Hai lão bà đi ra ngaoì ngoại ô kinh thành thì đã có đôi ngựa tốt được cột sẵn tại một nơi kín đáo từ trước rồi. Thạch Đầu thấy Mộ Dung Ngọc Lan thân hình yếu ớt vậy mà vô cùng nhanh nhẹn, nàng chỉ cần tung người một cái nhẹ nhàng là đã ngồi lên trên lưng ngựa rồi. Thạch Đầu lại nghĩ tới hai gã đại hán kia bị Mộ Dung Ngọc Lan cho ăn quả lừa quá dễ dàng lại càng khâm phục hơn nữa.
“Không phải lỗi của bọn chúng, ai bảo đối thủ của chúng là hai bà lão tay không tấc sắt cơ chứ?” Mộ Dung Ngọc Lan nhoẻn miệng cười, sau đó hai chân nàng ép vào sườn ngựa thúc đi.
“Mộ Dung cô nương nói đúng lắm, chỉ là………. Thôi bỏ đi, không nhắc tới hai tên vô dụng đó nữa!”
Mộ Dung Ngọc Lan nghe vậy cười nói: “Thạch tướng quân là người chuyên làm những chuyện lớn, nên không thể đem ra so sánh được với hai tên tốt quèn canh cửa kia được! Chúng ta không còn thời gian nữa đâu, mau lên thôi!”
“Cô nương vất vả quá!”
“Tướng quân khách khí quá rồi!”
Thạch Đầu nghe vậy liền đi vào trong bụi rậm lấy túi hành trang mà hắn đã chuẩn bị từ trước, trong này ngoại trừ tiền bạc ra thì còn có mấy con dao và đoản đao nữa. Hắn biết Mộ Dung Ngọc Lan tuy không phải là vợ của Đỗ Văn Hạo, nhưng trong lòng hắn thầm biết sau này thể nào nàng sớm muộn gì cũng sẽ là vợ của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo là ân nhân của hắn, lần này lại vì vợ con tại nước Kim của hắn mà để cho Mộ Dung Ngọc Lan phải mạo hiểm đi tới nước Kim thế này. Nếu như chẳng may Ngọc Lan bị làm sao thì Thạch Đầu biết ăn nói với Đỗ Văn Hạo thế nào, do vậy mà hắn phải làm mọi thứ để bảo vệ tuyệt đối an toàn cho Mộ Dung Ngọc Lan.
Lại ba ngày nữa trôi qua, bất giác đã tới ngày sinh nhật của Yến Tử. Ngày hôm nay Cổ Nhất Phi cho người sang mời Đỗ Văn Hạo cùng sáu vị phu nhân và Mộ Dung Ngọc Lan tới dự lễ sinh nhật từ rất sớm.
Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một hồi rồi mới quyết định qua chỗ Cổ Nhất Phi. Qua đó một là xem xét tình trạng thương thế của Yến Tử ra sao, nhưng cốt lõi nhất là muốn xem ý định của nhà họ Cổ ra sao.
Đỗ Văn Hạo nghĩ Mộ Dung Ngọc Lan không có nhà mà hắn lại đem sáu vị phu nhân cùng tới đây dĩ nhiên sẽ làm cho người khác nghi ngờ. Do vậy mà hắn không đem theo ai cả chỉ một thân một mình cùng với một tên hộ viện mà Thạch Đầu giới thiệu tên Minh Tiền đi cùng. Thạch Đầu nói rằng Minh Tiền là một người anh em vào sinh ra tử với hắn, rất đáng tin cậy, hắn ta lại biết sử dụng ám khí nên có thể bảo vệ được cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo sau đó dặn dò Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại một hồi, ngoại trừ mấy vấn đề an toàn thì tuyệt đối không được phép cho ai lân la tới tiểu viện ở phía nam kia. Dặn dò xong rồi hắn liền dắt theo Minh Tiền đi tới Cổ phủ.
Đỗ Văn Hạo vừa mới lên xe chưa kịp xuất phát gì thì Lâm Thanh Đại bỗng nhiên vội vã chạy ra.
