Tống Y

Chương 481: Chương 481: Ước hẹn






Trong phòng của Dương Dụê ở hậu viện.

Một người đàn ông béo ục ịch, khoảng ngoài năm mươi tuổi, đứng sau lưng Dương Duệ, hai tay chắp lại, xoa xoa, dáng vẻ lo âu.

"Thiếu đông gia, ngài không thể buông lơi chuyện này thế được. Tiểu nhân nói thật là ngài không nên cứ để người ở nhà tiểu nhân, chỉ e sau này sẽ có người biết'.

"Gấp cái gì? Ta không nóng vội, ngươi gấp cái gì hả?"

"Ngài đương nhiên là không nóng vội. Người đang ở chỗ tiểu nhân, ngài hãy làm mau đi" Nam nhân thì thầm.

Dương Duệ bực bội quay đầu nhìn nam nhân đó: "Ngươi nói gì vậy hả? Hàng ngày ta đều cho ngươi hai mươi lạng bạc. Nếu không phải ta thấy công việc làm ăn năm nay của ngươi không tốt, ta cũng không giao món hời này cho ngươi. Ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ xem lợi nhuận một ngày của cửa hàng tơ lụa của ngươi có được ngần ấy không? đừng có thấy lợi còn vòi thêm'.

Nam nhân vội vàng cười nịnh nọt, khom người nói cám ơn, dáng vẻ vô cùng hèn kém trước mặt Dương Duệ.

"Đó là, đó là, tiểu nhân đương nhiên hiểu thiếu đông gia đối rất tốt với nhà tiểu nhân nhưng ngài biết Dương lão gia ở ngoại thành. Tại sao ngài không đi tìm Đỗ Vân Phàm kia?"

Dương Duệ cười nhạt một tiếng, hắn bỏ quyển sách trong tay xuống, đi tới trước cửa sổ, nhìn vườn hoa trong hậu viện, trầm tĩnh nói: "Ta không tới tìm chúng, chúng nhất định sẽ tới tìm ta".

Nam nhân đó nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao?"

Dương Duệ hừ một tiếng nói: "Xem ra Đỗ Vân Phàm đó cũng là người thông minh. Hắn bắt ông ngoại của ta mục đích chính là muốn ép ta giao khách sạn Vân Phàm cho hắn nhưng ta biết là nếu ta không tới, nhất định hắn sẽ không kiềm chế được nữa".

Nam nhân đó nói: "Thế nhưng mọi người đều nói Đỗ Vân Phàm này, hắn mua một toà trang viện rất lớn ở ngoại thành. Hơn nữa mọi người còn bàn tán sau lưng về ngài".

Dương Duệ cắt ngang lời của nam nhân đó: "Nói gì về ta? Vì một khách sạn mà giết chết Đỗ tam, hại chết ông ngoại ta sao? Nếu chúng nghĩ Dương Duệ ta chỉ vì một khách sạn mà làm vậy thì quả thực chúng đã quá coi thường Dương Duệ ta rồi".

Nhưng vấn đề là ông ngoại của ngài quả thực cùng mất tích liên tiếp với Đỗ tam""Ha ha. Tất cả đều là một lũ người nông cạn. Tại sao bọn chúng không nghĩ là gia sản của ông ngoại ta sớm muộn gì cũng vào tay Dương Duệ ta, ta giết ông ngoại mình làm gì? Khách sạn Vân Phàm của Đỗ tam chỉ là hạt bụi trong gia sản của Dương gia chúng ta. Ta cần gì vì một hạt bụi mà đi giết người, chẳng những không được lợi lộc gì mà còn giết người thì phải đền mạng. Bọn chúng nghĩ ta là người óc bã đậu vậy sao?"

Nam nhân thấy Dương Dụê tức giận thì không dám nói tiếp, đứng yên, chân tay có vẻ luống cuống.

Thấy thế Dương Duệ mỉm cười, hắn mỉm cười vỗ vỗ vai nam nhân nói: "Ngươi cứ yên tâm. Ngươi sẽ nhanh chóng bình chân như vại. Hãy về đi, hãy tới phòng thu chi lĩnh năm lượng bạc. Coi như là ta mời ngươi cơm tối, ta không giữ ngươi lại nữa, ta còn có việc"."Vậy tiểu nhân xin cáo từ".

