Tống Y

Chương 474: Chương 474: Nhị Phu Nhân.






Vương Nhuận Tuyết thấy Liên nhin và Tuyết Phi Nhi không muốn nói thì cũng không miễn cưỡng, nàng chỉ cười đi tới cầm tay Bàng Vũ Cầm. Anh Tử thì cẩm chiếc đèn lồng tiểu nhị ở Dung Viên đưa cho nàng đi trước soi đường cho mọi người, không nói chuyện với mọi người.

Bàng Vũ Cầm thấy Vương Nhuận Tuyết vừa đi đã quay lại nhanh như vậy thì biết nàng không hỏi được điều gì từ Liên nhi và Tuyết Phi Nhi. Trong lòng Bàng Vũ Cầm hiểu rõ từ trước tới nay Liên nhi và Tuyết Phi Nhi không gần gũi với Vương Nhuận Tuyết. Kỳ thật hai nàng đó cũng không cố ý gây bất hòa, xa lánh với người khác. Vấn đề chính là các nàng cảm thấy khi ở bên cạnh Vương Nhuận Tuyết thì mọi người không biết nói gì. Đôi với nhị phu nhân Vương Nhuận Tuyết lúc nào cũng tao nhã, lễ phép này khi nói chuyện mọi người luôn tỏ vẻ khách khí. Đừng nói là Vương Nhuận Tuyết, đôi khi mấy người đó khi nói chuyện với Bàng Vũ Cầm nàng cũng vẫn vậy. Liên nhi vĩnh viễn mang phong cách của một tỳ nữ, thậm chí nàng chỉ vui đùa cùng với mấy người Tuyết Phi Nhi và cả Lâm Thanh Đại nữa. Chỉ có Kha Nghiêu là khá hơn một chút. Vì dù sao nàng chỉ là em gái nuôi của Đỗ Văn Hạo, thân thể lại rất đáng thương.

'Hai người đó không nói cho muội biết sao?" Bàng Vũ Cầm cười hỏi.

Vương Nhuận Tuyết gật đầu, nàng thấy Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu đang vừa đi vừa nói chuyện, nàng liền nói nhỏ: "Hai người đó không nói nhưng muội cũng có thể đoán ra được một chút".

Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Vương Nhuận Tuyết nói: "Tấm lòng muội quảng bác, rộng lượng, không cần để ý tới hai người đó".

"Muội hiểu, không những vậy bất kỳ ai cũng có thể hiểu được. Ở nhà này từ trước đã luôn do tỷ quản lý. Sau khi muốn bước vào nhà, tỷ đã giao lại cho muội quản lý. Tính cách của muội lại khác với tỷ. Tính tỷ ôn hoà, không tính toán với mọi người. Mọi người cùng với nha hoàn, tôi tớ đều nhớ kỹ những đức tính đó của tỷ. Muội cũng biết bọn họ nói sau lưng là muội quá nghiêm khắc, lại còn nói muội cái gì là cư xử không hợp tình hợp lý vân vân. Bất kỳ điều gì họ nói muội đều biết. Thế nhưng vì tỷ đã giao nhà này cho muội, muội cũng sẽ không để ý tới tính cách của bọn họ".

Bàng Vũ Cầm an ủi Vương Nhuận Tuyết: "Thôi được rồi. Muội muội không cần phải suy nghĩ nhiều. Dù sao muội là người có kiến thức rộng rãi, cách xử sự cũng khác với mấy người đó quen thói tự do từ nhỏ. Tỷ tin tưởng muội. Chúng ta không nói chuyện của bọn họ nữa. Hãy nói chuyện cửa hàng cùng nhà cửa đi".

