Tống Y

Chương 150: Chương 150: Nhất đoàn loạn ma.




Phùng thị hai đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa thì khuỵu xuống đất, may mà Lâm Thanh Đại đỡ kịp, méo miệng, giọng khàn khàn nói: "Văn đại phu, cầu ngài cứu ta, ta nếu mắc bệnh này, không chỉ không thể nuôi dưỡng nhi tử, ngược lại còn thành gánh nặng cho nó, sau này biết sống thế nào đây!"

Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đã trị liệu cho ngươi, tất nhiên là không thể bỏ dở giữa chừng. Bệnh này của ngươi vừa mới phát sinh, hiện tại chữa trị vẫn còn kịp, dùng Độc hoạt ký sinh thang gia giảm theo bệnh chứng, liền có thể tán hàn trừ thấp, khử phong dưỡng huyết, chỉ cần trị liệu triệt để thì sẽ không lưu lại bệnh căn. Yên tâm đi!"

Phùng thị ngây người một lát, hai hàng lệ già đục ngầu từ khóe mắt lăn xuống, rơi lên da mặt đầy khe rãnh ngang dọc giống như vỏ cây rồi rơi xuống đất. Ả khóc thút thít, lại muốn quỳ xuống, nhưng do bị Lâm Thanh Đại đỡ nên quỳ không được, hai bàn tay không còn nguyên vẹn chắp tay thi lễ, khóc không thành tiếng, nói ngắt quãng liên tục: "Văn đại phu..., ân nhân...! Lão bà tử ta... cả đời này... chưa từng phục ai, hôm nay cuối cùng cũng phục rồi.., thì ra trên đời... còn có... một người... có tâm địa Bồ Tát như ngài..., ân đức của ngài... lão bà ta cả đời này... cũng không báo đáp được..., chỉ cầu... kiếp sau làm trâu làm ngựa... để báo đáp ân đức của ngài..”.

Đỗ Văn Hạo cười cười phất tay: "Không cần phải vậy, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngươi phải ở chỗ ta tĩnh dưỡng vài ngày, ta sẽ dùng thuốc để trị, bệnh của ngươi chậm trễ một khắc thì sẽ kéo dài cả đời. Không đùa được đâu!"

Phùng thị thút thít vâng lời, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Lúc trước ở chùa Tướng Quốc, dị nhân thần y cứu nhi tử của ta đã nói, bất kể sinh tử, bảy ngày sau sẽ trả lại nhi tử cho ta. Tới lúc đó ta phải về nhà đợi”.

"Tới lúc đó ta sẽ phái người đưa ngươi về”.

"Nhưng, vạn nhất dị nhân thần y đưa nhi tử ta về trước thì sao, ta lại không có nhà, vậy thì biết làm thế nào?"

"Cái này..”. Đỗ Văn Hạo nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì ta phái tiểu nhị đến nhà ngươi đợi”.

"Vậy thì cám ơn ngài. Sáng sớm hôm qua lúc đi ta không khóa cửa, kỳ thật thì có khóa hay không khóa cũng như nhau, trong nhà không có gì đáng tiền cả, đồ đồng nát mang về cũng bán rồi”.

"Ừ. Sáng ngày hôm qua, nhi tử của ngươi lúc chưa bắt đầu đau bụng thì có nghe thấy động tĩnh gì không? Hoặc là sự tình kỳ quái nào đó?"

Phùng thị ngẫm nghĩ một lát rồi buồn bã lắc đầu: "Ta... ta không nhớ!"

Đỗ Văn Hạo biết lúc này sau khi ả biết mình sẽ tàn phế, tâm ý hoảng loạn, đang lo lắng cuộc sống sau này của mình nên khó có thể nhớ ra được đầu mối nào hữu dụng, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng, đành an ủi: "Không sao, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi kê thuốc cho ngươi uống”.

Đỗ Văn Hạo đi tới tiền đường, viết phương thuốc đưa cho chưởng quỹ và tiểu nhị chiếu theo phương thuốc mà lấy thuốc rồi đưa đến cho Phùng thị uống, sau đó quay về nội trạch. A Đại chưa từng nói chuyện với Lâm Thanh Đại, cho nên Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại che mặt rồi đi hỏi A Đại quá trình bị đau bụng.

A Đại đã tỉnh lại, yếu nhược nằm trên giường, do bị cắm tị quản nên nói năng rất khó khăn: "Cháu cũng không biết vì sao lại đau. Sáng ngày hôm qua đang ngủ thì đột nhiên bị đau nên tỉnh dậy”.

"Cháu bắt đầu đau từ lúc nào?"

"Sáng hôm qua sau khi trời sáng”.

"Lúc trước cháu có ăn thứ gì không?"

"Bữa tối ngày hôm trước có ăn bánh ngô, uống một chút cháo loãng, không ăn gì khác nữa cả”.

"Cả đêm không ăn gì à?"

"Vâng! Cháu ngủ đến khi trời sáng, buổi đêm không dậy nên không ăn gì cả”.

"Có ăn thuốc viên hay là đường viên không?"

