Tống Y

Chương 546: Chương 546: Tiểu viện






Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười lạnh nói: “Thanh Đại! Nàng có biết Tử Nhi bị bệnh gì không?”

Lâm Thanh Đại đáp: “Thiếp không biết! Nhưng khi thiếp hỏi Thạch Đầu thì nó cứ ấp a ấp úng mãi, xem chừng không muốn nói cho thiếp biết!”

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Nó còn nói gì với nàng nữa?”

Lâm Thanh Đại đáp: “Nó không nói gì cả, chỉ nói là chúng ta phải chuyển nhà đi thôi, nhưng không cần đem hết đồ đạc đi vì nơi ở mới cái gì cũng có! Thiếp nghĩ có lẽ Minh Thâm cũng nói cho nó biết thân phận thực sự của Hướng tỷ tỷ rồi, nó tưởng Hướng tỷ tỷ là người thân thích của chàng, sau khi nghe Minh Thâm nói vậy Thạch Đầu liền bảo Hướng tỷ tỷ không cần đi theo nữa! Nó còn dặn đi dặn lại Hướng tỷ tỷ rằng không được thổ lộ với bất kỳ người nào khác về thân phận của mình, chỉ nói Hướng tỷ tỷ là bà con của chàng mà thôi!”

Đỗ Văn Hạo nghe Lâm Thanh Đại nói vậy liền biết Thạch Đầu thực chất là muốn bảo vệ Hướng Hoàng Hậu, nhưng nó không phải là người thân tín bên cạnh Hoàng Thượng hay sao? Tại sao lại giúp đỡ Hướng Hoàng Hậu như vậy? Nó để Minh Thâm bên cạnh Hướng Hoàng Hậu rốt cuộc là muốn Minh Thâm canh chừng, hay là để bảo vệ?

Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo im lặng không nói liền lên giọng an ủi: “Thiếp biết chàng rất đau đầu về mấy chuyện này, nhưng thiếp và mấy vị phu nhân đều muốn đồng lòng giúp chàng, không thể để chàng một mình gánh chịu như vậy!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nắm lấy tay Lâm Thanh Đại nói: “Trong lòng ta cũng đã có chủ ý rồi, khi nào ta cần các nàng thì nhất định sẽ nói cho các nàng biết! Đúng rồi, bên Hướng tỷ tỷ còn người nào đáng tin cậy nữa không, nói cho Hàm Đầu biết chưa?”

Lâm Thanh Đại đáp: “Tất cả đều giao cho Tiền Bất Thu hết cả rồi, nhị phu nhân còn đích thân đi tìm Dương lão gia, thiếp lo là chúng ta đi rồi bọn Dương Duệ thừa cơ tìm đến làm khó dễ bọn họ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thở dài ngửa mặt lên trời than: “Mong cho những ngày nặng nề thế này mau mau qua đi!”

Đỗ Văn Hạo không nói cho Lâm Thanh Đại biết mọi chuyện vì hắn không muốn nàng phải lo lắng cho hắn, đặc biệt là những người có con như Bàng Vũ Cầm và Kha Nghiêu.

Tiếp sau đó một tháng, Tuyên Nhân Đế cũng không phái bất kỳ người nào tới cả, đến cả Cổ Nhất Phi và Cổ Tiếu Thiên thậm chí cả Nhạc Kỳ lẫn Tử Húc cũng không hề lộ diện, trong viện cũng không ngầm cắm người của Thạch Đầu vào nữa, tất cả đều là những người ở trong Vân Phàm sơn trang trước kia. Thân phận của Thạch Đầu vẫn là quản gia, Đỗ Văn Hạo lẫn Thạch Đầu đều không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, mọi chuyện vẫn vận hành như xưa, chỉ có mỗi Thạch Đầu dường như làm việc tận tụy hơn trước mà thôi.

