Tống Y

Chương 353: Chương 353: Nhiệt ứ tương bác




Đỗ Văn Hạo đẩy cửa ra vang lên một tiếng 'két!':

"Tại sao lại ồn ào vậy?"

Lý Phổ cùng vài hộ vệ cười nói: "Không có việc gì, vài kẻ không biết sống chết tới gây sự thôi, hẳn là do cô nương Mị Nhi ban ngày phái tới, tứ nãi nãi đã sớm âm thầm dặn dò chúng ta đề phòng, nhưng mà những người này quá kém cỏi, một mình tứ nãi nãi cũng có thể thu thập được, chúng ta không có cơ hội ra tay. Hắc hắc!"

Đỗ Văn Hạo nhìn thấy ở trên đất dính đầy máu tươi, thở dài: "Thanh Đại ra tay chưa bao giờ lưu tình. Ài!"

Lâm Thanh Đại ngoái đầu nhìn lại, cười nói: "Những tên dâm tặc này không biết đã gây bao nhiêu tai họa cho dân chúng, giữ lại làm chi?"

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu: "Nói cho cùng, lương thiện đối với địch nhân chính là tàn khốc đối với chính mình".

Đi xuống thang lầu, gặp mấy người Lãnh chưởng quỹ đang cầm đao, cầm côn, trợn mắt há hốc mồm nhìn, không nhịn được mà mỉm cười, vươn tay vỗ lên bả vai của Lãnh chưởng quỹ: "Cảm ơn!"

Đi đến dưới lầu, lại gặp đại hán bị gãy chân, máu huyết ra không ngừng chảy ra, cứ như vậy chỉ sợ chừng thời gian uống xong một chén trà là phải chết, liền nói với Diêm Diệu Thủ: "Diệu Thủ, giúp hắn cầm máu đi. Đừng để gây ra tai nạn chết người, mất công giải thích".

"Vâng , thưa sư tổ". Diêm Diệu Thủ chạy về phòng lấy rương khám bệnh đến, giúp đại hán cầm đầu băng bó cầm máu.

Tuyết Phi Nhi ầm ầm cười đi tới cửa, nói với nữ tỳ đang run cầm cập đứng trước cửa: "Những người này là do ngươi dẫn tới phải không?"

Trong tiềm thức của tỳ nữ thì muốn đầu phủ nhận, nhưng nhìn thấy nụ cười âm lãnh của Tuyết Phi Nhi thì lại không dám nói dối, khuôn mặt trắng bệch gật đầu.

"Là do Mị Nhi cô nương kia bảo ngươi dẫn bọn hắn tới?"

Tỳ nữ vội vàng lắc đầu: "Không không, không phải, cô nương của chúng ta buổi chiều phải vào thành, nàng không biết gì về việc này, là ... là tiểu nhân chủ trương tất cả".

"Cô nương của các ngươi đi tìm tri châu viện binh đúng không?"

"Đúng... À không, không phải! Đi vào thành để mua đồ".

Tuyết Phi Nhi nói: "Lúc chiều ta đã nói, ca ca của ta thì các ngươi không thể trêu vào, các ngươi lại không tin, giờ đây tính sao hả?"

Trong lòng nữ tỳ nảy sinh ý nghĩ độc ác, nhưng nàng ta vẫn còn hiểu thế nào là 'hảo hán chấp thiệt thòi trước mắt', liền rụt cổ lại, liền tục gật đầu: "Đúng vậy! Thật xin lỗi".

"Một câu xin lỗi là có thể bỏ qua ư? Phải cho ngươi một cái dấu hiệu mới được, để cho sau này ngươi mãi nhớ tới chuyện này. Lưu lại một thứ: Mũi, tai hay là con mắt, hoặc là tay chân, chỉ cần lưu lại một thứ, ngươi chọn đi!"

