Tống Y

Chương 34: Chương 34: Tại thận vi hư.




Đỗ Văn Hạo bình thản nói: “Ta hỏi ngươi, tiểu Thanh Long Thang pháo chế thế nào?”

Diêm Diệu Thủ cười lạnh: “Hắc hắc, ngươi còn khảo ta cái này sao? Để ta chỉ điểm cho ngươi một chút cũng được, ma hoàng, thược dược, can khương (gừng khô), bán hạ mỗi loại ba tiền, quế chi và trích cam thảo mỗi loại hai tiền, cùng với tế tân tùy theo liều lượng và chứng bệnh mà gia giảm!”

“Vậy ma hoàng và quế chi có tác dụng gì?”

“Đổ mồ hôi giải biểu, giảm chứng cảm hàn! Để ta giải thích thêm cho ngươi, ma hoàng có tác dụng tuyên phế, lợi tiểu, bình suyễn, quế chi lấy ấm để hóa ẩm hàn; tế tân, can khương, bán hạ có tác dụng hóa giải hàn ẩm trong phế; thược dược dưỡng huyết điều âm, trích cam thảo làm dịu khí âm, điều hòa dược tính, có thể phòng ngừa tân tán ôn thái quá, háo thương khí âm. Thế nào?”

“Hoàn toàn không sai, tai lại hỏi ngươi, phương thuốc này liệu có thể chữa trị thận hư được không?”

“Thận hư? Không có! Làm sao có thể chữa thận hư?”

“Với chứng bệnh hen suyễn, khẩn cấp có thể trị tiêu hen, phế, lâu dài phải trị được chứng thận hư. Trương lão hán là thận hư đưa tới hen suyễn, nên phải trị thận mới có thể chữa tận gốc bệnh.”

“Ha ha ha” Diêm Diệu Thủ cười to không thôi, “Hen suyễn trì thận? ai nói cho ngươi như vậy? ha ha ha, quả thực là chuyện nực cười!”

“Hen suyễn nhìn có vẻ là do phế, nhưng thật sự là do thận hư, ngươi sao lại không biết điều này?”

“Ai nói vậy? Sư phụ ta là đương đại thần y, người cũng chưa từng dạy ta điều đó”

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, ngẫm nghĩ lại một chút, hình như phát hiện này là của danh y Diệp Thiên Sỹ đời nhà Thanh, nên khó trách bọn hắn không biết, liền hỏi: “Vậy sư phụ ngươi nói thế nào?”

“Chỉ điểm thêm cho ngươi một chút cũng được, sư phụ ta nói để lâu thành bệnh, phế vong sinh dịch, chứng hen suyễn là do phế thịnh, bị dính phong hàn, đoản khí ở ngực, hít thở khó khăn không qua phế được, thượng khí tồn đọng đó trước là tán phế sau dẫn đến phong lãnh. Nếu buồn bực hít loạn vào, suyễn càng trở nên ngạnh, càng khó chữa trị, dẫn đến tổn hại phế. Vậy đã hiểu chưa?”

“Sư phụ ngươi nói không có sai, nhưng đó không phải là trường hợp của Trương lão hán đây. Sợ rằng các ngươi đã chẩn bệnh nhầm…”

“Nực cười! sư phụ ta là thần y đương thời, một khi ra tay cứu người, ngay cả Diêm vương gia cũng không đưa được đi, chưa từng nghe qua sao?”

“Thông minh ngàn lần cũng có lúc sơ xuất!”

“Người khác có thể, sư phụ ta thì không thể!”

“Có đúng vậy không? Vậy sư phụ ngươi có dám khẳng định chữa tốt tất cả các loại bệnh tật?”

