Tống Y

Chương 290: Chương 290: Dạo chơi ngoại thành




"Chúng ta không biết về việc này, nhưng không uống thuốc thì cũng không được, ài. Ta tin vào Đỗ Văn Hạo, được chưa!" Lâm Tiệp Trữ thất vọng than một tiếng, xoay người trở về phòng.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy Đỗ Văn Hạo bưng tới một cái chén, cười tỉm tỉm bước vào.

Đi đến bên giường của Thập Tứ Hoàng Tử, Đỗ Văn Hạo thấy Thập Tứ Hoàng Tử nhìn mình với vẻ mặt hoài nghi, hắn ra hiệu bảo cung nữ đỡ Thập Tứ Hoàng Tử ngồi dậy, sau đó chỉ vào một chén nước màu hồng còn đang bốc khói nghi ngút, nói: "Thử xem, mùi hương rất dễ chịu không?"

Thập Tứ Hoàng Tử đưa sát vào ngửi ngửi. Đôi mắt sáng lên, nói với Lâm Tiệp Trữ: "Nương, thơm quá đi! Là mùi gì vậy?"

Lâm Tiệp Trữ nghe thấy cũng ngồi xuống xem, lắc đầu nói: "Thơm quá, lại có hương trà, Đỗ đại nhân, ngài cho cái gì vào vậy? Thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Quật nhi sao?"

Đỗ Văn Hạo gật nhẹ đầu, nói với Thập Tứ Hoàng Tử: "Cháu uống một ngụm đi, uống xong sẽ có thể khỏi bệnh".

Thập Tứ Hoàng Tử nghe nói thuốc hay như vậy cũng có phần động tâm, cho dù có đắng một chút, nhưng chỉ uống một ngụm thì cũng không sao cả, chỉ cần mình đưa thuốc uống thật nhanh là được. Nghĩ vậy liền nhận lấy chén thuốc từ tay Đỗ Văn Hạo, một hơi uống hai ba ngụm, cung nữ tiến lên dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau đi nước dây bên khóe miệng của Thập Tứ Hoàng Tử.

"Nương, thật sự là rất dễ uống đó, lần sau nếu hài nhi có bệnh thì sẽ mời Đỗ đại nhân tới xem bệnh cho hài nhi, thuốc của hắn là thứ dễ uống nhất trong các phương thuốc của thái y đó".

Đỗ Văn Hạo thấy nó đã uống xong thuốc, lúc này mới nói lớn: "Mùa này trẻ em rất dễ cảm lạnh, cho nên tiêu chảy không phải là vấn đề gì lớn, sau này nếu như lại gặp tình trạng như vậy thì dùng một nhúm nhỏ Ngạnh Mễ, nhen lửa rang khô cho đến khi nào chuyển sang màu vàng. Sau đó đem hầm cùng với lá trà, đường đỏ. Nấu nhừ thành Hồng Đường Trà Diệp Chúc, để nguội rồi dùng. Ăn liên tục ba ngày, hiệu quả vô cùng tốt. Không cần cho hài tử uống thuốc, hài tử đều sợ thuốc mà".

Lâm Tiệp Trữ lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách Quật nhi lại thích uống như vậy, quả nhiên là không giống phương thuốc bình thường. Được Đỗ Văn Hạo giải thích một hồi, trong lòng Lâm Tiệp Trữ yên tâm, vội vàng nói lời cảm tạ Đỗ Văn Hạo.

Đêm đó, Thập Tứ Hoàng Tử không có tiếp tục bị tiêu chảy.

Trở lại kinh thành, chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, Tống Thần Tông cho phép Đỗ Văn Hạo nghĩ hai mươi ngày, do hiểu rằng chuyến đi vừa rồi hắn vô cùng vất vả. Vừa bận rộn xem bệnh cho người ta, lại vừa có công hộ giá. Sự tán thưởng của Tống Thần Tông đối với hắn càng gia tăng. Trải qua một thời gian mệt mỏi như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng nhân cơ hội tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt vài ngày cùng với người nhà.

Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, mấy ngày liên tiếp đều là đêm mưa ngày ngừng, ban ngày có ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, cũng không cảm thấy nóng bức, thời tiết như vậy dạo chơi thì thật là tốt, vốn cả nhà chuẩn bị vui vẻ mà du ngoạn vùng ngoại thành một phen. Đỗ Văn Hạo không có ở Ngũ Vị Đường, mặc dù không có hắn chẩn bệnh nhưng sinh ý của nơi đây cũng vẫn ngày càng phát đạt. Ngũ Vị Đường vẫn cả ngày được người ta vây chật nước không ngấm qua được, muốn làm ăn không phát cũng chẳng được, Lâm Thanh Đại còn chuẩn bị thuê thêm hai tiểu nhị giúp việc.

Sinh ý tốt hơn, tất nhiên mọi người đều rất bận rộn, vì bận rộn nên tất cả mọi người đều có phần không quan tâm tới Đỗ Văn Hạo, chỉ có khi trời đã tối mới có người rảnh rỗi trò chuyện cùng hắn, cùng hắn uống rượu, Đỗ Văn Hạo cũng không cảm thấy bất mãn.

Tống Thần Tông vừa từ huyện Đông Minh trở về đã trừng trị tham quan, những nơi khác tiếp tục thực hiện biến pháp Thanh Miêu, những kẻ ở đó cũng không dám gây rối nữa, quy quy củ củ mà án theo điều mục làm việc, dân chúng đều cảm thấy biến pháp Thanh Miêu thật sự là có lợi cho bản thân. Tất cả đều không bỏ đi tỵ nạn nữa mà đều trở về nhà làm ruộng. Tống Thần Tông cùng Vương An Thạch cũng rất vui vẻ, hai người bọn họ cũng không có rảnh rỗi, có lẽ cả thiên hạ giờ đây cũng chỉ có Đỗ Văn Hạo là thảnh thơi. Hắn cảm thấy rất thích ý. Có rượu ngon, có giai nhân, chẳng phải là sẽ rất sung sướng hay sao?

Lại trải qua một đêm mộng đẹp, khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, thời gian gần đây hằng đêm hắn đều có Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Lâm Thanh Đại uống rượu cùng, thời gian trôi qua khoái hoạt như thần tiên. Buổi sáng nếu như muốn ngủ nướng thêm một lúc thì cũng không có ai thúc giục tiến cung, điều này đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, quả thật là một việc hết sức hạnh phúc.

Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi. Cũng không muốn mặc lại quần áo, hắn đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, trong sân bọn tiểu nhị cùng nha hoàn đang bận rộn, không ai chú ý tới việc Đỗ Văn Hạo đã thức giấc.

"Có ai không!" Đỗ Văn Hạo khoa trương hét lớn một tiếng, lập tức có người quay đầu lại nhìn.

"Thiếu gia, ngài đã dậy. Ta sẽ lập tức gọi phu nhân tới". Tiểu nhị nói xong vội vàng chạy đi, rất nhanh sau đó Bàng Vũ Cầm đã đi tới.

"Tướng công, chàng đã thức dậy?" Bàng Vũ Cầm sắc mặt hồng nhuận, cất lời.

Đỗ Văn Hạo gật nhẹ đầu, ngáp một cái: "Ta vừa tỉnh giấc, nàng mặc quần áo cho ta đi".

Có nha hoàn nghe thấy vậy bưng miệng cười trộm, Bàng Vũ Cầm oán trách nói: "Chàng thật là xấu, lớn như vậy rồi còn đòi người ta mặc quần áo cho, ta đang bận lắm. Gọi Phi Nhi đến đây đi".

"Không, muốn nàng mặc cho ta kia". Đỗ Văn Hạo thấp giọng làm nũng Bàng Vũ Cầm.

"Văn Hạo, có người đến từ trong nội cung".

Lâm Thanh Đại đi tới, thấy Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đang đứng đó liếc mắt đưa tình liền nói lớn.

"Không phải chứ, còn chưa tới hai mươi ngày" Đỗ Văn Hạo kinh hô.

Bàng Vũ Cầm che miệng cười khẽ, nói:"Ta đi lấy nước rửa mặt cho chàng, chàng nhanh mặc y phục đi". Nói xong liền đi ra.

Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng, thấy Lâm Thanh Đại vẫn đứng nơi đó không có rời đi, liền hỏi: "Là ai vậy! Là người của Hoàng thái hậu sao?"

Lâm Thanh Đại lúc này mới đến gần, nói: "Không phải, là người của Lâm nương nương, nói là có chuyện cùng chàng thương lượng".

"Ta không muốn đi, mặc cho bọn họ nói ta khó tính". Đỗ Văn Hạo lại bắt đầu giở trò làm nũng.

Lâm Thanh Đại ghé sát vào nói nhỏ: "Ta không phải là Cầm nhi hay là Phi Nhi, làm nũng đối với ta, không có tác dụng đâu!"

Đỗ Văn Hạo cười tý tởn, nói thăm dò: "Còn không phải đều giống nhau hay sao?"

Lâm Thanh Đại vội quay đầu nhìn nhìn sau lưng, sợ là có người nghe thấy, hiển nhiên cũng không dám vươn tay đánh Đỗ Văn Hạo, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ, ai thèm để ý tới ngươi". Nói xong, phất ống tay áo, nhẹ nhàng lướt đi.

Một canh giờ sau, Đỗ Văn Hạo xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiệp Trữ.

"Đỗ đại nhân, thật là xấu hổ, lại phải gọi ngươi tới đây". Lâm Tiệp Trữ ngồi ở trước sân nhỏ dưới mái đình nghỉ mát, trên tay cầm một quyền sách , phía trước có một ly hương trà, dộ dáng cực kỳ thanh nhã.

Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nói: "Không có vấn đề gì".

Trong nội tâm thì thầm nghĩ, dù sao ngươi cũng đã gọi ta tới, còn xấu hổ cái gì nữa.

Hôm nay Lâm Tiệp Trữ mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng màu quả vải, trên cần cổ thon dài đeo một chuỗi hạt ngọc trai trắng tinh khiết, làm nổi bật nước da trắng nõn của nàng.

"Không biết nương nương tìm vi thần là có chuyện gì cần phân phó?"

"Là như thế này". Lâm Tiệp Trữ buông sách, đúng dậy nói: "Hôm nay mẫu thân cảm thấy khí trời rất tốt, muốn đi dạo ngoại thành, ta không muốn làm bà cụt hứng, nhưng lại lo lắng mẫu thân đi ra ngoài mệt nhọc, cho nên mới nghĩ tới Đỗ đại nhân".

Đỗ Văn Hạo lập tức hiểu ra, đã đến đây rồi, người trong nhà cũng rất bận rộn, chi bằng cùng Băng mỹ nhân này xuất môn một chuyến, tuy chỉ nhìn mà không sờ được, nhưng cũng cứ coi như là cảnh đẹp ý vui đi.

Đạp thanh du,

Thập thúy tích,

Miệt la cung giáo liên bộ niểu

Yêu chi lan thảo khinh diệu,

Hành quá thượng lâm xuân hảo.

Ở vùng ngoại thành cách đây không xa có một nơi rất tuyệt hảo để đi chơi tết thanh minh, xem ra là mấy người Lâm Tiệp Trữ không thường xuyên tới đây. Hôm này hoàng thân quốc thích nhân ngày đẹp trời xuất cung ra ngoài rất là có khí thế, gia nhân mang theo đồ ăn cùng vật dụng cần dùng, Lâm Tiệp Trữ mang theo dưỡng mẫu Phùng thị cùng với tiểu nữ nhi Hình Quốc công chúa và hai mươi mấy người hầu. Đoàn xe được ky mã hộ vệ xung quanh cuồn cuồn đi ra khỏi thành, không có mất nhiều thời gian đã đi tới một vùng đất xinh đẹp hoa cỏ thơm ngát, chim chóc hát ca.

Mọi người xuống xe, Lâm Tiệp Trữ đặt nữ nhi xuống để cho bà vú chăm sóc, cánh tay nàng hơi mở ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh lam, hít sâu một hơi. Không kìm được mà đọc lên câu thơ:

"Lục xuất phi hoa nhập hộ thì,

Tọa khán thanh trúc biến quỳnh chi".

