Tống Y

Chương 340: Chương 340: Không thể dứt bỏ những phiền phức!




Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, đứa người ở liền chạy từ bên ngoài, vào vẻ mặt hớt hơ hớt hải nói: “Bẩm đại lão gia! Có Ngô Chi Huyện đến thăm! Giờ đang ở dưới phòng khách dưới lầu chờ đợi đó ạ!”

Ngô Chi Huyện giờ này đến đây làm gì không biết nhỉ? Đỗ Văn Hạo nghe xong liền lập tức đứng dậy, đem theo cả Lưu Huyện Ủy đi xuống dưới lầu, đến phòng khách để gặp Ngô Chi Huyện.

Khi vừa vào bên trong phòng thì hắn đã thấy gương mặt Ngô Chi Huyện rặng rỡ, vui mừng nói: “Ngự Y đại nhân! Hạ quan đã làm theo sự phân phó của của đại nhân, đã bắt được mẹ con của Bạch Y Giáo về quy án rồi đó ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, hắn sửng sốt hỏi lại: “Ai bảo ngươi cho người đi bắt bọn họ vậy hả?”

Ngô Chi Huyện sửng sốt, sững người khi nghe Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi mình như vậy, trán của ông ta mồ hôi lấm tấm, lắp bắp hỏi lại: “Không…Không phải…Không phải là…đại nhân…. đại nhân phân phó thuộc hạ đi bắt người đó hay sao?”

“Thế là thế nào? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Đỗ Văn Hạo lớn tiếng quát.

Ngô Chi Huyện trông thấy nét mặt của Đỗ Văn Hạo đanh lại, sắc mặt như đâm lê, trong lòng sợ hãi vô cùng, hai chân ông ta run cầm cập lắp ba lắp bắp đáp lại: “Dạ…dạ…! Vâng…vâng….là ….là tiểu muội…tiểu muội của đại nhân Kha Nghiêu cô nương đến…đến thông báo cho hạ quan biết, Kha Nghiêu cô nương nói là thê tử của Phó Trưởng Hữu đang chạy trốn ở Gia Châu, đại nhân hạ lệnh cho hạ quan phải quan sát gắt gao, trông thấy…trông thấy thê tử Thẩm Thị cùng với con trai của Phó Trưởng Hữu bắt về quy án ngay ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong liền đập bàn quát: “Ngươi làm cái trò gì vậy hả? Ngay lập tức thả người ngay ra cho ta!” Nhưng vừa nói đến đây thì Đỗ Văn Hạo lập tức ngậm miệng ngay lại. Hắn liền đưa mắt lên trông vào bộ mặt đang rúm ró vì khiếp sợ của Ngô Chi Huyện, trong lòng chững lại một cái, hắn thầm rùng mình tỉnh ngộ. Kha Nghiêu thực ra làm như vậy, hiển nhiên là muốn để cho hắn và Bạch Y Xã cắt đứt luôn quan hệ, không có dây dưa rễ má gì nữa, để cho hắn sau này đỡ phải bị liên lụy. Còn nếu bây giờ mà mình phủ định đây không phải là do ý của mình muốn bắt hai mẹ con nhà Thẩm thị, thì chắc chắn Ngô Chi Huyện sẽ nghe theo lời hắn mà thả họ ra. Vậy nhưng, nếu mà làm như vậy thì mình và Bạch Y Giáo sẽ bị người ta là có những quan hệ mập mờ khó nói, thậm chí có khi còn bị gán cho tội có quan hệ với tà ma ngoại đạo, như thế thì đại họa cũng sẽ giáng xuống đầu mình mất.

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ mình cũng đã từng trải qua việc bị tố lạm dụng binh quyền, suýt thì rơi đầu mất mạng, mình đối với những việc trong triều bây giờ cũng nên phải mẫn cảm hơn trước. Chơi trò chính trị mình vẫn còn non, vẫn là tay mơ, chưa phải là một chính khách sặc mùi âm mưu được, chơi gì thì chơi chứ trò chơi chính trị thì mình nên tránh càng xa càng tốt, khi mà đã dính vào rồi thì không biết mình chết lúc nào mà chẳng hay.

Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo liền thông suốt tất cả, hắn ngẫm nghĩ một lúc xong, thì cũng biết việc đã thế này rồi, thì chỉ còn biết đâm lao theo lao mà thôi. Đỗ Văn Hạo thầm chửi rủa trong bụng con bé ngốc nghếch Kha Nghiêu tự nhiên làm cho hắn tự nhiên dính vào chuyện phiền phức như thế này, tuy trong bụng hắn nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Đỗ Văn Hạo vẫn giữ nguyên sắc mặt, sau đó thuận theo lời nói uyển chuyển hạ thấp giọng, nhẹ nhàng, thờ dài nói: “Thôi bỏ đi! Cũng tại muội muội của ta nói cho ngươi nghe không rõ ràng nên mới như vậy! Bổn quan không có ý định bảo ngươi đi bắt bọn họ về, mà có ý bảo ngươi bám đuôi theo dõi, xem xem có còn bắt thêm những nhân vật cốt cán của Bạch Y Giáo còn sót lại nữa không? Nhưng bây giờ ngươi bắt rồi, lại thả người ra, như vậy e rằng thành bứt dây động rừng, chỉ sợ chưa kịp sờ đến bọn chúng, thì bọn chúng đã cao chạy xa bay rồi!”

