Tống Y

Chương 265: Chương 265: Trường công chúa




Đỗ Văn Hạo nâng đầu Bàng Vũ Cầm lên, để nàng ta nhìn thẳng vào mắt mình, nói: "Là ta sắp được làm cha ư?"

Bàng Vũ Cầm mặt lại đỏ lên, khẽ gật đầu.

Đỗ Văn Hạo vui mừng ôm chầm lấy Bàng Vũ Cầm, hưng phấn nói: "Ta biết mà, nhất định là tin tức tốt lành này, mà sao nàng biết vậy?"

"Tướng công, thiếp theo chàng học y đã hơn một năm rồi. Mà đây lại chính là thân thể của thiếp, thiếp chẳng lẽ lại không biết ư?"

"Không được! Để ta tự tay xác định đã!" Đỗ Văn Hạo nắm lấy tay Bàng Vũ Cầm, thử bắt mạch, quả nhiên là hỉ mạch, vui mừng quá nên hôn nàng ta một cái: "Vậy nàng vì sao lại không nói cho ta biết?"

"Thiếp cho rằng chàng không thèm quan tâm", Bàng Vũ Cầm có chút phật lòng, nói.

Đỗ Văn Hạo giả vờ tức giận, nhẹ nhàng vỗ một cái lên cặp mông đẫy đà của Bàng Vũ Cầm nói: "Không cho phép nàng nói như vậy, hài tử trong bụng nàng là cốt nhục của Đỗ gia, ta sao lại không thèm quan tâm chứ? Ta cao hứng còn không kịp nữa là, sau này không cho phép tức giận, phải ăn uống thật tốt, phải thường xuyên vận động, như vậy sẽ rất có ích cho hài tử."

Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo quan tâm đến hài tử trong bụng mình như vậy, trong lòng ấm lên, nước mắt rơi lã chã.

"Đúng rồi, còn không cho phép nàng khóc nữa, biết chưa?" Đỗ Văn Hạo vội vàng lau nước mắt cho Bàng Vũ Cầm, sau đó hôn lên má nàng. Đột nhiên quỳ xuống, ghé tai vào sát cái bụng nhẵn nhụi của Bàng Vũ Cầm, nói: "Để ta nghe một chút động tĩnh của hài tử xem nào."

Bàng Vũ Cầm ngân ngấn nước mắt, mỉm cười khẽ đánh hắn một cái: "Hiện tại mới có hai tháng, sao có thể nghe thấy thanh âm gì? Vẫn còn sớm quá mà."

"Ha ha, đúng đúng." Đỗ Văn Hạo hôn lên bụng Bàng Vũ Cầm một cái rồi đắp chăn cho nàng, ôm nàng nằm xuống rồi đưa tay ra xoa nhẹ lên bụng nàng, thể hiện sự vui sướng khi sắp được làm cha.

Bàng Vũ Cầm ngẩng mặt lên nói: "Được rồi! Tướng công, chàng không phải là muốn dẫn thiếp ra ngoài một chút sao?"

"Không đi nữa! Bên ngoài trời đổ tuyết, đường trơn, đi không an toàn, vạn nhất nàng và hài tử bị ngã thì biết làm sao. Lát nữa ăn uống xong thì đi dạo trong vườn, bảo Anh tử đỡ nàng nhé, biết chưa?"

"Biết rồi." Bàng Vũ Cầm ngoan ngoãn gật đầu. "Tướng công, chàng nên đi đâu thì cứ đi đi, đừng làm lỡ chính sự!"

"Ừ! Vậy nàng ngủ thêm một lát nữa đi. Ta mặc quần áo." Đỗ Văn Hạo cẩn thận vén chăn rồi chui ra, lại vội vàng quay người lại đắp kín chăn cho Bàng Vũ Cầm, sau khi mặc quần áo xong thì hôn một cái lên trán nàng, nói: "Ta đi đây."

Bàng Vũ Cầm gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp.

Đỗ Văn Hạo đi ra rồi đóng cửa lại xong, đứng ở dưới mái hiên, nghĩ ngợi gì đó rồi đột nhiên cất tiếng cười ha hả.

