Lâm Thanh Đại đi rồi. Cả nhà Đổng bộ khoái vui mừng xen lẫn sự lo lắng.
Đổng thị nói: “Phu quân, có người muốn giết con chúng ta. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay chúng ta đi báo quan đi?!”
“Ân công nói không nên báo quan. Vì cuối cùng tri phủ đại nhân cũng phái bộ khoái chúng ta điều tra nên báo quan cũng không giúp gì được. Nếu ân công đã xác định phạm vi của hung thủ, chắc chắn người đã xác định được đối tượng. Chúng ta cứ cẩn thận suy nghĩ. Trước khi bắt được hung thủ, Đông Đông không được phép rời xa chúng ta”.
Đổng thị ôm con nói: “Được, thiếp sẽ không rời Đông Đông nửa bước. Bà ta muốn giết con mình phải bước qua xác của thiếp!”
“Nói hươu nói vượn gì vậy?” Đổng bộ khoái khẽ giậm chân trên mặt đất: “Chúng ta thử tìm xem ân công của chúng ta là ai. Người nói không cần báo ân nhưng chúng ta không thể không báo. Đây chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta”.
Đổng thị gật đầu. Nàng vuốt đầu con rồi hỏi: “Đông Đông, con có nhớ mặt đại phu đã cứu con không?”
Đông Đông lắc đầu: “Bọn họ đều dùng khăn che mặt!”
“Vậy con có biết họ ở đâu không?”
“Không biết, lúc vào cũng như lúc ra họ đều dùng quần áo che mặt con!”
Vợ chồng Đổng bộ khoái tròn mắt suy nghĩ. Đổng bộ khoái nói: “Hay chúng ta đi tìm Trang đại phu, Tiếu đại phu và cả Tiền thái y xem bọn họ có thể giúp chúng ta tìm ân nhân không? Hơn nữa trời còn sớm, các cửa hàng vẫn còn mở, khi trở về chúng ta tiện thể sắm tết luôn. Ngày mai là ba mươi tết nhiều cửa hàng sẽ đóng cửa.”
Đổng bộ khoái che xe lừa lại rồi ôm con ngồi lên xe đến Huệ Nhân đường trong gió và tuyết lạnh.
Trên đường đi, lúc dừng lại mua sắm. Đổng thị hỏi con: “Đông Đông, con đói không? Có muốn ăn gì không? Nương mua cho con.”
“Con muốn ăn cháo đại mạch!”
“Được! Nương mua cho con!”
Ba người ngồi ở quán ven đường ăn cháo đại mạch. Đông Đông ăn hai thìa rồi lắc đầu, bỏ bát xuống nói: “Không ngon. Con muốn ăn bánh.”
Đổng bộ khoái nói: “Vậy còn bát cháo của con thì sao? Con cứ ăn hết cháo đi đã, ngoan nào”.
“Không! Con muốn ăn bánh!”
“Ngoan nào! Cô cô trước lúc ra về đã nói con không được lười ăn thì mới chóng lớn được”.
“Con ứ!” Tay Đông Đông đẩy bát cháo đại mạch một cái làm cái bát sóng sánh, hơn nửa cháo đổ ra bàn: “Con muốn ăn bánh”.
“Trời ơi! Đứa bé này thật là! Không ăn thì thôi, sao lại đánh đổ như thế? Cháu nhìn cái bàn đây này”.
Chủ quán vội dùng khăn lau sạch cái bàn.
Đổng bộ khoái nói: “Vết thương của con chưa khỏi hẳn. Cô cô nói con chỉ được ăn ít một thôi……”.
“Con mặc kệ. Con muốn ăn bánh”.
Đổng thi vội nói: “Được, mua. Ông chủ, cho một cái bánh bột lọc”.
Đông Đông nhận cái bánh. Nó cắn một miếng rồi lập tức nhổ ra, miệng thổi phì phì: “Có mùi! Không ăn được! Con muốn ăn bánh bột”.
“Có mùi?” Đổng thị cầm lấy cắn một miếng: “Không có, vẫn còn thơm mà”.
Đông Đông giơ tay giằng cái bánh trong tay Đổng thị ném xuống đất: “Không ăn được. Con muốn ăn bánh bột”.
Đổng bộ khoái quát lên: “Con hư quá! Dám ném cái bánh xuống đất. Không ăn thì cầm về nhà để ăn sau chứ”.
“Có mùi! Không ăn được. Con muốn ăn bánh bột. Con muốn ăn bánh bột”.
Đổng thị vội vàng nói: “Ngoan nào ăn đi con”.
Cứ như thế chỉ trong chốc lát, trước mặt Đông Đông có mấy loại bánh ăn, trên mặt đất cũng có vài loại bánh chỉ cắn một miếng rồi vất đi. Chủ quán lắc đầu cười khổ. Đổng thị rất kiên nhẫn, tất cả các loại bánh của quán đều lấy cho Đông Đông thử qua, sau bao cố gắng mới ép Đông Đông uống hết non nửa bát cháo rồi lên xe đi tới Huệ Nhân đường.