Nam nhân nọ đang định ra về thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo: "Thiếu đông gia, có người cầu kiến".

Dương Duệ mở cửa ra hỏi: "Là ai vậy?"

"Đỗ Vân Phàm cùng đệ đệ của hắn".

Dương Duệ cười đắc ý nhìn nam nhân nói: "Vương chưởng quỹ, thế nào? Ta nói không sai. Ngươi hãy quay về chờ tin tốt của ta".

Nam nhân đó cũng rất cao hứng khi nghe Dương Duệ nói vậy nhưng ông ta sợ bị mấy người Đỗ Văn Hạo nhìn thấy bên vội vàng chắp tay cáo từ rồi ra ngoài theo lối cửa hông.Vương chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa vừa rời khỏi, lập tức Dương Duệ đi ra đại sảnh.Khi Dương Duệ từ trong đi ra đại sảnh đã thấy Đỗ Văn Hạo cùng với thiếu nữ giả dạng nam trang lần trước đang ngồi uống trà. Vương chưởng quỹ tiệm bán thuốc đang trò chuyện thân mật với Đỗ Văn Hạo.

Vương chưởng quỹ vội vàng đứng dậy khi thấy Dương Duệ đi ra. Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu vẫn không có động tĩnh gì.

Dương Duệ đi tới ngồi xuống đối diện với Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu. Tiểu nhị vội vàng bưng trà lên cho hắn.

"Không biết Đỗ công tử cùng vị…công tử này tìm tại hạ có chuyện gì không?" Dương Duệ liếc mắt nhìn Kha Nghiêu, thầm nghĩ: không hiểu cô nương này chuyển sang mặc y phục nữ nhân thì sẽ kiều mỵ dường nào nhưng chỉ là không dám nói ra.

Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn nói: "Bọn tại hạ nhận lời uỷ thác của người ta nên tới chuyển lời cho Dương công tử".

Dương Duệ vốn tưởng Đỗ Văn Hạo sẽ nói với hắn về chuyện của Đỗ tam và khách sạn Vân Phàm nhưng không ngờ Đỗ Văn Hạo chỉ là chịu sự uỷ thác của người khác mà tới nên hắn khá thất vọng. Dương Duệ ngượng ngùng nói: "Ồ? là ai vậy hả?"

Kha Nghiêu nói: "Cổng tử hẳn biết người này. Dương công tử thần thông quảng đại, tại sao lại không biết ai là người muốn gặp mình vậy?"

Dương Duệ nhìn Kha Nghiêu cười nhạt nói: "Tại hạ còn tưởng rằng là công tử muốn gặp ta" Giọng nói của hắn mang theo sự bỡn cợt.

Kha Nghiêu muốn nổi giận nhưng khi nghĩ lại thấy không ổn vì vậy nàng cười lộ núm đồng tiền làm Dương Duệ choáng váng khi nhìn thấy. Hắn thầm nghĩ: Quả thực rất xinh đẹp!

"Dương công tử chê cười, trước đó chúng ta đã gặp nhau. Người muốn gặp công tử là một người khác'.

Lập tức Đỗ Văn Hạo hiểu rõ. Xem ra Dương Duệ này không ngu ngốc, nhất định hắn đã nhận ra Kha Nghiêu là thiếu nữ nên mới nói một câu ám chỉ với Kha Nghiêu.

Vì vậy Đỗ Văn Hạo không muốn tiếp tục trò chơi, hắn nói thẳng: "Đó là Dương Thiên hộ, ông ngoại của công tử muốn gặp công tử".

Nghe vậy Dương Duệ giật mình. Quả thực hắn không ngờ ông ngoại hắn lại muốn gặp hắn nên không kịp phản ứng, ngồi yên không nói câu nào.

Kha Nghiêu nói: "Thế nào? Hình như Dương công tử rất bất ngờ".

Lập tức Dương Duệ trấn tính tinh thần khi nghe Kha Nghiêu nói vậy, hắn cười nói với Kha Nghiêu: "Cô nương, cảm thấy tại hạ có nên đi hay không?"

