Tống Y

Chương 70: Chương 70: Dưới cơn gió bão




Trang tri huyện cười nhạt, ông ta liếc nhìn Hứa Tứ Hải một cái: "Được rồi, muốn nói gì thì ngươi cứ nói đi".

"Vâng! Đại nhân". Hứa Tứ Hải khom người nói: "Thần y Tiễn Bất Thu hôm qua không ở Ngũ Vị đường, ông ấy cả ngày khám chữa bệnh ở Tế Thế đường cho nên không có chuyện ông ấy có xem qua vết thương của Lưu bộ khoái. Điều này thì phu nhân của Tiền thần y là Triệu thị, phu nhân của Diêm diệu thủ đại phu là Tịch thị có thể làm chứng. Cả hai người đang ở bên ngoài công đường, nguyện ý ra làm chứng. Xin mời đại nhân truyền lên công đường để xét hỏi. Hơn nữa hai người đó còn làm chứng về nhân phẩm của gã lang băm Đỗ Văn Hạo, chứng minh hắn làm nhục Tiền thần y như thế nào, bức bách thần y bái hắn làm thầy".

"Ừm, truyền Triệu thị, Tịch thị".

Triệu thị phu nhân của Tiễn Bất Thu cùng phu nhân của diêm diệu thủ đi vào công đường và quỳ xuống. Trang tri huyện cho phép nàng nói ra chứng cứ của sự việc.

Triệu thị hả hê liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, khẽ dậm chân xuống đất rồi the thé nói: "Hôm qua, lão gia nhà ta cả ngày ở tại dược đường chẩn bệnh, không đi ra ngoài. Không thể có chuyện đi tới Ngũ Vị đường xem vết thương của Lưu bộ khoái. Tên lang băm Đỗ Văn Hạo không biết kính trọng trưởng bối, nhục mạ lão gia nhà ta, lừa gạt bắt lão gia phải bái làm sư phụ. Lão gia hận hắn thấu xương, sao có chuyện tới Ngũ Vị đường được?".

Tịch thị phụ họa thêm: "Đúng vậy, hôm qua, ta cùng sư nương cũng ở dược đường, có thể làm chứng, ba người sư phụ không hề đi ra ngoài, càng không nhìn thấy Lưu bộ khoái. những lời của tên lang băm Đỗ Văn Hạo chỉ là bịa đặt".

Đỗ Văn Hạo thấy lòng nặng nề. Hắn hiểu tại sao Hứa Tứ Hải dám đổi trắng thay đen. Thì ra hắn đã nhận biết Tiễn Bất Thu và Đỗ Văn Hạo xung khắc.

Tiễn Bất Thu chắc chắn sẽ không giúp đỡ hắn. Hứa Tứ Hải còn thuyết phục được phu nhân của Tiễn Bất Thu và Diêm diệu thủ ra công đường làm chứng. Thầy trò Tiễn Bất Thu có mâu thuẫn cùng Đỗ Văn Hạo. Đây không phải là cơ hội tốt nhất để diệt trừ hắn ư? Cho nên khẳng định ông ta sẽ không ra công đường làm chứng. Người có thể ra mặt làm chứng cho hắn còn ai ngoài các bộ khoái đang có mặt ở đây.

Đỗ Văn Hạo xoay người nhìn ra ngoài công đường. Hắn thấy Lôi bộ đầu đã gọi Long phó bộ đầu và các bộ khoái có mặt lúc đó tới. Hai tay hắn xoắn vào nhau, bọn hắn hiển nhiên tình nguyện ra làm chứng. Vấn đề là chưa có lệnh truyền của Trang tri huyện, không thể tự tiện lên đường làm Đỗ Văn Hạo không khỏi thấy an ủi.

Đỗ Văn Hạo chợt nghĩ cho dù bọn họ làm chứng, chứng minh Tiễn Bất Thu có ở Ngũ Vị đường, chỉ e cũng không có tác dụng. Nếu Tiễn Bất Thu chối bỏ, Trang tri huyện đảm bảo sẽ tin lời Tiễn Bất Thu. Dù tiễn Bất Thu không muốn ngậm máu phun người thì chỉ cần ông ta yên lặng không nói thì chắc chắn Trang tri huyện sẽ tin tưởng lời Triệu thị cho rằng Tiễn Bất Thu không có ở đó. Dù lúc đó Tiễn Bất Thu có ở đó nhưng ông ta chối bỏ có xem qua vết thương nặng của Lưu bộ khoái, thậm chí nói vết thương của Lưu bộ khoái rất nhẹ không cần phải chữa trị. Khi thần y đã nói như thế, còn ai dám phản bác? Vậy án biến vết thương nhẹ thành trọng thương, lang băm cố ý giết người đã thành.