“Văn Hạo, chờ chút, thiếp có chuyện muốn nói!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền dừng lại chờ Lâm Thanh Đại đi tới, khuôn mặt hắn bất giác vui vẻ lạ thường.
“Cuối cùng cũng có rồi…………” Nói xong Lâm Thanh Đại liền cầm tay Đỗ Văn Hạo lên cười đầy ẩn ý, sau đó nàng liền quay người đi luôn.
Minh Tiền lúc này trầm giọng nói: “Lão gia có tin tốt lành đúng không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu rồi lên xe luôn. Minh Tiền thấy vậy họ lên một tiếng rồi ra roi quất ngựa cho xe khởi hành.
Đỗ Văn Hạo lúc này mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trong tay hắn có một nhúm giấy nhỏ cuộn tròn trong đó, đây chắc là tin tức của người Kim rồi. Đỗ Văn Hạo mở ra xem bên trong lại vẽ vời lung tung nghệch ngoạc khó hiểu vô cùng.
Đỗ Văn Hạo nhìn mà không hiểu gì cả, lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, Minh Tiền vén rèm che lên ló đầu vào trong trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ ngây người ra liền cung kính hỏi: “Lão gia, là tin ở bên kia phải không?”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu rồi đưa mảnh giấy trong tay đưa cho Minh Tiền xem cười khổ nói: “Chắc là viết cho Thạch Đầu biết, nhưng ai ngờ……….”
Minh Tiền nhận lấy xem rồi mỉm cười nói: “Lão gia! Cái này chỉ có bọn Cấm Vệ Quân như tiểu nhân xem hiểu thôi!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đến đâu rồi?”
Minh Tiền đáp: “Vừa mới vào trong cửa bên của lầu Phong Vân, vì chỉ có vào chỗ này mới không làm cho người khác nghi ngờ, tiểu nhân nhất thời không nghĩ ra được nơi nào tốt hơn nữa cả!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Ngươi thông minh lắm! Tốt! Mau nói cho ta biết có phải có tin tốt lành gì không?”
Minh Tiền nhìn vào giấy rồi đưa mắt nhìn khắp nơi nói: “Lão gia, tiểu nhân có gì bất kính xin lão gia tha tội cho!”
Đỗ Văn Hạo khó hiểu nói: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Minh Tiền nghe vậy liền trèo lên xe chui vào trong rồi quỳ trước mặt Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo không hiểu gì cả chỉ nghe Minh Tiền nói: “Nếu như lão gia không vội thì tiểu nhân nghĩ chúng ta vào luôn trong kia nói chuyện!”
Đỗ Văn Hạo thấy thần sắc Minh Tiền có vè nghiêm trọng, biết hắn ta là người mà Thạch Đầu tin tưởng và giới thiệu nên biết có chuyện quan trọng sắt xảy ra nên gật đầu đồng ý.
Hai người sau đó đi vào từ cửa phụ của lầu Phong Vân, lúc này nơi đây khách khứa đến chưa đông, Đỗ Văn Hạo liền bảo Minh Tiền tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, nhưng Minh Tiền lại tìm tới một căn phòng kín sau đó cho gọi thêm mấy vị cô nương vào ngồi cùng để che mắt thiên hạ. Minh Tiền còn đòi lấy thêm mấy đĩa hoa quả gọi vào cùng.
Đỗ Văn Hạo thấy Minh Tiền kiểm tra rất cẩn thận xong xuôi đâu đấy thì Minh Tiền bất chợt nhân cơ hội mấy vị cô nương kia chưa kịp có phản ứng gì đã nhanh tay điểm vào huyệt cười của họ. Mấy vị cô nương kia tức thời đồng loạt cười lên rũ rượi, Minh Tiền tới trước mặt Đỗ Văn Hạo quỳ xuống, Đỗ Văn Hạo kinh ngạc vô cùng đang định đỡ Minh Tiền dậy thì Minh Tiền liền lên tiếng: “Lão gia! Chúng ta phản thôi!”
