Tống Y

Chương 277: Chương 277: Thất tâm phong.




Đỗ Văn Hạo đi theo cửa sau đến tẩm cung của Hoàng Hậu, trong lòng thầm nghĩ không biết Hoàng Hậu đã động thủ với Trần Mỹ Nhân hay chưa.

Nữ thị tì thân cận của Hoàng Hậu Tình Nhi dẫn đường phía trước, Đỗ Văn Hạo trông thấy mũi của Tình Nhi dường như vẫn bị vẹo sang một bên, bất giác cảm thấy tiếc nuối cho cô gái thanh tú này, hắn lên giọng hỏi: “Tình Nhi, mũi của ngươi đã đỡ đi nhiều chưa?”

Tình Nhi trông thấy Đỗ Văn Hạo nhìn vào mũi của mình như vậy, thì theo phản xạ tự nhiên nàng đưa tay lên che mũi mình lại, mặt nàng ửng đỏ vì thẹn, sắc mặt ngượng ngùng, lí nhí trả lời: “Cũng đỡ đi một chút rồi ạ!!! Mấy hôm trước Tiêu công công nói những lúc rảnh rỗi thì cứ đưa tay lên xoa xoa sẽ đỡ hơn chút.”

“Vậy sao, thì ra Tiêu công công cũng đến đây rồi à?” Đỗ Văn Hạo biết Tiêu công công rất ít khi đến cung của Hoàng Hậu, bởi vì ai cũng biết rằng vị Hoàng Hậu này là người giận dữ thất thường, lúc thì tươi cười không ai bằng, lúc thì tức giận chẳng ai dám động đến, nói tóm lại là Hoàng Hậu nói chung là người thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết nữa, chính vì vậy mà bình thường ngoài Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng ra thì ai cũng phải nể sợ, ngay cả Hoàng Thái Hậu đôi khi cũng rất ít đả động đến Hoàng Hậu.

“Vâng ạ!” Tình Nhi gật gật đầu đáp, sau đó lại dùng tay của mình đưa lên chỉnh chỉnh lại cái mũi, làm cho người khác trông thấy cũng phải thấy tức cười.

Đỗ Văn Hạo thấy Tình Nhi nói chuyện có vẻ giữ kẽ, không nói chi tiết cụ thể vấn đề, thì đoán rằng chắc Hoàng Hậu dặn Tình Nhi không được phép lắm chuyện, do vậy hắn cũng không làm khó Tình Nhi nữa, hai người một người đi trước, một người đi sau bước vào nội viện, ngay trước cổng đã có một viên tiểu thái giám cao gọng nói: “Đỗ đại nhân đến!!!”

Đỗ Văn Hạo vừa bước vào bên trong cổng thì cũng vừa đúng lúc Hoàng Hậu từ trong đi ra, hôm nay nàng khoác một bộ cẩm bào màu vàng, trên cổ còn quàng một chiếc khăn lông cáo, tay đeo một chiếc vòng mã não, cổ tay có đính những đường viền lông cáo, chân đi đôi giầy tú hoa màu hồng, tóc được quấn tròn vấn cao lên, trâm cài trên đầu nàng buông thõng xuống một hàng ngọc phỉ thúy lúc lắc, vừa đi vừa đung đưa trong ánh nắng, trông ánh ngọc lấp lánh đẹp đẽ vô cùng.

Bộ quần áo của Hoàng Hậu khá mỏng, hiển hiện những đường cong vô cùng sắc nét, chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần phẳng thì nó phẳng, và đặc biệt nhất chính là gương mặt xinh tươi như hoa của nàng, Đỗ Văn Hạo mỗi lần trông thấy sắc đẹp của nàng là mỗi lần thầm nuốt nước bọt ừng ực.

“Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương” Đỗ Văn Hạo tiến lên phía trước cúi người nghênh đón.

“Ta đang chuẩn bị ra khỏi cung đây, cũng may mà gặp ngươi ở đây!!” Hoàng Hậu vừa nói vừa cười với Đỗ Văn Hạo, trong tay nàng còn cầm một chiếc lò sưởi nho nhỏ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, trên đó khắc một con phượng hoàng vỗ cánh tung bay trong đám mây uốn lượn trên không trung, cạnh đó là những vệt khói u uất quấn quanh ẩn hiện, bên dưới có bọc một chiếc vải thổ cẩm đề làm đệm cho nó, tránh cho người ta cầm vào khỏi bị bỏng.

Đỗ Văn Hạo đến đây cũng là thăm dò tình hình, xem Hoàng Hậu đã động thủ với Trần Mỹ Nhân hay chưa, hắn nghe thấy Hoàng Hậu đang vội đi ra ngoài bèn cúi người nói: “Vậy Hoàng Hậu nương nương cứ bận việc của nương nương đi ạ!!! Vi thần không dám làm phiền nương nương nữa!!!”

