Lão linh y nghiêng đầu nhìn nhị nữ. Ông ta nghĩ phải giở ra một chút thủ đoạn liền khẽ nói: “Cô nương, y thuật của lão hủ là gia truyền, chuyên chữa trị những quái bệnh, bệnh nặng. Năm đó lão hủ đang làm thái y ở thái y viện, không may lão hủ xui xẻo, không trị được bệnh cho hoàng thân quốc thích. Lão hủ bị cách chức quan. Lão hủ không cam lòng bỏ phí một thân sở học nên mới dựng một cái quán, chữa bệnh cho người hữu duyên…….”.
Thư Điệp nói: “Được rồi, được rồi! Ngươi nên xem bệnh trước đi. Đừng nói nhiều như vậy”.
“Hảo! Xem bệnh!’ Hai ngón tay của lão linh y vuốt nhẹ chòm râu trắng như tuyết, ngón tay trỏ của ông ta dựng thẳng lên. Ông ta nói: “Không phải lão hủ khoe khoang, lão hủ bắt mạch xem bệnh luôn chỉ dùng một ngón tay. Mấy vị cô nương đừng ngạc nhiên” Lão linh y duỗi ngón trỏ, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Mị Nhi, hai mắt khép hờ, chăm chú xem mạch. Ông ta thở dài, mở mắt liếc nhìn Mị Nhi rồi lại nhìn ngón tay trỏ của mình, không sai, ông ta đã đặt đúng vị trí bắt mạch. Sao lại không có mạch nhỉ?
Có phải mạch trầm tế quá mức nên không lấy được mạch không?
Ngón tay lão linh y ấn xuống, đầu ngón tay ấn sâu vào da thịt mềm mại của Mị Nhi nhưng ông ta vẫn không tìm ra mạch.
Trên gương mặt của lão linh y hiện lên vẻ ngạc nhiên, mày cau lại, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm: “Bệnh của cô nương còn nặng hơn so với dự tính ban đầu của lão hủ. Lão hủ cần dùng hai ngón tay chẩn mạch, bình tĩnh tìm ra chứng bệnh”.
Dứt lời, ông ta lại đặt thêm một ngón tay nữa. Nhưng ông ta vẫn không tìm được mạch. Lão linh y lặng lẽ đặt thêm một ngón tay nữa thành tam ngón bắt mạch, kết quả vẫn không bắt được mạch.
Lão linh y nhìn Mị Nhi như nhìn một quái vật. Ông ta thầm nghĩ chẳng lẽ ba bộ mạch tượng của người này quái dị?
Lão linh y giật mình, ông ta vẫn không thấy cảm giác có mạch đập. Hàng mi hoa râm nhíu lại: “Cô nương, xin mời đổi lại tay”.
Mị Nhi đặt tay phải lên cái gối. Lão linh y cẩn thận đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay xem mạch, sau đó ông ta đặt thêm ngón áp út, Ông ta ngưng thần xem mạch. Nhẹ không thấy mạch, ấn mạnh vẫn không thấy mạch. Ông ta biến sắc, dựng bàn tay lên ấn mạnh, lúc này ông ta mới mơ hồ cảm thấy mạch rất yếu ớt, nhảy loạn xạ. Khi có khi không.
Lão linh y chậm rãi buông tay ra. Ông ta vuốt râu, ngưng thần suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô nương, mạch vốn là chủ phú quý. Nhưng mạch của cô nương chủ hung cát nên rất khó bắt”.
“Đừng hí lộng người khác” Thư Điệp hừ một tiếng rồi nói: “Ta chưa bao giờ nghe nói mạch tượng của người vừa hung vừa cát”.
“Đương nhiên chủ hung cát! Mạch tượng không chỉ nói lên chứng bệnh, mà còn có thể đoán phú quý, từ mạch trong hay đục, có thể luận giàu nghèo, từ mạch trơn hay ráp, có thể luận sống chết và thăng trầm, luận thời vận và suy vượng, luận hung cát và khó khăn” Nói đến đây lão linh y thở dài: “Mà hai tay rõ ràng có mạch cũng như không có mạch. Mạch vốn là hệ thuần âm, chủ đại phú, đại quý. Nhưng chỉ có một tay của cô nương có mạch, một tay không có mạch. Hai tay đối lập, chứng bệnh trở nên cực ác”.