Dịch thơ:

Sáu cánh hoa vừa hé,

Trúc biếc hoá cành quỳnh.

Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Tiệp Trữ tâm tình rất tốt, liền mỉm cười tiến lên phía trước, đọc tiếp:

"Lục thủy phong sơ noãn,

Thanh lâm lộ tảo hi.

Mạch lũng duy triêu sồ,

Tang dã nhân mộ quy.

Bách thiệt bi hoa tẫn,

Bình vu lai khứ phi.

Nương nương ta cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, người có thấy phù hợp hay không?"

Lâm Tiệp Trữ cười một tiếng, khóe miệng hình trăng non hơi nhếch lên, gật đầu nói: "Hay lắm, không ngờ Đỗ đại nhân còn là một người yêu mến thi từ".

"Xấu hổ. Chỉ là học đòi văn vẻ, không tính là yêu mến". Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, khi mình còn học đại học, mình cũng yêu thích cổ tử và cũng có chút bản lĩnh thế mà không thể làm lay động tâm hồn thiếu nữ.

"Hay cho một câu chỉ là học đòi văn vẻ, nói thật là hay! Đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói như vậy, thật là thú vị".

Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhớ tới, lời này được nói ra đầu tiên trong Quan Trường Hiện Hình Ký của tác giả Lý Bảo Gia , trong hồi 42 của ông ta có viết: "Thích chiếm tiện nghi, âm mưu lén lút, học đòi văn vẻ, tranh thủ thời gian". Nhưng mấy câu trên không thể để cho Lâm Tiệp Trữ nghe thấy được.

Đỗ Văn Hạo cũng không hay đi sâu nghiên cứu, dù sao chỉ cũng hơi hiểu chứ không thể nói ra tỷ mỉ, đành phải làm bộ thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, lúc này Hình Quốc công chúa ở cách đó không xa gọi Lâm Tiệp Trữ: "Nương, con cùng với Tiểu Thúy bắt được một con sâu rất nhiều chân, người mau tới đây xem đi".

"San nhi, không được tùy tiện bắt sâu chơi. Có thể là sâu biết cắn người đó". Lâm Tiệp Trữ vội đi về phía Hình Quốc công chúa, Đỗ Văn Hạo cũng nhanh chóng đi theo ở phía sau.

Khi đến gần xem xét, sắc mặt của Lâm Tiệp Trữ lập tức thay đổi, chỉ thấy trên tay của cô bé bốn tuổi là một con rết.

"Trời ơi, con nhanh buông nó ra, vật này..." Lâm Tiệp Trữ còn chưa kịp nói hai từ 'có độc'. Thì Đỗ Văn Hạo đã nhẹ nhàng mà giật giật ống tay áo của nàng, nàng quay đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, chỉ thấy ánh mắt của hắn ra hiệu bảo mình không nên làm đứa bé sợ.

"Công chúa ngoan ngoãn, không nên dùng sức nắm con sâu đó, chân của nó sẽ bị đau, cháu hiểu không?"

Đôi mắt ngây thơ của Hình Quốc công chúa mở lớn ngây ngô nhìn Đỗ Văn Hạo rồi gật gật đầu, bàn tay hơi nới lỏng một chút, con rết lập tức ngo ngoe cử động. Lâm Tiệp Trữ nhịn không được mà hét lên một tiếng, bị dọa cho sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Công chúa đã từng thấy sâu khiêu vũ chưa?" Đỗ Văn Hạo tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên thoải mái, bởi vì con rết trên tay công chúa dài chừng một gang tay, nếu như nó mà cắn thì hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi.

Hình Quốc công chúa lắc lắc đầu.

"Cháu đặt nhẹ nhàng đặt nó lên một một mảnh lá cây, sau đó nó sẽ khiêu vũ cho cháu xem, nhưng lúc đó cháu phải thu tay về cho thật nhanh, nếu không sẽ không thấy được nó khiêu vũ, cháu hiểu không?"