“Đương nhiên là vậy!” Diêm Diệu Thủ đắc ý dương dương lắc đầu, chợt thấy khóe miệng Đỗ Văn Hạo có một tia cười mỉa, nhất thời nhớ tới nhị nãi nãi của Bàng Huyện úy, rõ ràng sư phụ hắn không có chữa được, lập tức ho nhẹ một tiếng nói: “Ái thiếp của Bàng Huyện úy mắc bệnh quá khác thường, nếu không phải lúc trước sư phụ ta trị liệu đã cắt được những căn nguyên bệnh tật thì làm sao ngươi có thể chữa khỏi được sau đó? Mà không phải, bây giờ chưa khẳng định được là có thể cứu sống, lời này còn chưa thể nói!”

“Ngoan cố! Ngươi muốn nói sao cũng được, nhưng giờ xin mời quay về, ta còn có việc phải làm”.

“Ồ, ngươi còn không có giải thích rõ ràng vì cái gì sư phụ ta cùng tiểu Thanh Long Thang trị cho Trương lão hán không đúng mà? Nói mau, nói không được thì ngươi phải nhận thua với ta!”

“Nói cái gì mà nói, nói với ngươi đúng là đàn gảy tai trâu mà, ngươi hiểu được sao? Trở về hỏi sư phụ ngươi đi!”

“Ngươi! – Hừ, được, ngươi không trả lời, dù sao cũng là đã thua cuộc với ta, chúng ta coi như huề nhau, như thỏa thuận vừa rồi, năm ngày sau, nếu sư phụ ta muốn tới tìm ngươi bái sư, ngươi cũng không được đáp ứng!”

“Thua hay không thì ngoài miệng nói không thỏa được, hãy xem có chữa được bệnh không mới nói! Xin hỏi, nếu ta chữa khỏi bệnh cho Trương lão hán, ngươi vẫn tính ta thua sao?”

“Cái này ta mặc kệ, ngươi nói không được thì coi như thua!”

“Chẳng có hứng nói nhảm với ngươi! Xin cứ tự nhiên!”

“Ha ha, đánh cuộc thua rồi hối hận? Lộ rõ bản chất của ngươi rồi! nhớ cho kỹ, ngươi bại trong tay ta, nên dựa theo những lời lúc trước mà làm, bất luận thế nào nếu sư phụ ta bái sư đều từ chối! cáo từ!”

Diêm Diệu Thủ chắp hai tay sau lưng rời đi, nhưng vừa tới cửa lại đứng lại, xoay người tò mò hỏi: “Nhưng lúc vừa rồi ngươi nói nếu như ta đánh cuộc thua, muốn ta mang một câu về cho sư phụ ta, ta muốn biết đó là câu gì?”

“Không cần!”

Diêm Diệu Thủ sửng sốt: “Cái gì, sao không cần? nói ta nghe một chút xem sao, nếu quả thật đó là lời hay, kể cả ngươi thua cuộc, ta vẫn có thể chuyển tới sư phụ!”

“Ta nói, không cần!”

“Ngươi, người này thực sự là!” Đỗ Văn Hạo càng không nói rõ thì Diêm Diệu Thủ càng tò mò, tiến lại chỗ bàn gõ gõ quạt vào tay “Nói ta nghe một chút, thực sư ngươi muốn nói gì với sư phụ ta?”

Đỗ Văn Hạo gằn từng tiếng: “Không – cần --! Chính là những lời này!”

“Cái gì là không cần?” Diêm Diệu Thủ ngẩn ra, tinh thần có vẻ phục hồi: “Ngươi, có phải ngươi muốn ta nói với sư phụ ta là “không cần”?

“Ngươi còn không đi về nhà?” Đỗ Văn Hạo cười mỉa.

Diêm Diệu Thủ hừ một tiếng: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói với sư phụ ta không cần, không cần cái gì? Nói không đầu không đuôi như vậy, người nào nghe mà hiểu được đây?”

“Không cần, là muốn sư phụ ngươi không cần tới tìm ta bái sư! Ta không có kham nổi! hiểu không? Hắn là thần y, ta là linh y, từ nay về sau, quan đạo của hắn hắn đi, cầu gỗ của ta ta tới!”