Mị Nhi hoa dung thất sắc. Nàng không tự chủ được nắm chặt tay Thư Điệp ở bên cạnh.
Thư Điệp vỗ nhẹ lên lưng Mị Nhị, quát lên: “Lão tiên sinh! Sao ngươi có nói những lời độc ác như thế làm muội muội của ta sợ hãi? Ngươi thật vô lễ! Mị Nhi, chúng ta đi!”
Lão linh y lắc đầu thở dài: “Ôi! Từ xưa đến nay lời nói thật luôn khó nghe. Giống như người nghèo luôn giấu diếm nợ nần. Cứ giấu diếm bệnh, khi bệnh đã thành nguy chứng nhưng vẫn lừa mình, dối người. Đến lúc đại họa có hối cũng không kịp”.
Mị nhi đã không có chủ ý. Nàng định đứng dậy rời đi, nghe linh y nói vậy nàng lại ngồi xuống hỏi: “Tiên sinh, ta bị bệnh gì?”
“Cô nương, có thể cô nương không muốn nghe lời nói thật. Nhưng lão hủ chỉ có ý tốt với cô nương. Mạch tượng của cô nương cực kỳ quái dị. Bình sinh lão hủ chỉ gặp có một lần trước đó. Mạch tượng của người đó so với của cô nương còn nghiêm trọng hơn, hai tay không bắt được mạch. Nhưng thân thể người đó không có bất kỳ triệu chứng nào. Lão hủ nói với hắn: Mạch không có nghĩa là bệnh nặng, bệnh của ngươi đã vào cao hoang. Ba ngày sau ngươi sẽ chết. Người đó không tin lại còn cười nhạo lão hủ. Đến ngày thứ ba quả nhiên người đó tuyệt mệnh”.
Mộng Hàn ở bên cạnh cũng quát lên: “Lão tiên sinh ngươi thật là! Hỏi ngươi là bệnh gì ngươi không nói. Ngươi chỉ nói lăng nhăng dọa người. Ngươi muốn tiền xem bệnh phải không? Đúng lắm, phải trả tiền cho ngươi. Đưa cho ông ta một điếu đồng tiền”.
Thiếp thân nha hoàn đi cùng lấy ra một điếu tiền đặt trên bàn.
“Lão hủ không có ý này……, ha, ha” Lão linh y vừa nói vừa cầm điếu đồng tiền nhét vào trong bọc. Ông ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Bệnh của cô nương này vẫn còn một đường sinh cơ”.
“Xin chỉ giáo” Thư Điệp nói.
“Bởi vì mạch bộ xích của cô nương vẫn còn”.
“Có ý gì? Hãy nói rõ ra đi”.
“Trong Thập tứ nan có viết: Thượng bộ có mạch, hạ bộ không có mạch, muốn nôn, không nôn được. Thượng bộ không có mạch, hạ bộ có mạch, bệnh nặng vẫn có thể cứu được. Ví dụ người giống như cây cối vẫn còn gốc rễ, dù cành lá khô, rụng hết, vẫn có thể sinh sôi nảy nở. Mạch còn căn bản, người còn nguyên khí, không chết được”.
“Được rồi, được rồi. Ngươi đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra muội muội ta bị bệnh gì?”
“Được, để lão hủ nói thẳng. Bệnh của cô nương này là: Mạch tý”.
“Mạch tý? Nghĩa là gì?”
“Mạch tý, huyết ứ trệ, huyết ứ gây nên mạch tý, khí đoản, tâm hoảng, tứ chi lạnh giá, tê tê vô lực. Cô nương, lão hủ nói thế có đúng chứng bệnh của cô nương không?”
Mị Nhi liên tục gật đầu. Nàng rơi lệ hỏi: “Bệnh này có nặng không?”