Tỳ nữ sợ tới mức rạp xuống đất cuống quít dập đầu quỳ lạy, tiếng ' lộp bộp' vang lên trên nền đất: "Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Tiểu nhân thật đáng chết, tiểu nhân quả là có mắt không tròng dám mạo phạm tới phu nhân!" Dứt lời hai cánh tay liền vung lên tự tát mình, âm thanh 'lép bép!' vang lên một hồi.

Tỳ nữ này cũng rất thông minh, hiểu rằng phải đánh cho nặng mới có thể khiến cho đối phương nguôi giận, mới có thể giữ lại những bộ phận thân thể của mình. Tát liên hồi liên khuôn mặt của mình, khiến cho khuôn mặt sưng lên như đầu heo, chảy máu mũi, ngay cả răng cũng gãy mất hai cái.

Tuyết Phi Nhi nhìn thấy vậy cũng rất ghê tởm, xoay người trở về bên cạnh Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nói với tỳ nữ: "Được rồi! Trở về nói với cô nương của các ngươi, ta không có hứng thú đối với nàng ta, nàng ta cũng đừng tới đây mà gây chuyện. Nghe rõ chưa?"

Tỳ nữ lúc này mới dừng tay, thở hổn hển một lúc rồi hàm hồ đáp ứng.

"Các ngươi có thể đi rồi".

"Dạ dạ, đa tạ thiếu gia".

Tỳ nữ mặc kệ mấy tên đại hán, tự mình đứng lên ôm đầu chạy trước.

Mấy đại hán bị thương ở tay nhưng không bị thương ở chân, lập tức giãy dụa đứng lên, trong đó một người bị thương tương đối nhẹ vội vàng cõng đại hán cầm đầu, liên tục nói nói lời cảm tạ, cũng không nhặt binh khí mà bước khập khiễng rời khỏi.

Đỗ Văn Hạo đi tới trước mặt Lãnh chưởng quỹ, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, khiến cho khách điếm của ông 'gà bay chó chạy', tất cả tổn thất cứ tính cho ta, lúc tính tiền trả luôn một thể".

"Không! Không!" Lãnh chưởng quỹ luống cuống xua xua đôi tay: "Cũng không bị hư hỏng cái gì, chỉ cần dọn dẹp lại là ổn. Đại lão gia, ngài cùng mấy vị phu nhân không bị thương chứ?"

"Không có, đa tạ Lãnh chưởng quỹ trượng nghĩa tương trợ".

Lãnh chưởng quỹ gượng cười hai tiếng, trầm thấp âm thanh nói: "Mị Nhi cô nương kia quả là hơi quá đáng, ỷ vào việc được Hoàng đại nhân sủng ái, thường xuyên ỷ thế hiếp người, lần này lại cho người tới gây khó dễ đối với đại lão gia, thật là không biết sống chết. Nhưng mà, hắc hắc, nói thật là Hoàng đại nhân quả thật cực kỳ sủng ái Mị Nhi cô nương, chỉ là bởi vì trong nhà hắn quản không được nghiêm cho nên mới không có để ý tới. Lại thêm Hoàng đại nhân rất sủng ái Mị Nhi cô nương, cho nên nàng ở ngoài gây sự nếu phải chịu chút thiệt thòi nào, thì Hoàng tri châu tuyệt đối sẽ giúp nàng đòi về gấp bội'.

"Vừa rồi ngươi mang theo người định giúp ta dạy bảo bọn chúng, không sợ tỳ nữ sẽ trở về báo cáo, tiếp theo Hoàng tri châu sẽ tìm ngươi gây sự hay sao?"

Lãnh chưởng quỹ vỗ ngực, ra vẻ hào khí ngất trời, nói: "Sợ cái gì! Mặc dù ta không thể tính là hiệp sĩ giang hồ gì đó, nhưng cũng hiểu được hai chữ 'trượng nghĩa' viết như thế nào. Vả lại, Đại lão gia ở cửa hàng này, đó là thiên đại phúc khí của tiểu nhân, cũng là vinh hạnh của tiểu điếm này, cho dù có mất đi tính mạng, tiểu nhân cũng sẽ gắng sức bảo vệ an toàn cho Đại lão gia cùng chư vị phu nhân. Hơn nữa, về chuyện này thì tiểu nhân đoán là Mị Nhi cô nương càn rỡ hồ đồ, tri châu đại nhân cũng không biết rõ tình hình. Nếu biết được thì chắc hẳn là sẽ trách phạt bọn họ. Tri châu đại nhân là người hiểu chuyện, chắc sẽ không vì vậy mà làm khó tiểu nhân. Cho dù tiểu nhân có bị gây khó dễ, thì vì bảo đảm an toàn cho gia đình Đại lão gia, tiểu nhân có bị táng gia bại sản cũng đáng giá".

