Tống Y

Chương 311: Chương 311: Trong đầm có quỷ!(1+2+3)




Đại quân lại đi thêm được mấy ngày nữa, giờ đây chỉ cách Hoàng Châu cũng không xa lắm, Đỗ Văn Hạo e sợ quân đội của hắn quen thói mấy ngày nay rượu chè phè phỡn, mất hết kỷ luật, tinh thần phân tán, nên hắn quyết định hạ trại duyệt binh, chỉnh đốn lại kỷ luật thép trong quân đội, như vậy cũng đỡ để cho Tô Thức trông thấy khỏi phải khinh thường hắn.

Những viên tướng theo Đỗ Văn Hạo thường ngay cười nói vui vẻ, phóng khoáng, nhưng khi đến lúc Đỗ Văn Hạo hạ trại duyệt binh thì tất cả mọi người đều không còn vẻ mặt cười đùa như mọi khi nữa, trông ai cũng nghiêm túc, nhất là khi bọn họ thấy Đỗ Văn Hạo đối xử với họ như anh em như vậy, nên tất cả đều không muốn hắn bị mất mặt trước Tô Thức. Chính vì vậy giờ duyệt binh chưa đến, bọn họ đã chỉnh tề đứng đợi bên lều của Đỗ Văn Hạo từ sớm, người nào người nấy đều ngẩng cao đầu, ngực ưỡn lưng thẳng, trông vô cùng hiên ngang, khí phách.

Đỗ Văn Hạo ngồi ở ngay lều chính của doanh trại quân đội, Quân Tào ( tên một chức quan) phụ trách kỷ luật trong quân đội lúc này đã đi đến dâng lên cho hắn danh sách tướng sĩ theo cùng hắn, Đỗ Văn Hạo liền lần lượt điểm danh, khi hắn điểm danh đến tên Từ Tam thì không nghe thấy ai trả lời cả, mà chỉ nghe thấy tiếng khàn khàn khọ khẹ đáp lại, Đỗ Văn Hạo sững người không hiểu vì sao, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Từ Tam đứng ở phía trước, miệng hắn ngáp ngáp nói không thành lời, chỉ đưa tay lên ra hiệu rằng mình đã đến.

Đỗ Văn Hạo cau mày lại hỏi: “Ngươi bị làm sao vậy?” Một viên tướng đứng bên cạnh Từ Tam liền cười cười nói đỡ cho hắn: “Từ Tam bắt đầu từ hôm qua đã nói năng có vấn đề rồi ạ! Hôm nay khi hắn thức dậy thì bỗng thấy mình không nói ra lời được nữa!”

“Ố!” Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục điểm danh, sau khi toàn bộ quân đội đã tề tụ đông đủ, hắn bèn đứng dậy bắt đầu phát hành quân lệnh, ban bố những kỷ luật nghiêm minh trong quân đội, kỷ luật thép mới là cơ sở của thắng lợi, sau khi nói xong những lời rỗng tuếch mà ai cũng biết từ khi nhập ngũ đó xong, thì mọi người được hắn cho giải tán ra về.

Khi Từ Tam chuẩn bị đi, thì Đỗ Văn Hạo bèn gọi giật hắn lại nói: “Ngươi đứng lại! Để ta xem xem ngươi rốt cuộc bị làm sao cái đã!”

Từ Tam vội vã cúi người tiến lại bên Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo liền bảo hắn ngồi xuống, rồi đưa mắt lên quan sát hắn một lúc, Đỗ Văn Hạo lẳng lặng chẳng nói thêm câu nào nữa, hắn cầm lấy tay của Từ Tam để bắt mạch sau đó lại xem lưỡi, hắn phát hiện mạch tượng của Từ Tam y hệt lần trước, bệnh tình không có gì tiến triển tốt cả, hơn nữa phương thuốc mà Đỗ Văn Hạo kê cho Từ Tam thuộc vào loại thuốc mát, liều nhẹ không thể nào làm cho hắn bị mất khả năng nói ra lời như vậy được, trong này chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó, nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn thấp giọng hỏi: “Hai ngày gần đây có ăn uống bậy bạ, lung tung gì không?”

Từ Tam nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy bèn mở miệng đáp lại, nhưng miệng hắn chỉ mở ra ngáp ngáp không nói được lên lời, mặt hắn đỏ lựng lên lấy hết sức bình sinh nhưng vẫn vô vọng.

Từ Tam lúc này vô cùng khó xử, hắn không biết nên nói thế nào, bèn đưa tay ra quờ lấy viên Nha Tướng đứng bên cạnh đó, ra ý cho hắn ta nói hộ giúp mình.

