Tống Y

Chương 59: Chương 59: Vui mừng khôn xiết.




Trong Ngũ Vị đường, sau khi đám người vây xem rời đi, Bàng huyện úy dẫn theo Lôi bộ đầu và Long phó bộ đầu, dưới sự dẫn đường của Lâm Thanh Đại, ra khỏi sương phòng đi về phía hậu đường.

Bàng huyện úy theo hộ tống Lưu bộ khoái bị thương sắp chết đến Ngũ Vị đường, hắn không cùng với đám người vi quan tới hậu viện, dẫu sao hắn cũng đường đường là huyện úy, đương nhiên không thể mất thân phận như vậy, cho nên một mực ngồi trong phòng khách của Ngũ Vị đường, nói chuyện phẩm trà cùng chưởng quỹ Lâm Thanh Đại, Lôi bộ đầu và Long bộ đầu đứng ở bên cạnh, hai người bọn họ kỳ thật rất muốn tới hậu viện xem tình hình, nhưng thượng cấp còn ở đây, đương nhiên phải bồi tiếp rồi, ông ta không lên tiếng thì cũng không dám chạy linh tinh.

Khó khăn lắm mới nghe nói phẫu thuật đã hoàn thành, hơn nữa Lưu bộ khoái vẫn còn sống, Bàng huyện úy lúc này trên mặt mới nở nụ cười, dẫn hai vị bộ đầu cùng Lâm thanh đại đi tới hậu viện.

Đỗ Văn Hạo vội vàng nghênh đón: "Huyện úy đại nhân!"

"Ừ! Tình hình Lưu bộ khoái thế nào rồi?"

"Phẫu thuật rất thuận lợi, phần sau chủ yếu là dùng thuốc đúng bệnh, căn cứ vào tình huống xuất hiện mà áp dụng một số phương pháp để ứng phó."

"Vậy thì tốt!"

Long phó bộ đầu đi vào phòng, thấy tình hình của Lưu bộ khoái, lại nghe Lưu lão há nói Đỗ Văn Hạo quả thật đã dùng đao mổ bụng trị thương, thập phần kinh hãi, ra cửa hồi báo lại cho Bàng huyện úy, mới phát hiện Bàng Vũ Cầm đã ở bên cạnh phụ thân, kể lại cho Bàng huyện úy quá trình mổ bụng liệu thương khiến người ta phải thán phục mà nàng vừa xem. Nàng trước sau vẫn ở bên cạnh quan sát, tất nhiên nhìn rất rõ ràng, cho nên kể lại cũng chính xác nhất, Bàng huyện úy nghe thấy mà miệng không ngậm lại được, nếu không phải nữ nhi tận mắt thấy rồi kể lại, thật sự không dám tin trên thế giới này còn có loại thần kỹ như thế, không nhịn được đánh giá Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới, giơ ngón cái lên: "Tiên sinh đúng là thần y đó!"

Bàng huyện úy sớm đã biết chuyện mẫu thân hắn và thê tử đem tiền đầu tư vào Ngũ Vị đường, còn phái nữ nhi tới đó làm tam chưởng quỹ, hắn đương nhiên hiểu dụng tâm này của mẫu thân là muốn để nữ nhi và chàng đại phu trẻ tuổi này có cơ hội ở cùng nhau, muốn xúc tiến chuyện hôn nhân, Bàng huyện úy lúc đó có chút không đồng ý, lúc này mới phát hiện, mẫu thân làm vậy đúng là nhìn xa trông rộng, hắn lúc này hiểu rõ hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ, vị lang trung trẻ tuổi này vô cùng không tầm thường, tương lai tuyệt đối sẽ có thành tựu xuất sắc trong ngành y, nếu có nữ tế như thế này, không chỉ nữ nhi thực sự có nơi chung thân nương tựa, e rằng tới lúc đó cả bản thân mình cũng có thể được thơm lây.

Vào buổi chiều, người tới Ngũ Vị đường bắt đầu nhiều hơn, trong đó chỉ có một số ít là tìm hắn khám bệnh, phần lớn là tới xem náo nhiệt, lấy đại một toa thuốc rồi nói là đã chọn thuốc, nhân thời gian hỏi Ngốc Béo và Ngô Thông chuyện mổ bụng liệu thương, nhìn trộm Đỗ Văn Hạo. Người quen của Ngũ Vị đường thì trực tiếp tới hậu đường xem Lưu bộ khoái, thấy hắn hô hấp bình ổn, vẫn còn sống, ai ai cũng kinh ngạc tới mức không ngậm được miệng lại.

Đỗ Văn Hạo vẫn như bình thường, khiêm tốn nhã nhặn khám bệnh cho mỗi một bệnh nhân tới tìm hắn.

