Tống Y

Chương 269: Chương 269: Gặp nạn ban đêm!




Gió vẫn thét gào, tuyết rơi kín trời, màn đêm buông xuống làm cho người ta không thể trông thấy rõ thứ gì nữa cả, tính mạng của Đỗ Văn Hạo và Công Chúa lúc này đều phụ thuộc hết lên bốn chân của con chiến mã này. Cũng may dây buộc trên người của Công Chúa rất chắc, bị xóc lên xóc xuống lâu như vậy, mà vẫn chưa bị văng xuống đất.

Đỗ Văn Hạo muốn ghìm cương ngựa lại, nhưng dây cương lại không có trong tay của hắn, hắn cũng không dám nhổm người dậy đưa tay ra bắt lấy dây cương trên mõm ngựa, vì hắn sợ rằng trời tối quá hắn mò không chính xác cái mõm ngựa ở đâu cả, bình thường hắn còn chả dám như vậy nữa là bây giờ ngựa đang phi nước đại thế này, nhảy lên nhảy xuống như vậy lại càng không dám.

Đỗ Văn Hạo cũng đã thử một cách là một tay bám lấy yên ngựa, tay còn lại thì túm vào cái bờm của nó rồi giật ngược lại thật mạnh để con ngựa dừng lại, nhưng cách làm của hắn không những không có tác dụng gì mà còn làm cho ngựa càng điên lên. Nó lồng lên hung dữ, hết phi chỗ này lại chồm chỗ khác, mấy lần suýt hất hắn văng xuống đất. Đỗ Văn Hạo hết cách chỉ còn biết giữ chặt yên ngựa, áp sát người xuống không dám động chân động tay lung tung nữa.

Con ngựa cứ lồng lộn lên, phóng đi như điên như dại khiến Đỗ Văn Hạo kinh hãi vô cùng. Đúng lúc này trong đầu hắn lóe ra một ý khá nực cười, hắn cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì nhân vật Thường Sơn Triệu Tử Long trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đang ôm thằng nhóc A Đẩu chạy tránh khỏi sự truy sát của hàng vạn quân Tào Tháo. Con ngựa chiến của hắn sau khi bị kinh động phóng đi như điên dại. Đỗ Văn Hạo lo sợ con ngựa này cứ phóng một cách điên cuồng như thế chẳng may rơi xuống vực hay vấp phải hòn đã ngã xuống đập đầu vào cái cây nào gần đó đầu óc nát tan thì thật không hay chút nào cả.

Đỗ Văn Hạo cũng không dám nhẩy khỏi lưng ngựa, đành phải đặt hết hy vọng lên con ngựa điên này. Ngựa là loại động vật thông minh, và ngựa cũng là một loài động vật biết yêu quý tính mạng của mình, chắc không đến nỗi tự nhiên đâm đầu vào vực sâu, vách núi hay cố tình ngã xuống mà chết chứ! Con ngựa chiến này chạy như điên dại suốt từ nãy đến giờ mà không va vào đâu thì nếu như không phải là nó biết nhìn đường thì là đang phi trên một đồng bằng rộng lớn.

Đỗ Văn Hạo lúc này thà tin rằng con ngựa chiến này nó biết nhìn đường, còn hơn là đem tính mạng của mình và Công Chúa ra làm trò đùa, hắn đánh liều đánh cuộc một chuyến, quyết định nhảy ra khỏi lưng ngựa.

Đỗ Văn Hạo chốc chốc lại gào thét kêu gọi Công Chúa, kêu nàng ôm chắc lấy mình, thực ra cũng không cần hắn phải dặn dò như vậy, Trường Công Chúa cũng đã ôm chặt hắn chắc như cây dây leo rừng trăm năm cuốn quanh cây đa vậy. Công Chúa ôm chặt lấy eo của hắn, mặt nàng áp sát vào lưng hắn, dính chặt chẳng khác gì nam châm.

Khi con ngựa vẫn phi nước đại mang theo hai người trên mình nó thì điều mà Đỗ Văn Hạo lo lắng nhất đã xảy ra.

Hắn cảm nhận thấy con ngựa chiến chạy lên một sườn dốc và có vẻ là đang bị trượt chân xuống! Đây lẽ nào là tình huống ghê rợn nhất? Con ngựa bị mất trụ trước vô cùng nguy hiểm.

Hồi trước khi hắn học phi ngựa cũng đã biết làm thế nào để khắc chế thế ngựa bị mất trụ trước ra sau, nên khi gặp phải tình huống này hắn đã có phương pháp dự phòng. Đỗ Văn Hạo quăng mạnh người lên phía trước, như vậy sẽ tránh được tình huống khi ngã xuống thân hình của con ngựa lộn ngược lên sẽ đè lên mình của người cưỡi ngựa, đồng thời hắn đưa tay lên đỡ ở phía trước, chỉ nghe bịch lên một tiếng, hắn và Công Chúa đã rơi xuống mặt tuyết.