Viên Nha Tướng đó vốn là chiến hữu vô cùng tốt của Từ Tam, thấy hắn làm vậy cũng ngường ngượng gãi đầu gãi tai cười trừ nói: “Bẩm tướng quân! Chuyện là thế này, sau khi Từ Tam uống thuốc của tướng quân kê cho hắn xong thì bệnh tình của hắn thuyên giảm rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy đầu của hắn còn hơi đau đau, hắn vốn định đến bảo tướng quân phúc chẩn cho hắn, kê thêm vài đơn thuốc nữa cho hắn uống. Nhưng hắn lại sợ làm phiền tướng quân nhiều quá, cũng đúng lúc đó thì mạt tướng cũng vừa uống say về, nên đã mạnh miệng bảo hắn là chữa bệnh đau đầu dễ lắm! Chẳng cần làm phiền tướng quân làm gì, mạt tướng cũng có thể chữa thay cho hắn, sau đó mạt tướng kê cho hắn uống năm tiền Tế Tân, không ngờ hắn nghe lời mạt tướng thật, hắn cầm luôn bài thuốc của mạt tướng kê cho hắn chạy đến Quân Y đòi năm tiền thuốc, sau khi uống xong không lâu liền cảm thấy đầu càng lúc càng đau, nói chuyện cũng vô cùng khó khăn!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì thở dài nói: “Sách Y Học có viết rằng: ‘Người ngoài không biết nói lăng nhăng, không hiểu đạo lý chữa lung tung, đến khi dùng thuốc cứ làm bừa, lẽ nào không phải là lang băm?’ Ngươi cũng là một người biết chút ít về y thuật, vậy sao lại không biết câu nói này hả?”

Viên Nha Tướng nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì cảm thấy ân hận vô cùng, hắn bèn chắp tay nói: “Bẩm tướng quân! Mạt tướng biết mình đã sai rồi, mong tướng quân hãy mở lòng nhân từ mà cứu chữa cho hắn!”

“Bệnh tình lúc này của hắn tuy cũng không nguy hiểm lắm, nhưng mà ngươi về sau cũng không nên kê thuốc bừa bãi như vậy nữa, nếu ngươi cứ làm bừa như vậy sẽ thành làm hại người khác đấy!”

Viên Nha Tướng nhe xong liền gật đầu tuân lệnh, rồi lại ngẫm nghĩ một lúc nói: “Bẩm tướng quân! Tế Tân không phải là loại thuốc chuyên chữa nhức đầu sao? Ông nội của mạt tướng là một lang trung, ông đã từng nói với mạt tướng rằng Tế Tân là thuốc chữa nhức đầu, mạt tướng còn tận mắt chứng kiến ông nội dùng Tế Tân chữa được bệnh đau đầu rồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không sai! Tế Tân đúng là thuốc trị nhức đầu, nhưng mà bệnh nhức đầu thì có rất nhiều loại, không phải bệnh nhức đầu nào cũng có thể dùng Tế Tân chữa được, Tế Tân là vị thuốc cay đắng, tính của nó bột, chuyên trị bệnh Phong Hàn Nhức đầu, nhưng bệnh của Từ Tam là Phong Nhiệt Nhức Đầu, bản thân hắn cũng cảm thấy sợ lạnh, ngươi lại dùng Tế Tân chữa cho hắn thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa cho căn bệnh của hắn cả! Đầu lại nơi hội tụ của các Dương, Tế Tân sẽ là thuốc dẫn Dương Nhiệt hướng lên, do vậy Từ Tam sẽ càng cảm thấy đau đầu hơn, ngoài ra Tế Tân là vị thuốc rất dễ làm hao tổn khí huyết cơ thể con người, khi uống nhiều nhất cũng chỉ một tiền thôi, đằng này ngươi lại cho tận năm tiền! Như vậy là vô cùng nguy hiểm ngươi biết không? Nếu ngươi biết rằng khi dùng mỗi một mình thuốc Tế Tân với liều lượng lớn sẽ làm cho người ta bị suy kiệt đường hô hấp mà dẫn đến từ vong, thì chắc là ngươi sẽ không bao giờ dám kê đơn bừa bãi như vậy cả!”

Nha Tướng nghe xong thì toàn thân toát mồ hôi lạnh nói: “Vậy hắn có phải đã trúng độc của Tế Tân rồi không?”

“Ừm! Từ Tam hiện giờ đang trong trạng thái trúng độc mức độ nhẹ, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn cả đâu, vẫn có thể uống tiếp Tang Cúc, cho thêm Vi Lồ, Mao Cân là được rồi!” Nói xong Đỗ Văn Hạo liền cất bút lên viết đơn thuốc rồi sau đó đưa cho Nha Tướng nói: “Ngươi mau mau đi cắt thuốc cho Từ Tam uống đi! Sau khi uống xong thang thuốc này thì bệnh của hắn sẽ khỏi thôi, đầu cũng hết đau, mà miệng cũng nói được nữa!”

Nha Tướng nghe xong liền cúi người tạ ơn xong rồi liền vội vã chạy đi ra Quân Y cắt thuốc cho Từ Tam.

Đại quân lại tiếp tục lên đường hành quân, giờ đây Đỗ Văn Hạo không còn ngày nào cũng gọi tướng sĩ đến lều của mình mở tiệc uống rượu nữa, mà hắn đổi thành cách ngày mới mở tiệc uống rượu, và định ra quy định, ngoại trừ những tướng sĩ đến lều của hắn mới được phép uống rượu, còn đâu ngoài ra nếu hắn phát hiện ai uống rượu ở ngoài sẽ bị trừng phạt theo luật.