Đỗ Văn Hạo nghe một những lời tràng giang đại hải của hắn, cũng đã minh bạch ý của hắn, mỉm cười nói: "Đa tạ, Lãnh chưởng quỹ yên tâm, ta sẽ nói rõ chuyện này với Hoàng tri châu, tuyệt đối sẽ không gây hại cho ông".

Đây chính là mà điều Lãnh chưởng quỹ đang lo lắng, vừa nghe như vậy mừng rỡ vô cùng, hai chân sụp xuống muốn quỳ tạ ơn, Đỗ Văn Hạo vội đưa tay đỡ lấy hắn: "Ngươi trượng nghĩa tương trợ, sao ta có thể để cho ngươi chịu thiệt thòi. Giờ đây trời đã tối, ngày mai chúng ta xuống núi tìm tri châu để nói rõ chuyện này".

Tuyết Phi Nhi nói: "Ca, chúng ta phải đi ư?"

"Đúng vậy, chúng ta ở Hành Sơn thời gian cũng không ngắn, chúng ta còn có việc quan trọng, cũng đã đến lúc phải đi rồi. Nếu thích thì sau này rảnh chúng ta lại tới, được chứ?"

Lãnh chưởng quỹ còn có chút lo lắng rằng Đỗ Văn Hạo chỉ nói cho có thôi, không thể tưởng tượng được là sáng mai đi làm việc này luôn, điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, cảm kích tăng thêm gấp đôi, ngay cả hốc mắt cũng ướt đẫm.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Văn Hạo cùng với Lãnh chưởng quỹ cùng đi một chuyến xuống núi, sau khi vào thành thì thời gian đã tới giữa trưa. Bọn họ cũng không ăn cơm mà đi thẳng tới nha môn Tri phủ.

Trước đó vài ngày Đỗ Văn Hạo đã tới giảng bài, kiểm tra hình ngục Hành Châu, người của nha môn tất nhiên sẽ nhận ra vị đề hình Đại lão gia này. Thủ vệ của nha dịch vừa thấy đi tới, liên tục khom lưng chào đón: "Đại lão gia, ngài đã trở lại!"

"Ừm, tri châu đại nhân của các ngươi có ở đây không?"

"Có ạ, lão gia bận rộn từ sáng cho tới trưa, công vụ khẩn cấp, giờ đây vừa mới xong xuôi, cũng vừa tan nha (như là bãi triều, tan triều ý nhưng phạm vi trong nha môn). Tri châu lão gia đã vào bên trong, để tiểu nhân vào thông báo hộ ngài".

Nha dịch dẫn đoàn người Đỗ Văn Hạo tiến vào phòng khách của nha môn. Hai nha hoàn hầu hạ nước trà cùng điểm tâm. Rất nhanh sau đó tri châu Hoàng Thế Vinh ngay cả quan bào cũng không kịp mặc chỉnh tề, vội vàng tiến tới phòng khách.

Hoàng Thế Vinh thấy trong sảnh có không ít người, ngoại trừ gia quyến cùng tùy tùng của Đỗ Văn Hạo thì còn có Lãnh chưởng quỹ của khách điếm Hành Sơn, không hiểu có chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, cười ha hả bước về phía trước chắp tay nói: "Đề hình đại nhân đã trở lại, ty chức không kịp đón tiếp từ xa, kính xin đại nhân thứ tội".

Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Hoàng Thế Vinh vẫn như bình thường, hiển nhiên là không biết chuyện nữ tử thanh lâu Mị Nhi mà hắn sủng ái đã gây chuyện với mình, lập tức mỉm cười chắp tay hoàn lễ: "Tri châu đại nhân khách khí rồi. Ở Hành Châu bổn quan được tri châu đại nhân thịnh tình khoản đãi, thập phần cảm kích. Bổn quan còn muốn tiếp tục phụng chỉ tuần y ( tuần tra chữa bệnh), kiểm tra tất cả các lộ hình ngục, không thể ở lâu, hôm nay tới đây là muốn cáo từ".

Hoàng Thế Vinh hoảng hốt nói: "Đại nhân... việc này, sao lại nói như vậy! Tại sao ngài nói đi là đi như thế, dù thế nào cũng phải cho ty chức cơ hội để tiễn chân đại nhân một phen! Hơn nữa, còn điều này, ha ha, tiểu nữ của ty chức thân thể không được tốt lắm, mong đại nhân thương xót mà tới xem bệnh cho tiểu nữ một lần".

"Ồ, tại sao tri châu đại nhân không nói sớm?"

"Lúc trước công việc của đề hình đại nhân bận rộn, ty chức không dám quấy rầy, ngày hôm nay nghe nói phải ly khai, bất đắc dĩ mới phải nói ra, thật là mạo muội, thỉnh đại nhân rộng lượng tha thứ".

"Đại nhân quả thật là người lo nghĩ cho người khác. Đã là như thế, để bổn quan đi xem bệnh tình cho lệnh á

Hoàng Thế Vinh vô cùng vui mừng, hơi cúi người nói: "Đa tạ đề hình đại nhân, vậy mời đại nhân ở lại thêm một ngày, sáng mai hãy đi. Đêm nay ty chức chuẩn bị chút rượu nhạt để tiễn đại nhân lên đường. Lần này đại nhân tới Hành Châu để đề điểm hình ngục, công sự rất bận rộn, những tá quan cũng những nhân vật nổi tiếng ở đây đối với đại nhân ngưỡng mộ đã lâu, họ đều muốn kính rượu đại nhân, không biết đại nhân có vui lòng tới dự?"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Được, ngày mai đi uống rượu cũng hay, phàm là người mời ta uống rượu ta đều không cự tuyệt, ha ha!"

Hoàng Thế Vinh cũng thoải mái cười ha hả.

Thanh âm của Đỗ Văn Hạo dần nhỏ lại, đi đến nói nhỏ vào bên tai Hoàng Thế Vinh: "Nghe nói tri châu quen biết một danh hoa tên là Mị Nhi, nổi danh hoa khôi ở Hành Châu, không chỉ có tài ca múa song tuyệt, còn có thể vừa đàn vừa hát, ngâm thơ tác phú, nghe nói còn có sở trường về chơi tửu lệnh, bổn quan nghe nói cũng cảm thấy cực kỳ hâm mộ! Một vị quan như đại nhân thật đúng là nguyện làm uyên ương không làm tiên".

Nghe thấy lời này Hoàng Thế Vinh mừng rỡ, luôn miệng tạ ơn: "Đại nhân quá khen. A! Hay là như vậy đi, tiệc tối hôm nay ty chức sẽ bảo nàng tới tiếp rượu hiến ca cho đại nhân, để trợ hứng".

"Hay lắm, bổn quan đúng là có nhãn phúc rồi".

"Cô nương ở địa phương nhỏ chỉ sợ khó lọt vào pháp nhãn của đại nhân!"

"Ha ha, có thể được tri châu đại nhân để mắt thì chỉ sợ không phải là người bình thường?"

Hai người nhìn nhau cười to. Nam nhân nói về nữ nhân, bao giờ cũng dễ dàng kéo gần lại với nhau, những lời này khiến cho nội tâm Hoàng tri châu cảm thấy ấm áp, cảm thấy vị đề hình quan đại nhân này thật sự rất bình dị, hòa ái dễ gần.