Trang đại phu và Tiếu đại phu biết Đông Đông vẫn còn sống, biết nó được một người bịt mặt phẫu thuật chữa bệnh thì sợ đến ngây người. Cả hai quyết định cùng đi tới thái y viện gặp Tiền thái y.
Người gác cổng thái y viện không vào thông báo. Hắn nói các thái y đã nghỉ khám chữa bệnh để ăn tết.
Trang đại phu nóng lòng, ông ta vội lấy ra một ít bạc vụn đưa cho người gác cổng rồi nói khẽ: “Phiền ngài thông báo cho Tiền thái y một tiếng, nói rằng đứa bé do hai vị đại phu của Huệ Nhân đường lần trước đưa tới đã được người khác cứu sống. Hai vị đại phu còn có chuyện quan trọng khác cần thương lượng với Tiền thái y”.
Tiền có thể xui khiến cả ma quỷ. Người gác cổng cầm tiền rồi chạy ngay vào báo cho Tiền Bất Thu. Tiền Bất Thu và đồ đệ Diêm Diệu Thủ đang ở thư phòng sưởi ấm, nói chuyện. Nghe được tin này Tiền Bất Thu không kịp mặc áo khoác, bước vội ra cổng. Diêm Diệu Thủ vội cầm theo cái áo lông cừu chạy theo khoác lên vai Tiền Bất Thu.
Hai người ra tới cổng. Tiền Bất Thu nhìn thấy Đông Đông, ông ta không nói câu nào vội vàng vén quần áo của nó lên, cởi miếng băng quanh bụng xem xét vết thương. Ông ta vừa mừng vừa sợ quay đầu lại nhìn Diêm Diệu Thủ.
Đúng là phẫu thuật chữa bệnh. Chẳng lẽ ở thế gian còn có người thứ hai biết thần kỹ này?
Tiền Bất Thu ngồi ở cạnh giường. Vẻ mặt hiền từ hỏi Đông Đông: “Cháu có nhớ đại phu phẫu thuật chữa bệnh cho cháu như thế nào không?”
Đông Đông lắc đầu trả lời: “Lúc đó cháu đau lắm nên không nhớ gì cả”.
“Vậy sau lúc cháu tỉnh lại thì sao? Gia gia rất tò mò, cháu nói cho gia gia nghe đi”.
“Ui! Cháu chỉ nhớ uống một chén thuốc rất đắng. Sau đó ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy bụng cháu không đau nữa, chỉ có vết thương hơi nhói đau. Ở mũi cháu có một cái ống, ở chỗ đi tiểu của cháu cũng có một cái ống như thế. Vết thương ở bụng cũng có luồn một cái ống như thế, khó chịu lắm. Cháu không chịu được bật khóc. Một tỷ tỷ nói gạt cháu rằng đó là để chữa bệnh, sau đó kể cho cháu nghe câu chuyện về sợi râu bạc của thần tiên, cháu nghe xong lại ngủ thiếp đi. Khi cháu tỉnh lại thì trời đã sáng, cháu thấy khó chịu nên lại khóc. Lần này có một ca ca tới lấy cái ống ở mũi và chỗ đi tiểu của cháu ra, cháu liền thấy rất dễ chịu. Chỉ còn mỗi cái ống ở bụng cháu nhưng cái ống ấy không làm cháu đau nữa”.
Tiền Bất Thu và Diêm Diệu Thủ đưa mắt nhìn nhau rồi Tiền Bất Thu hỏi tiếp Đông Đông: “Vậy cháu có nhìn thấy hình dáng chiếc ống đó không?”
“Dạ thấy rõ. Ở bụng và lỗ mũi hình như là ống nam qua đằng. Ở chỗ đi tiểu hình như là ống hành”.
Tiền Bất Thu thấy chấn động trong lòng, ông ta hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cháu lại uống một chén thuốc nữa, ít nhất một ngày một chén thuốc. Đại tỷ nói không được uống nhiều nếu không bụng cháu lại đau nữa. Sau đó lại dìu cháu ra khỏi giường đi quanh nhà. Đại tỷ nói như thế sau này bụng cháu mới không đau nữa. Khi cháu đi vết thương ở bụng đau lắm, đại tỷ lại kể chuyện thần tiên cho cháu nghe. Tỷ ấy còn nói khi nào cháu đánh hơi thì phải cho tỷ ấy hay, tỷ ấy sẽ nấu cháo cho cháu ăn. Vào buổi tối khi cháu đánh hơi cháu bảo với tỷ ấy, tỷ ấy liền mang cho cháu một bát đại mạch, bảo cháu ăn từ từ”.
Tiền Bất Thu vừa mừng vừa sợ nói với Diêm Diệu Thủ: “Sao thủ pháp của người này và sư phụ lại giống nhau thế nhỉ?”
