Tống Y

Chương 467: Chương 467: Đầu sỏ gây hoạ




Cả đám người Đỗ Văn Hạo đều sợ ngây người khi nghe tên tù binh nói. Bọn họ vừa mới rời khỏi Đại Tống chưa tới hai tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cục diện Đại Tống đã vô cùng hỗn loạn.

Đỗ Văn Hạo không biết rằng tất cả những điều này đều do chính một tay hắn mà ra.Trong lịch sử, sau khi Hạ Huệ Tông băng hà, Sùng Tông đế kế vị nhưng trong mười năm đầu tại vị của hắn, hắn chỉ là một ông vua bù nhìn. Tất cả việc chính trị, quân sự của Tây Hạ đều nằm trong tay mẫu hậu là Lương Thái hậu cùng cữu cữu Lương Ất Thông. Đây chính là Lương Thái hậu thứ hai. Dưới sự cầm quyền của nàng, Tây Hạ và Đại Tống đã chinh chiến trong mười năm liền. Đây chính là một phần vô cùng quan trọng, không thể tách rời của lịch sử Tống Hạ. Thế nhưng mắt xích quan trọng đó đã bị Đỗ Văn Hạo cắt đứt.

Trước đó hắn đã giết chết Lương Ất Thông cùng Lương Hoàng hậu. Lịch sử cầm quyền mười mấy năm của hai người liền bị cắt đứt. Hướng đi của lịch sử bị hỗn loạn, thiên hạ lập tức đại loạn. Bây giờ mấy người hắn lại giết chết Sùng Tông đế nên thiên hạ lại càng đại loạn.

Bởi vì sau khi Lương Thái hậu và Lương Ất Thông chết, Sùng Tông đế tự mình chấp chính, hắn đã liên thủ với Đại Kim chia cắt Bắc Tống. Thời kỳ chấp chính của Sùng Tông đế kéo dài từ những năm cuối cùng của triều Bắc Tống và những năm đầu của triều Nam Tống, hơn mười năm. Hơn mười năm chấp chính của Sùng Tông đế ảnh hưởng tới bốn nước Tống, Hạ, Kim, Liêu. Đoạn lịch sử hơn mười năm này cũng bị cắt đứt nên thiên hạ càng biến động hơn nữa.

Chủ nghĩa duy vật lịch sử quan (cách nhìn nhận chung của con người đối với lịch sử xã hội) của Mark cho rằng: lịch sử là do con người sáng tạo nên, là nguyên nhân chính thúc đẩy bánh xe lịch sử đi tới. Vua chúa cùng các nhân vật quan trọng trong lịch sử chỉ là yếu tố bổ trợ, hay nói cách khác chỉ có những trường hợp cá biệt mới gây ra ảnh hưởng nhất định. Thế nhưng đối với cá nhân một con người xuyên thời gian tới làm thay đổi vận mệnh của dân chúng, giống như làn gió xuân thổi qua bánh xe lịch sử nhưng lịch sử sẽ không bởi vì thế mà thay đổi. Thế nhưng khi con người xuyên không gian đó quyết định tính mạng của một bậc đế vương hay một nhân vật quyết định tới lịch sử thì sẽ giống như một con trâu điên đánh mạnh vào bánh xe lịch sử. Rất có thể sẽ đẩy bánh xe lịch sử đi lệch với quỹ đạo của mình, lịch sử sẽ thay đổi. Hậu quả của việc thay đổi này thì không ai biết trước bởi vì phía trước chính là một giai đoạn lịch sử mới. Bây giờ sẽ không ai biết ngày mai sẽ như thế nào.

Mấy người Đỗ Văn Hạo giết chết Lương Hoàng hậu, Lương Ất Thông, đặc biệt là Sùng Tông đế Tây Hạ khiến cho vòng quay lịch sử trong vòng mười năm trở nên hỗn loạn, không còn là lịch sử như vốn có của nó, trong khi đó lại không biết con đường phía trước của nó là gì.

