Kha Nghiêu xoay người nhìn về phía sau, cách đó không xa là mấy người Bàng Vũ Cầm, Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi. Cả bốn người bọn họ đều đang ngồi rất thoải mái trên ghế trúc, lại còn vẫy vẫy tay chào mình, không hề có một biểu hiện sợ hãi gì. Điều này khiến mặt của nàng đỏ rần hết cả lên. Vì vậy Kha Nghiêu cũng làm bộ hướng các nàng kia vẫy vẫy tay. Thế nhưng đúng lúc đó thì đột nhiên chiếc bè trúc rung lên kịch liệt, Kha Nghiêu giật mình hoảng sợ, sắc mặt tái mét, thân thể trở nên vô lực, ngã thẳng vào lòng Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì ha ha cười to, đỡ Kha Nghiêu ngồi thẳng dậy: “Ha ha, bây giờ ta mới biết ngươi cũng có một khắc tinh, đó chính là nước!”
Kha Nghiêu lúc này mới định thần lại, bĩu môi bất mãn nói: “Ai nói là ta sợ nước hả? Chỉ là ta không biết bơi, nên có chút không thoải mái khi nghĩ tới việc té xuống sông thôi. Mà ai không biết bơi chẳng có chút sợ hãi như vậy, phải không Liêu đại nhân?”
Liêu Quý Binh cũng cười cười gật đầu nói: “Kỳ thật ta cũng vậy. Sợ hãi, ha ha, bất quá có tiểu thư ở chỗ này, ta làm sao còn dám nói tới hai chữ sợ hãi đó? Chẳng phải lại để tiểu thư phải chê cười sao?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Liêu đại nhân, đại nhân có vẻ là người sống ở Tĩnh Giang này lâu rồi?”
Liêu Quý Binh đáp: “Dạ bẩm, cũng đã cai quản vùng này được mười năm rồi. Lại bộ cảm giác được ty chức phụ trách vùng Tĩnh Giang này có một vài điểm thành tích, cho nên mỗi lần mãn kỳ (ý là hết nhiệm kỳ) lại cho ty chức tiếp tục làm nhiệm vụ, đến nay là ba lần rồi. Đây là nhiệm kỳ thứ tư của ty chức.” (Tức là tên này tái cử ba lần, lần này là nhiệm kỳ thứ tư của hắn)
“Liêu đại nhân thật là khổ cực công cao. Tĩnh Giang phủ này được đại nhân cai trị, quả thật đã có chút thành tựu.”
“Đa tạ Đề hình đại nhân khích lệ.”
Kha Nghiêu quay đầu lại nhìn bọn Bàng Vũ Cầm trên bè trúc bên cạnh, thấy các nàng ngồi rất vững vàng, không có chút gì lo lắng. Hơn nữa lại còn líu lo chuyện trò với nhau rất vui vẻ thì nghĩ thầm, sao mình lại có thể sợ hãi được, thật sự là mất mặt mà.
Qua đại khái khoảng nửa canh giờ nữa thì mọi người nhìn thấy một bến thuyền, tại đó có không ít bè trúc và thuyền nhỏ neo đậu. Những người ở trên bến thuyền này nhìn thấy mấy cái bè của bọn Đỗ Văn Hạo thì liên tục vẫy vẫy tay.
Liêu Quý Binh thấy vậy, đứng dậy nhìn một chút, sau đó quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại nhân, đó chính là Trương tri huyện tới đón ngài. Bọn họ đã chuẩn bị cơm trưa đâu đấy rồi.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì nói: “Không nên phiền toái bọn họ làm gì. Tùy tiện một chút sẽ thoải mái và tự do tự tại hơn.”
Liêu Quý Binh nói: “Lúc trước ty chức cũng nói với bọn họ là không cần phải vậy, nhưng dù sao bây giờ cũng là thời gian của bữa trưa rồi. Nếu đi quá chỗ này một chút thì cũng không khả dĩ tìm được chỗ nào ăn ngon hơn ở đây. Thông thường ty chức đi qua vùng này cũng đều dừng ăn trưa cả. Bất quá đại nhân cũng không phải lo lắng, tất cả các quan lại địa phương ở đây cũng đều hiểu công đạo, không hề phô trương lãng phí gì cả.”
