Tống Y

Chương 189: Chương 189: Tay quỷ




Đỗ Văn Hạo thấy ở cửa có sáu người trông rất hung dữ, trong lòng không thoải mái lạnh lùng nói với vị công tử kia: “Ngươi cho những gia đinh này rời đi, dược phô của chúng ta không cần người bảo vệ”. Truyện Tống Y

Nam nhân này quả thật rất có nhãn lực, lập tức nhìn ra sắc mặt Đỗ Văn Hạo có chút không vui, liền vung tay. Mấy gia đinh kia hiểu ý đi ra ngoài.

Nam nhân nọ chắp tay nói: “Tiên sinh xin thứ cho sự bất cẩn của tại hạ. Xin tiên sinh ra tay cứu ta”.

Đỗ Văn Hạo lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại, bảo nam tử nọ ngồi xuống đưa tay ra, nam tử sau khi ngồi xuống đem tay mình đặt lên gối chẩn mạch. Đỗ Văn Hạo vừa xem mạch liền hỏi: “Tiên sinh họ gì?” Truyện Tống Y

“Ta họ Kiều tên Vũ Sinh”.

“Không thoải mái ở chỗ nào?”

“Tiên sinh, ta không phải bị bệnh mà là có người muốn dồn ta vào chỗ chết”.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền buông tay, vừa cười vừa nói: “Vậy tiên sinh có đến nhầm chỗ không vậy, hiệu thuốc của chúng ta chỉ xem bệnh cho người, không phải nha môn, ngài nói có người muốn hại ngài, tại sao ngài không đánh trống dâng cáo trạng mà lại tới tìm ta làm gì?”

Kiều Vũ Sinh nóng nảy đứng dậy định cởi đai lưng nhưng sau đó cúi đầu sát vào Đỗ Văn Hạo, nói nhỏ: “Tiên sinh, có nơi nào thuận tiện để chẩn sát thương thế trên người ta không?”

Đỗ Văn Hạo nghe Kiều Vũ Sinh nói hắn bị thương. Không thể không xem, tuy nói trừ gian diệt ác không liên quan tới mình nhưng cứu tử chữ thương là trách nhiệm rồi, không thể chối bỏ. Đỗ Văn Hạo chỉ căn phòng bên cạnh nói: “Đi vào trong đó”.

Vào sương phòng, nam nhân nọ vén áo lên, nam tử này thân thể khỏe mạnh, mơ hồ thấy những thớ cơ gồ lên. Nhưng mà, trên lưng nam nhân này đầy dấu vết bị thương, vết thương rất nhiều và cũng rất sâu, lưng phủ đầy những gạch chéo ngang dọc cơ hồ không thấy một chỗ nào lành lặn. Nhìn vào làm cho người ta không rét mà run.

Đỗ Văn Hạo cẩn thận nhìn viết thương, hỏi: “Là ai làm cho sau lưng ngươi trở thành như vậy?” Truyện Tống Y

Kiều Vũ Sinh sửa sang lại quần áo, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn đông nhìn tây một lúc, mới cúi đầu nói nhỏ: “Là quỷ!”

“Quỷ?” Đỗ Văn Hạo nhíu mày.

“Đúng! Là quỷ! Là mộng quỷ! Là nữ quỷ trong mộng đã bắt ta! Con quỷ này một thân y phục màu xanh. Không thể thấy diện mạo, móng tay dài và sắc nhọn. Cào cấu làm cho thân thể ta đầy thương tích! Ta gào khóc cầu xin tha thứ hỏi nàng vì sao lại muốn gây ra thương thích cho ta. Nàng ta cũng không đáp lại, tiếp tục làm ta chảy máu đầm đìa, đến lúc đó mới bỏ đi. Sau đó ta tỉnh mộng, liền nhìn thấy áo ngủ trên thân rách tả tơi, ta vội vàng gọi hộ vệ vào hỏi. Nhưng không ai phát hiện có người lẻn vào, ngài nói có kỳ lạ hay không?”

