt những chữ căn bản là hắn không hiểu đó là kiểu chữ gì, cũng không phải thể chữ viết trên thẻ tre, cũng không giống như giáp cốt văn. Hắn hoàn toàn không biết là chữ gì. Liệu đây có phải là y thư cổ không? Đỗ Văn Hạo cười gượng, đây đích xác là thượng cổ đến mức không nhận ra một chữ nào.

Đỗ Văn Hạo rất ngạc nhiên, cuốn y thư cổ đại này viết cái gì? Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhớ ra phương trượng trụ trì Báo Quốc tự có vẻ như cũng là người có học vấn nên hắn vội vàng đi tìm ông ta để hỏi.

Đỗ Văn Hạo tìm giấy mỏng che lên tấm da dê rồi hắn căn cứ nét chữ trên tấm da vẽ lại lên giấy sau đó hắn cầm tới thiện phòng của phương trượng trụ trì.

Lão phương trượng đang nhắm mắt ngồi thiền, nghe thấy tiếng bước chân vang lên liềm mửo mắt nhìn thì thấy đó là Đỗ Văn Hạo nên ông ta vội đứng dậy chào.

Đỗ Văn Hạo nói: "Đại sư, đêm khuya đã quấy rầy, thực sự xin lỗi".

"Đỗ thí chủ quá lời. Có việc gì thí chủ cứ nói, đừng ngại".

Đỗ Văn Hạo liền mở tờ giấy mỏng ra đưa cho phương trượng và nói: "Những chữ này quả thực cổ quái, ta không biết đó là chữ gì. Đại sự kiến thức rộng rãi, có nhận ra hay không?"

Lão phương trượng nhận tờ giấy nhìn kỹ một lần rồi mỉm cười nói: "Ha, ha. Đây là Phạn văn".

"Hả? Là Phạn văn sao? Viết cái gì vậy? Đại sư có nhận ra không?"

Lão phương trượng lắc đầu nói: "Lão nạp không biết Phạn văn nhưng những Phạn văn này lão nạp có thể nhận ra còn những Phạn văn khác thì không".

Đỗ Văn Hạo nghe mà không hiểu gì, hắn nhìn lão phương trượng vẻ nghi ngờ.

Lão phương trượng mỉm cười ra hiệu bảo hắn ngồi bên cạnh bồ đoàn chờ, phương trượng đi tới trước giá sách trong thiện phòng, lấy từ trên kệ sách cao nhất một hộp sách, phương trượng cẩn thẩn dùng tay áo lau bụi sau đó quay lại ngồi khoanh chân trên bồ đoàn và mở hộp sách ra, lấy từ trong đó ra một quyên sách. Lão phương trượng chỉ tay vào quyển sách và đưa cho Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ thí chủ, xin mời xem".

Đỗ Văn Hạo nghi ngờ nhận quyển sách, hắn liếc nhìn vào vị trí lão phương trượng đã chỉ rồi "ồ" lên một tiếng: "Những chữ ở đây rất giống với những chữ trên tờ giấy mỏng kia".

"Ừ. Thí chủ hãy so sánh từng chữ một".

Đỗ Văn Hạo cầm tờ giấy mỏng của mình so từng chữ một thì thấy liểu chữ hoàn toàn giống nhau chỉ có điều khác biệt là những chữ trên quyển sách là chữ bản in còn những chữ trên tờ giấy mỏng là chữ viết tay, toàn bộ được viết tay.

Đỗ Văn Hạo lật giở bìa của quyển sách, trên bìa cũng là chữ Phạn, hắn nhìn không hiểu gì nên hỏi lão phương trượng: "Đây là sách gì?"

"Quyển sách này là kinh phật gia bằng tiếng Phạn: Vô Lượng Thọ Kinh. Trước đây lão nạp đã từng tham gia một pháp hội, có kết bạn với một pháp sư từ Thiên Trúc. Vị pháp sự đó có tặng lão nạp quyển kinh phật gia Phạn văn này. Lão nạp không biết Phạn văn nhưng quyển kinh này đến từ thánh địa phật giáo lại là kinh phật nguyên bản, chỉ cần tay cầm quyển kinh thì tâm hồn có thể tĩnh lặng rất nhiều vì vậy mỗi khi lão nạp không thểt tĩnh tâm tu phật sẽ lấy quyển kinh ra lật giở xem từng tờ, tinh tế xem từng câu từng chữ nên mặc dù không hiểu Phạn văn nhưng dùng phương pháp này có thể làm tâm hồn mình liên hệ với Phật tổ. Mỗi khi lão nạp xem xong tâm tình sẽ bình tĩnh trở lại. Lâu ngày rồi nên lão nạp cũng quen thuộc với Phạn văn".