Đỗ Văn Hạo từ trong nhà đi ra ngoài, hắn lần này không muốn ngồi kiệu mà lại chuyển sang ngồi xe ngựa, phóng thẳng tới hoàng cung. Trên đường, tiếng bánh xe chẹt lên tuyết lọt vào tai Đỗ Văn Hạo dường như cũng trở thành dễ nghe hơn. Cuôc sống tươi đẹp, thê tử ngoan hiền, tất cả đều tốt! Nghĩ tới đây, Đỗ Văn Hạo không nhịn được mà cất tiếng hát.

Từ xa đã nhìn thấy tường đỏ ngói xanh của hoàng cung bị tuyết phủ kín.

Lúc tới gần, Đỗ Văn Hạo từ trong màn xe nhìn thấy ở cửa hoàng cung có một bóng người quen thuộc đang đứng. Tuyết vẫn rơi rất to, người đó lại mặc áo mỏng manh, cơ hồ như đứng ở đó đã rất lâu rồi, gần như biến thành một người tuyết.

Xe ngựa tiến vào cửa thành hoàng cung, thị vệ nhận ra là xe ngựa của Đỗ Văn Hạo, liền cười bồi nghênh đón.

Khi xe ngựa dừng lại để kiểm tra, Đỗ Văn Hạo nhảy phắt xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn kỹ, vì cách hơi xa nên nhìn không rõ được ai ra ai.

"Đỗ đại nhân, tuyết lớn thế này, ngài xuống xe làm gì?" Thị vệ ở cửa thấy Đỗ Văn Hạo xuống xe, vội vàng lấy ô ra che tuyết cho Đỗ Văn Hạo.

Một trận gió lạnh thổi qua khiến Đỗ Văn Hạo không khỏi rùng mình. Hắn chỉ vào người đứng ở cách đó không xa, hỏi: "Người này là ai vậy, tuyết lớn như thế này sao cứ đứng mãi ở đó, không sợ bị cóng à?"

"Hừ, ngài quan tâm làm gì, mau lên xe đi. Đó là Trần bà ở bên cạnh Trần nương nương. Nói Trần nương nương bị bệnh, muốn tìm thái y của Thái y viện tới khám bệnh, nhưng tìm vài lần đều công cốc, đại khái là vì không ai muốn đi cả, ai mà không biết Hoàng Hậu nương nương… Thôi! Ngài mau lên xe đi."

Đỗ Văn Hạo nghe xong, nhìn về phía đó rồi nghĩ ngợi một chút. Sau đó giẫm lên lớp tuyết dày đi đến trước mặt Trần bà. Tên thị vệ đó chẳng biết làm sao, cũng chỉ đành đi theo che ô cho Đỗ Văn Hạo.

"Trần bà!" Đỗ Văn Hạo gọi hai tiếng. Đối phương ánh mắt đã lờ đờ, không có phản ứng, Đỗ Văn Hạo lại gọi to thêm một tiếng: "Trần bà!"

"Người tuyết" lúc này mới có phản ứng, mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo, sau đó đầu gối nhũn ra, quỳ xuống đất, hét lên một tiếng: "Đỗ đại nhân! Cứu mạng! Cứu mạng nương nương của chúng ta với."

Đỗ Văn Hạo thấy mặt bà lão đã tím tái, cả người run rẩy, liền hỏi: "Nương nương của các ngươi làm sao?"

"Nương nương, nương nương sắp chết rồi!" Trần bà nằm trên mặt tuyết khóc hu hu.

Đỗ Văn Hạo có chút giật mình, thảm cảnh Trần mỹ nhân bị Hoàng Hậu đánh đập hắn cũng đã thấy, có điều loại thương thế này cho dù rất thảm, nhưng đáng ra thì vẫn không đến mức mất mạng, sao có thể sắp chết được nhỉ? Đỗ Văn Hạo hỏi: "Nương nương của các ngươi sinh bệnh à?"

"Vâng!" Trần bà khóc thảm thiết, "Khi nương nương vào trong lãnh cung, lúc tỉnh táo lúc hôn mê, hôm qua da đầu và vành mắt trái bắt đầu mưng mủ. Toàn thân nóng rực như lò lửa, còn mê sảng gọi tên Hoàng Thượng. Đã mấy ngày rồi, ngoại trừ uống một ít nước ra thì chưa ăn một hạt cơm nào. Chiều hôm qua hai mắt trắng dã, không còn nhận ra ai với ai. Lão thân tới Thái y viện xin bọn họ cứu nương nương, nhưng không ai đi cả. Đỗ đại nhân, ngài là một người tốt, lão thân cầu xin ngài cứu nương nương đi, nếu không cứu nương nương, nàng ta e rằng chỉ sống được thêm một hai ngày thôi. Hu hu!"