Đỗ Văn Hạo nghe thanh âm của Kiều Vũ Sinh có sự sợ hãi cùng khó hiểu, điều này làm cho hắn nhớ tới mấy ngày nay vẫn gặp giấc mộng kia, nữ tử trong mộng như ẩn như hiện, cũng may giấc mộng mình gặp phải không phải là ác mộng.

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được rồi! Cho dù là ác mộng cũng không thật sự có nữ quỷ trong hiện thực làm ngươi bị thương chứ hay là ngươi nói bừa rồi?”

Kiều Vũ Sinh thống khổ ngã ngồi trên ghế. Hai tay ôm đầu, gục lên bàn, nói: “Ta không muốn tới dược phô của một số đại phu cao tuổi, biết rằng họ sẽ chê cười là ta nói hươu nói vượn cho nên mới đặc biệt tới tìm ngài. Nghe nói ngài y thuật như thần lại am hiểu thần kỹ phẫu thật chữa chương của Hoa Đà, hơn nữa tuổi cũng không chênh lệch so với ta lắm cho có lẽ dễ giao tiếp hơn, sẽ có biện pháp trị quái bệnh cho ta, không ngờ ngài cũng nói lời này. Ôi! Xem như ta chưa từng tới đây, ta đi”.

Nói xong hắn đứng dậy, định đi.

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: “Nói như vậy, lời vừa rồi của ngươi là sự thật?”

“Đương nhiên là thật rồi! Nếu ta nói dối thì ta chết không được tử tế!”

Không biết tại sao, Đỗ Văn Hạo không kìm được mà rùng mình một cái, hắn không tin là có quỷ thần. Nhưng mà, bây giờ thân ở cổ đại, mà rất nhiều cố sự về quỷ từ thời cổ đại, ai biết cổ đại có chuyện tình kỳ quái gì phát sinh không chứ. Hắn hỏi: “Giấc mộng này của ngươi kéo dài trong thời gian bao lâu?”

“Khoảng chừng ba ngày. Ba ngày có cùng giấc mộng!”

“Ngày nào cũng như vậy?”

Kiều Vũ Sinh sắc mặt tái nhợt, gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ không giống như đang nói dối. Hắn thấp giọng nói: “ Đỗ đại phu, ngài không phát hiện mạch ta không bình thường sao?”

Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Không bình thường như thế nào?”

“Chợt nhanh chợt chậm, chợt dài chợt ngắn! Ta từng tìm một đạo sĩ lang thang xem qua mạch, hắn nói…” Kiều Vũ Sinh nhìn xung quanh một chút, giảm thấp thanh âm nói: “Nói là mạch của ta là quỷ mạch!”

“Quỷ mạch?” Đỗ Văn Hạo cười một tiếng: “Cái gì gọi là quỷ mạch?”

“Ta cũng không biết, đạo sĩ kia nói rằng quỷ mạch chính là gặp phải điềm xấu! Quỷ thần quấy phá, nhiễu loạn mạch tượng đó!” Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo ung dung cười nói: “Ồ? Nếu đạo sĩ nọ tài giỏi như vậy, tại sao ngươi không tìm hắn khai đàn làm phép giúp ngươi khu ma trừ quỷ, tìm tới ta làm chi? Ta cũng không có cách đuổi quỷ?”

“Tiên sinh! Nói đến quỷ thần tuy không thể tin toàn bộ. Nhưng cũng phải tin một phần! Ngài mới thấy bên ngoài thân thể ta, nhưng chưa có biết cảm giác bên trong thân thể ta như thế nào mà?”

“Trong cơ thể ngươi làm sao?”

“Ta cảm giác như là có vô số con bọ cạp, con rết bò trong bụng! Cắn xé lục phủ ngũ tạng của ta!”

“Được rồi, ta xem ngươi không phải gặp quỷ và có quái bệnh mà là tinh thần không ổn định, ngươi nói về quỷ mạch thì ta không biết. Nhưng mà, hai tay của ngươi mạch nhanh mà mạnh, là do chứng đàm ẩm gây nên, khiến cho ngươi gặp mộng liên tục, không yên giấc, chỉ cần trừ đàm thanh tâm sẽ trở lại bình thường!”

