Tống Y

Chương 298: Chương 298: Nham biến (căn bệnh ung thư).




Tiêu công công hướng Lưu Quý phi nói: “Nương nương xin hãy tạm nghỉ ngơi tại đây một lát, lão nô chờ ở ngoài phòng hậu dụng, có chuyện gì xin nương nương cứ gọi.”

Lưu Quý phi hừ một tiếng rồi mát mẻ nói: “Ai dám làm phiền Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng hậu cơ chứ? Ta đâu dám để nô tài cao quý các ngươi chiếu cố đây?”

“Nương nương, thôi thì để mọi chuyện ổn thỏa, trước khi mọi chuyện rõ thực hư trắng đen, người cứ để đám nô tài chúng ta ở đây hầu hạ nương nương, mong nương nương chiếu cố.”

Lưu Quý phi nghe vậy thì khẽ giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, tóc tai bù xù trông như một Mẫu Dạ Xoa, hai mắt trợn tròn hướng về phía Tiêu công công quát to lên: “Cái gì? Ngươi nói cái gì? Các ngươi sẽ hầu hạ ta sao? Ngay cả những thiếp thân cung nữ của ta cũng sẽ bị đuổi đi hết sao? Rõ ràng là ta bị ủy khuất, thế mà ta lại bị đối xử như là tội nhân vậy!”

Tiêu công công vẫn rất bình tĩnh. Ông ta không tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng cũng không hề siểm nịnh Lưu Quý phi chút nào. Cúi khom người xuống, ông ta cất giọng: “Thiếp thân cung nữ của nương nương tạm thời không thể hầu hạ nương nương mấy ngày này, tạm thời thì cung nữ Ôn Bà của Hoàng hậu sẽ giúp nương nương. Nàng ta hầu hạ cũng tốt lắm, nương nương đừng lo”. Vừa nói, ông ta vừa vỗ tay mấy cái. Tức khắc từ ngoài cửa đi vào một người. Đó là một nữ tử cao lớn, vừa vào đã cất tiếng nói thô thô chào một tiếng “Nương nương”.

Lưu Quý phi thấy vậy thì ngẩn người ra. Đang định lên tiếng kêu gào thì thấy Ninh công công tay cầm phất trần, vẻ mặt vui vẻ bước vào, nàng ta bèn im bặt. Ôn Bà thấy Ninh công công bước vào thì cũng vội vàng bước sang một bên rồi khoanh tay đứng im đó.

Tiêu công công cùng Ninh công công đưa ánh mắt nhìn nhau một chút, rồi Tiêu công công nói: “Tốt lắm, ta sẽ đi xem còn có cái gì cần chuẩn bị nữa không. Ninh công công, ngài đến đây thật là tốt quá”. Nói xong, ông ta quay sang Ninh công công cười chào rồi bước đi ra cửa.

“Ninh công công, ông tới vừa đúng lúc lắm. Mau mau giúp ta đuổi mụ cung nữ hung thần ác sát này đi với. Ta không cần cung nữ nào khác đâu, chỉ muốn cung nữ của ta thôi. Ngươi đi nói với Hoàng thượng cho ta, tình cảnh của ta hiện giờ vốn rất đáng thương mà. Hài tử cũng không còn, vậy mà bọn họ còn đối xử với ta như vậy”. Lưu quý phi bù lu bù loa khóc tướng lên nói với Ninh công công, mong tìm được một sự trợ giúp nào đó.

“Nương nương hiện nay Hoàng thượng trong người cũng không được khỏe. Những chuyện thế này nô tài quả thật không dám làm phiền đến Hoàng thượng, mong nương nương thông cảm cho nô tài”, Ninh công công vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp lời.

Lưu Quý phi vừa nghe xong tinh thần đã thấy rúng động, vội vàng hỏi: “Hoàng thượng có phải đang đau lòng cho ta không?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng đương nhiên là rất đau lòng, nhưng lúc này người còn phải nhìn ý tứ của Thái hoàng Thái Hậu. Hoàng thượng dù sao cũng không thể bất hòa với Lão tổ tông của người được, nương nương nghĩ xem có đúng không ạ?” Ninh công công vừa nói vừa cười, đi tới bên giường Lưu Quý phi ngồi xuống.

Lưu Quý phi nghe xong những lời này nhất thời như bị chấn động tinh thần, co quắp ngồi liệt ở trên giường, mắt rưng rưng chuẩn bị khóc òa lên lần nữa. Ninh công công thấy thế, sợ rằng Lưu Quý phi sắp sửa khóc rống lên liền vội vàng đứng dậy, lùi ra xa một chút, khuôn mặt tươi cười rồi cất tiếng nói: “Hôm nay nô tài đến là muốn nói cho nương nương hay biết Ôn Bà là người do Hoàng Hậu chọn lựa và gửi đến đây hầu hạ nương nương. Hoàng Hậu sợ nương nương trong người đang không khỏe, đứng dậy, đi lại khó khăn nên phải chọn người to khỏe một chút. Ôn Bà sức khỏe hơn người, có thể nâng cả tảng đá nặng hai trăm cân ý chứ nên chắc sẽ hầu hạ được nương nương rất tốt. Nương nương không phải lo lắng nhiều đâu, cứ yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi”. Nói xong, ông ta phẩy tay, đảo phất trần rồi xoay người bước đi, mặt vẫn còn tủm tỉm cười.