Kha Nghiêu phản ứng rất nhanh, nàng lập tức cười nói: "Công tử đã biết ta cải dạng nam trang, ta cũng không giấu diếm nữa. Thế nhưng công tử vẫn chưa cho ta biết công tử có đi hay không".

Dương Duệ vốn muốn hạ uy Kha Nghiêu nhưng hắn không ngờ Kha Nghiêu mượn đó tiếp chiêu. Trong lòng Dương Duệ càng bội phục cô nương này.

"Đi, có thể đi thế nhưng tại hạ có hai điều kiện" Trong lòng Dương Duệ có sẵn một mưu kế.

Đỗ Văn Hạo nói: "Xin Dương công tử cứ nói".

"Nếu như hai người muốn Đỗ tam, nhất định Đỗ công tử phải đứng ra làm chủ gả cô nương này cho tại hạ'.

Lần này thực sự Đỗ Văn Hạo không lo lắng vì điều đó. Hắn suy nghĩ rất nhanh rồi nói: "Thế công tử biết Đỗ tam ở đâu sao?"

Dương Duệ cười nói: "Không phải khi Đỗ công tử mang ông ngoại của tại hạ đi đã nói muốn tại hạ dùng Đỗ tam đổi lấy ông ngoại mình sao? Hôm nay tại hạ đã tìm thấy thế nhưng tại hạ muốn đổi lại người. Tại hạ không đổi ông ngoại mà muốn vị cô nương này".

Đỗ Văn Hạo nói: "Dương công tử nói giỡn rồi. Lệnh muội chỉ gặp mặt công tử hai lần mà khiến Dương công tử bỏ qua ngay cả ông ngoại của mình muốn một cô nương không quen biết. Điều này có phải quá hoang đường không?"

Kha Nghiêu phủi bụi đứng bật dậy, cắt ngang lời nói của Dương Duệ: "Không cần nói tiếp nữa. Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta gả cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi còn chưa lấy vợ sao? Ta nói cho ngươi biết Kha Nghiêu ta tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy người như ngươi. Còn về phần Dương Thiên hộ kia, ngươi thích thì đổi với Đỗ tam còn không tuỳ ngươi. Đừng có ý định mơ tưởng tới bản tiểu thư" Nói xong nàng đi ra ngoài.

Trước nay Dương Duệ đã quen nhìn những nữ nhân luôn chiều chuộng, nghe lời hắn, nay thấy Kha Nghiêu cứng cỏi như vậy thì lại càng hiếu kỳ. Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu bỏ đi cũng đứng dậy đi theo, không nói câu nào.

Dương Duệ ngăn Đỗ Văn Hạo lại nói: "Muội muội này của công tử rất hay. Thế này đi tại hạ đồng ý đi gặp ông ngoại của mình, còn những chuyện khác tạm thời chúng ta chưa nói tới. Đỗ công tử, xin hãy đi trước, tại hạ sẽ ra sau".

Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu, hắn chắp tay nói: "Cáo từ" sau đó rời khỏi phòng đuổi theo Kha Nghiêu.

Trên xe ngựa.

"Có phải ca rất muốn gả muội ra ngoài không hả? Lúc trước Vương Nhuận Tuyết cũng nói như vậy. Bây giờ hắn lại nói như vậy. Ca không nói gì. Muội biết ca cảm thấy muội rất phiền phức. Các người ai cũng thấy ta rất phiền phức" Kha Nghiêu gào lên.

"Muội nói chuyện dễ nghe một chút có được không hả? Ta nói muốn gả muội ra ngoài lúc nào hả? Lúc nãy mới tới chỗ người ta nói chuyện, muội đã vội vàng trách móc chuyện trước đây. Ta biết muội nói muội không thích người ta nên ta không đồng ý" Đỗ Văn Hạo giải thích.

Kha Nghiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy cơn bực tức mới giảm đi một ít, nàng nói tiếp: "Vậy chuyện của Dương lão gia thì sao bây giờ?'

Đỗ Văn Hạo nói: "Dương Duệ đã đồng ý đi gặp ông ngoại của mình".

Nghe vậy Kha Nghiêu vội vàng nói: "Ca còn không đồng ý với hắn, vậy sao hắn đã đồng ý đi gặp Dương Thiên hộ?"