Tuyết rất dầy, cho dù hắn đã đưa tay lên đỡ nhưng do lực quán tính cùng với lực quăng người của hắn quá mạnh nên thân hình của hắn vẫn văng thẳng xuống nền tuyết, sau đó lăn lộn thành một đường kéo dài thêm một đoạn xa đến một, hai trượng rồi mới chịu dừng lại.

Đỗ Văn Hạo cảm thấy đầu hắn ong ong, mắt hắn hoa lên, đây là dấu hiệu của hiện tượng chấn thương sọ não.

Hắn cố gắng thò đầu mình ra khỏi đống tuyết, rồi rũ rũ vài cái, đột nhiên phát hiện ra trên lưng mình nhẹ bẫng, bất giác kinh hãi, Công Chúa văng đi đâu mất rồi không biết!

Đỗ Văn Hạo sợ đến hồn siêu phách lạc, hắn quay đầu lại gào thét: “Trường Công Chúa! Trường Công Chúa! Công Chúa đang ở đâu thế?”

Chỉ có tiếng gió ù ù thét gào trên đầu hắn cùng với tiếng ngựa kêu bi thảm nơi đằng xa vọng đến trả lời hắn, còn Công Chúa vẫn im hơi lặng tiếng, Đỗ Văn Hạo run run đưa tay ra tứ phía dò dẫm, nhưng hắn mò đi mò lại trong tay hắn vẫn chỉ có tuyết và tuyết.

Đỗ Văn Hạo ngồi phịch xuống, tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Hít một hơi thật sâu, cố làm cho mình bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu suy nghĩ. Khi hắn quăng người ra phía trước thì theo quán tính, Trường Công Chúa sẽ văng theo hắn. Như vậy nàng sẽ bay ra phía trước trên đầu hắn mới đúng.

Ngốc thật! Chỉ một phút hoảng loạn mà đến cả một đạo lý thông thường như vậy cũng không biết, nghĩ xong Đỗ Văn Hạo tiến lên mò mẫm, hắn quỳ xuống tuyết bò lên mấy bước cuối cùng theo ánh sáng mờ ảo phản quang yếu ớt từ tuyết hắn phát hiện cách đó không xa có một đống tuyết lù lù nhô lên.

Đỗ Văn Hạo mò đến, tóm lấy được một chiếc chân!

“Trường Công Chúa!” Đỗ Văn Hạo mừng không tả xiết, hắn thuận theo chiều của chân mò lên phía trên, quả nhiên đúng là thân hình mềm mại của Công Chúa. Đỗ Văn Hạo vội vàng ôm luôn nàng vào lòng rồi dùng sức lung lay, thét gọi nàng, tay của hắn bóp chặt vào thân thể của Công Chúa không rời.

Một lúc sau, cuối cùng thì Công Chúa cũng mở mắt ra, rên lên một tiếng.

Trường Công Chúa vẫn còn sống!

Đỗ Văn Hạo mừng đến phát cuồng: “Trường Công Chúa! Công Chúa thấy trong người thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

“Đầu ta đau quá! Đau quá!” Trường Công Chúa khẽ rên lên đáp.

Cũng may là tuyết rơi rất dầy, cộng thêm với việc nàng quấn chăn cũng khá chặt, nên ngã rồi nhưng không bị thương hay bị trầy xước gì cả. Nhưng chỉ vì khi trước Công Chúa đã bị chấn thương sọ não vẫn chưa khỏi, lần này lại ngã thêm một cú như trời giáng như vậy dĩ nhiên là vết thương sẽ nặng thêm.

Đỗ Văn Hạo lại quấn chăn bó chặt lấy công chúa, rồi dùng dây buộc chặt lại ôm khư khư trong người mình.

Cuồng phong bão tuyết cùng với sắc trời đen như mực trông chẳng khác gì nơi ở của các loài ma quỷ gớm ghiếc, những đám tuyết tung bay trong gió giống như móng vuốt của con quỷ dữ bay lộn trên không đang múa may quay cuồng, hất tung hết mọi thứ lên.

Cái mũ quan của Đỗ Văn Hạo cũng không biết bị gió thổi bay đi mất từ lúc nào, cho dù hắn cố hết sức rụt cổ xuống càng thấp càng tốt, nhưng cơn gió quái ác dường như luồn qua hết kẽ hở trên người hắn, từ cổ áo luồn vào, từ ống tay tuồn ra, ống quần cũng bị gió tuyết ghé vào hỏi thăm liên tục, cả người của Đỗ Văn Hạo bây giờ chẳng khác gì đang được ngâm trong bể đá vậy!