Đỗ Văn Hạo nói: "Đúng rồi, chúng ta đi thôi, bệnh không thể kéo dài, để cho ta đi xem bệnh của lệnh ái một chút".

Hoàng Thế Vinh vội vàng đứng dậy thi lễ: "Đa tạ đại nhân".

"Không cần đa lễ, lệnh ái mắc như thế nào?''

"Không sợ bị đại nhân chê cười, sau khi tiểu nữ sinh bệnh, mỗi tháng tới trước khi tới kỳ kinh nguyệt vài ngày rất kỳ lạ, hoàn toàn khác hẳn với tính tình của ngày thường, tính tình cực kỳ cáu kỉnh, nổi giận thất thường, có đôi khi còn cởi bỏ y phục chạy khắp nơi. Ài, từ tháng đầu tiên đã xảy ra sự tình như vậy rồi, chúng ta đã mời rất nhiều lang trung tới xem bệnh cho nó, nhưng tất cả các biện pháp đều vô dụng".

"Nếu là có tác dụng thì chỉ sợ đại nhân cũng không có tìm tới ta".

"Ha ha, đúng vậy, đại nhân có vấn đề gì cứ hỏi ty chức là được, vốn nên để cho tiểu nữ nói, nhưng mà ngài cũng hiểu sau khi mắc bệnh nó rất dễ nổi giận, chỉ sợ sẽ đắc tội với đại nhân".

"Ta hiểu mà, người mệnh ra sao, ốm đau đau thế nào rất khó hiểu rõ, bệnh này hỏi ngươi cũng chưa chắc đã hiểu hết, phải hỏi chính người bệnh mới được. Nhưng mà, bệnh của phụ nữ thì nên để cho nữ nhân hỏi thì hay hơn. Như vậy đi, để cho chuyết thê thay ta kiểm tra trước một chút. Nàng theo bổn quan học y cũng đã nhiều năm, trong phương diện bệnh tình của phụ nữ cũng có chút thành tựu rồi".

Hoàng Thế Vinh vội vàng cúi người hành lễ: "Khà khà, vậy phải làm phiền tôn phu nhân rồi".

"Không dám!"

Lập tức Đỗ Văn Hạo cùng Hoàng Thế Vinh đi vào bên trong nha môn tri châu. Trước đó đã có tùy tùng đi vào bên trong thông báo rồi, gia quyến của Hoàng Thế Vinh đều đi ra nghênh đón.

Sau khi giới thiệu, nữ nhi của Hoàng Thế Vinh là Tiểu Ngọc vẫn một mực cau mày, tâm thần có vẻ không tập trung, nhưng mà cũng không tới mức nổi lên 'bão tố'. Đỗ Văn Hạo nhìn nhìn, sau đó gọi Lâm Thanh Đại đến, bảo nàng cùng Bàng Vũ Cầm vào khuê phòng chẩn bệnh.

Trong khuê phòng, Bàng Vũ Cầm hỏi Tiểu Ngọc: "Tiểu thư bao nhiêu tuổi thì có kinh nguyệt?"

Tiểu Ngọc thấp giọng nói: "Mười bốn tuổi".

Bàng Vũ Cầm hỏi: "Mỗi lần tới thì có gì khó chịu?"

Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cực kỳ chán nản, uể oải nói: "Tâm phiền ý loạn, nôn nóng xao động, đứng ngồi không yên, trong thời gian này ta không thể khống chế tâm tình của mình, hoặc là cãi lộn, hoặc là chạy loạn khắp nơi. Ta quả thật rất phiền muộn với tật xấu của mình, nhưng không làm sao bỏ được".

"Ngoại trừ những điều này, có điều gì khó chịu nữa không?"

Tiểu Ngọc trả lời: "Cảm thấy trong miệng rất đắng, ăn gì cũng không có mùi vị, khi kinh nguyệt qua đi thì tất cả đều trở lại bình thường".

Bàng Vũ Cầm nói: "Mỗi lần ngươi đều như vậy, mà không nghĩ tới việc kiềm chế tâm tình của bản thân hay sao?"