Khi mới truyền lệnh này được có mấy hôm, thì những tướng sĩ thường ngày hay đến lều của Đỗ Văn Hạo uống rượu, không coi luật lệ hắn vừa ban bố ra cái gì, bọn họ vẫn lén lút uống rượu một mình, Đỗ Văn Hạo sau khi phái quân đi kiểm tra thì liền phát hiện ra, ngay lập tức hắn mời ngay người đó đến lều của hắn rồi phạt người vi phạm luật đó ba mươi roi ngay trước mặt tướng sĩ khác, từ đó trở đi, không còn ai dám vi phạm thiết quân lệnh của Đỗ Văn Hạo nữa.

Sau khi đánh xong ba mươi gậy, Đỗ Văn Hạo bèn đích thân đến thăm người bị đánh, rồi chữa trị cho hắn. Mấy viên tướng sĩ phạm tội thấy vậy lại vô cùng cảm kích hắn, và tự nhận thấy mình có lỗi nên đã hứa với Đỗ Văn Hạo rằng bọn họ lần sau sẽ tuân lệnh hắn, quyết không bao giờ phạm luật lần thứ hai.

Việc này tuy nhỏ nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn lao, Đỗ Văn Hạo không những quan hệ với tướng sĩ của mình ngày càng thân mật hơn, mà còn duy trì được sự nghiêm minh trong kỷ luật quân đội của hắn, thiết lập được sự uy tín vô cùng to lớn trong đại quân của hắn.

Bây giờ đại quân chỉ còn cách Hoàng Châu hai ngày đường nữa là tới.

Hành quân nhiều ngày như vậy, nên Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy mệt mỏi. Ngày hôm đó, hắn đang ngồi trên xe ngựa hai mắt díp lại vào nhau, người hắn lắc lư theo từng nhịp của xe ngựa, đang trong lúc hắn ngủ gà ngủ gật như vậy, thì đột nhiên xe ngựa dừng luôn lại, Lâm Thanh Đại bèn đưa tay ra đẩy nhẹ hắn một cái nói: “Văn Hạo! Nơi này phong cảnh đẹp lắm, mọi người đều đi đường mệt rồi, hay là chúng ta ngồi nghỉ ở đây nhé?”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới mở mắt ra, rồi vén rèm nhìn ra bên ngoài, đôi mắt hắn chợt sang hẳn lên, trước mắt hắn bây giờ là một dòng thác chảy xuống thẳng tắp, một luồng khí mát rượi đập vào mặt hắn, trên mặt hắn lúc này vương vấn lấm tấm những hạt nước bắn lên, cạnh đó có một thảm cỏ tươi, đúng là một nơi phong cảnh hữu tình, nên thơ.

Đỗ Văn Hạo vội vàng truyền lệnh cho phó tướng Lý Phố của mình bảo với mọi người ngoại trừ đội quân thị vệ của hắn ra, đại quân tiếp tục hành quân thêm năm dặm đường nữa thì ngồi nghỉ một canh giờ để chờ.

Sau khi truyền lệnh, đại quân tiếp tục hành quân, còn Đỗ Văn Hạo và những người khác thì đánh xe đến bên thác nước rồi dừng xuống.

Sau khi xe dừng lại bên thác nước, Đỗ Văn Hạo bèn dắt mấy người vợ của hắn cùng xuống đây ngắm cảnh, Diêm Diệu Thủ thì chỉ đạo mấy đứa thị vệ đến bên thác nước dựng lều bạt ở gần đó. Liên Nhi và mấy đưa nha hoàn khác bèn đến bên xe đem đồ ăn xuống, thời tiết cũng hơi nóng, nhưng lại không có mặt trời, hai bên đường đều là những gốc liễu xanh mượt là nơi rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi.

Chương 311 Trong đầm có quỷ!(2)

Tuyết Phi Nhi vô cùng thích thú, nàng vứt luôn cả đôi giầy Tú Hoa của mình sang một bên, cầm lấy tay của Liên Nhi nói: “Đi nào Liên Nhi! Chúng ta cùng đến bên thác nước rửa chân cho mát nào!”

Liên Nhi lúc này thẹn thùng đáp: “Phi Nhi và hai tỷ tỷ đi trước đi, muội và bọn nha hoàn chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia cái đã!”

Từ khi chia tay với Trần Mỹ Nhân xong, Liên Nhi luôn cứ hay giữ kẽ với mọi người, nàng giờ đây thích ngồi cùng với mấy đứa nha hoàn hơn, và ít nói chuyện với mọi người, lúc nào trông nàng cũng bận rộn làm việc, ngay cả với Đỗ Văn Hạo nàng cũng e dè, cung kính, cẩn trọng.