Đỗ Văn Hạo biết họ cố tình sắp xếp, có từ chối cũng không được, đành gật đầu: “Vậy thì hết thảy cứ theo đại nhân an bài.”
“Ha ha, từ đây đi xuống khoảng hai chục dặm nữa có một nơi gọi là Uyên Ương bãi, nó cũng là tên của một trấn nhỏ. Tuy gọi là một trấn nhỏ nhưng cảnh tượng ở đó thì không sai biệt, là một trong những nơi đáng xem nhất của Li Giang. Ở đó có một phong cảnh gọi là Dương đê yên vũ, lúc trước ty chức cũng đã hỏi qua Trương đại nhân. Hắn nói là nếu xuôi dòng Li Giang, dừng tại đây ăn cơm, chậm chậm một chút thì sẽ nhìn thấy được cảnh sắc Dương đê yên vũ giữa trời chiều.”
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì rất hay.”
Bè trúc chầm chậm tiến vào bến thuyền. Đỗ Văn Hạo quay sang nhìn thấy vẻ mặt Kha Nghiêu tái mét vì sợ hãi, đứng im một chỗ, động đậy một chút cũng không dám. Lúc này bè trúc của mấy người Lâm Thanh Đại cũng nhích lại gần. Đỗ Văn Hạo nháy nháy Lâm Thanh Đại rồi lấy tay ra dấu chỉ vào Kha Nghiêu. Lâm Thanh Đại hiểu ý, khẽ phi thân một cái, nhảy sang bè trúc của bọn Đỗ Văn Hạo, sau đó ôm chặt lấy eo lưng Kha Nghiêu. Không đợi cho Kha Nghiêu kịp có phản ứng phục hồi tinh thần, Lâm Thanh Đại khẽ nhún một cái đã đưa nàng lên trên bến thuyền an toàn.
Liêu Quý Binh nhìn vậy thì buột miệng khen: “Hảo thân thủ!”
Lúc này huyện lệnh của huyện Nhạc Bình là Trương Thiên Trữ cũng đã tới trước mặt chào hỏi. Đây là một tiểu lão đầu lùn tịt, hai mép vểnh vểnh mấy cọng râu dê, thân mình khom khom tủm tỉm cười.
Phía sau Trương tri huyện là các quan lại thuộc quyền cai quản của ông ta.
“Đỗ đại nhân, ty chức cung kính chờ đợi ở đây đã lâu. Thật đúng là chỉ sợ ngài trên đường du lãm không chịu dừng lại tại địa phương nhỏ bé của ty chức.” Trương Thiên Trữ khom người thi lễ, đôi mắt tam giác híp híp lại.
Đỗ Văn Hạo lạnh nhạt cười: “Liêu đại nhân nói Trương đại nhân chờ bản quan ở đây đã rất lâu rồi. Làm sao bản quan có thể không dừng lại cơ chứ?”
Trương Thiên Trữ khom người làm một tư thế mời, Đỗ Văn Hạo hướng phía trước đi vài bước, thuận tiện chào hỏi tất cả các quan viên của huyện Nhạc Bình tới đây đón hắn. Trong khi đó Trương Thiên Trữ vội vàng đi tới bên cạnh giúp đỡ xách đồ vật cho mấy người Bàng Vũ Cầm. Bởi vì trước đó Liêu Quý Binh có nói là trên đường đi thuận tiện chỗ nào thì nghỉ lại nơi đó, cho nên hắn nói các nàng cứ mang theo ít đồ vật tùy thân cần thiết gì đó. Mà lúc này bè trúc của bọn Lý Phổ, Tiền Bất Thu, còn có cả Diêm Diệu Thủ đang không nhanh không chậm cập bến.
Huyện Nhạc Bình nằm ở đông ngạn của Li Giang, thời cổ vẫn được sử dụng như một dịch trạm của đường thủy. Nơi đây cũng có thể coi là một vùng sầm uất, đông đúc. Phía Tây ngạn Li Giang có Tước Nhai, còn cảnh tượng Dương đê thì phải đi xuống hạ lưu của Li Giang.