Các cung tần một khi vào lãnh cung, dù sinh bệnh thì cũng chỉ có thể tự chịu, thái y không có nghĩa vụ chẩn trị. Cho nên Trần bà tới Thái y viện cầu xin mấy ngày mà cũng không có ai đi khám bệnh cho Trần mỹ nhân cả, bởi vì không ai muốn đắc tội với Hoàng Hậu.

Đỗ Văn Hạo sau khi hỏi kỹ chứng trạng, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nương nương của các ngươi chắc là da đầu và ngoại thương trên người không được xử lý tốt, tạo thành nhiễm trùng, dẫn tới sốt cao, cần phải thật cẩn thận và cứu trị kịp thời, nếu không sẽ thực sự dẫn tới chết người đó."

Trần bà nằm trên đất gào thét: "Đỗ đại nhân, cầu xin ngài cứu nương nương của chúng ta với, lão thân biết nương nương có lỗi với ngài, cũng từng muốn hại ngài. Thế nhưng, nàng ta cũng đã bị phạt nặng rồi, hiện tại chỉ còn nửa cái mạng thôi, cầu xin ngài cứu nàng ta đi, lão thân kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài.

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi thở dài, nói: "Được, Thái Hoàng Thái Hậu cũng từng nói, muốn để nương nương các ngươi sống để làm gương, không thể để ả chết nhanh như vậy được. Chữa trị cho ả cũng là phù hợp với ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu. Có điều, ta chỉ có thể kê đơn cho ngươi thôi, ngươi đi lấy thuốc rồi về sắc cho nương nương của các người uống. Cái này chỉ dựa vào chứng trạng mà ngươi vừa nói để kê, có chuẩn hay không thì đành vào trông vào số mạng của ả vậy."

"Đa tạ! Đa tạ Đỗ đại nhân! Ngài đúng là một người tốt! Cám ơn! Cám ơn ngài!" Trần bà dập đầu binh binh xuống đất.

Đỗ Văn Hạo quay về xe ngựa, lấy giấy và bút rồi mới nhớ ra là không có nước. Thị vệ canh gác hoàng thành vội vàng chạy tới hồ nước nóng để lấy nước về. Đỗ Văn Hạo cầm bút viết một phương thuốc rồi đưa cho Trần bà.

Trần bà lại nước mắt ngắn nước mắt dài dập đầu tạ ơn rồi vội vàng chạy đi.

*****

Hậu cung, Long Hữu cung của Hoàng Hậu nương nương.

"Hoàng tẩu, tẩu cùng ta đi săn đi. Một mình ta đi thì chán lắm."

Một nam tử trẻ tuổi bộ dạng tuấn tú, đeo mũ da hổ trắng, áo lông màu đồng quấn chặt hông, trông rất gọn gàng, có điều cách ăn mặc của người này không giống người trong cung. Lúc này đang ngồi ở trong phòng của Hoàng Hậu làm nũng Hoàng Hậu.

Sau khi cung nữ trang điểm cẩn thận vấn lại những lọn tóc cuối cùng, dùng một cây châm đính ba viện châu liên màu lục to nhỏ không đồng đều để cố định, rồi lại nhẹ nhàng dùng cánh hoa mân côi đã ngâm nước cắm lên tóc mai. Sau đó nhìn vào vẻ mặt của Hoàng Hậu ở trong gương, thấy bà ta đã hài lòng thì mới cúi người lui ra sau.

Hoàng Hậu quay người lại, dí ngón tay lên trán hắn ta trách mắng: "Ngươi đã không còn nhỏ nữa rồi mà vẫn còn tính trẻ con. Hoàng tẩu nói cho ngươi nghe nè, hôm nay không được, thực sự là không được. Ta còn phải cùng Hoàng Thượng tới chùa Tướng Quốc dâng hương, Thái Hoàng Thái Hậu và mẹ ngươi cũng đều đi cả!"

"Ta không cần phải đi ư?" Nam tử trẻ tuổi lo lắng hỏi.

