Đỗ Văn Hạo đi tới sương phòng ở ngoại đường, Mị Nhi và Mộng Hàn đứng dậy chào hỏi, Đỗ Văn Hạo hoàn lễ, hỏi tình huống của Mộng Hàn, chẩn sát xong thì nhíu mày quay lại nhìn Tuyết Phi Nhi, sau đó bảo Bàng Vũ Cầm: "Cầm nhi, nàng tới khám đi." Truyện Tống Y
Bàng Vũ Cầm đáp ứng, ngồi xuống ngưng thần chẩn mạch, một lát sau cất tiếng nói: "Không phải là hoạt mạch, mà là huyền mạch!"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, lại nói: "Nàng bắt mạch thật kỹ đi, mạch trên tay trái và tay phải của nàng ta có đồng đều không?"
Bàng Vũ Cầm có chút kinh ngạc, cẩn thận ngưng thần chẩn mạch thêm một lần nữa, nghi hoặc nói: "Rất không đồng đều!" Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo gật đầu mỉm cười, nói: "Không đồng đều như thế nào?"
"Hình như... mạch bên tay phải đập nhanh hơn! À không! Đợi đã!” Bàng Vũ Cầm nhíu mày phượng lại, tập trung suy ngĩ một lát mới mặt mày hớn hở nói: "Quan mạch ở tay trái huyền cấp! Đúng không?"
"Hoàn toàn chính xác!" Đỗ Văn Hạo giơ ngón tay cái lên. Quay đầu lại phía Tuyết Phi Nhi, thở dài nói: "Muội đó, sao có thể bắt huyền mạch thành hoạt mạch, không phân biệt được cái nào ra cái nào sao?"
"Xì!" Tuyết Phi Nhi chu môi lên, có chút ủy khuất nói: "Huynh cả ngày bận rộn, không có thời gian để giảng y thuật cho muội, suốt ngày bảo chúng ta tự mình đọc y thư, cùng lắm là chép phương thuốc, học như vậy thì có học cả đời cũng chẳng xong!"
Đỗ Văn Hạo cười ha ha: "Thật ư? Sao Vũ Cầm có thể nhìn ra sự khác biệt giữa huyền mạch và hoạt mạch? Hai người các ngươi đều là do ta dạy mà?"
"Ai biết huynh có phải là nấp trong chăn dạy tỷ ấy hay không?" Nói tới đây, Tuyết Phi Nhi rốt cuộc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mặt đỏ lên rồi chữa lại: "Huynh bảo chúng ta tự mình đọc y thư, nhưng lại không giảng cho chúng ta, đọc một đống y thư như vậy cũng có gì hữu dụng đâu, nghĩ một biện pháp đơn giản để chúng ta có thể học y thuật thật nhanh có phải tốt hơn không?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói cho muội biết, đã học y thì không thể trốn tránh khó nhọc, mà cũng không có đường tắt nào để đi cả. Lúc nhỏ khi ta học y, bá phụ cũng bảo ta phải đọc từng chồng từng chồng y thư, bất kể là hiểu hay không hiểu, trước tiên cứ phải đọc đã. Sau đó khi gặp bệnh tự nhiên sẽ hiểu. Ta đọc y thư nhiều năm như vậy, phàm là y thư điển tịch có tiếng ta gần như đều đã đọc qua, người ta lúc nhỏ phải học đường thi tống từ, ta thì đọc y thư, sau đó nhìn bá phụ của ta chẩn bệnh cho người khác, cũng chép phương thuốc giống như các người. Đừng xem thường việc chép phương thuốc, có biết câu này không "đọc thạo Vương Thúc Hòa, không kém lâm chẩn nhiều"? Bảo các người chép phương thuốc chính là một loại phương thức lâm chẩn. Đọc y thư thì phải dụng tâm, vậy mới ghi nhớ được.” Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Vương Thúc Hòa là danh y Tấn triều, chỉnh lý biên soạn "Thương hàn tạp bệnh luận" của Trương Trọng Cảnh và viết y học điển tịch "Mạch kinh", bộ sách đầu tiên nghiên cứu về mạch tượng, là nhân vật giống như người đặt cột mốc lịch sử của Đông y. Tuyết Phi Nhi tất nhiên biết người này, chu miệng lên nói: "Được rồi, muội sau này sẽ nỗ lực là được chứ gì."