Đoàn người sau khi cập bến tàu an toàn thì nhàn nhã đi theo đoạn đường hai bên là rừng trúc. Trên đường cơ hồ không gặp một người dân nào. Kha Nghiêu lúc này đã trở lại với dáng vẻ hoạt náo thường ngày, chạy đến bên Liêu Quý Binh, chỉ trỏ xung quanh, làm trò nói: “Liêu đại nhân, tại sao trên đường không gặp một người dân nào vậy. Không lẽ Liêu đại nhân và Trương đại nhân khiến cho dân chúng trốn hết ở nhà rồi sao? Sợ chúng ta nhìn thấy hả?”
Liêu Quý Binh khoát tay cười nói: “Tiểu thư đang chê cười Tĩnh Giang chúng ta không có người đó hả, ha ha ha, kỳ thật ta cũng đang cảm giác rất kỳ quái. Thiên Trữ hả, người dân của Nhạc Bình đi đâu hết cả rồi?”
Trương Thiên Trữ thấy Liêu Quý Binh hỏi đích danh mình thì vội vàng đi tới trước vài bước (hắn đang ở phía sau mà), khom người trả lời: “Bây giờ là bữa trưa rồi, chắc hẳn dân chúng về nhà ăn cơm trưa hết.”
Ra khỏi khu vực bến thuyền, Đỗ Văn Hạo thấy cách đó không xa đại bộ phận ruộng đồng cũng ở trong tình trạng hoang phế, không thấy có một người nông dân nào làm, nhân tiện nói: “Như thế nào ruộng đồng ở đây lại trống vắng thế kia? Có vẻ như năm nay ruộng đồng ở cả phủ Tĩnh Giang này đều bỏ hoang, không trồng trọt gì cả?”
Trương Thiên Trữ vội giải thích: “Khởi bẩm Đề hình đại nhân, thời điểm khai xuân không ai nghĩ mọi chuyện lại có thể như vậy cả, lúc đó Liêu đại nhân cũng từng tự mình đi giám sát các huyện thành, đốc thúc mọi người. Thế nhưng mỗi ngày mưa mỗi ít, dân chúng ruộng đồng nhiều như vậy, tất cả chỉ dựa vào mùa mưa để tích trữ nước tưới, sông hồ của chúng ta bao nhiêu cho đủ. Chính vì vậy, khi trời hạn hán thì chúng ta gặp vô vàn khó khăn. Mọi người ai cũng sốt ruột, bản thân Liêu đại nhân đã dùng tất cả mọi biện pháp, ngay cả đến việc mời pháp sư để cầu mưa mà cũng chưa có kết quả gì.”
Tuyết Phi Nhi nghe thấy Trương Thiên Trữ nói như vậy thì châm biếm cười nói: “Trương đại nhân này đúng là một đại sư phụ về vỗ mông ngựa. Chúng ta như thế nào lại không phát hiện được điều này nhỉ? Dọc đường chúng ta tới đây hình như cũng có không ít mưa thì phải.”
Trương Thiên Trữ có chút xấu hổ, cười khan hai tiếng: “Nhị phu nhân thật sự không biết, tục ngữ vẫn nói rất đúng, mười dặm đường không cùng bầu trời. Ở Tĩnh Giang phủ chúng ta đúng là như vậy, cùng một lúc ở phía Tây mặt trời mọc nhưng ở phía Đông lại mưa gió cũng là chuyện thường tình.”
Đột nhiên phía trước lúc này đưa lại mấy âm thanh quát tháo. Mấy sai dịch hình như đang đẩy và quát tháo dân chúng gì đó. Không biết xảy ra chuyện gì, Liêu Quý Binh quay sang phía Trương Thiên Trữ lừ mắt một cái, sau đó cười cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại nhân, hay là chúng ta dừng lại đây nghỉ trong chốc lát?”
Lâm Thanh Đại lên tiếng hỏi: “Phía trước hình như có chuyện gì xảy ra?”
Trương Thiên Trữ vội nói nhanh: “Đỗ đại nhân cùng mấy vị phu nhân, xin trước tiên tạm nghỉ ở đây một lát, để ty chức lên trước xem có chuyện gì.”
Đỗ Văn Hạo khoát tay: “Không cần, ngồi bè cả thời gian dài như vậy, chúng ta cũng nên đi lại một chút cho giãn gân giãn cốt. Chúng ta cùng đi xem.”