“Ha ha, rốt cuộc ngươi cũng đã biết thân biết phận, đã chấp nhận thua ván cuộc với ta, cũng đã nhận ra thân phận ngươi không xứng đáng làm sư phụ của sư phụ ta. Tốt, những lời này nhất định ta sẽ nói với sư phụ ta. Trương lão hán, ngươi trở về tiếp tục uống tiểu Thanh Long Thang hay ở lại đây nghe hắn nói hươu nói vượn?”

Trương lão hán ho khụ khụ liên thanh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, chỉ khom lưng không ngừng ho khan, thở gấp.

Diêm Diệu Thủ lắc đầu: “Được thôi, ngươi tự nguyện đem tính mạng mình cho người ta chơi đùa, vậy cũng tùy ngươi! Đến lúc đó có gì phiền toái, có chuyện gì không hay xảy ra cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước!” Chiếc quạt mở ra, phe phẩy hai cái, cảm giác được rất lạnh liền dừng lại, thu bốp một tiếng rồi quay lưng thong thả đi ra cửa.

Điếm tiểu nhị Ngô Thông đi tới, hướng ra ngoài cửa khẽ gắt một cái, thấp giọng mắng: “Chỉ được cái cậy này cậy nọ mà đắc ý! Người ta Tiễn thần y mới là thần y, hắn dù sao cũng chỉ là một tên tiểu đồ đệ, lại còn đòi đến đây khua môi múa mép! Ta khinh!”

Ngốc béo cũng đi tới, hướng ra ngoài cửa nhìn quanh một chút nói: “Người này nói chuyện thực khó nghe mà!”

“Cũng không phải ỷ vào sư phụ hắn là thần y sao?” Ngô Thông bĩu môi, “Đỗ tiên sinh, người so đo với người đó làm gì! Tới khi nào người chữa tốt cho nhị nãi nãi của Huyện úy đại nhân, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy là danh khí sẽ tăng rất nhiều, muốn vượt qua Tiền thần y kia có chăng cũng chỉ ba năm năm là cùng! Lại còn nói, Tiền thần y đánh cuộc thua người, hắn phải bái người làm thầy, như vậy Tể Thế Đường chẳng phải đã bị Ngũ Vị Đường ta dẫm nát dưới chân sao, còn gì mà uy uy phong phong nữa!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Phải, muốn dẫm các ngươi cứ dẫm, ta cũng không rỗi thời gian chơi đùa với thần y”. Nói rồi quay đầu nói với Trương lão hán: “lão nhân gia, ngài sao rồi? còn dám để cho ta coi bệnh nữa không vậy?”

Người con của Trương lão hán lộ rõ vẻ do dự, nói khẽ với ông lão: “Phụ thân, hay là, ta đi về trước uống một chén tiểu Thanh Long Thang của Tể Thế Đường?”

Trương lão hán vừa ho vừa lắc lắc cái đầu: “Không, Thanh Long Thang kia cha cũng đã uống nhiều năm, khụ khụ khụ, năm nào cũng như năm nào, uống vào, đỡ được vài ngày rồi đâu lại vào đấy, ôi! Lúc trước ta cũng đã cảm thấy rằng phương thuốc này, sợ thật có chút không hợp với bệnh của mình, nhưng cũng không biết chỗ nào không hợp, khụ khụ, hí hí… Mà nay Đỗ tiên sinh chỉ ra, nói ta có cố tật, phải kiêm trị cả bệnh mãn, phân bổ cả phế và thận, nghe thật là có chút đạo lý, dù sao lão hán này, mấy khúc xương tàn cũng không sống vài ngày nữa, nếu có thể chữa cho tốt, cũng sống được vài ngày hạnh phúc, hí hí, nếu không trị hết, thì chết luôn cũng là sạch sẽ, còn hơn là thở gấp nửa sống nửa chết như thế này! Khụ khụ khụ!”