Tiểu Ngọc đề cao thanh âm: "Sao mà không nghĩ cơ chứ? Nhưng phải có tác dụng cơ! Nếu bản thân có thể tự kiềm chế thì mời đại phu các người tới làm gì nữa?"

Bàng Vũ Cầm cùng Lâm Thanh Đại liếc nhìn nhau một cái , vẻ mặt của Bàng Vũ Cầm càng thêm ôn hòa: "Mỗi tháng kinh nguyệt đều tới đúng giờ chứ?"

Tiểu Ngọc lắc đầu: "Không chính xác, có khi muộn một ngày, đôi khi muộn vài ngày, có khi tới trước vài hôm, ngày tới không giống nhau, có khi một hai tháng cũng không tới".

Bàng Vũ Cầm: "Nếu không tới thì tâm tình biến hóa ra sao?"

Tiểu Ngọc nói: "Sẽ không có thay đổi gì, ta muốn các người tìm biện pháp cho ta một phương thuốc có thể hoàn toàn chấm dứt, vĩnh viễn không bao giờ tới kỳ kinh nguyệt nữa. Ta hận chết cái kinh nguyệt này, thật là phiền toái".

Bàng Vũ Cầm bắt mạch sau đó lại nhìn lưỡi, suy nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được, liền đem tình huống kể lại cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng hãy hỏi nàng ta tiểu tiện trong những ngày tới kỳ kinh nguyệt có giống với bình thường hay không".

Bàng Vũ Cầm đỏ mặt lên, âm thầm tự trách mình sao lại quên mất điều này, vội vàng quay trở lại hỏi Tiểu Ngọc.

Không ngờ Tiểu Ngọc vừa nghe lời này, mày liễu dựng lên, hét lớn: "Ngươi nói vậy là có ý gì hả? Hỏi ta những điều này? Ta đại tiện hay tiểu tiện thì có liên quan gì đến việc mang bệnh? Cuối cùng là ngươi muốn làm gì?"

Bàng Vũ Cầm sửng sốt một chút, sau đó kiên nhẫn cất lời giải thích: "Hỏi tình huống của nhị tiện (đại tiện và tiểu tiện) là muốn biết trong cơ thể của ngươi có thiếu nước hay không?"

"Đương nhiên là có! Điều này còn phải hỏi hay sao? Ngươi mà xứng là đại phu ư? Toàn hỏi lung tung! Đi ra!" Tiểu Ngọc đột nhiên đẩy Bàng Vũ Cầm.

Lâm Thanh Đại sớm đã có phòng bị, bước lên phía trước nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Tiểu Ngọc, một tay khác lại đặt lên huyệt Bách Hội của nàng.

Tiểu Ngọc thét lên chói tai muốn vùng ra, nhưng mà không có tác dụng. Tiếp đó cảm thấy nơi huyệt Bách Hội mà cánh tay Lâm Thanh Đại đè lên rất là mát mẻ, toàn thân như tắm gió xuân, tâm tình rất nhanh bình tĩnh lại. Đỏ mặt nói: "Thật xin lỗi, mỗi khi ta bực bội là không thể không chế nổi tâm tình của mình".

Bàng Vũ Cầm chậm rãi hỏi: "Thời gian kỳ kinh nguyệt của ngươi mới xảy ra gần đây ư?"

"Đúng vậy, là vào hôm trước".

Sau khi Bàng Vũ Cầm đi ra, báo cáo kết quả với Đỗ Văn Hạo. Nhưng mà không nói tới việc Tiểu Ngọc đột nhiên nổi giận.

Đỗ Văn Hạo bảo Hoàng phu nhân mời Tiểu Ngọc đi ra, bắt mạch nhìn lưỡi lại một lần nữa, sau đó hỏi Bàng Vũ Cầm: "Nàng nghĩ nàng ta nổi giận vào thời gian hành kinh là vì nguyên nhân gì?"