Hoàng Hậu khoan thai bước xuống dưới cầu thang, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền lui lại một bước, Hoàng Hậu nói: “Xem ngươi nói kìa!! Bất kỳ lúc nào ngươi đến đây đều không có tồn tại hai chữ làm phiền gì cả, ta cũng chẳng có việc gì quan trọng cả, nhưng ta cũng muốn đến chỗ Trần Mỹ Nhân xem tình hình ra sao, nghe nói hình như nó bị điên rồi, hi hi hi!!!” Hoàng Hậu mỉm cười nói, nhưng ngay sau đó giường như cảm thấy mình có gì đó hơi giống với người cười trên nỗi khổ của người khác thì có vẻ không hay chút nào, nên lại ho khan lên hai tiếng, rồi cất nụ cười của mình lại, khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc lạ thường.

Tình Nhi đứng bên cạnh cũng e dè, cẩn thận bước đến dìu Hoàng Hậu bước xuống cầu thang, Tình Nhi e rằng chỉ cần xuất hiện một lỗi nhỏ cỏn con thôi là cái mũi của nàng lại bị đánh thêm một cái nữa thì nó cứ vẹo sang một bên như vậy cả đời mất.

“Trần Mỹ Nhân điên rồi sao?” Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ? Hôm qua vẫn còn bình thường mà hôm nay đã ra nông nỗi như vậy rồi sao?”

“Ta cũng không tin lắm, vậy nên mới đi ra đó xem tình hình ra sao, nhân tiện ngươi cũng đến đây rồi, hay là đi cùng ta một chuyến, cũng là giúp ta xem xem nó điên thật hay điên giả vờ!!” Hoàng Hậu nói xong liền chầm chậm bước đi.

Đỗ Văn Hạo cúi người đồng ý, trong đầu hắn bây giờ chợt lóe lên câu nói của Lâm Thanh Đại nhắc nhở hắn: “Nan đắc hồ đồ (Bình thường rất thông minh, không dễ dàng gì có thể có một lần hồ đồ như vậy ).” Nếu như hắn biết sử dụng lời khuyên này một cách khéo léo thì đó chính một sự khảo nghiệm trí tuệ của hắn.

Tra công công đứng bên cạnh Hoàng Hậu quay sang Đỗ Văn Hạo cười một cái rồi cung kính đưa tay ra phía trước làm một động tác ra ý xin mời.

Đỗ Văn Hạo vội vã bước theo sau chân của Hoàng Hậu tiến về phía chiếc cổng bên ngoài, một dãy khoảng chừng chục người đi theo Hoàng Hậu, nàng không ngồi kiệu nên mọi người đều líu rít nối đuôi nhau kéo thành một hàng khá dài phía sau lưng, ngay giữa bao nhiêu người như vậy nên Đỗ Văn Hạo cũng không thể đi đứng bằng vai phải lứa với Hoàng Hậu được, do vậy Hoàng Hậu cứ chậm rãi khoan thai bước đi trông vô cùng nho nhã, thì hắn lại le te líu ríu hai chân bước đằng sau trông vô cùng nực cười.

Hoàng Hậu quay mặt lại nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thấy hắn trông có vẻ hấp tấp, lo lắng bèn nhoẻn miệng cười với hắn nói: “Đỗ đại nhân! Đại nhân nên thả lỏng một chút đi, không cần phải lo lắng đến như vậy!”

“Vâng!” Đỗ Văn Hạo muốn đưa tay lên lau mồ hôi phía trên đầu, nhưng lại thấy làm như vậy cũng hơi quá, nên đành nín nhịn thôi không lau nữa.

“Ài!” Hoàng Hậu thở dài một tiếng nhìn lên bầu trời, rồi quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo đang bước theo phía sau lưng mình nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân lên trước đây một bước cho dễ nói chuyện!! Ta cứ phải quay đầu lại như vậy đau quá cổ quá!!”

Đỗ Văn Hạo lên tiếng đồng ý rồi bước lên phía trên đi sát bên Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, lại nhẹ nhàng nở một nụ cười nói: “Đỗ đại nhân!! Thời tiết hôm nay cũng khá lạnh đó, trên đường còn rất nhiều nơi vẫn chưa tan tuyết đâu, vậy sao trên trán đại nhân lại lấm tấm cái gì mà lóng lánh vậy? Lẽ nào có điều gì lo lắng sao?”

“Đúng vậy!! Nương nương quả nhiên có con mắt tinh tường, vi thần mấy hôm nay đang phải lo lắng một số việc trong nhà, thê tử lại mới bị sảy thai nữa, nên vi thần ngủ cũng không được tốt, có lẽ bị nhiễm lạnh một chút nên mới ra mồ hôi như vậy, không có gì đáng ngại lắm đâu ạ!!”

Thực ra, trong lòng Đỗ Văn Hạo có đôi chút lo âu, giả bộ bị điên là do Đỗ Văn Hạo ngụ ý ra ám hiệu cho Trần bà biết, lúc đó cũng chỉ là một lúc mềm lòng của bản tính nhân từ của hắn, chỉ vì cái đó mà đêm hôm qua Lâm Thanh Đại mới nhắc nhở hắn, làm hắn lo ngay ngáy đến tận ngày hôm nay, chỉ e rằng Trần Mỹ Nhân giả vờ điên cũng không giống điên, bị bại lộ ra ngoài, nếu Thái Hoàng Thái Hậu cho người đi điều tra ra chính là do hắn ra chủ ý như vậy thì có phải chết không, nhưng mà việc đã làm rồi thì cũng chẳng có gì phải ân hận nữa cả, chỉ còn mỗi một cách là kiên trì đến cùng vậy.