Đi ra đến ngoài cửa, Ninh công công lập tức trầm mặt, kêu hai thái giám canh cửa cùng Ôn Bà đến rồi thấp giọng dặn dò: “Các ngươi làm việc cho nghiêm túc. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì các người khó mà giữ được mạng sống của mình đó”.

“Nô tài hiểu rồi ạ”, tên thái giám nói.

“Nô tỳ hiểu ạ”, Ôn Bà cũng vội đáp lời.

Ninh công công đi xuống cầu thang . Trước khi rời đi, ông ta quay đầu, nhìn lại cửa phòng Lưu Quý phi cười lạnh một tiếng rồi thấp giọng tự nhủ: “Ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ. Đỗ Văn Hạo thì là ân nhân của ta, tài nhân cũng đã cùng ta kết bái huynh muội! Ngươi mở to mắt xem đã chọc vào ai. To gan thật”, vừa nói, ông ta vừa nghênh ngang bước đi.

Đỗ Văn Hạo về nhà, phía sau hắn hôm nay có thêm mười mấy thị vệ. Ngày thường, Đỗ Văn Hạo luôn biết lấy lòng tất cả mọi người. Hắn thậm chí còn bỏ công xem bệnh miễn phí cho các thị vệ lẫn người nhà họ nên bọn họ đối với hắn ta luôn rất cảm kích. Hôm nay, tuy những thị vệ này đang làm cái việc canh giữ hắn, nhưng suốt dọc đường đi, bọn họ cùng Đỗ Văn Hạo nói chuyện rất vui vẻ. Cười cười nói nói một lúc đã về đến nhà.

Thủ lĩnh thị vệ vui vẻ vuốt cái bụng mình nói: “Đỗ đại nhân, tuy chúng ta đang làm việc thật nhưng bụng thì đói lắm rồi. Chúng ta chẳng ý tứ gì đâu, Đỗ đại nhân đừng có tiếc chúng ta chút thịt rượu đấy nhá”.

Đỗ Văn Hạo cười to nói: “ngày thường bao người trong nhà chẳng có ai chịu tiếp rượu ta cả, hôm nay các ngươi tới thật tốt quá, ta có cơ hội thỏa mãn cơn thèm rượu của mình rồi. Vậy chẳng phải hay lắm sao?”

Mọi người nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì đều phá lên cười, nói: “thế thì chúng ta phải cho Đỗ đại nhân sảng khoái một bữa mới được. Mười mấy huynh đệ hôm nay coi như nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng Đỗ đại nhân thư giãn một bữa cho thật thoải mái nào”.

“Không có vấn đề gì. Chúng ta đi thôi”, Đỗ Văn Hạo nói rồi mời mọi người vào nhà.

Người ở Ngũ Vị Đường bỗng chốc thấy quan binh ở đâu đến nhiều như vậy thì bất ngờ, chưa biết phản ứng thế nào. Lâm Thanh Đại đang muốn tiến lên hỏi bỗng thấy Đỗ Văn Hạo cũng có mặt trong đám quan binh đó, tay còn bá vai, bá cổ mọi người, vừa đi vừa cười cười nói nói rất chi là vui vẻ.

“Văn Hạo, là khách của ngươi mời đến à?” Lâm Thanh Đại tiến lên hỏi Đỗ Văn Hạo.

“Tỷ mau mau vào kêu Cầm nhi thu xếp cho ta mười gian phòng hảo hạng để các vị huynh đệ đây nghỉ ngơi. Sau đó xuống nói nhà bếp chuẩn bị những món ăn ngon nhất, đem cùng những vò rượu hảo hạng nhất lên đây cho ta”.

Lâm Thanh Đại thấy nhiều người như vậy nên không tiện hỏi thêm. Tuy rất tò mò nhưng cũng đành bỏ đấy, vội chạy vào hậu viện chuẩn bị những việc mà Đỗ Văn Hạo vừa giao phó.

Ba ngày sau đó, trong cung cử người kêu Đỗ Văn Hạo vào ngay, nói Lưu Quý phi có chuyện.

Đỗ Văn Hạo ngay lập tức lên đường vào cung. Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng Hậu, Dụ Cáp Nhi cùng Hạ Cửu Bà, tất cả những người liên quan đều đã có mặt đầy đủ.

Thái hoàng Thái hậu hòa ái hướng về phía Đỗ Văn Hạo vẫy tay nói: “Đỗ Văn Hạo, Ai gia đang chờ ngươi đó. Mau đến đây ngồi cạnh Ai gia đi”. Đỗ Văn Hạo vội vàng đi về phía Thái hoàng Thái hậu đang chỉ, bên kia người là chỗ của Hoàng thượng và Dụ Cáp Nhi.

