Hôm nay, cũng là ngày thứ sáu Đỗ Văn Hạo quay lại kinh thành, bầu trời lúc bắt đầu âm u, mưa dầm rả rích. Ngay đêm đầu tiên, Đỗ Văn Hạo đem toàn bộ sự tình ra kể cho Thẩm sư gia nghe. Thẩm sư gia nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền quyết định trong sáng sớm ngày hôm đó sẽ đi dò la tình hình xem thế nào. Sau khi Thẩm sư gia lên đường đi đo thám, Đỗ Văn Hạo vẫn hoang mang không biết nên ứng phó với tình hình ra sao, nên làm thế nào cho phải. Đỗ Văn Hạo lúc này cũng chẳng có tâm trí đâu mà ra Tiền Đường để chữa bệnh, tất cả đều đo Tiền Bất Thu ngồi ở đó thay cho hắn những bệnh án thông thường Tiền Bất Thu đều có thể giải quyết ổn thỏa. Đỗ Văn Hạo trong lúc không biết làm gì liền cầm lấy quyển y học trên kệ sách ngồi trong thư phòng, con hổ con Tiểu Khả hai mắt lim dim ngồi dưới chân của hắn gật gù. Mấy vị phu nhân của Đỗ Văn Hạo cùng với Kha Nghiêu đều biết hắn bây giờ đang cần yên tĩnh một mình để suy nghĩ, nên không ai đến làm phiền hắn cả, giờ đây trong thư phòng chỉ còn mỗi một mình Đỗ Văn Hạo ngồi xem sách mà thôi. Mặc dù hắn hai mắt dán vào sách, nhưng trong lòng của hắn cứ lo ngay ngáy, chẳng có tâm tư nào mà đọc sách cả, cứ chốc chốc hình ảnh của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu lại hiện về trong tâm trí của hắn, đặc biệt là Thái Hoàng Thái Hậu. Hắn rất muốn đến thắp hương cho người, nhưng do khi trước hắn và Thẩm sư gia đã quyết định hết cả rồi bây giờ việc hắn cần phải làm là ngồi im chờ động tĩnh, không được phép vọng động. Vì việc này có quan hệ đến sự sống còn của hắn, trong thời gian này hắn tuyệt đối không được phép hé đầu lộ diện, dù sao thì việc tang lễ vẫn còn mấy ngày nữa. chờ cho tình hình ổn định hơn rồi đi vẫn chưa muộn. Đỗ Văn Hạo đang trong lúc chán ngán đến cùng cực, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, hắn uể oải đáp lên tiếng nói: “Ai vậy? Cứ vào đi, cửa không đóng đâu!” Đỗ Văn Hạo vừa dứt lời thì tiếng cửa kêu lên két, sau đó một cái đầu thò vào bên trong phòng nói: “Tướng công! Thiếp muốn hỏi chàng mấy vấn đề về y học có được không vậy hả?” Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, thì trông thấy người vừa lên tiếng là Tuyết Phi Nhi. Hắn liền miễn cưỡng cười lên đáp lại nói: “Phi Nhi đó hả? Có chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên lại chăm chỉ ghê vậy? Nàng không phải học y chỉ là học cùng Cầm Nhi tỷ cho đỡ buồn thôi hay sao?” Không đợi cho Tuyết Phi Nhi kịp lên tiếng trả lời, thì ở phía sau lưng của Phi Nhi bỗng nhiên có một người bước ra, đó chính là Kha Nghiêu, tay nàng cầm một cuốn sách, hai mắt cười híp tịt cả lại nói: “Đỗ đại ca! Phi Nhi tranh cãi với muội suốt mà chẳng ai chịu thua ai cả, chính vì vậy mà muội và Phi Nhi mới tìm đến huynh, để huynh nói xem ai đúng ai sai!” “Ố! Hóa ra mấy nàng lại học hành chăm chỉ như vậy sao? Đúng là dấu hiệu của sự tốt lành, đây! Học đi đôi với hành, học thì cần phải cần cù chăm chỉ. biết tìm tòi suy nghĩ, vào đây đi, mỗi người tự kê lấy ghế cho mình trước đi đã!” Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói. Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu nghe vậy thì hai người vội chạy đi bê cho mình một chiếc ghế lại đặt xuống bên cạnh Đỗ Văn Hạo. Kha Nghiêu lên tiếng trước: “Lúc nãy muội xem sách y học, trong đó có một câu mà muội đọc chẳng hiểu gì cả, muội định đi tìm Tiền Thái Y để hỏi, vậy nhưng ông ấy lại đang bận chữa bệnh ở Tiền Đường cùng với Diệu Thủ và Hàm Đầu. Chính vì vậy mà muội ngại không dám hỏi! Thế là muội đi tìm Phi Nhi tỷ, nhưng không ngờ cách suy nghĩ của Phi Nhi tỷ lại khác hoàn toàn với muội, chính vì vậy muội và Phi Nhi tỷ tranh cãi một hồi. Phi Nhi tỷ tức quá liền đánh cược với muội “Này...này...! Là muội muốn đánh cược với ta, chứ có phải ta muốn đánh cược với muội đâu!” Phi Nhi trợn tròn mắt lên nói. Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Ai đánh cược vói ai không quan trọng, mà quan trọng là hai muội đánh cược với nhau cái gì? Ta làm trọng tài cho hai muội rồi thì có được hưởng lợi gì không.. Kha Nghiêu nghe vậy liền hứ lên một tiếng rồi nói: “Huynh đúng là tham lam! Lại còn đòi bọn muội cho huynh được hưởng lợi nữa! Bọn muội cược xem ai thua sẽ phải bắt chước con cún sủa gâu gâu" Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền phá lên cười ha hả nói: “Ha.. .ha.. .ha! Cái đánh cược này thú vị đấy, thế ta cũng chẳng cần đòi hỏi gì nữa, nghe hai muội sủa gâu gâu như con cún cũng hay đấy! Nhưng ta cảm giác là Kha Nghiêu sủa gâu gâu giống hơn Phi Nhi.. .ha ha.... “Huynh thật đáng ghét!” Kha Nghiêu nói xong liền cuộn cuốn sách trong tay lại đánh nhẹ lên người của Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Huynh làm sao mà biết được là muội sẽ thua cơ chứ? Thật đáng ghét!” “Hai muội thử nói xem, hai muội tranh luận vấn đề gì!” Đỗ Văn Hạo cười nói. “Bệnh Thái Dương!” Kha Nghiêu nói xong liền đưa cuốn sách cho Đỗ Văn Hạo nói: “Đây này, chính là câu này đây!” Đỗ Văn Hạo cầm lấy cuốn sách, đây là cuốn của Trương Trọng Cảnh, trong có một câu là: “Căn bệnh gọi là Thái Dương, thường có triệu trứng mạch phù, đau trên đỉnh đầu, và sợ lạnh, ác hàn!” Đỗ Văn Hạo đọc xong liền quay sang hỏi: “Câu này thì có gì không hiểu?” Kha Nghiêu nghe vậy liền đáp: “Muội và Phi Nhi tranh luận những bệnh chứng thông thường và cơ bản của bệnh Thái Dương là nó có làm cho người bệnh bị sốt hay không! Muội nói trong sách của Trương Trọng Cảnh đã viết rõ ràng là bệnh Thái Dương mạch phù, đỉnh đầu đau dữ đội và ác hàn, rõ ràng không hề có nhắc đến người bệnh bị sốt hay gì cả, như vậy cũng có nghĩa là người mắc bệnh Thái Dương chưa chắc đã lên cơn sốt, và lên cơn sốt thì chưa chắc đã phải là bệnh Thái Dương!” Đỗ Văn Hạo nghe xong liền quay sang Tuyết Phi Nhi nói: “Thế còn nàng? Nàng thấy thế nào?” Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền nói: “Bệnh tại Thái Dương, vệ khí chống tà khí, vị tất sẽ làm người bệnh lên cơn sốt, người nóng, đây là một việc tất yếu, chính vì vậy mà trong sách không đề cập tới vấn đề này!” Kha Nghiêu nghe vậy liền nói chen vào: “Vậy ý của tỷ là Y Thánh Trương Trọng Cảnh viết triệu chứng căn bệnh này đã quên mất không cho triệu chứng bị sốt vào trong sách hả?” Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền nói: “Ta không hề nói đó là do thiếu sót của Trương Trọng Cảnh, mà ý ta nói là ông ấy cảm thấy không cần thiết viết vào hiện tượng tự nhiên như vậy, viết hay không viết thì nó đã bao gồm ở trong hết đó rồi, lẽ nào người bệnh trong người thấy khó chịu, ông ta cũng phải viết hai chữ khó chịu vào sách hay sao?” “Tuyết Phi Nhi! Tỷ nói như vậy là hơi bị quá đáng rồi đấy!” Kha Nghiêu ấm ức nói. Tuyết Phi Nhi hứ lên một tiếng đáp: “Đó là muội ngụy biện không có căn cứ!” Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì cười lên sảng khoái nói: “Thôi được rồi, không cần phải tranh cãi nữa đâu! Vậy ta hỏi hai người nhé, bệnh Thái Dương phát sinh, như thế nào? Kha Nghiêu, muội nói trước đi!” “Cái này quá dễ, không làm khó muội được đâu! Kha Nghiêu vẻ mặt câng câng, dương dương tự đắc nói: “Thái Dương Kinh (kinh mạch Thái Dương) của cơ thể người nằm ở trên bề mặt da, nó giống như bức tường trong một gia đình, khi khí tà độc xâm nhập vào thì sẽ bị nó ngăn chặn lại đầu tiên, chính khí trong cơ thể sẽ nổi lên chống lại tà khí, chính khí và tà khí giao phong ngay tại bề mặt cơ thể, gọi là bệnh Thái Dương....!” “Nói đúng lắm, vô cùng chính xác, vậy tại sao bệnh Thái Dương lại làm cho mạch phù, đỉnh đầu đau và ác hàn vậy? Phi Nhi, nàng nói xem nào!” Đỗ Văn Hạo gật gù khen Kha Nghiêu, xong quay sang Tuyết Phi Nhi hỏi. “Cái này thì có gì là khó cơ chứ!” Tuyết Phi Nhi cũng có phần đắc ý nói: “Mạch là điều đầu tiên quyết định khí, khi ngoại tà xâm nhập, chính khí hưng thịnh thể hiện ra ngoài để đối chọi lại vói khí tà, mạch tượng do đó mà phù, còn gọi là mạch phù. Thái Dương Kinh bắt đầu từ hốc mắt, qua đỉnh đầu, dọc xuống đến chân, khi khí tà xâm nhập, thì Thái Dương Kinh vì thế mà bị ngăn lại rồi bị tắc, chính vì vậy mà gây nên đau đớn nơi đỉnh đầu, còn về ác hàn thì càng đơn giản, do vệ khí có chức năng làm nóng ấm cơ thể, điều dưỡng da dẻ, vậy nhưng khi khí tà xâm nhập, thì vệ khí mải lo đi chống đỡ khí tà, làm gì có thời gian điều dưỡng da dẻ, hơn nữa dưới tác động của phong hàn, vệ khí lại bị cưỡng chế, dĩ nhiên không thể làm nóng bề mặt cơ thể được, chính vì vậy mà bệnh Thái Dương sẽ làm cho người bệnh ác hàn, sợ lạnh!” Đỗ Văn Hạo nghe Tuyết Phi Nhi giải thích mà gật đầu tán thưởng liên tục: “Phi Nhi! Không ngờ nàng trong thời gian gần đây lại tiến bộ thần tốc như vậy! Không giống như hồi trước nữa rồi, khá lắm!” Kha Nghiêu nghe vậy liền cười nói: “Vì Phi Nhi tỷ thấy muội cũng muốn học y, dĩ nhiên là không muốn bị muội bỏ rớt lại đằng sau, chính vì vậy nên mới cố gắng chăm chỉ để đuổi kịp muội đấy!” Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền hứ lên một tiếng nói: “Ai cần phải học đuổi theo muội chứ? Từ khi Đỗ đại ca đến huyện Đổng Đạt này, ta đã đi theo huynh ấy học y rồi, từ trước đến giờ ta học y lúc nào mà chả nghiêm túc chăm chỉ, hứ!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Đúng, đúng rồi! Tuyết Phi Nhi học hành rất nghiêm túc và chăm chỉ, thôi, chúng ta cùng không nên đi lạc vấn đề nữa, về căn bệnh Thái Dương này thì cơ bản là ta thấy hai người đều nắm được khá là vững vàng, biết được ba triệu chứng điển hình của căn bệnh Thái Dương. Mỗi một triệu chứng là một đặc trưng của căn bệnh, chỉ cần là căn bệnh này thì nó nhất quyết phải có những triệu chứng đặc biệt của nó, nếu không có đặc trưng, hoặc thiếu một trong những đặc trưng đó, thì ta có thể đoán định là nó không thuộc vào căn bệnh này. Cái này còn gọi là triệu chứng cơ bản của bệnh, học y bắt buộc phải như vậy, đối với mỗi căn bệnh đều phải nắm bắt được những cái cơ bản, cốt