Hoàng Hậu thở dài nói: “Đúng vậy! Phụ nữ đúng là mệnh khổ, hết mang thai, sinh con rồi lại cho con bú, hơn nữa vợ ngươi giờ còn bị sảy thai thì lại càng đau buồn, những người đàn ông con trai các ngươi thì cũng nên quan tâm đến vợ con mình đôi chút, đừng có về đến nhà mà lại chỉ tay năm ngón, việc gì cũng không muốn động tay vào, gặp chuyện gì tức giận bên ngoài lại về nhà đánh chửi vợ con, loại đàn ông như vậy là ta khinh ghét nhất đó. Đỗ đại nhân, vợ của đại nhân sinh sớm như vậy có phải là do đại nhân đánh mà chui ra sớm như thế không?”

Đỗ Văn Hạo giật mình cái thót, hắn cười khan lên một tiếng rồi đáp: “Bẩm nương nương! Vi thần nào dám có ý như vậy đâu!Thê tử của vi thần mới xảy ra chuyện như vậy, vi thần nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ấy chứ, vi thần bế nàng trên tay sợ rớt xuống, đưa nàng lên miệng ngậm sợ nàng tan mất, vi thần rất sợ xảy tay xảy chân với nàng, vi thần đối xử với thê tử của mình còn hiếu thuận hơn cả mẫu thân của vi thần nữa, ha ha ha!”

“Thật không?” Hai mắt phượng của Hoàng Hậu hơi nheo lại, nàng lại nhoẻn miệng cười với Đỗ Văn Hạo: “Nếu đúng là như vậy thì tốt, vậy thì thê tử nhà ngươi quả là có phúc lớn rồi đó!!”

Vừa lúc đó có một cơn gió thoảng đến, Hoàng Hậu bất chợt hắt xì ra một cái, Tình Nhi vội vã chạy đến đưa chiếc khăn tay ra cho Hoàng Hậu dùng, Hoàng Hậu tiếp lấy chiếc khăn lau mũi của mình rồi tức giận nói: “Mắt mũi của ngươi để đi đâu thế hả, không thấy bổn cung đang hắt xì hay sao?”

Hoàng Hậu vừa nói xong là bàn tay lại giơ lên đấm thẳng vào mũi của Tình Nhi, Tình Nhi làm sao dám né tránh, vội vã nhắm luôn mắt lại, thôi thế là xong, cái mũi này thế là vĩnh viễn cứ vẹo sang một bên như vậy rồi.

Nhưng nắm đấm của Hoàng Hậu lại dừng lại cách mũi của Tình Nhi chừng hai phân, sau đó từ từ hạ xuống rồi thu lại, Hoàng Hậu quay sang Đỗ Văn Hạo liếc nhìn một cái nói: “Suýt nữa thì quên mất, bổn cũng đã hứa với Đỗ đại nhân rằng sẽ cố gắng không đánh bọn chúng nữa!!”

Tình Nhi thấy vậy mừng rỡ vô cùng, vội vàng thi lễ nói: “Đa tạ ân điển của nương nương!!”

Hoàng Hậu lại tiếp tục bước lên phía trước, hai hàng lông mày cau lại, đưa tay ra dụi dụi chiếc mũi của mình, dường như lại muốn hắt xì, Tình Nhi thấy vậy vội vã chạy đến đưa chiếc khăn tay cho Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu không tiếp lấy, mà ngẩng đầu lên, hướng mắt đưa về chiếc cổng của lãnh cung nơi xa xa, bất giác cảm thấy rầu rĩ buông thõng luôn một câu: “Ta nói sao lại cứ hay hắt xì như vậy, thì ra là đã gần đến nơi rồi, nơi này đúng là làm cho người ta có cảm giác khó chịu.”

Hàng người đi đến trước cánh cổng của lãnh cung, thái giám và cung nữ phụ trách canh giữ gác cổng vội vã quỳ xuống nghênh đón.

Tra công công tiến đến phía trước nói: “Hoàng Hậu nương nương muốn vào xem xét lãnh cung, mau mau mở cửa!!”

Lão thái giám nghe xong lên tiếng đồng ý, rồi rút trong mình ra một chùm chìa khóa mở toang cánh cổng bằng đồng ra, khi cánh cổng được mở ra thì mọi người đã trông thấy Trần Bà đang đứng trong vườn quét dọn

Trần Bà quay người lại, ngước đầu lên nhìn về phía trước cổng vừa được hé mở, thì thất kinh, vội vã vứt chiếc chổi trong tay mình xuống đất, rồi quỳ luôn xuống miệng hét lên thật to: “Lão nô tham kiến Hoàng Hậu nương nương!!”

Hoàng Hậu nương nương không thèm để ý gì đến Trần Bà cả, khinh khỉnh bỏ mặc Trần Bà cứ quỳ ngay tại đó, nàng cau mày lại nhìn ra tứ phía, khi nhìn thấy một cây đào trong khu vườn này, thì trên mép nàng nở một nụ cười khinh miệt.