“Phụ thân!”

“Nghe ta nào!” Trương lão hán quay đầu nhìn con mình, “Cha nói trước, khụ khụ khụ, mặc kệ tiên sinh chữa trị ta thành cái dạng gì, các ngươi tuyệt nhiên không được tìm đến người gây phiền toái! Có nghe hay không? Khụ khụ”

Không đợi con của lão trả lời, Đỗ Văn Hạo đã cười nói: “Nếu ta có thể chữa khỏi bệnh của lão nhân gia, cũng không cần bọn họ đến cảm ơn!”

Trương lão hán ngẩn ra, liên tục ho khan, vỗ đùi mạnh một cái: “Tốt! rất tự tin! Rất có khí phách, cái mạng già này, khụ khụ, cả mấy cái khớp xương này đều giao cho người! chữa cho ta! Lão hán ta tin tưởng người! hí hí”

Đỗ Văn Hạo ôm quyền nói: “Đa tạ đại gia tín nhiệm! Để ta viết đơn thuốc cho ngài” nói rồi đề bút viết một đơn thuốc, đưa cho Ngốc béo: “Theo phương lấy dược!”

Rất nhanh thuốc đã lấy xong, người con của Trương lão hán chần chờ một lát, cười thẹn nói: “Ta có thể xem đơn thuốc một chút được không? Nếu thật công hiệu, sau này sẽ thuận tiện tìm thuốc cho phụ thân ta dùng”.

Ngô Thông nói: “Cái này… sợ không được, dược phô đều có quy củ, đơn thuốc là do chúng ta lưu giữ, nếu muốn tìm thuốc thì phải đến chính chúng ta, chiếu theo đơn đó mà lấy. Đặc biệt với những phương thuốc của Đỗ đại phu, Lâm chưởng quỹ đã có dặn dò rằng những phương thuốc này đều có điểm đặc biệt riêng, không thể truyền ra ngoài, mong ngài niệm tình tha thứ!”

“Như vậy…”

Thấy ánh mắt của người này có chút cổ quái, Đỗ Văn Hạo lập tức biết tâm tư của hắn, cười nhẹ nói với Ngô Thông: “Không có việc gì, sao lại đơn thuốc này đưa cho hắn một bản, cho hắn khỏi lo lắng”.

“Được!” Ngô Thông đề bút, rất nhanh chép thêm một bản nữa, đưa cho người con của Trương lão hán, không quên dặn: “Đơn thuốc này là ý của Đỗ tiên sinh muốn đưa cho người xem, nhớ không thể truyền ra ngoài, phụ lại ý tốt của tiên sinh!”

“Đó là, đó là…! Yên tâm, nhất định rồi!”

Nói rồi nhận thuốc và đơn, dìu đỡ Trương lão hán khụ khụ thở gấp đi ra ngoài.

Lúc này, nha hoàn Anh Tử vội vã từ hậu đường chạy ra: “Đỗ tiên sinh, mau đi xem một chút, trong phòng người hình như có vật gì trốn trong hòm thuốc, không ngừng ngao ngao gọi, khiến cho ta sợ chết khiếp!”

Đỗ Văn Hạo vỗ vào gáy, thầm kêu một tiếng khổ, sao lại quên mất con hổ con này, bận rộn suốt một buổi sáng, ăn sữa rất mau đói, sáng sớm nó bú được chút sữa của con chó mẹ, giờ đã sớm tiêu hóa hết rồi, khẳng định là rất đói, trong rương mới quấy rối loạn lên đòi ăn. Hắn vội nói dối Anh Tử: “Đó là một loại động vật làm thuốc, chỉ là một con vật nhỏ, ta nuôi dùng điều chế thuốc, cô đừng động vào, để ta tới xem là được! Vừa nói vừa vội vã tiến vào hậu đường.

:71:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.