Tống Y

Chương 86: Chương 86: Sơn bất chuyển thủy chuyển.




Đỗ Văn Hạo đi theo Trang tri huyện vào phòng ngủ. Trang tri huyện được hai nha hoàn giúp đỡ cởi toàn bộ quần áo, nằm ngửa trên giường.

Đỗ Văn Hạo mở cái hộp khám bệnh tại nhà ra, lấy một chai nước thuốc tiêu độc, lau lau tam âm giao huyệt của Trang tri huyện, sau đó một nha hoàn hỗ trợ dùng ngón tay cái ấn vào Hội âm huyệt của Trang tri huyện. Cũng bảo Trang tri huyện hút sâu hậu môn, tự mình dùng tay phải kẹp lấy châm, đâm thẳng vào tam âm giao, cũng chỉ xoay tròn cây châm tiến vào, sau khi cảm nhận được châm, dùng thuốc mỡ cố định châm. Huyệt vị hai bên sườn cũng được cắm sâu kim châm vào trong.

Tiếp theo, Đỗ Văn Hạo lấy kim châm khác, phân biệt đâm vào trung cấp, quan nguyên túc tam lý, khí hải huyệt … của Trang tri huyện, hỏi Trang tri huyện có cảm giác gì. Trang tri huyện vui sướng cảm thấy da căng vừa tê vừa mỏi, hơn nữa cảm thấy được có khí phóng tới căn bộ ở dưới khố.

Lão nhân này khí cảm rất mạnh mẽ, có hi vọng! Đỗ Văn Hạo trong lòng mừng thầm, bình bình bổ bình tả pháp, nhẹ nhàng vân vê cái châm cắm vào, vận châm một chút, sau đó lưu cây châm thời gian một chén trà nhỏ, rút cây châm ra. Lại sử dụng một nhánh cây ngải dùng là ngải cứu châm đốt với huyệt đại đôn, thần khuyết của Trang tri huyện trong thời gian một chén trà nhỏ.

Trị liệu xong, Đỗ Văn Hạo cáo từ.

Trang tri huyện dặn bảo tôi tớ bưng một mâm bạc mỉm cười nói: “Đỗ tiên sinh đây là mười quan tiền, một chút biểu hiện tâm ý, nếu như hữu hiệu, có thể làm cho bản quan có được hương khói, bản quan tất có hậu tạ!”

Mười quan tiền, tương đương với một vạn nhân dân tệ, còn chính là một khoản dự chi, ra tay cũng coi như là rộng rãi, nếu thật sự có thể giúp hắn hùng khởi viên phòng, tạ ơn chỉ sợ còn nhiều hơn nhiều. Đỗ Văn Hạo rất là cao hứng, nghĩ thầm mười quan thì chín tham, cái này đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân, nếu hắn đưa, đương nhiên không thể không thu. Khom người tạ ơn nhận lấy.

Hầu sư gia cùng đi với Đỗ Văn Hạo rời khỏi nha môn, kiệu nhỏ lúc trước đã chờ ở cửa, đưa Đỗ Văn Hạo trở về.

Hai người đang muốn chắp tay chia tay, chợt nghe thấy cách đó không xa có người khóc kêu lên: “Tổ sư gia!”

Đỗ Văn Hạo quay đầu thì thấy, cách đó không xa có một người đang quỳ trên mặt đất, đúng là Diêm Diệu Thủ

Tác dụng của trận rượu vừa rồi giờ mới phát tác, lúc này rượu đã bốc lên, Đỗ Văn Hạo đầu có chút choáng váng, nghiêng người liếc mắt một cái: “Ngươi quỳ gối thế này để làm chi?”

Diêm Diệu Thủ dập đầu như đánh trống thanh âm tùng tùng nói: “Sư tổ, van xin người, xem bệnh cho con ta một chút à!”

“Ha ha, núi không chuyển nước chuyển, ngươi cũng có ngày cầu ta sao? Con người làm sao vậy, *** dầm?”

“Không không, con ta bệnh thật sự nặng, cũng sắp chết rồi! cầu xin sư tổ ngài khai ân cứu hắn một mạng!”

“Quái! Việc này thật kỳ, chính ngươi không phải là thầy thuốc sao? Hơn nữa, người còn có sư phụ thần y am hiểu nhi khoa mà, ở trong mắt ngươi, sư phụ ngươi là thần y, ta chẳng qua chỉ là một linh y giang hồ, ngươi không đi cầu sư phụ thần y của ngươi, ngược lại tới cầu linh y giang hồ như ta làm gì, ngươi không lầm chứ?”

“Sư tổ! đồ tôn sai lầm rồi, đồ tôn chịu phạt, cầu người cứu con trai ta, ta chỉ có một đứa con trai thôi…”

Đỗ Văn Hạo thấy hắn sốt ruột cũng không trêu chọc hắn, lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ngươi biết ta không am hiểu nhi khoa, tìm ta vô dụng! Vẫn là nên đi tìm sư phụ ngươi thôi!”

Đỗ Văn Hạo bước tới kiệu nhỏ chuẩn bị lên kiệu.

Diêm Diệu Thủ quỳ tới vài bước, ôm lấy chân Đỗ Văn Hạo : “Sư tổ, đồ tôn … ta trước kia xin lỗi ngài, nói chuyện không lớn không bé, không nhẹ không nặng, ta nhận sai chịu phạt, ta tự phạt…” Một tay ôm lấy chân Đỗ Văn Hạo, một tay không ngừng tát vào mặt mình.

Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhìn xem, thấy hắn tát mấy cái, một bên mặt đã sưng đỏ cả lên, khoé miệng đổ máu, đúng là dùng toàn lực, mắt say không khỏi tỉnh lại, nhướng mày: “Người làm cái gì vậy?”

“Sư tổ! cầu xin người cứu con ta, ta chỉ có một đứa con trai này, là đứa con căn mệnh của Diêm gia ta, ta dập đầu lạy ngài!” Đông đông đông, ót đập xuống đất, làm máu tươi chảy ròng ròng. Vừa dập đầu vừa khóc ô ô.

“Được rồi! đứng lên nói chuyện!” Đỗ Văn Hạo nhíu mày nói.

“Sư tổ lão nhân gia ngài nhất định phải cứu con ta, người nếu chưa hết giận, ngài có thể đánh ta, đánh chết ta cũng được! chỉ cần cứu được tính mạng con trai ta, cầu người…”

“Ngươi ngươi mất trí lên tâm điên rồi sao? Người khác không rõ ràng ngươi còn không rõ ràng sao? Ngươi bình tĩnh một chút đi, tỉnh táo ngẫm lại coi, sự phụ ngươi am hiểu nhất là nhi khoa, ta kém cỏi nhất cũng chính là nhi khoa, đứa bé trong tay ta một chút biện pháp cũng không có. Đây là nói thật nhanh nhanh đi tìm sư phụ ngươi mới là đúng đắn, đừng chậm trể làm bệnh đứa nhỏ nặng thêm!”

Diêm Diệu Thủ ngẩng đầu lên, trên mặt toàn máu với nước mắt, khóc nói: “Sư phụ xem qua, nói bệnh này giống như thương thế của Chu bộ khoái, đều là ‘lạn tiết’, trên đời này chỉ có một người có thể trị là sư tổ ngài thôi!”

Đỗ Văn Hạo trong lòng trầm xuống, nhất thời tỉnh rượu tới phân nửa, cúi người kéo áo hắn lên, lung lay mấy cái, lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lạn tiết? con ngươi tại sao lại dính phải lạn tiết?”

“Ngày hôm qua, sau khi ta dùng con dao nhỏ rửa vết thương cho Chu bộ khoái xong, con ta vừa lúc bị ngã bị thương ở chân đưa tới, lòng ta cấp bách, không có nghiêm khắc làm theo yêu cầu của ngài tiêu độc con dao nhỏ một lần nữa. Dùng chính con dao nhỏ này rửa miệng vết thương đầy đá vụn và nước bùn cho con trai ta, khẳng định là đã bị lây nhiễm! ta thật vô dụng ô ô ô…”

Đỗ Văn Hạo bực bội muốn đánh một cái nói: “Đêm qua ta hỏi ngươi đã đem toàn bộ dụng cụ xử lý vết thương Chu bộ khoái tiêu độc hay chưa, vì sao ngươi đã nói là tiêu độc rồi? vì sao ngày hôm qua không nói chuyện này cho ta biết?”

“Thực xin lỗi, sư tổ, ta, ta… ngày hôm qua nói dối, ô ô …”

“Sao cuối cùng lại thành thế này?”

“Đồ tôn lúc ấy nghĩ mình may mắn, nghĩ không có việc gì, mãi tới nửa đêm, miệng vết thương của con trai bắt đầu sinh mủ nổi bọt nước, toàn thân sốt cao không lùi, miệng vết thương của con trai giống hệt của Chu bộ khoái, ta lúc ấy mới đoán là bị lây nhiễm lạn tiết, ta lập tức đưa con trai đi tẩy rửa vết thương lại một lần nữa, nhưng là, ta… Ta sẽ không có thần lỹ như của sư tổ, sau khi tẩy rửa sạch vết thương không có hiệu quả. Tới giữa trưa hôm nay, miệng vết thương của con đã tím đen, toàn thân nóng bỏng, người đã muốn …. mất tri giác, mạch tượng tán loạn, tính mệnh chỉ còn một chút … ta đi tìm sư phụ, sư phụ nhìn qua cũng không có biện pháp, bảo ta lập tức tới tìm ngài, ta đã tới rồi, sư tổ, cầu ngài cứu mạng à!”

