Tống Y

Chương 337: Chương 337: Đôi giày quân đội




Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục chỉ vào những chỗ mưng mủ trên phía họng nằm trên cổ của Diệp Phong nói tiếp: “Những đường viền của vòm họng ở cổ thì cũng thể hiện ra bệnh tình chưa đến mức nặng lắm, nhưng cũng đủ để cho chúng ta phải chú tâm theo dõi, vì một khi cái Ung ở đây nó mà trở nên nghiêm trọng sẽ dẫn đến động kinh, thậm chí còn làm cho người bệnh hôn mê bất tỉnh nữa...!”

Mọi người xung quanh nghe đến đây đều lắc đầu ngán ngẩm chẳng hiểu gì cả, Kha Nghiêu thì cau mày hỏi lại: “Cái bệnh này của anh chàng Diệp công tử thật là phức tạp, trên đó mọc đầy đủ cả bốn loại tạp chứng phức tạp! Đỗ đại ca! Huynh xem xem đơn thuốc mà tiền y chữa trị cho Diệp công tử có vấn đề gì không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa tay lên tiếp lấy tờ giấy viết đơn thuốc của vị tiền y kê cho Diệp Phong lên xem qua một hồi, rồi hắn lắc đầu mỉm cười nói: “Phương thuốc này thì các thành phần chủ yếu đều là các loại thuốc làm mát và bồi bổ mà thôi, chẳng có tác dụng gì với căn bệnh phức tạp này của Diệp công tử cả! Trị liệu các loại bệnh viêm nhiễm ngoại chứng này bắt buộc phải biết biến thông trong cách dùng thuốc, nói chung lại là nó bao gồm Tiêu, Thác, Bổ ba loại phương pháp. Ở thời kỳ đầu thì phương pháp Tiêu dùng để tiêu tán, trừ độc và giải nhiệt để chữa bệnh, hành khí hòa hoãn những vết viêm nhiễm thể hiện ở bên ngoài. Vào đến thời kỳ trung kỳ thì viêm nhiễm có dấu hiệu vỡ mụn, mưng mủ, lúc này phải dụng liệu pháp Thác, Thác ở đây nói nôm na là kéo ra, mà kéo là như thế nào? Kéo ở đây là lôi kéo chất độc, hoặc còn gọi là bài trừ chất độc ra bên ngoài. Còn ở trong thời kỳ giai đoạn cuối thì người bệnh thường hay có biểu hiện mệt mỏi, yếu đuối thì dùng liệu pháp Bổ, Bổ ở đây đúng theo nghĩa của nó là bồi bổ hồi phục nguyên khí cho người bệnh!”

Kha Nghiêu nghe xong thì mặt như đưa đám nói: “Chỉ mới là điều trị cái bệnh mưng mủ, viêm nhiễm lở loét thế này thôi mà không ngờ nó lại phức tạp, khó khăn đến như vậy rồi hay sao? Híc híc!”

Tuyết Phi Nhi đứng cạnh đó liền nói chêm vào mấy câu: “Đó là điều đương nhiên rồi, muội mới học y được có mấy ngày, còn ta và Bàng Vũ Cầm tỷ tỷ đi theo gót tướng công học y cũng gần được cả năm rồi, mà vẫn còn chưa thấy mình học được một chút gì, nữa là muội mới chỉ gọi là sơ cấp vỡ lòng chưa ra gì! Ngoại trừ đỡ đẻ và những loại bệnh lặt vặt của Nữ Y ra thì chúng ta cũng ù ù cạc cạc, như vịt nghe sấm mà chẳng hiểu cái gì hết! Còn muội hả! Muội vẫn còn kém lắm, vẫn phải học hỏi thêm nhiều nữa!”

Kha Nghiêu lúc này chán nản không thèm cự cãi đôi co nhiều với Tuyết Phi Nhi, nàng chỉ coi những lời nói của Tuyết Phi Nhi là gió thoảng, không thèm nghe cũng không thèm để ý. Kha Nghiêu đột nhiên đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, nàng ngẩng luôn đầu dậy quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại ca! Những phương pháp này chỉ cần học thông làu một loại thôi là đã được rồi phải không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lắc đầu cười khổ nói: “Kha muội của ta! Nếu như muội học Y mà có thái độ lười nhác như vậy là không được rồi! Lẽ nào muội lại sợ việc đến như thế hay sao? Ba loại phương pháp này nói cho cùng cũng chỉ là cái cốt lõi mà thôi, chứ thực sự nó còn thiên biến vạn hóa đi rất là nhiều, nhưng mà cũng có rất nhiều đại phu có những ý nghĩ y như muội vậy, họ cũng lười học hỏi, không chịu khó tìm tòi, mà chỉ xem vào vận may mà chữa bệnh, điều này là không nên! Người xưa có câu: ‘Dĩ tiêu vi quý, dĩ Thác vi vị’ (Tạm dịch: Dùng phương pháp Tiêu thì chỉ có người nào giỏi mới dám dùng, dùng phương pháp Thác thì lại càng không dám dùng vì sợ dùng không đúng cách), Y giả khắp thế gian này vì không biết cách tiêu độc và làm tê liệt hệ thần kinh nên rất nhiều người không dám dùng dao mà phẫu thuật, mà biện pháp Thác thì lại khó khăn, khó làm nên tính đi tính lại thì chỉ có mỗi biện pháp Bổ là tốt nhất, chính vì vậy mà dùng thuốc thường thiên về bồi bổ, có cái gì mà Bát Chân, rồi là Thập Toàn Đại Bổ, hay là Bổ Trung Ích Khí tất tần tật nhét vào với nhau, như vậy là xong! Thế là người bệnh dĩ nhiên thấy thuốc bổ như vậy làm sao mà từ chối cho được, bồi bổ mà ai mà chẳng ham! Tuy là bài thuốc bổ thì nó sẽ làm cho thuốc không đúng bệnh, chữa không khỏi bệnh, nhưng nó lại không dễ nguy hại đến bệnh, thuốc không đúng bệnh cũng không đế nỗi làm cho người bệnh bị chết! Đây chính là mấy chiêu hạ cấp dùng để hành tẩu giang hồ của bọn lang băm không biết trị bệnh (Nghĩ ra ở thời hiện đại này cũng như vậy, có mấy ai hiểu được mấy vị thuốc trung y nó ra làm sao đâu, vậy mà người ta vẫn cứ cắm đầu cắm cổ đi tin vào mấy vị thầy thuốc giang hồ để rồi tiền mất tật mang). Nhưng thực ra bồi bổ quá cũng có thể làm bệnh tình trở nên nguy cấp, ví dụ như làm cho mưng mủ bị vỡ và hoại thư, nếu như bồi bổ quá sớm sẽ làm cho chất độc tích tụ lại không thể lưu thoát sẽ để lại hậu hoạn không thể lường trước được!”