Đỗ Văn Hạo thấy Liên Nhi nói vậy bèn cười nói: “Liên Nhi! Nàng cứ đi đi, những chuyện vặt này cứ để cho mấy đứa nha hoàn lo liệu là được rồi, nàng đã là thiếp của ta rồi, nếu như nàng cứ bắt mình bận bịu như vậy, thì chẳng khác nào là tranh công tiếc việc của bọn chúng cả, lẽ nào nàng muốn cướp công ăn việc làm của bọn chúng sao?”

Liên Nhi nghe xong thì mỉm cười ngại ngùng, hai má ửng đỏ.

Anh Tử đứng cạnh đó cũng cười nói: “Thiếu gia nói đúng đó, nhị phu nhân và tam phu nhân cứ đi rửa chân cho mát, chỗ này đã có bọn nô tỳ lo cho rồi, cũng chẳng có gì cả đâu, đều là những thứ làm sẵn rồi, chẳng mất thời gian đâu!”

Đỗ Văn Hạo thấy nơi này cũng ít người qua lại, vô cùng thanh tĩnh bèn nói: “Chúng ta có phải đi nhầm đường hay không? Chỗ này sao mà lại yên tĩnh như vậy nhỉ?”

Lý Phố nghe vậy bèn tiến đến, ông ta không ngừng dùng ống tay áo đưa lên quạt quạt, mồ hôi nhễ nhại chảy đầm đìa ướt hết cả áo nói: “Bẩm đại nhân! Đại nhân quả nhiên tinh tường, đường chúng ta đi là một con đường tắt, binh sĩ đi trước dò đường phát hiện ra con đường mới đi này! Đại nhân không cần phải bận tâm đâu, ti chức đã cho người đi kiểm tra lại rồi, vô cùng an toàn! Đại nhân cùng người nhà của mình có thể ngồi nghỉ tại đây, ti chức sẽ đưa đám thị vệ đi tuần quanh đây cho đại nhân!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng hài lòng, bèn gật đầu đồng ý. Đợi cho mấy người đi hẳn, hắn liền quay sang Anh Tử nói: “Ngươi có thể đem Tiểu Khả ra ngoài cho nó thở được rồi đấy! Trời nóng thế này cho nó uống chút nước lấy sức đi!”

Anh Tử nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, nàng liền chạy lại xe của mình, chui vào phía trong tháo xích ra cho Tiểu Khả, con hổ liền tung mình nhảy luôn xuống xe, sau đó nó chạy vòng quanh người Anh Tử hai vòng, rồi lại chạy đến trước mặt Đỗ Văn Hạo quỳ xuống đưa lưỡi ra liếm liếm tay của hắn.

Mấy gã thị vệ của Đỗ Văn Hạo cũng biết hắn nuôi hổ, con hổ này hiền như con mèo vậy, nó không ăn thịt, tính tình vô cùng ngoan ngoãn, dễ chịu, và rất chi là nhát gan, chính vì thế mà mọi người đều không sợ nó.

Đỗ Văn Hạo thấy Tiểu Khả liếm liếm tay mình bèn nói: “Nó hình như nóng lắm rồi! Đưa nó đi tắm một cái cho mát!”

Anh Tử nghe xong bèn gật đầu hiểu ý, nàng kéo luôn Tiểu Khả đến bên thác nước, Tuyết Phi Nhi và Liên Nhi đang ngồi trên mỏm đá gần thác nước, thấy Anh Tử đi đến, bèn cười lên khanh khách sau đó dùng gáo nước hất về phía Tiểu Khả, tiếng cười giòn tan của bọn họ vang dội khắp nơi sơn cốc này.

Tiểu Khả rón rén bước đến bên thác nước, sau khi đưa chân trước ra dò dẫm độ sâu, cùng với nhiệt độ của nước xong mới dám dẫm chân xuống, Anh Tử thấy vậy bèn thả dây xích của Tiểu Khả ra, con hổ liền tung người nhảy xuống hố nước dưới chân thác kêu lên tùm một tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi, làm cho mấy người con gái đứng gần đó đều cười lên vui vẻ.

Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã tháo giầy ra, chân trần bước xuống dưới đầm nước lạnh, một cảm giác mát rượi tràn ngập khắp cơ thể của hắn.

Tuyết Phi Nhi quay sang Lâm Thanh Đại nói: “Tỷ tỷ! Nước mát thật đấy, hay là chúng ta xuống dưới đầm tắm mát một chút đi!”

Bàng Vũ Cầm đứng cạnh đó thấy vậy lên tiếng nói: “Cái này có vẻ không ổn lắm! Nơi này hoang vu vắng vẻ thế này!”

“Sợ gì chứ! Bảo đám thị vệ lui ra phía xa, còn những người đàn ông khác thì bảo họ tránh mặt đi là được chứ gì!”

Đỗ Văn Hạo ngồi cạnh đó cũng nghe thấy mấy người nói chuyện, bèn mỉm cười nói với Diêm Diệu Thủ: “Mấy người bọn ngươi lui vào trong rừng kia hóng mát một chút đi!”