Thế nhưng không ai biết đoạn lịch sử này sẽ phát triển theo hướng nào, diễn biến của nó thế nào thì chưa có ai biết.

Hiển nhiên Đỗ Văn Hạo cũng không biết. Hắn chỉ biết bây giờ lịch sử rất hỗn loạn. Nước Đại Kim chưa xuất hiện đã xuất hiện. Điều này cũng đồng nghĩa với sự diệt vong của Bắc Tống sắp xảy ra. Hắn không thể rốt cuộc ai là người sẽ chấm dứt giai đoạn lịch sử hỗn loạn này, không thể định đoạt lịch sử, tương lai năm mươi năm nữa, vận mệnh của quốc gia, của con người, lịch sử không còn nắm giữ nữa. Ngay cả tính mạng của hắn cũng không thể nắm giữ được nữa.

Hiện tai Đỗ Văn Hạo đã hiểu rõ vì sao không có đại quân Tây Hạ ở biên giới Tống Hạ. Thì ra trong Đại Tống xảy ra biến loạn lớn, hỗn chiến quân phiệt, không còn rảnh tay tây chinh, trong khi đó Tây Hạ bị nước Đại Kim của người Nữ Chân tấn công mạnh mẽ ở phía đông nên phải điều đại quân đi đối phó với người Nữ Chân.

Lúc này hắn cũng hiểu rõ vì sao Sùng Tông đế quyết định xuống tay với hắn mà không cần quan tâm tới quan hệ hai nước. Nguyên nhân của điều anỳ là hắn đã bị tân Hoàng đế, Tào Vương gia bãi nhiễm chức vụ, thông báo truy bắt. Sùng Tông đế muốn bắt hắn trao cho Tào Vương gia để đổi lấy viện binh của Đại Tống đối phó với quân Nữ Chân.

Các thành viên đội đặc chiến nghe nói Đại Tống đã phát sinh biến động lớn. Các lộ binh mã đang hỗn chiến với nhau. Những binh lính này gần như đều được tuyển từ các lộ binh mã lên. Bọn họ nghĩ lên kinh thành tham gia chiến đội đặc biệt làm vinh quang tổ tông. Bây giờ thiên hạ đại loạn. Suy nghĩ của mọi người là muốn quay về nhà để xem người nhà mình có an toàn hay không nên ngay lập tức sắc mặt ai nấy đều trầm tư.

Lý Phố nói với Đỗ Văn Hạo: "Quốc Công gia. Nếu bây giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng quật khởi. Chúng ta cũng hãy dứt khoát khởi binh. Với uy danh cùng thân phận của ngài trong quân đội, nhât định sẽ được anh hùng bốn phương ủng hộ. Chúng ta cứ ra tay hành động".

Mấy người Lý Phố không biết thân phận xuyên thời gian của Đỗ Văn Hạo. Cũng chính Đỗ Văn Hạo là nguyên nhân gây ra hai trận động đất, thiên hạ đại loạn. Hắn đã mơ hồ đoán được hình vi giết chết Sùng Tông đế Tây Hạ, Lương Hoàng hậu và Lương Ất Thông đã làm lịch sử rối loạn. Nếu hắn tiếp tục làm rối loạn thì không biết lịch sử sẽ phát triển theo hướng nào, lại cũng không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ chết vì hắn.

Sau khi bánh xe lịch sử đã bị cắt đứt, con người đã không thể khống chế được nữa rồi. Đây là điều mà Đỗ Văn Hạo không muốn xảy ra. Hắn buồn bã lắc đầu nói: "Dù ngươi coi trọng ta nhưng ta mới nhậm chức tam nha Đô Điểm Kiểm trong khoảng thời gian rất ngắn, không có nhiều uy tín. Hơn nữa ta lại không am hiểu quân sự. Nếu ta cầm quân đánh trận, chỉ e sẽ nắm chắc thất bại. Thôi quên đi, ta chỉ là một lang trung, không phải là một tướng quân. Vị trí của ta là ở trong dược đường, không phải ở trên chiến trường. Ta chỉ có thể giỏi chữa bệnh cho bệnh nhân của ta mà không phải là cầm đao kiếm. Ngươi đã có ý đó thì hãy cứ tự mình khởi binh đi".