Diêm Diệu Thủ cũng nói: “Chẳng lẽ sư tổ vẫn chưa chết?”
Tiền Bất Thu thở dài, ông ta lắc đầu nói: “Không thể nào. Không chỉ sư đệ của con đã nhận dạng thi thể của sư tổ. Nha môn cũng gửi thông báo cho ta nói ngỗ tác cũng đã kiểm nghiệm người chết đúng là sư tổ. Liệu người này có phải là sư huynh đệ của sư tổ không nhỉ?”
“Ngài không nghe nói sư phụ của ngài có sư huynh đệ à?”
“Không nghe không phải là không có. Không cần biết là gì. Thủ pháp giải phẫu của người này rất giống với của sư tổ. Có thể người này có quan hệ gì đó với sư tổ. Nếu đúng như thế thì việc chữa khỏi bệnh cho đứa bé này là đương nhiên. Chúng ta nhất định phải tìm được người này, phải lưu lại thần kỹ này, không được để thất truyền, tính mạng của rất nhiều người sẽ được cứu nhờ thần kỹ này”.
Tiền Bất Thu lại hỏi Đông Đông về đại phu chữa bệnh. Trước sau Đông Đông đều nói khi ra, vào ngôi nhà đó nó đều bị che mặt, mà mọi người khi tiếp xúc với nó cũng đều che mặt nên ông ta rất thất vọng.
Đổng bộ khoái suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiền thái y, đem con ta quay lại là một cô nương. Nàng nói nếu có chuyện gì thì ta cứ treo một mảnh vải xanh trước cửa nàng sẽ tới”.
Tiền Bất Thu vui mừng nói: “Tốt lắm! Chúng ta quay về treo vải xanh lên. Chúng ta ở trong nhà chờ cô nương đó tới. Lão hủ muốn nói chuyện với nàng ta”.
Mọi người vội vã lên xe rồi đi.
Bọn họ vừa ra khỏi cổng một lát thì lại có người gõ cổng thái y viện. Người gác cổng hùng hổ mở cánh cổng ra nói: “Người nào đấy? Đêm hôm khuya khoắt này làm cho người ta………”.
Bốp.
Người gác cổng bị ăn một cái tát. Hắn vội ôm mặt quỳ xuống nói: “Xin lỗi, tiểu nhân không để ý. Thì ra là Chiêm gia, ngài tới đây là ….?”
Vị này là Chiêm quản gia của Khảo công ti lang trung Chiêm Đề, Chiêm đại nhân. Khảo công ti của bộ Lễ phụ trách việc khảo hạch quan viên. Khảo công ti lang trung tương đương với cán bộ cấp cục trưởng, hàm ngũ phẩm. Ở kinh thành chức vụ này mặc dù không lớn nhưng có thực quyền nên rất có uy.
Chiêm quản gia vội vàng đẩy hắn ra rồi đi vào trong kêu lên: “Tiền thái y có ở nhà không? Mau gọi ông ấy ra đây”.
Người gác cổng che mặt nói: “Chiêm gia, ngài tới không đúng lúc. Tiền thái y vừa đi ra ngoài. Trong thái y viện còn có các thái y khác. Để tiểu nhân vào gọi cho ngài”.
Chiêm quản gia tức giận nói: “Thái y khác? Hừ! Lần này lão thái thái của chúng ta ngã bệnh. Lão thái thái vừa làm lễ đại thọ bảy mươi tuổi. Hôm nay thái thái bị bệnh. Đại nhân nói phải tìm Tiền thái y tới xem bệnh cho lão thái thái. Nói đi Tiền thái y ở đâu?”
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm. Nhưng Tiền thái y vừa đi theo Trang đại phu và Tiền dại phu của Huệ Nhân đường, còn một vị bộ khoái của Khai Phong phủ nữa, Tiền thái y không nói đi đâu”.
Bốp.
Người gác cổng lại bị ăn thêm một cái tát của Chiêm quản gia. Chiêm quản gia lạnh lùng nói: “Đồ ngu xuẩn. Đại nhân của thái y viện đi đâu mà ngươi cũng không biết”.
Người gác cổng bị hai cái tát đau, má đã sưng lên. Hắn thầm nghĩ nếu không tìm cách đuổi người này đi thì lại bị ăn đòn nữa nên vội nói: “Bọn họ đi bằng xe lừa về hướng đông, đường Thập Tự. Xe lừa đi chậm, bọn họ chỉ vừa mới đi. Ngài đi xe ngựa chắc chắn sẽ đuổi kịp”.
“Thế sao không nói sớm?” Nói rồi Chiêm quản gia giơ tay lên. Người gác cổng sợ hãi rụt cổ, lùi lại nhưng Chiêm quản gia không đánh nữa, hắn chỉ mắng mấy câu rồi vội vã chạy ra cổng, lên xe ngựa đuổi theo.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương