Tống Y

Chương 128: Chương 128: Quan cách chi chứng.




Đỗ Văn Hạo nhìn kỹ một chút vào thùng nước, chỉ thấy bên trong toàn là gà vịt thịt cá, những đồ ăn vẫn còn khá nguyên vẹn, trông tất cả giống như một bát hỗn tạp nhiều loại thức ăn mà thôi. Hắn cảm thấy khá kỳ quái, không kìm lòng được cất tiếng hỏi: "Lão nhân gia, chỗ nước lèo này người mang về làm gì vậy?"

"Cho heo ăn!"

"Cho heo ăn? Thịt cá gà vịt bên trong nhìn vẫn còn tốt mà, ngon như vậy cho heo ăn không phải phí lắm sao?"

"Ha ha, tửu lâu bàn lớn bàn nhỏ, đồ ăn la liệt, ăn không hết rồi bỏ đi, những đồ này chẳng cho heo thì sao? làm gì có người nào nguyện ý ăn đây?"

Đỗ Văn Hạo đang muốn nói thêm ăn thừa mà ăn lại thì đã sao, dù gì cũng là đồ ăn mới, mà tại sao khi gọi món không bớt đi một chút nhưng lời ra tới mép lại nuốt xuống.

Người Trung Quốc có thói quen khi mời khách ăn thì phải mời một bàn lớn rượu và thức ăn thì mới được gọi là háo khách. Từ cổ chí kim phong tục này vẫn không đổi, huống chi tại thời Tống này có thể coi là quốc thái dân an, phong tục xa hoa cầu kỳ cũng thịnh hành nên càng không có gì lạ.

Lão hán đẩy xe đi thì đồ ăn cho bọn Đỗ Văn Hạo cũng được mang tới. Tất cả mọi người đều dùng đồ nóng, chỉ duy nhất có Tuyết Phi Nhi muốn dùng một chén canh lạnh, lại còn nói rằng mùa đông ăn đồ lạnh mới đã nghiền.

Đang ăn đột nhiên Tuyết Phi Nhi "ách" một tiếng, vội vàng che miệng, nhưng cũng chỉ vài tích tắc sau, lại ách một tiếng nữa. Tất cả mọi người đều nhìn nàng cười, Đỗ Văn Hạo trêu chọc: "Bị nấc hả?"

"Ừm! Đều do cái chén cạnh rất lạnh này… ách!"

Chúng nữ ai cũng cười lên một tiếng.

Tuyết Phi Nhi trừng mắt: "Cười cái gì? Chẳng lẽ các ngươi chưa bị nấc bao giờ sao?... Ách!"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Uống ngay mấy ngụm nước nóng, uống liên tục vào!"

Tuyết Phi Nhi bưng bát trà nóng lên, mắm môi mắm lợi uống một hơi khá dài, cảm giác có chút thoải mái hơn, cười nói: "Cái này không thành vấn đề…" Vừa dứt lời, liền "ách" một tiếng, mặt đỏ rần vì xấu hổ.

Lâm Thanh Đại nói: "Ngươi hít thật sâu một hơi, nén lại trong người, không thở ra thử xem nào! "

"Được!" Tuyết Phi Nhi hít thật sâu một hơi, sau đó cố gắng giữ không thở ra, mãi đến lúc mặt đỏ tới tận mang tai, không nhịn được nữa mới thở ra một hơi. Nhưng lập tức lại một tiếng "ách" theo đó xuất hiện.

Đến lúc này thì cả chủ quán đứng gần đó cũng cười, mấy người đang ngồi ăn xung quanh cũng nhìn nàng cười cười.

Tuyết Phi Nhi đỏ mặt nói: "Đi đi!... ách"

Đỗ Văn Hạo cười: "Cứ nấc một hồi sẽ tự hết thôi!". Thanh toán tiền xong, mọi người đứng dậy tiếp tục đi dạo phố.

Thế nhưng đi mãi mà Tuyết Phi Nhi vẫn không khá hơn chút nào, cứ một lúc lại ách một cái. Trên đường đi khá đông, người đi qua đi lại nườm nượp, trong đó có không ít cặp mắt lén nhìn nàng với đầy tiếu ý.

Tuyết Phi Nhi dậm chân giận dỗi nói: "Ca! Ngươi mau nghĩ biện pháp gì giúp ta đi chứ!"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ai bảo ngươi đi ăn đồ lạnh? Chứng của ngươi hiện nay là do ăn đồ lạnh, hàn khí tập trung nơi dạ dày, tác động lại phổi gây trở ngại cho việc lưu thông khí. Theo Kim quỹ yếu lược thì có thể dùng Quất bì thang để trị bệnh này. Đi, tìm một dược phô mua vài vị uống thử xem có khỏi không."

Đi thêm một đoạn nữa thì cả bọn nhìn thấy một dược phô trên biển đề "Huệ Nhân đường". Nhìn cửa vào to lớn như vậy, chắc hẳn quy mô lớn hơn Phù Vân đường của bọn hắn không ít. Trong đường có mấy vị đại phu đang ngồi xem bệnh, còn người bệnh thì xếp một hàng khá dài đợi tới lượt. Đã buổi tối mà vẫn còn có nhiều người tới xem bệnh như vậy chứng tỏ sinh ý của dược phô này rất tốt.

Tuy nhiên, hiện nay không khí trong dược phô này có chút hỗn loạn. Nguyên nhân chính là một đứa nhỏ ba bốn tuổi đang nằm trên giường bệnh, ôm bụng kêu cha gọi mẹ, bên cạnh là một đôi vợ chồng không ngừng dỗ dành an ủi đứa nhỏ. Người chồng mặc bộ đồ hắc sam của bộ khoái, thắt lưng đeo một thanh đơn đao.

Bọn Đỗ Văn Hạo vừa đi vào liền có một tiểu nhị chạy tới đón tiếp: "Mấy vị tới xem bệnh hay lấy thuốc?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Lấy thuốc, Quất bì thang. Quất bì hai tiền, Sanh khương bốn tiền. Ngươi bốc thuốc rồi sắc luôn cho ta, bọn ta đợi xong thì uống luôn."

Tiểu nhị kia nghe những lời của Đỗ Văn Hạo đoán hắn chắc cũng là người hành nghề y, lại nhìn thấy Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh cứ liên tục nấc lên nấc xuống nên cũng đoán được những thứ này mua để làm gì. Hắn nhanh chóng tính toán, thu tiền rồi lập tức chạy đi lấy thuốc.

Lúc này, ở tại chỗ của các vị đại phu tọa đường có hai lão lang trung tóc bạc trắng đang tranh luận sôi nổi. Một người nhìn có vẻ hơi mập hơn nói: "Hài tử này trong bụng đau nhức, đại tiện không thông, lưỡi trắng, mạch huyền ứng với chứng quan cách, trong bụng có trùng (giun), phải cho dùng thuốc tẩy trùng!"

"Quan cách" là cách nói khác của chứng táo bón hoặc tràng ngạnh trở. Đại phu gầy cau mày: "Cũng không hẳn là như vậy, âm dương quan cách nhưng cũng có thể là chứng tam tiêu ước chi, trong ruột không tiêu sinh nhiệt, quan cách bất thông, suyễn cấp mà nôn ngược, cái này phải dùng Đại hoàng thang làm chủ."

"Ngươi mới là không đúng, rõ ràng là trùng tích, sao lại là ruột sinh nhiệt được?"

Hai người vuốt râu càng tranh cãi càng đi vào bế tắc.

Bộ khoái nọ thì cảm thấy vô cùng sốt ruột và thống khổ, rống lên một câu: "Đừng cãi cọ nữa, mau nghĩ biện pháp đi! Hai người ai chữa trị trước nào? Mau lên! Dù sao cũng phải làm gì đó cho con ta đỡ đau đi đã!"

Đại phu gầy lên tiếng: "Vậy hay là để ta dùng dược trước!" Nói rồi đề bút viết một đơn thuốc đưa cho tiểu nhị.

Đại phu béo tuy vậy cũng không chịu nhường: "Lão hủ sẽ xem xem có thể tẩy bớt trùng tích hay không!"

Đại phu béo đỡ lấy hài tử, làm cho hắn chống hai tay xuống giường, quỳ gối hơi chổng mông lên. Sau đó ông tay ôm lấy bụng, kéo thẳng lên cao, đột nhiên buông ra, xóc xóc ngày một mạnh đồng thời hỏi: "Có cảm thấy muốn đại tiện không?"

Hài tử nọ đã đau tới nói không nên lời, chỉ thống khỏ mà lắc lắc đầu.

Đại phu béo bất đắc dĩ vừa lấy tay ấn ấn nơi rốn, một tay còn lại xoa xoa miết miết nơi tỳ, dạ dày, đại tràng. Lăn qua lăn lại hơn một nén nhang, hai mắt hài tử đã trở nên trắng dã, mà vẫn không có cảm giác muốn đại tiện, đau đớn cũng không hề suy giảm. Không còn cách nào khác ông ta phải ngừng tay.

Lúc này thuốc do đại phu gầy cấp đã được đưa tới, hài tử uống vào.

Tuyết Phi Nhi hơi một chút lại ách một cái khiến cho mọi người trong dược phô chú ý, không ít người bệnh cùng tiểu nhị thỉnh thoảng cứ lén nhìn nàng cười. Cảm giác ngày càng xấu hổ lẫn khó chịu, Tuyết Phi Nhi liền kéo bọn Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài cửa dạo lòng vòng.

Tuyết Phi Nhi vẫn không ngừng nấc, ánh mắt nàng trở nên khó chịu, hung hăng nhìn mọi người đi đường, chỉ muốn phát hỏa với những ai nhìn nàng.

Một lát sau, phỏng chừng chén thuốc đã xong, mấy người liền quay lại Huệ Nhân đường.

Điếm tiểu nhị nhìn thấy bọn Đỗ Văn Hạo tiến vào, vội vàng chạy lại bắt chuyện chào hỏi sơ sài rồi đi vào trong hậu đường bưng tới một chén thuốc. Mặc dù vẫn còn hơi nóng nhưng Tuyết Phi Nhi vẫn cố gắng uống liền một hơi, chép chép miệng, yên lặng nghe ngóng một hồi. Ồ! Không còn thấy tiếng nấc nữa rồi!

Tuyết Phi Nhi vô cùng cao hứng: "Ca! ngươi thật là giỏi!"

"Chuyện nhỏ!" Lúc này mọi sự chú ý của Đỗ Văn Hạo đều đã tập trung lên người tiểu hài tử kia. Nhìn thì rõ ràng tình huống của tiểu hài tử này đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều rồi.

Hắn một bên nghe hai đại phu kia tranh luận, một bên lưu tâm quan sát hài tử. Đứa nhỏ này đã bắt đầu nôn mửa kịch liệt, muốn lộn ruột ra ngoài, ban đầu chỉ là những cơn đau từng trận, giờ đã chuyển thành đau nhức liên tục, mặt đỏ rần, có hiện tượng ngày một nóng lên.

Đỗ Văn Hạo quan sát trong lòng cũng không dám chắc chắn, nhưng hắn đoán rằng hài tử không phải là quan cách, sợ rằng bị tràng kết (ung thư ruột già). Nếu như tràng bị tắc, ngăn trở lưu thông, người bệnh sẽ nhanh chóng bị nôn mửa, cái này ứng với phía trên tràng bị ngăn trở không thoát được nên ứ ngược lên. Hiện nay đứa nhỏ kia đau đớn kịch liệt liên tục, thường xuyên nôn mửa, hơn nữa ngoại hình của bụng nhìn không đối xứng, có hiện tượng ứ khí bên trong, rất có thể đã bị tràng ngạnh trở, cái này cực kỳ nguy hiểm, nếu không giải phẫu kịp thời khiến cho độc tính mạnh lên gây sốc, nhiều cơ quan nội tạng công năng suy kiệt, chất thủy điện giải trong cơ thể bị rối loạn, tử vong là chuyện khó tránh khỏi.

Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, cũng không thể chắc đó là chứng bệnh tràng ngạnh trở, bởi vì những chứng bệnh đau bụng có rất nhiều nguyên nhân, có thể kể ra như viêm ruột, viêm túi mật, tràn dịch dạ dày, viêm ruột thừa,.. Những chứng bệnh này đối với tràng ngạnh trở có chút khác nhưng đôi khi rất khó nhận biết, nhất là trong điều kiện thiếu các thiết bị chẩn đoán hiện đại.

Đỗ Văn Hạo chính vì vậy cũng không dám ra mặt hỗ trợ hội chẩn, Cao tướng quân đã nhấn mạnh ý muốn hắn không được hiển lộ bản thân quá nhiều, hơn nữa đây lại là dược phô của người khác nên càng không tiện ra mặt.

Đứa nhỏ bây giờ đã lộ vẻ bệnh tình ác hóa, điều này khiến Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng bất an. Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh nói phải đi, hắn khoát khoát tay chỉ chỉ vào hài tử ý muốn qua xem một chút.

Người bệnh trong sảnh đường không phải là ít, ai đi ngang qua nghe tiếng kêu khóc của hài tử đều nhìn qua xem náo nhiệt cho nên cũng không ai chú ý tới bọn Đỗ Văn Hạo.

Sau khi uống chén thuốc kia vào, hài tử vẫn như trước không có chuyển biến tốt đẹp gì, điều này làm cho đại phu gầy cũng có chút mờ mịt không hiểu. Hai người lại tiếp tục tranh cãi xem rốt cục là chứng bệnh gì. Tranh luận thêm một hồi, quyết định dùng Đại thừa khí thang.

Sau khi chén thuốc mới được uống vào, đau đớn cũng không giảm, sắc mặt đứa nhỏ ngược lại còn trở nên tái nhợt, hai mắt lõm sâu. Hai đại phu cùng tiến lại sờ vuốt, tứ chi hài tử lạnh buốt, tựa hồ có hiện tượng dương thoát, nhất thời luống cuống.

Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy gấp gáp đến độ hai tay chà xát. Cổ quản gia mắt thấy Đỗ Văn Hạo nóng lòng muốn thử, vội ghé vào tay hắn thấp giọng: "Thiếu gia, bộ khoái kia là người của Khai Phong phủ, tên Đổng Bằng, đứa nhỏ là con hắn. Nếu ra tay, mặc kệ người có thể chữa cho hắn hay không nhưng cũng sẽ gây sự chú ý của hắn!"

Đỗ Văn Hạo cũng thấp giọng nói: "Nhưng nếu ta không chữa trị thì đứa nhỏ này sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Cổ quản gia suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, thiếu gia dạy cho ta, ta đi tới nhắc nhở bọn họ một chút, hai đại phu này ta cũng có chút quen biết."

"Tốt lắm!" Đỗ Văn Hạo kéo hắn đến bên, thấp giọng nói vào tai hắn mấy câu, Cổ quản gia liên tiếp gật đầu.

Cổ quản gia đi tới bên hai vị đại phu, chắp tay nói: "Trang đại phu, Tiếu đại phu đang xem bệnh à?"

Hai người nhìn sang hắn một chút, vị đại phu béo họ Trang lên tiếng: "Ồ, là Cổ chưởng quỹ, có việc gì sao?"

"Không có việc gì, chẳng qua đi qua nơi này, nghe tiếng kêu thê lương của tiểu hài tử mới tiến vào xem. Nghe nói là quan cách, tình huống thế nào? Xem bộ dáng có vẻ không tốt lắm."

Trang đại phu thở dài, lắc lắc đầu: "Mọi biện pháp đều đã dùng hết, thật sự không còn cách nào."

Cổ quản gia nói: "Ta nghe người ta nói, quan cách có thể dùng châm cứu trị liệu, sao không thử xem?"

"Châm cứu?" Trang đại phu nghi hoặc nhìn hắn: "Châm cứu thì làm sao trị quan cách đây?"

"Trước hết đâm vào Đại tràng du, sau khi cảm giác truyền vào hết khoang bụng, dùng châm pháp niệp chuyển tả trong thời gian một chén trà, đâm đủ ba lượt, lưu châm chừng một bữa cơm nếu như khí lưu thông tốt thì dừng lại."

Trang đại phu nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tiếu đại phu chắp tay nói: "Cổ quản gia hiểu về châm cứu?"

"Không, không, chỉ là dạo này sinh ý dược phô chỗ ta không tốt, hay đi ra ngoài xem xét, hôm trước có nhìn thấy một lang trung trị liệu chứng bệnh này như vậy mà thành công, ta tò mò hỏi, nhân gia cũng không có e ngại gì mà nói cho ta, nên ta nhớ kỹ."

Trang đại phu lắc đầu: "Quan cách có vô số loại, phải chẩn chính xác mới có thể đưa ra phương pháp trị liệu, chỉ là lời nói của một lang trung không quen biết, làm sao có thể tin được!"

Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín

http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068

Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.