Ngô Chi Huyện nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hóa ra là như vậy, mình cứ tưởng là mình đã làm gì sai rồi cơ, nghĩ vậy Ngô Chi Huyện bèn cười cười nói: “Ngự Y đại nhân quả nhiên thần cơ diệu toán! Biết ngay là sau lưng con giặc cái đó còn có con cá to khác, quả nhiên là đúng như đại nhân đã dự đoán!”

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì thầm kinh hãi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn cố làm ra vẻ mừng rỡ nói: “Ố? Vậy sao? Nghe ngươi nói như vậy, thì đúng là ngươi đã bắt được những nhân vật cốt cán còn sót lại của Bạch Y Giáo rồi hả?”

“Dạ vẫn chưa bắt được ạ! Nhưng mà cũng hòm hòm rồi thưa Ngự Y đại nhân!” Ngô Chi Huyện nói đến đây thì cảm thấy vô cùng đắc chí nói: “Hạ quan đã bắt được Thẩm thị, và đã dùng đại hình với nó, nhưng con giặc cái này vẫn một mực không chịu mở miệng tiết lộ một tí thông tin nào cả! Hạ quan vì muốn tìm ra manh mối của những nhân vật cốt cán của Bạch Y Giáo, nên đành phải quay sang đứa bé của nó mà uy hiếp nó, nhưng đứa bé giờ đây bị bệnh nghiêm trọng quá, nên hạ quan không dám dùng đại hình, chính vì thế vì thế mà hiệu quả không được tốt cho lắm, con giặc cái đó vẫn không chịu nói, thế là hạ quan liền quay sang moi được tin tức từ miệng của đứa bé!”

“Đứa bé nói cái gì vậy?” Đỗ Văn Hạo gặng hỏi.

“Nó nói là nó cùng với mẫu than đi tìm Ngự Y đại nhân cầu y, Ngự Y đại nhân bảo nó và mẫu thân ngày hôm sau quay lại!” Ngô Chi Huyện nói.

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì thầm kêu khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố gắng miễn cưỡng nở một nụ cười hỏi: “Nó nói như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Ngô Chi Huyện nở một nụ cười rạng rỡ nói: “Hạ quan biết, đây là tuyệt chiêu dẫn xà xuất động của đại nhân, nhằm câu con cá to hơn, nhưng chỉ vì sau này sự việc có chút biến đổi, nên hạ quan đã làm học việc của đại nhân!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thầm cảm ơn Lâm Thanh Đại ngày hôm đã một mực can ngăn hắn, nếu không thìđứa bé này sẽ khai ra hết không thiếu một chút, gì đến lúc đó cho dù hắn có mồm năm miệng mười cũng không thể nào tránh thoát được tỗi lỗi, nghĩ vậy bèn hỏi tiếp: “Thế đứa bé còn nói gì nữa vậy?”

“Đứa bé đó nói rằng, sau khi nó và mẫu thân quay về, thì ngay đêm hôm đó, mẫu thân của nó bảo nó phải ngủ ngoan ngoãn, sau đó rồi mẫu thân của nó phải đi làm một việc vô cùng quan trọng, sau khi xong việc mới có thể đem nó đi tìm Ngự Y đại nhân đến để khám bệnh! Nói xong thì con giặc cái đó liền vội vã bỏ đi một mình, mãi đến tận tối ngày hôm sau thì nó mới quay về, cậu bé và ông của nó cứ đứng chờ ở nhà nghỉ suốt, nó liền quay sang hỏi mẹ nó là mẹ đã đi đâu mà lâu vậy, thế là mẹ nó chẳng may lỡ miệng nói là đi thăm Thang thúc thúc ở trên núi!” Ngô Chi Huyện đắc ý nói.

“Thang thúc thúc?” Đỗ Văn Hạo liền cúi đầu ngẫm nghĩ nói.

“Hạ quan nghi ngờ rằng vị Thang thúc thúc này, chính là một trong những nhân vật đầu não có tên Thang Trung Hoài còn sót lại của Bạch Y Giáo đó ạ!” Ngô Chi Huyện vô cùng quả quyết nói.

“Thang Trung Hoài?” Đỗ Văn Hạo suy đi nghĩ lại, nhưng dường như chưa từng nghe tới nhân vật này đã từng xuất hiện trong Bạch Y Giáo lúc nào cả, từ trước hắn chỉ quen một số người trong đó, nhưng không quen ai có cái tên Thang Trung Hoài cả.