Đỗ Văn Hạo bị Kha Nghiêu làm cho dở khóc dở cười: "Ta không có đồng ý với hắn. Hắn chỉ nói chuyện của hắn và muội tạm thời không nói tới. Hắn muốn gặp Dương Thiên hộ trước".

Kha Nghiêu tức giận lục tìm vật gì đó, miệng lẩm bẩm: "Chuyện gì của muội và hắn hử? Sau này ca mà nói muội tìm vật gì đó đập chết ca".

Đỗ Văn Hạo cười to, chỉ vào Kha Nghiêu nói: "Xem muội hung ác như vậy, không ai dám lấy muội".

Đỗ Văn Hạo chỉ muốn nói một câu trêu cợt Kha Nghiêu nhưng không ngờ Kha Nghiêu nghe vậy thì đau lòng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Đỗ Văn Hạo kinh hãi, hắn vội vàng tiến tới an ủi Kha Nghiêu, Kha Nghiêu vung tay đẩy hắn ra, rưng rưng nước mắt nói: "Muội biết đây chính là suy nghĩ thật sự của ca. Không phải là người khác không muốn muội mà chính là ca không muốn".

"Kha Nghiêu, vừa rồi ta thực sự chỉ nói đùa. Muội tuyệt đối đừng tin là thật. Ta, ôi. Là tự muội trước, ta" Đỗ Văn Hạo nóng lòng, hắn luốn cuống không biết giải thích thế nào.

Kha Nghiêu hờ hững liếc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được. Nếu ca thấy muội đáng thương, tiếp tục muốn giữ muội lại, muội sẽ mặt dày ở lại. Nếu như ca thực sự chán ghét muội, muội sẽ đi ngay nhưng dù muội có chết cũng không bao giờ gả cho Dương Duệ kia".

Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ đau lòng đó của Kha Nghiêu, hắn ngôid xuống cạnh nàng nói: "Xem muội kìa. Ta đã nói rồi. Tất cả mọi chuyện ta đều theo ý muội. Muội thích gì ta cũng thích, muội muốn làm gì cũng được. Ta có nói chán ghét muội khi nào không? Là chính muội không chịu, cái gì cũng nói không muốn làm. Kỳ thật ta, tốt lắm, tốt lắm. Không nói điều này nữa. Ta đồng ý với muội. Muội muốn gì ta đều nghe muội".

Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo nôn nóng toát mồ hôi thì cười ra nước mắt: "Thôi được rồi, có những lời này của ca, muội an tâm rồi. Ca nói cái gì cũng nghe muội nhưng đừng chơi xấu muội là được".

"Được rồi, không cần phải nói lại nữa" Đỗ Văn Hạo cười gượng nói.

Vân Phàm sơn trang

Bởi vì sơn trang này dựa vào sông núi. Hơn nữa sơn trang vốn nguyên của một vị quan lại Đại Lý chủân bị để cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già nhưng ai ngờ chưa kịp hưởng phúc này thì triều đình đã phái người bắt vị quan đó tra án. Nghe nói vị quan tứ phẩm này có một công việc béo bở, vơ vét được rất nhiều của cải mồ hôi nước mắt của nhân dân. Sơn trang này còn lớn gấp mấy lần trang viện của những gia đình giàu có nhất quận Tú Sơn. Nhưng không hiểu vì sao triều định lại không niêm phong sơn trang này. Nghe nói khi đó viên quan này đã dùng danh nghĩa mẫu thân của mình để mua sơn trang này. Triều đình thấy ông ta có hiếu như vậy, hơn nữa hơn nữa trưởng bối của ông ta có mấy người là trung thần của triều đình nên mới để sơn trang này cho mẫu thân hơn tám mươi tuổi của ông ta.Ai ngờ vị mẫu thân của viên quan này trên đường quay về quận Tú Sơn vì tuổi già sức yếu, kinh sợ vì biến cố của gia đình nên chưa về tới quận Tú Sơn đã chết.