Cơ thể của Đỗ Văn Hạo bây giờ bị đông cứng lại như một que kem vậy, bộ quần áo mỏng của hắn không thể nào chống đỡ nổi những cơn gió quái ác như muốn ăn tươi nuốt sống đó. Trong tiết trời cóng buốt này, gió tuyết gào thét có thể thổi bay nhiệt lượng ít ỏi trong người hắn một cách không thương tiếc, làm cho hắn cảm thấy giá lạnh tăng lên gấp bội, chính vì vậy con người chống chọi trong trời bão tuyết thời gian vô cùng ngắn, ngắn hơn rất nhiều khi trời chỉ rơi tuyết mà không có gió.

Đỗ Văn Hạo hai răng đập vào nhau vang lên lập cập, hắn run rẩy ôm chặt lấy Công Chúa, ngực và bụng của hắn lúc này như dính chặt lấy cái chăn quấn quanh người Công Chúa, nhưng hắn vẫn dùng bộ não dường như đã đóng băng của hắn để nghĩ cách giải quyết thế nào cho hợp lý!

Nhất quyết phải tìm ra được nơi nào đó để tránh gió tuyết, nếu không chỉ không đầy nửa canh giờ nữa thôi là hắn sẽ biến thảnh một ngọn băng đăng chính hiệu! Trường Công Chúa tuy là được bọc lót khá cẩn thận, nhưng trong tình hình thời tiết xấu như thế này, e rằng cũng chẳng chịu quá nổi một canh giờ nữa.

Tìm nơi tránh gió, chỗ nào mới là nơi tránh gió đây?

Phải bình tĩnh, buộc phải bình tĩnh, câu nói đó được nhắc đi nhắc lại liên hồi trong đầu Đỗ Văn Hạo. Ông mày khó khăn lắm mới đi xuyên thời gian quay về quá khứ đến đời nhà Tống này không phải là để bị chết cóng như thế này***Mẹ kiếp! Ông mày là động vật cao cấp, thông minh hơn cả rắn, chuột, gấu rất nhiều, bọn chúng còn sống sót được trong tình trạng thời tiết khắc nghiệt như thế này, thì tại sao ông mày không nghĩ ra được cách để sống sót cơ chứ!

Đỗ Văn Hạo lòng rối như tơ vò, hắn đưa mắt nhìn ra bốn hướng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hốc cây! Nếu như có một cái hốc cây thì tốt biết mấy, nhưng trời tối thui thế này thì biết đi đâu mà tìm hốc cây cơ chứ***Mẹ nhà nó! Ông mày sắp đi đời rồi!”

Trong lúc hắn đang thất vọng tràn trề, thì đột nhiên nghe thấy giọng Công Chúa phát ra từ trong bụng hắn: “Hố tuyết!”

“Cái gì?” Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi lại.

“Hố tuyết! Tự tay đào một cái hố nhỏ, một cái hố tuyết nhỏ ấy!” Giọng của Công Chúa cao hơn lúc nãy một chút, nặng nhọc nói: “Đào một cái rãnh ở chỗ này trước, sau đó chui xuống lại đào sâu xuống tiếp, đào cho đến độ đủ để cho hai người chúng ta chui vào là đủ rồii, sau đó chúng ta cứ nằm trong đó mà tránh gió, như vậy chắc sẽ qua khỏi cơn bão tuyết này!”

Đúng rồi!!! Đỗ Văn Hạo đập cái bốp thật mạnh vào đầu mình, chiêu hay và đơn giản như vậy sao mình không nghĩ ra nhỉ! Không có hốc cây, nhưng có thể đào được cái hố tuyết ở đây!! Dùng hố tuyết chắn bão tuyết! Trên tivi hồi trước đúng là người Eskimo rất hay làm nhà tuyết kiểu như vậy.

Người Eskimo thì dùng băng cắt thành gạch rồi xếp nó thành một cái nhà, lúc này không có thời gian để làm việc đó.

Hơn nữa vị trí này của hắn thuộc vào sườn dốc tuyết không đủ để hắn đào một cái hố đủ để hai người chui vào, nên Đỗ Văn Hạo đành phải trườn người xuống phía dưới chân núi.

Đỗ Văn Hạo để Công Chúa cuốn trong chăn ôm ngang ra, còn hắn thì từng bước từng bước đi xuống dưới sườn núi.

Vị trí của hắn hiện giờ là một cái đồi, không cao lắm, lúc trước ngựa lại đi dọc theo cái sườn dốc này, nên chân núi cách chỗ hắn không xa lắm, vì vậy rất nhanh hắn đã trườn xuống được đến chân núi.

Chỗ này tuyết rơi rất sâu, có khi ngập đến eo người, chân còn chưa chạm đến đáy, Đỗ Văn Hạo bèn đặt Công Chúa sang một bên rồi vừa lăn vừa bò thêm mấy bước nữa, nhận thấy chỗ này tuyết đã đủ sâu rồi, liền cúi xuống lấy tay đào bới điên cuồng.