Trên mặt Trương Thiên Trữ lộ rõ vẻ lo lắng, định nói thêm mấy câu ngăn cản Đỗ Văn Hạo không đi tới phía trước. Thế nhưng Liêu Quý Binh lại một lần nữa liếc mắt ra hiệu, hắn đành thôi không ý kiến gì nữa.
Thế nhưng sau đó Trương Thiên Trữ vội vàng bước nhanh lên phía trước, vượt qua bọn Đỗ Văn Hạo, đi tới chỗ đám người đang lộn xộn, nét măt đang mỉm cười đã lập tức chuyển sang âm trầm. Một sai dịch thấy Trương Thiên Trữ lộ rõ bộ dáng mất hứng thú như vậy thì vội vàng lên tiếng: “Thưa đại nhân, chúng ta nói bọn họ đi, nhưng bọn họ nhất định không chịu đi. Trước mặt Đỗ đại nhân ở đây chúng ta không dám quá lỗ mãng.”
Trương Thiên Trữ nhìn thấy mấy người nông dân trong tay cầm theo không ít giỏ tre, phía trong có các quả dại, miễn cưỡng mỉm cười, tận lực nhẹ giọng nói: “Không phải mấy ngày hôm trước đã thông báo tới từng thôn bản rồi sao? Các ngươi không nhận được thông tri của các hương sao?” Sai dịch kia vội vàng hướng về phía mấy người dân chúng quát lớn: “To gan, nhìn thấy tri huyện đại lão gia sao không quỳ xuống đáp lời?”
Đúng lúc này thì bọn Đỗ Văn Hạo cũng đã tiến lên tới nơi, Liêu Quý Binh là người đầu tiên lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Bởi vì tất cả bọn họ đi du lãm đều mặc thường phục, hơn nữa thời cổ đại này không như thời hiện đại, làm gì có ti vi hay inte, nên dân chúng không biết mặt các quan phụ mẫu địa phương là chuyện thường tình. Chính vì vậy, một lão hán nghe thấy Liêu Quý Binh hỏi thì bình thản trả lời: “Ruộng đồng không cho chúng ta nhận, chẳng lẽ lại cấm cả việc lên núi hái chút quả dại sao? Chúng ta tranh thủ qua bến thuyền gặp khách thương đổi chút lương thực rồi sẽ đi ngay.”
Sai dịch giận dữ quát: “Lớn mật. Ngươi dám…”
Liêu Quý Binh nhanh chóng đưa tay kéo tên sai dịch kia lại, ý bảo hắn không được nói thêm gì nữa. Sau đó hắn dùng bộ mặt hòa ái nói với lão hán nọ: “Các ngươi hái được những quả gì vậy? Cho ta xem một chút đi, vừa lúc tất cả chúng ta đều đang khát nước, nếu là ăn ngon, chúng ta mua chút giải khát cũng tốt.” Nói xong ngồi xổm xuống chỗ mấy cái giỏ tre lựa lựa.
Liêu Quý Binh nhấc từ trong giỏ tre ra một chùm quả gì đó màu đỏ, đưa sang cho Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh nói: “Mấy vị tiểu thư nếm thử quả này đi, ta đã từng ăn rồi, cũng có thể coi là rất ngon. Thiên Trữ hả, quả này gọi là gì nhỉ?”
Trương Thiên Trữ vội vàng cúi người nhẹ giọng đáp: “Ở vùng này chúng ta gọi là Hạ Hồng. Không những có thể ăn tươi mà còn dùng để dưỡng tửu nữa.”
Mấy người dân bên cạnh thấy sai dịch không ngăn trở họ bán đồ vật nữa thì cũng đều nhất loạt tiến gần lại. Trong đó có một tiểu cô nương đại khái mười ba mười bốn tuổi, trên lưng đeo một giỏ tre khá nặng, tiến đến bên cạnh mấy người Đỗ Văn Hạo, nhỏ giọng nói: “Khách quan, mua cho ta đi, mấy quả ta hái được cũng rất ngon.”