Đỗ Văn Hạo đặt phòng thí nghiệm tại một tiểu viện phía nam, ngoại trừ bản thân hắn ra thì bất kỳ người nào cũng không được vào trong đó. Nói ra cũng kỳ lạ, Đỗ Văn Hạo cứ tưởng những người trong nhà nhất là Vương Nhuận Tuyết sẽ dò hỏi hắn, nhưng tất cả đều không ai hỏi lấy một câu, ngay cả Kha Nghiêu thường ngày là người hay có tính mò hiếu kỳ nhất cũng trở nên yên tĩnh lạ thường. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo có thể tĩnh tâm nghiên cứu cho Tuyên Nhân Đế giải cứu Đại Lý một loại vũ khí sinh học thượng thừa để đối phó với Đại Kim.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Tính ra Đỗ Văn Hạo đã vào trong tiểu viện phía nam kia đã vừa tròn ba ngày ba đêm, hắn ăn ngủ nghỉ tất cả đều ở trong đó, Thạch Đầu còn đích thân đưa đồ ăn tới cho hắn một ngày ba bữa. Tất cả đồ ăn đưa tới đều là những loại thức ăn tươi ngon cả. Khi dọn đi bát đũa có lúc sạch trơn, có lúc Đỗ Văn Hạo lại không ăn tới một miếng.

Ngày hôm nay, Thạch Đầu như thường lệ đưa cơm tới, hắn phát hiện ra Đỗ Văn Hạo không hề động đũa vào, Thạch Đầu thở dài một tiếng rồi cúi xuống đang định thu dọn thì bỗng nghe thấy két một tiếng, một đôi chân trần xuất hiện ngay trước mắt hắn. Thạch Đầu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người tóc tai rũ rượi cáu bẩn, áo quần xộch xệch đứng ở ngay cửa.

Thạch Đầu trông vậy giật thót mình đứng dậy nhìn trân trân vào người này. Đỗ Văn Hạo thấy vậy khó chịu nói: “Nhìn cái gì hả?Ta không phải vẫn là lão gia đẹp trai phong độ thường ngày của ngươi sao, sao ngươi cứ nhìn mãi thế?”

Thạch Đầu nghe vậy nhịn cười đáp: “Lão gia sao lại……….” Nói xong liền chỉ vừa người Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo ngáp dài lên một cái thấy Thạch Đầu trong tay có bưng đồ liền vồ lấy đưa lên miệng ăn, Thạch Đầu thấy vội vội giật lại nói: “Lão gia! Đây là đồ ăn của hôm qua, trời nóng thế này e là đã thiu rồi!” Nói xong hắn liền đưa cho Đỗ Văn Hạo đồ ăn của ngày hôm nay lên.

Đỗ Văn Hạo nghi ngờ nói: “Nếu thế thì ngày hôm qua ta chưa ăn gì đúng không, chả trách mà bụng ta cứ réo lên mãi! Xem ra ta hơi bị có lỗi với nó rồi, mau đưa ta đồ ăn, ta không muốn đối xử tệ với cái bụng của ta được!” Đỗ Văn Hạo nói xong liền chỉ ra một cái đình ngoài sân ra ý bảo vào đó ngồi ăn, rồi không nói không rằng đi thẳng ra đó, Thạch Đầu lúc này vội khép cửa tiểu viện lại rồi mới đi theo sau lưng Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười lạnh nói: “Thạch tướng quân định vào trong đó xem hay sao?”

Thạch Đầu nghe vậy vội cúi đầu đáp: “Lão gia! Tiểu nhân không dám, những thứ đó không phải để cho tiểu nhân xem!”

Đỗ Văn Hạo ngửi thấy mùi thơm của thức ăn liền cảm thấy bụng đói cồn cào, hắn không nói không rằng chén sạch mọi thứ mà Thạch Đầu bưng tới.

Thạch Đầu thấy vậy thương xót nói: “Lão gia! Hay là lão gia về phòng tắm một cái cho mát mẻ, rồi ngủ một giấc, trông lão gia một tháng nay gầy đi nhiều quá!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả rồi nhìn Thạch Đầu nói: “Lâu lắm rồi mới được ngươi quan tâm như vậy, nhưng ta sợ Hoàng Thượng không muốn ngồi chờ lâu như vậy đâu! Đúng rồi, tình hình quân của Đại Kim đi tới đâu rồi?”

Thạch Đầu đáp: “Hôm nay đều có cấp báo, Hoàng Thượng vô cùng lo lắng nếu như đánh thêm vài trận nữa e rằng chưa đầy một tháng nữa…………”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nhạt đứng dậy nói: “Vậy tại sao Hoàng Thượng không bảo ngươi giục ta nhanh tay lên hả?”

Thạch Đầu cúi đầu đáp: “Tiểu nhân không dám!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Là Hoàng Thượng không dám bảo ngươi thúc giục ta, hay là bản thân ngươi không dám hả?”

Thạch Đầu đi phía sau thấp giọng nói: “Tiểu nhân không dám!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy dừng chân quay lại nhìn Thạch Đầu, Thạch Đầu thấy vậy vội cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

Đỗ Văn Hạo nhìn một hồi lâu không nói, trong lòng hắn thầm hiểu Thạch Đầu trước mặt hắn lúc này không phải là Uy Vũ Tướng Quân Thạch Tà nữa, mà hắn chính là quản gia của Vân Phàm sơn trang Thạch Đầu.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi giúp ta điều tra hai việc!”

Thạch Đầu nghe vậy tiến tới cung kính đáp: “Lão gia cứ việc phân phó!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi phải hứa với ta rằng ngươi phải dùng người mà ngươi tin tưởng nhất đi làm hai chuyện này, ngươi làm được không?”

Thạch Đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu rất kiên định.

Đỗ Văn Hạo nói: “Thứ nhất, trong vòng ba ngày ngươi phải điều tra cho ta biết đại bản doanh lớn nhất của quân Đại Kim ở vị trí nào, phòng thủ ra sao. Thứ hai, ngươi điều tra tình hình trong thành Đại Kim cho ta biết, ta muốn biết lòng dân thế nào, ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Thạch Đầu nghe vậy chắp tay đáp: “Xin lão gia cứ an tâm! Việc đầu tiên tiểu nhân sẽ đích thân đi hoàn thành! Trong vòng ba ngày tiểu nhân sẽ đưa tin về cho lão gia! Việc thứ hai tiểu nhân chỉ cần bồ câu đưa thư cho người của tiểu nhân ở đó, chỉ cần năm ngày là chúng ta sẽ có tin!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Tốt lắm, vậy ngươi đi làm luôn đi!”

Thạch Đầu nghe vậy liền tuân lệnh quay người đi luôn.

Khi Thạch Đầu định ra đi rồi thì Đỗ Văn Hạo đột nhiên gọi giật lại nói: “Ngươi về nói cho Tiểu Hoàng Đế biết rằng cứ việc an tâm mà ăn ngủ, mọi việc ta đã chuẩn bị xong đâu cả đấy rồi, chỉ chờ có cơ hội là ra tay thôi!”

Thạch Đầu nghe vậy liền dừng chân lại ngoảnh đầu nhìn Đỗ Văn Hạo một cái. Đỗ Văn Hạo trông thấy trong mắt Thạch Đầu có rất nhiều ẩn ý phức tạp, nhưng Thạch Đầu lại không nói thêm câu gì nữa chỉ im lặng rời đi.

Ba ngày sau.

Đỗ Văn Hạo đang bận làm việc trong tiểu viện kia, thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có bước chân, hắn biết là Thạch Đầu đã quay về vì ngoại trừ Thạch Đầu ra nơi này không ai dám đến đây làm phiền hắn cả.

Đỗ Văn Hạo liền đi ra mở cửa quả nhiên hắn đã trông thấy Thạch Đầu mệt mỏi đứng ở ngay cửa, trông Thạch Đầu đầu tóc bơ phờ, môi miệng khô cứng lại.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi vào trong đi!”

Thạch Đầu nghe vậy đáp: “Dạ thôi! Lão gia tiểu nhân không được phép vào trong, nếu lão gia cảm thấy thuận tiện thì tiểu nhân đi bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn, tiểu nhân nghĩ chắc lão gia vẫn chưa ăn gì đúng không ạ! Không bằng bây giờ để tiểu nhân ngồi ăn với lão gia chứ nếu chờ đến tối thì đói lắm!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Được thôi! Vậy chúng ta ra chỗ cái đình kia ăn vậy!”

Thạch Đầu nghe vậy mỉm cười đồng ý rồi cùng Đỗ Văn Hạo đi ra cái đình ở ngoài sân.

Đỗ Văn Hạo nói: “Chỉ có một mình ngươi đi thôi sao?”

Thạch Đầu gật đầu đáp lại, lúc này có đứa người ở đưa cơm nước tới, Thạch Đầu liền tiến tới tiếp lấy khay thức ăn, sau đó ngoái đầu lại nói với Đỗ Văn Hạo: “Lão gia, hay là chúng ta uống một chút?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Ngày mai đi, hôm nay ta có việc rồi!”