"Vâng ạ". Hình Quốc công chúa nghe lời ngồi xổm người xuống, đem con rết trong tay đặt lên một mảnh lá cây, sau đó bàn tay nhỏ bé nhanh chóng đưa lên, quả thật là con rết vươn đầu định cắn, cũng may Hình Quốc công chúa đưa tay lên rất nhanh, con rết liền vặn vẹo thân hình mấy cái muốn bò đi.

Lâm Tiệp Trữ cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo, sau đó vội vàng bế nữ nhi lên, nhấc chân lên muốn dẫm chết con rết.

"Nương nương không nên làm thế, con rết cũng là một vị thuốc tốt, nhất là con rết dài như vậy càng khó có được". Đỗ Văn Hạo tiến lên ngăn cản. Sau đó móc ra một cái khăn rồi để con rết leo lên cái khăn, sau đó tìm một cái tăm trúc xâu từ đầu tới đuôi con, tiếp đó cẩn thận đưa lên.

"Đỗ đại nhân, ở cùng một chỗ với ngài thật sự là học thêm được rất nhiều kiến thức, vậy ngài nói cho ta nghe một chút đi, con vật độc hại này còn có ích lợi gì?" Lâm Tiệp Trữ hiếu kỳ mà hỏi thăm.

"Dứt phong trị chuột rút, công độc, tán kết, thông kinh mạch, giảm đau, tục ngữ có nói: Lấy độc trị độc. Lời này dùng để chỉ về con rết là vô cùng đúng đắn. Nói ví dụ về việc lấy độc trị độc thì tán nhỏ cùng với Hùng Hoàng pha với mật ong chế thành thuốc cao. Thoa ngoài da thì vết thương độc hại cùng với sưng phù nhiễm khuẩn, thì có tác dụng rất lớn".

Lâm Tiệp Trữ gật đầu tán thành: "Vậy có phải là trên thế gian này, thì vạn vật đều có tác dụng của bản thân nó".

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rồi nói: "Hẳn là vậy, chỉ là có rất nhiều thứ chúng ta chưa phát hiện ra được công hiệu của nó mà thôi".

"Các ngươi thật là giỏi, hiểu biết thật nhiều thứ". Trong mắt của Lâm Tiệp Trữ lộ ra thần sắc hâm mộ.

"Nương nương không nên chỉ nhìn thấy người khác tài giỏi, Hoàng Thượng từng nói trong hậu cung chỉ có nương nương là tài hoa xuất chúng, có thể cùng Hoàng Thượng ngâm thơ tác phú, đàn cầm và đàn sắt cùng phối hợp".

Lâm Tiệp Trữ cười khổ một tiếng, đem hài tử trong tay giao cho bà vú, sau đó chỉ chỉ về dòng suối nhỏ cách đó không xa, nói: "Đỗ đại nhân.. Chúng ta đến bên kia nói chuyện một lát được không".

Hai người đi đến bên dòng suối nhỏ, sau đó tìm một phiến đá sạch sẽ, Đỗ Văn Hạo lấy chiếc khăn ra lau cho sạch mặt đá rồi mời Lâm Tiệp Trữ ngồi xuống, chính mình thì tìm một tảng cách đó chừng một mét ngồi xuống.

Suối chảy róc rách, gió nhẹ nhàng thôi. Hương hoa thơm mát, Đỗ Văn Hạo có chút thất thần, tình thơ ý hoạ như vậy, nếu như đi cùng Lâm Thanh Đại đến đây thì thật là tốt.

"Đỗ đại nhân đang suy nghĩ gì vậy?" Lâm Tiệp Trữ thấy Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào nước suối, ánh mắt có phần thất thần, liền mở miệng hỏi.

"A, Không có suy nghĩ gì cả thưa nương nương". Mặt Đỗ Văn Hạo đỏ lên, vội vàng nói.

Lâm Tiệp Trữ mỉm cười, than nhẹ một tiếng, chỉ vào con cá đang tự do bơi đùa trong nước, bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn vô cớ, cất lời: "Chúng nó thật là hạnh phúc".

"Trong mắt của nương nương, mọi vật đều tốt, chỉ có mình là không được khoái hoạt hay sao?"

"Không dối gạt Đỗ đại nhân, ta không thích hợp để làm một nữ nhân trong thâm cung, lời này ta cũng chỉ dám nói với ngài".