“Vâng đúng vậy đó ạ!” Ngô Chi Huyện nói: “Triều đình đã ban hành lệnh truy nã, trong đó có nói đến Thang Trung Hoài, tên giặc này ngày trước đã từng vào trong vùng Tứ Xuyên này để truyền giáo cho Bạch Y Giáo, chính vì thế mà hạ quan cũng đã từng nghe đến tên tuổi của gã! Nhưng mà quê của hắn thì lại ở tít tận Xuyên Đông (Vùng phía đông của Tứ Xuyên gọi là Xuyên Đông), nên hắn chỉ truyền giáo ở nơi mình sống mà thôi! Hắn vẫn chưa có cơ hội đến đất Gia Châu này truyền giáo! Nhưng hạ quan cũng đã chú ý đến điểm này rồi, chính vì thế mà hạ quan đã tương kế tựu kế, lừa con mụ Thẩm thi kia một cái, ai ngờ lại đúng như vậy, con mụ giặc cái đóđã thừa nhận đúng là nó! Ha ha ha!” Ngô Chi Huyện đắc chí cười lên ha hả.

Ngô Chi Huyện vừa cười, vừa vuốt chòm râu của mình cứ như mình vừa lập được một đại công vô cùng lớn lao vậy.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Vậy nó có nói là tên Thang Trung Hoài này đang ở đâu không vậy?”

“Dạ không nói ạ! Khi đó hạ quan hạ kế lừa Thẩm Thị là đứa bé đã thừa nhận là nó đã đưa đứa bé lên núi Nga Mi rồi, chính vì thế mà nó không dám không nhận, sau đó nó liền vừa khóc vừa chửi đứa bé không hiểu sự đời, rồi lại nói là có lỗi với Thang Trung Hoài, nhưng khi hạ quan hỏi nó là Thang Trung Hoài đang ở đâu trên núi Nga Mi, thì nó nhất định sống chết cũng không chịu khai ra!” Ngô Chi Huyện hậm hực nói.

“Ừm! Không sao, chẳng sao cả đâu, rồi thì chúng ta cũng sẽ tìm ra nó thôi! Nói như vậy là lần này Chi Huyện đại nhân lập được công to rồi đấy nhỉ!” Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng mỉm cười nói.

Ngô Chi Huyện nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì gương mặt sáng hẳn lên, vội vã cúi người nói: “Dạ! Không dám, nếu như không có Ngự Y đại nhân ra chỉ thị cho hạ quan đi bắt hai mẹ con nhà Thẩm Thị, thì hạ quan còn không biết là bọn chúng đã đến Gia Châu rồi cơ! Thế thì làm sao mà hạ quan có thể bức cung, dám tự mình nhận hết công lao được cơ chứ! Tất cả công lao thì Ngự Y đại nhân vẫ là to nhất đó ạ!”

“Bây giờ bàn chuyện công lao thì có phần hơi sớm một chút rồi! Việc trước mắt hiện giờ là chúng ta phải cố gắng tìm cho ra Thang Trung Hoài mới được!” Đỗ Văn Hạo nói.

“Vâng! Hạ quan vẫn còn việc này để bẩm báo với Ngự Y đại nhân nữa! Đây cũng là việc mà hạ quan biết được qua miệng của đứa bé!” Ngô Chi Huyện cúi người nói.

“Hạ quan có hỏi đứa bé đó rằng, mấy ngày gần đây thì nó thường ăn ở ở chỗ nào! Ngự Y đại nhân đoán xem đứa bé nó nói nó ở đâu?” Ngô Chi Huyện làm ra vẻ thần bí nói.

Đỗ Văn Hạo trông cái bộ dạng đắc ý một cách thái quá, lại còn thần bí một cách quá đáng như vậy, trong lòng bỗng sinh ra sự phản cảm vô cùng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cứ phải mỉm cười nói: “Chi Huyện đại lão gia, mưu kế tinh thâm, lại còn dò la ra được những việc cơ mật như vậy, bổn quan làm sao mà biết được cơ chứ!”

Ngô Chi Huyện nghe Đỗ Văn Hạo nói xỏ mình như vậy, thì ngượng đến chín người, hai má đỏ ửng lên, ông ta vốn định nịnh nọt Đỗ Văn Hạo vài câu, ai ngờ lại bị phản tắc dụng, thấy Đỗ Văn Hạo nói tức mình như vậy, biết hắn không bằng lòng với thái độ của mình, nên Ngô Chi Huyện vội vã chắp tay đứng luôn dậy cáo lỗi nói: “Hạ quan quả là thất lễ quá! Thất lễ quá!”

Đỗ Văn Hạo vốn lúc đầu cũng không muốn dính dáng nhiều đến vụ án này, cũng không muốn dây dưa nhiều với Bạch Y Giáo nữa, nên cũng nhân cơ hội này tìm cách thoái thác trách nhiệm, nên khi thấy Ngô Chi Huyện nói vậy, hắn cũng nhân cơ hội biểu lộ rõ lập trường của mình luôn: “Chi Huyện đại nhân đã quá lời rồi! Vụ án này là do Chi Huyện đại nhân pháán, Chi Huyện đại nhân cũng nên tự mình mà xử lý vụ việc, không cần nói với bổn quan nhiều như vậy để mà làm gì cả!”

