Một lát sau, Đỗ Văn Hạo quay lại nói với Tiết Hạc: "Tiết phu nhân lục mạch yếu ớt, gần như là không cảm thấy được, cổ tay phải mạch đập vô cùng chậm, cái này gọi là "hữu quan hậu tì vị", có nghĩa là bệnh của phu nhân là ở tại tì vị, tì hư không thể vận chuyển, dẫn tới đầy bụng khó tiêu. Nên dùng Tứ quân bình vị thang làm chủ, cho uống trước hai thang." Nói xong liền cầm bút viết đơn thuốc.
Trang đại phu đứng ở bên cạnh, dè dặt hỏi: "Đỗ đại phu, Tiết phu nhân là đầy bụng khó tiêu đúng không?"
"Đúng, sao vậy?"
"Bà ta vốn đã khổ vì đầy bụng khó tiêu, tiên sinh lại dùng Tứ quân bình vị thang, cái này vốn là phương thuốc điều dưỡng tì vị, khí túc tì vận, ăn uống rất vào, mà đã ăn nhiều thì chẳng phải là càng tắc nghẽn không thông sao?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ta thích dĩ độc công độc. Hắn tiêu chảy thì ta sẽ cho hắn tiêu chảy thêm, hắn đầy bụng thì ta đổ thêm thức ăn vào cho hắn, cái này gọi là nhân thế lợi đạo (dẫn dắt theo thế)!"
Tiếu đại phu cười khan hai tiếng, chen vào nói: "Nhân thế lợi đạo như vậy, cái này... ha ha, thực sự là hiếm thấy. Tiên sinh dụng phương quả thật là xuất thần nhập quỷ, khiến người ta khó có thể đoán được.”
Đỗ Văn Hạo ha ha cười nói: "Nội Kinh có viết đại tiểu tiện của con người đều dựa vào trung khí vận chuyển, một khi trung khí quá hư nhược thì khó có thể thông tiện (đại tiện và tiểu tiện được thông suốt), bệnh này của phu nhân không phải là không muốn đại tiện mà là muốn nhưng không thể, nguyên do chính là bởi vì trung khí quá hư nhược. Trong phương thuốc này của ta Tứ quân là để bồi dưỡng trung khí, Bình vị tán là để điều hòa vị khí. Trung khí đủ thì tự nhiên đại tiện thông suốt. Không cần nói nhiều, chỉ cần uống hai thang là biết có hiệu nghiệm hay không?"
Tiết Hạc bán tính bán nghi, nhưng hiện nay danh tiếng của Đỗ Văn Hạo càng ngày càng vang dội, khiến hắn không thể không tin. Sau khi cảm ơn thì cầm thuốc rồi mang về nhà cho phu nhân uống.
Buổi sáng, Tiết phu uống xong một thang thì thấy bụng đã đỡ đau, có tiếng tràng minh (tiếng ọc ạch trong bụng). Tiết Hạc vô cùng vui mừng, đến buổi tối lại bảo phu nhân uống thêm một thang.
Sau lần uống thuốc này, không tới một giờ tiếng tràng minh lai vang to hơn, Tiết phu nhân ôm bụng nói muốn đi nhà xí. Tiết Hạc vội vàng bảo nha hoàn lão mụ tử đỡ phu nhân vào nhà xí.
Sau khi Tiết phu nhân tiến vào nhà xí, một lát sau, trong nhà xí vang lên tiếng rào rào, rồi lập tức nghe thấy Tiết phu nhân thở hắt ra một hơi, than: "Ối chà mẹ ơi, thoải mái quá."
Bên ngoài nhà xí, Tiết Hạc nén không được mà vuốt râu ha ha cười lớn.
Sau khi đại tiện xong, Tiết phu nhân lập tức có cảm giác thèm ăn, buổi tối ăn liền ba bát lớn.
Mấy ngày sau, Tiết phu nhân đã khỏi bệnh, Tiết Hạc vui mừng khôn xiết nên thiết yến tại nhà để khoản đãi phu thê Đỗ Văn Hạo. Phu nhân khỏi bệnh, tâm tình của hắn cũng tốt hơn, nhớ tới Trang đại phu và Tiếu đại phu đã tiến cử Đỗ Văn Hạo, cho nên thuận tiện mời cả hai vị đại phu tới luôn.