Thạch Đầu nghe vậy liền bảo đứa người ở kia mang hũ rượu về, còn cơm canh thì hắn bưng lên cho Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nói: “Sao rồi?”

Thạch Đầu đưa mắt ra xung quanh nhìn một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Nếu như tiểu nhân đoán không nhầm thì lão gia muốn đem vũ khí phát minh của mình thả vào trong doanh trại của quân địch đúng không ạ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Tên ranh này, ngươi thông minh lắm!”

Thạch Đầu nghe vậy mỉm cười hồn nhiên, Đỗ Văn Hạo lại nói: “Nào chúng ta ăn trước cái đã!”

Thạch Đầu nói: “Lão gia ăn trước đi, ăn xong rồi tiểu nhân mới ăn!”

Đỗ Văn Hạo cười sau đó đưa tay lên vỗ vào vai Thạch Đầu nói: “Ngươi còn câu nệ mấy cái vớ vẩn này làm gì, mau ăn đi!” Nói xong liền đưa một cái tới đặt trước mặt Thạch Đầu.

Thạch Đầu cảm kích vô cùng hắn mỉm cười rồi cùng Đỗ Văn Hạo ăn uống vui vẻ.

Thạch Đầu nói: “Nhưng theo tiểu nhân điều tra, thì việc này có vẻ không được thuận lợi cho lắm?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy khó hiểu hỏi: “Tại sao?” Đôi đũa trong tay hắn lúc này dừng luôn lại.

Thạch Đầu vội nói: “Xin lão gia đừng nóng vội như vậy, nghe tiểu nhân giải thích cái đã!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy sốt ruột nói: “Ngươi mau mau nói đi!”

Thạch Đầu nói: “Gần đây cách chỗ này tầm khoảng ba trăm dặm đường có một nơi tên Cô Ưng, phía bắc trũng, phía đông là đồi núi, là một nơi dễ thủ khó công, là một nơi đó rất thích hợp cho phòng thủ. Tiểu nhân thấy bọn chúng phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt, ra vào canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, đến cả mỗi ngày ba bữa cũng có một người đứng kiểm tra ăn trước, sau nửa canh giờ sau những người khác mới được ăn.”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu, hắn cuối cùng cũng hiểu ý của Thạch Đầu nói ở đây là gì, nếu như muốn đem những thứ mà mình chế tạo ra cho vào trong doanh trại quân đội không những khó khăn mà còn rất dễ bị bại lộ.

Thạch Đầu thấy cặp lông mày của Đỗ Văn Nhạo cau lại bèn an ủi nói: “Lão gia không phải vẫn còn phương án hai sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Xem ra ngươi cái gì cũng biết rồi hả? Nhưng ta vẫn cần có người trà trộn vào trong tung tin làm loạn mới được!”

Thạch Đầu nói: “Lão gia nói vậy tiểu nhân cũng đã hiểu rồi! Lão gia cứ an tâm chỉ cần lão gia nói cho tiểu nhân biết kế hoạch, tiểu nhân sẽ nghĩ cách giúp lão gia, dĩ nhiên……….. lão gia phải tin vào tiểu nhân mới được!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy nhìn vào Thạch Đầu vô cùng nghiêm nghị, Thạch Đầu cũng nhìn thẳng vào mắt của hắn rất kiên định không hề né tránh, một lúc sau Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như không trà trộn được vào trong doanh trại quân đội của chúng thì ngươi cứ dùng những thứ này lên trên người của dân chúng trong thành, nhưng những thứ này chưa phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là………..”

Thạch Đầu nói: “Lão gia muốn có người tạo tin tồn thất thiệt, làm náo loạn đúng không?”

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Không chỉ có như vậy, mà người này phải có tiếng nói ở trong thành, dân chúng phải vô cùng tin tưởng người này mới được, mà người này lại vô cùng khó tìm!”

Thạch Đầu nghe vậy một lúc lâu sau mới thốt lên: “Lão gia đã tin tưởng tiểu nhân như vậy thì tiểu nhân cũng nói thật cho lão gia biết, vợ con của tiểu nhân hiện giờ đang ở nước Đại Kim.