Ánh mắt Lý Phố hiện lên sự buồn bã. Dù sao hắn cũng là quân nhiân chuyên nghiệp, nhìn thấy thiên hạ đại loạn, trong lòng không khỏi khó chịu. Nhưng Đỗ Văn Hạo đối xử với hắn tốt như vậy, hắn không thể bỏ Đỗ Văn Hạo mà đi.

Sau khi Đỗ Văn Hạo phân công áp giải tù binh đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo liếc nhìn mọi người xung quanh nói: "Bây giờ triều đình biến động lớn. Ta đã bị triều đình bãi miễn chức vụ. Nói cách khác bây giờ ta không còn là quan chỉ huy của các ngươi. Bây giờ ta muốn tới kinh thành tìm kiếm người thân của mình. Mọi người cũng đều đang lo lắng cho người thân của mình nên cũng có thể đi đi. Mặt khác Lý Phố tướng quân có ý muốn khởi binh. Nếu các ngươi muốn đi theo tướng quân làm nên sự nghiệp thì cứ đi theo. Lý Phố là một tướng quân cực kỳ xuất sắc. Nhất định sẽ làm nên chuyện".

Nghe vậy những binh lính liền thì thào bàn luận.

Lý Phố nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì càng khó xử. Hứa Văn Cường nói với Lý Phố: "Lý tướng quân. Quốc Công gia đã nói thật lòng. Nếu còn cứ chần chừ thì chỉ e không hay lắm".

Đỗ Văn Hạo cũng mỉm cười nói: "Đúng vậy. Sau này ngươi tạo dựng sự nghiệp, chúng ta có lẽ sẽ tìm tới nương tựa chỗ ngươi".

Lý Phố vô cùng cảm kích, hắn ôm quyền nói: "Nếu Quốc Công gia đã coi trọng mạt tướng, mạt tướng nhất định sẽ không phụ lòng Quốc Công gia. Các huynh đệ, Quốc Công gia đã đồng ý để chúng ta đi tạo dựng sự nghiệp. Nếu ai nguyện ý theo ta thì hãy đứng ra khỏi hàng".

Những thành viện đội đặc chiến đều vô cùng thiện nghệ, đều luyện tập vỗ nghệ từ nhỏ, chỉ có thể chinh chiến nơi sa trường, lập nên sự nghiệp. Dù trong lòng đều thắc thỏm về người nhà nhưng thân nam nhi, trí tại bốn phương. Sau khi nghe Lý Phố khẳng khái nói, tất cả đều nhiệt huyết dâng trào, bước ra khỏi hàng. Chỉ còn lại một bộ phận nhỏ thành viên đội đặc chiến tỏ vẻ tiếp tục đi theo Đỗ Văn Hạo.

Lý Phố dẫn theo đại bộ phận thành viên đội đặc chiến cáo từ Đỗ Văn Hạo rồi giục ngựa lên đường.

Đỗ Văn Hạo nói với Mộ Dung Ngọc Lan: "Mộ Dung cô nương. Đại Tống chúng ta xảy ra biến động lớn. Hai Hoàng thượng băng hà. Kể cả Triết Tông đế người cô nương sẽ lấy và Bỉnh Sinh Vương gia Tây Hạ cũng đã chết. Chuyện hôn nhân này đã không còn ý nghĩa. Cô nương tới kinh thành cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hay cô nương hãy quay về Tây Hạ đi".

Mộ Dung Ngọc Lan không nói câu nào. Nàng lập tức quay ngựa đi về hướng bắc.Lâm Thanh Đại suy nghĩ một lát rồi phóng ngựa đuổi theo hỏi: "Mộ Dung cô nương, nhà cô nương ở đâu?"

"Ta không có nhà. Phụ mẫu ta cũng đã chết".

"Hả? Vậy cô nương đi về đâu?"