“Nương nương của ngươi đâu? Càng ngày càng không ra thể thống, không có lễ phép gì rồi hay sao? Biết Hoàng Hậu nương nương đến rồi mà không ra ngoài nghênh đón hả?” Tra công công tiến đến quát hỏi.

“Hoàng Hậu nương nương tha tội, nương nương của lão nô…” Trần Bà sợ hãi lắp ba lắp bắp trả lời.

“Nương nương của ngươi bị làm sao hả?” Hoàng Hậu nhẹ nhàng hỏi, sau đó đi đến trước mặt của Trần Bà, đột nhiên đưa tay lên che mũi mình lại, hét lên: “Trên người của ngươi có mùi gì vậy?”

“Hoàng Hậu nương nương thứ tội, lão nô không biết nương nương đến đây, nên cũng chưa kịp thay quần áo, lúc nãy nương nương của lão nô bị đái dầm nên….” Trần Bà nói xong bèn chỉ chỉ ra phía sau lưng mình.

Tình Nhi đứng bên cạnh lên tiếng nói: “Nương nương, vậy nương nương đừng vào trong nữa, e rằng trong phòng đúng là toàn mùi này thôi!!”

Hoàng Hậu hứ lên một tiếng, miệng nàng nhếch lên, đưa đầu lên ngó nghiêng nói: “Vậy nương nương của ngươi lẽ nào cứ nằm trên giường như vậy chờ bổn cung đến thỉnh an hay sao?”

“Dạ không!! Nương nương của lão nô không còn nằm trên giường nữa, lúc nãy lão nô có gọi Trần nương nương, nhưng Trần nương nương nhất định cứ ở trên cái thanh gióng ngang ở giữa nhà, nhất định không chịu xuống.”

Ngồi trên cái gióng nhà? Mọi người nghe xong đều kinh ngạc vô cùng, Hoàng Hậu liền quay sang Tra công công đưa mắt ra hiệu, Tra công công vội vàng đem theo hai viên tiểu thái giám chạy vào bên trong phòng xem xét.

Rất nhanh, Tra công công đã chạy ra ngoài hít một hơi không khí trong lành rồi mới lên tiếng nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Trần Mỹ Nhân đúng là đang ngồi trên thanh gióng giữa xà nhà, nô tài lúc nãy dùng gậy chọc chọc vài cái mà Trần nương nương nhổ luôn một bãi nước bọt vào mặt lão nô.”

“Ồ?” Hoàng Hậu nghe xong liền cảm thấy vô cùng hứng thú, quay ra mấy người phía sau nói: “Trần Mỹ Nhân từ khi nào mà biến thành khỉ như vậy hả?”

Cả đám người đều bật cười nghiêng ngả.

“Được rồi! Bổn cung vào trong đó xem xem con khỉ đó ghê gớm lợi hại như thế nào!!” Nói xong Hoàng Hậu liền vén váy bước vào bên trong phòng.

“Hoàng Hậu nương nương xin chờ một chút!! Nương nương của lão nô không nhận ra ai cả đâu, gặp ai cũng đánh cả, nương nương nhìn trên đầu của lão nô mà xem” Trần Bà rẽ đám tóc bạc trên trán mình ra, thì quả nhiên dưới đó là một vết bầm tím khá mới.

“Ta không sợ!! Chỉ là một con khỉ nghịch ngợm vớ vẩn thôi mà, có gì mà phải sợ cơ chứ!!!” Hoàng Hậu cố ý nói với miệng lưỡi khiêu khích làm cho mấy người đi phía sau lưng nàng được cười lên một trận thoải mái.

Khi Hoàng Hậu vào đến bên trong thì thấy nơi đây quăng đầy quần áo, bừa bãi khắp nơi, không những vậy lại còn bốc lên một mùi hôi thối đặc trưng.

“Nương nương của các ngươi không phải là đi vệ sinh hết ra chỗ này luôn đấy chứ?” Tra công công bịt mũi nói.

Hoàng Hậu lúc này ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một nữ nhân mặc một bộ váy màu hồng thẫm, trên mặt trát đầy phấn hồng, tóc tai lòa xòa rũ rượi, trên tóc còn cài một bông hoa màu đỏ, đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà nở một nụ cười ngây dại.

Hoàng Hậu trông thấy bất giác không nhịn nổi cười, bèn buông ra một tràng cười ha hả.

Đỗ Văn Hạo trông thấy Trần Mỹ Nhân giả vờ điên cũng khá giống với người điên thực sự, nên bất giác cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều,

“Các ngươi là ai, sao trông thấy bổn cung mà không quỳ xuống hả?” Trần Mỹ Nhân ngồi trên xà nhà lên tiếng hỏi mọi người phía dưới, không những vậy còn nhổ nước bọt phì phì xuống nữa.

“Ta là ai, ta dĩ nhiên là Hoàng Hậu nương nương rồi!!!” Trần Mỹ Nhân đong đưa hai chân của mình, đắc ý nhìn xuống đám người ngay phía dưới chân mình, trên đỉnh đầu của nàng còn ẩn hiện một vết thương chưa lành, không biết là nàng bị thương tự bao giờ nữa.