Toà sơn trang này để lại cho ai thì người đó chính là người bán. Thế nhưng người đó chỉ là một nô tài của viên quan đó. bởi vì người đó về quận Tú Sơn trước sắp đặt công viêc nên không ngờ thu được lợi ích lớn tới như vậy. Người đó không muốn ở lại một mình, sợ rước hoạ vào thân. Thứ hai người đó cũng chỉ là một người nghèo, ở trong một sơn trang rộng lớn thì quá lãng phí. Tốt hơn hết là bán đi, mang cả nhà đi nơi khác. Thế nhưng người này cũng không dám nói sự thật với triều đình, hắn chỉ nói trước khi chết lão mẫu đã giao sơn trang này cho một người bà con xa trông nom, hàng năm dâng hương cho lão mẫu vào dịp thanh minh nên triều đình bỏ qua.

Bởi vì người đó làm quan nên rất chú ý tới phong thuỷ. Trước có sông, sau có núi, hơn nữa trang viện lại nằm lưng chừng núi, phỏng cảnh rất đẹp.

Hơn nữa những người đi theo Đỗ Văn Hạo đều cùng tìm mua một cửa hàng làm ăn trong thành. Dù sao Dương Duệ chỉ khống chế lĩnh cực dược liệu, những ngành khác hắn không quản vì vậy ngoại trừ Đỗ Văn Hạo còn tạm hoãn nhưng người khác đều vội vàng khai trương buôn bán.

Khi Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu về tới nhà thì thấy Tiền Bất Thu và vợ là Triệu thị ngồi ở đại sảnh, con của hai người đứng bên cạnh.

Kha Nghiêu cẩn thận nói: "Muội cứ thấy Triệu thị là biết không có chuyện gì hay'.

Đỗ Văn Hạo cười thầm, gõ trán Kha Nghiêu nói: "Vậy tốt nhất là muội không nên ra ngoài để tránh muội lại tranh cãi với người ta. Muội hãy đi gặp Tuyết nhi nói Dương Duệ kia đã đồng ý tới gặp. Muội cứ ở lại đó. Ở đây đã có nhiều người, ta chỉ lo Dương lão gia có chuyện. Muội hãy mau đi sắp đặt đi, Dương Duệ sắp tới rồi".

Nghe vậy Kha Nghiêu vội vàng đi tìm Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết.

Đỗ Văn Hạo đi vào đại sảnh. Tiền Bất Thu vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, sắc mặt đau khổ. Ông ta vốn định cười với Đỗ Văn Hạo nhưng cuối cùng còn xấu hơn cả khóc.

"Sư phụ, ta, ta" Tiền Bất Thu lắp bắp không biết nói gì.

"Ta cái gì mà ta. Ông không nói được thì để thiếp nói với lão gia" Triệu thị đứng dậy, lắc lư kiều đồn đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo.

Khi đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, Triệu thị khom người thi lễ, cung kính gọi: Lão gia rồi mới nói: "Lão gia, là thế này. Hôm nay ta và cha lũ nhỏ đã thương lượng với nhau. Không phải tiệm bán thuốc và ya quán vẫn chưa mở sao? Một nhà ta không thể cứ ngồi không ăn mãi vì vậy ta nghĩ muốn cho cha lũ nhỏ vào tiệm bán thuốc trong thành tìm việc, lão gia người xem?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thế nào, tiền cho hai người đã dùng hết sao?"

Tiền Bất Thu vội vàng nói: "Không có, không có. Nhiều tiền như vậy sao có thể dùng hết ngay được".

Triệu thị gạt tay Tiền Bất Thu, cwoif tủm tỉm nói: "Lão gia, tiền không thể sinh ra tiền, đúng không? Vì vậy".

Đỗ Văn Hạo đi vào trong đại sảnh ngồi xuống, con của Tiền Bất Thu vội vàng khom người thi lễ rồi rót trà cho Đỗ Văn Hạo.

"Nương, con và phụ thân không đồng ý. Nương đừng làm khó cho chúng con nữa".

"Phì, mày biết cái gì, cả ngày chỉ biết ăn, không biết buôn bán kiếm tiền" Triệu thị nhìn con mình nhổ một cái.

Đỗ Văn Hạo nhíu mày, lát sau hắn nói: "Thôi được rồi, các người cứ bình tĩnh" Nói xong hắn uống một ngụm trà do con Tiền Bất Thu rót rồi đứng dậy vỗ vỗ vai Tiền Bất Thu cười, đi ra cửa.