Đỗ Văn Hạo vô cùng kinh ngạc hỏi: "Ý của đại sư là những chữ ghi ở trên này là kinh phật: Vô Lương Thọ Kinh ghi bằng chữ Phạn ư?"

"Đúng vậy" Lão phương trượng vuốt chòm râu bạc, mỉm cười nói.

Đỗ Văn Hạo hỏi lại: "Đại sự khẳng định đây không phải là y thư sao?"

"Ha ha, những chữ này hoàn toàn giống với Phạn văn trong Vô Lượng Thọ Kinh, thí chủ nói xem đây là kinh thư hay là y thư?"

Kỳ thâtk Đỗ Văn Hạo cũng biết hắn đã hỏi một câu rất ngớ ngẩn. Hắn chỉ cười nhạt hai tiếng, hắn cuộn tờ giấy mỏng lại, cáo từ ra về rồi quay lại thiện phòng của mình trong tâm trạng vô cùng bực tức.

"Bịch" một tiếng, Đỗ Văn Hạo đóng cửa lại, hắn móc tấm da dê từ trong lòng ra rồi bực tức vất xuống đất cùng với tờ giấy mỏng đó: "Mẹ kiếp, dám chơi Lão Tử. Mẹ!".

Đỗ Văn Hạo hung hăng giẫm mấy cái lên tấm da dê rồi hắn đi tới trước bàn bưng chén trà lạnh lên uống cạn một hơi.

Sau khi uống một chén trà lạnh, lửa giận trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng hạ xuống. Gã Tô Thành này cũng rất xảo trá vì để mình cứu người nhà của hắn, hắn dám dùng một tấm da dê ghi kinh thư bình thường lừa gạt mình thành một cuốn y thư cổ đại, coi thường mình không biết Phạn văn, lợi dụng sự kiếu kỳ của bản thân mình để đổi lấy tự do cho người nhà của hắn. Chính bản thân mình đã bị hắn đùa bỡn.

Đỗ Văn Hạo cực kỳ căm hận loại người xảo trá như vậy. Hắn vốn đã liệt Tô Thành vào diện cần phải giải cứu nhưng chuyện này làm hắn bị kích động, hắn muốn bảo Lâm Thanh Đại không nên cứu Tô Thành nhưng đáng tiếc lúc này Lâm Thanh Đại đã rời đi.

Nhưng hắn không có cách nào để thông báo cho nàng biết.

Đỗ Văn Hạo ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm da dê trên mặt đất, đột nhiên hắn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý nhưng hắn không thể hình dung ra vấn đề nằm ở đâu. Hắn cầm một chén trà đứng dậy, chậm rãi uống, trầm tư suy nghĩ

Tại sao khi mình nói mình không cần bảo bối gì cả, Tô Thành lại vội vàng ôm lấy mình, không phải là hắn muốn mình giữ lại tấm da dê này sao? Khi ấy chính mình đã đồng ý thả người nhà hắn rồi, hắn có thể nhân cơ hội ấy đồng ý để người nhà nhận lấy đồ vật này, như vậy chẳng phải là không chê vào đâu được sao. Hay hắn sợ mình giả bộ?

Đỗ Văn Hạo đi tới ngồi xổm trước tấm da dê, hắn nhặt tấm da dê lên, trong đầu vẫn tiếp tục suy nghĩ. Tấm da dê này Tô Thành đã giấu ở trong tháp lâm của Báo Quốc tự khi xuống núi Nga Mi. Nếu như chỉ là một tấm da dê kinh phật bình thường, liệu hắn có cần phải cố sức cất giấu nó ở một nơi bí mật như vậy không?

Ngay lúc đó chuyện Tô Thành gia nhập Bạch Y Xã vẫn chưa bại lộ, hắn càng không biết mình, một Ngự y tới Gia Châu lại cứu tính mạng của hắn, hắn cũng hoàn toàn không biết tới việc Thang Trung Hoài phản bội, khai ra tất cả nên bọn hắn bị bắt vì vậy đây không phải là một âm mưu được trù tính trước, dùng tấm da dê vô dụng này để đổi lấy sự an toàn của người nhà hắn.

Nói như vậy tấm da dê này nhất định là một bảo bối. Ít nhất là trong mắt Tô Thành, có giá trị tới mức hắn dùng tính mạng của cả gia đình mình để đánh đổi. Vậy rốt cuộc cái này có giá trị gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.