“Hỗn láo!! Mau xuống đây nhanh!!” Tra công công tức giận cầm lấy một cần trúc chọc thẳng vào người của Trần Mỹ Nhân.

Hoàng Hậu thấy vậy nhưng lại không hề tức giận chút nào, chỉ mỉm cười can ngăn Tra công công lại, sau đó đưa mắt lên nhìn Trần Mỹ Nhân đang vắt vẻo trên xà nhà, rồi hơi cúi mình xuống một chút nói: “Nương nương ở trên cao như vậy thì bọn vi thần làm sao bái kiến nương nương được cơ chứ? Sao nương nương không nhẩy xuống đây! Nhẩy đi! Mau mau nhẩy xuống đây!”

Mọi người nghe xong đều kêu hả lên một tiếng, Hoàng Hậu lập tức quay ngay đầu lại trừng mắt nhìn vào mọi người một cái rồi lại quay đầu lại nhìn Trần Mỹ Nhân thầm nghĩ ngươi có giỏi thì nhảy xuống đây, nếu nhảy xuống đây thì bổn cung mới tin là ngươi bị điên thật sự, nhưng mà từ trên cao như vậy nhẩy xuống thì e rằng mạng sống cũng chẳng còn nữa rồi.

“Nương nương!! Nương nương đừng nhẩy xuống!!” Trần Bà sợ hãi chạy lên phía trước cầu cứu nói.

Tra công công nở một nụ cười nham hiểm, rồi kêu người bắt lấy Trần Bà lôi ra ngoài, sau đó cao giọng nói với Trần Mỹ Nhân: “Nương nương mau mau nhảy xuống đây! Nhảy xuống đây rồi bọn nô tài mới bái kiến nương nương được chứ!”

“Phì!!” Trần Mỹ Nhân đột nhiên nhổ luôn một bãi nước bọt bay thẳng vào mặt của Tra công công, Tra công công lúc đó đang đắc ý muốn cho mọi người thấy khả năng trêu trọc người khác của mình, nên không để ý đến bãi nước bọt đang bay đến, chính vì vậy mà bãi nước bọt đó dính ngay đúng mũi của ông ta, Tra công công bị dính bãi nước bọt đó thì thấy ghê tởm vô cùng, vội dùng gấu tay áo của mình chùi đi chùi lại, mấy đứa cung nữ đứng phía sau thấy vậy đều muốn phì cười, nhưng lại không dám.

Trần Mỹ Nhân trông thấy vậy bèn cười lên ha hả: “Được thôi! Vậy thì bổn cung sẽ xuống ngay đây, bổn cung sẽ cho các ngươi xem một màn Tiên Nữ Rải Hoa, các ngươi thấy thế nào?” Trần Mỹ Nhân nói xong bèn đứng hẳn luôn dậy, làm tư thế định nhẩy xuống phía dưới.

Xà nhà cách mặt đất đến hai trượng cao, nhảy xuống không chết thì cũng bị tàn tật cả đời.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới quay sang nhìn Hoàng Hậu thì thấy nàng tuy trên miệng lúc này đang nở một nụ cười vui vẻ, nhưng trong mắt của nàng lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, sát thủ.

Trần Mỹ Nhân đột nhiên dừng lại, hình như tìm thấy một cái gì đó, trong mồm nàng bung búng nói cái gì cũng không nghe rõ nữa, chỉ thấy nàng vỗ vỗ vào cái cột nói: “Lẵng hoa của bổn cung đâu rồi? Cái lẵng hoa có đựng hoa mẫu đơn mà Hoàng Thượng hái cho bổn cung đâu rồi??”

Hoàng Hậu nghe vậy bất giác cảm thấy khó chịu, mất hết sự kiên nhẫn bèn nói: “Nếu ngươi không chịu xuống đây, thì ta sẽ cho người đi lấy gậy chọc cho ngươi xuống đây đấy!!”

Đỗ Văn Hạo đột nhiên tiến lên phía trước, tay che lấy miệng, trông hắn gian tà hơn lúc nào hết, Đỗ Văn Hạo lúc này nở một nụ cười vô cùng đê tiện nói: “Nương nương!! Vi thần là Đỗ Ngự Y, vết thương của nương nương vẫn chưa lành đâu, mau nhẩy xuống đây để vi thần xem cho!! Nhanh lên!!”

“Ý? Ngự Y!! Ta biết ngươi, ta đúng là biết ngươi, được!! Ngươi đến đúng lúc lắm, mau đi lấy cái lẵng hoa cho ta, chỉ cần ngươi tìm được thì ta sẽ biểu diễn Tiên Nữ Rải Hoa cho các ngươi xem!!”

Đỗ Văn Hạo lại thở dài ra một cái rồi quay sang Tình Nhi thấp giọng nói một câu, Tình Nhi lập tức chạy luôn ra ngoài, rất nhanh Tình Nhi đã quay lại, trên tay của Tình Nhi lúc này là một lẵng hoa trong đó có đựng một ít cỏ dại, và một cần gậy trúc dài.