Trang đại phu và Tiếu đại phu biết được phương thuốc dĩ đổ trị đổ này của Đỗ Văn Hạo đã có tác dụng thì đều trợn mắt há miệng, khiến Tiết Hạc ngẩng mặt lên trời cười mãi không thôi.
Mưa xuân như tơ, mưa dầm rả rích.
Khó lắm mới có ngày mà mặt trời chói chang như vậy, sau mấy ngày mưa liên tiếp, dường như con người và vạn vật trong thiên địa đều như bị mốc hết, chẳng ai muốn ra khỏi cửa, chỉ lười nhác nằm trên giường. Đỗ Văn Hạo và thê tử cũng chẳng ra khỏi nhà.
Vi tiêu thư đã khỏi bệnh và xuất viện, hai bệnh nhân bị đau bụng cấp đã được phẫu thuật giờ cũng đã khỏi bệnh và rời đi. Sau đó lại có thêm mấy bệnh nhân bị đau bụng cấp được đưa vào. Danh khí của Đỗ Văn Hạo càng lúc càng truyền xa, cơ hồ cứ cách năm ba ngày lại có một ca phẫu thuật đau bụng cấp.
Từ lúc Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu phụ trách sơ chẩn, Đỗ Văn Hạo chỉ trị các nghi nan tạp chứng và cấp chứng, hắn cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi để cùng thê tử hưởng thụ cuộc sống.
Hai người không chơi đàn ở hành lang trong tiểu các thì cũng uống rượu trong đình đài, nhưng chung quy vẫn buồn bực. Hôm nay hiếm lắm mới thấy ánh mặt trời, mọi người đều nhao nhao ra khỏi nhà đi dạo, tâm tình tất nhiên cũng tốt hơn.
Đỗ Văn Hạo cũng dẫn Bàng Vũ Cầu ra ngoài dạo một vòng để giải sầu.
Sau khi đi hết mấy con phố, Bàng Vũ Cầm liền cảm thấy bụng sôi ùng ục, Đỗ Văn Hạo liền tìm một tòa tiểu lâu để ăn uống. Chủ tiệm nhận ra Đỗ Văn Hạo là danh y của Ngũ Vị đường, cho nên ra sức nịnh bợ, tìm một gian yên tĩnh ở sát đường cho bọn họ ngồi. Sau khi rượu thịt được mang lên, hai người đóng cửa lại, vừa ngắm nhìn cảnh sắc trên đường vừa ăn uống và nói chuyện.
Đang ăn cao hứng thì đột nhiên nghe thấy lão bản ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi: "Đỗ tiên sinh!"
Đỗ Văn Hạo bảo hắn cứ vào, chỉ thấy có một người bộ dạng giống như gia đinh đang đứng sau lão bản, trông như là đã gặp ở đâu đó, nhưng hắn nhớ không ra.
Người đó tiến lên trước một bước, không đợi lão bản mở miệng đã cung kính nói: "Đỗ tiên sinh, ta là người hầu của Ngưu gia, lão gia nhà ta mời ngài tới nhà một chuyến."
Đỗ Văn Hạo nhất thời không nhớ ra là họ Ngưu nào, hiện nay người được mình khám bệnh quá nhiều, muốn nhớ ra ai với ai thật quá khó khăn, đang muốn hỏi thì Bàng Vũ Cẩm ghé vào tai hắn khẽ nói: "Hình như là người hầu của đệ đệ đại hồ tử của chàng đó."
Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhớ ra, thì ra đây là hạ nhân của Ngưu Cảnh Ba. Mình cứu biểu đệ Doãn chưởng quỹ của hắn, tên Ngưu Cảnh Ba này khăng khăng muốn bái mình làm huynh chưởng, mở miệng đóng miệng đều gọi ca ca tẩu tử một cách ngọt xớt, còn thường đưa các loại da hổ da gấu đến cho Đỗ Văn Hạo, Doãn chưởng quỹ cũng buôn bán ở kinh thành, cho nên cũng thường mời Đỗ Văn Hạo tới nhà, đi vài lần nên quen rồi.
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt của tên người hầu này đỏ rực, nghĩ chắc là đi rất gấp, hiện giờ vẫn còn đang hơi thở hổn hển, liền cười nói: "Ngưu huynh đệ có chuyện gì gấp ư? Ta trốn ở đây mà cũng sai ngươi đến tìm, cũng không để ta được ăn uống cho ngon miệng."
Người đó vội vàng cúi người nói: "Quả thật là có chuyện gấp, nếu không cũng không phái ta đến tìm ngài." Đỗ Văn Hạo đặt đôi đũa trên tay xuống, nói: "Ừ, xem ra đúng là có chuyện gấp, có điều ta biết gia chủ có chuyện gì gấp rồi, chắc chắn lại có liên quan gì đến chuyện uống rượu đây mà. Có điều hôm nay nếu là uống rượu chơi bời thì ta không có thời gian rảnh đâu, bảo với hắn là ta cùng phu nhân ăn xong còn phải tới chùa Tướng Quốc để dâng hương".
Người đó quay đầu lại bảo lão bản lui ra trước, sau đó mới quay lại nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiên sinh, gia chủ của ta bị bệnh rồi."
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền kinh hãi, không cười nữa, vội vàng nói: "Vậy sao ngươi không nói sớm? Có nghiêm trọng không?"
"Hồi bẩm Đỗ tiên sinh, bệnh vô cùng nghiêm trọng!"
Đỗ Văn Hạo càng thêm kinh hãi, ném đũa xuống rồi đứng dậy, đột nhiên nhớ tới mình đã đáp ứng cùng thê tử đi dạo phố, nhất thời do dự không quyết.
Bàng Vũ Cầm mỉm cười nói: "Để hôm khác chúng ta lại đi dạo phố, dẫu sao thì thiếp cũng mệt rồi, phu quân mau đi khám cho Ngưu gia huynh đệ đi, đừng để ý đến thiếp."
Đỗ Văn Hạo biết thê tử của mình luôn hiểu ý người khác, hơn nữa hảo hữu gặp chuyện, mình nên đi xem mới đúng, cho nên không do dự nữa. Người hầu của Ngưu Cảnh Ba này lái xe lừa đến, cho nên trước tiên dùng xe đưa thê tử về nhà rồi mới cùng hắn đi tới chỗ Ngưu Cảnh Ba.
Xe lừa chạy bon bon trên đường, Đỗ Văn Hạo mấy lần suýt nữa thì ngã dúi dụi, biết rằng tên nô tài của Ngưu gia này sốt ruột muốn cứu chủ cho nên không trách hắn, chỉ đành để cái mông của mình tạm thời phải chịu ủy khuất thôi.
Đi được một lúc thì phát hiện xe lừa không phải là đi về phía trạch viện của Ngưu Cảnh Ba, Đỗ Văn Hạo thắc mắc trong lòng, vén rèm lên, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện quả nhiên nam viên bắc triệt (nói một đường, làm một nẻo), đang muốn mở miệng hỏi thì tên nô tài đó nói: "Đỗ tiên sinh, sắp đến rồi, xin ngài ngồi vào xe đi, bên ngoài gió lớn lắm."
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ đằng nào thì cũng đã lên xe của người ta rồi, thôi thì cứ an tâm mà ngồi xem rốt cuộc là chiếc xe lừa này sẽ chở mình tới đâu.
Một lát sau, xe chạy chậm dần, rồi nghe thấy xa phu "họ" một tiếng, xe lừa hoàn toàn dừng lại.
Rèm xe được vén lên, tên nô tài đứng ở ngoài xe cung kính nói: "Đỗ tiên sinh, tới rồi, gia chủ nhà ta đang ở cửa đợi ngài."
Đỗ Văn Hạo nhảy xuống xe, chỉ thấy xe lừa đỗ ở cửa một trạch viện màu xanh sẫm, ngoài cửa có hai cây hồng mai, nhưng đã qua mùa mai nở lâu rồi, cho nên chỉ còn lại lá xanh đung đưa trong gió xuân.
Đứng ở ngoài cửa là một nam tử ngoài ba mươi tuổi, mặt đầy râu, hai tay chắp sau lưng, mày nhíu chặt, thấy Đỗ Văn Hạo xuống xe, hắn vội vàng chạy tới, nói: "Ca ca của ta, sao giờ huynh mới tới, khiến đệ sốt ruột muốn chết."
Đỗ Văn Hạo thấy đây quả nhiên là tên đệ đệ Ngưu Cảnh Ba của mình, có điều, vừa rồi không phải tên người hầu đã nói là hắn bị bệnh rất nguy kịch sao.
Ngưu Cảnh Ba nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đỗ Văn Hạo, vội vàng cười to, nói: "Ca ca, xin thứ cho huynh đệ lỗ mãng, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi, tiểu đệ không có bệnh, người mắc bệnh là một vị tri kỷ của tiểu đệ, vì quá lo lắng cho nên mới đành nói dối, nếu không thì ca ca sao có thể tới đây nhanh như vậy?"
Đỗ Văn Hạo nhíu mày nói: "Ai bị bệnh mà khiến ngươi phải nói dối thế?" Trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, không khỏi thò đầu ra nhìn vào trong viện tử, chỉ thấy trong và ngoài viện tử không giống nhau, bên ngoài nhìn thì rất đơn giản, chỉ là một căn nhà bình thường, ai ngờ bên trong lại như có cả càn khôn đình đài lâu các, tiểu kiều lưu thủy, giống như nhà của một đại phú hộ. Có điều bầu không khí nơi đây có chút không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì Đỗ Văn Hạo không nói ra được.
Đỗ Văn Hạo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tên Ngưu Cảnh Ba này buôn bán hàng da, chắc có nhiều tiền. Ai cũng nói nam nhân có tiền thì đều biến thành hư hỏng, phỏng chừng nơi đây là nơi hắn nuôi vợ bé cũng không chừng. Nhất định là không dám dẫn nữ nhân về nhà, cho nên nói dối để mình tới chẩn bệnh cho cô vợ bé. Đỗ Văn Hạo có chút tức giận, mặt không khỏi sầm xuống.
Ngưu Cảnh Ba thấy mặt Đỗ Văn Hạo sầm xuống thì vội vàng cười bồi, nói: "Ca ca, coi như là tiểu đệ cầu xin huynh đi. Nếu không phải là bệnh của Cẩm Sắt quá nghiêm trọng, đệ cũng không dám làm vậy đâu."
"Cẩm Sắt là ai? Vợ bé của ngươi hả?"
"Không, không! Nếu tiểu đệ có phúc phận này, tất nhiên sẽ đón về nhà rồi, tiểu đệ nào có được phúc tốt như vậy đâu!"
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên từ trong nhà có một lão mụ tử chạy ra, hổn hà hổn hển nói: "Ngưu gia, không ổn rồi, tiểu thư cô ấy..."
Ngưu Cảnh Ba vội vàng hỏi: "Nói đi, Cẩm Sắt cô ấy làm sao?"
"Tiểu thư đang nói lảm nhảm!"
Ngưu Cảnh Ba túm lấy tay áo Đỗ Văn Hạo rồi kéo vào bên trong: "Ca ca, cứu mạng quan trọng hơn!"
"Ngươi còn chưa nói với ta Cẩm Sắt này là ai mà?"
Ngưu cảnh Ba vẫn không dừng bước: "Huynh trước tiên cứ khám đi đã rồi nói, xong việc tiểu đệ sẽ từ từ giải thích cho huynh."
Đỗ Văn Hạo chỉ đành để hắn kéo đi, xuyên qua một đình đài lâu các đẹp đẽ, rẽ trái ngoặt phải mấy vòng thì đến trước cửa một gian phòng. Lúc này, có thể nghe thấy được tiếng hô hoán sắc nhọn của nữ tử ở bên trong, nhưng không hiểu đang nói những gì.