"Ồ!" Bàng Vũ Cầm suy nghĩ rồi trả lời: "Có phải là do can khí nghịch loạn, có liên quan tới việc máu cùng khí trái ngược".

"Nhất định là có liên quan". Đỗ Văn Hạo xoay người hỏi Hoàng Thế Vinh: "Trước khi xảy ra kinh nguyệt lần đầu thì nàng có gặp việc gì không vui không?"

"Có đó, khi đó nãi nãi nó qua đời, bình thường nãi nãi rất thương yêu nó. Vào thời điểm đó hoạn lộ (con đường làm quan) của ty chức cũng không thuận, có người vu cáo ty chức không làm tròn trách nhiệm, Ngự Sử lập án xét xử, về sau cũng đã điều tra rõ là ty chức không có không làm tròn trách nhiệm. Ty chức được minh oan rồi nhưng mà vẫn mang một bụng oán khí, hai năm mọi việc đều không thuận lợi, cho nên tâm tình những người trong nhà cũng không tốt. Ngọc nhi cũng trầm mặc ít nói".

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Thế là được rồi. Lệnh ái mắc phải chứng nhiệt ứ tương bác ".

Phu thê Hoàng Thế Vinh không hiểu y thuật, tất nhiên nghe vậy không hiểu ý tứ là gì. Tuyết Phi Nhi đang học ý, cũng cảm thấy tò mò, ngẩng đầu lên hỏi: "Ca, cái gì là chứng nhiệt ứ tương bác?"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói với Bàng Vũ Cầm: "Nàng giải thích cho Tuyết Nhi đi".

Bàng Vũ Cầm đi theo Đỗ Văn Hạo học y đã một năm rồi, đối với những chứng bệnh thông thường cũng hiểu rõ, vừa nghe Đỗ Văn Hạo biện chứng, lập tức hiểu rõ nguyên nhân sinh ra bệnh, lập tức vuốt vuốt mái tóc trên trán, nói: "Chứng nhiệt ứ tương bác là ngoại cảm, sốt cao đột ngột hoặc là nội thương tạp bệnh biến đổi. Hỏa nhiệt, độc tà hoặc là đờm ẩm hòa lẫn với máu và phân, ngăn cản làm cho huyết ứ lại, dẫn tới máu nóng lên. Hai loại nhân tố bệnh chứng này kết hợp tương hỗ mà hình thành triệu chứng. Đúng không tướng công?"

"Nói rất hay!" Đỗ Văn Hạo khen: "Vậy giờ đây nàng đã biết tại sao mà Tiểu Ngọc cô nương lại nổi giận chưa?"

Bàng Vũ Cầm cười một tiếng: "Nếu như không có tướng công phân tích thì thiếp vẫn chưa hiểu được, một năm học y đều là vô ích rồi".

"Vậy nàng thử nói xem".

"Vâng! Tiểu Ngọc cô nương có kinh vào lần đầu, gặp nhiều chuyện không vui, vì u buồn không thể hóa giải đến nỗi nhiễu loạn khí cơ, dẫn tới gan bài tiết không thông. Khí làm cho máu ứ. Mà thời gian dài không được chữa lành, máu ứ nóng lên, vừa ứ vừa kết dẫn tới tắc khí cơ. Đồng thời mạch lạc đình trệ, mạch lạc bị ngan trở cho nên mới dẫn tới chứng nhiệt ứ tương bác. Nhiệt cúng ứ tương hỗ lẫn nhau, quấy nhiễu tâm thần, tâm trạng không ổn định, cho nên Tiểu Ngọc cô nương mới bực bội như cuồng".

"Rất tốt, cứ như vậy thì không tới vài năm nàng đã có thể xuất sư rồi. Vậy nói tiếp xem, làm thế nào để chữa trị?"

Bàng Vũ Cầm rất là cao hứng, lại có chút xấu hổ, nói tiếp: "Nếu như là chứng nhiệt ứ tương bác thì dùng Hạnh Đào Thừa Khí thang của Trọng Cảnh y thánh là được".

"Ồ, vì sao lại dùng phương thuốc này?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.