Trong nội tâm của Đỗ Văn Hạo dâng lên một niềm xúc động, một nữ nhân cao ngạo như vậy, gặp ai cũng không muốn hạ thấp mình để cùng tâm sự, dù là với nam nhân của mình là Hoàng Thượng , cũng rất ôn hòa, không thân cũng không lạnh nhạt. Nhưng lại đối đãi với bản thân mình như với bằng hữu, Đỗ Văn Hạo không nhịn được mà thở dài một hơi, cũng không biết nên nói cái gì.

"Nghe Hoàng Thượng nói, ba vị phu nhân của Đỗ đại nhân đều những tuyệt sắc giai nhân tài sắc vẹn toàn".

Đỗ Văn Hạo ha ha gượng cười hai tiếng, lúc này không nên nói về nữ nhân khác, lúc này bất cứ là ai hẳn đều làm như vậy. Kiêng kị, tuy quân tử thẳng thắn vô tư, nhưng hắn cũng không muốn nói về vấn đề này.

"Không phải ba vị, Thanh Đại tỷ tỷ còn đang để tang, cho nên chưa có thành thân".

"Chỉ cần trong lòng có nhau là đủ. Chỉ là phải đợi Lâm Thanh Đại một thời gian nữa". Lâm Tiệp Trữ nói.

Dường như câu chuyện có phần nặng nề. Đỗ Văn Hạo vội vàng đổi đề tài: "Đúng rồi, mấy ngày hôm trước nghe Trữ công công, người cùng Dụ Cáp Nhi ở cùng với nhau rất vui vẻ, như vậy là tốt rồi, nương nương có thêm một người bầu bạn đỡ buồn chán".

Lâm Tiệp Trữ nghe đến Dụ Cáp Nhi liền mỉm cười. Nàng cùng Lâm Thanh Đại giống nhau, khuôn mặt rất ít khi tươi cười. Xem ra Dụ Cáp Nhi quả thật là có bản lãnh làm cho một nữ nhân lạnh lùng sinh lòng yêu thích, Đỗ Văn Hạo cười khổ mà nghĩ thầm.

"Nàng ta là một nha đầu tinh quái vô cùng, từ trước đến giờ ta vẫn cho rằng trong hậu cung chỉ có ta như vậy, hôm nay gặp nàng mới biết thì ra cũng có một nữ tử giống như ta, không tranh quyền đoạt lợi, không oán, không nghĩ, không âm thầm mưu mô... Nhưng mà cuộc sống của nàng so với ta thì đặc sắc hơn nhiều".

Đỗ Văn Hạo hiểu rằng nửa câu còn lại nàng muốn nói đến cái gì, đích xác trong thâm cung có những việc như vậy. Không hề khổ tâm để suy nghĩ làm sao mà giữ Hoàng Thượng bên cạnh mình, lúc trên đường đi tới huyện Đông Minh hắn cũng phát hiện ra, mặc dù Dụ Cáp Nhi đối với Tống Thần Tông rất tốt, nhưng trong lòng của nàng ta thì cũng không chỉ có Tống Thần Tông. Nàng không phải là một nữ tử bình thường, "buồn giận mừng vui không hề hiện lên nét mặt" đây không phải là điều mà với độ tuổi của nàng bây giờ có thể thể làm được, thế mà nàng lại thể hiện một cách suất sắc.

"Nương nương, không biết người có đồng ý với ý kiến này của vi thần". Đỗ Văn Hạo nói.

"Đỗ đại nhân cứ nói, đừng ngại".

"Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, hạnh phúc cũng giống như vậy. Chỉ cần lúc này ngươi cảm thấy mình rất hạnh phúc, thì đó chính là khoái hoạt mà không ai bằng" .

Đôi mắt của Lâm Tiệp Trữ sáng lên, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đỗ Văn Hạo: "Suy nghĩ của Đỗ đại nhân thật là kỳ lạ, không giống như những người khác, nhưng mà ta lại cảm thấy rất đúng, nhưng điều kỳ lạ này ngài biết được từ đâu vậy?"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười. Tất nhiên là hắn không thể nói rằng, đây là điều mà hắn được học vào năm thứ hai đại học, cô gái mà hắn thầm mến đã nói cho hắn biết, về sau cô bé đó chết, chết vì bị bệnh máu trắng, trước khi cô bé đó chết còn cho rằng còn sống tức là hạnh phúc.