Kha Nghiêu nghe xong thì nhoẻn miệng cười hồn nhiên nói: “Đỗ đại ca! Không phải là huynh đang tìm mọi cách để khích bác muội đấy chứ?”

“Nếu mà muội vẫn còn ý nghĩ lười nhác, sợ việc như vậy thì ta không chỉ là khích bác, châm chọc muội đơn giản như vậy thôi đâu! Nếu tình trạng không được cải thiện thì ta chắc chắn đuổi muội ra khỏi sư môn luôn!” Đỗ Văn Hạo nói.

“Hứ! Muội cũng đã bái huynh làm sư phụ đâu mà huynh đòi đuổi ra muội khỏi sư môn cơ chứ?” Kha Nghiêu cong môi cãi lại.

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì sững người kinh ngạc, hắn vội nhớ lại năm xưa Tuyết Phi Nhi cũng tru môi lên mà cãi lại hắn y trang như Kha Nghiêu bây giờ, hồi đó Tuyết Phi Nhi có ý nghĩ là muốn lấy hắn nên nàng không muốn làm học trò của hắn, để đỡ phải mang tai tiếng thầy trò yêu rồi cưới nhau. Còn bây giờ Kha Nghiêu cũng có hành động như vậy, lẽ nào nàng cũng muốn…..

Nghĩ đến đây thìĐỗ Văn Hạo cố gắng lắc lắc cái đầu của mình cho tỉnh táo, hắn không dám suy nghĩ sâu xa them nữa, nên rất nhẹ nhàng chuyển đổi đề tài câu chuyện sang một hướng khác: “Học làm thầy thuốc nhất định phải cần cù chăm chỉ, không được phép nay thế này, mai thế kia, càng không được có cái kiểu tư tưởng cầu may, chữa được thì chữa, không chữa được thì đổ tại lung tung! Đối với phương thức trị liệu những căn bệnh viêm nhiễm này, ngoại trừ các cách nội trị ra, thì ngoại trị cũng vô cùng quan trọng. Chúng ta phải dựa theo từng giai đoạn, từng thời kỳ để mà biện chứng rồi chữa trị, thời kỳ đầu thì phải tiêu trừ nơi sưng tấy, phân biệt âm chứng, và dương chứng để còn biết mà dùng Kim Hoàng Tán, Hồi Dương Ngọc Long Tán để bôi thoa bên ngoài cho nó dịu đi những vết sưng. Vào thời kỳ giữa, hay còn gọi là giai đoạn trung kỳ thì những chỗ ung nhọt hay có dấu hiệu nóng, như vậy chúng ta phải nặn hoặc cắt nó ra để khử mủ, nhưng cái cách chữa trị này cũng phải hết sức cẩn thận, không thể lúc nào cũng có thể nặn bỏ, cắt lung tung được, ví dụ như những cục ung nhọt hình đầu rắn (có lẽ tên loại ung nhọn này đến từ hình dạng của nó, dịch giả cũng đã tra cứu nhưng không biết tiếng việt cái nhọt này có tên gọi là gì, nên cứ dịch nguyên nghĩa như vậy!) cục nhọt như vậy thì vô cùng nguy hiểm, nên cắt bỏ càng sớm càng tốt, còn những nơ mưng mủ, hay còn gọi là sủi cảo ở trên mặt thì không nên cắt bỏ, hoặc nặn mủ sớm như vậy sẽ để lại những vết thẹo, và bệnh chứng kéo dài liên miên. Còn trong thời kỳ cuối thì nơi mưng mủ đã trở nên hôi thối và mủ vàng ra nhiều, cái này phải đặc biệt chú ý đến khả năng chảy mủ thành váng, chính vì thế mà ta nên dùng thuốc ướt đắp vào để làm dịu nó đi!”

Kha Nghiêu nghe xong bèn nói: “Đỗ đại ca! Huynh nói nhiều như vậy thì cuối cùng bệnh của anh chàng Diệp Phong này là bệnh gì vậy? Chúng ta nên chữa trị ra sao?” Giọng nói của nàng hiện rõ lên sự thiếu kiên nhẫn.

Đỗ Văn Hạo đáp: “Vậy cái này thì ta phải hỏi muội trước, muội nghĩ là theo tình trạng căn bệnh của Diệp công tử hiện nay, thì nó thuộc vào Hư Chứng (nói nôm na theo kiểu Trung Y là tinh khí trong người không đủ làm cho cơ thể trở nên yếu đuối) hay là Thực Chứng (Cơ thể bị những nhân tố bên ngoài còn gọi là ngoại tà, hoặc là do bị đờm hỏa, tụ máu, giun sán tích lũy, ẩn thấp tác động vào cơ thể mà tạo nên bệnh) vậy?”