"Ừ!" Đỗ Văn Hạo quay sang nói với Bàng Vũ Cầm: "Cầm nhi! Nàng phân tích bệnh của Mộng Hàn xem."
"Được!" Vừa rồi khi Đỗ Văn Hạo vấn chẩn, Bàng Vũ Cầm đã nghe rất rõ ràng. Sau khi xem lưỡi cẩn thận, nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: "Quan mạch trên tay trái của nàng ta huyền cấp, chứng tỏ bệnh của nàng ta là ở gan mật, lại thêm ngực, sườn bị đau, miệng đắng, đầu nhức, mặt đỏ mắt đỏ, cổ họng khô, cạnh lưỡi hơi hồng, căn cứ vào những chứng tượng này, thiếp cho rằng, biện chứng là gan nhiệt ứ máu."
Tuyết Phi Nhi chen vào nói: "Vậy sao hai tháng không có kinh nguyệt, điều này phải giải thích thế nào?"
"Một trong những chứng trạng của gan nhiệt ứ máu chính là kinh nguyệt không bình thường, có thể là trước đó hoặc thời gian kinh nguyệt quá dài, cũng có thể bị tắt kinh. Có điều đây cũng không phải là bệnh gì nặng cả, dùng Ô dược thang là khỏi ngay."
"Cầm nhi nói không sai!" Đỗ Văn Hạo nói với Mộng Hàn: "Rất xin lỗi cô, đây không phải là có tin mừng mà là có bệnh."
Mộng Hàn không dám tin vào tin mình, lắc đầu liên tục, nói: "Không phải đâu, Đỗ tiên sinh, ngài nhất định đoán nhầm rồi, không sao đâu, ai cũng đều phạm sai lầm mà, không sao đâu..."
Mộng Hàn vừa nói vừa cười, có tiếng cười nhưng lại không có bộ dạng cười, bởi vì nàng biết rằng, Đỗ Văn Hạo y thuật cao mình, không thể có sai lầm. Nói tới câu cuối thì biến thành nghẹn ngào, nước mắt tí tách rơi, bật khóc hu hu.
Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo mà, tỷ là bởi vì thân thể có bệnh cho nên chưa mang hài tử thôi, chữa khỏi bệnh rồi thì có thể có thai giống như Thư Điệp tỷ mà. Yên tâm đi!"
Mộng Hàn lau nước mắt, cười với Bàng Vũ Cầm: "Thật không?"
"Thật chứ! Thư Điệp tỷ tỷ không phải là đã có thai rồi sao?"
Mộng Hàn nuốt lệ gật gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo đang ăn sáng thì thấy Anh Tử dẫn Tiểu Khả đi dạo từ ngoài viện tử tiến vào, miệng Tiểu Khả đang ngậm gì đó, ở xa nên trông không rõ.
Bàng Vũ Cầm đặt bát đũa trên tay xuống, nói: "Tiểu Khả nhà chúng ta chắc không phải là tranh thủ ra ngoài chơi để bắt chim chứ?"
Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Có thể sao? Hôm qua ta nghe nói gần đây Tiểu Khả thích ăn cà rốt lắm. Đại khái nói ra chắc không có ai tin, một lão hổ không ngờ lại theo chủ nghĩa ăn chay."
Bàng Vũ Cầm không hiểu chủ nghĩa ăn chay là cái gì, đang muốn hỏi thì đột nhiên thấy Ngốc Béo từ tiền đường chạy vào. Đỗ Văn Hạo không biết vì sao lại có cảm giác chẳng lành, vội vàng đứng dậy đón.