Nhưng khi Đỗ Văn Hạo nói như vậy xong thì, Ngô Chi Huyện hồn bay phách tán, ông ta cứ tưởng Đỗ Văn Hạo tức giận ông ta đang có ý muốn tranh công với hắn, Ngự Y là người hầu hạ suốt ngày ở bên mình của Hoàng Thượng, chỉ cần chọc giận Ngự Y thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, công trạng không những không được hưởng mà e rằng ngay cả chức vụ cũng khó mà bảo toàn. Ngô Chi Huyện chỉ muốn tự tát vào miệng mình một cái thật đau cho nhớ đời, ông cảm thấy vô cùng ân hận khi làm trò trước mặt hắn. Ngô Chi Huyện ngay lập tức quỳ luôn xuống dưới sàn, đập đầu côm cốp nói: “Hạ quan sai rồi, trong vụ án này từ đầu cho đến cuối đều do một mình đại nhân thống lãnh mới phá được án như vậy! Hạ quan chẳng qua chỉ là một chân chạy vặt, không có một chút công lao gì cả, hạ quan sẽ bẩm báo hết thảy sự việc cho đại nhân biết, mong đại nhân tha tội cho hạ quan!”

Đỗ Văn Hạo vốn là muốn dứt tình với vụ án Bạch Y Giáo, muốn rũ sạch trách nhiệm đi, nhưng ai ngờ hành động này của hắn lại làm cho Ngô Chi Huyện tưởng lầm là hắn đang ganh tị với ông ta, nghĩ ông ta tranh công với hắn. Đỗ Văn Hạo cũng dở khóc, dở cười không biết làm thế nào cả, đành phải khoát tay nói: “Thôi được rồi! Mau mau đứng dậy đi! Người cũng đã bắt được đâu, mà đã tranh giành công lao cái nỗi gì! Mồi ngon đến miệng cũng sắp bay mất dạng rồi, không những công lao không có, có khi còn bị quy tội cũng nên! Thôi mau đứng dậy đi, chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết cái đã!”

Ngô Chi Huyện lúc này mới lau mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán của mình, hai chân run lập cập, vội vã lồm cồm bò người đứng dậy, ông ta nhất thời bây giờ không biết nên làm gì tiếp theo nữa cả.

Đỗ Văn Hạo ngồi đợi một lúc mà vẫn chẳng thấy Ngô Chi Huyện lên tiếng, hắn liền quay sang nhìn ông ta, thì thấy ông ta đang run rẩy, sợ đến mất vía, hắn ta thấy vậy bèn mỉm cười nói: “Chi Huyện đại nhân! Thẩm thị rốt cuộc là trọ ở đâu vậy hả?”

Ngô Chi Huyện bỗng nhiên nhớ ra lúc nãy mình đang nói tới đây, nên khi nghe Đỗ Văn Hạo nhắc mình như vậy mới lật đật cúi người nói: “Vâng! Vâng! Đứa bé đó nói, nó và mẫu thân của mình trọ ở căn hộ của Tô chưởng quầy!”

“Tô chưởng quầy? Là phụ thân của Tô đại thiếu gia, Thanh Thành sao?” Đỗ Văn Hạo nhướng lông mày lên hỏi lại.

“Vâng! Đúng như vậy đấy ạ!” Ngô Chi Huyện đáp.

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì đầu óc hắn bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, thì ra Tô Thành cũng là người của Bạch Y Giáo, vậy khi anh ta lên núi Nga Mi thì e rằng mục đích là muốn gặp Thang Trung Hoài, hay là giữa hai người này có những quan hệ nào khác nữa, mình phải nên làm thế nào bây giờ đây?

Ngô Chi Huyện bỗng nhiên thấy mặt của Đỗ Văn Hạo lúc nắng lúc lạnh, không biết là hắn đang nghĩ cái gì, nên không dám làm phiền hắn, cứ để mặc hắn ngồi đó mà suy tính một mình, còn ông ta chỉ biết im lặng ngồi chờ.

Một lúc sau, Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng nói: “Đôi mẫu tử của Thẩm thị thì thôi, ngươi đừng thẩm vấn bọn họ nữa, mà ngồi chờ mệnh lệnh của bổn quan cái đã! Nghe chưa hả?”

“Vâng! Hạ quan đã biết rồi ạ!” Ngô Chi Huyện chần chừ đôi lúc, rồi e dè lên tiếng hỏi: “Ngự Y đại nhân! Có cần chúng ta cho người lên núi lùng sục một phen không ạ? Chúng ta phải tìm ra cho bằng được Thang Trung Hoài chứ?”

“Không! Không được phép bứt dây động rừng một cách lỗ mãng như vậy được! Ngươi bây giờ cho người đi canh chừng dưới chân núi Nga Mi trước đi đã, như vậy để phòng ngừa Thang Trung Hoài chạy trốn, chỉ cần hắn xuất đầu lộ diện một cái, là chúng ta sẽ bắt sống nó luôn! Còn những thứ khác, thì cứ việc chờ đợi hiệu lệnh của bổn quan cái đã, thôi ngươi đi đi!” Đỗ Văn Hạo nói.