Hắn đã làm ra phương thuốc kháng khuẩn tiêu viêm, sai Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm phụ trách rót vào người Lưu bộ khoái đúng giờ quy định. Lại dạy bọn họ một số thường thức hộ lí đơn giản, để đề phòng làm dãn dạ dày, cấm ăn ba ngày, ba ngày này chỉ uống một lượng nước đường pha mật ong vừa phải và canh nhân sâm gà hầm để bổ sung thể dịch.

Đến gần tối, Diêm diệu thủ cố ý chậm rãi đi qua đường, quay đầu nhìn vào trong Ngũ Vị đường, hiển nhiên hắn đã biết chuyện Đỗ Văn Háo thực hiện biện pháp mổ bụng liệu thương cho Lưu bộ khoái, đặc biệt tới thăm dò tình hình.

Thấy Đỗ Văn Hạo nhìn mình, Diêm diệu thủ giả vờ như vô ý, phe phẩy quạt xếp, từ từ đi qua rồi lại nhìn trộm vào trong.

Buổi tối, Đỗ Văn Hạo kiểm tra tình hình của Lưu bộ khoái, Lưu bộ khoái tuy vẫn ở trong trạng thái bán hôn mê, nhưng bệnh tình đã khá bình ổn, hắn mới yên tâm, nói rằng phẫu thuật đã thành công nửa lớn rồi.

XXXXXXXXX

Đỗ Văn Hạo lưng đeo hòm thuốc, đi tới khách sạn Hằng Tường ở đối diện, khám lại cho nhị nãi nãi.

Vừa vào khách sạn, Tống chưởng quỹ đã gật đầu cúi mình nghênh đón: "Ái chà, Đỗ tiên sinh tới rồi! Nghe nói ngài mổ bụng liệu thương cho Lưu bộ khoái, kỹ thuật này e rằng chỉ thượng cổ thần y Hoa Đà mới biết đó! Ai cũng nói ngài là Hoa Đà tái thế! Người cả thành đều bàn tán sôi nổi."

"Tống chưởng quỹ quá khen rồi!" Đỗ Văn Hạo cười cười, "Ta tới khám bệnh cho nhị nãi nãi."

"À, bệnh của nhị nãi nãi đã tốt rồi, buổi chiều ta còn nấu canh sâm mang tới, nãi nãi đã có thể tựa vào đầu giường để nói chuyện rồi."

Đỗ Văn Hào vui mừng trong lòng, Ngọc Nhi này dẫu sao cũng trẻ tuổi thể chất tốt, lại thêm tử hoa địa đinh là tân dược, dưới sự phối hợp với các loại thuốc kháng khuẩn tiêm viêm khác đã đạt được hiệu quả, cho nên khôi phục rất nhanh. Hắn chắp tay bước nhanh lên lầu.

Đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Ngọc Nhi đang nằm ở đầu giường, lão thái thái đang ngồi ở cạnh giường cầm tay nàng nói chuyện, hai khuê nữ đứng sau người bà làm dụng cụ khoách âm, Bàng mẫu nghe không rõ, hai khuê nữ liền ghé vào tai bà nhắc lại thật to. Phu thê Bàng huyện úy và Lưu thị ngồi trên ghế dựa, vừa cười vừa nói chuyện. Hổ tử thì nằm chơi trong lòng Đậu nãi mụ, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Đỗ Văn Hạo đẩy cửa bước vào, Bàng huyện úy vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh đã tới! Chúng ta đang nói về ngài đó."

"Thật ư? Ta tới khám lại cho nhị nãi nãi."

Nha hoàn vội vàng mang ghế đặt ở cạnh giường cho Đỗ Văn Hạo ngồi.

Bàng huyện úy nói: "Ta kể cho họ nghe chuyện ngài hôm nay mổ bụng liệu thương cho Lưu bộ khoái, bọn họ đều khen ngợi tiên sinh y thuật cao minh, may mà Ngọc nhi gặp được tiên sinh nên mới nhặt lại được tính mạng."

Lưu thị mỉm cười: "Đúng vậy! Tương lai Cầm nhi xuất giá...."

"Khụ khụ khụ..." Bàng huyện úy khẽ ho mấy tiếng, "Trước tiên để Đỗ tiên sinh khám cho Ngọc nhi đã."

Lưu thị vội vàng không nói gì nữa.

Đỗ Văn Hạo nhìn sắc mặt, bựa lưỡi của Ngọc nhi, rồi chuẩn mạch, hỏi cảm giác của nàng, Ngọc Nhi yếu ớt lên tiếng trả lời, gật đầu nói: "Hồi phục rất tốt, tiếp tục uống thuốc theo phương thuốc, không được gián đoạn." Quay lại nói với Bàng huyện úy: "Đại nhân, bệnh tình của nhị nãi nãi cơ bản đã ổn định rồi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ sẽ không còn gì đáng ngại, có thể về nhà ở rồi, có chuyện gì sai người tới gọi ta. Lần này sau khi cho nhị nãi nãi uống thuốc xong, ta sẽ lại khám cho nàng ta thêm lần nữa."