Mấy người này nghe xong liền hiểu ý, vội vã cúi đầu lui vào tít xa hơn mười trượng, ngay cả Ninh công công cũng biết điều lui ra ngoài rừng theo cùng mấy người kia luôn.

Nhưng, Bàng Vũ Cầm vẫn cảm thấy có chút do dự, Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn nói: “Ta có cách này! Chúng ta sẽ cho bọn thị nữ đem lều bạt giăng xung quanh cái đầm này, như vậy sẽ chẳng có ai nhìn thấy chúng ta tắm dưới này cả!”

Tuyết Phi Nhi nghe xong thì vỗ tay nói: “Quá tuyệt! Mau mau làm đi!”

Thế là mọi người liền hạ lệnh cho mấy đứa thị tỳ giăng bạt che xung quanh cái đầm nước dưới chân thác lại, không để chừa ra một khe hở nào cả.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cười ha hả nói: “Mấy người phụ nữ các ngươi thật đúng là…! Đến cả tắm rửa cũng phải phiền phức đến như vậy, cứ mặc nguyên quần áo mà xuống có phải là xong rồi không?”

Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn trợn mắt nói: “Thế thì có ý nghĩa gì chứ? Cởi sạch hết ra rồi tắm có sướng hơn không!”

“Hả?” Đỗ Văn Hạo trợn tròn mắt lên.

Tuyết Phi Nhi bèn cười lên khanh khách, sau đó tự tay cởi nút buộc trên váy của mình xuống rồi chui vào sau tấm lều che, sau đó rất nhanh nàng đã cởi sạch toàn bộ quần áo trên người xuống, rồi thò mỗi cái đầu ra ngoài, để lộ cả bộ ngực trắng nõn của mình híp mắt cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Tướng công! Chàng có muốn vào tắm cùng không?”

Một bồn tắm tự nhiên, lại có người đẹp tắm cùng nữa, chắc chắn sẽ vô cùng hấp dẫn, Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn mở miệng cười hắc hắc, hắn liền từ từ cởi quần áo của mình xuống.

Đúng lúc này từ nơi xa có một giọng nói của một người phụ nữ vọng đến: “Không được! Không được tắm ở đó!”

Đỗ Văn Hạo nghe thấy thì kinh hãi, hắn quay người lại nhìn, thì thấy cách đó không xa đang có một người phụ nữ trung niên chạy lại đây, xem cách ăn mặc của bà ta thì có lẽ là một người nông dân, trên tay còn cầm một cái giỏ mầu xanh.

Đỗ Văn Hạo thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao những tên cảnh vệ lại không hề ngăn chặn bà ta lại, hắn liền lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

Người phụ nữ đó trông thấy Đỗ Văn Hạo thân mặc quan phục, thì biết hắn là người làm quan nên vội vã cúi người đáp: “Thảo dân là người dân ở thôn gần đây, lúc trước vì đi hái rau rừng về cho lợn ăn thì mệt quá bèn nằm ngủ trong động!” Đỗ Văn Hạo nghe bà ta nói xong mới chợt hiểu tại sao bọn cảnh vệ không phát hiện để ngăn chặn bà ta lại, hăn bèn lên tiếng hỏi tiếp: “Lúc nãy ngươi nói gì vậy?”

“Bẩm đại lão gia! Nơi này có ma, không được phép tắm rửa đâu, nếu mà tắm ở đây sẽ bị mắc bệnh nghiêm trọng, nhẹ thì bị nằm liệt giường, còn nặng thì sẽ mất mạng!”

Mấy người vợ của Đỗ Văn Hạo đứng sau lều nghe vậy thì sợ hãi vô cùng, bọn họ thà tin lời của bà lão nói, chứ không dám đem mình ra thử nghiệm xem lời nói đó là thật hay giả, do vậy tất cả đều nhanh tay trèo lên bờ mặc luôn quần áo vào.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì cau mày nói: “Ngươi sao lại biết nơi này có quỷ?”

Người phụ nữ đó liền đáp: “Sao lại không biết được! Chuyện này dân phụ đã từng trải qua rồi, sao lại có thể không biết được cơ chứ!”

Lúc này mấy người vợ của Đỗ Văn Hạo đã ăn mặc quần áo chỉnh tề, chui ra khỏi lều che, người phụ nữ trông thấy từ trong lều che bước ra bốn mỹ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần, thì vô cùng hoảng sợ, bà ta đứng ở đó mà tay chân run cầm cập, hai mắt như muốn lồi hẳn ra ngoài.

Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn nhẹ nhàng nói: “Ta thích nhất là nghe chuyện ma quỷ, cái đầm nước này có quỷ thật không vậy? Thím kể cho ta nghe được không?”

Người phụ nữ đó chần chừ một lúc rồi mới mở miệng nói: “Đó đã là chuyện của mười lăm năm về trước rồi, hồi đó dân phụ cũng trẻ đẹp như mấy vị phu nhân này! Bất kỳ người đàn ông nào trông thấy dân phụ đều phải nuốt nước bọt thèm muốn! Ha ha!” Người phụ nữ nói đến đó liền bật miệng cười ha hả làm cho Tuyết Phi Nhi và những người khác cũng phải bật cười theo.