“Chứng bệnh đã nguy. Lời của lão hủ lúc trước không phải để dọa người, đó chính là lời nói thật. Nhưng cô nương không cần quá lo lắng. Lão hủ đã nói: Thốn hữu mạch, xích vô mạch, không nôn thì chết. Thốn vô mạch, xích hữu mạch, giống như cây đại thụ, cây đại thụ bị côn trùng ăn hết lá, nhưng gốc rễ vẫn còn nên không sao. Xích là nguyên khí của mạch. Nguyên khí vẫn còn. Mạng chưa tận.
(Thốn là dương, xích là âm, dương khí của đàn ông thiên về thịnh, nên coi mạch thốn thịnh, mạch xích nhược là thích hợp. Âm huyết của đàn bà thiên về thịnh nên coi mạch xích thịnh, mạch thốn nhược là thích hợp. Nếu hai mạch ấy trái ngược nhau thì chứng tỏ rằng đã có bệnh biến)
Thư Điệp hừ một tiếng: “Ngươi lại thế nữa. Nghe ngươi nói huyên thuyên một lúc lâu ta chỉ hỏi ngươi, bệnh này có chữa được không?”
“Đương nhiên! Bệnh của cô nương này vẫn chưa ăn vào tạng phủ. Vẫn chữa được”.
“Cứu như thế nào? Nói đi!”.
“Cái này………, cứu một mạng người như xây bảy ngôi chùa. Y thuật là nhân thuật. Lão hủ không muốn giấu diếm, nhưng bệnh của vị cô nương này rất hiếm gặp, rất khó chữa trị. Nếu không tin cô nương có thể đi xem bệnh tất cả các danh y ở kinh thành. Nếu họ có thể nói ra cách trị bệnh của cô nương, lão hủ sẽ bỏ nơi này mà đi. Cô nương, bệnh của cô, nói không ngoa, thế gian này không ai có thể trị được. Cô nương gặp được lão hủ coi như đã bảo toàn được tính mạng. Cô nương năm nay niên kỷ chưa đến hai mươi ba, đúng không? Tuổi còn trẻ. Nếu mà bị hủy đi như vậy ……..”.
“Được rồi, được rồi!” Thư Điệp hết kiên nhẫn, nàng khoát tay nói: “Ngươi toàn nói những điều linh tinh. Hãy nói rốt cuộc có chuyện gì?”
Mộng Hàn cũng trừng mắt nhìn lão linh y: “Ông ta chắc chắn muốn thêm tiền. Nói đi, chữa bệnh này cần bao nhiêu tiền?”
Lão linh y cười, giơ hai đầu ngón tay lên.
"Hai lượng?"
“Không, hai mươi lượng. Cứu mạng một cô nương hai mươi lượng bạc có nhiều không?”
“Ngươi đúng là hổ ăn thịt người. Đỗ đại phu của Ngũ Vị đường nổi danh kinh thành với thần kỹ của Hoa Đà xem bệnh, cứu người, lấy tiền chữa bệnh cũng không bao giờ lấy đến hai mươi lượng. Một linh y ven đường mà cũng dám lấy nhiều tiền như vậy sao?”
“Chữa bệnh tự nguyện, muốn đến, muốn đi tùy ý cô nương. Theo như lời thiên hạ Đỗ đại phu của Phù Vân đường, bây giờ phải gọi là Ngũ Vị đường, bán phương thuốc trị giá mười vạn lạng bạc trắng. Đơn thuốc của lão hủ đây là đơn thuốc cứu mạng. Bán hai mươi lạng là không đắt đâu”.
“Hừ, ngươi dám so sánh với Đỗ đại phu?” Đỗ tiên sinh có thần kỹ của Hoa Đà, ngươi có không?”
Lão linh y cười nhạt: “Cô nương cứ đùa. Lão hủ chỉ là linh y ven đường, không dám so với Đỗ đại phu. Nhưng không phải lão hủ khoe khoang, bệnh của vị cô nương này chỉ có lão hủ mới chữa được, kể cả Đỗ đại phu cũng chỉ giương mắt đứng nhìn. Nếu không tin, cô nương có thể đi tìm để ông ta xem bệnh cho cô nương. Nếu ông ta có chẩn bệnh y như lão hủ đã nói, lão hủ sẽ bỏ không hành y nữa”.