Đỗ Văn Hạo cứ ngỡ là mình nghe nhầm đứng bật dậy, Minh Tiền nói: “Tiểu nhân biết nơi đây lão gia thường hay lui tới, nhưng trong lúc này chúng ta không còn phương pháp nào cả, thời gian gấp lắm rồi xin lão gia cho phép Thạch tướng quân cùng với Minh Tiền phế luôn tên tiểu Hoàng Đế hôn dung vô đạo kia đi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy sa sầm nét mặt quát: “Là Thạch Đầu muốn ngươi nói cho ta biết vậy hả? Ngươi không nói cho ta biết nội dung bức thư kia là gì, giờ lại ăn nói hồ đồ như vậy với ta là có ý gì hả?”
Mấy vị cô nương kia ở trong phòng vẫn cười như nắc nẻ, người ở bên ngoài không biết cứ tưởng Đỗ Văn Hạo và Minh Tiền ở trong phòng vui vẻ với nhau nên không ai để tâm tới cả, tiếng cười của mấy vị cô nương cũng đã át hết cả tiếng nói của Đỗ Văn Hạo và Minh Tiền nên bên ngoài cũng không có ai nghe thấy.
Minh Tiền tiến gần tới Đỗ Văn Hạo nói: “Tướng quân trước khi đi đã nói rồi, nếu như tình hình trong kinh thành nước Kim có thể giúp được cho lão gia thì bảo tiểu nhân đem ý của tướng quân ra nói cho lão gia biết!”
Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói: “Ta làm thế nào để tin ngươi đây?”
Minh Tiền liền nói: “Tiểu nhân nói gì dĩ nhiên lão gia không tin cũng phải, lão gia cũng không nhất thiết phải tin! Trong thư có nói phương pháp của lão gia rất tốt, lão gia có trí thông minh tuyệt đỉnh như vậy sao lại cam chịu bị người khác kiềm chế hãm hại! Tiểu nhân ở bên cạnh tiểu Hoàng Đế biết được tiểu Hoàng Đế là người thế nào, chỉ là khổ nỗi không có người nào dám đứng ra để cứu vãn tình hình cả! Bây giờ cơ hội ngàn năm có một chỉ cần lão gia hạ lệnh tiểu nhân sẽ hạ lệnh cho các huynh đệ trong kinh thành bắt luôn tiểu Hoàng Đế!”
Đỗ Văn Hạo không phải là loại người nóng vội, hắn cũng không muốn mình vô duyên vô cớ trở thành con cờ trong tay người khác nên cười nhạt nói: “Tin tức nói gì?”
Minh Tiền nói: “Tin tức nói rằng trong thành triều đình vô cớ chiêu mộ những nam nhân từ mười lăm tuổi trở lên đi xuất chinh, làm cho trong thành chỉ còn mỗi cô nhi quả phụ, tiếng ai oán căm hận lan tràn khắp nơi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cả mừng nói: “Quả là không nằm ngoài sự dự đoán của ta! Ha ha, ta có chủ ý rồi!”
Minh Tiền nói: “Lão gia thật lòng muốn bắt bao nhiêu cô nhi quả phụ ở trong thành kia phải uống thuốc độc hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy nhếch mép nói: “Đó là người Kim, lẽ nào ngươi và Thạch Đầu……….”
“Tiểu nhân không có ý đó, nhưng chỉ tiếc thương cho dân chúng trong thành! Bất kể đó có là người Kim hay là người Đại Lý thì bọn họ đều là con cờ trong tay của triều đình! Những người đáng thương nhất chính là những người dân không có tấc sắt trong tay!”
Đỗ Văn Hạo không ngờ một người như Minh Tiền lại có thể thốt lên những câu như vậy, bất giác nói: “Vậy theo ngươi ta phải làm thế nào mới phải!”
Minh Tiền nghe vậy chắp tay nói: “Tiểu nhân không biết, chỉ là tiểu nhân không nhẫn tâm hạ thủ mà thôi!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Từ cổ chí kim bất kỳ một vương triều nào ai mà chẳng phải tràđạp lên thân xác của dân chúng để lên nghiệp lớn? Bây giờ ngươi muốn ta làm phản, thì ngươi muốn ta phải làm sao?”