Xem ra thái độ của Tiễn Bất Thu là mấu chốt để giải quyết vấn đề này. Nhưng lúc trước Đỗ Văn Hạo khi chưa biết ông ta là Tiền thần y không đúng mực cho lắm, thậm chí còn tranh cãi với ông ta, châm chọc nữa. Mấy ngày nay mối quan hệ đã tốt lên nhưng ai biết được ông ta nghĩ gì trong đầu? Biết mặt nhưng không thể biết lòng được.

Ngay lúc này Đỗ Văn Hạo cảm thấy nguy cơ thực sự. Triệu thị cùng Tịch thị đang bắt đầu uốn lưỡi.

Miệng của hai phụ nhân đang quỳ trên mặt đất giống như lò xo, thi nhau nói huyên thuyên cả nửa canh giờ, chửi mắng Đỗ Văn Hạo, biến hắn thành người xấu xa, vô sỉ, hèn hạ không có nhân tính, mười câu thì tám câu chửi mắng, từ ngữ hạ lưu.

Đám đông đứng xem bên ngoài công đường lại bắt đầu ồn ào, có người cười to, ầm ĩ nhưng bị Ngốc béo tát cho một cái nên sau đó không còn ai dám làm loạn nữa. Đại đa số người xem ở đây quan tâm đến bản án được tuyên nên đối với việc chửi mắng như thế cũng thấy chán ghét, thỉnh thoảng có tiếng la ó huýt sáo phản đối.

Thân thể Trang tri huyện suy nhược, ông ta thường xuyên tìm Tiễn Bất thu khám bệnh, vuốt mặt cũng phải nể mũi, đối với hai vị phụ nhân này cũng khá tốt, lúc bắt đầu còn nhắc nhở, sau cứ để mặc các nàng vốc *** trong bồn. Sau khi hai người vất vả nói xong. Trang tri huyện hỏi Đỗ Văn Hạo: "Bị cáo, ngươi có giải thích gì không?".

Đỗ Văn Hạo khom người nói: "Đại nhân , sự thật luôn mạnh hơn lời nói, dù có bịa chuyện đổi trắng thay đen cũng không che giấu được sự thật . Lưu bộ khoái bây giờ đang nằm ở Ngũ Vị đường. Tiểu nhân phẫu thuật chữa thương, cuộc giải phẫu rất thành công. Hắn cơ bản đã qua cơn nguy hiểm. tiểu nhân muốn hỏi nguyên cáo. Lưu bộ khoái không chết thì dựa vào cái gì nói tiểu nhân là lang băm giết người?".

Trang tri huyện gật đầu, quay sang hỏi Hứa Tứ Hải: "Ngươi nói sao?".

Hứa tứ Hải nói: "Đại nhân không thể chỉ tin vào lời của mình hắn. Tỳ vị là gốc rễ, khí huyết sinh hóa, sách "Kim quỹ muốn lược vân" có viết: Ngũ tạng lục phủ toàn bộ dựa vào sự điều khiển của tỳ vị. Hiện nay tỳ của Lưu bộ khoái đã bị cắt, tinh khí không thể lưu thông, không sống được bao lâu nữa. Lúc này dù hắn còn sống nhưng coi như đã chết. Thử hỏi, nếu tên lang băm Đỗ Văn Hạo không có ác tâm, thì sao lại lén rạch mấy nhát dao lên tỷ của Lưu bộ khoái rồi nói là tỳ bị vỡ nát?".

"Thế sao? ngươi lấy gì làm chứng?".

"Có". Hứa Tứ Hải khom người bưng một cái chậu gỗ lên trên công đường. Hắn chỉ vào cái chậu nói: "Đại nhân, đây chính là tỳ của Lưu bộ khoái bị tên lang băm Đỗ Văn Hạo cát. Trên mặt tỳ có mấy vết cắt, rõ ràng là do dao cắt. Bụng không bị thủng, tỳ ở trong bụng sao có thể bị đao kiếm rạch được? Cái này còn không chứng minh được sao, Đại nhân?".