lõi nhất của nó, chỉ cần nắm được căn bản của nguồn bệnh, thì chúng ta có thể ứng phó được với chúng. Ví dụ như căn bện Thái Dương này, mạch phù, đỉnh đầu đau dữ dội, ác hàn sợ lạnh, trong ba thứ này thì thiếu một thứ cũng không xong, nếu như chỉ có đau đỉnh đầu, ác hàn nhưng mạch lại không phù, thì nó chắc chắn không phải là bệnh Thái Dương. Dĩ nhiên, cũng có những trường hợp kèm theo chứng bệnh khác, hoặc là những bệnh chứng cũ tái phát dẫn đến biến chứng, thì chúng ta tạm không bàn tới....! ” Kha Nghiêu nghe vậy liền nói: “Đúng như vậy đấy! Trong sách đã viết rõ ràng như vậy, bệnh Thái Dương chỉ có ba cái bệnh chứng cơ bản này thôi, làm gì có lên cơn sốt đâu, chính vì vậy mà lên sốt thì không phải là bệnh Thái Dương!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa ngón trỏ lên lắc qua lắc lại nói: “Kha Nghiêu! Muội nói câu này chỉ đúng một nửa thôi, bệnh Thái Dương ban đầu thì do khí Vệ Dương bị tích tụ, chưa được phát tác, thì dĩ nhiên không phát hiện ra hiện tượng bị sốt, nhưng theo thời gian của căn bệnh thì người bệnh sẽ có hiện tượng bị sốt, trong bệnh Thái Dương thì sốt và ác hàn đều thể hiện ra ngoài, đó là đặc trưng của bệnh Thái Dương, là một trong những sự khác biệt so với các bệnh về Kinh Lạc khác!” Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền xoa xoa hai tay nói: “Thế nào hả? Ta nói có đúng không vậy?’ Kha Nghiêu nghe mà vẫn không chịu thua, ấm ức nói: “Đỗ đại ca! Huynh không công bằng, huynh thiên vị, huynh cứ giải thích lung tung! Huynh làm như vậy là nể Phi Nhi! Muội không chịu đâu!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ biết mỉm cười nói: “Những việc khác thì ta có thể đùa được, chứ những chuyện về y thuật thì ta chưa bao giờ nói đùa cả, bởi vì nếu để cho người khác nghe được, người ta lại không cho đấy là đùa mà cứ tưởng là thật, như vậy thì chẳng khác nào đi hại người ta cả!” “Vậy huynh nói đi, nếu mà bị sốt cũng là chứng bệnh cơ bản của bệnh Thái Dương, thì tại sao trong sách lại không ghi rõ ra vậy?” Kha Nghiêu cong môi lên cãi lại. “Đằng sau có viết đấy thôi, muội lật ra đằng sau xem Ma Hoàng Thang Chứng! Đem nó ra đọc cho ta nghe xem nào!” Đỗ Văn Hạo chỉ vào sách nói. Kha Nghiêu nghe xong liền không nói không rằng, đưa sách lên giở ra đoạn phía đằng sau đến câu Ma Hoàng Thang, rồi dõng dạc lên tiếng đọc: “Bệnh Thái Dương, đầu đau, sốt toàn thân, eo hông và khớp xương đều có hiện tượng nhức mỏi, khó chịu, ác hàn sợ lạnh, sợ gió, nên dùng Ma Hoàng Thang điều trị là chính! ” “Thế nào hả Kha Nghiêu muội? ở đây không phải nhắc tới người mắc bệnh Thái Dương là có dấu hiệu sốt hay sao?” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói. “Làm gì có?” Ban nãy Kha Nghiêu chỉ chăm chăm ngước đầu lên cao giọng đọc sách, chứ không hề để ý thấy bên trong sách có viết cái gì, chính vì vậy mà khi nghe Đỗ Văn Hạo nhắc nhở, nàng mới định thần cúi đầu xuống quan sát một hồi, sau đó mới ý lên một tiếng kinh ngạc nói: “Bệnh Thái Dương, đau đầu, sốt cao.. .