Hoàng Hậu cười cười nhìn hắn, chỉnh trang lại cổ áo giống như hồ điệp của mình, phẩy mấy sợi tóc dính trên đó rơi xuống rồi đứng dậy, cung nữ trang điểm ở bên cạnh vội vàng chạy đến đỡ. Hoàng Hậu hòa nhã nói: "Ngươi không cần phải đi. Trường công chúa, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao. Ngươi đó, đâu có giống một nữ nhân gia đâu? Cả ngày nữ cải nam trang, ăn mặc như một tiểu tử. Thái Hoàng Thái Hậu bảo mẹ ngươi quản giáo ngươi mà cũng vô phương. Để rồi một ngày nào đó có một nữ tử si tình thấy ngươi rồi chết mê chết mệt đòi gả cho ngươi. Ngươi xem phải làm sao đây?"

Bọn cung nữ ở bên cạnh đều ôm miệng cười trộm.

Thì ra nam nhân đẹp trai này chính là nữ cải nam trang. Người này chính là muội muội của đương kim thánh thượng Tống Thần Tông - Trường công chúa. Trường công chúa được gả cho danh họa nổi danh Trương Đôn Lễ của Tống triều. Trương Đôn Lễ này sau khi làm phò mã thì được phong làm tả vệ tướng quân và phò mã đô úy kiêm Tần châu quan sát sứ. Nhưng thời vận không tốt, về sau bị cuốn vào một vụ án thông đồng mưu loạn. Cả nhà bị chém đầu. Lúc đó Tần Quốc Trường công chúa đang ở kinh thành thăm viếng, Tống Thần Tông đau lòng vì muội tử, hạ chỉ xá tội cho nàng ta rồi từ đó lưu lại trong hoàng cung.

Trường công chúa nghe Hoàng Hậu nói vậy, bộ dạng không đồng ý, đứng dậy theo, nói: "Hừ! Làm nữ nhân thì có gì tốt đâu, ta chẳng thích làm nữ nhân một tí nào cả, làm nam nhân có thể cưỡi ngựa đi săn, làm tất cả những chuyện mà mình thích làm. Nhưng làm nữ nhân thì lại không thể, cả ngày phải ở trong nhà thêu thùa, sau khi thành thân thì phải giúp chồng dạy con, bỏ đi, không nói nữa, nói ra những điều này lại thấy bực mình!"

Hoàng Hậu bước tới cạnh nàng ta, ôn nhu nói: "Sao? Vẫn còn nhớ tới chuyện đó à? Đã là quá khứ rồi mà, đừng nghĩ ngợi nữa làm gì, hơn nữa cũng không phải lỗi của ngươi."

"Hoàng tẩu, tẩu biết trong cung từ trên xuống dưới, ngoại trừ hoàng huynh, hoàn tẩm và mẹ ta còn chịu nói chuyện với ta ra, những người khác đều nhìn ta như người chết, là tử thần may mắn thoát chết vậy!"

Hoàng Hậu nói: "Không có ai như vậy đâu, là ngươi cả nghĩ quá thôi. Chuyện hắn làm đâu có liên quan gì tới ngươi. Hoàng Thượng biết vậy nên mới xá tội cho ngươi, để ngươi an tâm sống trong cung. Ai dám xem thường ngươi chưa? Nơi đây có Hoàng Thượng, có mẹ của ngươi, còn có ta nữa. Vả lại chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi, nên khóc thì cũng khóc rồi, nên thương tâm thì cũng thương tâm rồi, đừng cứ tự dày vò mình mãi lại gì, hắn chết cũng đáng đời, chúng ta còn sống thì cứ sống cho tốt."

"Ài! Đúng rồi, còn sống thì cứ sống cho tốt đi." Trường công chúa thở dài một tiếng, quất roi ngựa trong tay kêu tét tét, dọa cho Hoàng Hậu giật nảy mình. "Nhưng cả ngày cứ ở trong cung thì chán lắm. Sống có gì thú vị đâu! Ta thích cảm giác được phi ngựa trên thảo nguyên, như vậy mới sảng khoái."

Hoàng Hậu cười nói: "Vậy thì có gì là khó đâu, ta bảo mấy thị vệ kỵ xạ hoặc là công công theo ngươi đi săn, được không?"

"Bỏ đi, ta chán ngấy cái dám võ tướng thô lỗ và lũ hoạn quan bán nam bất nữ đó lắm rồi!"