Kha Nghiêu thấy vậy thì tiến lên trước, ý bảo tiểu cô nương thả giỏ tre xuống. Quả nhiên bên trong có khá nhiều quả dại, Kha Nghiêu liền tùy tiện đưa tay cầm lấy một quả cho vào miệng. Đột nhiên nàng kêu lên ôi chao một tiếng. Liêu Quý Binh nghe thấy vậy thì vội vàng đứng dậy, một tay ngăn cản tiểu cô nương kia lại. Kha Nghiêu chau mày, hơi nhăn mặt, tay che miệng nói: “Liêu đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta chỉ là ăn phải một thứ quả gì đó rất chua mà thôi.”
Đỗ Văn Hạo cười to: “Liêu đại nhân, không cần phải lo lắng, bất quá đây cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.”
Tiểu cô nương kia thấy Liêu Quý Binh không ngăn cản mình nữa thì bạo gan tiến tới trước mặt Kha Nghiêu nói: “Thứ quả mà tiểu thư vừa ăn gọi là Toan lưu lưu, những phụ nhân mang bầu ở đây đều rất thích ăn quả này.”
Kha Nghiêu vừa nghe vậy thì trên mặt ửng đỏ. Trương Thiên Trữ thì tiến lên đang muốn kéo tiểu cô nương kia lại, bỗng dưng hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Văn Hạo hơi trừng lên với mình. Lúc này hắn mới dừng tay, thối lui hai bước.
Bàng Vũ Cầm cũng tươi cười tiến đến, thấy vóc người tiểu cô nương kia nhỏ nhắn, gầy guộc, có vẻ rất thiếu ăn, nhân tiện hỏi: “Tiểu muội muội, các người một ngày đi hái quả như vậy có thể bán được bao nhiêu?”
Tiểu cô nương thật thà trả lời: “Nếu là cả nhà cùng đi hái, một ngày cũng có thể đổi được một chén cháo.”
Tuyết Phi Nhi kinh ngạc: “Ít như vậy sao? Khó trách nhìn ngươi gầy gò như vậy. Thế cả giỏ quả dại này ngươi bán bao nhiêu?”
Tiểu cô nương trầm ngâm một chút, vươn bốn ngón tay ra. Trương Thiên Trữ thấy thế nhất thời tức giận quát to: “Ngươi định bắt chẹt người khác đó hả? Không phải chỉ là một giỏ quả dại sao? Như thế nào muốn tới bốn mươi văn tiền hả?”
Tiểu cô nương vội vàng nói: “Nếu vậy thì hai mươi văn cũng được.”
Liêu Quý Binh tiến lên, mỉm cười nói với Tuyết Phi Nhi và mấy nữ nhân: “Nhị phu nhân, nếu là các người muốn ăn, mấy loại quả này đều có chút tư vị nhất định, ta nghĩ không nên mua tất cả vì không thể ăn hết. Nhưng mua một chút giúp đỡ tiểu cô nương này ta nghĩ cũng không vấn đề gì.”
Tiểu cô nương nghe vậy thì nóng nảy vội nói: “Vị… tỷ tỷ tốt bụng này, cầu ngài mua toàn bộ cho ta đi, cùng lắm thì,… cùng lắm thì ta bán cho ngài mười lăm văn tiền là được.”
Mấy người dân khác ở xung quanh thấy vậy cũng vội vàng tiến đến tiếp cận Tuyết Phi Nhi, tranh nhau mời Tuyết Phi Nhi và mấy nàng mua quả dại của mình.
Liêu Quý Binh thấy thế, lớn tiếng nói: “Các hương thân, như vậy đi. Tổng cộng các ngươi có tất cả sáu người, mỗi người trong giỏ quả đều có loại ta muốn mua, ta trả cho mỗi giỏ quả hai mươi văn tiền, vậy được không?”
Mọi người nghe thấy vậy nhất thời cao hứng đồng ý liên thanh. Liêu Quý Binh móc ra một xâu tiền nhưng Bàng Vũ Cầm đã nhanh tay ngăn lại, nói: “Liêu đại nhân, không cần ngài phải phí tổn, dù sao cũng là mấy người nữ nhân chúng ta thích ăn. Ta nhìn Liêu đại nhân cũng không phải là người giàu có gì, ngài mua về cũng không dùng đến. Liên Nhi, trả cho mấy người bọn họ ba mươi văn tiền một giỏ quả, chúng ta mua tất cả của họ.”