Ngốc Béo còn chưa chạy tới thì Tiểu Khả đã gườm gườm nhìn hắn, cà rốt trong miệng rơi xuống đất, nó cúi đầu xuống, mắt sáng rực, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, sau đó tung mình nhảy xuống, lao về phía Ngốc Béo.
Ngốc Béo bình thường rất ít khi vào hậu viện, không quen thuộc với Tiểu Khả, cho dù Tiểu Khả không to hơn mấy so với một con chó con, nhưng nó dẫu sao vẫn là một lão hổ, thấy lão hổ há miệng nhảy tới, Ngốc Béo sợ đến nỗi cả người run rẩy, trượt chân ngã ngửa ở trong viện tử, miệng kêu cứu mạng. Nhưng Tiểu Khả chỉ nhảy lên vai Ngốc Béo, sau đó thè lưỡi liếm mặt, Ngốc Béo sợ đến nỗi mặt tái mét.
Bình thường, trong mắt mọi người Tiểu Khả thậm chí còn không bằng một con chó nhỏ, không có ai sợ nó, không ngờ lại dọa cho một người cao to như Ngốc Béo sợ đến nỗi ngã xuống đất. Mọi người vừa kinh ngạc vừa buồn cười, người có phản ứng nhanh nhất là Anh Tử, chỉ nghe thấy nàng ta gọi to một tiếng: "Tiểu Khả, không được làm bậy! Quay về!"
Tiểu Khả quay đầu lại nhìn Anh Tử, nhẹ nhàng từ trên người Ngốc Béo nhảy xuống, trong mắt có vẻ ủy khuất, ngoan ngoãn bước ra sau người Đỗ Văn Hạo, chỉ thò đầu ra, rụt rè nhìn Anh Tử.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được rồi, nó vẫn chỉ là một con hổ con không hiểu chuyện thôi mà."
Ngốc Béo bò dậy, vỗ vỗ mông, nhớ tới Tiểu Khả này chỉ là một con hổ không ăn thịt, càng không thể làm ai bị thương. Chắc hẳn vừa rồi chỉ là muốn chơi đùa với mình thôi, không ngờ mình lại tưởng nó muốn cắn người, vốn định mắng hai tiếng, nhưng thấy Tiểu Khả trông rất đáng thương đang nấp sau lưng Đỗ Văn Hạo, rốt cuộc cũng không nỡ mắng.
Bàng Vũ Cầm cười cười bước lên trước, nói: "Các người xem vừa rồi trong miệng Tiểu Khả ngậm cái gì kìa?"
Mọi người thấy Bàng Vũ Cầm tay cầm một củ cà rốt, không nhịn được đều bật cười, Tiểu Khả thấy mọi người cười, biết rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới yên tâm bước ra, nhìn Bàng Vũ Cầm, Bàng Vũ Cầm ném củ cà rốt cho Tiểu Khả, nó nhanh nhẹn nhảy lên không ngoạm lấy. Truyện Tống Y
Lâm Thanh Đại từ bên ngoài bước vào, nàng ta mỗi ngày khi trời chưa sáng đều ra ngoài luyện võ, quay về thấy mọi người đều đang tươi cười thì không hiểu hỏi: "Sao vậy? Có gì mà cao hứng thế?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Tiểu Khả chỉ ăn cà rốt mà lại dọa cho Ngốc Béo ngã ngửa. Đúng rồi, Ngốc Béo, ngươi vào đây là có chuyện gì?"
Ngốc béo vỗ vỗ đầu, nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, ta bị Tiểu Khả dọa cho biến thành hồ đồ rồi, không ngờ quên cả chính sự, đều là do Tiểu Khả hại cả, người hầu của đại phú thương Bồ Lương Thần nói là đã bảy ngày rồi mà thiếu nãi nãi nhà họ vẫn đau bụng kịch liệt, nước ối đã vỡ nhưng vẫn chưa sinh, cảm phiền ngài tới đó một chuyến, giúp đỡ đẻ."
Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Lão đại, ta là nam nhân, sao lại gọi ta tới đỡ đẻ?"
Câu xưng hô này khiến Ngốc Béo giật nảy mình, không biết đây là câu cửa miệng của người hiện đại, vội vàng quỳ xuống đất, nói: "Tiên sinh, nếu tiểu nhân làm gì sai thì xin tiên sinh trách phạt chứ đừng nói vậy!"
"Ta có trách gì ngươi đâu!" Đỗ Văn Hạo bực bội cười cười, quay đầu lại nói với Bàng Vũ Cầm: "Cầm nhi, mau chuẩn bị, chúng ta đi xem thế nào."
Tuyết Phi Nhi nói: "Muội cũng muốn đi!"
Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi ngồi lên kiệu nhỏ, Đỗ Văn Hạo thì cưỡi con lừa của mình, theo người hầu của Bồ gia đến Bồ gia đại viện.
Lão phu nhân và một lão nhân, còn có một người trẻ tuổi đang đứng đợi ở cửa, sau khi nói mấy câu khách khí liền đưa Đỗ Văn Hạo vào phòng khách, còn Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi thì vào trong hậu viện, nơi con dâu của Bồ gia đang ở.
Đỗ Văn Hạo ngồi ở phòng khách uống trà, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi xách hòm thuốc, theo nhi tử của Bàng gia và nha hoàn vào trong phòng ngủ của sản phụ. Truyện Tống Y
Trong phòng khách, lão phu nhân khóe miệng có mấy phần đắc y, cố ý nhắc đến chuyện thai chết: "Đỗ tiên sinh, lần trước ngài chẩn sát đã phát hiện, con dâu của lão thân không phải đang mang thai chết đúng không?"
Đỗ Văn Hạo nhìn lão đầu vẻ mặt ủ rũ ở bên cạnh, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Lão phu nhân lại nói: "Kỳ thật ta không cần phải hỏi ngài, bởi vì hôm nay bà đỡ đã xác định con dâu của ta sắp lâm bồn, hơn nữa thai nhi trong bụng vẫn đang nhúc nhích, thai chết thì sao mà như vậy được?"
Lão đầu đó khẽ vỗ bàn, nói: "Hiền thê! Nàng đừng nói những chuyện này trước mặt người ngoài!"
"Sao mà không thể nói? Ta đã nói với ông rồi, Lận Viễn đó không phải là kẻ tốt lành gì, thế mà ông vẫn không tin. Còn cùng ta đánh cuộc nữa, lần này biết rõ rồi chứ?"
"Điều này chẳng nói lên gì cả! Người ta nhất thời thất thủ mà thôi, cho nên mới chẩn sát sai, ai mà không phạm phải sai lầm chứ? Cho dù là thần y cũng khó tránh khỏi mà! Ngài nói có phải không, Đỗ tiên sinh?"
Đỗ Văn Hạo chỉ có thể cười bồi nói: "Đúng vậy. Ai cũng khó tránh khỏi mắc sai lầm."
Truyện Tống Y
"Người khác mắc sai lầm thì được, nhưng Lận Viễn hắn thì không được! Hắn là thái y! Trị bệnh cho cả hoàng thượng, sao có thể mắc sai lầm? Hơn nữa, một ca khó đẻ mà lại mắc sai lần, nếu là bệnh nặng thì làm thế nào?"
Lão đầu vừa tức giận lại vừa sốt ruột, thấp giọng nói: "Hiền thê, bà đừng nói về lão nữa được không? Hay là quan tâm đến con dâu đi, nó lúc này đang ở trên giường sống chết chưa rõ đó!"
"Sao nào? Sợ nói đến chuyện này hả? Lúc đó ông sao mà lớn gan thế?"
Lão đầu rất xấu hổ, len lén nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo lại giả vờ như không nghe thấy, mắt nhìn đông nhìn tây, tựa hồ như đang thưởng thức đồ cổ trên giá xếp ở hai bên phòng khách và tự họa trên tường.