"Là tự mình nghĩ như vậy, hi vọng nương nương sẽ không chê cười".

Lâm Tiệp Trữ nở nụ cười. Hôm nay, nàng cười rất nhiều. Đỗ Văn Hạo nghĩ hẳn là chính nàng ta cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Thật là kỳ lạ. Không ngờ nói chuyện cùng với Đỗ đại nhân lại thoải mái như vậy, làm cho ta cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm".

"Đó là vinh hạnh của vi thần". Đỗ Văn Hạo cảm thấy những lời này có phần quá mức hiện đại. Nhưng mà cũng may vẻ mặt của Lâm Tiệp Trữ cũng không hiện lên nét kinh ngạc, dù sao nữ nhân này đọc nhiều sách vở kiếm thức uyên bác, hiểu biết rộng rãi, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng hẳn là rất nhanh có thể hiểu được.

Lâm Tiệp Trữ quay đầu quan sát cách đó không xa, thấy Phùng Thị một thân một mình ở dưới tàng cây hóng mát, có chút không đành lòng, liền đề nghị đi tới đó.

Hai người vừa đi vừa nói.

"Đỗ đại nhân, tuổi còn trẻ mà biết nhiều điều như vậy, không biết chứng thấp khớp của mẫu thân ta có phương pháp nào có thể trị liệu hay không?"

Đỗ Văn Hạo cũng biết khắp cơ thể Phùng Thị đều mắc bệnh tật, rất hay đau nhức, thời gian gần đây mình liên tục điều dưỡng cho bà ta cho nên giờ đây mới đỡ hơn chút ít.

Hiện này chứng thấp khớp tại ngón tay thuộc dạng bệnh viêm khớp mãn tính, loại bệnh này phần lớn sinh ra do người bị bệnh thường hay dầm nước lạnh, hoặc là do cảm lạnh mà không xử lý sớm, hàn khí theo càng lâu thì càng xâm nhập sâu, lúc này mới thành bệnh, loại bệnh này rất là không dễ chịu! Đối với người bệnh mà nói thì là một sự thống khổ không thể diễn tả được. Đau tới mức các đốt ngón tay cũng không thể duỗi thẳng ra, loại đau nhắc ở trong tận trong xương tủy, chỉ có bản thân người bị bệnh mới có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.

"Đương nhiên là có".

Lâm Tiệp Trữ cho rằng Đỗ Văn Hạo nói đùa với mình: "Không phải chứ? Thật sự chữa được ư?"

Đỗ Văn Hạo chỉ chỉ một mảnh hoa cây cải dầu rất lớn ở bên cạnh, gọi hai người hầu tới phân phó bọn họ vào bên trong bắt mấy con ong mật.

"Không phải ngài lại tiếp tục lấy độc trị độc đấy chứ? Ong mật có độc đó". Lâm Tiệp Trữ cảm thấy hôm nay được chứng kiến rất nhiều điều mới lạ, nam tử anh tuấn phong lưu phóng khoáng trước mặt không chỉ có y thuật rất cao minh, biết nhiều hiểu rộng lại thông thuộc đạo lý, không phải chỉ có trong sách cổ mới có nam tử hoàn mỹ như vậy ư? Nghĩ đến đây Lâm Tiệp Trữ có phần xấu hổ sờ lên mặt của mình, phát hiện đã nóng rần lên.

"Lát nữa nương nương quan sát sẽ biết liền, có phải là nương nương cảm thấy nóng bức. Nhanh tới ngồi dưới gốc cây, hôm nay thời tiết cũng còn hơi nóng, bị cảm nắng sẽ không tốt đâu". Đỗ Văn Hạo sai người hầu đặt một cái ghế ở bên cạnh Phùng Thị, sau đó bảo Lâm Tiệp Trữ ngồi xuống đợi.