Minh Tiền không biết đây là câu nói do thám của Đỗ Văn Hạo, nhất thời không biết trả lời ra sau, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy mỉm cười nói: “Thôi được rồi! Trong lòng ta đã biết phải làm gì, chỉ là Thạch Đầu xuất phát đã được ba ngày rồi, nếu như bây giờ đưa cho nó thứ vũ khí của ta thì e rằng không kịp nữa rồi!”
Minh Tiền nghe vậy liền nói: “Lão gia không cần phải lo lắng, tiểu nhân sẽ hạ lệnh cho các huynh đệ ngày đêm quất ngựa thì chỉ cần một ngày là đuổi kịp thôi!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi ăn nói buồn cười thật đấy, kịp sao được, Thạch Đầu cũng đi ngày đêm không nghỉ đấy!”
Minh Tiền nói: “Lão gia không cần phải lo lắng! Tiểu nhân nói như vậy dĩ nhiên cũng đã tính sẵn hết rồi! Chỉ cần lão gia nói cho tiểu nhân biết nên phải làm gì là tiểu nhân lập tức đi làm ngay!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu mà đã như vậy thì càng nhanh càng tốt!”
Đúng lúc này mấy vị cô nương vì cười nhiều quá mà bắt đầu có hiện tượng co rút, Đỗ Văn Hạo liền nói: “Ngươi mau giải huyệt cho người ta đi, tội nghiệp họ quá! Chúng ta mau mau đi tới Cổ phủ dự yến tiệc thôi!”
Minh Tiền nghe vậy liền tiến tới giải huyệt cho mấy vị cô nương kia, chỉ thấy bọn họ sau khi giải huyệt lập tức nằm luôn xuống như ngủ vậy.
Đỗ Văn Hạo nói: “Bọn họ không sao chứ?”
Minh Tiền cười đáp: “Lão gia cứ an tâm, bọn họ tỉnh dậy cái là sẽ không nhớ gì cả nữa đâu, tiểu nhân đã bôi ít rượu lên người bọn họ, khi bọn họ tỉnh dậy sẽ ngỡ mình uống quá đà nên say không biết gì nữa cả!”
Hai người sau đó đi ra ngoài cửa, Minh Tiền lúc này cũng dúi cho tên canh cửa ít bạc, tên canh cửa thấy vậy cười liền híp mắt lại dắt xe tới rồi dìu Đỗ Văn Hạo lên xe.
Đỗ Văn Hạo nói: “Minh Tiền ngươi khai thật cho ta biết, Thạch Đầu nói gì với ngươi hả?”
“Đưa tay vén mây nhìn minh nguyệt!” Minh Tiền chỉ nói có vậy sau đó im lặng không nói gì nữa. Đỗ Văn Hạo cũng không phải chưa nghĩ tới hắn phải liều mình để cứu lấy gia đình mình, nhưng khi nghe câu nói này Đỗ Văn Hạo lại càng cảm thấy hắn càng phải cố gắng làm mọi thứ để thoát khỏi kiếp nạn này.
Xe ngựa tiến thẳng tới Cổ phủ, Đỗ Văn Hạo vẫn đang ngồi suy nghĩ, chờ có người gọi hắn rồi hắn mới từ từ đi xuống, vừa xuống xe đã thấy Cổ Nhất Phi mặt mày rạng rỡ chạy tới bên hắn.
“Mấy vị em dâu của ta đâu hết rồi hả? Lão đệ bận lẽ nào họ cũng bận theo hay sao?” Cổ Nhất Phi trọc ghẹo nói.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu đệ cũng không dám đưa người nhà của mình ra ngoài trong thời điểm nhạy cảm này! Ai mà biết được nơi này của đại ca là thiên đường hay là địa ngục cơ chứ?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy bật cười ha hả chỉ vào Đỗ Văn hạo nói: “Giống lắm, lão đệ rất giống với phụ thân của ta hồi trẻ! Đi thôi, ít nhất ngày hôm nay trong phủ của ta chỉ có tiếng cười, là thiên đường chứ không phải là địa ngục tăm tối với vạc dầu lửa!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy hiểu ý liền chộp luôn lấy tay Cổ Nhất Phi thấp giọng nói: “Sao vậy? Lẽ nào sau bữa tiệc sinh nhật này đại ca và tiểu đệ sẽ thành người dưng nước lã, gươm giáo gặp nhau hay sao?”