Nhưng băng tuyết quá lạnh, rất nhanh tay của hắn đã đóng băng hết cả lại, Đỗ Văn Hạo lại kẹp tay vào dưới nách run lên lập cập, thầm nghĩ chỉ đào một cái rãnh tuyết nho nhỏ thôi thì đôi bàn tay của hắn e rằng cũng không còn nữa rồi, chứ đừng nói đến một cái hố tuyết.

Làm thế nào bây giờ? Muốn tìm công cụ để đào, nhưng trời tối thế này biết đi đâu mà tìm bây đây? Trong lúc hắn đang não nề không biết giải quyết thế nào thì từ xa vọng đến tiếng hí thảm thiết của con chiến mã.

Chiến mã!

Hắn chợt nghĩ ra trên mình con chiến mã đó có treo trường kiếm và cung tên của Công Chúa, thế là đã có vật dụng để đào tuyết rồi.

Đỗ Văn Hạo thuận theo tiếng kêu liền bò ngược lên phía trên vách núi, hắn nhờ vào ánh sáng mập mờ phản quang của tuyết trông thấy bóng dáng con ngựa mờ ảo hiện ra trong bóng đêm. Nó nằm trên nền tuyết, hai chân chổng lên một cách quái dị, có lẽ lúc nãy nó phi qua một cái hố bị trượt chân, nên chắc bị ngã gẫy chân rồi.

Hai chân của con ngựa đúng là đã bị gãy, trong thời tiết khắc nghiệt như hiện giờ, gãy chân đồng nghĩa với cái chết, bản thân Đỗ Văn Hạo bây giờ cũng không có gì để đảm bảo, lấy đâu ra sức lực mà cứu nó nữa, mà muốn cứu cũng chẳng có đồ nghề nào mà cứu cả. Bây giờ Đỗ Văn Hạo chỉ biết một cách tốt nhất là cầu nguyện cho con ngựa này gặp được điều may mắn, có người đến cứu kịp thời, cho dù hắn biết rằng cơ hội đó xảy ra gần như bằng không.

Hắn mò mẫm trên lưng con ngựa lấy ra ống đựng tên, cái ống này khá to có thể dùng nó để đào tuyết được! Bảo kiếm thì thôi không cần, nó quá mỏng, không tiện cho việc xúc tuyết, có khi chẳng may lại tự chém vào tay mình thì nguy to.

Hắn cầm lấy cái ống tên trườn xuống phía dưới chân núi, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hắn dường như nhìn thấy có một dáng người liêu xiêu đứng trước gió, hắn hoảng hồn thất kinh, nhưng lúc sau thì nhận ra đó chính là Trường Công Chúa, nàng đã chui ra khỏi chăn tự lúc nào, đứng đó nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo vội vã chạy đến đỡ lấy nàng: “Công Chúa làm cái gì vậy? Mau chui vào trong chăn nhanh lên! Vi thần sẽ đào hố tuyết nhanh thôi!”

“Không! Hai người chúng ta cùng đào!”

“Hả? Không! Công Chúa bệnh nặng lắm!!!”

Trường Công Chúa đột nhiên quát lên: “Câm miệng! Một mình ngươi không được! Ngươi không biết đào thế nào, cũng không kịp đào nữa! Hai người cùng làm! Ta không muốn làm ngươi mệt chết rồi sau đó ta cũng bị chết cóng! Sống thì cùng sống! Mà chết thì cùng chết!”

Đỗ Văn Hạo cảm thấy an ủi vô cùng: “Được! Cùng đào!” Hắn rút luôn một bó tên trong ống tên đưa cho Công Chúa nói: “Công chúa dùng tên đào, còn vi thần dùng ống tên đào!”

Hắn cầm lấy tay Công Chúa vừa bò vừa lăn thêm được vài bước đến chỗ tuyết đủ sâu liền cúi xuống bắt đầu đào.

“Muốn công việc hoàn thành mỹ mãn thì công cụ làm việc phải vô cùng tinh tế!” Câu nói này không sai chút nào, có ống tên và mũi tên làm công cụ đào tuyết, tốc độ đào tăng lên gấp chục lần, nhanh hơn dùng tay trần đào rất nhiều, ít ra cũng không bị cóng tay mà phải dừng công việc lại, mà hai thứ này lại vừa to bản vừa chắc chắn, dùng nó đào tuyết chẳng khác gì dùng xẻng cả.

Dựa theo sự sắp xếp của Trường Công Chúa, hai người đầu tiên quay mặt vào nhau đào thẳng xuống dưới, mỗi người phụ trách một nửa, sức mạnh của Đỗ Văn Hạo khỏe hơn Công Chúa, công cụ cũng thuận tay hơn nên đào rất nhanh, vì vậy mà sau khi tiến độ đào của hắn bỏ xa Công Chúa, thì hai người lại đổi vị trí cho nhau để đào tiếp.

