Linh y chính là thầy thuốc giang hồ, tay cầm hòm thuốc, vai mang thuốc dán, tay lắc một cái chuông nhỏ đi chữa bệnh từ nhà này đến nhà khác
Tuyết Phi Nhi nhìn Đỗ Văn Hạo dò xét:” Các hạ là linh y? Vậy đồ nghề của các hạ đâu?”
Đỗ Văn Hạo xấu hổ cười: “Tại hạ trên đường đi gặp đạo tặc, chúng đã cướp mất đồ nghề kiếm cơm của tại hạ”.
“Có đúng không? Các hạ có thể chữa được đinh sang không?
“Cứ thử rồi sẽ biết”.
Tuyết Phi Nhi bực dọc nói: “Lấy trẻ nhỏ nhà người ta ra để thử chân tay? Các hạ cũng rất hào phóng đấy!”
“Không, không cô nương hiểu lầm ý của tại hạ, tại hạ không có ý như vậy, ý tại hạ là. Lang trung cần bệnh nhân, cô nương không cho tại hạ cơ hội thể hiện bản lĩnh, sao cô lại biết tại hạ không trị bệnh được?”
Tuyết Phi Nhi thấy bộ dạng đầy tự tin của hắn, nàng cũng không dám xem thường, ánh mắt dịu xuống: “Vậy các hạ muốn lấy bao nhiêu tiền? Ta đã nói trước rồi hai mẹ con đứa hài tử đó rất ngèo, họ không có tiền đâu”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Lâm Thanh Đại, hắn khẽ ho khan, cao giọng nói: “Yên tâm! Tiểu thư, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của lang trung, hơn nữa nó lại là một đứa bé, thân mang bệnh, lại còn là đứa bé nghèo khổ, tại hạ sẽ không lấy một văn nào!”
“Ô?” Tuyết Phi Nhi thầm đánh giá lại Đỗ Văn Hạo, “Thật sự các hạ không cần tiền?”
“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh” Đỗ Văn Hạo ưỡn ngực , cố thể hiện khí phái oai phong lẫm liệt.
“Thôi được, ta cũng không để các hạ thua thiệt, các hạ cứ chữa cho tốt, trong khách điếm nhà ta có rất nhiều người, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không đau ốm. Khi có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho các hạ chữa trị để các hạ kiếm chút bạc bù đắp cho công sức chữa bệnh, được không?”
“Xin đa tạ”.
“Thế nào?”
“Bệnh trông nhẹ nhưng không phải nhẹ, phải dùng thuốc, loại thuốc này…”
Lâm Thanh Đại nói: “Thuốc cứ để ta”.
Tuyết Phi Nhi cười: “Đa tạ tỷ tỷ!”
“Tiểu cô nương! Cô nghĩ đại tỷ ta không biết trò ranh mãnh của cô? Cô biết rõ Sài đại phu về nhà lúc canh một, giờ là canh hai cô còn đến đây tìm ông ta, không phải là vì cái này sao?”
Tuyết Phi Nhi lè lưỡi: “Muội biết tỷ tỷ tốt bụng, ôi , đứa trẻ này rất đáng thương, nếu là người khác muội cũng chẳng để ý đến làm gì”
“Chúng ta mau đi đến chỗ đứa nhỏ thôi”.
Tuyết Phi Nhi dẫn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại rời khỏi dược đường đi sang Hằng Tường khách điếm ở bên kia đường
Khách điếm này ở Huyền thành cũng khá tốt, nhưng đại bộ phận khách trọ đều là tiểu thương và người lao động, khi đi vào trong đại sảnh của khách điếm thấy bên trong treo mấy cái đèn lồng nhưng vẫn không chiếu sáng được cả tầng lầu, phần lớn không gian tầng lầu nằm trong bóng tối gây cho người ta cảm thấy có chút áp lực.
Trên tầng lầu là phòng hảo hạng, bên dưới là phòng bình dân, phía sau một cái sân nhỏ là một dãy nhà một lầu nơi trải chiếu cho thuê đó là nơi ở rẻ mạt nhất.
Đi qua khu tàu ngựa, nghe tiếng thở phì phò của ngựa, gần đó là khu nhà vệ sinh, mùi từ đó bay đến sộc vào mũi, Đỗ Văn Hạo không kìm được định lấy tay bịt mũi, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt nhị nữ không đổi rõ ràng đã quen với loại mùi này rồi, hắn mới nhớ rằng ở các đô thị cổ đại không có các hệ thống chống ô nhiễm hoàn thiện, điều kiện vệ sinh cũng như thế, hắn phải nhanh chóng quen với hoàn cảnh mới được.
Đi tới dãy nhà thấp một lầu, đẩy cửa vào, bên trong là một đại phòng lớn, trên tấm chiếu dài trải trên nền làm giường gần như kín người đang ngủ, một số người đang ngủ say, ngáy khò khò, một số ngồi thì thào nói chuyện, mấy bà mẹ đang cho con bú. Mấy đứa trẻ khác đang gây náo loạn.