Hoàng Hậu vừa tức giận lại vừa buồn cười, đang muốn khuyên nhủ thì ở cửa có người bẩm báo: "Hoàng Hậu nương nương, Đỗ đại nhân của Thái y viện tới phục chẩn cho người."

Hoàng Hậu vui mừng, vội vàng cho mời vào. Từ lúc Đỗ Văn Hạo vạch trần Phó Hạc, tìm ra nguyên nhân của bệnh băng lậu của Hoàng Hậu là do Tẩm Hương Hoàn mà Hoàng Hậu coi là bảo bối trụ nhan đó, sau khi bảo nàng ta ngừng uống, bệnh băng lậu kéo dài hàng chục năm cuối cùng cũng khỏi. Đỗ Văn Hạo mấy ngày nay lại kê thuốc cho nàng ta điều dưỡng thân thể, cảm thấy thần thanh khí sáng, tinh thần rất tốt.

Tống Thần Tông đầy Trần mỹ nhân vào lãnh cung, trong lòng ít nhiều cảm thấy áy náy đối với Hoàng Hậu đã bị bệnh nhiều năm, lại thêm bệnh băng lậu của Hoàng Hậu đã được chữa khỏi, cho nên mấy ngày nay lại nối lại tình xưa, vô cùng sủng ái Hoàng Hậu nương nương. Nàng ta tất nhiên là thập phần vui vẻ, trong lòng rất cảm kích Đỗ Văn Hạo.

Trường công chúa nghe nói có người tới, nàng ta ghét nhất là gặp người lạ, cho nên đứng dậy cáo từ.

Hoàng Hậu biết bản tính của nàng ta, cho nên cũng không giữ lại, cùng nàng ta ra ngoài. Không ngờ Đỗ Văn Hạo thị y ở hậu cung đã lăn lộn rất quen, cung nữ thái giám đều rất thích hắn. Lại biết hắn là ân nhân của Hoàng Hậu, cho nên khi thông báo đã bảo dẫn hắn tới trong vườn của tẩm cung, chỉ đợi nương nương hạ chỉ tuyên triệu là để hắn vào tấn kiến.

Hai người Hoàng Hậu nương nương và Trường công chúa vừa ra khỏi cửa, trong vườn phủ đấy tuyết trắng, Đỗ Văn Hạo đang đứng trước khóm hoa thưởng thức hoa tuyết.

Khi đông tới, những khóm hoa này lạnh quá mà rơi rụng, trông vô cùng đáng thương.

Hoàng Hậu thấy Đỗ Văn Hạo, vui mừng nói: "Trường công chúa, vị đó chính là Đỗ đại nhân, y thuật như thần, Hoàng huynh của ngươi đã phong hắn là ngự y! Tính tình cũng vô cùng thân thiện, để ta giới thiệu hai người với nhau nhé!"

Trường công chúa nghe xong những lời này ngược lại còn thấy phản cảm. Có thể là bởi vì tao ngộ của mình nên cô ta luôn luôn có một phần địch ý và cảnh giác đối với người khác. Nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy khó chịu, thản nhiên nói: "Y thuật của hắn như thần thì có liên quan gì tới ta? Ta không có bệnh, mà dù có cũng không thèm nhờ hắn chữa. Hoàng tẩu, ta đi đây!"

Cầm roi da quất tét một tiếng rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Thanh âm của Trường công chúa hơi lớn cho nên Đỗ Văn Hạo đã nghe thấy. Ở trong vườn chỉ có một mình mình là đại phu, những lời này đương nhiên là nói về mình, cho nên không khỏi liếc cô ta một cái. Hắn dẫu sao cũng học pháp y, đương nhiên có thể nhìn ra sự khác biệt giữa nam và nữ, vừa nhìn thoáng một cái là biết nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái này kỳ thực là một nữ tử mặc nam trang.

Điều này không ngờ lại dẫn tới sự chú ý của Trường công chúa, nàng ta đứng ở đó mặt đầy hứng thú quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Đỗ Văn Hạo phớt lờ, cố ý làm như không thấy nàng ta, hành lễ với Hoàng Hậu, nói: "Vi thần tham kiến nương nương, vi thần tới phục chẩn cho nương nương. Nương nương sao lại có hứng thú một mình đứng đây đạp tuyết tìm mai vậy?"

Trường công chúa hừ một tiếng: "Ê! Ngươi có ý gì vậy, ta không phải là người à?"