Cứ như vậy, rất nhanh hai người cũng đào được một cái hố cao đến gần vai người, hai người liền chui luôn vào đó tránh gió, cảm giác gió trên đầu giờ đây không còn ghê gớm như lúc trước nữa.

Trường Công Chúa lúc này thở gấp nói: “Được, được rồi bây giờ đào ngang ra!”

Hai người lại tiếp tục đào sâu vào bên trong, Trường Công Chúa phụ trách đào sâu vào bên trong, còn Đỗ Văn Hạo phụ trách gạt tuyết hất ra phía ngoài. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, một lúc sau đã đào xong một cái hố tuyết như ý, Trường Công Chúa chui luôn vào trong, Đỗ Văn Hạo vẫn ở bên ngoài hỳ hục gạt tuyết.

Không biết đã chiến đấu trong bao lâu, một cái hố tuyết cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Lúc trước, Trường Công Chúa chui ra khỏi chăn, nàng biết công dụng của chăn là vô cùng to lớn, không thể để nó bị mất được, nên đã nhét nó vào sâu trong đám cây, vì thế nên chăn không bị gió thổi bay mất, sau khi chạy ra ngoài cầm chăn chui vào trong phủ lên trên tuyết, hai người cùng ngồi xuống mà cảm giác tay chân rụng rời.

Nhưng tuyết vẫn theo gió ùa được vào bên trong cái hố tuyết này.

Đỗ Văn Hạo vội vã hỏi Công Chúa nên làm thế nào, Trường Công Chúa bảo hắn dùng vật gì đó bịt lấy miệng hố, chờ một lúc nữa gió tuyết sẽ phủ che hết cái hố tuyết này.

Đỗ Văn Hạo nghe xong liền vội vàng cởi bộ quan phục trên người mình ra, bịt lấy miệng hố, sau đó dùng mũi tên đóng nó lên trên thành tuyết, còn bên dưới thì dùng tuyết chèn xuống.

Được một lúc sau thì tuyết không còn bay vào trong nữa, thậm chí còn không cảm thấy gió lạnh tuồn vào nữa. Đỗ Văn Hạo liền hé mở chiếc quan bào của mình ra nhìn, rồi đưa tay ra sờ sờ, quả nhiên miệng hố bây giờ đã phủ đầy tuyết đóng thành băng, Đỗ Văn Hạo liền đưa tay lên đẩy đẩy, quả nhiên băng tuyết đã phủ đầy cái miệng hố này vô cùng chắc chắn, e rằng cái rãnh tuyết bên ngoài bây giờ cũng bị lấp hết rồi.

Đỗ Văn Hạo lúc này lại lo lắng hỏi: “Trường Công Chúa, chờ lúc nữa chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào? Lẽ nào chúng ta cứ bị nhốt thế này sao?”

Trong bóng tối giọng của Công Chúa rên lên khe khẽ đáp: “Không, trong tuyết có thông khí, cứ ở trong này cả một ngày cũng không sao cả đâu, chỉ cần chúng ta chờ cho gió bão qua khỏi lại đào ngược lên là sẽ ra khỏi đây được thôi.”

Đỗ Văn Hạo nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm, liền nói: “Hay là, vi thần dùng mũi tên này chọc một cái lỗ nhỏ để thông khí, có được không ạ?”

“Tùy ngươi!” Giọng của Công Chúa yếu ớt vang lên.

Đỗ Văn Hạo dùng mũi tên chọc chọc lên phía trên, chọc cho đến khi xuất hiện một cái lỗ nhỏ rồi rút mũi tên lại, nhưng mặc dù bên ngoài gió vẫn thét gào, nhưng vẫn không thể nào lọt vào trong này được, có lẽ tuyết bên trên tích tụ khá dầy, Đỗ Văn Hạo lại lo lắng nói: “Hay là chúng ta lại đào lên cao hơn một chút đi! Phía trên e rằng tuyết rơi dầy quá!”

“Ngươi nói thế là ý gì?”

“Nếu tầng tuyết bên trên mà mỏng quá sẽ bị sụp xuống, như vậy thì chúng ta lại phải đào một cái hố khác, ta không còn đủ sức để đào cái hố thứ hai nữa đâu!!!”

“Ồ!!! Công Chúa đã từng ở trong hố tuyết rồi sao?”

Trường Công Chúa không thèm đáp lại, miệng nàng lại rên lên hừ hừ: “Lạnh quá!! Ta lạnh quá!! Khụ khụ khụ!!!”