Ngay cạnh cửa, trên tấm chiếu trải sàn, một thiếu phụ quần áo cũ nát đang ngồi ôm chặt một đứa trẻ con, nàng đang khe khẽ hát ru con, đứa trẻ lại đang lớn tiếng khóc, thanh âm thê lương khàn khàn nghe rất động lòng người. Thiếu phụ nọ thấy có người tiến vào, nàng lo lắng ngửng đầu lên nhìn, nàng thấy Tuyết Phi Nhi cùng mấy người đi sau, sắc mặt nàng liền lộ vẻ vui mừng.
“Chính là đứa nhỏ này” Tuyết Phi Nhi nói với Đỗ Văn Hạo rồi nàng bước tới ngồi xổm nói với thiếu phụ: “Tỷ à, muội đã mời một linh y tới xem bệnh cho cháu bé, linh y không lấy tiền chữa bệnh”.
“Cảm ơn, cảm ơn cô nương, cám ơn lang trung!” Nàng quỳ trên chiếu, đưa đưa trẻ quấn bằng quần áo trong ngực mình cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ văn Hạo tiếp lấy đứa bé, đặt nó nằm chiếu, bỏ quần áo quấn quanh đứa trẻ, để lộ ra một thân hình gầy đét, nhấc chân nó lên, thấy ở cái mông nhỏ của nó có mọc một cái nhọt lớn, hắn đưa tay ra sờ thì thấy xung quanh cái nhọt đã cứng lại, ở giữa cái nhọt có mủ trắng dao động.
Đỗ Văn Hào xem mạch của đứa nhỏ, hắn nhìn Tuyết Phi Nhi và Lâm Thanh Đại nói: “Nhọt của nó là bị nhiễm trùng do thời tiết nóng, hơi nóng mùa hè và sự ẩm ướt làm cho da thịt sưng đỏ lên, kinh lạc bị tắc dẫn đến khí huyết không lưu thông, loại nhọt độc do khí nóng rất nguy hiểm, thuốc men không thể trị dứt bệnh, phải rạch cái nhọt để nặn hết mủ ra, lại phải cạo sạch phần da thịt bị hư thối bên trong, nhưng đồ nghề của tại hạ đã bị mất, có thể cho tại hạ mượn một con dao nhỏ không?”
Hai nữ nhìn nhau, dáng vẻ kinh ngạc.
Họ kinh ngạc cũng phải thôi, ở thời cổ đại kiến thức ngoại khoa kém xa so với kiến thức nội khoa, ngoại khoa Trung y chỉ để điều trị một số loại ung thư đinh sang, hơn nữa cách chữa trị rất bảo thủ chủ yếu dùng thuốc ít khi dùng tiểu phẫu bởi vì khi đó không có khái niệm vi khuẩn, vi trùng và vi sinh vật, không biết làm thế nào để phòng ngừa nhiễm trùng sau giải phẫu, một tiểu phẫu nhỏ thường dẫn tới nhiễm trùng nặng và gây ra chết người, nên trong tình huống đó, các đại phu chỉ lựa chọ giải pháp bảo thủ. Mặt khác vấn đề giải phẫu gây chảy máu và làm đau đớn người bệnh cũng không có biện pháp giải quyết, điều này chính đã hạn chế sự phát triển của ngoại khoa thời cổ đại. Khi nhị nữ nghe Đỗ Văn Hạo nói muốn dùng dao, hai nàng cũng có chút kiến thức về y dược, nhất là Lâm Thanh Đại, nàng thân là chưởng quỹ của Ngũ Vị Đường, kiến thức sâu rộng, nàng biết những đại phu cao minh sẽ không bao giờ dùng thủ pháp này. Linh y này không biết có bản lĩnh không, nên cả hai có chút e ngại.
Cái này ngoại khoa gọi là tiểu phẫu, đối với Đỗ Văn Hạo giống như ăn bữa sáng, Trường y của hắn là đơn vị thí điểm Trung, tây kết hợp. đặc biệt chú trọng dùng Trung, tây y kết hợp để chữa các loại bệnh thông thường, thuật châm cứu có thể cắt cơn đau, sự kết hợp Trung, tây y trong việc điều trị các cơn đau bụng cấp tính và các đề tài khác ũng thu được hiệu quả rất khả quan, những kiến thức này Đỗ văn Gạo đã thu được ở lớp học, ngoài ra hắn còn có nền tảng Trung y, hắn cũng là bác sỹ khám chữa bệnh ở phòng khám Trung y, hắn cũng có kinh nghiệm chữa các loại bệnh đinh sang như thế này nên hắn không nói chơi.