Đỗ Văn Hạo nghe Thạch Đầu nói câu này thì thấy hai mắt của hắn đã đỏ hoe lên, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bất giác nhớ tới hình ảnh của Thạch Đầu cách đây ba ngày lên đường làm nhiệm vụ.

Đỗ Văn Hạo cũng không ngờ tới có chuyện này, hắn thấy Thạch Đầu thở dài một cái nói: “Hoàng Thượng ba năm trước phái tiểu nhân đến nước Kim do thám tình hình làm một mật thám ngầm. Tiểu nhân ở nước Kim có mở một tiệm vàng bạc kết giao được với rất nhiều những người quý tộc, quan lại cao cấp ở đó! Tất cả đều là muốn đưa tin tình báo về cho Đại Lý! Khi đó tiểu nhân đã yêu một cô gái người nước Kim có tên Lực Nhan, tiểu nhân và nàng sau đó thành thân!Sau này, khi Hoàng Thượng lại phái tiểu nhân tới Vân Phàm sơn trang thì nàng cũng đã sinh hạ được cho tiểu nhân một đứa con gái, nó cũng sắp tròn nửa tuổi rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy kinh ngạc nói: “Ngươi làm như vậy, lẽ nào không sợ Hoàng Thượng………….!”

Thạch Đầu nghe vậy cười khổ nói: “Tiểu nhân biết làm thế nào được! Hoàng Thượng cũng đã nói rồi nếu như vũ khí của lão gia có thể tiêu diệt được nước Kim thì sẽ tha cho vợ con của tiểu nhân, chính vì vậy mà tiểu nhân…………”

Đỗ Văn Hạo bây giờ mới chợt hiểu ra vấn đề nói: “Vậy ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có tin vào lời nói của Hoàng Thượng không?”

Nước mắt của Thạch Đầu như trực trào ra đến nơi, hắn cố gắng cầm cự lại miễn cưỡng cười nói: “Còn cách nào khác nữa đâu? Nhưng tiểu nhân chỉ muốn hỏi xem lão gia làm ra thứ vũ khí kia nó có làm chết người không? Có thuốc giải không?”

Đỗ Văn Hạo không ngờ Thạch Đầu có người nhà là người nước Kim, nếu như hắn thả thứ vũ khí này vào nước Kim thì không thể đảm bảo được vợ con của Thạch Đầu không bị làm sao. Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hắn quyết định thay đổi kế hoạch này luôn.

Thạch Đầu thấy Đỗ Văn Hạo vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ liền nói: “Lão gia! Nếu như vợ con của tiểu nhân không thể thoát khỏi thì tiểu nhân cũng không trách lão gia đâu! Bởi vì tiểu nhân biết nếu như lão gia không làm thì Hoàng Thượng sẽ giết hết sáu vị phu nhân cùng hai vị thiếu gia……….. Chính vì vậy xin lão gia đừng lo nghĩ nhiều quá, lão gia cứ làm những gì mà mình đã định làm!”

Đỗ Văn Hạo đặt đôi đũa trong tay xuống đứng dậy nhìn về phía xa, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Đi! Chúng ta đi tìm Ngọc Lan một chuyến!”

Thạch Đầu nghe vậy liền đi theo Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Lão gia định cải trang sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Chuyện của Ngọc Lan, Hoàng Thượng không biết chứ?”

Thạch Đầu đáp: “Lão gia cứ an tâm! Thực ra những chuyện mà Hoàng Thượng biết về lão gia tất cả đều không phải do tiểu nhân nói đâu ạ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật đầu nói: “Cái này thì ta tin ngưoi!”

Thạch Đầu lúc này cẩn thận nhìn ra bốn phía rồi nói: “Lão gia, cách này có mạo hiể m quá không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không mạo hiểm sao cứu được Lực Nhan của ngươi?”

Thạch Đầu nghe vậy sững người lại, Đỗ Văn Hạo lúc này đã đi cách hắn một đoạn khá xa, Thạch Đầu bất giác cảm động đưa tay lên dụi dụi mắt sau đó nhanh chân chạy theo sau Đỗ Văn Hạo.

“Cái gì? Lão gia, lão gia muốn tiểu nhân và Mộ Dung cô nương cùng đi tới nước Kim?”