Mộ Dung Ngọc Lan ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn. Đất trời mênh mông nhưng không biết đi về hướng nào.

Lâm Thanh Đại nói: "Nếu cô nương không còn chỗ nào để đi, hay đi cùng với chúng tôi".

Trên gương mặt Mộ Dung Ngọc Lan thoáng hiện lên sự vui mừng, nàng liền gật đầu.

Sở dĩ Đỗ Văn Hạo đuổi khách là sợ các thê thiếp của hắn đã nhiều. Bây giờ người ta không còn nhà để về, lại từng cứu mạng ba người hắn nên không thể quá đa nghĩ: "Nếu dã như vậy, Mộ Dung cô nương, chúng ta hãy cùng về kinh thành. Thế nhưng bây giờ các lộ quân phiệt đang hỗn chiến, trên đường đi nhất định sẽ rất gian khổ".

Mộ Dung Ngọc Lan cười cười lắc đầu, tỏ vẻ mình không quan tâm tới điều đó.

"Thôi được, đi thôi".

Đỗ Văn Hạo dẫn theo những thành viên còn lại của đội đặc chiến, đội hộ vệ của hắn đi vòng qua Hoàn Châu, đi về kinh thành.

Trong một toàn thành nhỏ, bọn họ đã tìm được công văn của bộ Hình. Đỗ Văn Hạo che mặt tiến tới đọc. Hắn thấy trên công văn ngoài tên của hắn, Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết, ba người ở bên ngoài những người ở lại kinh thành là Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Liên nhi đều có tên làm hắn vô cùng yên tâm. Mặt khác đồ đệ Tiền Bất Thu, Hứa Văn Cường cùng tên và hình của đội hộ vệ cũng có trong công văn.

Bởi vì trên đường đi đều nằm trong phạm vi thế lực của Tào Vương gia, lại có công văn của bộ Hình nên bọn họ phải tránh thành thị, đi theo đường nhỏ. Cũng may để chống đỡ với người Nữ Chân tấn công ở phía bắc và thảo phạt các lộ quân phiệt ở phía nam nên Tào Vương gia chủ yếu bố trí đại quân ở biên giới phía bắc và vùng phía nam. Quân đội ở nội địa rất ít. Chiến tranh loạn lạc, dù có tuần tra canh gác thì cũng không lấy đâu mà nghiêm ngặt. Hơn nữa nhóm người của Đỗ Văn Hạo chỉ đi theo đường nhỏ nên trên đường đi rất thuận lợi.

Vào một ngày, cuối cùng cũng về tới kinh thành

Bốn phía xung quanh Khai Phong đều có trọng binh trấn giữ. Cổng thành thiết lập trạm kiểm soát. người ra vào thành rất nhiều. Người chạy nạn, ăn mày, mang theo gia đình, xe kéo hàng hoá ra vào không ngừng nên kiểm tra cũng không nghiêm ngặt lắm. Đỗ Văn Hạo phân công hai thành viên đội đặc chiến ở lại ngoài thành coi ngựa còn mọi người đi lẫn với người dân vào thành.

Ngày xưa là một kinh thành phồn hoa. Bây giờ là một cảnh đổ nát, hoang tàn.

Trước mắt toàn là cảnh tường đổ vách xiêu. Khắp trên đường đều là lưu dân, ăn mày nằm hay ngồi. Trên những khu đất trống đều có lều vải hay những ngôi nhà tạm bợ. Cả thành tràn ngập xác người chết bốc mùi. Đó là những người chết vì động đất, chưa kịp chôn cất, thối rữa, bốc mùi.

Đám người Đỗ Văn Hạo vội vàng chạy về phủ Trấn Quốc công ở sau Hoàng cung.

Từ xa đã nhìn thấy tường thành Hoàng cung cao cao. Cứ nhìn mức độ cũ mới của bức tường cũng biết là mới trùng tu lại. Ngay cả bức tường bao quanh Hoàng cung cũng sụp đổ thì đủ biết mức độ của trận động đất khủng khiếp như thế nào.