đúng là có sốt rồi!” Đỗ Văn Hạo lúc này mới mỉm cười giải thích: “Trong sách ở đoạn trước không nhắc tới người bệnh bị sốt, là vì tác giả muốn đưa những thứ cơ bản ra cho người đọc nắm được trước đã, còn bệnh Thái Dương thì có Thương Hàn và Trúng Gió hai loại, khi mới phát bệnh thì không có hiện tượng sốt nào, nhưng sau một thời gian phát bệnh người bệnh sẽ có hiện tượng nóng sốt. Chính vì vậy mà bị sốt cũng là một trong những bệnh chứng đặc trưng của Thái Dương Bệnh. Muội giở ra phía sau đọc thì sẽ rõ, trong đó có ghi cả những điều mà hai muội tranh luận từ nãy tới giờ đấy,nó viết rất rõ ràng: ‘Bệnh Thái Dương, có dấu hiệu nóng sốt, ra mồ hôi, ác hàn sợ lạnh, sợ gió,còn gọi là Trúng Gió!” Kha Nghiêu nghe xong mới đưa mắt lên ngắm một lượt thật kỹ càng, quả nhiên đúng như Đỗ Văn Hạo vừa nói, nàng bất giác thầm kêu khổ trong lòng, sau đó tự trách mình sao không đọc kỹ trong sách viết những cái gì. Nhưng lập tức Kha Nghiêu đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cười híp tịt cả mắt lại nói: “Đỗ đại ca, trong lời nói của huynh thì nó là trúng gió, muội biết rồi, đó là bệnh làm cho người ta bị méo mồm, méo miệng, thậm chí còn làm cho cơ thể bị tê liệt, muội nói có đúng không hả?” Kha Nghiêu nói xong thì trợn tròn mắt lên, miệng vẹo sang một bên, hai tay đưa lên run run, nhìn không khác gì người vừa bị trúng gió vậy. Đỗ Văn Hạo thấy vậy chỉ biết cười phá lên, lắc lắc đầu nói: “Muội nói cái trúng gió kia là hiện tượng làm cho người ta bị tê liệt, khác hẳn hoàn toàn với căn bệnh trúng gió trong bệnh Thái Dương, trúng gió trong bệnh Thái Dương là do bị gió độc, hoặc khí tà xâm nhập mà chữa trị!” “Ha..! Muội hiểu rồi!” Kha Nghiêu làm ra vẻ bừng tỉnh, lĩnh hội được ý của Đỗ Văn Hạo, sau đó nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lên tiếng hỏi: “Vậy thế nào gọi là sợ gió? Sợ gió và sợ lạnh, có gì khác nhau?” “Dĩ nhiên là khác nhau rồi, cả hai đều là do khí tà xâm nhập cơ thể, ừm! Chúng ta có thể hiểu như thế này, một người bị bệnh, nếu như không có gió thì không thấy lạnh, nhưng khi có gió thổi qua thì người đó lại cảm thấy lạnh, đây chính là chứng sợ gió, nếu như ngồi trong phòng không có chút gió nào, mà người bệnh vẫn cảm thấy lạnh, thì đó chính là ác hàn, hay còn gọi là sợ lạnh!”Đỗ Văn Hạo giải thích. “ồ! Thì ra là vậy!” Kha Nghiêu gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó lại ngước mặt lên quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Thế muội hiểu như thế này không biết có đúng không! Đó là một người bệnh cho dù là thời tiết nóng nực, trong phòng không có gió mà vẫn cảm thấy lạnh, thì gọi là ác hàn! Còn khi trời nóng mà lại có gió, người khác cảm thấy mát mẻ, sảng khoái, nhưng người bệnh lại toàn thân lạnh lun lên, thì đây gọi là sợ gió! Muội nói như vậy có đúng không?” “Hoàn toàn chính xác!” Đỗ Văn Hạo gật đầu khen ngợi. “Ha ha! Đỗ đại ca! Huynh thấy chưa, muội thông minh lắm mà!” Kha Nghiêu cười phá lên thích thú. “Thì ta từ trước đến giờ đều thấy muội thông minh mà!” Đỗ Văn Hạo cười nói. Tuyết Phi Nhi lúc này ngồi bên cạnh, không nhịn nổi nữa liền nói chen vào: “Đúng vậy! Muội thông minh lắm, nhưng đừng quên cuộc đánh cược giữa hai chúng ta!” Kha Nghiêu vẫn cố tình không để ý đến Tuyết Phi Nhi nói gì, cứ hí ha hí hửng cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại ca! Huynh lúc nãy nói rằng bệnh Thái Dương có hai loại trúng gió và thương hàn, hai loại này khác nhau phải không ạ?” Đỗ Văn Hạo gật gù nói: “Dĩ nhiên là khác nhau rồi!” Kha Nghiêu nghe xong thì hai mắt long lanh, há