Đỗ Văn Hạo tiến lên thi lễ chào Thái hoàng Thái hậu cùng mọi người, sau đó mới đi đến chỗ ngồi mà Thái hoàng Thái hậu dành cho mình.

“Tốt lắm, vậy là mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi, Hoàng Hậu, ngươi có thể bắt đầu việc của mình rồi”, Thái hoàng Thái hậu quay về phía Hoàng Hậu nói.

“Dạ bẩm Lão tổ tông xin người chờ chút. Con sẽ kêu người mang những gì mà Lưu Quý phi thải ra ngay đây”, Hoàng Hậu sau khi nói xong câu này thì vội vàng móc từ trong túi ra một cái khăn thơm bịt kín mũi của mình lại.

Ngay sau đó, một người cung nữ nhưng bộ dạng có vẻ đã già từ trong nội thất cung Lưu Quý phi đi ra, theo sau bà ta là hai cung nữ khác. Một người trong họ cầm một cái thùng gỗ. Từ trong thùng bốc ra một mùi hôi thối vô cùng kinh tởm khiến tất cả mọi người trong phòng đều không thể chịu nổi. Tống Thần Tông vội lấy tay bịt mũi, tay kia phất phất như muốn xua cái mùi khó chịu đó đi, chán ghét nói: “các ngươi mang cái này vào đây làm gì, không mau vứt ngay đi, thối chết người đi được”.

Thái hoàng Thái hậu cau mày, bịt kín mũi nói: “Chớ vội. Hoàng thượng cũng cố nhịn một chút, hôm nay dù gì cũng phải làm rõ trắng đen mọi chuyện mới được”.

Hoàng Hậu lúc này đang cố đứng gần cửa cho đỡ mùi, lên tiếng nói: “Hoàng thượng, trong cái thùng đó là tất cả những gì thải ra từ trong bụng Lưu Quý phi trong ba ngày qua”.

“Nhanh nhanh nói rõ ra xem nào. Đừng có dài dòng như thế, Ngươi muốn đầu độc tất cả mọi người ở đây sao”.

Hoàng Hậu cười trộm: “vâng, mấy ngày hôm nay Ổn Bà là người hầu hạ Lưu Quý phi rất cẩn thận, tất cả những gì Lưu Quý phi thải ra đều được cất giữ trong cái thùng này. Hay là để bà ta nói cho công bằng”.

“Được rồi ai nói cũng được. Mau lên không ta sắp không chịu được nữa rồi”.

Ổn Bà nghe vậy vội vàng tiến lên phía trước, dập đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, lão thân cùng năm cung nữ khác được Hoàng Hậu sắp xếp cho đến đây hầu hạ Lưu Quý phi, trong ba ngày đêm vừa rồi đã cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ của mình. Trong mấy ngày đó không hề thấy nương nương bị đau bụng hay làm sao. Tất cả những thứ nương nương thải ra cũng không thấy có gì bất thường, không có dấu hiệu gì của thai nhi cả”.

“Các ngươi đã kiểm tra thật cẩn thận chưa đấy?” Thái hoàng Thái hậu nghiêm giọng, lên tiếng hỏi.

Nhận thấy thái độ đã có chút nghiêm trọng hơn mức bình thường của Thái hoàng Thái hậu, Ổn Bà vội vàng xoay người về phía Thái hoàng Thái hậu run run nói: “Lão thân thật không dám có chút sơ suất nào. Hàng ngày lão thân đều một mực chăm chú để ý đến Lưu Quý phi, một khắc cũng không dám rời. Lưu quý phi mà có kêu ca gì lão thân chắc chắn sẽ biết ngay lập tức. Nhưng thật sự là không có ạ”.

“Nếu như vậy, chúng ta đi ra chỗ nào khác nói chuyện thôi. Gian phòng này ô uế mùi không thể chịu được. Cho mang cái thứ uế vật kia đi ngay đi”, nói xong, Thái hoàng Thái hậu đứng ngay dậy, quay sang Đỗ Văn Hạo mỉm cười ra điều khích lệ rồi đưa tay khoát hắn đi theo, sau đó quay sang nhìn Tống Thần Tông một chút, rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Tất cả mọi người cũng vội vàng đứng dậy đi theo Thái hoàng Thái hậu. Bước ra đến ngoài, Thái hoàng Thái hậu hít hà không khí tươi mát bên ngoài rồi lập tức sai cung nữ đóng cửa cung Lưu Quý phi lại cho thối khí khỏi bốc ra ngoài.

Thái hoàng Thái hậu dẫn mọi ngừơi tới ngồi ở Lương Đình Hạ. Tống Thần Tông thấy Hạ Cửu Bà đứng buông thong, nhưng không thấy rõ lắm vẻ mặt , nhân tiện nói: “Hạ Cửu Bà tiến lên đây ta hỏi chuyện”.