Đỗ Văn Hạo bực tức hung hăng ném hắn lên trên mặt đất: “Ngươi tên hỗn trướng nay! Miệng vết thương cho dù là lây nhiễm loại tà độc này, chỉ cần trong ba canh giờ có thể hoàn toàn rửa sạch miệng vết thương,cũng không nhiễm phải lạn tiết! Cái ba canh giờ này chính là mấu chốt, nếu không một khi vàng, sẽ nguy hiểm cho sinh miệng! Ngươi vì sao hôm qua không nói cho ta biết? --- đây là ngươi tự làm tự chịu, ta mặc kệ!”

Diêm Diệu Thủ hối hận tới ruột cũng xanh lai, đập đầu khóc nói: “Sử tổ, đồ tôn sai rồi, van cầu ngài! Ta chỉ có một đứa con trai à..”

“Nga, con trai người sắp chết rồi mới tới tìm ta? Ta là thần tiên sao? Loại bệnh này một khi biến vàng thì rất khó trị liệu, nhẹ thì gãy chân, nặng thì chết! Hơn nữa người nhân phẩm không ra gì, ta nếu trị không được, ngươi lại tới nha môn kiện ta lang băm giết người, ta không thể chịu nổi! không trị không trị!”

Đỗ Văn Hạo miệng nói không trị nhưng không có lên kiệu.

“Sư tổ, đồ tôn tuyệt không làm ra những chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy! đây là chính ta làm bậy, chỉ có thể cầu sư tổ ra tay cứu giúp, có thể cứu sống hay không, toàn bộ theo thiên mệnh đi, vô luận kết quả thế nào, đồ tôn cũng không dám nói nửa câu hai lời, lại càng không nhắc tới chuyện đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ là kiện cáo sư tổ như vậy!”

“Tốt lắm, ta có thể cứu con ngươi, nhưng ta không tin được người như người! Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ hãi, chờ lát nữa trước khi giải phẫu, người ký tên vào văn tự sinh tử!”

Lần kiện cáo trước, hơn nữa, vừa mới xuyên qua lại gặp phải chuyện tình khổ chủ cãi nhau ầm ĩ, làm cho Đỗ Văn Hạo bắt đầu coi trọng vấn đề chữa bênh gây tranh cãi này, bởi vì giải phẫu ngoại khoa thuộc loại phương pháp trị liệu bị thương, nhất định phải phẫu thuật, kết quả có thể xuất hiện ra biến chứng. Di chứng này phải nói ra cho người nhà bệnh nhân, được đối phương cảm kích đồng ý thì mới có thể ra tay phẫu thuật. Tránh cho tương lại xuất hiện tranh cãi. Vì thế, Đỗ Văn Hạo hôm qua đã viết ‘Sách đồng ý giải phẫu’ có vài phần đề cập tới những nguy hiểm thường gặp phải khi tiến hành giải phẫu, dùng lời lẽ mà cổ nhân có thể hiểu đề cập ra hậu quả phát sinh trong tình huống giải phẫu, đã muốn chuẩn bị sửa soạn ấn phát hành sách rồi.

Diêm Diệu Thủ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua loại văn khế này, chuyện này cũng bình thường, giải phẫu ngoại khoa cổ đại thường thường cũng chỉ là các loại nhỏ như ung nhọt mà thôi, bình thường sẽ không nguy hiểm gì cho sinh mạng, cho nên tranh cãi phải phẫu chữa bệnh cũng không gặp nhiều. Hắn nghe không hiểu Đỗ Văn Hạo nói cái gì, dù sao cũng biết đây là Đỗ Văn Hạo tính đề phòng mình học Lưu lão hán lấy oán trả ơn tố cáo hắn với nha môn, cho nên vội đáp ứng liên hồi: “Vâng!Sư tổ! đồ tôn trở về liền ký ngay!”

“Người ở đâu?”

“Đã đưa tới Ngũ Vị đường, nghe nói sư tổ ngài tới nha môn uống rượu, đồ tôn sợ làm mất nhã hứng của ngài cùng tri huyện đại nhân, cho nên vẫn ở cửa sau chờ ngài đi ra…”

“Ngươi! Tên ngu ngốc này!”

Đỗ Văn Hạo tức giận tới mức muốn cho hắn một cái bạt tai lạnh lùng nói: “Uống rượu quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn? Tại sao không lập tức thông báo cho ta? Kháo! Ta thực hoài nghi bệnh tình nguy kịch có phải là con của ngươi hay không nữa!” Rồi cúi đầu vào trong kiệu nhỏ, không ngừng vội vã nói với kiệu phu: “Mau! Quay về Ngũ Vị đường!” chắp tay đối với Hầu sư gia, ngồi kiệu nhỏ vội vã rời đi.

Diêm Diệu Thủ hối hận lại tát mình mấy cái, ô ô khóc, chạy theo kiệu nhỏ trở về Ngũ Vị đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.