Người phụ nữ đó lại tiếp tục kể: “Dân phụ nhớ rằng chuyện là thế này! Ngày hôm đó thời tiết cũng giống với hôm nay, nhà của dân phụ ở ngay sau cái thác này, có một con đường tắt dẫn đến đây rất nhanh, hôm đó dân phụ và chị dâu của mình hai người sau khi làm xong hết công việc, thì thấy thân hình nhơm nhớp khó chịu, áo quần đều bị mồ hôi thấm ướt hết cả, thế là hai người chúng tôi bèn bàn với nhau đến thác nước này để tắm, cái đầm này vì nằm ở nơi vắng vẻ, không gần đường đi, nên rất ít người qua lại nơi đây, chính vì thế nên chúng tôi vui đùa ở đây nửa canh giờ liền. Bởi vì là ban ngày nên trời vẫn sáng, quần áo lại phơi ở trên cây nên chúng tôi cũng hơi lo lắng có người đi qua nhìn thấy, vì thế nên cũng không dám tắm lâu, đang định đi về thì chị dâu của dân phụ đột nhiên kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống cái đầm nước này, dân phụ lúc đó không biết xảy ra chuyện gì, vội chạy đến đỡ chị dâu dậy rồi dìu lên bờ, nhưng chị dâu lúc này đã ngất lịm đi rồi, dân phụ liền làm theo cách của ông lang trung trong làng dậy cho dân phụ là ấn vào huyệt Nhân Trung cho chị dâu tỉnh lại, sau đó quả nhiên chị dâu của dân phụ đã tỉnh lại, nhưng khi về đến nhà thì chị dâu bị bệnh, nửa tháng sau thì mất, còn dân phụ thì ngoài việc làm cơm, hái rau rừng ra đều không thể làm được việc gì khác nữa!”

Chương 311 Trong đầm có quỷ!(3)

Tuyết Phi Nhi nghe xong bèn nói: “Không thể như thế được! Làm gì có quỷ giữa ban ngày, người ta không phải hay gặp quỷ vào ban đêm, và quỷ hay xuất hiện ở những nơi hoang vu hẻo lánh sao? Nơi này không những có người ở, mà còn là ban ngày nữa, có lẽ thím đã tưởng tượng quá nhiều rồi!”

Người phụ nữ đó nghe vậy bèn thở dài nói: “Dân phụ cũng hy vọng mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó người trong thôn tìm đến một thần bà vô cùng linh nghiệm đến làm phép, khi bà ta vừa vào trong nhà của dân phụ thì liền thay đổi hẳn nét mặt, rồi nhanh chóng lui ra ngoài rồi nói trong phòng của dân phụ âm khí quá nặng, sau đó bà ta phán rằng chị dâu của dân phụ bị con quỷ dưới đầm nó tóm đi rồi, nghe nói con quỷ đó là oan hồn hay vương vẩn dưới đầm, hễ ai xuống đó liền bám lấy cho đến chết!”

Người phụ nữ vừa dứt lời thì Tuyết Phi Nhi đã bắt đầu cảm thấy sờ sợ, nàng vội vã dựa vào vai của Liên Nhi nơm nớp lo lắng.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Như vậy cũng không đúng, tại sao đến giờ bà vẫn còn sống?” Người phụ nữ liền trả lời: “Dân phụ cũng hỏi thần bà tại sao như vậy, thì bà ta nói rằng dân phụ sinh vào mùa đông nên số rất cao, chính vì vậy nên mới thoát chết, nhưng không vì thế mà thoát nạn được, dân phụ từ đó sức khỏe luôn rất không tốt, có lẽ đã bị quỷ bám vào người rồi, những oan hồn dã quỷ đó chỉ tìm cơ hội là nhập vào người sống để được sống lại thôi!”

Liên Nhi nghe xong thì kêu á lên một tiếng kinh hãi, toàn thân nàng run lên cầm cập, chạy thẳng đến bên Đỗ Văn Hạo rồi rúc người vào lòng hắn.

“Thôi được rồi! Xem ngươi dọa người thiếp của ta sợ đến xanh mặt rồi đây này, quỷ với ma rõ là vớ vẩn!” Đỗ Văn Hạo thấy Liên Nhi sợ như vậy bèn trầm giọng nói.

Người phụ nữ kia thấy Đỗ Văn Hạo sa sầm nét mặt xuống bèn vội vã câm miệng lại, không dám nói thêm câu nào nữa.

Lâm Thanh Đại thấy người phụ nữ này bị Đỗ Văn Hạo làm cho sợ hãi thì cảm thấy không bằng lòng, tuy nàng biết hắn không tin vào ma quỷ, nhưng cũng không nên làm người lớn tuổi hơn mình phải sợ hãi như vậy, do vậy nàng bèn tiến tới khuyên giải: “Thiếu gia của chúng tôi không có ý gì đâu xin thím đừng sợ! Nhưng tôi thấy chuyện này có vẻ trùng hợp lắm! Thế về sau có thêm ai bị như vậy nữa không?”