Lúc này Đỗ Văn Hạo mới ngẩn người nhớ ra là Công Chúa bị ngoại cảm phong hàn, cộng với sốt cao nữa, giờ này lại còn phải ở trong hố tuyết lạnh đến co rúm hết cả người lại, lúc nãy đào tuyết mệt như vậy, chắc chắn bệnh tình sẽ lại càng nặng thêm, giờ lại thêm bị ho nữa, lẽ nào đã chuyển đến bị viêm phổi hay sao?

Bên ngoài ít ra vẫn còn có ít ánh sáng có thể nhìn thấy được, còn bên trong này thì tối mò, giơ năm ngón tay lên trước mắt mình cũng chẳng nhìn thấy gì nữa là, Đỗ Văn Hạo vội vã mò tới, ngón tay hắn chạm vào một vật gì đó tròn mềm và có độ đàn hồi, hắn giật thót mình, rụt luôn tay lại.

Lúc nãy hắn chạm vào chỗ đó, nhất thời cũng cảm nhận thấy thân hình của Công Chúa cũng run lên, cho dù cách qua một lớp áo nhưng hắn vẫn cảm thấy thân thể nàng đang nóng vô cùng. Đỗ Văn Hạo thầm kinh hãi, chỉnh lại phương hướng lần theo bờ vai của Công Chúa rồi chộp lấy, sau đó lổm ngổm bò đến ôm hẳn Công Chúa vào trong lòng, ngay lập tức hắn cảm thấy thân thể của Công Chúa bây giờ nóng chẳng khác gì hòn than cả, sau đó hắn đưa trán của hắn dí sát vào trán của Công Chúa, thì thấy trán của nàng nóng chẳng khác nào nước sôi.

Đây không phải là tin tốt lành gì, cũng chẳng phải là do Công Chúa rung động trước hắn, mà đúng là Công Chúa đang bị sốt rất cao.

Lúc này Công Chúa lại còn bắt đầu ho lên dữ dội, như vậy là bao nhiêu điều rắc rối đã kéo đến hết cả, Đỗ Văn Hạo vội vã lên tiếng: “Công Chúa, trong người Công Chúa sao rồi?”

“Đau đầu lắm!! Các khớp cũng đau nhức, lạnh nữa!! Ta lạnh lắm!!”

Đỗ Văn Hạo vội đưa tay ra bắt mạch, hắn thấy mạch của Công Chúa căng phù dữ dội.

Nhiễm lạnh, sốt cao, các khớp đều đau nhức, mạch căng phù, đây là đúng là biểu hiện của Thái Dương Thương Hàn rồi. Nếu mà như vậy thì phải làm Công Chúa toát mồ hôi để hóa giải, sau đó phải làm thông phế phổi, đẩy hết khí hàn độc thoát ra theo đường mồ hôi, trị loại bệnh này phải dùng Ma Hoàng Thang!! Thuốc để làm Ma Hoàng Thang rất dễ kiếm, những nơi lân cận đây chắc là có thể hái được, nhưng bây giờ thời tiết xấu như vậy, bên ngoài lại còn đang bão tuyết nữa, Đỗ Văn Hạo cũng chẳng biết làm sao, chỉ biết chờ đến sáng cho bão tuyết ngừng thổi rồi tính tiếp.

Trong tay hắn hiện giờ không có thuốc, cũng không có kim châm cứu, nên cũng đành bất lực, Đỗ Văn Hạo ôm thân hình đang run rẩy của Công Chúa vào lòng rồi nói: “Công Chúa cứ nằm xuống trước để giữ ấm cái đã!”

Người của Trường Công Chúa mềm nhũn, thân thế như sợi bún ẽo ọt thuận theo chiều tay của Đỗ Văn Hạo nằm luôn xuống, thỉnh thoảng lại rùng mình một cái, ho lên sù sụ, trông rất đáng thương.

Chiếc chăn bông của Trường Công Chúa khá to bản, Đỗ Văn Hạo nằm nghiêng ôm lấy Công Chúa vào lòng, rồi đưa chăn lên cuộn vào, rất nhanh hai người đã nằm gọn trong chiếc chăn, Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy ấm áp vô cùng, đây cũng là vì một phần thân hình Công Chúa đang sốt cao, người nóng như lò lửa vậy.

Đỗ Văn Hạo nằm ôm Công Chúa như vậy, thỉnh thoảng hắn lại thấy nàng run lên, hắn biết Công Chúa phải toát mồ hôi mới được, nhưng xung quanh đây lấy đâu ra nước nóng, hắn cũng chẳng có cách nào khác khác, chỉ biết ôm lấy nàng cho đỡ lạnh mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, nguy hiểm lại giáng lên đầu hai người.

Đỗ Văn Hạo chờ nửa ngày trời mà không thấy Công Chúa nói câu nào, bất giác lo sợ, vội hỏi: “Trường Công Chúa, Công Chúa thấy trong người thế nào rồi?”