“Vâng, Hoàng thượng”, Hạ Cửu Bà nghe Hoàng thượng nói vội vàng tiến lên phía trước.

“Mới đó những gì Ổn Bà nói ngươi có nghe rõ không”.

Hạ Cửu Bà vội vàng quỳ phục trên mặt đất nói: “Hoàng thượng thứ tội, tất cả đều là lỗi của vi thần. Là do vi thần chẩn bệnh không đúng, vi thần tội đáng chết vạn lần”.

Dụ Cáp Nhi vừa cười lạnh vừa nói: “Hừ, Hạ Cửu Bà, lúc trước không phải ngươi một mực cam đoan trong bụng Lưu Quý phi có hài tử sao? Đỗ đại nhân còn hỏi lại ngươi thật cẩn thận, ngươi vẫn một mực khẳng định như vậy. Chính ngươi nói vì ta không may xô ngã nàng ta và vì Đỗ đại nhân cho nàng ta dùng Đọa thai dược nên nàng ta mới bị xảy mất hài tử trong bụng, có đúng như vậy không? Thế sao lúc đó ngươi không nói vi thần đáng chết mấy câu đầy vẻ thương hại này đi”.

“Vi thần… vi thần không biết ạ, chắc vi thần tuổi già vụng về nên chẩn bệnh không chính xác, mong nương nương rộng lượng mà….”

“Nếu tuổi già vụng về thì sẽ không muốn đi hại người như vậy. Ngươi hưởng bổng lộc của Hoàng thượng, vậy mà lại làm cái chuyện vô lương tâm này. Nếu không phải nhờ Đỗ đại nhân nghĩ ra cách kiểm tra như thế này thì chẳng phải mục đích xấu xa của ngươi đã thành hiện thực rồi sao?”

“Dụ Cáp Nhi”, Thái hoàng Thái hậu làm bộ nghiêm khắc mà trừng mắt nhìn Dụ Cáp Nhi một cái. “Mau lui ra, Hoàng thượng còn chưa lên tiếng ngươi đã ba hoa gì cơ chứ?”

“Dạ vâng”, Dụ Cáp Nhi nghe vậy bèn không nói năng thêm gì nữa, từ từ thối lui đứng sang một bên.

Tống Thần Tông trầm ngâm chốc lát rồi nói: “nói như vậy thì tất cả là do Hạ Cửu Bà chẩn bệnh nhầm, còn Đỗ ái khanh đã bắt đúng bệnh, có đúng không?”

“Dạ, đúng như thế ạ”, Hạ Cửu Bà lúc này mới dám ngẩng đầu lên một chút trả lời câu hỏi của Tống Thần Tông.

Đỗ Văn Hạo ngồi một bên một mực yên lặng không nói câu nào. Kỳ thực, hắn sớm biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này. Bình thường lúc trước Dụ Cáp Nhi dù có nói trời nói biển gì hắn cũng không mấy khi để tâm, mà quả thật lúc đó hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào để nghe cả, nhưng bây giờ, càng ngày hắn càng nhận ra Dụ Cáp Nhi không phải là loại người thích dành ân sủng tranh đoạt quyền. Nàng mới vào cung trong một thời gian ngắn, có vẻ cũng được lòng mọi người nhưng tại sao lại gây thù chuốc oán gì với Lưu Quý phi để nàng ta phải nhằm đích xác Dụ Cáp Nhi mà hãm hại như vậy. Nhưng nghĩ lại, hành động của Lưu Quý phi nếu thành công thì quả thật là một mũi tên mà trúng hai đích, vừa đánh được Dụ Cáp Nhi mà còn hạ được cả hắn nữa. Có thể do Lưu Quý phi biết hắn cùng Dụ Cáp Nhi cùng có mặt trong chuyến đi đến Đông Minh nên cho rằng hắn cùng Dụ Cáp Nhi là một phe. Giờ mà hạ được cả hai một lúc thì không phải là quá tốt sao? Ôi lòng dạ của độc phụ này quả thật là hiểm ác.

“Văn Hạo, tại sao khanh cứ ngồi im không nói năng câu nào vậy?” Thái hoàng Thái hậu thấy Đỗ Văn Hạo ngồi im một bên thì lên tiếng hỏi.

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Chuyện được giải quyết rõ ràng như vậy thì tốt quá rồi. Nếu như lỗi không phải của thần với Dụ nương nương thì thần cũng có gì để nói đâu”.

Đỗ Văn Hạo không nói bởi vì hắn biết làm thái y mắc sai lầm đôi lúc vẫn có thể chấp nhận được. Vậy nên lần này Hạ Cửu Bà đã đứng ra giúp Lưu Quý phi thoát khỏi chuyện này rồi. Hắn cũng không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ hơn vì hắn thật ra cũng không có chứng cớ gì chống lại Lưu Quý phi cả. Vậy nên tốt nhất là im lặng, chẳng dại gì chuốc thêm họa vào thân.