Người phụ nữ đó bèn đáp: “Về sau mọi người đều nghe chuyện này xong liền không cho phép ai được tiếp cận dòng thác này để tắm rửa nữa, những người trong thôn còn lo sợ người ngoài thôn không biết mà đến tắm nên cũng đã dựng một tấm biển ở đây, có lẽ do đêm qua gió to quá nên nó chắc là bị thổi bay xuống dưới đầm nước kia rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đứng lên đưa mắt theo dõi, quả nhiên ở cách đó không xa hắn phát hiện thấy một tấm biển, hắn liền vội vã chạy đến nhặt lên xem xét, quả đúng như người phụ nữ kia đã nói tấm biển có đề dòng chữ: “Nơi này có quỷ, không được dừng chân tắm rửa ở đây!”

Đỗ Văn Hạo trông vậy liền lên tiếng cười hềnh hệch đắc chí, nhưng lại lo mấy người thê thiếp của hắn sợ hãi nên cầm cái biển đó quăng luôn vào trong bãi cỏ gần đấy, rồi mới chầm chậm quay lại chỗ cũ.

Lâm Thanh Đại thấy hắn quay về bèn lên tiếng hỏi người phụ nữ kia: “Vậy khi đó hai người có đi tìm thấy thuốc về khám bệnh không?”

“Tìm rồi! Dĩ nhiên là tìm rồi! Thầy thuốc trong thôn chúng tôi đã khám bệnh cho rồi, ông ta nói rằng tôi và chị dâu bị chứng Hư Nhiệt, thế là kê cho chúng tôi một đơn thuốc để uống, ai ngờ đến sáng ngày hôm sau thì thấy toàn thân lạnh ngắt, hai chân nhức mỏi, hai người chúng tôi lại uống thêm một ngày thuốc nữa thì càng kinh hãi hơn, tay chân lúc đó không thể co duỗi, đi lại bình thường được nữa!”

Tuyết Phi Nhi lúc này mới chỉ vào đôi chân của người phụ nữ kia vẻ mặt khó hiểu nói: “Nhưng tôi trông thấy hai chân của thím chẳng có dấu hiệu gì cả là sao?”

“Chuyện là thế này! Sau khi chị dâu của tôi mất được hai năm, thì có một hôm mọi người trong nhà tôi đều ra ngoài làm việc hết cả, khi đó trời đột nhiên mưa như trút nước, chỉ có một mình tôi ở trong nhà, ngoài sân vẫn đang phơi quần áo mà không ai thu lại cả. Tôi nằm trên giường trông thấy thì vô cùng sốt ruột, bởi vì nằm liệt trên giường cả hai năm trời không biết hai chân mình thế nào nữa, chỉ biết lúc đó do vội vã mà cố gắng xuống giường ra ngoài cất quần áo cho khỏi bị ướt thôi. Sau khi thu dọn hết đống quần áo vào nhà, thì mọi người cũng vừa vặn về đến nơi, thấy tôi đứng đó thì vô cùng kinh ngạc, sau đó mọi người bảo tôi cố gắng đi lại xem sao, mặc dù lúc đó hai chân tôi nhức mỏi, thiếu sức nhưng vẫn cố gắng lết đi được, và bắt từ đó trở đi, chỉ cần không phải tiết trời mưa dầm, ẩm ướt thì đôi chân của tôi không có vấn đề gì cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn nói móc người phụ nữ kia: “Thế ngươi có đi tìm thần bà trong thôn của ngươi hỏi xem rốt cuộc là tại sao ngươi bỗng nhiên đi lại được như vậy không?”

“Có, hỏi rồi! Thần bà nói rằng đây là do phụ thân của dân phụ ngày nào cũng thờ trời khấn phật, nên đã cảm động trời xanh, chính vì thế mà dân phụ mới đi lại bình thường được!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy không nhịn nổi cười gật gật đầu nói: “Vậy ngươi tại sao vẫn nói ngươi bị tàn phế không làm nổi việc gì nữa?”

Người phụ nữ đó bèn đáp: “Tuy chân của dân phụ có thể đi lại bình thường được, nhưng mười lăm năm nay ngày nào cũng sau buổi trưa thì dân phụ lại phát sốt, toàn thân nhức mỏi, đầu óc quay cuồng, thần bà nói rằng con quỷ ngày trước vẫn còn bám lấy dân phụ chưa chịu buông tha, chính vì thế nên dân phụ mới bị như vậy!”

Lâm Thanh Đại nghe xong cũng thấy buồn cười: “Thím có lẽ không phải là gặp quỷ đâu mà là bị bệnh đó! Văn Hạo chàng bắt mạch cho Thím ta xem xem! Thím hôm nay cũng gặp may đấy nhé, tướng công của tôi cũng là một thầy thuốc, thím cứ để cho chàng khám cho!”