Đỗ Văn Hạo tiếp lấy, sao đó dùng cần gậy trúc đó nhâng chiếc lẵng hoa lên cho Trần Mỹ Nhân: “Lẵng hoa tìm thấy rồi, nương nương mau xuống đây.”

Trần Mỹ Nhân sau khi cầm lấy lẵng hoa, thì sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch ra, sau đó khua khua cái lẵng hoa trong tay rồi nhìn xuống mấy người đứng phía dưới.

Đỗ Văn Hạo để cây gậy trúc xuống dưới đất, rồi dang rộng hai tay ra nói: “Mau lên!! Nhẩy xuống đây nhanh lên, nương nương nhẩy xuống đây vi thần sẽ đỡ nương nương!! Tra công công mau đến đỡ nương nương nhanh lên!!” Nói xong hắn liền nháy mắt ra hiệu với Tra công công.

Tra công công lúc này gật đầu lia lịa: “Đúng đúng!! Bọn nô tài sẽ đỡ nương nương!! Mau nhẩy xuống đây nhanh lên!!” Nói xong cũng dang hai tay ra, làm bộ sẽ đỡ lấy Trần Mỹ Nhân khi nàng nhẩy xuống.

“Được!! Ta nhẩy xuống đây!!” Trần Mỹ Nhân quăng luôn lẵng hoa lên đỉnh đầu của Tra công công, sau đó nhảy luôn về phía ông ta.

Tra công công nghiêng đầu tránh lẵng hoa đang phóng về phía mình, thì chợt thấy Trần Mỹ Nhân cũng đang bay thẳng đến chỗ mình đứng, bất giác tim đập rộn ràng, vội vã lui lại đằng sau, định tránh sang một bên, nhưng không ngờ chân của ông ta lại đạp trúng cây gậy trúc mà Đỗ Văn Hạo để sẵn ở đó, liền trượt chân ngã người xuống đất.

Vừa vặn lúc này, thì thân hình của Trần Mỹ Nhân cũng đúng lúc rơi thẳng vào người của Tra công công, chỉ nghe thấy tiếng uỵch một cái, Tra công công kêu lên thảm thiết, còn Trần Mỹ Nhân thì thản nhiên đứng dậy chạy nhẩy đùa giỡn quanh cái cột gần đó.

Mấy đứa cung nữ thấy vậy vội chạy đến đỡ Tra công công dậy, nhưng ông ta lại kêu gào lên thảm thiết hơn: “Đừng!! Ta bị gãy xương rồi!! Ai da!!! Đau quá!!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng vội chạy đến kiểm tra, quả nhiên ông ta bị Trần Mỹ Nhân ép cho gãy hai cái xương sườn, nhưng lại không có hiện tượng ho ra máu nên chắc chắn rằng phổi của Tra công công không bị thương gì cả, nên hắn chỉ việc lo cho hai cái xương gãy của Tra công công mà thôi.

Hoàng Hậu nương nương muốn có ý hãm hại Trần Mỹ Nhân, nhưng không ngờ lại thành hại viên thái giám của mình, thì không khỏi tức giận đùng đùng, cho hai đứa cung nữ đi đến bắt Trần Mỹ Nhân quỳ xuống trước mặt mình.

Trần Mỹ Nhân lúc này đã thôi nói lảm nhảm, nhưng nàng vẫn cười ngây dại như lúc trước.

Hoàng Hậu nương nương hỏi liền mấy câu hỏi, nhưng Trần Mỹ Nhân cứ trả lời lung ta lung tung, cứ hi hi ha ha loạn xì ngầu cả lên. Hoàng Hậu chẳng biết làm thế nào nữa, cũng chỉ biết cho Trần Mỹ Nhân ăn hai ba cái tát trời giáng vào mặt, Trần Mỹ Nhân đau quá nằm lăn luôn ra đất ăn vạ, kêu gào khóc lóc bù lu bù loa hết cả lên, sau đó đưa tay lên cào cấu khắp cơ thể mình, hết từ mặt cho đến tay chân, chỗ nào chỗ nấy máu chảy túa ra.

Hoàng Hậu trông thấy vậy vừa tức vừa buồn cười, lại thấy ghê tởm nên cho người gọi Trần Bà đến hỏi: “Con điếm hồ ly này bị điên từ khi nào vậy?”

“Dạ, cũng được mấy ngày rồi ạ!! Bọn lão nô hồi trước cứ tưởng Trần nương nương bị sốt cao nên thành ra hồ đồ như vậy, nhưng ai ngờ lại ra nông nỗi như thế này, Trần nương nương cứ phát điên như vậy, gặp cái gì là gặm cái đó, ngay cả đôi tay của lão nô cũng bị Trần nương nương cắn cho mấy cái đây này!!” Trần Bà nói xong liền đưa tay ra cho Hoàng Hậu xem.

Hoàng Hậu liếc một cái, quả nhiên trên tay của Trần Bà có mấy vết cắn liền, các vết cắn đó đều rất sâu, cũng rất mới, rõ ràng là vừa mới cắn, Hoàng Hậu bèn quay người lại nói với Đỗ Văn Hạo: “Ngươi đi xem xem nó điên thật hay giả vờ!!!”