Liêu Quý Binh vội vàng nói: “Phu nhân ngàn vạn lần không nên như vậy, bất quá cũng chỉ là vài thứ quả dại thôi. Phu nhân muốn cạnh tranh với ty chức như vậy không phải là xem thường ta sao?”
Đỗ Văn Hạo cũng nói với Bàng Vũ Cầm: “Cầm nhi, thôi đi, nếu Liêu đại nhân kiên trì như vậy, chúng ta cung kính không bằng vâng mệnh.”
Liêu Quý Binh thấy thế thì tươi cười đem tiền đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương vô cùng cảm kích hướng Liêu Quý Binh gật đầu, sau đó đem chia đều cho tất cả mọi người.
Trương Thiên Trữ lúc này mới lên tiếng: “Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay các người thật là may mắn, gặp được mấy vị hảo tâm đây. Bây giờ cũng không nên ở chỗ này làm gì nữa, mau trở về nhà nấu cơm ăn thôi.”
Mấy người đang định rời đi thì đột nhiên Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi: “Ruộng đồng của nhà các ngươi vì sao cũng bỏ hoang vậy?”
Mấy người buồn bực thở dài không ai trả lời. Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì đi tới trước mặt tiểu cô nương, thân thiết hỏi thăm: “Muội muội, nhà các ngươi có mấy người tất cả?”
Tiểu cô nương ngập ngừng một chút rồi trả lời: “Bảy người tất cả!”
Đỗ Văn Hạo lại hỏi tiếp: “Trong nhà không có ruộng hay ruộng bỏ hoang không làm?”
Tiểu cô nương lắc đầu không nói gì.
Liêu Quý Binh thấy thế tiến lên nói: “Đại nhân hỏi ngươi, ngươi không nên lắc đầu, có gì thì trả lời cho đại nhân đi.”
Đỗ Văn Hạo chỉ vào Liêu Quý Binh nói với tiểu cô nương: “Muội muội có biết ai đây không?”
Tiểu cô nương nhìn một chút vào Liêu Quý Binh, lão mỉm cười nhìn nàng. Nhưng tiểu cô nương sau đó cũng chỉ lắc đầu nói: “Không biết.”
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy các ngươi có biết tri phủ Tĩnh Giang là ai không?”
Tiểu cô nương ngây ngốc cười nói: “Không biết, mà vì sao chúng ta lại phải biết? À, là ngài phải không? Mới vừa rồi ta thấy những người này đều gọi ngài là đại nhân.”
Đỗ Văn Hạo cười: “Nếu như là ta, ngươi cảm giác ta có tốt hay không?”
Tiểu cô nương cũng cười nói: “Ta nghe cha ta nói, tri phủ đại nhân của chúng ta là một người tốt mà.”
Đỗ Văn Hạo nhìn một chút sang Liêu Quý Binh, Liêu Quý Binh hơi có chút xấu hổ. Đỗ Văn Hạo sau đó nói tiếp: “Ta cũng thấy như vậy, thôi được rồi, các ngươi mau trở về đi thôi.”
Tiểu cô nương thấy vậy thì đeo giỏ lại trên lưng, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Liêu Quý Binh nói với Trương Thiên Trữ: “Trương đại nhân, ngươi làm như vậy là không được rồi. Đối đãi với dân chúng của chính địa phương mình cai quản không thể dùng thái độ như vậy. Bọn họ chỉ vì mưu kế sinh nhai, ngươi lại hạn chế, cấm đoán bọn họ, như thế làm sao họ có thể sống được đây?”
Trương Thiên Trữ toát mồ hôi lạnh, khom lưng nói: “Liêu đại nhân dạy rất đúng, ty chức sau này nhất định tuân theo.”
Liêu Quý Binh nói tiếp: “Ngươi là một bậc phụ mẫu của dân chúng, nên vì dân chúng khắp nơi mà lo lắng một chút.”
Trương Thiên Trữ liên tục gật đầu vâng vâng dạ dạ, mồ hôi từ trên trán cứ nhỏ ròng ròng.
“Dương đê yên vũ” quả nhiên là một địa danh danh bất hư truyền. Đây cũng có thể coi như một đại danh thắng của phủ Tĩnh Giang, người người tới đây du lãm rất nhiều, nên tại khu vực này cũng có không ít khách điếm.