Người phụ nữ kia ngạc nhiên hỏi: “Mấy người không phải gọi ông ta là đại nhân hay sao? Sao giờ ông ta lại biến thành thầy thuốc rồi?”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì cất giọng trầm ấm nói: “Cái này không quan trọng, nhưng mà nếu như ngươi đồng ý để ta xem bệnh cho ngươi thì có lẽ ta sẽ giúp được ngươi diệt trừ căn bệnh quái ác hành hạ ngươi suốt mười lăm năm nay đây! Ngươi có đồng ý không?”

Người phụ nữ kia nghe xong vẫn còn chần chừ, do dự, Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn hứ lên một tiếng nói: “Ài! Thiếu gia nhà chúng tôi là một người nổi tiếng lắm đó, hi hi! Thím đừng có bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, có rất nhiều người bỏ cả núi tiền ra để nhờ thiếu gia nhà chúng tôi khám bệnh cho cũng không được nữa đâu đấy!”

Người phụ nữ kia nghe vậy thì tin ngay, vội vã chìa tay ra để Đỗ Văn Hạo bắt mạch cho mình.

Nhưng Đỗ Văn Hạo lại không gấp gáp bắt mạch vội, mà hỏi bà ta: “Ngoại trừ những triệu trứng mà ngươi đã nói từ trước, kinh nguyệt hàng tháng của ngươi có đều đặn không?”

Người phụ nữ kia nghe xong thì đột nhiên mặt đỏ hết cả lên, cúi đầu xuống không nói nên lời.

Tuyết Phi Nhi lại phá lên cười nói: “Ối chao! Thím ơi là thím, thím còn biết ngượng ngùng nữa à? Chỗ này ngoại trừ thiếu gia nhà chúng tôi ra thì tất cả đều là phụ nữ hết cẩ, chuyện kinh nguyệt hàng tháng ai cũng biết rồi, thím còn ngượng ngùng cái gì nữa, thiếu gia nhà chúng tôi là thầy thuốc, hỏi thím như vậy cũng là muốn chữa bệnh cho thím thôi, thím cứ ngúng nguẩy như vậy thì sao thiếu gia biết đường mà khám được, lẽ nào thím muốn mình bị bệnh cả đời hay sao?”

Người phụ nữ kia lúc này mặt đỏ như gấc, bà ta đưa mắt ra nhìn tứ phía rồi mới e thẹn lắp bắp trả lời: “Kinh nguyệt…vẫn…vẫn đều đặn, nhưng mà cái.. cái…gì mà mỗi lần kinh đến…cái đó gọi là gì nhỉ…nó nhiều lắm…có lần ra nhiều đến nỗi như mình đi tiểu tiện vậy, nếu vào đúng thời tiết như thế này thì cả đũng quần của tôi cũng sẽ ướt sũng mất!”

Nói đến đến đây gương mặt người phụ nữ kia cúi xuống, xấu hổ không biết để đâu cho hết, mặt bà đỏ chín lên như một cái lò nung lửa vậy, Liên Nhi trông thấy bộ dạng của bà ta như vậy cũng cảm thấy ngại ngùng, nàng bèn đưa khăn tay lên che mặt e thẹn lặng lẽ bỏ ra ngoài. Lúc này chỉ còn mỗi Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại tâm lý vững vàng, nét mặt bình thản ngồi ở đó im lặng lắng nghe mà thôi.

Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn nói: “ Ngươi há miệng ra để ta xem lưỡi của ngươi thế nào nào!” Sau đó hắn ra ý bảo người phụ nữa kia há miệng le lưỡi ra, Đỗ Văn Hạo trông thấy lưỡi bà ta dính đờm, màng lưỡi trăng trắng, sau khi bắt mạch thì thấy mạch đập yếu bèn nói: “Vị lang trung ngày trước kê thuốc cho ngươi, ngươi còn nhớ trong đó có ghi những loại thuốc gì không?”

Người phụ nữ kia ngại ngùng lắc đầu đáp: “Dân phụ một chữ bẻ đôi cũng không biết, hơn nữa nếu đi cắt thuốc gì thì cũng là do người nhà của dân phụ đi cắt cho cả, sau đó sắc thuốc xong thì bưng lên cho dân phụ uống, cái nước đen đen đó dân phụ chỉ biết uống thôi, chứ hỏi người ta ghi thuốc kê đơn làm gì cho mệt xác mình cơ chứ! Đại nhân dường như cũng là người có học đúng không? Chắc là một vị tú tài nên mới có bao nhiêu người theo hầu như vậy! Quả là uy phong! Tướng công của dân phụ không được như đại nhân, đại nhân ra ngoài thì có người theo hầu, còn tướng công của dân phụ ra ngoài chỉ có mỗi một con chó vàng đi theo mà thôi!”

Tất cả mọi người nghe đến đây thì bật cười nghiêng ngả, ngay đến cả một người suốt ngày nghiêm nghị như Lâm Thanh Đại cũng không nhịn được cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.