Hoàng Hậu mỉm cười, kéo Trường công chúa một cái, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại nhân, vị này là Tần Quốc Trường công chúa."

Đỗ Văn Hạo giả vờ như là một ngư phu nhà quê, lần đầu tiên được thấy chốn đào hoa, thập phần kinh ngạc nhìn Trường công chúa, chắp tay một cách khoa trương, nói: "Ối chà, vi thần có mắt mà không nhận ra ngọc quý. Không thấy Trường công chúa ở đây, đã đắc tội rồi, xin công chúa thứ tội!" Nói tới đây, Đỗ Văn Hạo dường như phát hiện ra cách ăn mặc của Trường công chúa hình như không đúng lắm, lui ra sau một bước, ngạc nhiên nhìn Trường công chúa từ trên xuống dưới như nhìn thấy vật lạ rồi rụt rè hỏi Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nương nương, nàng ta thực sự là Trường công chúa ư?"

"Đúng, sao vậy?"

"Hắn... hắn là không phải là nam sao! Nam cũng có thể làm công chúa ư? Thực sự là lạ quá!" Đỗ Văn Hạo lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Hoàng Hậu cười ha ha, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, nước mắt trào cả ra ngoài, nói với Trường công chúa: "Ta đã nói rồi, ngươi ăn mặc thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề! Ha ha ha, buồn cười chết ta mất thôi!"

Trường công chúa giậm chân tức giận, khiến cho hoa tuyết ở dưới chân bay lả tả, dùng roi ngựa chỉ vào Đỗ Văn Hạo: "Ngươi nói linh tinh gì thế, bản công chúa là nữ mà!"

"Hả!" Đỗ Văn Hạo há hốc miệng, đủ để đút một quả trứng ngỗng vào, thốt lên: "Là nữ ư? Nữ sao lại có râu dài?"

Trường công chúa tức giận đến mức trợn trừng mắt, nói: "Râu dài cái gì? Ta chỗ nào có râu?"

Đỗ Văn Hạo lại gần nhìn thật kỹ: "Ối trời, thì ra là tóc! Hắc hắc, xin lỗi, tóc phất phơ trước miệng làm ta tưởng là râu. Mắt của ta thật là... hắc hắc!"

Hoàng Hậu cười đến nỗi cúi gập cả người, nói: "Hai tên hề các ngươi, cười chết ta mất thôi."

Trường công chúa mặt đỏ rực, quất roi ngựa vào khoảng không, mắt hạnh trừng lên: "Xin lỗi! Lập tức xin lỗi bản công chúa ngay!"

"Vâng vâng!" Đỗ Văn Hạo giả vờ như đang hoảng hốt, cúi đầu chắp tay nói: "Thật sự là không phải với Trường công chúa, ta đã nhìn nhầm rồi. Người mặc một thân nam trang, trông rất giống nam nhân, làm ta tưởng người là nam. Ặc, nói nhầm rồi, người trông không giống nam chút nào, mà là trông giống nữ. Ấy, vẫn không phải, phì phì! Miệng ta thối quá đi, người là nữ mà, ngươi vốn chính là nữ mà! Có điều, nói thực lòng, công chúa, cách ăn mặc này của người thực sự không tồi, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhìn ra người là nữ! Nhìn thân hình này, bộ dạng này, khí thế này, khẩu khí này của công chúa thấy đầy chất nam tính! Công chúa, không phải là ta nịnh người đâu, nhưng mà ngươi nên mặc nam trang đi, nam trang thực sự là rất hợp với người. Không giống như mấy nữ nhân khác, không có ngực, không có eo mà còn dám mặt nữ trang, thực sự là khó coi chết đi được. Ấy! Công chúa, ta không phải là nói người đâu."

Đỗ Văn Hạo lắp bắp nói không ngừng, nói đi rồi lại nói lại, càng lúc càng loạn, khiến Trường công chúa tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, muốn lấy roi quất hắn. Có điều, nàng ta cũng nghe nói người này là đại hồng nhân của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu, đặc biệt là bệnh hành kinh đau bụng kéo dài hơn chục năm của mẫu thân mình cũng được hắn chữa cho không còn đau nữa. Mẫu thân thường nhắc tới hắn, Trường công chúa nghe mà mỏi cả tai, nếu đánh hắn, kiểu gì cũng bị mẫu thân trách mắng. Nàng ta tuy chanh chua, nhưng vẫn có chừng có mực.