Thư Điệp và Mộng Hàn nhìn nhau. Cả hai nàng thấy lão linh y có vẻ thành thật, các nàng cũng không biết bệnh của Mị Nhi nặng đến mức độ nào nên không dám nói gì nữa.
Mị Nhi tháo vòng ngọc ở cổ tay ra, nàng nhẹ nhàng đặt lên bàn, rơi lệ nói: “Cái vòng này trị giá năm mươi lượng. Tất cả tặng tiên sinh. Tiên sinh hãy trị quái bệnh cho ta”.
Mắt lão linh y sáng lên, tay ông ta cầm cái vòng giơ lên, cẩn thận quan sát, quả nhiên đó là ngọc lam điền hảo hạng. Ông ta cao hứng nhét cái vòng vào trong người rồi nói: “Cô nương yên tâm! Bệnh của cô nương lão hủ chữa được”.
Lão linh y cầm bút lông, thấy nghiên mực đã gần khô, ông ta cầm chung trà đổ một ít nước trà vào nghiên mực, sau khi mài xong, ông ta cầm bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho Mị Nhi.
Mị Nhi cầm đơn thuốc, nàng nhìn qua thấy trên đơn thuốc viết dược liệu và liều dùng. Nàng không biết y thuật nên xem không hiểu gì.
Lão linh y thấy dáng vẻ ngơ ngác của nàng liền nói: “Cô nương xem không hiểu à? Lão hủ giải thích để cô nương hiểu. Cô nương thể trạng hư nhược, dương khí cực hư, kinh lạc bất ổn, không thông suốt đến nỗi thành hàn, sợ lạnh, tay chân giá lạnh. Khí hư, vô lực, tâm hoảng, tim đập nhanh, loạn nhịp, mệt mỏi, kiệt sức. Nội khí hư, chính khí thiếu, tay chân ra nhiều mồ hôi. Lão hủ dùng Tứ nghịch thang và Ô đầu thang gia giảm”.
Lão linh y cầm đơn thuốc, ông ta dùng bút lông chỉ vào nói: “Quế chi tác dụng tán hàn, lưu thông kinh mạch. Tế tân, Thông thảo tăng dương khí. Đương quy, Bạch thược bổ huyết, dưỡng tâm. Đại hoàng, Ma hoàng thông hành kinh lạc, xuyên ô thông tý, có thể thông hành mười hai kinh mạch, bổ nguyên dương. Cam thảo trợ khí, kiêm xuyên ô. Kê huyết đằng hoạt huyết, bổ huyết, thông lạc kinh mạch. Toàn bộ phương thuốc là ôn kinh, thông mạch, ôn hòa tứ chi, khôi phục mạch tượng”.
Thư Điệp nói: "Có hiệu quả không? Đơn thuốc này mất năm mươi lượng đấy”.
“Cô nương yên tâm, tiền nào của ấy, chắc chắn sẽ khỏi. Trước tiên uống sáu thang. Uống xong chắc chắn bệnh lui. Nếu không hiệu quả, cô nương cứ đến tìm lão hủ. Hàng ngày lão hủ đều ngồi đây xem bệnh”.
“Tốt lắm! Chúng ta về thôi”.
Tam nữ ra khỏi dược quán. Thư Điệp nói: “Chúng ta hãy quay lại Ngũ Vị đường mua thuốc, nhân tiện chúng ta để lại đơn thuốc để khi Đỗ tiên sinh quay về xem có dùng được không? Những linh y kiểu này chỉ được cái dẻo mồm, bệnh không chữa được, ngược lại còn làm nặng thêm”.
Mộng Hàn lắc đầu: “Hay là đừng nên. Nếu Đỗ tiên sinh biết chúng ta tìm linh y xem bệnh, không tìm ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ tức giận. Hay chúng ta cứ mua hai thang, uống có hiệu quả thì tốt, không có hiệu quả thì chúng ta sẽ đi tìm Đỗ tiên sinh xem bệnh”.
Mị Nhi biết bệnh của mình là quái bệnh nên tâm trạng rối bời, không có chủ ý gì, nàng nghe xong liền gật đầu đồng ý.