Kha Nghiêu nghe Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên hỏi mình như vậy thì sững người, nàng im lặng một lúc rồi ngẫm nghĩ, sau đó lại đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Bàng Vũ Cầm một cái, Bàng Vũ Cầm vốn là một người con gái hiền thục, nết na lại bao dung độ lượng, chứ không giống như Tuyết Phi Nhi chanh chua, đanh đá cá cầy, nên khi thấy Kha Nghiêu cầu cứu mình như vậy bèn mỉm cười đáp: “Muội đừng lo lắng như vậy! Muội biết cái gì thì cứ việc can đảm mà nói với Đỗ đại ca của muội, muội có nói sai cũng chẳng làm sao cả đâu! Không có ai chỉ ngồi không đọc sách mà có thể cứu người ngay được cả!”

Diệp Phong lúc này nghe vậy cũng chen chân nói xen vào: “Đúng như vậy đấy! Kha cô nương, không có gì phải ngại ngùng, sợ hãi gì cả đâu, mặt của tiểu sinh dù sao cũng được mấy người thầy thuốc chữa qua rồi, tất cả các thứ thuốc lung tung tứ chiến trên giang hồ, tiểu sinh cũng bôi qua hết cả rồi, cô nương lần này cũng là lần đầu khám bệnh nữa, nói sai, hay là chữa trị sai cũng không sao cả đâu, cô nương cứ can đảm mà chữa trị lên bộ mặt đã bị dầy xéo này của tiểu sinh! Không sao cả đâu! Ha ha ha!”

Kha Nghiêu nghe vậy thì trừng mắt lên lườm Diệp Phong một cái rồi nói: “Ta bây giờ đang thảo luận vấn đề y học với đại ca của mình, anh việc gì phải chen vào một cách vô duyên như vậy chứ? Anh lo cho cái thân của anh còn chưa xong, còn lo cho tôi nữa hay sao?” Nói xong Kha Nghiêu liền quay đầu sang Đỗ Văn Hạo, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Ừm! Muội nghĩ căn bệnh này của anh ta chắc là thuộc vào Thực Chứng rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Muội nghĩ sao? Ha ha ha! Khi khám bệnh cho người khác, muội tuyệt đối không được phép nghĩ ngợi, đoán mò hoặc suy đoán bừa bãi lung tung được, muội phải có một chứng cứ xác thực để có thể chứng minh cái phán đoán của muội được! Muội nói xem, muội dựa vào đâu mà nói bệnh tình của Diệp công tử là Thực Chứng vậy?”

Kha Nghiêu bị Đỗ Văn Hạo dồn ép hỏi, như học sinh đứng trước cả lớp bị cô giáo hỏi dồn, tủi thân dường như muốn khóc đến nơi, hai mắt phượng của nàng bỗng chốc đỏ lên, cay cay cong môi đáp lại: “Vậy…Vậy muội…muội làm thế…nào..nào mà…để biết…được cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Rất đơn giản! Từ những đạo lý thong thường muội cũng có thể tìm được đáp án của nó, lúc nãy không phải Diệp công tử đã nói rồi hay sao? Bệnh này của Diệp công tử đã được rất lâu rồi, cái này thì ta nghĩ muội biết rất tường tận rồi!”

Không kịp để cho Đỗ Văn Hạo nói hết lời của mình, Kha Nghiêu đã ngay lập tức chen ngang, chặn họng của hắn nói: “A! Muội biết rồi! Bệnh lâu ngày thì là dấu hiệu của Hư Chứng, bệnh mới phát là Thực Chứng, có đúng không vậy?”

Đỗ Văn Hạo lúc này nghe Kha Nghiêu nói vậy thì cuối cùng hắn cũng nở được một nụ cười mãn nguyện nói: “Cuối cùng muội cũng biết rồi đấy, coi như không uống phí công sức bao lâu nay đọc sách của muội rồi! Vậy thì muội cho rằng bệnh tình của Diệp công tử rốt cuộc là thuộc vào chứng bệnh gì vậy? Hoặc là muội sẽ dùng cái gì để biện chứng căn bệnh này của Diệp công tử?”

Kha Nghiêu nghe xong, thì ngay lập tức cố gắng hồi tưởng lại tình huống mà nàng tứ chẩn cho Diệp Phong ban nãy, chần chừ, trầm ngâm một lúc sau, Kha Nghiêu liền nói: “Muội thấy sắc mặt của Diệp công tử vàng nhợt, ăn ít màđại tiểu tiện khó khăn, ra máu, điều này nói lên rằng tì vị của anh ta không được tốt, những thứ này không biết muội có thể dùng nó để biện chứng được hay không?”

Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu phân tích như vậy cũng gật gù nói: “Ừm! Khá lắm! Bây giờ muội cho them bệnh tình viêm nhiễm, mưng mủ của anh ta vào, vết thương nơi mưng mủ lâu khỏi, mủ có lúc lại ít và mỏng. Cái chứng tạp này có tên gọi là Thể Hư Độc Niệm Tì Vị Hư Nhược Chứng, tên hơi dài nhưng nó lại bao hàm tất cả những gì mà chứng bệnh của Diệp công tử biểu hiện ra ngoài! Vì chứng này như vậy nên chúng ta phải làm bài thuốc lợi tì, ích vị thanh trừ, hóa giải thấp nhiệt!”

Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo cổ vũ mình nhiệt tình như vậy, thì cũng cố gắng thể hiện mình tốt hơn nữa, nên sau khi Đỗ Văn Hạo nói xong, nàng cũng nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc nãy huynh có nói đến Ung nhọt tỏa hầu, hình bình rộng và dẹt, những vết mụn trên đó thường mọc tản mạn, có chỗ còn sưng nóng, tiểu tiện màu hồng, lưỡi có màng vàng và khô, đúng là đang bị bốc hỏa thì phải! Có phải là do đại hỏa trong cơ thể nóng quá mà thành không vậy?”