"Không”.

"Lúc ngủ có chốt cửa không?"

"Có, là cháu chốt cửa”.

Lâm Thanh Đại lại hỏi kỹ càng cảm giác đau của A Đại, hỏi đi hỏi lại nhưng không hỏi ra được gì khác, sau đó đi tới ngọa thất của Đỗ Văn Hạo.

Lúc này, Đỗ Văn Hạo đã dùng giấy gạo để lấy dấu khối vàng này, tiến hành so sánh với hai khối vàng trước, hoàn toàn trùng khớp, hiển nhiên là được làm từ một khuôn! Chứng tỏ hung thủ rất có khả năng là cùng một người.

Những ngày nay, hộ vệ được phái đi tìm kiếm đều không tìm được khối vàng tương tự, hiện tại lại phát hiện trong cơ thể của một hài tử nhặt ve chai, càng khiến người ta khó hiểu.

Bọn họ đang phỏng đoán hung thủ có khả năng là người thế nào. Sau khi Lâm Thanh Đại tiến vào, ba người nghe Lâm Thanh đại kể lại tình hình tra hỏi xong thì đều cảm thấy rất kỳ quái. A Đại vì nuốt vàng cho nên dẫn tới bị tắc ruột, từ ổ bụng của hắn lấy ra một khối vàng, nhưng theo những gì A Đại nói, những thứ hắn ăn sau cùng là bánh ngô và cháo loãng, nếu khối vàng ở bên trong, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi như hắn, không thể không nhai mà nuốt chửng bánh ngô, cũng không thể không phát hiện có khối vàng trong cháo, cho nên khả năng vàng lẫn trong bánh ngô và cháo loãng để hắn nuốt vào là không thể.

Ngoài ra, A Đại vào lúc trời sáng mới bị đau, mà thời gian nuốt vàng dẫn tới tắc ruột là rất ngắn, không thể tối ngày hôm trước nuốt vàng, sáng ngày hôm sau mới phát tác được. Cho nên, nuốt vàng chắc là tiến hành trước khi trời sáng.

A Đại lại không phải là thằng ngốc, không thể bị người ta nhét vàng vào mà không biết.

Tuyết Phi Nhi nói: "Hung thủ có thể là một người biết võ công không? Điểm huyệt khiến A Đại ngất đi, sao đó nhét vàng vào?"

Lâm Thanh Đại lắc đầu: "Bị điểm huyệt hôn mê và ngủ là hai chuyện khác nhau, cảm giác cũng không giống nhau, hơn nữa sau khi tỉnh lại huyệt đạo sẽ sưng lên đau đớn, nhưng ta đã hỏi kỹ A Đại rồi, hắn không có cảm giác này”.

Bàng Vũ Cầm nói: "Hung thủ dùng thuốc mê, sau đó mới nhét vàng vào?"

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không thể! Bởi vì nếu là bị đánh thuốc mê, vậy thì phải có động tác nuốt xuống thì mới nuốt được, người đang ngủ muốn nuốt gì đó, trừ phi bị say rượu hoặc là trọng bệnh, nếu không khẳng định sẽ tỉnh lại, và cũng sẽ nhớ ra chuyện này”.

Tuyết Phi Nhi nói: "Vậy thì có bụi phấn hay là loại mùi gì đó, ngửi vào một cái là hôn mê không?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Các ngươi đã từng nghe qua có loại thuốc này không?”

Ba nàng đều lắc đầu.

Đỗ Văn Hạo nói: "Còn nữa, nếu có loại thuốc này, vậy thì chúng ta mổ bụng chữa bệnh cần gì phải phối thang dược nữa, trực tiếp cho ngửi vào rồi ngất đi có phải hay hơn không?"

Tuyết Phi Nhi nói: "Nếu đã không phải điểm huyệt cho ngất đi, cũng không phải là đổ thuốc, vậy khối vàng này rốt cuộc làm thế nào mà cho vào bụng A Đại được? Khối vàng lớn như vậy chứ có phải hạt gạo đâu”.

Bốn người nghĩ mãi vẫn không hiểu, sau cùng, Đỗ Văn Hạo vỗ đùi, nói: "Bất kể là điểm huyệt hay là bị đánh thuốc mê thì A Đại vẫn là đang ngủ trong nhà đau quá nên tỉnh dậy, hung thủ nếu muốn nhét vàng vào thì phải lẻn vào trong nhà, chúng ta đi kiểm tra hiện trường, xem xem có thể phát hiện ra manh mối gì không? Cũng may Phùng thị nói là nhà ả không khóa, lúc trước ta nói với ả là sẽ phái người tới nhà ả để đợi dị nhân thần y đưa nhi tử của ả về”.

Tam nữ đều bật cười đồng ý.

Để tránh dẫn tới sự chú ý của người khác, Đỗ Văn Hạo chỉ mang theo Lâm Thanh Đại và hộ vệ Hô Duyên Trung, sau khi hỏi địa chỉ tới nhà Phùng thị.