Trường Công Chúa đầu óc quay cuồng, mộng mị trả lời: “Ta, ta thấy khó chịu quá, buồn ngủ quá, để ta ngủ một lúc.”

Đỗ Văn Hạo thất kinh, cho dù bây giờ hắn và Công Chúa đã ở dưới hố tuyết này tránh được bão tuyết bên ngoài, nhưng hố băng thì vẫn là do tuyết tạo nên, lạnh chẳng khác nào trong tủ lạnh cả, nhiệt độ trong này vô cùng thấp, và quan trọng nhất là lúc này không được phép ngủ gật, chỉ cần nhắm mắt ngủ thôi là sẽ không bao giờ mở mắt tỉnh lại được nữa. Hồng Quân (Một cái tên của quân đội Mao Trạch Đông) ngày trước trèo núi tuyết, bao nhiêu là binh lính đã xảy ra tình huống y như thế này, ngủ vĩnh viễn luôn trên dó, do vậy Đỗ Văn Hạo phải tìm mọi cách để nàng tỉnh ngủ.

Đỗ Văn Hạo liền đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt của Công Chúa nói: “Này! Trường Công Chúa đừng ngủ nữa, ngủ là chết đó, phải tỉnh táo lên chút đi, tìm cách tỉnh táo lên một chút.”

“Ta, ta buồn ngủ quá, để ta ngủ một chút.” Trường Công Chúa lẩm bẩm đáp.

Đỗ Văn Hạo lại vừa vỗ vừa bẹo vào mặt của Công Chúa, Trường Công Chúa vẫn trả lời bằng một cái giọng càng lúc càng yếu, mấy lần ngủ thiếp đi, xong lại bị Đỗ Văn Hạo làm cho tỉnh dậy.

Đỗ Văn Hạo vội quát lên: “Không được ngủ! Mau nói cái gì đi, nếu Công Chúa không muốn chết!”

“Á?” Trường Công Chúa cũng biết ngủ như vậy là vô cùng nguy hiểm, nhưng nàng không thể cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ, lại lẩm bẩm đáp: “Nói gì? Nói gì mới được cơ chứ?”

“Ừm! Công Chúa sao lại biết làm hố tuyết như thế này vậy?”

“Hố tuyết? Là, là ta và phu quân của ta hồi ở Tần Châu được mấy người dân ở đó dạy cho.”

“Phu quân của Công Chúa đối xử với Công Chúa có tốt không?” Đỗ Văn Hạo cố tìm ra chủ đề để nói chuyện.

“Tốt! Rất tốt là đằng khác! Nhưng sau đó không biết tại sao về sau lại bị như vậy!” Vừa nói đến đây Công Chúa lại ho lên sù sụ, tiếng của nàng trầm hẳn xuống, nhớ lại những năm mà phu quân của nàng có liên quan đến việc làm tình báo cho bên địch mà bị chu di cả nhà, chỉ còn mỗi mình nàng là còn sống sót, bất giác đau đớn, buồn rầu ho thêm mấy tiếng nữa.

Đỗ Văn Hạo nghe nàng nói chuyện buồn của mình như vậy, trong lòng vô cùng xúc động, tuy giọng nói của nàng rất yếu, nhưng xem ra Công Chúa lúc này cũng đã đỡ buồn ngủ đi rất nhiều, Đỗ Văn Hạo biết mình dẫn đúng câu chuyện, liền lên tiếng tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Trường Công Chúa! Vi thần chưa đi qua Tần Châu bao giờ cả, nghe nói nơi đó là ở gần nước Tây Hạ, Công Chúa có thể nói cho thần biết nơi đó có gì hay không?”

“Chẳng có chuyện gì hay cả, chỉ toàn là chuyện đau buồn thôi.”

“Vi thần không tin, lẽ nào không có chuyện gì vui vẻ ở đó sao?”

“Không có!” Giọng nói của Trường Công Chúa lúc này lại càng ảm đạm hơn trước.

Đỗ Văn Hạo lo sốt vó, vội vã lay Công Chúa một cái nói: “Nghe nói Hoa ở nơi đó nghe rất hay, Công Chúa có thể hát cho vi thần nghe được không?”

“Hoa? Hoa gì mới được cơ chứ?”

“Hoa Tây Bắc ấy! Ài! Đó là bản sơn ca của vùng tây bắc mà Công Chúa không biết sao?”

Hoa Tây Bắc, cái tên này xuất hiện từ thời nhà Minh, thời nhà Tống trước thời nhà Minh gần cả trăm năm, nên bản sơn ca đời nhà Tống không phải là Hoa, do vậy Trường Công Chúa không biết cũng đúng, nàng nghe xong mỉm cười nói: “Ồ! Hóa ra là sơn ca hả! Ngươi là đàn ông con trai cũng thích hát sơn ca sao?”