“Không phải vậy! Đỗ đại phu, ngươi nói ta vì đàm ẩm mà sinh ra ác mộng, thế còn thương thế trên người ta thì sao? Cuối cùng ngài vẫn cho rằng thương thế trên thân thể của ta là do chính mình gây ra hả? Ta dẫn theo những hộ vệ này không có ý gì khác, chỉ muốn cho ngài biết. Bên người ta có hộ vệ, người ngoài không có khả năng hại ta, càng không có khả năng là ta không biết! Cho nên, vết thương của ta không phải do quỷ gây ra thì là do gì chứ?” Truyện Tống Y Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo vừa nghe câu hỏi này liền nhíu mày, quả thật thương thế trên người Kiều Vũ Sinh làm cho hắn rất khó hiểu, nếu như nói là hắn trong lúc mơ ngủ tự cào mình bị thương, nhưng mà thương thế trên lưng hắn không có khả năng tự mình tạo thành. Từ vết cào trên lưng với số lượng lớn như vậy thì không có khả năng tự mình tạo thành, may chăng hắn là thiên tài mới có thể làm được, nhưng mà nếu tự mình không ngừng cào vào vào một chỗ bị thương thì không có khả năng hắn không biết.

Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng giải thích điều đó thế này: Bởi vì Kiều Vũ Sinh tinh thần bất an, vào bệnh tâm thần phát tác không có khả năng nhận thức, trong khi đó bị người khác làm hại mà vẫn không biết. Nhưng điều này cũng chỉ là suy đoán không có một bằng chứng nào khẳng định là đúng, hơn nữa Kiều Vũ Sinh còn nói bên người hắn có đông đảo hộ vệ, nhưng không hề phát hiện có người làm hại. Thậm chí ngay bản thân hắn cũng không biết, nếu như không quy về quỷ thần thì quả thậ không tìm được lời lý giải thích hợp.

Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ mà cười nói: “Ngươi hỏi vậy quả thật là làm khó ta. Ta không thể giải thích, bởi vì ta không phải là bộ khoái, cũng chẳng phải quan xử án trong nha môn, cuối cùng chuyện gì xảy ra với ngươi ta cũng không biết. Nếu như ngươi bị thương, ta có thể giúp ngươi rịt thuốc trị liệu. Nếu ngươi đồng ý với ý kiến của ta là do chứng đàm ẩm sinh ra ác mộng liên tục thì ta sẽ trị liệu cho ngươi, còn nếu như không tán thành thì đi mời người khác cao minh hơn. Nói thật ta sẽ không tin cái gì mà quỷ mạch, các loại thương tích do quỷ gây ra, các loại nghi nan tạp chứng, sợ rằng sẽ không giúp được ngươi”. Truyện Tống Y

Kiều Vũ Sinh vẻ mặt như đưa đám nói: “Vẫn là Đỗ tiên sinh y thuật như thần. Được rồi! Ta nghe theo ngài một lần, dựa vào phương pháp chữa trị của ngài, tốt xấu gì cũng thử một lần”.

Đỗ Văn Hạo cầm bút khai phương viết đơn thuốc “Cổn đàm hoàn”, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm tiểu vị đan, cùng sử dụng một lúc.

Kiều Vũ Sinh nhận đơn thuốc, mang theo thủ hạ đi ra.

Đỗ Văn Hạo kể chứng bệnh kỳ lạ này cho chúng nữ nghe. Mấy cô gái cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Tuyết Phi Nhi hừ lạnh một tiếng nói: “Trông hắn như vậy hẳn không phải là người đứng đắn gì, chỉ sợ là mắc món nợ phong lưu rất nhiều, cho nên lúc này mới mộng thấy nữ quỷ tới lấy mạng đó. Nói đến mộng muội cũng thường xuyên mơ cùng một việc. Ca, huynh có thường xuyên có những giấc mộng giống nhau không?”