Căn nhà này thực sự quá cũ nát, có nhiều lỗ gió, nhưng khe hở không đủ để một người chui vào, sau khi kiểm tra cửa sổ và cửa chính, không phát hiện ra vết nạy nào. Tiến vào trong nhà, sau khi kiểm tra một vòng, cũng không phát hiện ta thứ gì kỳ lạ. Ngẩng đầu nhìn, nóc nhà lấy vỏ cây tùng để lợp.

Đỗ Văn Hạo bảo thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung sang nhà hàng xóm mượn thang, chống vào xà nhà rồi leo lên nóc, cẩn thận ngồi trên nóc kiểm tra.

Đột nhiên mắt hắn sáng lên, trên một thanh ngang ở giữa nóc nhà có vết dây thắt.

Vế tích này rất mới, chứng tỏ có người từ lỗ thủng trên nóc nhà dùng dây buộc lên thanh ngang rồi trèo xuống, sao khi nhét vàng vào thì lại trèo lên, sửa sang lại rơm rạ xong mới đi. Đây chính là cửa để tiến vào hiện trường.

Hắn kiểm tra kỹ vết buộc trên thanh ngang, phát hiện có một sợi tơ nhỏ xíu màu trắng trên một vết xước.

Tơ trắng? Là từ sợi dây mà hung thủ đã dùng ư?

Hay là từ quần của hung thủ rách ra?

Đỗ Văn Hạo trầm ngâm một lát liền có khẳng định, đây chắc là từ sợi dây mà hung thủ dùng! Bởi vì hung thủ hạ thủ vào sáng sớm, hành động lúc đêm khuya thì đương nhiên phải dùng quần áo màu đen, không thể mặc màu trắng dễ thấy như vậy được.

Dây thừng không thể dùng tơ để làm, loại tơ này là từ trên tơ lụa. Chẳng lẽ hung thủ sử dụng đai tơ hoặc là tơ lụa để làm dây thừng sao?

Người nào có thể dùng đai tơ để làm dây thừng?

Nữ nhân? Nữ nhân giàu có!

Một nữ nhân giàu có vì sao lại muốn hạ độc thủ với một hài tử nhặt ve chai? Hơn nữa còn dùng phương thức nuốt vàng để hạ độc thủ? Vả lại, hung thủ không điểm huyệt cũng không dùng thuốc mê để làm đối phương hôn mê, vậy thì dùng biện pháp gì để nhét một khối vàng vào bụng một hài tử mười bốn mười lăm tuổi?

Quá nhiều vướng mắc, Đỗ Văn Hạo tìm không ra đầu mối để giải quyết những vấn đề này.

Hắn lấy sợi tơ này rồi trèo xuống, đưa cho Lâm Thanh Đại xem, nhưng không nói ra cách nhìn của mình.

Lâm Thanh Đại lật đi lật lại để xem, nói: "Sợi tơ này rất đặc biệt, không phải là tơ mà lão bách tính bình thường hay dùng”.

"Vậy thì nơi nào thường dùng?"

"Không biết rõ, có điều loại sợi tơ này rất ít thấy. Không bằng, chúng ta tới cửa hàng tơ lụa hỏi đi.

"Được!"

Mấy người bọn Đỗ Văn Hạo lại tới một cửa hàng tơ lụa to nhất kinh thành, đưa sợi tơ này cho chưởng quỹ xem, thỉnh giáo hắn sợi tơ này được dùng ở địa phương nào.

Chưởng quỹ gọi một người tên là Phùng sư phụ tới, lão sư phụ đó sau khi xem xét kỹ càng, cười hắc hắc nói: "Khách quan, sợi tơ này của ngài tên là thọ ti, đã được tẩm qua nước thuốc rồi, rất khít, không thông khí, chuyên dùng trên thọ y (áo liệm), có thể ngừa mùi hôi”.

"Thọ y?" Đỗ Văn Hạo giật nảy mình, sau đó thì cảm thấy trong lòng lạnh toát, thọ y chính là để người già khi qua đời mặc, vội vàng hỏi: "Trên thọ y có dây gì đó? Dài hay ngắn?"

"Đương nhiên có, ví dụ như dây lưng của thọ y rất dài”.

Nói vậy thì đây rất có khả năng là từ dây lưng của thọ y.

Trải qua nhiều ngày nay, Đỗ Văn Hạo đã biết, cổ nhân sau khi già yếu, đặc biệt là lão nhân có bệnh, bình thường đều chuẩn bị cho mình quan tài và thọ y, để tránh đột nhiên ốm chết, không kịp đặt mua. Cho nên chỉ cần trong nhà có người già, bình thường đều có thọ y, đương nhiên bao gồm cả dây lưng.

Phát hiện này cơ hồ không khiến cho việc phá án có thêm phương hướng gì. Hơn nữa, sợi tơ này là ở trên dây lưng chứ không phải trên quần áo, vậy thì hung thủ có thể là nam mà cũng có thể là nữ, càng không có phương hướng rõ ràng nào cả. Suy đoán lúc trước cũng mất đi căn cứ, điều này khiến Đỗ Văn Hạo rất chán nản.

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.