Vương Nhuận Tuyết vô cùng xúc động khi thấy Bàng Vũ Cầm an ủi mình. Ở trong nhà này, bản thân nàng cũng chỉ dám nói với Bàng Vũ Cầm những lời tâm tình đó. Lâm Thanh Đại quá lạnh lùng. Nụ cười của Lâm Thanh Đại, ngoại trừ Đỗ Văn Hạo muốn nhìn ra còn những người khác đều cảm thấy rất khó gần. Kha Nghiêu rất kiêu ngạo. Cô nàng này mặc kệ nàng có phải là con gái của Tể tướng hay không, cũng không cần quan tâm nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Cô nàng chỉ muốn chứng tỉ bản thân mình ưu việt hơn người khác. Cho tới bây giờ Kha Nghiêu cũng không vì sự suy sụp của gia đình, trải nghiệm bị coi thường mà giảm bớt sự kiêu ngạo của mình. Kha Nghiêu vẫn chính là Kha Nghiêu, vẫn là người áp đặt trạng thái tình cảm của mình lên người khác.Còn về phần Liên nhi và Tuyết Phi Nhi thì càng không cần phải nói. Một người sinh trưởng trong một gia đình thường dân, bản tính đơn giản, lương thiện. Một người ngay từ nhỏ đã bị đưa vào nội cung, cả ngày chỉ nhìn sắc mặt chủ nhân mà làm. Đương nhiên hai người kém rất xa so với nàng nên không thể nói chuyện bình thường với nàng cũng là điều đương nhiên. Nghĩ vậy tâm trạng của Vương Nhuận Tuyết liền trở lại bình thường."Kỳ thật Liên nhi và Phi Nhi lo lắng chuyện chúng ta chuẩn bị mở dược đường, lo lắng cái người Dương Duệ hôm nay có gây khó dễ, cản trở chúng ta hay không?"

Bàng Vũ Cầm nói: "Các muội ấy nghĩ vậy không phải là không có lý. Liệu chúng ta có nên hoãn việc mở dược phổ lại một thời gian không?"

Vương Nhuận Tuyết biết Bàng Vũ Cầm sốt ruột chuyện tìm nhà ở. Nàng chuẩn bị lâm bồn nhưng vẫn ở trong khách sạn thì quả thực không tiện lắm. Vương Nhuận Tuyết gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng. Lát nữa muội sẽ thương lượng lại với tướng công".

Khi quay về khách sạn, Vương Nhuận Tuyết gọi Đỗ Văn Hạo ở dưới lầu nói chuyện còn những người khác đều về phòng mình ngủ.

Hai người đi ra đình hóng mát ở hậu viện nói chuyện. Lúc đó trong phòng Đỗ tam vẫn sáng đèn nhưng lại không thấy bóng người. Có lẽ ông ta nằm trên giường suy nghĩ.

"Tướng công, lúc trước bọn thiếp đã đi xem qua nhà ở ngoại ô. Vị trí và giá cả cũng rất hợp lý. Tướng công xem chúng ta có nên nhanh chóng thoả thuận giá cả rồi chuyển người nhà đi không?'

"Ta cũng đang có ý này. Trước tiên hãy thương lượng với Thanh Đại một chút. Ngày mai chúng ta ra ngoại thành mua nhà. Còn về việc cửa hàng để mở dược phổ, ngày mai cứ để Diệu Thủ đi giải quyết là được".

Vương Nhuận Tuyết nói: "Chuyện mở dược phổ có thể hoãn lại một thời gian được không?"

Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuận Tuyết do dự thì nói: "Sao vậy? Nàng không phải là người làm việc sợ trước sợ sau. Sao bây giờ lại mắc tính sợ sệt như mấy người Liên nhi vậy?"

Vương Nhuận Tuyết mỉm cười. Đỗ Văn Hạo ôm nàng vào lòng.

Vương Nhuận Tuyết nói: "Thiếp chỉ lo lắng cho sức khoẻ của Vũ Cầm tỷ. Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể quan tâm chu đáo tới Vũ Cầm tỷ. Trong khi đó lúc này tỷ ấy cần nhất là yên tĩnh nghỉ ngơi. Tỷ ấy đang mang hài tử đầu tiên của Đỗ gia. Lần trước chỉ vì một chút sơ xuất nên…".

Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm động khi thấy Vương Nhuận Tuyết suy nghĩ chu đáo như vậy. Hắn gật đầu nói: "Suy nghĩ của nàng và Thanh Đại đều có lý nhưng ta nghe theo nàng. Trước tiên chúng ta cần để Vũ Cầm yên tâm sinh con đã".

Vương Nhuận Tuyết nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì mới biết thì ra Lâm Thanh Đại cũng có ý nghĩ khác.

Một trận gió thổi qua, Đỗ Văn Hạo thấy thân thể Vương Nhuận Tuyết khẽ run lẩy bẩy, hắn liền nắm tay Vương Nhuận Tuyết đi lên lầu.

"Thật ra không chỉ một mình Lâm Thanh Đại, nàng nghĩ như vậy. Kha Nghiêu cũng nghĩ như vậy. Các nàng ấy cũng nghĩ rằng không những quận Tú Sơn này là địa bàn của riêng Dương gia, hơn nữa tới bây giờ cũng vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa Dương Thiên hộ và Dương Duệ như thế nào. Nếu là như vậy chúng ta sẽ không ngần ngại mở dược đường, có lẽ sẽ làm cho mối quan hệ của Dương Duệ và Đỗ tam trở nên hoà hoãn. Mặt khác thông qua việc khai trương dược phổ mới, nói không chừng lại khiến một số chuyện từ trước tới nay chúng ta chưa hiểu lắm bộc lộ ra ngoài".

Hai người đi tới trước cửa phòng của Vương Nhuận Tuyết thì thấy Anh Tử từ trong phòng của Bàng Vũ Cầm đi ra. Trên tay Anh Tử là một chậu nước, có lẽ Bàng Vũ Cầm đã rửa mặt đi ngủ.

Hai người vẫy vẫy tay với Anh Tử sau đó chờ Anh Tử đi xuống lầu mới nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong phòng.

Vương Nhuận Tuyết rót một chén trà nóng đưa cho Đỗ Văn Hạo rồi nàng ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Làm như vậy cũng được nhưng vẫn có chút mạo hiểm".

Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng nghĩ vậy nên mới đồng ý với ý kiến của nàng. Trước tiên chúng ta tìm một nơi ở mới. Còn chuyện mở dược đường chúng ta có thể hoãn lại một thời gian nữa" Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng người nói chuyện với nhau.

"Có nhìn thấy lão gia đâu không?" Đó là giọng nói của Phàm Tâm, nha hoàn của Lâm Thanh Đại.

"Không có. Không phải trước đó lão gia đi với nhị phu nhân ra hậu viện sao?" Người trả lời chính là Nhược Vũ.

Vương Nhuận Tuyết đứng dậy mở cửa. Nàng nhìn thấy Phàm Tâm đang bước đi vội vàng gọi lại.

"Phàm Tâm, nãi nãi của ngươi tìm lão gia sao?"

"Bẩm nhị phu nhân, nãi nãi của nô tỳ nói hình như Mộ Dung cô nương không khoẻ lắm. Nãi nãi cũng không biết là bị làm sao. Kha Nghiêu tiểu thư đã đi ngủ nên không dám quấy rầy vì vậy mới tới tìm lão gia" Phàm Tâm đã quay đầu nước đi, nghe Vương Nhuận Tuyết gọi thì dừng lại, quay người, khom lưng nói.

Nghe vậy Đỗ Văn Hạo cũng đi ra ngoài phòng. Vương Nhuận Tuyết nói: "Nếu vậy thiếp cùng đi với tướng công".

Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi không cần. Cả ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi. Hãy để Nhược Vân, Nhược Vũ hầu hạ nàng đi ngủ. Ta tới xem bệnh cho Mộ Dung cô nương rồi không quay lại đây nữa. Nàng không cần chờ ta".