Tuyết Phi Nhi nghe Kha Nghiêu phán đoán như vậy thì phì cười lên một tiếng nói: “Đó là lẽ dĩ nhiên rồi, muội xem bộ dạng của anh chàng này cũng đủ biết là anh ta đang nội hỏa cực thịnh rồi! Ha ha ha!”

Tuyết Phi Nhi sau khi thành thân xong, thì không còn giữ được những sự kín đáo, e thẹn như hồi trước khi cưới, những câu nói của nàng giờ đây có phần thô lỗ, huỵch toẹt, nên cũng thấy ngường ngượng, chính vì thế mà sau khi nói xong nàng cũng cảm thấy xấu hổ, liền chui ra sau lưng của Bàng Vũ Cầm trốn tránh. Những người xung quanh đó, thì nể nàng là phu nhân của Đỗ Văn Hạo nên không ai muốn săm soi câu nói của nàng, mà nói đúng ra là không dám nói gì cả, họ đều vờ như không nghe thấy gì cả. Chỉ có mỗi mình Diệp Phong, anh ta nghe thấy Tuyết Phi Nhi nói vậy thì ngượng đến chín ngươi, nhưng do mặt của hắn toàn mụn, với mủ nên cũng chẳng thấy có gì khác với thông thường cả.

Kha Nghiêu thực ra cũng chỉ là cô bé mới mười bốn, mười lăm tuổi, cũng thuộc dạng tuổi trăng non chưa già, nên cũng chưa chắc đã hiểu hết thâm ý trong câu nói của Tuyết Phi Nhi, nàng nghe Tuyết Phi Nhi nói như vậy xong, thì tròn xoe hai mắt lên hỏi: “Tại sao trông bộ dạng của Diệp công tử lại có thể biết ngay được trong cơ thể của anh ta lại nội hỏa cực thịnh được cơ chứ?”

Lâm Thanh Đại đứng gần đó thì mỉm cười đáp thay cho Kha Nghiêu: “Kha muội đừng có nghe lời con bé kia nói năng lảm nhảm lung tung, muội tiếp tục trả lời mấy câu hỏi của Đỗ đại ca đi!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Đỗ đại ca! Đại ca thấy muội nói vậy có đúng không hả?”

“Ừm! Muội nói cũng hòm hòm rồi đấy! Muội để ý thấy những đặc chưng của Nhiệt Chứng trên người của Diệp công tử, cái này trong khoa viêm nhiễm gọi là Hỏa Độc Tích Thịnh Chứng, vậy nên chữa trị phải làm mát máu, thanh nhiệt và trừ độc, muội khi nãy đã tìm được ra những Tiết, Liệu chứng trong bệnh trạng của Diệp công tử rồi, vậy thì tiếp tục xem tiếp Ung chứng nào!” Đỗ Văn Hạo vẫn ăn nói vô cùng ân cần nhẹ nhàng, không hề có ý chê cười nàng, trông hắn bây giờ rất có phong độ của một nhà giáo cao quý.

“Vâng! Diệp công tử bị Tỏa Hầu Ung, những nốt đỏ sưng tấy mọc lên nhiều ở vùng cổ, những nốt đỏ này cứng và đau nhức, và chúng đang có dấu hiệu tản mạn, lan tỏa ra ngoài, giờ đây tình trạng bệnh của Diệp công tử còn kết hợp với Nhiệt Chứng nữa, vậy thì cũng có vẻ là có lien quan đến hỏa, nóng trong, nhưng nó là chứng gì thì muội chịu, không đoán ra được nữa!” Kha Nghiêu cố gắng phân tích tình trạng bệnh của Diệp Phong một cách tỉ mỉ nhất có thể.

“Muội không cần hấp tấp vội vàng như vậy đâu, muội vẫn còn chưa học đến, thì dĩ nhiên là không biết rồi, vậy nhưng muội cũng đã nắm bắt được những biện chứng cốt yếu rồi đấy! Đây là một điều rất đáng mừng, muội chỉ cần cố gắng chăm chỉ, cần cù học hỏi them nữa, chắc chắn trong tương lai muội sẽ là một đại phu có năng lực đấy!” Đỗ Văn Hạo vẫn không ngừng động viên Kha Nghiêu.

“Vâng! Muội đã hiểu rồi ạ!” Kha Nghiêu mừng rỡ đáp.

“Tỏa Hầu Ung của Diệp công tử nên biện chứng là do đàm nhiệt kết tụ chứng, chúng ta phải tán phong thanh nhiệu, hóa đờm giải độc thì mới có hiệu quả được!” Đỗ Văn Hạo giải thích thêm về phương pháp trị liệu cho Kha Nghiêu nghe.

“Ba loại viêm nhiễm, ung nhọt thì có ba chứng bệnh khác nhau, vậy chúng ta phải chữa trị thế nào đây?” Kha Nghiêu nghiêng đầu thắc mắc.

“Đúng vậy!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Nghĩ xem chúng ta nên chữa trị thế nào đây!” Hắn lại hỏi lại y nguyên câu hỏi mà Kha Nghiêu vừa lên tiếng thắc mắc với hắn.

Kha Nghiêu nghe vậy thì cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nàng bỗng nhiên bật cười khanh khách nói: “Vậy thì chúng ta kết hợp cả ba loại thuốc vào, pha trộn chúng vào với nhau rồi cùng uống chứ gì nữa! Ha ha ha!”

“Ha ha! Cũng được đấy” Đỗ Văn Hạo tán đồng nói.

Kha Nghiêu nghe vậy thì vừa mừng vừa kinh ngạc, ngơ ngác hỏi lại: “Hả? Có thật như vậy không ạ?”

“Dĩ nhiên là không phải là cái kiểu trộn lẫn vào với nhau đơn giản như muội nói, nhưng đạo lý thì cũng gần như vậy, chúng ta sẽ tổng hợp ba loại chứng bệnh vào với nhau rồi tiến hành kê thuốc cắt giảm theo vị, ngoài ra lúc trước ta cũng đã nói rồi, đối với các loại viêm nhiễm, thì ba phương pháp nội trị thì thường là phương pháp trị liệu thứ yếu, cái cốt yếu của nó vẫn là ngoại trị, có một số viêm nhiễm thì còn phải động dao kéo làm phẫu thuật cắt bỏ ung nhọt, nặn mủ ra ngoài thì mới chữa khỏi được!” Đỗ Văn Hạo vẫn nhiệt tình giải thích cho Kha Nghiêu hiểu rõ hơn.

Còn Đoàn Luyện Sứ Diệp Chiêu đứng ở bên cạnh nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì cứ gật đầu khen phải, ông ta vội vã chắp tay tiến tới nói: “Ngự Y đại nhân quả nhiên thần kỹ, biện chứng thì chính xác, không hàm hồ cũng không mơ hồ, tất cả đều rất rõ ràng mạch lạc! Xem ra bệnh tình của Diệp đệ của hạ quan có thuốc chữa rồi!”

Nhưng, Diệp Phong thì lại không có được vẻ lạc quan như vị huynh trưởng của mình, gã hồ nghi, ngẫm nghĩ rất lâu, rồi mới lên tiếng hỏi: “Ngự Y đại nhân! Nghe mấy vị thầy lang ngày trước chữa trị bệnh này cho tiểu sinh nói rằng, viêm nhiễm kiêng kỵ nhất không phải là phương pháp Thác, mà là dùng dao phẫu thuật, hay nặn mủ, bọn họ nói rằng chỉ cần sử dụng liệu pháp này chữa trị, thì căn bệnh của tiểu sinh chắc chắn sẽ càng nặng thêm, thậm chí còn….! ”

Tuyết Phi Nhi nghe vậy thì liền hứ lên một tiếng, rồi nói: “Đó là mấy người thầy thuốc trình độ kém cỏi! Tướng công của ta là ai cơ chứ! Ngự Y đấy ngươi có biết không hả? Là Ngự Y chuyên trị bệnh bên cạnh cho Hoàng Thượng đấy! Đừng có nói là nặn mấy cái mụn vớ vẩn ở trên mặt của ngươi đi, cho dù đó có là mổ bụng đi chăng nữa, thì tướng công của ta năm ngoái năm kia cũng đã làm như thế với cả hàng tá người khác rồi! Ngươi đã bao giờ nghe thấy tướng công của ta trị bệnh gây chết người chưa hả? Hơn nữa, còn ai hơn được tướng công của ta ở cái khoản thần kỹ Hoa Đà này hả?”

Diệp Phong nghe xong thì cười gượng đáp: “Vâng, vâng đúng như vậy đóạ! Mấy cái tên lang băm, thầy thuốc giang hồ đó làm sao mà có năng lực so sánh được với Ngự Y đại nhân cơ chứ!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Dùng dao phẫu thuật, bất kể những loại viêm nhiễm nào đi chăng nữa, thì đều thuộc vào dạng tiểu phẫu, không được xem là những phẫu thuật lớn như mổ bụng được! Tuy theo lý thuyết thì chúng cơ bản là giống nhau, những người thầy thuốc thường coi dùng dao phẫu thuật là một điều đáng sợ, tất cả nguyên do chủ yếu là bọn họ không có được những kiến thức cơ bản về kỹ năng phẫu thuật mà thôi! Ngoài ra bọn họ cũng không có những loại thuốc hỗ trợ cho phẫu thuật nên mới như vậy! Để khi nào ta có thời gian, ta sẽ giành hẳn một ngày để giảng giải cho các thầy thuốc nơi đây biết, chỉ cần có những kiến thức về phẫu thuật, hiểu nó vận hành ra sao, rồi cộng thêm tác dụng hỗ trợ của thuôc nữa, thì ta tin rằng, đừng nói đến mấy vụ tiểu phẫu viêm nhiễm vớ vẩn này, ngay cả mổ bụng trị thương bọn họ cũng dám học, dám làm cả! Dĩ nhiên mấy việc đại phẫu thì cũng cần phải tích lũy khá nhiều kiến thức mới có thể dùng dao mổ xẻ được! Nhưng chỉ cần cố gắng, chăm chỉ thì không việc gì là không thể cả!”

Diệp Chiêu nghe xong thì xun xoe nói: “Vâng! Đúng vậy đó ạ! Ngự Y đại nhân nếu như có thể truyền thụ, hoặc thi triển những thủ pháp phẫu thuật thượng thừa cho những vị thầy thuốc của Gia Châu được xem, thì bọn họ chắc chắn sẽ học được ít nhiều, cho dù bọn họ không học được đại phẫu mổ bụng, thì chắc cũng sẽ học được tiểu phẫu chữa trị những viêm nhiễm như thế này thôi! Nơi này nằm ở trong vùng đất Thục xa xôi, hẻo lánh, ngày nào cũng có mưa dầm, độ ẩm lại cao, khí rất khó thông, chính vì thế mà bệnh viêm nhiễm, ung nhọt được thể hoành hành rất cao, vậy nên chỉ cần mấy vị thầy thuốc nơi đây học được liệu pháp tiểu phẫu thôi, là cũng có thể giúp ích được cho rất nhiều cho dân chúng nơi đây đó ạ!”

Lâm Thanh Đại đứng cạnh nghe Diệp Chiêu nói như vậy bất giác rung động cõi long, nàng nhớ lại tình cảnh ở huyện Đổng Đạt, nàng dùng những túi thuốc trừ độc để bán cho quân đội, sau đó kiếm được bộn tiền, nếu như vậy giờ mà việc tiểu phẫu được truyền bá rộng rãi ra hơn trên toàn quốc, thì những loại thuốc có liên quan, cộng với những thiết bị cần thiết bán cùng, sẽ chắc chắn bán được rất chạy, nàng lại có thể thu về một món hời vô cùng lớn nữa, việc này chắc chắn quay về phải bàn bạc tiếp với Đỗ Văn Hạo mới được.

Đầu óc làm ăn của Lâm Thanh Đại tính toán rất nhanh, nàng muốn kiếm tiền trong vụ này, quả nhiên là dễ như trở bàn tay vậy, còn đầu óc của Đỗ Văn Hạo lại không nhanh nhạy trong vấn đề này, hắn bây giờ cũng không cần gì đến tiền cả, chính vì thế mà hắn cũng không buồn nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa, nên sau khi nghe Diệp Chiêu nói như vậy, Đỗ Văn Hạo vẫn chưa hề phát hiện ra cơ hội làm ăn trong này, hắn cứ thao thao bất tuyệt nói: “Lệnh đệ thì các bệnh chứng, trị liệu có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian mới thực hiện xong được, trước mắt trong chốc lát không thể khỏi ngay! Vậy thì thế này nhé! Ngày mai ngươi đưa Diệp công tử đến nhà nghỉ Nga Mi nơ ta ở, ta sẽ ở nơi đó làm một phòng phẫu thuật, và nhân tiện thu thập luôn mấy cái công cụ để thực hiện phẫu thuật nữa! Đến lúc đó ta sẽ kê thuốc cho Diệp công tử, rồi để đồ tôn của ta phẫu thuật cho anh ta! Ngươi cứ yên tâm đồ tôn của ta là Diêm Diệu Thủ, có ngoại hiệu là Diệu Thủ Hồi Xuân, đã rất có kinh nghiệm chữa trị mấy bệnh viêm nhiễm này rồi, chắc chắn sẽ chữa lành bệnh cho Diệp công tử thôi!”

Diệp Chiêu nghe xong thì vuốt râu, rồi cười ha hả nói: “Vâng! Vâng, hạ quan biết, danh sư thường xuất cao đồ mà, ngày mai hạ quan sẽ cho người đưa hiền đệ của mình đến nhà nghỉ Nga Mi đề cầu y!”

Diệp Phong nghe xong cũng vội vã quỳ xuống lạy tạ Đỗ Văn Hạo, nhưng trước khi cúi đầu xuống, gã đã kịp liếc nhìn đôi giầy tú hoa của Kha Nghiêu một cái, hắn bất giác ngẩng đầu lên nhìn trộm Kha Nghiêu một cái, thì thấy đôi mắt phượng của nàng, đang đắm đuối ngắm nhìn Đỗ Văn Hạo. Diệp Phong trông vậy mà như sét đánh trúng tim, hắn thấy trong đôi mắt tình tứ của Kha Nghiêu chứa đựng rất nhiều tình cảm trong đó, Diệp Phong buồn bã vô cùng, sống mũi cay cay, hắt xì hơi luôn một cách đau buồn.

Lúc trước Diệp Phong cũng bị Tuyết Phi Nhi đá văng vào trong chum nước, mặc dù bây giờ đang là tiết trời mùa hè, cực kỳ oi nóng nhưng quần áo của anh ta cũng đã ướt nhẹp hết cả, nên chính vì thế mà cũng bị nhiễm lạnh, cảm thấy khó ở trong người.

Diệp Chiêu thấy Diệp Phong như vậy thì liền cau mày lại, đưa mắt ra hiệu cho mấy đứa người ở nói: “Bọn ngươi còn đứng ngẩn người ra đó làm gì hả? Còn không mau mau dìu nhị gia của mấy người các ngươi vào trong kia thay quần áo đi?”

Mấy đứa người ở nghe xong thì tất cả đều cúi đầu răm rắp, chạy đến bên Diệp Phong dìu đỡ hắn, Diệp Phong lúc này sau khi được dìu đỡ đứng dậy, bèn đưa tay lên chắp một cái tạ ơn Đỗ Văn Hạo rồi mới cúi đầu đi ra phía ngoại viện bên ngoài.

Diệp Phong đi một đôi giầy rất to, bên trong lúc này toàn nước là nước, bước chân của hắn giờ đây chẳng khác gì mấy người nông dân đang trồng lúa, bước trên những đống bùn trên ruộng cả, Kha Nghiêu trông thấy vậy thì bụm miệng lên cười ngặt nghẽo, Diệp Phong ngượng đến chín người, chỉ mong lúc này có một cái lỗ nào đó có thể chui xuống ngay được, hắn thầm nghĩ, thôi giờ ta đành nhịn, chờ khi ta chữa trị xong xuôi đâu đó, thì tướng mạo ta sẽ trở lại thanh tú, anh tuấn như xưa, đến lúc đó lo gì không có đàn bà con gái đẹp bu lấy ta, cần gì quan tâm đến cô nhóc con này cơ chứ. Hơn nữa cô ả dường như lại thích người anh trai của cô nàng, chứ có thèm để ý gì đến mình đâu, trông ánh mắt trìu mến của cô nàng dành cho Ngự Y đại nhân, cũng đủ biết nàng si mê Ngự Y đến mức nào rồi. Mình thì làm sao mà so bì được với Ngự Y đại nhân, người ta vừa có tài, lại vừa có thế, hơn nữa cũng lại làm quan cao trong triều, mình sao dám trèo cao.