hốc mồm lên kinh ngạc, nàng làm ra vẻ mình rất muốn học hỏi, muốn tìm hiểu thêm về căn bệnh này: “Vậv thì phân biệt như thế nào ạ?” Tuyết Phi Nhi thấy Kha Nghiêu đang giở trò đánh trống lảng, liền cười khan lên hai tiếng rồi lạnh giọng nói: “Này này! Muội làm gì thế hả? Muội muốn đánh trống lảng để lờ đi phải không? Đừng quên là chúng ta đã đánh cược với nhau rồi đấy nhé?" Kha Nghiêu nghe xong liền quay sang Tuyết Phi Nhi cười khan lên hai tiếng lấy lệ đáp: “Ai quên chứ? Muội chỉ muốn hỏi những vấn đề mình không hiểu thôi mà?” “Đừng có điêu...! Muội muốn lân la, cà kê để ta quên luôn chuyện đó hả? Đừng có mơ nhé, mau lên!” Tuyết Phi Nhi lạnh giọng nói. “Mau lên làm cái gì cơ?” Kha Nghiêu giả vờ ngơ ngác hỏi lại. “Sủa gâu gâu chứ còn gì nữa! Đã chơi thì phải chịu, thua thì phải làm chứ còn gì nữa!” Tuyết Phi Nhi gắt lên. Kha Nghiêu nghe xong thì hai má đỏ ửng lên, sau đó xích lại đến gần Tuyết Phi Nhi nịnh nọt nói: “Ha ha..! Phi Nhi tỷ tỷ là người hiền lành tốt bụng, yêu thương người nhất nhà, sao tỷ nỡ lòng nào để cho muội sủa gâu gâu như mấy con....cún được, đúng không? Hay là muội mời tỷ ăn một bữa được không? Khắp cái kinh thành này, tỷ thích ăn món gì, ăn ở đâu cũng được, tùy ý của tỷ hết, bất kỳ sơn hào hải vị nào muội cũng chiều! Được chưa?” “Ha! Muội đúng là cũng có đầu óc tính toán đấy! Ai không biết Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu vừa băng hà, tất cả các tiệm ăn trong cả cái kinh thành này đều đã bị bắt đóng cửa để chịu tang, chờ đám tang lễ của hai người xong hết rồi bọn họ mói khai trương trở lại! Bây giờ muội dẫn ta đi ăn cái gì? Ăn mấy quán mỳ vớ vẩn ven đường hả?” Tuyết Phi Nhi nói. Kha Nghiêu nghe vậy thì chỉ biết cười trừ lên đáp: “Muội.. .ha..ha.. .muội quên béng mất chuyện này, hay là chờ cho bọn họ khai trương trở lại rồi muội mời được không?'’ “Thôi miễn đi! Cái tang lễ này không biết bao giờ mới xong, hơn nữa ta thấy bữa ăn đó không thú vị bằng việc nghe muội sủa lên như cún được! Nhanh lên, tai của ta đang dựng ngược lên nghe muội sủa đây này...!” Tuyết Phi Nhi mỉm cười nói. “Thôi mà Phi Nhi Tỷ tốt bụng! ” Kha Nghiêu nhăn mặt nhăn mũi năn nỉ. “Thua thì phải chịu! Không có lằng nhằng gì hết, nhanh lên! ” Tuyết Phi Nhi cũng không chịu buông tha cho Kha Nghiêu. Kha Nghiêu bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng vẫn cứ xích lại gần Tuyết Phi Nhi nói: “Hay là chờ chút nữa về phòng rồi muội sủa cho Phi Nhi tỷ nghe có được không?” Kha Nghiêu nói xong liền đứng dậy, nhưng vừa mới định đứng dậy thì nàng đã bị Tuyết Phi Nhi kéo lại nói: “Sủa luôn tại đây đi! Đỗ đại ca đã nói rồi, muội mà sủa thì nghe hay phải biết, ha ha ha!” Nghĩ đến cảnh Kha Nghiêu phải tru môi lên sủa. Tuyết Phi Nhi đã không nhịn nổi cười rồi. Đỗ Văn Hạo lúc này cũng quay sang Kha Nghiêu nói: “Đúng vậy đấy! Ta trông thấy muội khóc rồi, nhưng vẫn chưa nghe muội sủa theo kiểu con cún bao giờ, mau sủa đi! Ha ha ha!” “Đỗ đại ca, huynh thật độc ác! Chỉ biết bắt nạt muội thôi! Hứ!” Kha Nghiêu lườm Đỗ Văn Hạo một cách căm hận, sau đó cắn răng chặt lại đưa mắt ra nhìn bên ngoài, thấy không có một ai, Kha Nghiêu liền tru miệng lên: “Sủa thì sủa có gì mà phải sợ... .Gâu.. .gâu... .gâu.. Ha ha ha! Kha kha kha! Tuyết Phi Nhi ôm lấy bụng cười lăn cười