"Được, đa tạ!" Bàng huyện úytừ trong ngực lấy ra một nén bạc nhỏ, "Đỗ tiên sinh, đây là năm lượng tiền khám bệnh, lúc trước Đỗ tiên sinh đã nói là không thể lấy nhiều, cho nên ta cũng không dám đưa nhiều, chỗ nào thất lẽ, mong ngài bỏ quá cho!"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nhận lấy bạc đút vào ngực.

"Đỗ tiên sinh!" Bàng mẫu đưa tay lần mò gọi.

"Lão nhân gia! Ta ở đây!" Đỗ Văn Hạo bước tới ngồi cạnh Bàng mẫu thân, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay bà.

Bàng mẫu kéo tay Đỗ Văn Hạo hỏi: "Tiên sinh, ngài thực sự biết mổ phương pháp bụng liệu thương ư? Ái chà, cái này chỉ thượng cổ thần y Hoa Đà mới biết thôi! Ta nói rồi, mắt này của ta á, sau khi uống hai thang thuốc của ngài, cảm giác dường như nhìn thấygì cũng rõ hơn, buổi sáng ta còn nói với bọn họ, Đỗ tiên sinh giỏi lắm! Phỏng chừng sẽ có thể trị dứt bệnh mù này của ta! Nghe bọn họ kể chuyện ngài mổ bụng liệu thương cho người ta, ta càng tin tưởng hơn, ái chà, thật sự muốn có một ngày, ta có thể thấy lại ánh sáng, vậy thì tốt quá!"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười, lớn tiếng nói: "Lão thái thái, bệnh mắt của bà e rằng năm ba ngày không khỏi được đâu, đã có hiệu quả rồi thì phải kiên trì uống thuốc, ta sẽ khám định kỳ cho bà. Đúng rồi, tai bà không tốt là bắt đầu từ lúc nào thế?"

Bàng mẫu không nghe thấy gì, Đỗ Văn Hạo lại nhắc lại một lần nữa, thanh âm lớn hơn Bàng mẫu mới nghe thấy, nói: "Lúc trước tai còn tốt, cũng là lần đó, mấy ngày đó mắt không nhìn thấy gì, đột nhiên tai cũng nghe không rõ luôn."

Đỗ Văn Hạo trong long rúng dộng: "Ta bắt mạch cho bà."

Đỗ Văn Hạo bắt mạch xong, lại nhìn bựa lưỡi của bà, hỏi kỹ lại bệnh sử, không ngừng dùng các lại âm điệu cùng Bàng mẫu nói chuyện, xác định tình huống biến hóa của thính lực, cuối cùng, Đỗ Văn Hạo nói: "Lão thái thái, đoạn thời gian đó bà nóng nảy dễ nổi giận, đại tiện khô cứng, mạch huyền vì nổi nóng mà có hiện tượng bị viêm, lưỡi cũng phồng to đỏ sẫm, vừa nóng lại vừa tắc, dẫn tới việc thanh khiếu bị che kín. Nếu như thanh lọc gan đã bị nóng ẩm, làm thông chỗ ứ máu, có lẽ sẽ có thể khôi phục lại bộ phận thính lực.

Bàng mẫu không nghe thấy gì, nghiêng tai chỉ gật gật đầu, hai khuê nữ ghé vào tai bà, lớn tiếng vui mừng nói: "Nãi nãi, tiên sinh muốn giúp người trị bệnh điếc, sau này người có thể nghe thấy rồi!"

"Thật ư?" Bàng mẫu ké tay Đỗ Văn Hạo: "Ngài có thể giúp mắt ta nhìn lại thấy ánh sáng, còn giúp ta nghe lại được thanh âm nữa? Ái chà, đây không phải là thần tiên thì là gì!"

"Cám ơn lão thái thái đã khen ngợi, ta sẽ kê đơn cho bà, bà đây là bỗng nhiên bị điếc và mù, khôi phục sẽ không mất quá nhiều thời gian, có thể một tháng là có hiệu quả ngay, phải kiên trì uống thuốc!" Đỗ Văn Hạo lấy bút viết phương thuốc, sai nha hoàn tới Ngũ Vị đường lấy thuốc.

Bàng huyện úy nói: "Đỗ tiên sinh, ngài không chỉ cứu mạng Ngọc nhi, còn chữa bệnh mù mắt và điếc tai cho lão thái thái nữa, đối với một nhà chúng ta đúng là ân trọng như núi! Thật không biết phải cảm ơn ngài như thế nào!"

"Người một nhà không cần phải nói nhiều, các người đầu tư góp vốn vào Ngũ Vị đường, chúng ta đều là cổ đông, là người một nhà mà."

Lưu thị dịu dàng cười: "Đúng rồi! Lão gia, Đỗ tiên sinh nói đúng đó, sau này đều là người một nhà rồi, không cần phải khách khí."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.