Đám người bên ngoài công đường lại xôn xao. Nhiều người kiễng chân để cố nhìn rõ tỳ đựng trong cái chậu, tiếng bàn tán khẽ vang lên. Không ít người nhìn Đỗ Văn Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là căm ghét.

"Đại nhân, tiểu nhân còn có người làm chứng". Hứa Tứ Hải quay lại chỗ ngồi. Hắn dùng chân khẽ đá vào người Lưu lão hán: "Ngươi hãy nói mọi chuyện cho Đại lão gia".

lưu lão hán run run nói: "Là , là con trai tiểu nhân bắt kẻ trộm khấu bị thương, thương thế như thế nào, tiểu nhân cũng không biết. Nhưng con trai tiểu nhân rõ ràng có mấy vết thương ở bụng, chắc chắn là do đao kiếm. Tên lang băm này biến vết thương nhẹ thành trọng thương, lang băm giết người, còn tiểu nhân không có tỳ, không thể sống được mấy ngày... hu, hu, hu".

Hứa tứ Hải lại bảo vợ Lưu bộ khoái là Ngô thị nói tiếp, lời khai cũng giống như của Lưu lão hán, nàng ta cuối cùng còn thêm vài câu: "Đại nhân, dân phụ gia cảnh bần hàn, hoàn toàn sống dựa vào phu quân làm việc cho nha môn để duy trì cuộc sống. giờ đây phu quân của dân phụ bị tên lang băm này cắt mất tỳ, không sống được bao lâu nữa. Sau này cả nhà dân phụ không biết dựa vào cái gì để sống . Cầu xin đại nhân bắt hắn bồi thường tổn thất cho nhà dân phụ. Mời đại lão gia làm chủ cho dân phụ".

Đỗ Văn Hạo tức đến muốn hộc máu, nhưng hắn nhớ lời Lôi bộ đầu nhắc nhở nên hắn chỉ đứng yên không nói gì cả.

Hứa Tứ Hải lại nói: "Đại lão gia, ngoài lời làm chứng của người nhà nạn nhân. Lúc tham gia bao vây tiêu diệt bọn trộm khấu còn có giáp binh Thái đầu có thể làm chứng. Hắn đang ở bên ngoài công đường. xin mời đại nhân truyền lên xét hỏi".

Lúc này Thái đầu bị truyền lên công đường. Hắn quỳ xuống nói: "Lúc ấy tiểu nhân phụ trách tuần tra ở cửa đông thành, khi lục soát cái xe trâu lớn đó có bảy, tám tên trộm khấu, tay cầm đao kiếm đọt nhiên tấn công. Bọn giáp binh tiểu nhân cùng các huynh đệ bộ khoái nha môn cùng hợp lực đánh bọn trộm khấu. Khi Bàng huyện úy mang viện binh tới, bọn chúng đào tẩu. Lưu bộ khoái nói hắn đau bụng, hắn vừa mới bị một tên trộm khấu dùng gậy đánh vào bụng. Bọn tiểu nhân nhìn xem thì thấy bụng hắn sưng to lên, khuyên hắn đi tìm lang trung trị thương. Hắn nói không cần về nhà dán cao trị thương là được. Các huynh đệ lo lắng, kiên quyết kéo hắn đến Ngũ vị đường. Khi đến Ngũ vị đường, thân thể của Lưu bộ khoái vẫn tốt. Hắn tự mình đi được, không có vấn đề gì hết. Hôm nay đột nhiên nghe nói hắn bị lang băm cắt mất tỳ. Một người không có tỳ còn có thể sống được không? Các huynh đệ bọn tiểu nhân rất ngạc nhiên, tức giận vô cùng. Tên lang băm này nếu không trị tội, tương lai còn có người bị hắn làm hại nữa".

Ngoài công đường, tiếng ồn ào không ngừng. nhiều người không rõ chân tướng sự việc, căm phẫn nhìn Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn mọi người ở bên ngoài công đường. Một cảm giác buồn bã dâng lên trong hắn. Đúng lúc đó hắn phát hiện trong đám người gương mặt xinh đẹp, đó là Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm.

Nhị nữ lo lắng nhìn hắn. Ánh mắt yêu kiều của Bàng Vũ Cầm ngấn lệ. Đỗ Văn Hạo thấy người nóng lên. Một cảm giác làm hắn hiểu rằng ở xã hội cổ đại hơn ngàn năm trước hắn không cô đơn. Ít nhất có hai cô nương xinh đẹp lo lắng, rơi lệ vì hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.