Nghĩ đến đây, Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy khoan khoái vô cùng, hắn liền ngay lập tức cố tình dẫm những bước chân thật mạnh xuống nền đất, rồi liền ngay sau đó quăng luôn đôi giầy to tướng trong chân của mình đi, cứ thế để chân trần nhanh chóng đi nhanh ra khỏi đây.

Diệp Chiêu lúc này thấy vậy bèn tiến đến bên Đỗ Văn Hạo cúi người cười nói: “Ngự Y đại nhân! Chúng ta quay về tiếp tục thưởng rượu thôi chứ ạ?”

Đỗ Văn Hạo không nói gì, đôi mắt của hắn lúc này không hề rời xa đôi giày của Diệp Phong vứt trên nên đất, sau đó hắn tiến đến nhặt lên rồi ý lên một tiếng kinh ngạc.

Kha Nghiêu thấy vậy thì liền đưa tay bịt mũi lại kêu lên: “Ôi! Thối quá!”

Tuyết Phi Nhi cũng bịt mũi mình lại nói: “Đế đôi giầy này cứng như vậy, thế mà Diệp công tử còn trèo lên tít trên gác thượng như vậy, thật là nguy hiểm, không ngã xuống như vậy mới là chuyện lạ đó!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu nói: “Đúng như vậy đấy! Trời nóng như thế này, mà diệp công tử lại đi một đôi giày vừa to, vừa dầy như thế này, lẽ nào không cảm thấy nóng hay sao?”

Kha Nghiêu thấy vậy cũng nói chen vào: “Huynh không phải nói là Diệp công tử bị bệnh làm cho đầu óc bị ấm đầu hay sao? Đầu óc mà hâm lên rồi thì còn biết gì là nóng hay là lạnh nữa đâu!”

Đỗ Văn Hạo lúc này liền quay sang Đoàn Luyện Sứ Diệp Chiêu nói: “Diệp đại nhân! Đôi giầy này, là của lệnh đệ sao?”

Diệp Chiêu nghe vậy liền mỉm cười đáp: “Dạ thưa không phải đâu ạ! Đôi giầy này là của hạ quan, hạ quan cũng không biết tại sao nó lại đem đôi giầy của hạ quan đi vào rồi leo trên nóc nhà làm gì nữa!”

“Đây là một đôi giầy trong quân đội?” Đỗ Văn Hạo kinh ngạc nói.

“Vâng! Đúng vậy đó ạ! Khi hạ quan tập luyện tác chiến thìđi nó vào, còn thường ngày thì hạ quan sẽ cất nó đi, mà không dùng nó, cũng không biết đệ đệ của hạ quan lôi đôi giày này ra từ lúc nào nữa cả!”

Đỗ Văn Hạo liền đưa tay lên sờ vào đế của chiếc giầy, thì thấy nó có phần lồi ra liền nói: “Đôi giầy này có phần khác với những đôi giày khác…!”

“Vâng, đúng vậy! Bởi vì nơi này của bọn hạ quan là nơi núi cao rừng sâu, mưa dầm triền mien, hơn nữa đường đi lại vô cùng lầy lội và trơn trượt, nếu như cần leo núi thì vô cùng khó chịu, chính vì thế mà mấy đôi giày đế mềm thường rất khó đi ở nhưng nơi như thế, vì nó chưa đi được mấy ngày thìđã ngập ũng nước mưa hỏng hết cả đi rồi, ngoài ra lại rất hay bị trơn ngã, chính vì thế mà nơi đây đều làm những loại giày có đế rất dầy, gắn thêm đinh vào, đi vừa chống trơn lại vừa chống nước, đôi giày này chủ yếu hay dùng trong tác chiến!” Diệp Chiêu giải thích vô cùng tận tình.

“Ố! Thì ra là vậy, vậy phạm vi phân phối của chiếc giầy này ra sao?” Đỗ Văn Hạo hỏi.

“Dạ! Đây là giầy được đặt riêng cho quân đội Gia Châu đóạ! Nó chỉ được phát trong địa giới của Gia Châu thôi, bao gồm cả Đoàn Luyện, Giáp Binh đều có hết, nhưng mà những đội quân cấm quân tạm trúở đây thì không có! Bọn họ vẫn đi những đôi giày mà triều đình thống nhất ban phát cho bọn họ” Diệp Chiêu đáp.

“Đôi giầy kiểu như thế này thì được ban phát trong thời gian bao lâu rồi? Dường như cũng khá lâu rồi đấy nhỉ!” Đỗ Văn Hạo tiếp tục hỏi.

“Dạ vâng đúng vậy! Đã được phát được mấy năm rồi đó ạ!” Diệp Chiêu đáp.

“Bên ngoài có bán không vậy?” Đỗ Văn Hạo lại hỏi.

“Dạ cái này hình như là không có bán, giày trong quân đội thuộc vào hàng cấm, nên dân chúng không dám tự ý làm, chứ đừng có nói đến là bán nữa, lệnh đệ lúc nãy là do tự ý tìm giầy của hạ quan đi vào, chứ thực chất chưa bao giờ nó dám đi đôi giày này ra bên ngoài cả, về sau hạ quan sẽ chú ý quản thúc nó nhiều hơn, không để cho nó được đụng đến đồ quân dụng như thế này nữa!” Diệp Chiêu ngượng ngùng đáp.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười nói: “Ý của ta là không phải như vậy! Ngươi có thể cho ta mượn đôi giày này mấy ngày được không?”

“Dạ! Dĩ nhiên là được chứ ạ! Đôi giày này vừa cũ vừa nát, nếu như Ngự Y đại nhân thích thì hạ quan sẽ lấy thêm một đôi còn mới nguyên ở trong kho ra cho đại nhân, à không dâng tặng luôn cho đại nhân ấy chứ!” Diệp Chiêu xun xoe nói.