Cổ Nhất Phi thấy cổ tay mình tê rần lại khẽ cau mày nhìn Đỗ Văn Hạo nhẹ giọng nói: “Lão đệ là hiền đệ của Cổ Nhất Phi, chỉ có ta vì lão đệ mà chết chứ quyết không bao giờ rút gươm ra làm gì lão đệ cả! Lão đệ đừng nói những lời làm tổn thương ta như vậy được không?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong cười lớn rồi buông tay Cổ Nhất Phi ra.
Hai người sau đó cùng đi vào trong, khi vừa mới bước qua cửa thì Đỗ Văn Hạo bất giác quay người lại đã thấy Minh Tiền lừng lững cầm kiếm đi sau lưng hắn. Đỗ Văn Hạo cảm thấy yên tâm vô cùng, nên bước chân cũng nhẹ nhàng thanh thoát hơn trước nữa.
“Bất kể hôm nay ai tới đây, hôm nay là sinh nhật của Tử nhi, trong phủ không tiếp khách gì hết!” Cổ Nhất Phi dặn dò đứa canh cổng nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ im lặng không nói.
“Lão đệ một mình đi theo ta được rồi, còn tùy tùng của lão đệ thì cứ bảo nó ra tiền viện ăn uống chờ chút là được!”
Minh Tiền dĩ nhiên nghe vậy là không chịu, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Ngươi đừng lo, cứ việc ra ngoài kia ăn uống thoải mái! Nếu ngay cả nơi đây mà ta cũng không cảm thấy yên tâm, thì cả cái đất kinh thành này không còn chốn nào cho ta dung thân nữa rồi!”
Cổ Nhất Phi nghe vậy cười lớn: “Lão đệ nói phải lắm! Đi thôi!”
Cổ Nhất Phi không dẫn Đỗ Văn Hạo vào phòng khách tại tiền viện, mà quanh co ngoằn nghèo đi qua mấy cái hành lang, rồi lại qua một hoa viên, sau đó đi thêm một tuần hương nữa đến một cái nơi có cổng bằng đá, bên ngoài hoa Tường Vi leo bám đầy trên đó.
Cổ Nhất Phi nhìn Đỗ Văn Hạo chỉ vào chiếc cổng, sau đó ông ta liền ấn vào chiế vòi của hình con voi khắc trên cổng đá, chiếc cổng liền từ từ mở ra.
Đỗ Văn Hạo cũng không nói thêm câu gì cả chỉ im lặng tiến vào bên trong theo Cổ Nhất Phi, chiếc cổng đá kia cũng dần dần từ từ khép lại.
Trong này được bầy biện không khác gì một thư phòng cả, trên kệ có đặt rất nhiều quyển sách cổ, tường có treo ít tranh, cũng không biết là ai vẽ, nhưng xem chừng bức tranh của người này cũng rất tốt, nét bút rất hài hòa.
Cổ Nhất Phi nói: “Lão đệ chờ chút, có người muốn gặp lão đệ!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền thấy Cổ Nhất Phi đi ra một đường thông đạo khác. Đỗ Văn Hạo tìm luôn một chiếc ghế ngồi xuống chờ đợi, hắn thấy nơi này rất sạch sẽ xem ra cũng có người hay vào đây dọn dẹp, lau chùi.
“Văn Hạo!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng gọi vô cùng quen thuộc, hắn lập tức đứng ngay dậy quay người lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ đứng ở đó, bóng hình vô cùng quen thuộc, hắn bước tới hỏi: “Ai vậy?”
Hắn tiến càng gần thì bóng hình người đó hiện lên càng thân quen, nhan sắc, đôi môi, mắt cười, tất cả đều làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy mình như đang mơ vậy, người đó chính là Thái Hoàng Thái Hậu của đại Tống Cao Thao Thao.