Trong phòng của Mộ Dung, Thạch Đầu bất giác kêu lên thất thanh.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền ra ý cho Thạch Đầu nói nhỏ thôi, Thạch Đầu lúc này mới hoàn hồn lại, nhưng nét mặt vẫn vô cùng kinh ngạc.

Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Ta đã để Anh Tử và Hoắc Hương đứng canh ở cổng rồi, thời gian không còn nhiều nữa đâu, đã cả một tháng nay rồi nếu như các ngươi không nhanh chân lên thì có lẽ phải nửa tháng sau mới quay về được! Thời gian gấp lắm rồi hai ngươi đi sớm về sớm, nếu như để cho tiểu Hoàng Đế phát hiện ra thì cả nhà chúng ta gặp họa mất!”

Thạch Đầu nói: “Nhưng lão gia…………. Cái này không phải sẽ làm cho đại phu nhân gặp nguy hiểm hay sao? Tiểu nhân không thể ích kỷ như vậy!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi, cứ làm theo cách của ta đi, Ngọc Lan ngươi có vấn đề gì không?”

Ngọc Lan đứng bên cạnh im lặng từ đầu tới cuối không nói câu gì cả, nhưng khi nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy nàng cũng chỉ lắc lắc đầu đáp: “Nô tỳ không có bất kỳ vấn để nào cả, chỉ cần lão gia nói một câu là nô tỳ có thể lập tức lên đường luôn!”

Đỗ Văn Hạo quay sang Thạch Đầu nói: “Ngươi là thượng cấp của Minh Thâm chắc võ công của ngươi cũng khá lắm phải không? Ta tin là ngươi có thể bảo vệ được Ngọc Lan, nhưng ta chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là ngươi phải bảo vệ nó đến cùng, không được có một chút sơ sểnh nào nghe chưa?”

Thạch Đầu nghe vậy gật gật đầu đáp: “Vậy mọi chuyện trong nhà thì sao ạ? Ngọc Lan đi rồi, chắc Hoàng Thượng cũng không để ý, bởi vì Ngọc Lan cũng không phải là phu nhân, cũng không phải là nha hoàn thân cận của lão gia, ngày thường cũng không hay xuất hiện! Chỉ là tiểu nhân sợ rằng tiểu nhân ba ngày không vào cung không biết Hoàng Thượng có sinh nghi không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Cái này đơn giản thôi, ta sẽ tự có cách của mình, ngươi bây giờ sợ nhất điều gì?”

Thạch Đầu nghe vậy cười đáp: “Sợ nhất là lão gia giận!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Vậy thì chúng ta sẽ diễn một vở kịch, ngươi nói với Hoàng Thượng rằng ta không cho phép ngươi rời ta nửa bước! Hoàng Thượng sẽ hiểu rằng ta làm vậy vì ta không muốn ngươi đi bẩm báo với Hoàng Thượng nên mới bắt ngươi ở bên cạnh ta suốt ngày như vậy! Ngươi cứ để ta ngang ngược một chuyến, ta xem tiểu Hoàng Thượng dám làm gì ta.”

Thạch Đầu nghe vốn đã rất cảm động suýt khóc mấy lần, nhưng ngặt vì có mặt Ngọc Lan ở đây, hắn sợ khóc trước mặt con gái cảm thấy mất mặt nên cố gắng kìm nén. Giờ đây lại thêm Đỗ Văn Hạo nói năng nhăng cuội ba hoa chích chòe như vậy bất giác không nhịn nổi cười, bật cười ha hả nói: “Lão gia nói hay lắm! Hoàng Thượng tuy tuổi đời còn trẻ nhưng quỷ quyệt khó lường! Hoàng Thượng biết là tiểu nhân lấy một người con gái nước kim không những không trách tội tiểu nhân mà còn giả vờ không biết gì, thực ra là muốn tương kế tựu kế đặt tiểu nhân ở bên cạnh lão gia! Như vậy tiểu nhân cho dù không có ý phản bội, nhưng cũng không thể không để ý tới vợ con của mình được! Lão gia nói xem Hoàng Thượng làm vậy có khôn ngoan quá không?”

Mộ Dung Ngọc Lan lúc này liền nói: “Lão gia đã suy nghĩ chu toàn như vậy rồi thì không biết nô tỳ và Thạch quản gia bao giờ xuất phát vậy?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Các ngươi cứ chịu khó chờ một hôm, ngày mai………….”