“Thích chứ, nhưng giọng hát của vi thần quá tệ, không dám hát, nhưng vi thần rất thích những bản sơn ca của vùng Tây Bắc, vi thần cũng biết vài bài nữa đó!”

“Thật sao?” Trong bóng tối, Trường Công Chúa cười nói: “Vậy ngươi hát mấy câu cho ta nghe xem nào!”

“Ừm, được thôi! Nhưng mà, nếu vi thần hát không được hay thì Công Chúa đừng chê cười vi thần đó.” Đỗ Văn Hạo nói xong liền cất cao giọng hát của mình, những bản Hoa Tây Bắc đòi hỏi giọng phải cao khỏe, rất hợp với việc phá giấc ngủ của người khác, do vậy Đỗ Văn Hạo chỉnh lại giọng của mình, rồi mới cất giọng hát

“Thành Lan Châu có binh biến.”

“Bốn bề cổng thành đã đóng lại.”

“Người con gái ta yêu đã thay lòng đổi dạ.”

“Đôi mắt to tròn không còn nhận ra ta là ai nữa.”

Trường Công Chúa nghe đến đây thì phì ra cười: “Đây mà là Hoa Tây Bắc hả? Rõ ràng là sơn ca mà!”

“Công Chúa biết hát sao?” Đỗ Văn Hạo cố tình nói vậy để dẫn dụ nàng để nàng phải tỉnh táo mà nói chuyện với hắn.

“Biết chứ!”

“Vậy Công Chúa hát cho vi thần nghe xem nào! Như vậy cũng đỡ buồn ngủ!!!”

“Được thôi! Hát bài gì nhỉ, để ta nghĩ xem nào!” Lúc này, Trường Công Chúa cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn nữa, sau đó nàng bắt đầu cất tiếng lên hát:

“Quan lão gia tay cầm Thanh Long Đao.”

“Hoa Dung Đạo đòi chém Tào Tháo”

“Người bây giờ phải đề phòng khi giao thiệp”

“Có ân với người mà người lại lấy thù báo oán” (Lời bài hát này dựa theo sách lịch sử Tam Quốc Chí, Quan Vũ được Tào Tháo che chở khi hoạn nạn, vậy mà sau này lại dấy binh đánh Phàn Thành của Táo Tháo, chém Bàng Đức, bắt sống Vu Cấm.)

Đỗ Văn Hạo vỗ tay nhiệt liệt rất khoa trương nói: “Hay quá! Lời hát của Công Chúa rất uyển chuyển, réo rắt vô cùng, không những giọng hát hay mà bài hát cũng tốt nữa! Đúng vậy, trên đời này phải đề phòng những kẻ lấy oán trả ơn, hồi trước vi thần đi chữa bệnh cũng toàn gặp những loại người như vậy, mình có ý tốt chữa bệnh cho họ, vậy mà bọn họ còn quay lại cắn mình một cái, bảo rằng mình chữa bệnh lung tung, đòi mình đền tiền. Có những người mắc phải những bệnh nan y khó chữa, mình có lòng tốt chữa trị cho họ, dĩ nhiên là cơ hội để chữa khỏi bệnh vô cùng thấp, chữa khỏi thì không sao, chữa không khỏi thì lại kiện mình bắt mình đền tiền, Ài!”

Trường Công Chúa cũng phụ họa thêm vào: “Đúng vậy! Trên thế gian này, hạng người nào cũng có!”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười, thầm nghĩ, trong xã hội hiện đại con người ta bị vật chất biến đổi như vậy đã đành, nhưng không ngờ ở thời nhà Tống cũng có những chuyện như vậy, xem ra quan niệm này không chỉ có riêng trong xã hội thời hiện đại, mà cả người cổ đại cũng vậy.

Mục đích của Đỗ Văn Hạo là phải làm cho Công Chúa nói chuyện, hắn thấy Công Chúa rất rành về Hoa Tây Bắc, bèn ôm lấy nàng rồi vỗ vỗ vào lưng nói: “Trường Công Chúa! Công Chúa lại dạy cho vi thần mấy bài Hoa Tây Bắc, cũng chính là mấy bài sơn ca của Công Chúa nữa đi, vi thần rất muốn học!”

Trường Công Chúa biết dụng ý của Đỗ Văn Hạo, bèn đồng ý rồi cuộn tròn người vào trong lòng của hắn, cất lên tiếng hát nhẹ nhàng, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng. Đỗ Văn Hạo thấy nàng hát mệt rồi, bèn đem mấy bài hát thời hiện đại ra hát cho nàng nghe, nào là cái gì “Nửa vầng trăng đã mọc lên” rồi thì “Khang Định tình ca!” rồi thì “Thần thoại”…vv… Trường Công Chúa nghe xong thì thích thú vô cùng, nên cũng bắt Đỗ Văn Hạo dạy cho nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.