“Thao Thao!” Đỗ Văn Hạo mừng rỡ ôm chặt lấy bà vào lòng nói: “Ta không nằm mơ chứ? Thật là nàng không?”
“Ta đây! Văn Hạo!” Cao Thao Thao cũng vui mừng khôn tả, hàng lệ chứa chan: “Cuối cùng cũng tìm thấy chàng rồi, ta cứ ngỡ rằng…………”
Đỗ Văn Hạo cũng rỏ lệ như mưa, ôm hôn lấy Cao Thao Thao.
Một lúc lâu sau hai người mới rời nhau ra, Đỗ Văn Hạo nói: “Thao Thao nàng phải chịu khổ rồi!”
“Chàng cũng gầy đi nhiều quá!” Cao Thao Thao đưa tay lên vuốt ve lấy gương mặt Đỗ Văn Hạo đau xót nói.
“Sao nàng lại ở Đại Lý, sao nàng lại có mặt ở Cổ phủ?
Cao Thao Thao chưa kịp trả lời thì chỉ nghe có người cười nói: “Cái này thì phải hỏi ta, chứ không phải hỏi vị phu nhân này!”
Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi cùng đi tới.
Đỗ Văn Hạo nhất thời không hiểu tại sao, Cao Thao Thao sao lại ở đây? Cổ Tiếu Thiên đưa tay ra ý bảo Đỗ Văn Hạo và Cao Thao Thao cùng ngồi xuống.
Cổ Tiếu Thiên lúc này mới nói: “Là phu nhân tới tìm lão phu! Văn Hạo ngươi tin không?”
Đỗ Văn Hạo nhìn Cao Thao Thao chỉ thấy bà ta đang âu yếm nhìn hắn mỉm cười, hắn liền hiểu ngay lời của Cổ Tiếu Thiên nói là sự thật.
Cổ Tiếu Thiên nói: “Lão phu vô cùng khâm phục đảm lược của phu nhân………!”
Cao Thao Thao cắt ngang lời Cổ Tiếu Thiên nói: “Cổ đại nhân! Những việc vặt như vậy thì chờ khi đại sự thành rồi chúng ta hẵng nói được không?”
Đỗ Văn Hạo kinh ngạc nói: “Đại sự? Đại sự gì vậy?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy cười nói: “Vân Phàm lão đệ! Lão đệ đừng vội vã như thế, chờ phụ thân ta nói kế hoạch cho lão đệ nghe!”
Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Tiếu Thiên lúc này vô cùng nghiêm trang tiến tới bên hắn nói: “Đỗ Văn Hạo! Những lời lão phu sắp nói đây vô cùng quan trọng, nó quan hệ tới tất cả mọi người ở trong này, xin Vân Phàm hiền điệt chớ có khinh thường!”
Đỗ Văn Hạo nhận thấy từ lúc hắn quen biết Cổ Tiếu Thiên đến giờ chưa bao giờ thấy ông ta nghiêm túc như vậy cả, bất giác hắn cũng cảm thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng.
Mặt trời dần dần lặn xuống núi, chợ cũng đã tan dần, người trên đường cũng trở nên thưa thớt.
“Hoàng Thượng tới!”
Một giọng nói the thé phá vớ bầu không khí ban đêm, sau đó là tiếng mở cửa của cổng chính cũng kêu lên.
“Sao tiểu Hoàng Đế lại tới đây vào lúc này vậy?”
“Hiền điệt đừng lo lắng, người bên cạnh Hoàng Thượng cũng là người của lão phu………”
“Phụ thân đại nhân…………..”
“Đừng lo! Ngươi đưa Cao phu nhân đi ra nơi kia trước đi, Hoàng Thượng chắc không biết nơi đó đâu, đi mau……….”
“Nhưng………..”
“Hiền điệt không cần phải suy nghĩ nhiều, Hoàng Thượng đến đây cũng có làm được gì đâu! Hiền điệt không phải đã từng nói rằng, việc mà nó đến thì ắt sẽ đến, nghĩ nghiều là gì cho nhọc sức! Hiền điệt cứ an tâm, tất cả đã có lão phu lo liệu hết rồi!”