“Không cần đâu! Ta thấy đôi này còn mới lắm, đồ quân dụng không được phép lấy ra bừa bãi như vậy! Ta cũng không được phép ngoại lệ, ta mượn đôi giày này là có việc riêng của ta, khi dùng xong sẽ trả lại cho ngươi, ngươi cứ yên tâm đi!” Đỗ Văn Hạo cả mừng nói.

“Dạ! Đại nhân quá lời rồi đó ạ! Vâng! Thôi mời đại nhân và các vị phu nhân cùng quay lại dùng tiếp bữa tiệc rượu!” Diệp Chiêu vui vẻ nói.

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gật gật đầu đồng ý, sau đó hắn cùng với mọi người cùng quay lại trong phòng ăn tiếp tục cuộc tiệc rượu đang còn dang dở, sự việc của Diệp Phong ban nãy không hề làm ảnh hưởng đến nhã hứng của Đỗ Văn Hạo, hắn dường như rất vui vẻ, tâm tình rất tốt nữa là đằng khác.

Sau khi ăn xong, thì trong bàn ăn lúc này đã bưng trà lên để tráng miệng, nhưng ngay sau đó thì người nhà của Diệp Chiêu đã chạy vào thông báo là đứa con nhỏ của Diệp Chiêu lúc này đã ngủ dậy, Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền bảo mọi người cùng đứng dậy đi ra xem xét bệnh tình của cậu ta ra sao.

Diệp Chiêu cùng với phu nhân của mình vội vã đi trước dẫn Đỗ Văn Hạo và mấy vị phu nhân cảu hắn đi đến một căn phòng nhỏ ở trong viện, khi bước vào bên trong thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy một cậu bé mặc chiếc áo ngủ màu trắng đang chạy đùa nghịch ngợm, nó khi trông thấy Diệp Chiêu liền mở miệng ra gọi cha ơi.

Diệp Chiêu liền tiến đến bên đứa nhỏ rồi ngổi xổm xuống, rất ấu yếm đưa tay lên xoa xoa đầu đứa bé rồi nói: “Lân Nhi, ngủ dậy rồi có thấy người khỏe hơn không?”

“Dạ, vâng!” Lân Nhi nói xong lại ngẩng đầu lên, rồi lại quay ra chơi đùa như không có chuyện gì xảy ra cả.

Đỗ Văn Hạo thấy đứa bé này long mày thanh tú, nhưng sắc mặt thì lại mệt mỏi, môi thì nhợt nhạt không có sắc hồng, hắn liền quỳ xuống định đưa tay lên sờ vào trán đứa bé, thì ngay lập tức đứa bé tránh người sang một bên, đưa mắt hằn học nhìn chằm chặp vào hắn.

Diệp Chiêu thấy vậy vội vã chạy đến cáo lỗi, Đỗ Văn Hạo liền khoát tay ra hiệu không có chuyện gì cả, hắn nhớ lại ở huyện Đổng Đạt ngày trước cũng đã từng chữa bệnh cho mấy đứa nhỏ, nên cũng có kinh nghiệm, hắn từng dùng tuyệt chiêu mua kẹo mạch nha cho đứa bé, rồi thừa cơ khám bệnh, đây cũng là một mẹo trong nghề khám bệnh với trẻ con của hắn.

Đỗ Văn Hạo lúc này để ý thấy trên tay cậu béđang nghịch một con quay, nên ra vẻ thích thú cất tiếng hỏi: “Lân Nhi chơi quay giỏi quá nhỉ!”

Lân Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì cũng có chút đắc ý, ngước mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười với hắn, trẻ con thì đứa nào mà chả thích người lớn khen ngợi cơ chứ.

Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Thúc thúc cũng thích chơi quay lắm, nhưng thúc thúc lại chơi rất dở, Lân Nhi dạy cho thúc thúc biết chơi quay thế nào cho giỏi được không, sau đó rồi thì chúng ta cùng chơi, xem ai chơi giỏi hơn, được không?”

Lân Nhi thấy vậy liền đáp: “Được chứ! Cái này thì đơn giản thôi, dùng cái dây nàu cuốn quanh con quay này, sau đó thì quăng mạnh nó một cái, thế là xong thôi mà!”

Đỗ Văn Hạo cố ý nghe không hiểu, rồi để cho Lân Nhi tự tay dậy cho hắn biết, Đỗ Văn Hạo nhân cơ hội này đưa tay lên bắt mạch cho Lân Nhi, sau đó lại xem xét tay chân của cậu ta có hiện tượng nóng lạnh bất thường hay không, không những vậy hắn còn khen Lân Nhi chơi quay quá giỏi, sau đó lại đưa tay lên trán điều tra nhiệt độ cơ thể, rồi nhân tiện xem lưỡi luôn cho Lân Nhi.

Diệp Chiêu thấy Đỗ Văn Hạo rất nhiệt tình với con mình, lại còn khen Lân Nhi chơi quay giỏi thì vô cùng cảm kích, thấp giọng nói: “Khi phu nhân của hạ quan sinh Lân Nhi thì chẳng may bị ngã, nên sinh nó hơi sớm, không đủ tháng, chính vì thế mà cơ thể của Lân Nhi cứ ọt ẹo mãi như vậy!”

Lân Nhi nghe vậy gào lên: “Không phải là chẳng may ngã mà là do…”

Diệp Chiêu nghe vậy liền quát lên: “Lân Nhi không được ăn nói lung tung!”

Lân Nhi nghe xong liền nhếch môi lên không thèm để ý, tiếp tục chơi quay.

[/QUOTE]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.