Đỗ Văn Hạo tuân lệnh rồi đưa mắt ra hiệu cho mấy đứa cung nữ, mấy đứa cung nữ hiểu ý bèn tiến đến giữ chặt tay chân của Trần Mỹ Nhân lại, ép nàng sát hẳn xuống đất, sau đó Đỗ Văn Hạo tiến hành các phương pháp kiểm tra, từ bắt mạch đến xem lưỡi, từ đồng tử đến mép môi, rồi lại kéo giầy của Mỹ Nhân ra, rồi cù lấy cù để vào lòng bàn chân của nàng xem Trần Mỹ Nhân phản ứng ra sao.

Sau một hồi ra vẻ kiểm tra tỉ mỉ của mình, Đỗ Văn Hạo trầm ngâm đôi lúc rồi quay sang nói với Hoàng Hậu: “Trần Mỹ Nhân hưng phấn nói nhiều quá mức, vui mừng tức giận thất thường, lưỡi đỏ hồng, màng lưỡi ít, mạch nhỏ, cái này là do Đàm Kết Hóa Nhiệt mà ra, sau đó làm ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần, đồng thời còn có hiện tượng Âm Hư, Dương Nhiệt lẫn lộn làm cho thần chí hỗn loạn, biện chứng của vi thần cho rằng Trần nương nương là do Âm Hư Hỏa Vượng mà ra, vậy nên phải dùng bài thuốc an thần chí, hạ hỏa bổ âm mới được.”

“Được rồi!!” Hoàng Hậu khoát khoát tay nói: “Ai bảo ngươi kê đơn thuốc cho nó cơ chứ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là nó điên thật hay là điên giả vờ là được rồi!!”

Đỗ Văn Hạo làm một bộ mặt khó hiểu nhìn Hoàng Hậu một cái, rồi lại đưa mắt nhìn xuống Trần Mỹ Nhân rồi nói: “Bẩm nương nương!! Nếu như Trần nương nương như vậy không gọi là điên, thì e rằng trên đời này không có người điên nữa rồi!!”

“Vậy ý của ngươi là nó đúng là bị điên thật rồi hả? Hắc hắc!! Con điếm hồ ly tinh này, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Đúng rồi!! Bệnh điên này của nó có chữa khỏi được không?”

Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu nói: “Không chữa khỏi được, bệnh này gọi là Thất Tâm Phong, tâm trí đã mất hết rồi, cho dù có là thần tiên trên trời đi chăng nữa cũng chẳng có cách nào chữa trị cho Trần nương nương được cả!!”

“Ha ha ha!! Tốt!! Ha ha ha!! Tốt lắm!! Ha ha ha!!” Hoàng Hậu ngửa mặt lên trời cười như điên dại.

Trần Mỹ Nhân đã bị điên như vậy rồi thì cũng chẳng cần phải giết đi để làm gì, suy cho cùng thì giết Trần Mỹ Nhân thì thế nào Hoàng Thượng cũng sẽ nghi ngờ mình, e rằng đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ oán hận mình mất, khó khăn lắm mới được Hoàng Thượng ân sủng trở lại, lại vì chuyện của Trần Mỹ Nhân mà lại bị thất sủng một lần nữa thì đúng là cũng chẳng đáng chút nào. Bây giờ Trần Mỹ Nhân cũng đã bị điên rồi, dung mạo cũng đã bị hủy, người vừa bẩn thỉu lại hôi thối, đừng có nói đến Hoàng Thượng, e rằng ngay cả một nam nhân tầm thường nhất khi trông thấy Trần Mỹ Nhân lúc này cũng thấy ghê tởm, không buồn động đến rồi, thôi thì cứ để nó ở đấy làm trò cười cho thiên hạ càng hay.

Hoàng Hậu nghĩ đến đây bèn cười vang lên, sau đó vén váy dẫm đạp lên người của Trần Mỹ Nhân mà đi ra ngoài. Sau khi đi ra đến ngoài cửa Hoàng Hậu vẫn không ngớt được tiếng cười tự đắc của mình.

Cuối cùng thì ngày hôm nay Hoàng Thượng cũng đến Điện Cần Chính nghị chính rồi, nhưng hôm nay không hề bàn luận đến chuyện biến pháp, nên sức khỏe của Hoàng Thượng cũng không có gì nguy hiểm cho lắm.

Sau khi ngồi cùng Hoàng Thượng nghị chính xong hết thì Đỗ Văn Hạo cũng trở về nhà.

Khi Đỗ Văn Hạo đang đi đến phòng của Bàng Vũ Cầm thì bất ngờ bắt gặp Liên Nhi ở đây, từ lúc vào làm thiếp đến giờ Liên Nhi đối với Bàng Vũ Cầm luôn luôn có một cái gì đó canh cánh trong lòng. Liên Nhi vô cùng thông minh lanh lợi, có lẽ là do ở trong cung đã lâu nên gặp bất kỳ người nào trong Ngũ Vị Đường đều mỉm cười đáp lễ, ngay cả người đầu bếp có thân phận hèn kém nhất trong nhà cũng vậy, nàng nói chuyện với bất kỳ ai đều vô cùng cẩn thận. Liên Nhi sống ở đây cũng được một thời gian rồi, nói chung là rất tốt, ngoại trừ nàng không dám quá thân với Bàng Vũ Cầm, cứ như sợ Vũ Cầm làm điều gì đó bất lợi với mình vậy.