Bốn phía xung quanh Hoàng cung có rất nhiều binh lính. Nhóm người của Đỗ Văn Hạo chỉ đừng nhìn Hoàng cung từ xa rồi lại quay nhìn về phủ đệ của hắn. Ở chỗ đó chỉ còn là một đống đổ nát, không còn ngôi nhà nào nguyên vẹn. Phủ Tể tướng và Thiên Ba phủ ở hai bên cũng bị san phẳng thành bình địa.

Toà phủ đệ đổ nát được chăng dây bốn xung quanh, có binh lính canh gác. Nhóm người Đỗ Văn Hạo không dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Cả toà phủ đệ đổ nát không một bóng người, không có một chiếc lều vải nào.

Lâm Thanh Đại thì thào: "Bây giờ phải làm gì?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng không biết. Bây giờ phải tìm người nào đó hỏi mấy câu. Chỗ này gần Hoàng cung quá, canh phòng rất nghiêm ngặt. Chúng ta hãy tới Ngũ Vị đường, có lẽ sẽ tìm được người".

Mấy người đang định rời khỏi đó thì có một người trẻ tuổi đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, cúi đầu nói nhỏ: "Sư tổ!".

Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn. Hắn thấy gương mặt người này bôi đen ngòm, chỉ có đôi mắt sáng và hàm răng trắng. Nụ cười của hắn làm Đỗ Văn Hạo đoán ngay ra là ai. Đó chính là đồ tôn Khờ Đầu.

Khờ Đầu là đồ đệ của Tiền Bất Thu, cũng chính là đồ tôn của Đỗ Văn Hạo. Trí nhớ của hắn cực tốt. Hắn học y căn bản chỉ dựa vào học thuộc lòng nhưng lại không biết cách linh hoạt biến hoá.

Trên mặt Đỗ Văn Hạo thoáng hiện lên sự vui mừng. Với dáng vẻ và trang phục này của Khờ Đầu hiển nhiên là muốn tránh ánh mắt nhòm ngó của mọi người, không thể tuỳ tiện gặp mặt. Bốn phía xung quanh đều có quan binh.

Khờ Đầu không đứng lại, hắn chỉ đánh mắt ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo rồi chậm rãi bước đi.Đỗ Văn Hạo cũng không lên tiếng. Hắn đợi khi Khờ Đầu đi xa rồi mới chậm rãi bước theo.Vương Nhuận Tuyết không nghe thấy hai người nói gì với nhau nên nàng khẽ hỏi: "Phu quân, chúng ta đi đâu vậy?'

"Đi theo, đừng hỏi".

Đỗ Văn Hạo lập tức hiểu ra khi nhìn thấy hướng đi của Khờ Đầu- quỷ trạch.

Toà quỷ trạch của Đỗ Văn Hạo là một trang viện lớn. Do bên trong có hồ nước, hàng đêm đều phát ra loại khí làm biến đổi thần trí con người, con người hít phải khí này sẽ sinh ra ảo giác, giống như gặp quỷ nên không ai dám tới gần.

Có rất ít người biết Đỗ Văn Hạo đã mua toà quỷ trạch này với giá cả rất phải chăng. Thế nhưng dù gì đi nữa toà quỷ trạch này cũng nằm trong kinh thành. Bọn họ đang bị triều đình truy nã, tại sao lại không chạy ra ngoài thành mà trốn ở quỷ trạch làm gì?

Thế nhưng lại có câu nói: Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Bọn họ chạy trốn vào quỷ trạch thật ra lại vô cùng bí mật, rất khó bị phát hiện.

Quả nhiên Khờ Đầu đi vào quỷ trạch. Tường vây xung quanh quỷ trạch đã sụp phần lớnm. Bởi vì toà quỷ trạch ở một nơi hẻo lánh, ít người qua lại nên rất dễ dàng quan sát phía sau có người theo dõi hay không.

Khờ Đầu vô cùng cẩn thận. Hắn đi nhanh một lát thì lại đột nhiên đứng lại một lát rồi lại chậm rãi bước đi. Vừa đi hắn vừa quan sát bốn xung quanh để xem có người theo dõi hay không. Khi đã tin tưởng không có người đi theo, hắn mới tiến vào quỷ trạch từ lỗ hổng của bức tường bao quanh.

Kiến trúc trong quỷ trạch cũng gần như bị sụp đổ. Cỏ dại mọc cao, những vết nứt tứ tung làm người ta phải vô cùng cẩn thận nếu không bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống một cái khe.

Khờ Đầu bước đi rất nhanh rồi hắn dừng lại trước một khu đất, quan sát xung quanh sau đó ngoắc Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo vội vàng chạy tới nói: "Khờ Đầu, tổ sư nương ở đâu?"

Khờ Đầu mỉm cười, hắn chỉ xuống mặt đất nói: "Ở ngay bên dưới".

Đỗ Văn Hạo vội vàng nhìn kỹ. Thì ra bên dưới đám cỏ dại cao cao đó là miệng một cái giếng. Lập tức Đỗ Văn Hạo nhớ ra. Đây chính là cái giếng mà khi Lâm Thanh Đại hít phải khí gây ảo giác, bị ảo giác làm hoảng sợ bỏ chạy và rơi xuống. Thảo nào Đỗ Văn Hạo thấy cảnh vật bốn phía xung quanh rất quen thuộc. Thì ra đây là cái giếng mà hắn đã từng tới.Khờ đầu ghé xuống miệng giếng, tay hắn cầm một hòn đá, gõ mấy tiếng vào thành giếng. Lát sau từ dưới giếng cũng vang lên âm thanh đáp lại. Nghe âm thanh có nhịp điệu thì biết đó chính là tín hiệu đã hẹn trước.

Một lát sau từ dưới giếng vang lên tiếng lộc cộc rồi một cái giỏ lớn xuất hiện.

Khờ Đầu nói: "Sư tổ, người hãy ngồi vào trong cái giỏ này. Người bên dưới sẽ kéo người xuống".

Đỗ Văn Hạo nóng lòng gặp lại mấy người Bàng Vũ Cầm nên hắn không nói nhiều, ngay lập tức ngồi vào chiếc giỏ đi xuống dưới.

"Phu quân!".

Từ dưới giếng vang lên một giọng vui mừng lẫn sợ hãi. Đó chính là giọng nói của Bàng Vũ Cầm.

"Cầm nhi!" Đỗ Văn Hạo cực kỳ vui mừng. Bên dưới giếng tối đen như mực, không nhìn rõ, Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi: "Cầm nhi, nàng ở chỗ nào?"

Bàng Vũ Cầm ở một chỗ bí mật gần đó. Nàng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo nên vội vàng vẫy tay: "Thiếp ở đây".

Đỗ Văn Hạo mở to mắt. Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy mấy bóng người, tiếp theo đó hắn nghe thấy có người gọi.

"Lão gia!".

"Ca ca!'.

"Sư phụ!'

"Sư tổ!".

"Văn Hạo!".

Một chiếc đèn lồng xuất hiện. Chiếc giỏ của Đỗ Văn Hạo cũng xuống tới đáy. Đỗ Văn Hạo bước ra khỏi giỏ. Hắn liếc nhìn. Bốn phía xung quanh toàn là người quen. Bàng Vũ Cầm, Liên nhi, Tuyết Phi Nhi, Kha Nghiêu cùng thầy trò Tiền Bất Thu, còn có cả tiểu nhị Ngốc béo, Ngô Thông, Anh Tử, nha hoàn tỷ muội song sinh Nhược Vân, Nhược Vũ, mấy người Ngọc Trận. Tuyết chưởng quỹ, phụ thân của Tuyết Phi Nhi, phụ mẫu Bàng Cảnh Huy của Bàng Vũ Cầm, tiểu thiếp Lưu thị, Ngọc nhi, tứ cô nương Đậu nhi. Hơn nữa hắn còn thấy cả nhà của Tri huyện Trang Huýnh Mưu, cả em gái nuôi xinh đẹp Mị Nhi và cả tiểu hổ tiểu Khả nữa.

Đỗ Văn Hạo nhớ nước giếng này đã khô nhưng diện tích không lớn lắm, Bây giờ xem ra rất rộng rãi, còn có cả mấy phòng nữa, giống y hệt một cái hầm trú ẩn trong lòng đất.

Bàng Vũ Cầm cầm tay Đỗ Văn Hạo, nàng vui sướng khóc nói: "Thiếp lo lắng chết đi được. Sao tướng công đi lâu vậy? Lại còn xảy ra hai trận động đất, Hoàng thượng nối tiếp nhau băng hà, Thái Hoàng Thái Hậu cũng qua đời. Sau khi Tào Vương gia chết tiệt đó xưng đế đã hạ chỉ bắt bọn thiếp".

Đỗ Văn Hạo kéo nàng vào lòng, vuốt ve mặt nàng nói: "Đúng vậy. Chúng ta ở bên Tây Hạ cũng lâm vào cảnh thập tử nhất sinh. Cũng may tất cả mọi người đều an toàn".

Liên nhi, Tuyết Phi Nhi cũng nhìn Đỗ Văn Hạo, khóc vì sung sướng. Đỗ Văn Hạo lại nhẹ nhàng an ủi hai người rồi thi lễ với những người khác.

Chờ khi cả mấy người Lâm Thanh Đại cũng ngồi giỏ trúc xuống tới nơi, mọi người kéo nhau vào một gian hầm ngầm rộng. Trong này treo đèn lồng, trên mặt đất có trải đệm. Ai nấy đều khoanh chân ngồi xuống. Bàng Vũ Cầm và Vương Nhuận Tuyết ngồi hai bên Đỗ Văn Hạo. Tiểu Khả nằm trước mặt Đỗ Văn Hạo. Bây giờ mọi người mới bắt đầu hỏi han nhau.

Thì ra khi xảy ra động đất lần đầu tiên, Tống Triết Tông bị đè chết, khi quyết định ngôi vị Hoàng đế, Tào Vương gia được đám đại thần thân tín nhất quyết ủng hộ. Thái Hoàng Thái Hậu vì không có Đỗ Văn Hạo bên cạnh nên không có chủ ý gì. Mấy người Vương Giai nhất quyết ủng hộ Triệu Cát kế vị. Hai bên kiên quyết tranh chấp với nhau. Trong khi đó Đỗ Văn Hạo lại không có mặt, cấm quân tam nha cũng chia làm hai, suýt chút nữa xảy ra giao tranh. Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ quyết định chọn Triệu Cát kế vị Hoàng đế, tức Tống Huy Tông, Tào Vương gia nhiếp chính, bản thân nàng không buông rèn nhiếp chính nữa. Nhiếp Chính Vương cũng tương đương với Hoàng đế nên chuyện hai phái tranh giành mới được dẹp yên.

Sau khi Tào Vương gia nhiếp chính, Đỗ gia lập tức lâm vào cảnh bất ổn. Trước kia Đỗ Văn Hạo đã từng bắt giữ Tào Vương gia, lại rạch một đao ở cổ hắn. Vì sợ Tào Vương gia trả thù, Bàng Vũ Cầm, Liên nhi, Tuyết Phi Nhi ba người đã cùng bàn tính kế sách. Ba người đã quyết định đào một hầm ngầm trú ẩn trong quỷ trạch. Mấy người Bàng Vũ Cầm hướng dẫn cho Ngô Thông, Khờ Đầu, Ngốc béo cùng với đám tỳ nữ thân tín Nhược Vân, Nhược Vũ bắt đầu đào bới.

Toà quỷ trach này không có ai ra vào, hết sức bí mật nên công việc đào hầm ngầm tiến triển thuận lợi. Sau khi hầm ngầm đào xong, mấy người Bàng Vũ Cầm lập tức cho chuyển vàng bạc, đồ châu báu về hầm ngầm cùng với việc tích trữ rất nhiều lương thực và nước uống.Hoàng đế".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.