Tống Thần Tông đứng dậy nói: “vậy là chuyện đã rõ ràng rồi, Đỗ ái khanh cũng đã giải được nỗi oan khuất. Hạ Cửu Bà chẩn bệnh sai, nói năng lung tung đúng là đáng ghê tởm. Phạt đánh Hạ Cửu Bà năm mươi trượng, cắt bổng nửa năm. Lưu Quý phi chưa rõ mọi chuyện đã đổ lỗi cho Đỗ ái khanh, đúng là không nên, phạt lệ ngân ba tháng, chuyển chỗ đó thưởng cho Đỗ ái khanh.”

Hạ Cửu Bà vội vàng dập đầu tạ ơn. Quân thần trong cung là thế đó, dù Hoàng thượng có ban thưởng hay phạt thì cũng vẫn là ân điển của Hoàng thượng. Có bị phạt nặng chừng nào đi chăng nữa thì cũng vẫn phải tạ ơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, tại phủ đệ tiền Tư Mã Quang.

Mội cỗ xe lớn đang dừng trước cửa. Mấy nữ nhân dùng xe đẩy đẩy Tư Mã Quang từ trong phủ ra. Đây là những nữ nhân làm y tá trong Ngũ Vị Đường của Đỗ Văn Hạo. Gần đây, Ngũ Vị Đường đã được sửa sang, có thể gọi đó là một phòng giải phẫu chính thức nên Đỗ Văn Hạo cho tuyển thêm mấy người làm y tá. Họ đều được tuyển chọn và đào tạo về chuyên môn rất kỹ càng.

Tư Mã Quang nằm ngửa ở trên xe đẩy, ánh mắt có chút gì đó lo lắng, băn khoăn.

Hôm nay Đỗ Văn Hạo cho người tới phủ đệ của Tư Mã Quang, thông báo hắn đã chuẩn bị xong cho việc giải phẫu nên sẽ đưa Tư Mã Quang sang để chữa trị. Dù sao đây cũng là một phương pháp trị liệu vô cùng lạ lẫm mà Tư Mã Quang chưa từng biết qua nên ông ta cũng không muốn công bố rộng rãi chuyện của mình. Ông ta chỉ đi sang có một mình, không có người thân hay bạn bè nào đi cùng. Những người này cũng không hề biết hôm nay Tư Mã Quang sẽ được phẫu thuật, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng không hề hay biết.

Trong chuyện này Đỗ Văn Hạo cũng có cùng quan điểm với Tư Mã Quang. Hắn đột ngột sai người tới báo gấp cho ông ta rồi quyết định phẫu thuật ngay lập tức, cũng là muốn tránh cho mọi người tập trung đến xem náo nhiệt, ảnh hưởng đến sự tập trung của mình.

Đỗ Văn Hạo cũng đang đi theo xe đẩy. Hắn mỉm cười với Tư Mã Quang, nói: “Tư mã đại nhân, ngài cảm thấy sao rồi? Có lo lắng sốt ruột không?”

Tư Mã nghe xong mặt giãn ra một chút. Ông ta cười hắc hắc: “Lão hủ đã chuẩn bị chỗ chôn cho mình rồi thì có gì mà phải lo lắng nữa đây”.

“Vậy là tốt rồi, ông cứ yên tâm đi. Ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho ông”, Đỗ Văn Hạo mỉm cười trấn an

Tư Mã Quang mắt nheo nheo mỉm cười nhìn Đỗ Văn Hạo trêu chọc nói: “chữa không hết cũng không sao. Tiểu lão đệ chỉ cần vứt cái trái tim ở trong bụng ta đi thì cho dù có chết trên bàn mổ, biến thành quỷ liễu cũng không thể tìm đến ngươi mà đòi mạng được. ha ha”

Đúng lúc này, bỗng từ ngoài cửa xuất hiện một người vội vã chạy vào. Đó là một nam tử trung niên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa thấy Tư Mã Quang nằm trên xe đẩy đã chạy vọt tới đứng bên cạnh lão rồi lắp bắp hỏi: “Lão gia! Lão gia ngài định đi đâu vậy?”

Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên để có thể nhìn kỹ nam tử đó hơn. Vừa thấy mặt hắn ta, Đỗ Văn Hạo đã giật mình sửng sốt. Lộ rõ trên mặt nam tử đó là một đạo đao ba trông rất đáng sợ, giúp Đỗ Văn Hạo nhận ran gay đây là người mình từng gặp qua. Mà đó không phải ai khác, chính là người đã theo dõi hắn lần trước, từ khi hắn bước lên xe ngựa cho đến khi hắn quyết định vào trà lâu rồi dùng kế kim thiền thoát xác để “cắt đuôi”. Lúc ấy đứng sau cánh cửa Đỗ Văn Hạo đã có cơ hội quan sát kỹ càng con người đó nên giờ đây hắn dễ dàng nhận ra ngay. Ngay những gì hắn ta vừa nói với Tư Mã Quang thì có thể thấy hắn chính là phó tòng của Tư Mã Quang.

Quả nhiên, Tư Mã Quang cười mà đáp lại lời hắn: “Ngươi đã trở về sao? Ta không có việc gì. Đỗ ngự y sẽ chữa bệnh cho ta, giờ ta đang chuẩn bị qua phủ hắn”.

“Đỗ đại nhân, vị này là quản gia ở phủ của ta, cũng là một người họ hàng thân thích. Anh ta cũng mang họ Tư Mã, tên chỉ có một chữ Đạo. Mấy hôm trước đây nhà anh ta có việc gấp nên phải lên đường về quê vài ngày”.

Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Hóa ra ngài là Tư mã quản gia, quả là biệt lai vô dạng”.

Tư Mã Đạo vừa mừng vừa sợ, vội chắp tay đáp lễ: “Đỗ ngự y sẽ giúp lão gia nhà ta chữa bệnh sao? Vậy thật tốt quá”.

“Đúng vậy. Chẳng lẽ lần trước ngươi theo dõi ta chính là muốn tìm ta đến xem bệnh cho lão gia nhà ngươi sao?” Đỗ Văn Hạo hỏi ngay.

“Ha ha đúng là như thế.” Tư Mã Đạo dáng vẻ ngượng ngùng đáp.

“Nếu thế vì sao không nói thẳng cho ta biết mà cứ hết lần này tới lần khác đi theo dõi ta từ xa?’

“Cái này…” Tư Mã Đạo có chút ngập ngừng chưa biết trả lời sao, mắt liếc sang nhìn cái xe đẩy cùng với Tư Mã Quang.

Tư Mã Quang cười nói: “Dù sao Đỗ đại nhân cũng thân thiết với những người ủng hộ cho biến pháp, dù ta không chắc ngài đối với biến pháp có thái độ ra sao. Lão hủ thì ngài biết rồi đấy, lúc nào cũng kiên quyết một mực phản đối biến pháp nên Tư Mã Đạo hắn cũng muốn thăm dò ngài một chút xem thái độ của ngài thật sự là thế nào rồi mới tìm cơ hội để nói chuyện nói ngài. Con người hắn lúc nào cũng cẩn thận thế đấy nhưng không hiểu thăm dò “khéo léo” đến mức nào mà lại làm cho ngài hiểu lầm ha ha”.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, chắp tay nói: “không sao”.

Hắn trước giờ không để ý, nhưng giờ khi nghe Tư Mã Quang nói vậy, Đỗ Văn Hạo mới nghĩ lại về thái độ của hắn đối với biến pháp. Lâu nay hắn dường như chưa bao giờ thể hiện bất cứ thái độ nào đối với biến pháp cho người khác hay biết. Trước khi đi xuyên thời gian, lúc hắn còn học ở trung học thì sách vở đều viết về biến pháp với những lời lẽ rất tích cực, cho rằng ý tưởng của biến pháp về thực chất là rất tốt, rất tiến bộ.

Những người như Tư Mã Quang có thể nói là bảo thủ, lại chỉ chuyên nhìn một mặt của vấn đề nên cứ nhìn thấy vài nhược điểm của biến pháp là đã ra sức phản đối rồi. Nhưng Đỗ Văn Hạo đã có thời gian đi vi hành cùng Hoàng thượng, hắn chứng kiến được nhiều điều hơn, nghe được nhiều phía hơn nên nhận thức của hắn cũng tiên tiến hơn.

Mọi người lúc này đã đi ra khỏi phủ Tư Mã Quang. Xe đẩy của viện giải phẫu của Đỗ Văn Hạo cũng khá hiện đại, thiết kế có thể mở ra xếp lại, có bánh xe để đẩy đi chứ không cần nâng lên nâng xuống. Một lúc sau Tư Mã Quang đã được đẩy lên một cỗ xe ngựa to, Đỗ Văn Hạo cùng Tư Mã Đạo cũng ngay lập tức lên xe ngựa.

Đỗ Văn Hạo thật ra không muốn cho những người thân thích của Tư Mã Quang đi theo, sợ họ sẽ quấy rầy khiến hắn khó chuyên tâm vào việc phẫu thuật. Sau khi bàn bạc với Tư Mã Quang, quyết định chỉ có con trưởng của Tư Mã Quang là Tư Mã Dong cùng con gái là Tuệ Nhi đi theo. Bọn họ nhanh chóng lên xe và đoàn gồm 5 người lên đường đi tới Ngũ Vị Đường.

Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi ra nghênh đón Tư Mã Quang rồi đưa ông ta vào phòng giải phẫu, chuẩn bị cho buổi phẫu thuật.

Đỗ Văn Hạo lấy ra một bức “giải phẫu tri tình thư” (thư đồng ý cho phẫu thật). Mặc dù Tư Mã Quang đã đồng ý cho phẫu thuật nhưng hắn biết rõ khi giải phẫu có thể xảy ra rất nhiều những vấn đề ngoài tầm kiểm soát. Nếu không may có điều gì xảy ra với Tư Mã Quang thì ông ta làm sao mà đứng ra giải thích giúp hắn được nữa. Vậy nên hắn quyết định phải để người nhà của Tư Mã Quang ký vào bức thư này đề phòng trước.

Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo đem giâỉ phẫu tri tình thư đưa cho con trưởng của Tư Mã Quang là Tư Mã Dong và nói: “Tư mã công tử, đây là thư đồng ý phẫu thuật, ngươi hãy xem qua đi. Trong đó có nói rõ mục đích của cuộc phẫu thuật, phương pháp cũng như những sự việc ngoài ý muốn có thể sẽ xảy ra trong quá trình phẫu thuật. Nếu như sau khi xem xong ngươi vẫn đồng ý cho ta làm phẫu thuật thì sau này, nếu những chuyện không may đó xảy ra ngươi cam đoan sẽ không truy cứu trách nhiệm. Khi đó, chỉ cần ngươi ký tên vào đây thì ta sẽ chuẩn bị phẫu thuật cho lệnh tôn. Còn nếu như ngươi không đồng ý thì ta không thể phẫu thuật được.”

Tư Mã Dong cầm bức thư xem qua một lượt, thân thể bắt đầu run rẩy, lo lắng. Hắn chỉ vào dòng chữ phía đầu bức thư nói: “Đỗ ngự y, chỗ này, chỗ này viết thế là có ý gì?”

“Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn vào chỗ Tư Mã Dong đang chỉ rồi nói: “Khi một người mắc phải thũng lựu (khối u) thì có thể có hai loại mà phải phẫu thuật ra mới biết được. Thứ nhất là lành tính thì chỉ cần phẫu thuật cắt đi là có thể khỏi được, nhưng nếu rơi vào loại thứ 2 là ác tính thì phẫu thuật cũng khó có thể khỏi được, nhất là khi đã bị di căn thì việc trị liệu sẽ vô cùng phức tạp, khó khăn. Nói cách khác, trong cơ thể lệnh tôn lúc này đã có nham tế bào rồi, đây là một dạng tà độc, không chừng đã di căn. Phẫu thuật có thể trị hết, cũng có thể sẽ đỡ được phần nào nhưng cũng có thể chẳng có tác dụng gì cả”.

Tư Mã Dong thưa dạ nói: “Nếu như vậy thì làm phẫu thuật để làm gì?”

“Tư mã công tử, giải phẫu không phải là vạn năng cũng giống như thuốc uống, không phải cứ một loại thuốc là trị được bách bệnh. Ta không thể đảm bảo với ngươi bất cứ chuyện gì được, chỉ có thể cố gắng làm hết sức mình mà thôi”.

Tuệ Nhi quay sang huynh trưởng của mình nói: “Ca, bệnh của cha tất cả các đại phu khác đều đã bó tay hết rồi, chỉ còn có Đỗ ngự y là còn cố phẫu thuật cho cha. Chúng ta làm gì có lựa chọn nào khác. Nếu như không phẫu thuật, cha cũng chỉ còn nước chờ chết, còn nếu phẫu thuật thì chúng ta vẫn còn có chút hy vọng”.

Tư Mã Dong rơi lệ nói: “chuyện này ta biết nhưng ngươi xem này, trên này có viết nếu phẫu thuật cũng có thể sẽ chết. Như vậy nếu không phẫu thuật thì còn có thể sống thêm vào bữa, nhưng nếu phẫu thuật có thể sẽ chết ngay, vậy nên ta mới băn khoăn.”

Tuệ Nhi nói: “Nhưng là, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng trơ mắt nhìn phụ thân chết dần chết mòn sao?”

“Ta không có ý như vậy. Ta… ta chỉ không biết nên làm sao bây giờ?” Tư Mã Dong thống khổ mà ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu khóc hu hu.

Tuệ Nhi cũng ngồi xổm xuống đất bên cạnh anh mình, nói: “Ca, ta tin tưởng vào tay nghề của Đỗ ngự y, hai hôm trước hắn kê cho ta đơn thuốc chữa tật ở chân, mới dùng được vài ngày ta rõ ràng đã có cảm giác khá hơn rất nhiều, không những chân bớt đau mà giờ còn co duỗi được nữa. Ngươi cũng biết cái chân tật của tiểu muội rồi, tiểu muội đã phải chịu thiệt thòi với nó bao nhiêu năm nay, biết bao nhiêu đại phu thử chữa trị mà có ai giúp nó khá khẩm hơn tẹo nào đâu. Thế mà Đỗ ngự y trong có vài ngày đã giúp cho cái chân tật của ta tốt hẳn lên, ngươi xem đi”.

Tuệ Nhi đứng thẳng người lên, đi đi lại lại vài vòng trong phòng. Mặc dù vẫn có chút khó khăn nhưng so với lúc trước quả thật đã khá hơn rất nhiều, hoạt động cũng linh hoạt hơn. Tuệ Nhi quay qua Tư Mã Dong nói: “Ca, ngươi xem cái chân ta tốt lên được như vậy là minh chứng rõ nhất cho y thuật cao mình của Đỗ ngự y. Cho nên ta thật lòng tin tưởng hắn nhất định có thể làm được điều gì đó cho bệnh tình của phụ thân.”

Đỗ Văn Hạo lần đầu tiên nghe Tuệ Nhi thổ lộ hết về cái chân tật của nàng cũng như tình trạng từ sau khi uống thuốc nen tâm lý không khỏi lấy làm vui mừng. Tuy nhiên, không thể so nó với việc giải phẫu. vậy nên hắn không thể thúc giục mà chỉ có thể đứng im nhìn bọn họ tự phân tích rồi đưa ra quyết định.

Tư Mã Dong mấy ngày hôm nay không có chú ý đến cái chân của tiểu muội hắn, phần là còn đang lo lắng cho bệnh tình của phụ thân. Giờ hắn mới chột dạ nhìn vào bước đi của tiểu muội thấy rõ ràng chân nàng ta đã tốt hơn rất nhiều. Hắn bỗng thấy vui mừng vô cùng, những lo lắng buồn bực cất chứa trong tim dần tan biến, vội đứng lên nói: “Tốt lắm. Ta sẽ không băn khoăn nữa. Xin mời Đỗ ngự y giải phẫu chữa thương cho phụ thân”.

Hắn cầm lấy cây bút, nhưng khi nhìn những dòng chữ về sự nguy hiểm và những sự việc ngoài ý muốn có thể xảy ra khi giải phẫu, hắn lại trùng xuống, nước mắt lại tuôi rơi. Tay hắn run rẩy, muốn hạ bút ký mà không thể làm được.

Tuệ nhi thấy vậy cũng nghẹn ngào, nói: “Ca, sinh tử do mệnh phú quý tại thiên”.

Những lời này làm cho Tư Mã Dong cả người chấn động. Hắn chậm rãi gật đầu rồi không do dự đặt bút ký và viết tên mình. Rồi hắn nhẹ nhàng trả lại cả tờ giấy lẫn cây bút, xoay người chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ ngự y, tất cả trông chờ vào ngài”.

Đỗ Văn Hạo cũng chắp tay hoàn lễ: “Đỗ mỗ nhất định tận tâm tận lực, sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho Tư mã đại nhân”.

Thong phòng giải phẫu, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi đã làm tốt công việc chuẩn bị cho buổi phẫu thuật. Tư Mã Quang sau khi uống ma túy dược đã bắt đầu hôn mê, tất cả những gì trong dạ dày đã được tống ra, nước tiểu cũng đã được hút sạch. Sau khi dùng ma túy dược thì còn phải dùng thêm thuốc kháng khuẩn để chống nhiễm trùng.

Đỗ Văn Hạo bắt đầu bắt tay vào việc phẫu thuật. Hắn cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh nhưng sao vẫn không khỏi cảm thấy run run. Tuy hắn đã được học về giải phẫu, lý thuyết đã nắm rõ lắm rồi nhưng lần này lại là giải phẫu cho một trong những học giả vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc, người đã biên soạn nên bộ biên niên thể thông sử đầu tiên của Trung Quốc. Ông ta khi còn bé đã cơ trí hơn người, dùng trí đập bể chum cứu bằng hữu, chuyện nổi tiếng đó ở Trung Quốc không ai là không biết đến. Bây giờ, chính hắn lại đang chuẩn bị động dao phẫu thuật trị bệnh cho một danh nhân như vậy, nếu nói không lo lắng gì thì chỉ là nói xạo.

Hắn còn lo lắng vì một lý do nữa. Người bệnh này có chiến công hiển hách, nhưng giờ đây cũng đã là một lão nhân hơn sau mươi tuổi rồi. Lại còn mắc phải nham chứng, chứng bệnh tối nguy hiểm nữa chứ. Thông thường, con người ta ngoài năm mươi tuổi là phẫu thuật đã khó khăn rồi, đây lại còn là lần đầu tiên hắn phẫu thuật dạ dày nữa chứ nên lấy đâu ra kinh nghiệm gì. Nhưng lúc này Đỗ Văn Hạo không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết hy vọng lão thiên gia không đẩy mình vào con đường khó khăn.

Ngừng thở, Đỗ Văn Hạo cầm trong tay con dao giải phẫu vững vàng đặt lên khoảng bụng khô gầy của Tư Mã Quang, từ chỗ bụng trên vạch một đường ở chỗ giữa tuyến hạ hành xuống.

Khi khoang bụng được mở ra, hắn liền trợn tròn mắt. Lão thiên gia quả là trêu ngươi, đã ban cho hắn một người bệnh vô cùng nguy cấp.

Tất cả các bộ phận quanh dạ dày của Tư Mã Quang đã có dấu vết của nham biến (mầm bệnh ung thư)!

Đỗ Văn Hạo bỗng như trầm xuống. Nham tế bào đã bắt đầu di căn.

Làm sao bây giờ? Tiếp tục giải phẫu hay đóng lại chờ chết?

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.