Mộ Dung Ngọc Lan và Thạch Đầu nghe vậy cùng gật đầu hiểu ý.

Sáng sớm hôm sau.

Thạch Đầu làm theo đúng kế hoạc bảo một đứa canh cổng tên tiểu Tư đưa đồ ăn tới cho Đỗ Văn Hạo, rồi tự nói rằng Đỗ Văn Hạo đang nghi ngờ hắn. Tiểu Tư dĩ nhiên cũng là tai mắt của Hoàng Thượng nên sau khi nghe Thạch Đầu nói vậy không nghĩ ngợi nhiều vui vẻ bưng đồ ăn đến tiểu viện cho Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo lúc này cố tình để mở cửa của tiểu viện, bên trong đồ đạc lung tung, Tiểu Tư cũng không biết đó là những thứ gì, các thứ như chai lọ vứt khắp nơi, lại còn có một mùi khó ngửi bốc lên nghi ngút.

ĐỖ Văn Hạo không có ở đây, Tiểu Tư mới đầu chỉ đặt đồ ăn lên bàn, sau đó vì tò mò nên đứng ngắm nghía một hồi. Lúc đầu thì Tiểu Tứ không dám vào trong tiểu viện, nhưng sau khi ngó nghiêng một lúc không thấy có bóng người liền rón rén bước vào trong xem tình hình thế nào để còn báo cáo với Hoàng Thượng để nhận thưởng. Tiểu Tư dò dẫm vào bên trong nhưng bất cẩn chạm vào thứ gì đó kêu loảng xoảng mấy tiếng, rồi một chất nhờn màu xanh bắn ra tung tóe khắp nơi.

Tiểu Tư sợ hãi đứng im một chỗ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người kêu lên, Tiểu Tư kinh hãi vô cùng khi trông thấy Đỗ Văn Hạo chạy vào trong này. Bên cạnh Đỗ Văn Hạo còn có người khác đáng sợ hơn nữa, đó chính là Tuyên Nhân Đế.

Đỗ Văn Hạo hiện rõ vẻ thất vọng tuyệt đỉnh, hắn kêu lên một tiếng thất thanh rồi chạy vào trong phòng chỉ vào chất nhờn màu xanh nói: “Ôi trời đất ơi! Tâm huyết cả một tháng trời của ta!” Nói xong hắn liền ngồi phịch luôn xuống đất.

Tiểu Tư vốn đã sợ bay hết cả hồn vía rồi, nó biết nó đã gặp họa lớn, đầu óc của Tiểu Tư lúc này rỗng tuếch chỉ biết trơ mặt ra đứng ở đó. Nó không quỳ xuống van xin gì cả mà chỉ biết trơ mắt ếch ra nhìn Tuyên Nhân Đế.

Tuyên Nhân Đế thấy vậy tiến tới bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng run run nói: “Quốc Công……Quốc Công…. đừng….. đừng….nói với trẫm biết là……Quốc Công chỉ mới……..làm có một lọ thế này thôi…..nhé!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy giận đến tím mặt nói: “Hoàng Thượng biết cái lọ này nó có tác dụng lớn thế nào không? Thần……..thần……… không làm nữa………. Hoàng Thượng! Không phải là thần không muốn làm mà người của Hoàng Thượng không để cho thần làm, bây giờ hỏng bét hết cả rồi, Hoàng Thượng muốn chém muốn giết gì thì cứ việc ra tay!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy lạnh lùng đưa mắt lên nhìn Tiểu Tư rồi miễn cưỡng mỉm cười nói: “Trẫm sao dám giết Quốc Công cơ chứ? Việc này sao có thể trách Quốc Công được, tên nô tài đáng chết này! Người đâu mau lôi nó ra ngoài đừng để nó đứng đây chướng tai gai mắt Quốc Công!”

Vừa mới dứt lời thì Thạch Đầu cùng với mấy người nữa liền xuất hiện lôi Tiểu Tư ra ngoài luôn.

Đỗ Văn Hạo nói: “Nhưng Hoàng Thượng có biết không? Nếu mà làm thêm một cái bình nữa ít nhất phải cần hai mươi ngày nữa, thời gian gấp lắm rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.