Văn Hạo thấy ánh mắt các nàng biết bọn họ dang lo lắng, hắn nghĩ phải bộc lộ chút bản lĩnh để chấn an hai nàng thì các nàng mới dồng ý để cho hắn thực hiện tiểu phẫu cho đứa nhỏ, hắn vội nói: “Đứa trẻ rất đau đớn, hãy để tại hạ cắt cơn đau cho nó trước, các vị có kim châm không?”
Thời cổ đại, châm cứu đương nhiên không có ngân châm bằng inox, tất cả ngân châm được làm bằng đồng cho nên gọi là kim châm
Lâm Thanh Đại vội nói: “Trong đường có, ta đi lấy, có cần loại thuốc nào không? Ta sẽ chuẩn bị”.
Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ rồi nói: “Khố tham, hoàng bách, đại diệp án, xà tử mỗi loại năm tiền, thủy tiên. Còn nữa dùng thêm đại hoàng, hoàng cầm, hoàng bách, chi tử , ngân hoa, cũng dùng thủy tiên, hai chén thuốc này cũng dùng băng gạc để lọc, cho vào bát”.
Trung dược dùng để giải độc có thể tránh được tác dụng như tây dược, phát huy được thế mạnh kháng khuẩn của cây cỏ Trung dược, hiệu quả kháng độc rất tốt, hầu như không có tác dụng phụ, có thể dùng trong giải phẫu để tẩy trùng phần da thịt hư thối và cầm máu.
“Được!” Lâm Thanh Đại đáp ứng.
“Còn nữa, dùng hoàng liên, mã tiễn tử năm tiền mỗi loại, đập nát đem ngâm vào rươu trắng”.
Cái này chủ yếu dùng trong phẫu thuật để loại bỏ vi khuẩn mẫn cảm. Theo quy định phải được ngâm rượu cồn nửa tháng, nhưng lúc này rất cấp bách , hơn nữa cũng không thể nào tìm được rượu cồn, hắn chỉ có thể dùng cách này.
Lâm Thanh Đại gật đầu, nàng đi vội ra ngoài.
Tuyết Phi Nhi hỏi: “Ta phải làm gì?”
“Xin mời cô nương chuẩn bị cho một chậu nước ấm và một muỗng muối nhỏ, băng gạc sạch và ít bông nữa”.
“Được!” Tuyết Phi Nhi vội vã bước đi, lát sau nàng bưng một chậu nước cùng băng gạc quay lại, nàng còn cầm một ống kim châm nhỏ. Cùng lúc đó Lâm Thanh Đại cũng bưng một chén thuốc đến: “Thuốc đã chuẩn bị xong”.
Đỗ Văn Hạo lau sạch vùng phần mông lên nhột của đứa trẻ bằng nước thuốc cùng chỗ hắn muốn châm cứu , tiếp theo hắn xe ít bông đem thấm nước thuốc, hắn nhẹ nhàng lau cây kim để tiệt trùng, hắn cảm giác ngân châm bằng đồng rất mềm, khi châm cứu cầm không chắc tay, hắn lại không biết vận nội công làm cho kim châm cứng lên, hắn đành phải kẹp cây kim để châm cứu.
Hắn dùng bông thấm nước bọc phần màu vàng của cây kim, hắn nhắm đốc mạch ở đốt sống thứ sáu của đứa trẻ, tay phải hắn rất nhanh đâm cây châm vào sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy cây châm vào sâu, hắn xoắn cây châm một lát, giữ cây châm lại. Tại nơi xương cùng của đứa nhỏ cũng châm như vậy để gây tê.
Một lát sau, cơn đau nhức của đinh sang giảm đi, tiếng khóc của đứa trẻ cũng nhỏ dần chuyển thành tiếng nghẹn nghẹn, càu nhàu, hai mắt đen láy của nó nhìn ra cũng thấy đã có thần khí.
Đứa trẻ ngưng khóc làm thiếu phụ nọ kích động không cầm được nước mắt, nàng cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo.
Tuyết Phi Nhi cùng Lâm Thanh Đại thở phào liếc nhìn nhau, sau đó cả hai nhìn Đỗ văn Hạo, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Phiền cô nương chuẩn bị một con dao nhỏ, vài cái đũa mới chưa dùng, đun nước sôi dự phòng. Lại dùng một ít băng gạc sạch nhúng vào nồi nước dự phòng”.
Tuyết Phi Nhi chần chừ một lúc rồi hỏi: “Ngươi chuẩn bị khai đao?”
“Cái đinh sang này đã mưng mủ, nhất định phải chích mủ, uống thuốc chén không thể trị tận gốc. Cô nưong yên tâm, tại hạ cũng có trái tim của bậc làm cha làm mẹ, tại hạ sẽ không đùa giỡn với tính mạng của đứa nhỏ đâu”.
Tuyết Phi Nhi và Lâm Thanh Đại đưa mắt nhìn nhau, cả hai nhất thời không có chủ ý.