Đỗ Văn Hạo thấy trước mắt hắn bây giờ chắc không thể một chốc một lát mà thoát khỏi cái vụ án nhùng nhằng, dây mơ rễ má này, bây giờ cũng chỉ biết đi đến đâu hay đến đó mà thôi.

“Hạ quan tuân lệnh!” Ngô Chi Huyện cúi người vâng dạ, sau đó vội vã đứng thẳng người dậy đi luôn ra ngoài cửa.

Lưu Huyện Ủy từ đầu đến cuối đều đứng thẳng người ở bên cạnh, nghe hết, trông thấy hết sự việc xảy ra trước mắt, chờ cho Ngô Chi Huyện đi khỏi rồi, ông ta mới tiến đến cười nịnh nọt nói: “Ngự Y đại nhân! Núi Nga Mi thì quá lớn, chân núi thì lại có rất nhiều, nếu như chúng ta chỉ đứng đợi ở đó thì e rằng gã họ Thang đó mà cảnh giác, chuồn theo đường tắt thì chắc là chúng ta sẽ lọt nó mất!”

“Ừm! Vậy theo ý kiến của ngươi thì sao đây?” Đỗ Văn Hạo nhướng mày lên hỏi.

“Tô Thành thu nạp hai mẹ con nhà Thẩm Thị cho chúng ở như vậy, thì hạ quan nghĩ rằng hắn lên núi Nga Mi, chắc chắn là muốn đi tìm Thang Trung Hoài rồi! Bây giờ việc cần làm của chúng ta là bắt giam hết cả nhà Tô gia lại, sau đó tiến hành tra hỏi để tìm ra nơi ẩn náu của gã họ Thang trên núi Nga Mi kia!” Lưu Huyện Ủy nói.

“Một khi chúng ta cho bắt toàn bộ gia đình của nhà Tô gia, thì e rằng sẽ bứt dây động rừng, người khác sẽ đi thông báo cho gã họ Thang kia mất, hơ nữa, nếu như người nhà Tô gia sống chết cũng không chịu khai ra đầu mối thì chúng ta phải làm thế nào đây?” Đỗ Văn Hạo vặn lại hỏi.

Lưu Huyện Ủy nghe xong thì mặt mũi ngơ ngác, đần thối đứng một chỗ, chẳng biết trả lời ra sao cả, ông ta liền đưa tay lên gãi đầu, gãi tai nói: “Cái này….Cái này mong đại nhân chỉ thị cho hạ quan biết ạ!”

Đỗ Văn Hạo đi đi lại lại trong phòng của mình mấy vòng xong rồi quay sang Lưu Huyện Ủy nói: “Tạm thời cứ thế này đã! Nếu như đúng thật là Tô Thành lên núi tìm Thang Trung Hoài, thì có lẽ trên áo của anh ta sẽ lưu lại manh mối nào đó! Bây giờ chúng ta phải nghiên cứu thêm về chiếc áo bào này, xem xem chúng ta có còn có thể tìm ra được đầu mối nào nữa không?”

Đỗ Văn Hạo liền sau đó liền đưa Lưu Huyện Ủy về phòng của mình, sau đó tiếp tục ngồi xuống ngắm nghía trước áo bào của Tô Thành, Lưu Huyện Ủy cũng ngồi xuông bên cạnh hắn, đưa mắt lên theo dõi từng động tác cử chỉ của Đỗ Văn Hạo, mà không hiểu là hắn rốt cục là đang nghiên cứu cái gì nữa.

Đỗ Văn Hạo ngồi nghiên cứu được một lúc thì cảm thấy mệt, liền ngồi bệt luôn xuống sàn cho tiện bề nghiên cứu, tay hắn chống cằm, hai mắt dán lấy chiếc áo cố gắng soi mói tìm ra tông tích khả nghi còn dính lại trên đó.

Lưu Huyện Ủy giờ đây trông thấy Ngự Y đại nhân ngồi bệt xuống đất rồi, thìông ta cũng chẳng dám ngồi thoải mái nữa, nên cũng giống như Đỗ Văn Hạo, ông ta cũng ngồi bệt hẳn xuống. Lưu Huyện Ủy thấy Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ, nên cũng không dám mở miệng làm phiền, nên ông ta cứ ngây ra như phỗng đực chẳng biết làm gì nữa cả.

Cuối cùng, sau một hồi lâu Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng phá tan sự im lặng: “Ngươi nói xem! Tại sao hung thủ tung một cước lực đạo nặng như vậy, mà trên ngực áo của Tô Thành lại không để lại bất kỳ một dấu giầy của hung thủ là thế nào nhỉ?”

“Cái này….Cái này…Ha ha ha! Hạ quan cũng chẳng biết là tại sao nữa!” Lưu Huyện Ủy đột nhiên nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy, cũng bị bất ngờ nên chỉ biết gãi đầu gãi tai, ngơ ngác đáp lại.

Đỗ Văn Hạo nói xong lại cầm chiếc áo bào của Tô Thành lên rồi lại lật lật nó ra, kiểm tra một cách tỉ mỉ hơn, đặc biệt là mấy chỗ bị dính bùn, dính rêu, hắn kiểm tra vô cùng cẩn thận.

Cuối cùng, hắn cũng phát hiện ra trong vết bùn khô cứng lại có kèm theo một ít vật gìđó có màu trắng dính kèm vào, Đỗ Văn Hạo cũng không biết đó là vật gì cả, nhưng theo như màu sắc và sự mềm mại của nó, thì dường như nó là một loại thức ăn nào đấy, Đỗ Văn Hạo mừng như bắt được vàng, hắn quyết định dò xét xem rốt cục nó là vật gì.

Giám định xem nó có phải là thức ăn không thì có cách giám định vô cùng đơn giản, không cần đến bất kỳ các máy móc nào cả, Đỗ Văn Hạo đứng thẳng người dậy, tìm một tờ giấy, sau đó cầm lấy đèn lồng mở cửa bước ra bên ngoài viện, sau đó hắn tìm mấy con kiến đang bò ở trên tường, hắn liền đưa tay bắt lấy cho vào tờ giấy, đem vào trong phòng, rồi đặt lên chỗ có vết dính thứ màu trắng kia.

Mấy con kiến trên tấm giấy đó bò đi bò lại tứ tung, sau một hồi lòng vòng, chúng liền tiến tới mấy cái vết màu trắng bám dính trên áo của Tô Thành, rồi bắt đầu gặm lấy nó, kéo lê đi.

“Ha ha ha!” Đỗ Văn Hạo bật cười ha hả, đúng như theo hắn dự đoán, những vết màu trắng còn dính trên áo của Tô Thành chính là vết của thức ăn dính lên trên đó.

Lưu Huyện Ủy trông thấy vậy thì giật mình kinh ngạc nói: “Đại nhân quả nhiên nhãn lực kinh người, hạ quan ngồi xem xét nửa ngày trời mà cũng không phát hiện ra được vết thức ăn màu trắng bám ở trong vết bùn trên áo cả!”

“Công việc phá án quan trọng nhất chính là dò xét phải cực kỳ cẩn thận, và tỉ mỉ mới được!” Đỗ Văn Hạo nói.

Đỗ Văn Hạo xong đâu đấy liền ngổi thẳng người dậy, một bên nhìn vào mấy con kiến vận chuyển thức ăn, một bên giải thích cho Lưu Huyện Ủy hiểu thêm về những kiến thức cơ bản trong công việc phá án.

Đột nhiên, hắn ý lên một tiếng, rồi sau đó chăm chú nhìn lên vết bùn mà quan sát, mấy con kiến sau khi gặm hết đám thức ăn bám trên áo đi xong, thìẩn hiện dưới đó là những vệt đỏ như máu bám ở trên áo.

“Đây là cái gì vậy?” Đỗ Văn Hạo thầm hỏi.

Hắn sau đó cầm tấm áo lên, tỉ mỉ quan sát một hồi, nhưng tiếc là do trời đã tối, ánh đèn không đủ sáng để hắn có thể quan sát rõ hơn, ngay cả khi hắn cầm đèn dí sát vào chiếc áo cũng không thể nhìn rõ hơn được.

Đỗ Văn Hạo hết cách, hắn liền đưa tấm áo lên trên mũi ngửi ngửi, bỗng một mùi tanh nồng của máu ập vào trong lỗ mũi của hắn, nếu như hắn không phải là một người học về Pháp Y, có phần mẫn cảm về mùi máu, thì hắn không thể nào ngửi ra được.

“Lẽ nào lại là máu?” Đỗ Văn Hạo lầm bầm hỏi.

Đỗ văn Hạo lại đưa mũi lên ngửi lại một lần nữa, lần này hắn đã xác định được đây là vết máu bám vào trên áo!

Đỗ Văn Hạo thầm kích động trong lòng, hắn đã làm phẫu thuật cho Tô đại thiếu gia, và đã kiểm tra toàn thân, không hề phát hiện ra chỗ nào có máu chảy cả, trên áo bào của Tô đại thiếu gia, thì các chỗ khác cũng không để lại vết máu, vậy thì có thể kết luận được một điều rằng, vết máu này là của hung thủ để lại.

Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hắn còn phải cần đến chứng cứ nữa, theo lý mà nói thì hắn sẽ phải cầm mẫu máu này đi tiến hành xét nghiệm xem xem đây là máu người hay không! Sau đó mới tiến hành xét nghiệm mẫu máu này, để xem nó là của nam hay là của nữ, là mẫu máu gì. Nhưng mà, trong tay hắn hiện giờ làm gì có các thiết bị tiên tiến như vậy ở trong tay đâu, hắn giờ đây không thể nào tiến hành xét nghiệm được một cách tỉ mỉ như vậy cả.

Kiểm nghiệm mẫu máu đối với hắn thì lại là một chuyện hắn có thể làm được, trong mấy ngày gần đây hắn đã nhân lúc rảnh rỗi hắn đã lấy hết mẫu máu của những người xung quanh hắn, rồi sau đó đem chúng ra tập trung lại tiến hành so sánh, kiểm tra, và đã rút ra được mẫu máu của Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Lâm Thanh Đại, Liên Nhi, Kha Nghiêu, ngay cả Lý Phố và mấy người hộ vệ của hắn, hắn cũng đã tìm ra mẫu máu của bọn thuộc nhóm máu gì rồi, đây là công việc đầu tiên đặt nên móng cho việc mở một dịch trạm tiếp tế máu sau này, để truyền máu cho bệnh nhân của hắn khi tiến hành phẫu thuật.

Vậy nhưng, vệt máu dính ở trên áo bào của Tô đại thiếu gia lại quáít, hơn nữa nó còn dính thêm vào với một lớp bùn trên đó nữa, trong tình trạng không có kính hiển vi như thời hiện đại, thì với số lượng máu ít ỏi như thế này thì chỉ dùng đôi mắt thịt như hắn để kiểm tra mẫu máu, thì chẳng khác nào mò trăng đáy biển cả.

Nhưng, việc phát hiện ra vết máu bám trên chiếc áo này đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, thì đây là một bước đột phá trong việc phá án vô cùng quan trọng.

Hắn cầm chiếc áo bào lên, rồi quay sang Lưu Huyện Ủy nói: “Đi thôi! Chúng ta giờ phải đi hỏi chuyện Tô đại thiếu gia để nắm bắt thêm tình hình mới được!”

Tô Thành bị đá cho vỡ cả gan mật, sau khi được Đỗ Văn Hạo tiến hành phẫu thuật xong, thì anh ta vẫn ở trong nhà nhỉ Nga Mi để điều trị vết thương, cũng như hồi sức sau ca mổ. Mấy ngày qua đi, Tô đại thiếu gia cũng đã hồi phục sức khỏe được khá nhiều, giờ đây cũng đã có thể xuống giường đi lại, tuy vẫn còn rất nhiều khó khăn.

Đỗ Văn Hạo và Lưu Huyện Ủy khi vừa mới đi vào bên trong phòng bệnh của Tô đại thiếu gia, thì thấy Tô đại lão gia mang theo người nhà đến thăm, đang ngồi nói chuyện phiếm với Tô Thành, khi trông thấy Đỗ Văn Hạo và Lưu Huyện Ủy đi vào, liền vội vã đứng dậy chạy ra nghênh đón.

Đỗ Văn Hạo sau khi lên tiếng hỏi vài câu thăm hỏi xã giao xong, thì đi luôn vào vấn đề nói: “Các vị! Bây giờ bổn quan muốn phúc chẩn cho Tô đại thiếu gia, nên mời các vị tạm lánh ít phút để bổn quan tiện bề chữa bệnh!”

Tô đại lão gia dĩ nhiên không thể nào biết được Đỗ Văn Hạo phúc chẩn thì mọi người có cần lánh mặt hay không, nhưng hắn là Ngự Y đại nhân, đại nhân đã có lời như vậy rồi, thì còn ai dám kháng lại mệnh lệnh nữa chứ, nên sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy liền vội vã cúi người nói: “Vâng! Vâng, cũng vừa đúng lúc thảo dân cũng phải quay về rồi! Vậy thì làm phiền đại nhân quá!” Nói xong, Tô đại lão gia bèn đưa tay ra hiệu cho mấy người phụ nữ trong nhà của mình tất cả đều ra ngoài hết, để cho Ngự Y đại nhân một mình ở trong này phúc chẩn cho con trai của mình.

Khi gia đình nhà hộ Tô vừa mới đi khỏi, thìĐỗ Văn Hạo đã nhanh nhẹn chạy đến đóng luôn cửa lại, Tô Thành lúc này cũng để ý thấy Lưu Huyện Ủy cũng chưa chịu đi, sắc mặt hơi biến đi mọt chút, thầm nghĩ Đỗ Văn Hạo e rằng mục đích đến đây không phải là phúc chẩn, nên đành miễn cưỡng cười nói: “Ngự Y đại nhân! Sức khỏe của thảo dân hồi phục khá tốt, xin đại nhân cứ an tâm!”

“Ố, vậy sao? Vậy thì chúc mừng thiếu gia! Nhưng, bổn quan có chuyện này muốn hỏi thiếu gia! Mong thiếu gia thành khẩn khai báo!” Đỗ Văn Hạo nói.

Tô Thành nghe thấy Đỗ Văn Hạo giở giọng bề trên, quan phụ mẫu ra nói với mình, thì nét mặt càng trở nên không tự nhiên hơn, vội vã cúi đầu nói: “Cái mạng này của tiểu nhân là do đại nhân cướp lại từ quỷ môn quan! Đại nhân hỏi gì, thảo dân biết gì sẽ nguyện nói hết ra cho đại nhân biết!”

“Vậy thì tốt!” Đỗ Văn Hạo lấy chiếc áo bào ra đưa cho Tô Thành rồi nói: “Đây là chiếc áo bào mà Tô công tử khi bị thương, đã mặc nó đúng không vậy?”

Tô Thành tiếp lấy chiếc áo, đưa nó lên nhìn rồi đáp: “Dạ! Đúng là nó!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy, liền đưa tay chi lên những vết bẩn trên áo rồi nói: “Mẫy chỗ này rốt cuộc là bị làm sao mà thành thế này vậy? Tô công tử có thể nói rõ cho bổn quan biết được không?”

Ánh mắt sáng sắc lạnh của Đỗ Văn Hạo nhìn thẳng vào Tô Thành, làm cho Tô Thành không dám nhìn trực diện vào hắn, chỉ biết cúi đầu cố ý lẩn tránh ánh mắt đó, sau một hồi im lặng, Tô Thành mới trầm giọng nói: “Thành thật xin lỗi đại nhân! Thảo dân thật sự không thể nào nhớ được chuyện ngày hôm đó phát sinh ra sao, có thể là do thảo dân bị ngã mà ra!”

Đỗ Văn Hạo im lặng không nói câu nào, chỉ đưa hai đôi mắt nghiêm nghị của mình lên nhìn Tô Thành một lúc, ánh mắt của hắn làm cho Tô Thành sợ đến sởn tóc gáy, thần sắc trở nên gường gượng, Đỗ Văn Hạo lúc này liền cất tiếng cười nhạt nói: “Tô công tử! Nói thật cho công tử biết nhé, bổn quan đã phát hiện trong lớp bùn này, có dính một ít hạt cơm còn dính ở trên đó! Luận về thân phận của công tử, thì chắc không thể nào đem cơm từ nhà lên trên núi ăn được chứ, đúng không? Nghe nói chân núi Nga Mi có một ngôi chùa, nơi đó thậm chí còn có cả rượu cả thịt, cho dù Tô công tử có đem cơm cho ai, thì dường như cũng không cần phải vác cơm từ nhà đi như vậy! Đây là một việc mà bổn quan nghĩ mãi không thể nào hiểu nổi! Tô công tử có thể cố gắng nhơ lại sự việc, để giải thích cho bổn quan nghe được không?”

Tô Thành nghe vậy thì cười khan lên hai tiếng rồi nói: “Ngự Y đại nhân! Thảo dân đúng là không nhớ gì hết cả!”

“Nếu đã như vậy, thì bổn quan sẽ dựa theo sự quan sát của mình, sau đó tự đưa ra một giả thuyết, xem xem giả thuyết này của bổn quan có giúp cho công tử nhớ lại sự việc xảy ra khi đó không nhé!” Đỗ Văn Hạo nói xong liền cầm lấy chiếc áo của Tô Thành lên, ngắm nghía một hồi rồi chầm chậm nói: “Vụ án xảy ra ngày hôm đó, Tô công tử một mình lên núi Nga Mi, sau đó đến quán ăn gần đó mua một ít đồ ăn để nă, không những vậy, Tô công tử còn mang đồ ăn cho một người quen ẩn nấp ở trên núi! Vậy nhưng, khi hai người gặp mặt nhau rồi thì có chuyện phát sinh, có người bị thương, máu bắn ra tung tóe, cơm vãi khắp nơi, Tô công tử cùng lúc đó bị ăn một cước vào người, công tử sau đó ngã xuống! Thế là chiếc áo của công tử có dính bùn cơm, và máu! Công tử cố gắng đứng dậy mò về nhà, nhưng do gan bị đá vỡ, hôn mê bất tỉnh nên lại gục xuống! Ta nói vậy có đúng không hả Tô công tử?”

Tô Thành nghe xong thì kinh hãi nói: “Lẽ nào lúc đóđại nhân cũng có mặt ở đó, sao đại nhân lại biết được tài tình như vậy?”

“Rất đơn giản! Lưu Huyện Ủy sau khi điều tra xong thì thu được kết quả là, ngày xảy ra vụ án hôm đó có người trông thấy công tử một mình lên núi Nga Mi, sau đó thì ta phát hiện trên áo của công tử có dính bùn, và rêu kéo dài xuống phía dưới thì đoán ra được, công tử do bị ngã nên mới tạo ra dấu tích như vậy! Trong vết bùn lại có dính một ít cơm, điều này chứng tỏ công tử lên núi đưa cơm cho ai đó, nhưng trên áo công tử còn có một vệt máu, mà công tử thì lại bị nôi thương, nên điều này chứng tỏ ngày hôm đó chắc chắn xảy ra một vụ ẩu đả, trong lời nói của công tử bổn quan cũng đoán ra được phần nhiều! Tô công tử bây giờ có thể nói cho bổn quan biết người suýt chút nữa giết chết công tử là ai? Có phải là người bạn ẩn náu trên núi của công tử không? Và rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Đỗ Văn Hạo trầm tĩnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.