Triệu thị đắc ý nhìn Tiền Bất Thu, đang định cười thì bất chợt Tiền Bất Thu vung tay tát thị một cái. Triệu thị kinh ngạc, đang định nổi cơn tam bành với Tiền Bất Thu thì người gác cổng bên ngoài kêu to: "Dương công tử cầu kiến".

Tiền Bất Thu chỉ tay vào mặt Triệu thị, trầm giọng nói: "Cút ngay cho ta. Nếu không phải ngươi lôi kéo con mình tới đây thì ta đã bỏ ngươi trước mặt sư phụ. Cút ngay!".

Triệu thị nghe người gác cổng nói nhà có khách nên không dám gây chuyện với Tiền Bất Thu vì sợ Đỗ Văn Hạo tức giận, chỉ đành đùng đùng nổi giận kéo con mình rời khỏi đại sảnh.

Tiền Bất Thu thấy Đỗ Văn Hạo đi về hướng đông đón khách, ông ta liền đi về hướng tây. Nơi đó là nơi ở của tôi tớ. Hôm nay mấy vị phu nhân vẫn đang bận rộn sắp đặt công việc, ông ta muốn tới đó xem có giúp gì được không.

Đỗ Văn Hạo dẫn Dương Duệ đi tới khu nhà phía đông. Trước đây Dương Dụê có nghe nói bên ngoài thành có một sơn trang rất rộng lớn nhưng giá tiền thực sự khá đắt nên những nhà giàu trong thành hoặc không muốn mua hay không đủ tiền. Bản thân Dương Duệ hắn thuộc nhóm người đầu. Hôm nay hắn thầm vô cùng hối hận khi tận mắt nhìn thấy toàn cảnh sơn trang này.

"Đỗ công tử quả thực là người hào phóng của quận Tú Sơn chúng ta" Dương Duệ cảm khái nói, giọng nói thầm hâm mộ cùng ghen ghét.

Đỗ Văn Hạo nói: "Mấy ngày nữa tiện nội sẽ lâm bồn, không thể cứ ở mãi khách sạn vì vậy mới phải mua nhà mới. Thật sự cũng bất đắc dĩ phải mua. Ha ha ha".

Khi đi qua một cổng vòm, Đỗ Văn Hạo chỉ ngôi nhà sau bụi trúc nói: "Dương công tử, ông ngoại công tử ở phía trước. Tại hạ đã bảo lệnh muội chờ ở cửa. Tại hạ không đi tiếp nữa".

Dương Duệ cứ tưởng nơi này là hậu viện của Đỗ Văn Hạo vì nơi này chính là chỗ đẹp nhất sơn trang nên trong lòng hắn không khỏi thấy ấm áp, hắn khom người nói: "Đa tạ Đỗ công tử" Nói xong Dương Duệ đi về phía trước.

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ khi nhìn theo bóng Dương Duệ. Dương Duệ này rốt cuộc là hạng người nào. Nếu hắn là một người lương thiện, nhất định sẽ không nhìn thấy ông ngoại mình sắp chết mà không cứu. Nếu vạn nhất Dương Thiên hộ không gặp được Đỗ Văn Hạo hắn mà gặp người khác thì sao? Nếu hắn là một người ti tiện nhưng nhìn phong cách của hắn lại khác hẳn với Dương Quang. Có lẽ một đại ác nhân khác với một tiểu ác nhân. Một người thì thâm trầm ẩn lộ, một người thì lộ hết ra ngoài. Thôi không nghĩ nữa. Để xem hai người nói với nhau những gì.