Cánh cửa lúc này vẫn đang hé mở, khi Đỗ Văn Hạo đẩy cửa bước vào thì thấy hai người vẫn đang nói chuyện, Bàng Vũ Cầm tựa người trước giường, sắc mặt trông có vẻ không tốt cho lắm.

“Tướng công về rồi đấy à?” Bàng Vũ Cầm mừng rỡ nói, còn Liên Nhi thì thấp giọng lên tiếng: “Lão gia đã về rồi đó ạ!!” Nói xong liền đứng sang một bên cúi người thi lễ.

Đỗ Văn Hạo cười với Liên Nhi một cái rồi gật gật đầu, sau đó đi đến bên giường của Bàng Vũ Cầm ngồi xuống, hắn cầm lấy đôi tay lạnh ngắt của nàng, sau đó đưa đôi tay ấm áp của mình vuốt ve khuôn mặt của nàng, hắn chưa kịp nói gì, thì Liên Nhi đã lên tiếng: “Liên Nhi xin được cáo lui!!”

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn Liên Nhi một cái rồi nói: “Ừm!! Nàng cứ bận việc của mình đi!!!”

“Liên Nhi muội cứ ở lại đây đi, ba người chúng ta cùng nói chuyện cũng được.” Đỗ Văn Hạo không ngờ Bàng Vũ Cầm lại muốn Liên Nhi ở lại, hắn không khỏi quay lại nhìn Vũ Cầm một cái, quả nhiên trong ánh mắt của nàng đã nói lên sự thật rằng nàng thật sự muốn Liên Nhi ở lại.

“Cầm Nhi muốn nàng ở lại thì nàng ở lại đây đi!!”

“Dạ không ạ!! Hồi nãy Liên Nhi sợ phu nhân nằm đây một mình buồn chán nên mới tìm đến nói chuyện với phu nhân, bây giờ lão gia về rồi, Liên Nhi tự biết phải cáo lui!!” Liên Nhi nói xong liền quay người đi ra ngoài cổng.

“Liên Nhi bị làm sao vậy?” Đỗ Văn Hạo vén mái tóc rủ xuống trước mái của Bàng Vũ Cầm ra phía sau, gài lên trên tai của nàng rồi hỏi.

Bàng Vũ Cầm đáp: “Liên Nhi cũng chỉ đến đây nói chuyện với thiếp thôi, một cô gái ngoan hiền, chỉ tiếc rằng từ nhỏ đã sống trong cung, lớn lên trong ánh mắt dò xét của người khác, làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn trọng, nói chuyện với thiếp lúc nào cũng e sợ đắc tội với thiếp, thật là tội cho Liên Nhi quá!!!”

“Ta lại cứ sợ rằng mấy nàng các người lại không hợp với nhau ấy chứ!!”

“Liên Nhi là một cô gái lương thiện, dễ mến, lại biết lo liệu, sao lại không hợp được cơ chứ, giờ đây bọn thiếp hòa hợp nhau lắm, tướng công nghe vậy có phải cũng vui lắm phải không?” Bàng Vũ Cầm đưa mắt chớp chớp với Đỗ Văn Hạo rồi nói.

Hiếm khi lại thấy Bàng Vũ Cầm có tâm tình tốt như ngày hôm nay, Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng cao hứng vô cùng, hắn cởi luôn giày ra trèo lên giường ôm luôn Bàng Vũ Cầm vào trong lòng, hai người cùng nói cho nhau những lời ngọt ngào yêu đương.

Khi Đỗ Văn Hạo từ phòng của Bàng Vũ Cầm đi ra thì trời cũng đã khuya rồi, từ lúc Bàng Vũ Cầm bị sảy thai, Đỗ Văn Hạo sợ nàng nghĩ ngợi lung tung nên toàn một mình ngủ ở thư phòng, không hề ở trong phòng của Tuyết Phi Nhi và Liên Nhi một lúc nào cả.

Khi Đỗ Văn Hạo đi qua phòng của Liên Nhi thì thấy trong phòng vẫn còn sáng đèn, hắn cũng chẳng buồn để ý, cứ tiếp tục bước đi, thì cánh cửa phòng của Liên Nhi đột nhiên hé mở.

“Lão gia!!” Giọng của Liên Nhi vọng ra gọi.

Đỗ Văn Hạo nghe thấy thì dừng bước, chỉ thấy Liên Nhi vẫn ăn mặc gọn gàng đứng đó, bèn lên tiếng hỏi: “Muộn thế này rồi sao nàng vẫn chưa đi nghỉ đi?”

“Lão gia, thiếp có chuyện này muốn nói với lão gia, không biết hiện giờ lão gia có rảnh rỗi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.