Lâm Tiệp Trữ nghĩ đến chuyện tình không nên nghĩ, trong nội tâm chột dạ không dám nhìn Đỗ Văn Hạo, mà ngoan ngoãn vâng lời ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, người hầu quả thật đã mang về hơn mười con ong mật đặt ở trong một cái lồng dế mang tới.

"Phùng nương nương, tay của người gần đây rất đau nhức phải không?"

Phùng Thị gật nhẹ đầu, khó khăn cử động nhấc tay lên, cất lời: "Ăn cơm cũng phải có người giúp đỡ, ài, ta đã trở thành phế nhân rồi".

Đỗ Văn Hạo xem xét tay của Phùng Thị, phát hiện các đốt ngón tay sưng phồng lên thì hiểu rằng rất là đau đớn, liền trấn an: "Không có gì đáng ngại, ta thử dùng ong mật để châm vào các chỗ sưng trên đốt ngón tay của người, để xem người có dễ chịu hơn không".

"Đỗ đại nhân, làm vậy mẹ của ta có bị đau hay không?" Lâm Tiệp Trữ lo lắng hỏi thăm.

Đỗ Văn Hạo nhìn nàng mỉm cười, không nói thêm lời nào, Lâm Tiệp Trữ cảm thấy có chút ngượng ngùngs, vội quay đầu làm bộ nhìn mấy cung nữ đang chơi đùa cùng nữ nhi.

"Đừng lo lắng, Đỗ đại nhân làm việc rất đúng mực, ta thà rằng để cho ong mật châm vào tay còn hơn cả ngày đau tới mức cơm nước không muốn uống, đêm không thể ngủ, loại cảm giác này thật sự là sống không bằng chết, Đỗ đại nhân, ngươi cứ làm đi". Phùng Thị nói.

Đỗ Văn Hạo bẻ gãy cánh của ong mật, nhẹ nhàng mà kề sát vào các đốt ngón tay của Phùng Thị. Sau đó cầm một cọng cỏ nhẹ nhàng mà giật giật cái đít nhọn của ong mật, chỉ nghe Phùng Thị kêu nhỏ một tiếng. Lâm Tiệp Trữ đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Đỗ Văn Hạo liếc nhìn mình, lúc này mới vội vàng bưng kín miệng mình lại.

Một lát sau, Đỗ Văn Hạo đem ong mật thay đổi một vị trí khác. Cũng dùng phương pháp tượng tự mà tiếp tục cho nọc ong đâm vào đốt tay Phùng Thị. Mấy lần như vậy, hơn mười con ong mật đã châm lên bảy tám chỗ trên các đốt ngón tay sưng phù của Phùng Thị, càng về sau Phùng Thị càng không kêu lên nữa, ngược lại vẻ mặt lại càng thêm thoải mái.

Nhìn ong mật trên đất, Đỗ Văn Hạo lại nhìn bộ dáng của Phùng Thị, biết bà ta thoải mái hơn rất nhiều, liền đứng dậy nhẹ nhàng mà xoa xoa cái chân đang ê ẩm của mình, cất tiếng hỏi: "Phùng nương nương, người cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?"

"A!" Phùng Thị thở dài một hơi: "Thật là thoải mái! Quả thật là Đỗ đại nhân có biện pháp, lão thân thật sự không đau, tại sao có thể như vậy , thật kỳ diệu".

"Thật ra cũng không có gì, cổ nhân đã sớm dùng biện pháp này để trị bệnh thấp khớp, mỗi lần như vậy dùng ong mật châm lên quanh các đốt ngón tay bị sưng, theo như trung y Kinh Lạc Huyệt Vị, mỗi lần đâm vào năm huyệt vị, nếu có thể chịu được đau, hiệu quả sẽ rất nhanh chóng, nương nương có thể chịu nhiều ong mật châm vào như vậy, vi thần rất là bội phục đó!"

"Lúc đầu đúng là hơi đau, nhưng về sau cảm thấy vị trí bị sưng thoải mái hơn nhiều, mặc dù lúc ong châm vào thì đau nhưng giờ đây cảm thấy thoải mái". Nói xong, vươn ngón tay ra cho mọi người xem, quả nhiên các đốt ngón tay đỡ sưng hơn nhiều.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.