Dương Duệ đi về phía trước, qua một cây cầu mái vòm thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu hồng nhạt đang đứng tựa vào một cây cột ở đình hóng mát. Trên ống tay áo thêu bông hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, những đường kim tuyến màu vàng, dáng vẻ thướt tha mềm mại như dương liễu trước gió. Khi đi tới gần Dương Duệ chỉ thấy tóc nàng búi cao, mày ngài, đôi mắt sinh động, làn da mịn màng, dìu dịu như ngọc, miệng anh đào không son mà đỏ. kiều diễm, gò má mịn màng. Làn gió thổi nhẹ làm vương những lọn tóc trên gương mặt càng làm nôỉ bật sự quyến rũ mê người của nàng. Đôi mắt thông minh không ngừng chuyển động, có chút nghịch ngợm, có chút bướng bỉnh, vòng eo thon nhỏ, dáng vẻ không chút tỳ vết. Hai mắt nàng nhìn thẳng vào Dương Duệ. Dương Duệ thầm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là thiếu niên anh tuấn mình đã từng gặp sao? Quả thực là mỹ nhân trên thế gian này. Kha Nghiêu thấy hai mắt Dương Duệ nhìn mình giống như một Đăng Đồ Tử* thì cảm thấy như bị hắn nhìn thấu tất cả nên hung hăng trừng mắt nhìn Dương Duệ, bực bội nói: "Dương Duệ, đã nhìn đủ chưa?"

Lúc này Dương Duệ mới hồi phục tinh thần, hắn giả vờ cúi đầu nhưng trên thực tế là để che giấu sự xấu hổ của mình.

"Xin mời công tử"

"Xin Đỗ cô nương đi trước dẫn đường" Dương Duệ khiêm nhường nói.

"Ta không phải Đỗ cô nương. Ta họ Kha. Còn không biết gọi một tiếng Kha cô nương sao? Đúng là không thể chịu được loại công tử bột này" Nói xong Kha Nghiêu phất tay áo đi tới trước một căn phòng.

Dương Duệ không tức giận, hình như hắn đã quên mất mục đích tới đây củ mình. Hắn cười hì hì đi theo sau Kha Nghiêu, suy nghĩ miên man nhìn vào lưng nàng.

"Dương lão gia, cháu ngoại Dương Duệ của ngài tới'.

Một lúc rất lâu sau trong phòng mới vang lên một giọng nói run rẩy: "Vào đi!".

Kha Nghiêu mở cửa ra thì thấy Dương Thiên hộ đang ngồi ở bàn, trang phục màu trắng. Bên cạnh ông ta là một chậu than, trên bàn gần cửa sổ có một lư hương, khói từ lư hương nhẹ bay lên, quyện lấy một nhành hoa sứ cắm trong một cái bình.

Dương Duệ đi vàp trong phòng, Dương Thiên hộ vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn, ông ta chỉ uể oải nói: "Các người ngồi đi. Ta đã bảo người pha trà rồi".

Kha Nghiêu ngồi ở ghế cạnh cửa, không nói gì, nàng tiện tay cầm một quyển sách Dương Thiên hộ để trên bàn, mở ra đọc.

Dương Duệ thu lại vẻ mặt tươi cười lúc trước, hắn nghiêm mặt lại đi tới trước bàn nhìn quyển sách Dương Thiên hộ cầm trong tay nói: "Ta vẫn còn tưởng ông bất tỉnh nhân sự, không ngờ vẫn còn ở đây viết chữ, đọc sách. Quả thật không ngờ".

Dương Thiên hộ đặt quyển sách trong tay xuống, ông ta vuốt chòm râu bạc, mỉm cười nhìn Dương Duệ: "Chân thành thì thu lợi vô tận. Vô tận là thời gian dài. Dài là đường xa. Đường xa chính là xa xưa. Xa xưa là uyên bác. Uyên bác là cao minh. Uyên bác cũng là năm đấu. Cao minh cũng là. Cao minh cũng là vật phúc. Vật phúc cũng là lâu đời. Uyên bác, cao minh tương xứng với đất trời, vô cùng vô tận. Người như vậy không động mà biến, không hành động mà thành'.

Dương Duệ cười nhạt, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh: "Ông bảo ta tới đây để dạy những điều này sao?"

Dương Thiên hộ đứng dậy, đột nhiên ông ta cảm thấy choáng váng vì vậy đành phải ngồi xuống, thở dài nói: "Không phải Đỗ công tử cho thê thiếp tới đây sao? Tại sao lại là cô nương này?"

Kha Nghiêu chưa kịp nói, Dương Duệ đã nói trước: "Ông còn không biết vị cô nương này sao? Ta long trọng giới thiệu cho ông biết. Đây là Kha Nghiêu, ta chuẩn bị cưới Kha Nghiêu cô nương".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.