bò, đến nước mắt cũng túa cả ra bên ngoài. Đỗ Văn Hạo cũng vậy hắn ngửa hết cả mặt lên trời cười như chưa bao giờ được cười vậy. Đến cả con hổ Tiểu Khả vốn đang nằm lim dim gật gù dưới sàn nhà cũng bị tiếng cười của hai người làm cho bừng tỉnh, nó ngẩng đầu lên nghiêng nghiêng cái đầu nhìn Đỗ Văn Hạo và Tuyết Phi Nhi, không biết hai người này tại sao lại cười sặc sụa như vậy. Kha Nghiêu sủa gâu gâu xong thì căm hận nhìn hai người kia rồi ấm ức nói: “Cứ cười đi, cười đến sặc mà chết đi, đúng là hai kẻ độc ác!” Tuyết Phi Nghi lúc này vẫn cảm thấy không nhịn nổi cười, nàng nghe Kha Nghiêu nói vậy liền chỉ vào mặt nàng nói: “Muội cứ tưởng muội tốt lắm đấy hả? May mà ta đánh cược thắng đấy, chứ nếu mà ta thua, thì không biết muội giở trò gì ra để trừng phạt ta đâu? Ha ha ha” Kha Nghiêu nghe vậy liền ưỡn ngực lên nói: “Có giỏi thì chúng ta lại đánh cược thêm lần nữa! Lần này muội thắng chắc cho mà xem!” “Chơi thì chơi, ai sợ gì chứ! Nói đi, muội muốn cược cái gì?” Tuyết Phi Nhi liếc mắt nói. “Chúng ta sẽ đáng cược.. .ừm.. .thế này nhé. Đồ đại ca sẽ hỏi chúng ta mỗi người một câu hỏi, ai trả lời sai coi như thua !" Kha Nghiêu nheo mắt lên nói. “Được thôi! Vậy cược cái gì đây? Lẽ nào lại sủa gâu gâu như muội!” Tuyết Phi Nhi cười nói. “Không...! Muội vừa sủa rồi, nếu như mà Phi Nhi tỷ thua mà cũng làm như vậy thì cũng chỉ ngang với muội lúc nãy, muội không muốn vậy, muội muốn tỷ phải chịu thua nặng hơn nữa, đó là ai thua không những phải sủa gâu gâu, mà còn phải bò dưới đất một vòng! Tỷ có dám đánh cược không vậy?” Kha Nghiêu vênh váo nói. Tuyết Phi Nhi cũng là một người hiếu thắng, chính vì vậy mà khi Kha Nghiêu khiêu khích như vậy, nàng liên ngẩng cao đầu lên nói: “Chơi thì chơi, ai sợ muội cơ chứ! Nào! Đỗ đại ca, huynh ra câu hỏi đi!” Đỗ Văn Hạo thấy hai người đã bắt đầu đánh cược máu me, liền cười nói: “Làm như vậy sẽ làm cho đôi bên mất mặt, như vậy sẽ mất hòa khí, không tốt!” “Không sao đâu Đỗ đại ca! Bọn muội cũng chỉ là đánh cược cho vui thôi. Phi Nhi tỷ cũng chỉ bò quanh một vòng, sủa lên mấy tiếng trước mặt chúng ta thôi, cũng chẳng có gì là mất mặt cả, đúng không hả Phi Nhi tỷ?” Kha Nghiêu liếc sang Tuyết Phi Nhi cười đầy ẩn ý. Tuyết Phi Nhi nghe vậy cũng gật đầu nói: “Không sai! Chờ chút nữa mà muội thua bò dưới đất sủa gâu gâu cũng không cảm thấy mất mặt đúng không? Ha ha ha!” “Hứ! Cứ chờ đấy mà xem, xem xem ai sẽ thua! Đỗ đại ca, huynh ra câu hỏi đi!” Kha Nghiêu quay sang Đỗ Văn Hạo hất hàm ra hiệu. Đỗ Văn Hạo thấy vậy chỉ biết lắc lắc đầu nói: “Vậy thì được! Chúng ta tiếp tục lấy bệnh Thái Dương ra làm đề cũng được, lúc nãy Kha Nghiêu không phải đã nêu câu hỏi rồi đó hay sao? Bệnh Thái Dương có thương hàn và trúng gió hai loại, vậy chúng khác nhau ở điểm nào?” Kha Nghiêu nghe xong liền giơ tay lên nói: “Muội muốn nói trước! Cái này là chứng thương hàn của bệnh Thái Dương!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Nói trước là hay bị thiệt lắm đó... Kha Nghiêu nghe vậy hiểu ngay ý của Đỗ Văn Hạo liền nói: “Đúng đúng, chúng ta viết ra giấy sau đó đưa cho Đỗ đại ca mới là công bằng....!” Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền cười nói: “Chuyện nhỏ!” Hai người Kha Nghiêu và Tuyết Phi Nhi liền đi tới chiếc bàn gần đó, cầm lấy bút lông viết ra những gì mà mình nghĩ, sau đó cả hai liền lén lút đưa mắt lên nhìn Đồ Văn Hạo cầu cứu xem mình viết có đúng không, nhưng Đỗ Văn Hạo chỉ mỉm cười rồi lại cầm sách lên xem. hai người thấy vậy liền lẩm bẩm trách mắng Đỗ Văn Hạo ở trong bụng, nhưng vẫn phải cố gắng viết ra đáp án để đưa cho hắn đọc. Đồ Văn Hạo xem xong kết quả của hai người liền lắc lắc đầu nói: “Bệnh Thái Dương có thương hàn và trúng gió hai loại, chính vì vậy mà hai loại này ngoài những nét cơ bản của bệnh Thái Dương, chúng còn có thêm những hiện tượng bệnh khác nữa. Hai muội viết sự khác nhau của hai loại này đều là những triệu chứng ngoài, không ăn nhập gì cả. Chúng ta cùng phân tích một chút nhé, đem loại trúng gió ra nói, thì nó là chất dinh dưỡng trong cơ thể không được điều hòa, làm cho cơ thể không được vững, chính vì vậy mà khí thoát ra ngoài làm cho người ta đổ mồ hôi. vì hiện tượng ra mồ hôi này nên hiện tượng trúng gió trong bệnh Thái Dương sẽ làm cho mạch phù, yếu!” “Nói tóm lại bệnh Thái Dương trúng gió có hiện tượng ra mồ hôi, mạch phù yếu là trọng điểm.” Đỗ Văn Hạo vừa nói đến đây thì vẻ mặt cả hai người Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu đều biến sắc, nhưng cả hai vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên không ai dám đưa mắt nhìn nhau, sợ đối phương nhận ra thái độ của mình. Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Bây giờ chúng ta lại xem xét trường hợp của bệnh Thái Dương Thương Hàn, nó có hiện tượng khác hẳn vói trúng gió, khí dương trong cơ thể bị ngưng trệ, chính vì vậy mà mồ hôi không thể nào bài trừ ra khỏi cơ thể từ lỗ chân lông, loại bệnh này làm cho người bệnh không thoát được mồ hôi, vì bệnh Thái Dương Thương Hàn là do khí hàn xâm nhập cơ thể vô cùng mạnh mẽ, làm cho khí dương bị cưỡng chế, ngưng trệ không hoạt động, chính vì vậy mà mạch phù đập nhanh. Dĩ nhiên. Thái Dương Thương Hàn vẫn còn những hiện tượng đặc trưng khác nữa, ví dụ như toàn thân nhức mỏi, buồn nôn.. .Những thứ này là biểu hiện đặc trưng nhất của bệnh!” Nói đến đây Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt lên liếc nhìn Kha Nghiêu và Tuyết Phi Nhi, rồi mỉm cười nói: “Ta đã phân tích xong nguyên nhân cùng vói những bệnh trạng cơ bản của hai loại bệnh này rồi ai có thể tổng kết cho ta nghe những lời ta vừa nói xem xem Thái Dương Thương Hàn và Thái Dương trúng gió khác nhau ở điểm nào?” Tuyết Phi Nhi nghe xong lầu bầu nói: “Huynh đã nói hết cả rồi, nếu như mà không nghe ra thì đúng là chữ thầy trả thầy hết rồi, khác nhau đó chính là hiện tượng ra mồ hôi chứ còn gì nữa! Thái Dương trúng gió thì ra mồ hôi, mạch phù yếu, còn Thái Dương Thương Hàn thì không ra mồ hôi, mạch phù đập nhanh, cái này muội chưa kịp nghĩ tới, không tính chứ?” Kha Nghiêu nghe vậy mừng rỡ nói: “Được được, không tính! Ha ha ha! Khi nãy muội cũng vội quá mà viết thiếu, không tính cũng được, ha ha ha...!” Kha Nghiêu nói đến đây xong mới sực nhớ ra điều gì đó, nàng liền quay sang Tuyết Phi Nhi nói: “Phi Nhi tỷ cũng viết thiếu?” Đỗ Văn Hạo liền đưa hai tờ giấy của hai người kia viết lên nói: “Ngoại trừ những hiện tượng bệnh chứng của bệnh Thái Dương ra, thì Phi Nhi có viết tới mạch tượng, còn Kha Nghiêu viết tới ra mồ hôi, chính vì vậy mà cả hai đều trả lời thiếu, vậy coi như là hòa!”