Đỗ Văn Hạo nghĩ tới giấc mộng kia của mình, nhưng hắn lắc đầu, nói: “Không có”.

Tuyết Phi Nhi nói: “Muội thường mộng thấy mình từ trên vách núi té xuống, mỗi lần té mới tỉnh lại, cũng sợ đến mức cả trán ra đầy mồ hôi”.

Đỗ Văn Hạo cười, vỗ vô lên đầu Tuyết Phi Nhi, nói: “Đó là bởi vì dáng người muội cao, biết không?”

Tuyết Phi Nhi cười nói: “Cha muội cũng nói như vậy đó”.

Tối hôm nay Đỗ Văn Hạo không tiếp tục mơ thấy nữ tử kia, ngủ một giấc tới khi hừng đông mới tỉnh. Lúc tỉnh lại, Bàng Vũ Cầm đã không còn ở bên người.

Đỗ Văn Hạo mặc quần áo, tới hậu đường của tiệm thuốc, thấy Ngốc Béo cùng Anh Tử đang ngồi ở trong sân, mỗi người cầm một cái sàng không ngừng xử lý thảo dược, Anh Tử nhu thuận ngồi xổm xuống hai mắt nhắm lại có vẻ rất thích.

Anh Tử nói: “Phu nhân nói, thiếu gia không tin thế gian có quỷ”.

Ngốc Béo nói: “Phu nhân đương nhiên vì thiếu gia mà nói rồi. Nhưng ta đang hỏi ngươi, ngươi có tin rằng thế gian có quỷ cùng nhân quả báo ứng hay không?”

“Ta…” Thanh âm của Anh Tử có vẻ do dự.

“Ngươi hẳn là tin rồi. Nếu không tại sao buổi tối khi tới nhà vệ sinh cũng phải đem cả Tiểu Khả theo cùng vậy?” Truyện Tống Y

Truyện Tống Y

“Ta làm vậy thì có quan hệ gì tới ma quỷ chứ?”

“Nếu ngươi không sợ quỷ thì bắt Tiểu Khả đi cùng người làm gì?” Truyện Tống Y

“Là… là ta sợ bóng tối mà”.

Hai người hăng say tranh luận, đợi cho Đỗ Văn Hạo đi tới trước mặt mới phát hiện ra, hai người vội vàng đứng dậy. Tiểu Khả cũng đã tỉnh, lười biếng duỗi dài thân một cái. Chầm chậm đi tới, kháu khỉnh đáng yêu liếc nhìn hắn, dùng đầu cọ cọ lên chân hắn mấy cái, trong miệng gầm gừ mấy tiếng rồi lại trở về bên người Anh Tử, nằm rạp xuống mặt đất, hai mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, từ từ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Anh Tử nói: “Thiếu gia, người có tin trên đời có quỷ không?”

“Ta không tin, ta chỉ tin trong lòng người có quỷ”.

Ngốc Béo nói: “Vậy tại sao có người gặp phải quỷ vậy? Ta cũng từng gặp qua”.

Anh Tử nói: “Ba hoa! Nếu người thật sự gặp phải quỷ rồi, sao ngươi còn sống mà ngồi đây? Đã sớm bị quỷ ăn tươi rồi!”

“Là thật đó!” Khuôn mặt Ngốc Béo lộ vẻ lo lắng. Giống như ngay sau lưng hắn đang có quỷ vậy: “Ta gặp phải quỷ không phải là ai khác mà chính là muội muội đã chết của ta!”

“A!” Anh Tử hét lên một tiếng: “Muốn chết hả! Ban ngày ban mặt mà dám kể cố sự về quỷ để dọa người!”

“Không phải cố ý hù dọa ngươi, ta nói chính là sự thật. Ta thật sự nhìn thấy quỷ, ngay khi ta còn bé. Ta không có gạt ngươi! Ta thề!”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Được rồi! Kể cho ta nghe xem. Ngươi nhìn thấy quỷ muội muội của ngươi như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.