Trong lòng Vương Nhuận Tuyết không khỏi cảm thấy mất mát nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thản. Nàng chỉ gật đầu, khom người nhìn Đỗ Văn Hạo đi tới chỗ quẹo ở hành lang rồi mới khẽ thở dài, đi vào trong phòng. Nhược Vũ cùng bước vào theo.

"Phu nhân, người có cần ăn thêm chút gì nữa không?" Nhược Vũ cung kính hỏi.

Vương Nhuận Tuyết lắc đầu. Nàng không nhìn Nhược Vũ, đi thẳng tới giường. Nhược Vũ đi tới ngồi xổm phía trước tháo giầy vải cho Vương Nhuận Tuyết. Nhược Vũ ngẩng đầu thấy vẻ cô quạnh của Vương Nhuận Tuyết liền nói: "Ngũ nãi nãi đúng là. Nhất định là biết lão gia ở chỗ phu nhân, cố tình cho người tới tìm, gọi lão gia về phòng mình. Thật sự hơi quá đáng".

"Nhược Vũ" Vương Nhuận Tuyết quát to.

Nhược Vũ bĩu môi, nàng vừa nhẹ nhàng vuốt ve hai chân của Vương Nhuận Tuyết vừa nói: "Ngũ nãi nãi này cũng thật quá mức. Trên đường đi lão gia ở phòng của ngũ nãi nãi nhiều nhất mà còn vẫn chưa hài lòng. Nhất định là ngũ nãi nãi thấy Đại phu nhân sắp có hài tử nên cũng thấy sốt ruột. Ôi chao, phu nhân!".

Nhược Vũ đang nói bị Vương Nhuận Tuyết tng chân đá một cước, Nhược Vũ bắn ra cạnh cửa. Nhược Vũ đau đớn nhìn Vương Nhuận Tuyết, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vương Nhuận Tuyết nghiêm khắc chỉ vào Nhược Vũ đang ngồi ở dưới đất, khẽ trách mắng: "Nếu ngươi tiếp tục ở đây gây chuyện xích mích, ta sẽ bán ngươi. Ta sẽ bán ngươi vào bất kỳ nhà nào để cho ngươi ở đây suốt ngày nói bậy".

Nhược Vũ nghe vậy nhất thời choáng váng, nàng bò từ bên cửa tới trước mặt Vương Nhuận Tuyết rồi dập đầu xin Vương Nhuận Tuyết tha thứ. Vương Nhuận Tuyết lạnh lùng nhìn Nhược Vũ một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: "Ngươi có biết một nhà kiêng kỵ nhất là chuyện gì không?"

Nhược Vũ lắc đầu rồi lại vội vàng gật đầu nói: "Dạ biết. Chính là gây chuyện xích mích".Vương Nhuận Tuyết thở dài một tiếng nói: "Nếu người trong một nhà không đồng lòng với nhau, nhà đó nấht định sẽ suy sụp. Nhược Vũ, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta. Ta là nhị phu nhân của Đỗ gia. Đại phu nhân đã giao cả nhà này cho ta cũng bởi vì Đại phu nhân tin tưởng ta. Ta không muốn chính mình là người khơi mào mọi chuyện, để cho người của mình đi khắp nơi gây chuyện thị phi khi đó Vương Nhuận Tuyết ta sẽ không xứng để ở lại nhà này nữa".

Nhược Vũ nghe xong, xấu hổ nói: "Nhị phu nhân, nô tỳ biết sai rồi. Sau này nô tỳ nhất định sẽ không ăn nói hỗn lão như hôm nay nữa".

Vương Nhuận Tuyết nói: "Ngươi hãy nhớ kỹ. Nếu còn tái phạm một lần nữa, ta nhất định sẽ bán ngươi. Vương Nhuận Tuyết ta nói được thì cũng làm được".

Nhược Vũ vội vàng tạ ơn. Trong lòng vô cùng kính nể chủ nhân của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.