Cả nhà trượng phu của Trường công chúa bị chém, chỉ có nàng ta được Hoàng Thượng miễn tội, trong Hoàng Cung luôn cảm thấy bị người ta ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, cô vốn là người tâm cao khí ngạo, sau khi chuyện đó xảy ra, tâm cao khí ngạo lại biến thành nghi thần nghi quỷ, ra sức che giấu sự tự ti của mình, mả sinh ra tính tình hay tự ái một cách lệch lạc. Tuy ngoài mặt thì cả ngày hi hi ha ha như không có chuyện gì, mặc nam trang là muốn tranh cường, nhưng trong nội tâm lại rất đau khổ, hiện tại nghe xong lời trào phúng của Đỗ Văn Hạo thì cảm thấy ủy khuất vô cùng, bi thống từ đó mà sinh, "oa" một tiếng bật khóc rồi ném roi ngựa đi, ôm mặt chạy ra ngoài.

Việc này khiến Đỗ Văn Hạo choáng váng, thầm nghĩ chỉ là nói đùa thôi mà, Trường công chúa sao mà mặt mỏng thế, bèn bất lực nhìn Hoàng Hậu cầu cứu.

Hoàng Hậu trừng mắt nhìn hắn, vội vàng đuổi theo kéo Trường công chúa lại, nói: "Đừng như vậy, Đỗ đại nhân chỉ là nói đùa thôi mà. Ngươi đừng để ý. Miệng của tên này thối lắm!" Nói xong, quay người lại trừng mắt với Đỗ Văn Hạo, chu miệng về phía Trường công chúa, tỏ ý bảo hắn mau bồi lễ đi.

Đỗ Văn Hạo hiểu ý, ngượng ngùng bước tới. Chắp tay nói: "Trường công chúa điện hạ, vi thần vừa rồi nói năng linh tinh, chỉ là nói đùa mà thôi. Kỳ thực Trường công chúa trông rất xinh đẹp lại đầy vẻ nữ tính. Cho dù người mặc nam trang nhưng vừa vào cửa là ta đã nhìn ra người là nữ rồi, đừng nói cái gì khác, chỉ khuôn mặt trắng mịn băng khiết như ngọc, mắt phượng mỹ lệ vô bỉ, sống mũi cao như ngọc điêu, da thịt nõn nà như mỡ đông, đặt biệt là đôi môi anh đào đỏ thắm của Trường công chúa, làm gì có nam nhân nào trông như vậy được chứ? Con người ta bụng dạ hẹp hòi, mồm miệng thối khắm, thích trêu chọc người khác. Người đừng để ý, có chỗ nào đắc tội thì xin Trường công chúa bỏ quá cho!"

Trường công chúa người vẫn run run, tiếp tục khóc. Hoàng Hậu giảng hòa: "Trường công chúa, Đỗ đại nhân cũng xin lỗi rồi, cũng bảo là chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng tức giận mà."

Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy mình hơi quá đáng. Trường công chúa gặp phải đại nạn như vậy, ở trong cung cũng cảm thấy vô cùng lạc lõng, mình còn lôi người ta ra trêu đùa, đích xác là có chút không phải. Để bù đắp, liền nghĩ ra một cách giúp nàng ta vui trở lại, cười bồi nói: "Đúng vậy, công chúa, người là đại nhân, đừng chấp tiểu nhân như ta làm gì, trong bụng tế tướng có thể chống thuyền mà, xin bỏ qua cho vi thần đi." Nhướn mắt lên thấy nàng ta vẫn đang khóc, liền nói tiếp: "Người nếu như vẫn chưa hết giận, vậy thì người đánh ta hai cái đi, hay là đá ta hai cước cũng được?" Nói xong liền chổng mông lên cho Trường công chúa đá.

Trường công chúa cười phì một tiếng, xong lại giậm chân cúi người khóc tiếp.

Hoàng Hậu cũng phì cười, sau đó lại nghiêm mặt trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, nói: "Đều tại ngươi cả! Trường công chúa muốn đi săn mà lại không có người đi cùng, đang buồn bực thì ngươi lại tới làm loạn, khiến cho người ta phải khóc. Ngươi tự giải quyết đi, ta mặc kệ đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.